Thua bởi động lòng
-
Chương 8: Chương 8:
Khương Dư Miên dựa vào cửa xe, yên lặng nhìn cậu vài giây, mới lặng lẽ mở miệng phun ra ba chữ: “Vô - liêm - sỉ.”
“Cô đang nói gì vậy?” Lục Tập thò đầu nhìn lại, không hiểu cô nói gì.
Khương Dư Miên "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại, xoay người rời đi.
Lục Tập hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy cô gái đeo cặp sách đi lên vỉa hè.
Tài xế đi vệ sinh xong trở về đứng bên cạnh xe nhìn xung quanh, bóng tối che khuất tầm mắt anh ta: “ Cô Miên Miên chưa tới sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?”
Lục Tập, người vừa bị bỏ rơi vẫn còn đang tức giận, giận giữ nhìn về phía cửa sổ xe: “Cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
Nghe thấy giọng điệu không tốt của cậu, tài xế đành lấy điện thoại ra: “Tốt nhất tôi nên gọi điện thoại cho cô Miên Miên.”
Điện thoại được gọi đi, nhưng tổng đài lại thông báo thuê bao bận.
Khương Dư Miên đeo cặp sách trên lưng, nhẹ nhàng đi trên đường dành cho người đi bộ. Nhìn đám người dần dần thưa thớt xung quanh, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.
Thật bất ngờ, bạn học mới vừa quen còn ở trên lớp giúp cô giải vây, Lục Tập đã cố tình dùng những trò đùa của Lý Hàng Xuyên để làm bẽ mặt cô ấy.
Cô đang ở nhờ nhà họ Lục đương nhiên không có tư cách chỉ trích Lục Tập. Chỉ là nhớ tới bộ dáng cao cao tại thượng của Lục Tập, trong lòng cô cảm thấy chán ghét.
Tút tút tút…
Điện thoại di động trong tay rung lên, Khương Dư Miên mở màn hình lên, ánh mắt tán loạn trong nháy mắt tụ lại, động tác kết nối với điện thoại của Lục Yến Thần còn nhanh hơn não. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Khương Dư Miên, em có nghe thấy không?” Là giọng nói quen thuộc, ôn hòa ấm áp: “Nếu thuận tiện nghe điện thoại thì gõ lên di động một cái, không tiện thì gõ hai cái.”
Lục Yến Thần chủ động mở miệng hóa giải sự bối rối vì không thể lên tiếng của cô, Khương Dư Miên bấm ngón tay gõ lên màn hình.
“Đã tan học rồi phải không?” Anh đã xem qua lịch học Khương Dư Miên, với lại anh còn đợi thêm hai mươi phút mới gọi cho cô.
Khương Dư Miên lại gõ một cái.
Ở nước ngoài xa xôi, Lục Yến Thần đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt hoàn mĩ của nam nhân, vẻ mặt lạnh lùng cùng thanh âm ôn hòa hoàn toàn trái ngược nhau.
Bác sĩ Kỳ đặc biệt dặn dò, phải chú ý đến sự thích ứng của Khương Dư Miên đối với môi trường mới. Việc này ông Lục biết được, vốn không nằm trong kế hoạch của ông, cho đến khi nhận được email của Mark.
Khương Dư Miên từng gặp phải bạo lực học đường, tin nhắn này thật bất ngờ.
Lần trước lúc cảnh sát thu thập thông tin, tin tức lấy được từ miệng của bạn học và giáo viên đều là “hướng nội, quái gở”, không ai điều tra được nguồn gốc của vụ việc cho đến khi Mark lần theo manh mối điều tra rõ thời gian ba năm trung học của Khương Dư Miên.
Năm lớp mười, ông nội Khương Dư Miên qua đời, cô sống ở nhà cậu, đồng thời thi đậu một trường trung học gần đó.
Người thân qua đời cộng thêm môi trường sống đột ngột thay đổi khiến cô khó có thể thích ứng, tính cách dần dần trở nên hướng nội.
Sau đó không biết vì lý do gì mà cô lại vướng phải rắc rối với một sinh viên thể thao, nữ sinh kia đã dẫn đầu tìm đến cô gây phiền toái.
Cô không yên lặng chịu đựng, mà là lựa chọn phản kháng. Cô từng nhờ thầy cô và người nhà giúp đỡ, sự việc diễn ra lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng đám người kia cũng dừng lại.
Từ đó về sau, Khương Dư Miên bị cô lập, tính cách của cô thay đổi từ hướng nội trở nên nhạy cảm.
Cô giống như một con ốc sên, lúc cảm nhận được nguy hiểm liền trốn về phía sau, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong kỳ thi đại học, khiến cô hoàn toàn chui vào vỏ bọc, giấu mình đi.
Dựa vào mấy câu tư liệu ít ỏi căn bản không thể nói hết những tổn thương cô phải chịu đựng, Lục Yến Thần cũng ý thức được, thứ mà Khương Dư Miên thiếu nhất không phải cuộc sống vật chất, mà là sự quan tâm và yêu thương.
Những thứ này không phải bình thường chỉ cần ân cần thăm hỏi vài câu là có thể cảm nhận được, mà cần phải toàn tâm toàn ý cùng đồng hành lâu dài, ít nhất anh không làm được.
Trước khi điều tra rõ sự cố trong kì thi thi đại học, anh cố gắng hỗ trợ Khương Dư Miên tiến hành trị liệu tâm lý, bao gồm cả chuyện hiện tại: “Ngày đầu tiên khai giảng, có gì muốn nói có thể nhắn tin cho anh.”
Điện thoại di động còn giơ lên bên tai, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh chậm rãi nói chuyện của anh.
Ý của Lục Yến Thần là, cô có thể chia sẻ cuộc sống hằng ngày với anh sao?
Ở nước ngoài xa xôi, anh nhớ hôm nay cô khai giảng, biết khi nào cô tan học, còn sẵn lòng nghe cô thổ lộ.
Khương Dư Miên có chút muốn khóc.
Khi chỉ có một mình, dù khó khăn đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, nhưng một khi nghe được sự quan tâm, những ủy khuất kia liền bắt đầu điên cuồng gào thét, chờ đợi cửa hộp mở ra, liền tuôn ra ngay lập tức.
Cô có quá nhiều điều muốn nói, ví dụ như ý tốt của bạn học, sự tán thưởng của giáo viên, còn có ba dòng giới thiệu tiếng Anh mà cô cố lấy dũng khí đứng lên bục giảng, viết xuống bảng đen.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô gái dũng cảm suốt một ngày suýt chút nữa bỏ xuống lớp ngụy trang, cô không gõ màn hình, mà là cố gắng, môi khẽ nhếch.
‘Tích tích...’
Một chiếc xe đỗ ở ven đường bấm còi, Lục Tập đen mặt mở cửa sổ xe: "Khương Dư Miên, rốt cuộc cô có về hay không?"
Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Khương Dư Miên, tất nhiên biết cô đang ở đâu: “Thôi được rồi, mau lên xe đi.”
Tài xế mãi vẫn không gọi được điện thoại, cuối cùng dưới chỉ thị của Lục Tập tìm được Khương Dư Miên: “ Cô Miên Miên, sao cô lại ở đây?”
Tài xế xuống xe đi đến trước mặt cô, Khương Dư Miên cầm điện thoại, yên lặng đi theo. Tài xế mở cửa xe cho cô, Khương Dư Miên nhìn vào bên trong, đi đến ghế phụ.
Tài xế không hiểu nổi hai người trẻ tuổi, chỉ biết thuận lợi đón được Khương Dư Miên là công việc sẽ kết thúc.
“A!” Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Lục Tập.
Khương Dư Miên thắt dây an toàn, đột nhiên có cảm giác ghế ngồi bị va vào.
Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn xuống, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Yến Thần, nói chờ về đến nhà sẽ nói chuyện tiếp. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trên đường về nhà, trong xe im lặng không ai nói chuyện.
Khương Dư Miên dừng lại rất lâu ở thư viện ảnh, vẫn ôm một chút hy vọng đem đoạn giới thiệu tiếng Anh trên bảng đen gửi cho người liên lạc tên là "L".
Cô không ghi chú cho Lục Yến Thần, bởi vì người kia ở vị trí độc nhất vô nhị trong lòng cô.
Tối hôm đó, L trả lời: [Làm tốt lắm.]
Lúc nhìn thấy tin nhắn, lo lắng trong lòng Khương Dư Miên bị quét sạch, ngay cả chuyện bị Lục Tập cố ý nhắm vào cô cũng có thể bỏ qua.
Vào ngày sau khai giảng, Khương Dư Miên dậy rất sớm, cô không muốn để bất cứ ai phải chờ đợi mình, cũng sợ bị phê bình.
Chờ cô dùng xong bữa sáng, Lục Tập khoan thai chậm rãi bước đến, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ ngồi vào trước bàn cơm, tranh thủ thời gian để đi ra ngoài.
Lục Tập đi phía trước, Khương Dư Miên đi phía sau, khi bọn họ ra cửa lại phát hiện bên ngoài có hai chiếc xe đang đỗ.
Tài xế của chiếc xe thứ nhất từ trên xe bước xuống, âu phục giày da, găng tay trắng, tóc chải chỉnh tề về phía sau, bộ trang phục nghiêm túc này làm cho người ta lầm tưởng là đi tới yến hội.
Trong ánh mắt nghi hoặc của hai học sinh, tài xế mặc âu phục trực tiếp đi tới trước mặt Khương Dư Miên: “Chào cô Khương, tôi là tài xế riêng mà tổng giám đốc Lục sắp xếp cho cô, sau này đều là tôi phụ trách đưa đón cô đi học.”
Khương Dư Miên: ?
Lục Tập: ?
Lục Tập liếc nhìn cô, nói với cô một cách mỉa mai: “Bắn tên lửa cũng không nhanh bằng tốc độ cáo trạng của cô, cô giỏi thật.”
Tâm cơ của tiểu bạch liên , ủy khuất giả bộ đáng thương.
Khương Dư Miên không kịp phản bác, Lục Tập đã xoay người lên xe, để lại cho cô một bóng lưng.
Cậu hiểu lầm tưởng cô cáo trạng với Lục Yến Thần?
Nhưng rõ ràng là cô một chữ cũng không nhắc đến.
Khương Dư Miên nhớ tới cuộc điện thoại kia, tối hôm qua giọng nói lầm bầm của Lục Tập bị Lục Yến Thần nghe thấy, anh cái gì cũng không hỏi, nhưng cái gì cũng hiểu.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp được một người tỉ mỉ như thế, không cần nói quá nhiều, cũng có thể thay cô an bài tốt tất cả những thứ cần thiết.
"Gia đình" mới, trường học mới, bạn học mới... Tất cả những điều này khiến Khương Dư Miên cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đặc biệt, bởi vì cô không thể nói, lại nhận được sự giúp đỡ mà cô chưa bao giờ nhận được.
Những bạn học trong lớp bởi vì cô là học sinh lưu ban mà có ánh mắt khác thường, lại bởi vì đồng tình mà giúp đỡ người yếu đuối như cô. Còn có nữ sinh chủ động tìm cô bắt chuyện, nói muốn kết bạn với cô.
Bạn bè…
Ở trường trước cô cũng có một người bạn, nhưng cô ấy…
Xì…
Trước mắt hiện lên một khuôn mặt mơ hồ, Khương Dư Miên theo bản năng ấn lấy đầu, cảm thấy đầu hơi đau. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô đã quên những chuyện xảy ra trước kia, chỉ nhớ rằng người bạn đó đã chuyển trường trước kỳ thi tuyển sinh đại học và không bao giờ liên lạc lại với cô nữa.
Mọi thứ đang đi đúng hướng, cuộc sống của Khương Dư Miên trở thành ranh giới giữa trường học và gia đình, nhưng bây giờ cô có nhiều kỳ vọng hơn.
Cô cố gắng học tập, tiếp xúc với đám đông, gặp phải chuyện thú vị liền ghi chép lại rồi ‘nói’ cho Lục Yến Thần nghe, chỉ để chờ đợi lời khen ngợi của anh.
Giữa bọn họ có sự chênh lệch múi giờ, Lục Yến Thần gần như mất một lúc lâu mới có thể trả lời, nhưng anh rất nghiêm túc và coi trọng với mỗi một câu nói của cô, điều này làm cho Khương Dư Miên cảm nhận được sự quan tâm chưa từng có trước đây.
Cô coi người kia là động lực tiến lên của mình.
Khương Dư Miên muốn tâm sự nhiều hơn, bác sĩ Kỳ từ miệng Lục Yến Thần biết được chuyện này cũng không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Không tồi, chờ đến lễ Quốc Khánh cậu có thể đưa cô bé tới một lần nữa.”
Nghĩ đến bệnh nhân của mình đang dần hồi phục, bác sĩ Kỳ hết sức vui mừng, cầm ly lên ngửa đầu uống nước.
Vừa nuốt xuống một ngụm, bác sĩ Kỳ bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ trong chốc lát, anh nhớ tới một chuyện: “Lục Yến Thần đang hướng dẫn Khương Dư Miên học cách biểu đạt, nhưng anh lại quên rằng những hành vi tích lũy trong thời gian dài có xu hướng hình thành thói quen và sự ỷ lại.”
“Tuần sau là kì thi hằng tháng, các bạn học sinh, các em được nghỉ cũng không được lơ là.” Còn một tuần nữa là đến Lễ Quốc Khánh, chủ nhiệm lớp nhiều lần nhấn mạnh kỳ thi xếp loại sẽ được tổ chức vào cuối tháng.
Cấp ba vào thứ bảy không có tự học buổi tối, chủ nhật được nghỉ một ngày. Hôm nay đã là thứ bảy, buổi chiều tan học, tất cả mọi người nhanh chóng chạy như bay ra cổng trường.
Những ngày qua Khương Dư Miên luôn đi cuối cùng cũng bất ngờ bước nhanh hơn, đeo cặp sách chạy ra cổng trường.
Tài xế chờ ở bãi đỗ xe quen thuộc, Khương Dư Miên mở cửa xe, ngồi lên.
Giờ phút này trong lòng cô chỉ có một niềm tin duy nhất.
Anh đã trở lại.
Khi liên lạc với Lục Yến Thần, cô nghe ngóng được thời gian chuyến bay về nước của Lục Yến Thần, cho nên bắt đầu từ buổi chiều, cô liền chờ đợi tan học để về nhà sớm một chút. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thím Đàm là người đầu tiên phát hiện cô về đến nhà, ân cần chào hỏi: “Miên Miên tan học rồi à.”
Khương Dư Miên gật đầu thật mạnh, có thể thấy hôm nay tâm trạng cô khá tốt.
Khương Dư Miên giơ di động lên, trên đó có dòng chữ cô đã soạn sẵn: [Nghe nói, Lục Yến Thần đã trở về.]
Lúc đầu Khương Dư Miên được Lục Yến Thần cứu, cho nên Khương Dư Miên có chút dựa vào Lục Yến Thần, thím Đàm cũng không nghĩ nhiều, nói với cô: “Về rồi, đang ở phòng khách.”
Khương Dư Miên kinh ngạc: [Phòng khách? Có khách sao?]
Thấy những lời này, thím Đàm thẩm đột nhiên nở nụ cười, ghé sát vào tai cô: “Là Triệu Mạn Hề, cô Triệu, lần này cùng cậu Yến Thần trở về, gặp ông Lục ở phòng khách, thím thấy chuyện tốt sắp tới rồi.”
Vẻ mặt Khương Dư Miên cứng đờ, trái tim cũng run rẩy theo, lúc đánh chữ tay có chút run run: [Ý thím là…]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook