Thua bởi động lòng
-
Chương 5: Chương 5:
Có thật à?
Bác sĩ Kỳ gõ chữ hỏi thăm nhưng Lục Yến Thần không nói thêm gì nữa.
Đây là bí mật của Khương Dư Miên, trừ phi cô chủ động nói ra.
Bác sĩ Kỳ không hiểu: [Không phải các cậu muốn điều tra rõ chuyện xảy ra trong ngày thi đại học à?]
L: [Chuyện này và chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong ngày thi đại học không liên quan đến nhau.]
Không liên quan?
Bác sĩ Kỳ nhìn Khương Dư Miên chấp nhất vẽ ngôi sao, đột nhiên nhận ra.
Anh ta hỏi Khương Dư Miên ấn tượng khắc sâu nhất khi gặp Lục Yến Thần là vì muốn điều hướng cô dùng tư duy khác để nhớ về quá khứ, nhưng thứ lọt vào tai Khương Dư Miên là ‘ký ức khắc sâu nhất về Lục Yến Thần’.
Số ngôi sao trên cuốn vở dần tăng lên, ký ức của Khương Dư Miên bắt đầu quay về một đêm của bốn năm về trước.
Hành lang vắng vẻ, phòng bệnh trống vắng, ánh sáng lành lạnh xuyên qua cửa sổ.
Cô gái mười bốn tuổi ngồi dựa vào giường bệnh, nghiêng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay tái nhợt vì bệnh tật.
Cô mong manh yếu đuối như chim non bị bẻ gãy đôi cánh.
Một trận báo thù đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ cô, họ liều chết bảo vệ con gái của mình, Khương Dư Miên may mắn sống sót, đùi phải bị thương, được đưa vào bệnh viện.
Ông nội người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cố nén đau thương trong lòng để chuẩn bị hậu sự. Sau tang lễ của ba mẹ, vết thương trên chân Khương Dư Miên trở nặng, phải nằm viện tĩnh dưỡng.
Ngoài ông nội ra, có rất ít người đến thăm Khương Dư Miên, cô thường ở trong bệnh viện một mình.
Một ngày nọ, một chàng trai trẻ mặc áo cổ lọ màu xám đến thăm, cô vẫn còn nhớ anh trai này đã đi cùng ông Lục đến tham gia lễ tang của ba mẹ cô, người đó là Lục Yến Thần năm hai mươi tuổi.
Lục Yến Thần đến bệnh viện chào tạm biệt.
Chiều hôm đó ông nội không có ở bệnh viện, anh lặng lặng ngồi trong phòng bệnh với cô đến hoàng hôn.
Lục Yến Thần mua một phần cơm tối cho cô, Khương Dư Miên chầm chậm ăn hết. Cô thấy sắc trời đã tối mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không về nhà à?”
Lục Yến Thần bình thản nói: “Chờ ông nội em tới rồi mới đi.”
Khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời là những vì sao vây quanh ánh trăng.
Đêm yên tĩnh, cô đã quen với việc ngước nhìn bầu trời, tìm bóng người trong ký ức trong muôn vàn ánh sao.
Lúc cô còn nhỏ, khi bà nội qua đời, cô khóc lóc đau khổ, mẹ ôm cô vào lòng và an ủi: “Bà nội không hề rời đi, bà chỉ biến thành một ngôi sao trên trời dõi theo Miên Miên.”
Cô suy ngẫm rồi nói: “Anh, sau khi con người chết sẽ biến thành ngôi sao thật ạ?”
Dứt lời, Khương Dư Miên lập tức hối hận, cô lại sai rồi.
Y tá thay băng gạc cho cô tán thành với lời cô nói nhưng quay đầu lại lấy câu chuyện của cô làm đề tài tán gẫu lúc ăn cơm, nói với đồng nghiệp của cô ấy rằng: “Ngay cả đứa con trai năm tuổi của tôi cũng không tin mấy thứ đó.” Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cậu mợ hiếm khi đến thăm cô sẽ nói: “Cậu mợ biết cháu đau buồn, nhưng Miên Miên à, người chết không thể sống lại, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”
Đúng vậy, một cô bé mười bốn tuổi sao còn hỏi những câu vừa nghe đã biết là lời nói dối trong chuyện cổ tích chứ.
Nhưng khi cô căng thẳng sợ hãi thì giọng nam trầm ổn truyền đến bên tai.
Lục Yến Thần nhìn vào cặp mắt trống rỗng của cô: “Thật.”
“Cảm ơn anh.” Khương Dư Miên nghĩ anh đúng là người tốt, ở bên cô cả buổi chiều lại còn nói dối phụ họa theo cô, an ủi cô.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, một lúc sau Lục Yến Thần bỗng đứng lên.
Nghe thấy tiếng động, Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn, thấy anh từ phía đối diện đi đến chỗ cô.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Khương Dư Miên, anh ngồi xổm xuống, chỉ ra sau lưng: "Anh dẫn em đi xem."
Khoảnh khắc đó, trong mắt Khương Dư Miên hội tụ rất nhiều đốm sáng.
Đêm đó, cô nằm trên lưng Lục Yến Thần nhìn bầu trời đầy sao, đi qua đi lại trong vườn bệnh viện rất lâu.
Chàng trai kiên định cõng cô gái, mỗi bước chân đều như đang giẫm lên trái tim mong manh của Khương Dư Miên.
Cô biết đó là lời nói dối, nhưng anh lại dịu dàng ôm lấy những mảnh vỡ trái tim của cô. Điều đó đã đủ để cô vượt qua năm tháng bơ vơ cô độc của tương lai.
-
Cả buổi sáng, bác sĩ Kỳ cũng có chút thu hoạch, ít nhất thì anh ta đã biết cách làm suy yếu sự cảnh giác của cô.
Điều trị tâm lý không thể xong trong một sớm một chiều, bác sĩ Kỳ không vội vã.
Sau khi kết thúc buổi điều trị, bác sĩ Kỳ báo tiến độ cho Lục Yến Thần biết.
Lục Yến Thần chú ý đến kết quả nhiều hơn mấy lời lảm nhảm đó: “Tình trạng hiện tại của cô ấy có thể đi học như người bình thường không?”
“Có vẻ như cô bé không quen ở những nơi đông người, các trường sắp khai giảng rồi, lớp học là nơi nhiều người tụ tập.” Bác sĩ Kỳ đề nghị: “Nhân dịp này để cô ra ngoài thích ứng mọi thứ đi.”
Ra khỏi phòng tư vấn, Lục Yến Thần đưa cô lên xe, ấn lên tay vịn, xoay người hỏi: “Chiều nay anh bận, để tài xế đưa em về được không?”
Khương Dư Miên quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, bàn tay giấu ở bên người khẽ cử động, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Từ khi sống trong biệt thự Thanh Sơn cô đã biết Lục Yến Thần rất bận rộn, hôm nay đã kéo chân anh cả buổi sáng, sao không thể không biết xấu hổ lãng phí thời gian của anh nữa chứ.
Mấy ngày sau đó, Lục Yến Thần không hề quay về nhà họ Lục.
Khương Dư Miên phòng nghe được không ít chuyện hay ho, đều từ Lục Tập mà ra.
Sau khi ông Lục biết chuyện Lục Tập chặn cô ở sân trong thì thời gian cấm cửa trực tiếp kéo dài đến khi khai giảng.
Lục Tập định kiếm cớ đi nhuộm tóc để trốn ra ngoài, ai ngờ ông Lục phất tay lên, mời hẳn một thợ làm tóc đến nhà, không chỉ nhuộm đen cái đầu tóc đỏ của cậu mà còn cắt phăng đi mái tóc cậu nuôi dài thành đầu đinh.
Lục Tập cao một mét tám mươi ba, mái tóc cắt ngắn trông gọn gàng mát mẻ hơn nhiều. Cậu thích mặc áo thun rộng rãi với nhiều màu sắc khác nhau, mỗi ngày đổi một màu. Bởi vì cậu không thể ra ngoài nên chỉ nằm ở nhà chơi game, hoàn toàn đúng chất của một tên đời thứ hai nhà tài phiệt lười biếng.
Lúc biết những chuyện đó, Khương Dư Miên nghĩ Lục Yến Thần và Lục Tập là anh em cùng cha cùng mẹ nhưng lại trái ngược nhau.
Ba mẹ bọn họ mất sớm, Lục Yến Thần đã phải tự lập từ khi còn rất nhỏ. Lục Tập của năm mười tám tuổi lông bông tìm kiếm niềm vui, hưởng thụ cuộc sống mà Lục Yến Thần lại cắm đầu học vượt, mười tám tuổi đã học thạc sĩ, dấn thân vào Lục thị. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, anh đã ngồi lên vị trí cao nhất của ‘tập đoàn Thiên Dự’ bằng năng lực của chính mình.
Trên các trang thông tin về tài chính và kinh tế, Khương Dư Miên tra xem hết các tài liệu liên quan đến ‘Thiên Dự’, ngoài những công ty đã hợp tác ra thì còn nhắc đến Lục Yến Thần. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Người viết bài không ngần ngại dùng những tính từ tốt đẹp nhất để hình dung về con người anh.
Phải xuất sắc thế nào mới có thể xứng đôi với người như anh chứ?
Khương Dư Miên cầm điện thoại xem rất lâu, cho đến khi thím Đàm gõ cửa: “Miên Miên, sắp khai giảng rồi, cháu có muốn mua gì không? Thím đi cùng cháu đến trung tâm thương mại xem nhé?”
Đây không phải là lần đầu tiên thím Đàm nhắc đến việc dẫn cô đến trung tâm thương mại nhưng lần nào Khương Dư Miên cũng lắc đầu không chịu.
Trung tâm thương mại vừa đông người vừa ồn ào, cô không muốn đi. Việc học chỉ cần dùng đến bút, vở và vài món văn phòng phẩm, cô đều có cả rồi, không cần mua thêm.
Bốn năm ngày liên tiếp, thím Đàm không thể gọi Khương Dư Miên ra ngoài, thím ấy chỉ có thể báo lại với Lục Yến Thần: “Miên Miên vẫn không chịu ra ngoài.”
Lúc trước Lục Yến Thần đã cẩn thận dặn dò, bảo thím ấy dẫn Khương Dư Miên ra ngoài nhiều chút nhưng tiếc là chưa lần nào thành công.
Chưa đầy một tuần nữa sẽ khai giảng, thím Đàm nghĩ ra một cách: “Yến Thần à, không phải lần trước Miên Miên từng ra ngoài cùng cậu sao? Chi bằng cậu dẫn cô ấy ra ngoài một lát đi?”
Thím Đàm thật lòng yêu thương cô gái nhỏ nên mới quan tâm như thế.
Lục Yến Thần ở đầu dây bên kia nhíu mày.
Gần đây anh bận rộn công việc, không thể quan tâm đến chuyện khác. Buổi trưa anh phải tham gia một bữa tiệc, ngày mai phải bay ra nước ngoài công tác, bên đó khá rắc rối, mười ngày nửa tháng không thể quay về.
Một lúc sau, Lục Yến Thần nhướng mày: “Thím hỏi thử xem chiều nay cô ấy có ra ngoài không.”
“À, được!” Thím Đàm nhanh chóng báo tin cho Khương Dư Miên, quả nhiên cô không từ chối.
Thím Đàm rời đi, Khương Dư Miên đứng trước tủ quần áo chần chừ ngắm nhía. Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ: sắp được gặp Lục Yến Thần!
Tủ quần áo đầy ắp váy áo do ông Lục căn dặn chuẩn bị, tất cả đều được chuẩn bị theo phong cách ‘bé gái’, màu sắc sáng trong, theo phong cách dễ thương là chủ yếu.
Cô đứng trước tủ quần áo do dự hồi lâu, chỉ đành nhắm mắt chọn đại bộ quần áo ở giữa tủ. Cô mở mắt ra nhìn, là một bộ váy màu vàng kem.
Váy tay lửng, phần eo cao được thiết kế ôm sát, chân váy dài xếp li mang hơi thở trẻ trung vườn trường.
Khương Du Miên không quen ăn mặc quá sặc sỡ nhưng bệnh ám ảnh cưỡng chế tự nhiên xuất hiện trong lòng không cho phép cô đổi bộ khác.
Lúc cô xuống lầu, thím Đàm nhìn cô ăn mặc như thế thì cười tươi như hoa: “Miên Miên mặc bộ váy này trông rất đẹp.”
Trong thời gian ở nhà, hầu như lúc nào Khương Dư Miên cũng mặc váy dài rộng rãi hoặc quần áo ở nhà thoải mái, bởi vì ru rú trong nhà nên sắc mặt cô không hồng hào lắm. Hôm nay lại thay một chiếc váy xinh đẹp, cả người sáng rực lên.
Nhận được khen ngợi thẳng thắn như vậy, Khương Dư Miên cứng ngắc giữ lấy váy, cúi đầu xuống
Không biết buổi chiều mà Lục Yến Thần nói là mấy giờ, cô đã ngồi đợi từ một giờ đến bốn giờ chiều mới nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, lỗ tai lập tức vểnh lên.
Quay đầu nhìn, người đàn ông dựa vào cửa, ánh mặt trời màu vàng đi theo sau, tư thế lười biếng khiến người ta không thể dời mắt.
Lục Yến Thần khoanh tay gọi cô: “Khương Dư Miên.”
Rõ ràng là rất chờ mong nhưng đến khi nhìn thấy anh, cô vẫn vô thức chậm lại. Càng đến gần, Khương Dư Miên càng thấy rõ, hai nút sơ mi trên cùng bị cởi ra, tay áo đã xắn lên một nửa.
Khương Dư Miên cảm thấy Lục Yến Thần của hôm nay hơi lạ, anh đang cười, động tác dịu dàng, ánh mắt của anh dường như đang hàm chứa thứ gì đó.
Cô không thể miêu tả cảm giác ấy.
Thường ngày anh ôn hòa điềm tĩnh nhưng lúc này đây, anh thản nhiên dựa vào nửa cạnh cửa, đôi mắt hẹp dài đang nhìn cô chăm chú, có thể quyến rũ mê hoặc người ta.
Khoảnh khắc anh cong môi, tim Khương Dư Miên đập thình thịch.
Cô không dám nhìn tiếp, sợ anh nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Đến gần hơn, Khương Dư Miên có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
Tháng Tám trời nóng bức, ánh nắng bốn giờ chiều vẫn còn gay gắt. Khi Khương Dư Miên cùng Lục Yến Thần ra ngoài, thím Đàm săn sóc đuổi theo, nhét một cái mũ nhỏ màu vàng vào tay cô: “Da Miên Miên trắng, đừng có phơi nắng đen đi đấy.”
Chiếc mũ nhỏ màu vàng rất hợp với màu váy, tổng thể trẻ trung vô cùng. Khương Dư Miên giơ mũ che đỉnh đầu, sau khi lên xe mới cởi ra.
Hôm nay là lần đầu tiên Khương Dư Miên chính thức ra ngoài kể từ lúc đến sống ở nhà họ Lục, Lục Yến Thần cho cô lựa chọn trước: “Em có muốn đi nơi nào không?”
Khương Dư Miên lắc đầu, chống tay lên bệ cửa sổ.
Cô chỉ có một mục đích và nó đã được hoàn thành từ khi Lục Yến Thần xuất hiện. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô không chọn, Lục Yến Thần nói với tài xế: “Đến trung tâm thương mại.”
Trung tâm thương mại...
Nghe thấy bốn chữ này, Khương Dư Miên bất giác ngồi thẳng lưng, căng thẳng như sắp đi đánh giặc.
Đỗ xe dưới tầng hầm, bọn họ đi thang máy lên tầng. Khi cảnh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một đám người đột ngột ào vào, đứng đầy thang máy.
Khương Dư Miên lập tức nín thở, sắc mặt hơi thay đổi.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra che cho cô, Lục Yến Thần lặng lẽ đổi vị trí với cô để cô không phải tiếp xúc với những người đó.
Khương Dư Miên cúi đầu nhìn bàn tay đang che chở cho mình, hình như cô không còn sợ hãi như thế nữa.
Ra khỏi thang máy, Lục Yến Thần hỏi cô muốn đi dạo từ đâu, Khương Dư Miên muốn nói chuyện với anh mới phát hiện bản thân không mang theo điện thoại.
Khi các cô gái ra ngoài thường mang theo một cái túi nhỏ nhưng Khương Dư Miên không có thói quen đó. Bộ váy hôm nay cô mặc không có túi, vả lại lúc ra ngoài trong đầu chỉ có hình bóng của anh, nào có thời gian để ý đến một chiếc điện thoại nho nhỏ.
“Quên mang điện thoại? Thói quen này không tốt đâu.”
Bọn họ tìm được một cửa hàng văn phòng phẩm, mua giấy và bút.
Viết chữ cũng có thể giao tiếp nhưng Lục Yến Thần vẫn dặn dò cô: “Sau này đến trường phải mang theo điện thoại, gặp chuyện có thể cầu cứu kịp thời.”
Khương Dư Miên lắc đầu, viết lên giấy: [Trường em không cho mang điện thoại.]
Cô chỉ học một trường cấp ba, chỉ biết giáo viên chủ nhiệm năm lớp mười hai không được phép mang điện thoại hoặc bắt buộc phải nộp lên. Mặc dù cũng có bạn học lén mang theo, giấu trong cặp để chơi nhưng Khương Dư Miên không phải là loại người đó.
Khi Lục Yến Thần nhìn hàng chữ xinh đẹp thẳng tắp kia, không nhịn được mà cười.
Ngoan quá.
Anh hỏi: “Không mang điện thoại thì liên lạc kiểu gì?”
Khương Dư Miên đáp: [Về nhà là có thể liên lạc.]
“Đi theo anh.” Lục Yến Thần có tầm ngắm mới.
Khương Dư Miên không ngờ Lục Yến Thần lại dẫn cô đến một cửa hàng điện tử nổi tiếng.
Đi ngang qua khu vực máy tính, điện thoại, họ đến khu trưng bày đồng hồ. Trong khi Khương Dư Miên vẫn đang bối rối thì Lục Yến Thần chỉ vào tủ kính trưng đầy đồng hồ điện thoại dành cho trẻ em, nói với cô: “Chọn cái em thích đi.”
Đồng hồ trẻ em đơn giản, dễ sử dụng, có thể gọi điện thoại, có thể thanh toán, đeo lên tay không sợ quên, rất thích hợp với cô.
Khương Dư Miên đứng sững, vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên.
Thấy cô không lên tiếng, Lục Yến Thần chỉ vào một cái nói: “Vậy lấy cái này đi.”
Anh chọn một chiếc màu trắng gạo, giơ lên hỏi: “Thích không?”
Nhìn đôi mắt đầy ý cười và gương mặt tuấn tú kia, Khương Dư Miên run rẩy viết một chữ: [Thích.]
Người đàn ông cong môi, hài lòng với phản ứng của cô.
Lục Yến Thần đi tính tiền, Khương Dư Miên đứng ở hàng bên cạnh, giữ khoảng cách với đám đông.
Cô gái mặc váy màu vàng sữa đứng trong đại sảnh sáng sủa, ngọt ngào hoạt bát, mảnh mai duyên dáng, tràn ngập hương vị mùa hè giống như cam quýt.
Hai cậu học sinh vừa mua tai nghe ra, nhìn thấy cô thì quay đầu lại, sốt sắng bước tới: "Chào em, có thể cho tôi thông tin liên lạc được không?"
Nhìn thấy người lạ đột nhiên tới gần, Khương Dư Miên thở gấp. Cô muốn bỏ chạy nhưng chân như mọc rễ đứng im tại chỗ không thể động đậy.
Lục Yến Thần cầm một hộp đồng hồ mới toanh và biên lai quay lại thì thấy được tình cảnh này. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Người đàn ông híp mắt, vội vàng đi đến: “Miên Miên, lại đây.”
Giọng điệu vẫn dịu dàng như ngày thường, cơ thể cứng ngắc của Khương Dư Miên như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng chạy ra sau lưng anh để trốn.
Hai cậu học sinh nhìn nhau, thấy Lục Yến Thần cầm đồng hồ trẻ em thì khó tin.
Họ không khỏi nhớ đến những câu chuyện ngắn đang lan truyền trên mạng, một nữ sinh đuổi theo cậu học sinh cao một mét tám, hỏi thông tin liên lạc với người ta, nhưng người nọ lại xắn tay áo nói: “Chị à, em không có wechat, em chỉ có đồng hồ thông minh thôi.”
Cậu học sinh đứng im, không cam lòng, muốn xác minh điều gì đó.
Chỉ thấy Lục Yến Thần nâng cổ tay của Khương Dư Miên lên, đích thân đeo đồng hồ trẻ em cho cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai cậu học sinh, Lục Yến Thần bình thản lấy cái mũ màu vàng Khương Dư Miên đã tháo xuống mà đội lên đầu cô một lần nữa.
Cậu học sinh sốc ngay tại chỗ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đây là...
Ông bố trẻ tuổi và cô con gái dậy thì sớm à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook