Thua bởi động lòng
Chương 20: Chương 20:

Lục Yến Thần muốn tự cô đưa ra lựa chọn, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn chạy đi, rời xa khỏi cái phòng bệnh làm người ta thấy áp lực này, trốn tránh khỏi cái bệnh viện khiến cho cô thở không nổi.

Nhưng bị một đôi mắt nhìn chăm chú như thế, cô đi không nổi, hai chân phảng phất như đang cắm rễ dưới mặt đất, chỉ có thể mọc ở cạnh giường.

Có lẽ là bởi vì Lục Yến Thần từng nói có thể người đó có liên quan đến việc cô mất đi ký ức, dù cho bây giờ vẫn còn chưa thấy rõ dáng vẻ của người nọ, lòng cô cũng đã run rẩy theo.

Bàn tay kéo lấy ống tay áo của Lục Yến Thần đang run rẩy, càng đến gần thì càng sợ hãi.

Gương mặt của người nằm trên giường trắng bệch, ngoại trừ hô hấp và nhịp tim đang đập thì không nhúc nhích tí nào. Người đàn ông này còn rất trẻ, trông chỉ chừng hai mươi, dáng vẻ không tồi, chỉ là vết sẹo trên trán có hơi doạ người.

Khương Dư Miên chỉ nhìn lướt qua đã vội chuyển ánh mắt.

"Gã vì xâm phạm trẻ vị thành niên nên bị phán đi tù, đầu đã bị đánh tổn thương trong một vụ ẩu đả, vẫn mãi không tỉnh lại. Vết sẹo trên trán chính là dấu vết lưu lại trong tù."

Lục Yến Thần không hề giấu diếm gì với cô, trở tay bắt lấy cổ tay cô cách một lớp quần áo, để cô đang có ý đồ trốn tránh có thể nhìn kỹ: "Có ấn tượng không?"

Cô chậm rãi quay đầu, thấy rõ gương mặt của người kia.

Trước mắt có một cảnh tượng mơ hồ chợt lóe lên, Khương Dư Miên cúi đầu lắc lắc, im ắng há miệng: Đồng Đồng...

Ánh mắt Lục Yến Thần ngưng lại, quan sát thần thái của cô vào giờ phút này, rõ ràng là cô đang kêu tên của một người. Lần này gần như có thể xác nhận, Khương Dư Miên quen biết người này. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

"Em nhớ đến điều gì rồi?" Anh hỏi.

Khương Dư Miên bắt đầu giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi tay anh.

Lục Yến Thần giảm bớt sức lực, nhưng không hề buông ra hoàn toàn.

Xuyên qua người kia, Khương Dư Miên phảng phất như trở lại sân trường quen thuộc, mấy trăm mét bên ngoài trường mở đầy các loại cửa hàng, phần lớn người lui tới đều là học sinh cấp ba.

Phía sau con đường náo nhiệt kia, cô nhìn thấy dáng vẻ thân mật của một người đàn ông với một nữ sinh trẻ tuổi, người kia quay đầu, Khương Dư Miên thấy rõ mặt của gã.

Bên tai lần lượt nổi lên rất nhiều âm thanh, là cô đang kéo một nữ sinh tóc ngắn đang nói chuyện:

Đồng Đồng, đừng đi...

Anh ta đang gạt cậu.

Nhưng cuối cùng cô cũng không bắt được tay của nữ sinh kia, bên tai chỉ còn vọng về từng tiếng cứu mạng thê thảm, đập vào mắt tất cả đều là máu đỏ tươi.

Cô không tự giác nắm tay của Lục Yến Thần, càng ngày càng dùng sức.

Sự đau nhói ở mu bàn tay khiến Lục Yến Thần nhướng mày: "Khương Dư Miên."

Thấy vẻ mặt của cô không đúng, anh thử trấn an: "Miên Miên, hít thở."

Hô hấp của Khương Dư Miên dần dần gấp gáp, cô đè vào giữa trái tim, trên trán toả ra lít nha lít nhít mồ hôi. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Yến Thần, cố gắng nhấc tay lên, vươn về phía anh dường như đang cầu cứu.

Cô đã mất đi lý trí.

Lục Yến Thần xoay người một cái, ôm ngang cô lên, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh lạnh lẽo.

Trong giấc mơ, Khương Dư Miên mơ thấy mình quay trở lại năm lớp mười kia, lần nữa quay về lúc bị cô lập sau khi bị bạo lực ở trường.

Khi đó, cô gần như không hề có bạn bè, tính cách trở nên càng ngày càng yên tĩnh, thời gian dài, thậm chí mọi người còn cho rằng cô vốn chính là người không thích hoà đồng, thứ nổi trội duy nhất chính là thành tích.

Sau đó, cô ngồi cùng bàn với một nữ sinh trong thời gian dài, mối quan hệ dần dần thân thiết, thế là cô có được một người bạn duy nhất, tên là Lương Vũ Đồng.

Cô và Lương Vũ Đồng giống nhau ở một mức độ nào đó.

Cô không có ba mẹ, Lương Vũ Đồng có ba mẹ nhưng thiếu tình thương. Cô bị người ta cô lập, tính cách Lương Vũ Đồng hướng nội. Cô có thành tích vượt trội, thành tích của Lương Vũ Đồng cũng không tệ.

Các cô cảm thấy mơ hồ với tương lai, việc có thể làm dường như chỉ có học tập thật tốt, tranh thủ cho mình thêm được nhiều quyền lựa chọn hơn.

Cuộc sống nhạt nhẽo bình thường này vốn nên tiếp tục đến lúc thi đại học, học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, Lương Vũ Đồng đột nhiên yêu đương.

"Miên Miên, tớ thích một người." Lương Vũ Đồng lặng lẽ nói với cô, một ngày nào đó khi nghỉ đông cô ấy ở lại thư viện đến khuya, đèn trên đường về bị hỏng, cô ấy rất sợ hãi, có một người con trai anh tuấn đẹp trai đi theo sau cô ấy bảo vệ cả đường.

Liên tục mấy lần sau đó, cô ấy đều gặp được người kia, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.

Trường học không cho phép yêu sớm, nhưng cô không thể chi phối được lựa chọn của Lương Vũ Đồng, chỉ yên lặng nghe. Thế nhưng từ từ, cô phát hiện thành tích của Lương Vũ Đồng đã trượt dốc.

Cô tự mình khuyên một lần, không hề đề cập đến chuyện tình cảm, chỉ nhắc nhở Lương Vũ Đồng chú ý học tập.

Sau đó nữa, Lương Vũ Đồng đau lòng vì bạn trai, mấy lần cô đều nhìn thấy hết, những vẫn không can thiệp vào quyết định của người khác. Mãi cho đến khi cô nhìn thấy bạn trai của Lương Vũ Đồng hôn một cô gái khác ở con đường phía sau trường học...

Tra nam đi quá giới hạn, làm đau lòng bạn, cô quyết định nói ra chân tướng với Lương Vũ Đồng.


Cô tìm tới Lương Vũ Đồng, mở miệng lại phát hiện mình nói không nên lời, Khương Dư Miên vội vàng sờ cổ họng, muốn phát ra âm thanh, đột nhiên bừng tỉnh khỏi mộng.

Hoá ra tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

-

Khương Dư Miên tỉnh lại ở biệt thự Thanh Sơn, Lục Yến Thần không hề đưa cô về nhà họ Lục, mà là đưa cô từ bệnh viện đến nơi này.

Cô cuộn tròn bên giường, tóc dài rối tung che kín cả gương mặt, cứ lẳng lặng ngồi như vậy không để ý thời gian trôi qua.

Mãi cho đến khi cửa phòng mở ra, Lục Yến Thần từ bên ngoài tiến đến, mang theo tin tức mà cô mong muốn: "Người bạn tên là Lương Vũ Đồng kia của em bây giờ đang sống cùng người nhà, đã bắt đầu cuộc sống mới."

Trước khi Khương Dư Miên mê man, cô từng viết một chữ Đồng vào trong lòng bàn tay của Lục Yến Thần, Lục Yến Thần từng điều tra, đương nhiên biết cô đang nói đến Lương Vũ Đồng.

Anh không rõ cụ thể Khương Dư Miên nhớ được nhiều hay ít, chỉ nói với cô bây giờ Lương Vũ Đồng đang bình an sống cùng người nhà.

Khương Dư Miên khẽ gật đầu.

Cô nhớ đến người bạn duy nhất mình từng có, nhớ đến việc Lương Vũ Đồng chuyển trường vào hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, mọi chuyện xảy ra sau đó vẫn trống rỗng.

[Anh nói người kia vì xâm phạm nên mới vào tù, vậy người mà anh ta xâm phạm là ai?]

"..." Lục Yến Thần trước giờ luôn quả quyết hiếm khi chần chờ, ánh mắt anh chớp chớp: "Người đưa gã vào tù chính là Lương Vũ Đồng."

Khương Dư Miên chậm chạp cắn môi: [Là vì chuyện này cho nên Đồng Đồng mới chuyển trường sao?]

Cô nhớ kỹ, Lương Vũ Đồng giống như cô, phải đợi tám chín tháng nữa mới thành niên. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Nhìn thấy nội dung Khương Dư Miên gõ ra trong điện thoại, Lục Yến Thần phát giác được dường như cô cũng không biết Lương Vũ Đồng chân chính trải qua những chuyện gì.

Thế là anh nói với Khương Dư Miên: "Đúng."

Cô đã có áp lực tâm lý lớn, nếu như lại nói với cô Lương Vũ Đồng từng sinh non, chỉ sợ sô sẽ càng khó tiếp nhận.

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Khương Dư Miên cúi đầu xuống.

Cô với Lương Vũ Đột đột ngột mất liên hệ, chỉ biết cô ấy chuyển trường vì nguyên nhân gia đình, đến phương thức liên lạc cũng chẳng hề lưu lại. Nếu như cô xen vào việc của người khác, khuyên Lương Vũ Đồng chia tay sớm một chút, có lẽ chuyện gay go kia đã không xảy ra rồi.

[Em có thể liên lạc với cậu ấy không?]

"Người nhà của cô ấy hi vọng cô ấy có thể quên đi quá khứ." Cắt đứt quá khứ đau xót, tất cả rồi sẽ tốt đẹp.

Khương Dư Miên gật đầu, cô có thể hiểu.

Nếu Lương Vũ Đồng có thể khoẻ lại, quên đi quá khứ, bao gồm của người bạn như cô đây thì cũng không sao.

"Em nhìn thấy người kia chỉ nhớ lại chút chuyện này thôi à?" Lục Yến Thần nói bóng nói gió.

[Ừm, vốn em muốn khuyên Đồng Đồng chia tay, sau đó...]

Ký ức sau đó có hơi hỗn loạn, ở trong mơ không có thể nói ra, không biết hiện thực có thể kịp thời nói với Lương Vũ Đồng hay không.

Tóm lại, dưới kích thích, Khương Dư Miên tìm về được ký ức của bạn mình với tên côn đồ kia, nhưng không nhớ được những chuyện ngoài ý muốn xảy ra với bản thân hôm thi đại học kia.

Không biết nên làm sao bây giờ, Khương Dư Miên mê mang ngẩng đầu, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay của Lục Yến Thần.

Cô vén chăn lên, chân trần giẫm lên mặt thảm, chậm rãi đi về phía anh, phát hiện trên mu bàn tay anh có vết tích bị cào.

Lục Yến Thần che mu bàn tay lại: "Không có việc gì."

Lúc ấy bị móng tay cào bị thương, cũng không có chảy máu, chỉ là một vết đỏ dài trông hơi rõ ràng.

Khương Dư Miên im ắng nói câu thật xin lỗi, đáy mắt nhanh chóng tràn ra áy náy. Đột nhiên, cô nhớ đến điều gì đó, nhìn chung quanh trong phòng tìm đến cặp sách của mình, lấy ra một túi bông gạc khử trùng ở bên trong.

Đây là chất khử trùng tiện mang theo, bẻ gãy một đoạn là có thể trực tiếp xoa. Cô giơ tăm bông đến bên cạnh Lục Yến Thần, chỉ chỉ vào tay của anh.

Hiểu được ý cô, Lục Yến Thần vươn tay, để mặc cô dày vò.

Khương Dư Miên bẻ gãy một đầu bông vải, nhúng dịch iot vào một đầu khác của bông vải, cô nâng tay Lục Yến Thần lên, cẩn thận lau vết thương một cách từng li từng tí.

Nhiệt độ da thịt khác biệt truyền đi trong tiếp xúc, lòng bàn tay của hai người đối diện nhau, dần dần dán vào.

Động tác vốn chậm rãi gần như dừng lại, giờ phút này lòng cô tham lam suy nghĩ muốn cho thời gian dừng lại.

Cô muốn nắm cái bàn tay ấm áp kia lâu thêm một chút nữa.

Thế nhưng một giây sau, Lục Yến Thần rút khỏi tay cô trước, giọng nói hoàn toàn ôn hoà giống như trước đây, nhưng còn kém xa lòng bàn tay ấm áp lúc vừa rồi: "Đã xin cho em nghỉ hai ngày ở trường rồi, đêm nay em có thể nghỉ ngơi ở đây."


Nơi này cũng là hoàn cảnh mà Khương Dư Miên quen thuộc, từ bàn trang điểm đến giường, thậm chí đến tấm thảm cũng hiện rõ cách lắp đặt theo phong cách thiếu nữ, rất giống với nhà họ Lục, nhưng cô lại cảm thấy không giống.

Người ở hai nơi khác biệt, ở biệt thự Thanh Sơn có thể gần gũi với Lục Yến Thần hơn, cô vui vẻ đồng ý sự sắp xếp của Lục Yến Thần.

"Buổi chiều anh phải đến công ty, có chuyện gì em cứ tìm quản gia." Lục Yến Thần lại dặn dò: "Ở trong phòng buồn bực, ở lâu có thể ra ngoài hít thở không khí."

Anh sợ Khương Dư Miên lại nấp ở nơi hẻo lánh đợi cả ngày, có điều xem tình huống, Khương Dư Miên tiếp nhận phần ký ức khôi phục rất nhanh

Khương Dư Miên vừa nghe vừa gật đầu.

Lúc Lục Yến Thần rời đi, cô yên lặng nhìn qua bóng lưng kia, trong lòng có nhiều loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, không cách nào nói rõ.

Đưa cô về nhà, chăm sóc từng li từng tí, giúp cô tìm kiếm ký ức, ngẫu nhiên tặng cho cô nhiều món quà, cộng hết tất cả những việc này lại, cô cũng không phải phải trả lại như thế nào.

Lục Yến Thần là người đối xử với cô tốt nhất sau khi ba mẹ qua đời.

*

Buổi chiều, Lục Yến Thần đến công ty, dặn dò quản gia chú ý đến nhu cầu của nhiều một chút.

Khương Dư Miên không còn giam mình trong phòng ngủ chật hẹp giống như trước đây nữa, cô chủ động ra ngoài hít thở không khí, thông suốt ở biệt thự Thanh Sơn.

Biệt thự Thanh Sơn có diện tích nhỏ, ít người, hoàn cảnh thanh tĩnh giống như ở ẩn.

Thời tiết lạnh, Khương Dư Miên ở bên ngoài tỉnh thần, hít thở một chút không khí mới mẻ rồi định trở về, lại đột nhiên nghe thấy chung quanh truyền đến giọng nói của hai người.

Một là giọng nói của một người phụ nữ trung niên, mang theo vui sướng khó nén: "Bộ quần áo lần trước kia bán ra ngoài được không ít tiền."

Người đàn ông trung niên có giọng nói thô to: "Bà điên rồi, nếu như bị ngài Lục biết, nhất định sẽ khai trừ chúng ta."

"Ngài Lục là người bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi để quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu không cũng sẽ không tiện tay giao quần áo cho chúng ta xử lý. Giọng điệu của người phụ nữ khoa trương, tựa như chiếm được món lời cực kỳ lớn: "Là ông không biết đó thôi, một chiếc áo khoác như thế cũng gần sáu chữ số đó."

"Kẻ có tiền thật tốt, một chiếc áo khoác mới tinh nói không cần là không cần."

Quần áo? Bán lại? Ngài Lục?

Hợp vài chữ mấu chốt lại với nhau, rất dễ dàng nghĩ được: Có người cầm quần áo của Lục Yến Thần đi bán lại lấy tiền!

Nghe ý tứ của bọn họ, là Lục Yến Thần chủ động giao áo khoác cho họ xử lý, mới khiến cho họ bắt được sơ hở.

Khương Dư Miên lùi lại hai bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tim bỗng nhiên đập mạnh.

Cô đi ra từ sau cái cây, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người kia: [Áo khoác gì?]

Người vừa rồi còn đắc ý vì chiếm được tiện nghi nhất thời luống cuống: "Khương, cô Khương..."

Vẻ mặt của Khương Dư Miên nghiêm túc: [Tôi hỏi các người, Lục Yến Thần bảo các người xử lý áo khoác gì đó vào lúc nào?]

Chuyện đã bại lộ, bọn họ không dám giấu diếm: "Là, đại khái là nửa tháng trước, ngài Lục cho chúng tôi một chiếc áo khoác màu đen, bảo chúng tôi xử lý."

Nửa tháng trước, áo khoác màu đen... Là chiếc áo mà cô từng mặc.

Chân tương đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt Khương Dư Miên trắng bệch.

Hoá ra không sao, anh sẽ xử lý trong miệng anh cũng không phải là không ngại, mà là từ ban đầu đã có ý định vứt bỏ đi chiếc áo.

Vì sao...

Nếu như để ý đến thế, tại sao phải chủ động đưa áo cho cô, cười nói không sao nhưng lại lén lút ném đi.

Khương Dư Miên thất thần nhìn qua phiến đá lát dưới mặt đất, nhớ tới việc mình từng bắt gặp Lục Yến Thần mỉm cười bắt tay người ta, quay người lấy khăn ra lau, cuối cùng vô tình ném đi chiếc khăn tay đắt đỏ giống hệt như đồ bỏ đi.

Hoá ra là như vậy...

Bây giờ, khăn tay biến thành quần áo, tính chất vẫn giống nhau.

Lại là như thế này, thật tàn nhẫn mà.

Khi ôm cô quần áo nói đợi giặc xong sẽ trả lại, có phải Lục Yến Thần cũng thầm cười cô vẽ vời thêm chuyện ở trong lòng không?

Hai giúp việc nơm nớp lo sợ chờ bị phê bình, kết quả lại nghe được tin tức Khương Dư Miên nói với quản gia muốn rời khỏi.


Hôm nay, vừa vặn Lục Yến Thần từng dặn dò phải chú ý đến tình huống của Khương Dư Miên. Bây giờ, cô nói muốn đi, quản gia không dám tùy tiện cho qua, bèn gọi điện thoại cho Lục Yến Thần trước. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Khương Dư Miên gật đầu đồng ý, gọi điện thoại sang, Lục Yến Thần chỉ do dự một chút liền nói: "Sắp xếp xe đưa cô ấy về nhà họ Lục, bên ngoài lạnh lẽo, bảo cô ấy mặc nhiều một chút."

Anh dặn dò xong thì cúp điện thoại.

Không hỏi nguyên do, tất cả đều theo ý cô.

Khương Dư Miên đứng bên cạnh quản gia nghe vô cùng rõ ràng, khóe miệng cô cong lên một đường cong tự giễu.

Cô đắm chìm trong tấm lưới dịu dàng mà Lục Yến Thần bày ra, bây giờ mới nhìn rõ ràng, đấy hoàn toàn cũng không phải là chăm sóc đặc biệt gì.

Anh vốn chính là người như vậy, làm việc khiến cho người ta không thể bắt bẻ, nhìn như chăm sóc từng li từng tí, nhưng chẳng qua anh chỉ làm theo thói quen mà thôi.

Khương Dư Miên nhắm mắt lại, gió lạnh đập vào mặt khiến cô thông suốt, dường như mùa đông này lạnh hơn so với mấy năm qua.

Lúc trở lại nhà họ Lục, ông cụ Lục ân cần hỏi han cô, thấy sắc mặt Khương Dư Miên không tốt mới thả cô đi nghỉ ngơi.

Cô lại trông thấy tấm thảm quen thuộc, phòng ngủ được trang trí theo phong cách tương tự với biệt thự Thanh Sơn, mở mắt nhìn, tất cả đều là đồ vật anh tặng.

Lòng cô mang cảm kích Lục Yến Thần.

Cho dù Lục Yến Thần có mấy phần thật tình, đạt được lợi ích đều là cô, cô nên thấy đủ mới đúng.

Nhưng vì sao tim lại đau đến như vậy chứ?

Thật khó chịu mà, đến nước mắt cũng đều không nghe theo sự khống chế của cô.

-

Dưới lầu, Lục Tập mới từ sân bóng rổ trở về, mặc một chiếc áo len đơn bạc bị ông nội nhìn thấy mắng cho một trận: "Giữa mùa đông mặc ít như thế..."

Lục Tập ôm bóng rổ chạy đi dưới cây gậy ba-toong của ông nội, về đến phòng thì ném bóng rổ vào một góc hẻo lánh, móc ra một chiếc cài tóc còn chưa mở ra từ trong túi.

Đây là kế thứ ba do Lý Hàng Xuyên với Tô Bận hợp lực nghĩ ra.

Nếu như không thể tìm được những thứ Khương Dư Miên cần, lại không có cách nào mời cô ra ngoài ăn cơm, dứt khoát mua một món đồ nhỏ mà phần lớn con gái đều thích để thử thời vận vậy.

Tôn Bân nói: "Con gái đều thích những sự ngạc nhiên nhỏ bất ngờ, trên tivi đều diễn như thế."

Dù sao còn nước còn tát, cậu ấy tạm thời tin một lần, đánh xong trận bóng rổ, trên đường về nhà ghé vào một cửa hàng trang sức, chủ cửa hàng đề cử cho cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy chỉ chọn trúng cái cài tóc hình cừu non này thôi.

Tên Wechat của nhóc câm là Be be, không phải chính là cừu non hay sao?

Quả thật, cậu ấy muốn khen sự linh hoạt của mình một chút.

Lục Tập chuẩn bị mở ra, bỗng nhiên ý thức được mình còn chưa rửa tay, sợ làm bẩn cài tóc, dùng bọt xà phòng chà xát một lúc, rửa sạch sẽ mới ra ngoài.

Cậu ấy cầm theo cài tóc cừu non đi tìm Khương Dư Miên, lại phát hiện cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Lúc nhóc câm tỉnh rất yên tĩnh, ngủ lúc càng điềm tĩnh hơn, cánh tay đè lên gương mặt, khóe miệng trông béo ị, có chút đáng yêu.

Thấy cô ngủ mà vẫn mang bịt tai, Lục Tập rón rén đi đến bên cạnh cô, ngón cái với ngón trỏ bày ra tư thế lấy vật, lấy nút bịt tai xuống giúp cô.

Nút bịt tai dần dần rút ra, Lục Tập giơ vật nhỏ giữa ngón tay lên nhìn.

Trước kia, có một lần cậu ấy thích đeo tai nghe để nghe nhạc, nghe xong lại ngủ mất, một lúc sau xém chút tai đã hỏng. Sau này, cậu ấy tránh đi mấy chuyện nhét vật vào tai thế này đi còn không kịp.

Nghe thím Đàm nói, Khương Dư Miên đi ngủ luôn đeo nút bịt tai, hôm nay bị cậu ấy bắt gặp, cậu ấy vẫn nên dùng nguyên tắc làm người nhắc nhở một chút nhỉ.

Lục Tập khẽ chậc chậc hai tiếng, định để cô ngủ thêm một lúc, chỉ nghe thấy một tiếng đuang, trong nháy mắt Khương Dư Miên mẫn cảm mở mắt.

Lúc Lục Tập đang lùi lại không cẩn thận đụng vào đồ vật bên cạnh, Khương Dư Miên bị âm thanh đột ngột làm cho choàng tỉnh, nhịp tim đập một cách không đều, ánh mắt mang theo mê mang cùng sợ hãi.

Lục Tập phạm sai lầm nhấc tay đầu hàng: "Tôi không phải cố ý."

Khương Dư Miên sờ tai, phát hiện nút bịt tai vốn được đeo trên tai đã không cánh mà bay.

"Ầy" Lục Tập vội vàng trả đồ lại: "Tôi sợ cô đeo không thoải mái nên giúp cô lấy ra."

Cô gái nhíu mày, hiển nhiên vô cùng không hài lòng với hành động của cậu ấy.

Lục Tập kém chút đã chỉ thiên thề để chứng minh sự trong sạch, xong xuôi còn nhỏ giọng phỉ nhổ: "Nút bịt tai đeo lâu sớm muộn cũng điếc thôi."

Khương Dư Miên: "..."

Cô không thể nói chứ không phải không nghe được.

"Sao mắt cô lại hồng hồng thế?" Lục Tập đột nhiên hỏi.

Khương Dư Miên nhìn cậu ấy chằm chằm, không nói một lời.

Thực sự không chịu nổi ánh mắt này của cô, Lục Tập khoát tay nói: "Bỏ đi, mặc kệ, tôi đến để tặng cô món quà."

Lục Tập liên tục nói, Khương Dư Miên không thể mở miệng hoàn toàn không kịp tiếp, chỉ thấy cậu ấy móc từ trong túi ra một chiếc cài tóc, đưa qua: "Tặng cô."

Khương Dư Miên ngẩng đầu, nhịp tim được đè lấy dần dần bình phục, thở sâu ra một hơi.

Trước khi Khương Dư Miên từ chối, Lục Tập cố ý cất giọng: "Đi ngang qua một cửa tiệm có hoạt động tặng đấy, tôi nói con trai như tôi cần cài tóc làm gì, ông chủ vẫn ép tôi, cứ nhất quyết nhét cho tôi."


"Dù sao tôi lấy cũng vô dụng, cho cô vậy."

Khương Dư Miên đâm thủng lời nói dối của cậu ấy trong một giây.

Cô nhìn không rõ Lục Yến Thần, cũng nhìn không rõ Lục Tập. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Rõ ràng đêm đó còn thương lượng với bạn sẽ chuốc say cô, đảo mắt lại bắt đầu các kiểu lấy lòng, chịu nhận lỗi, Lục Tập có âm mưu gì đây?

Tim khó chịu, cô đẩy đồ mà Lục Tập đưa tới trở về, biểu thị không nhận.

Lục Tập không nói lời nào đặt đồ lên bàn: "Đồ tôi đặt ở đây, không cần thì cứ ném đi."

Dường như sợ bị từ chối, cậu ấy nói xong cũng rời đi, hai cái đùi chạy còn nhanh hơn thỏ.

Bóng lưng đã biến mất không còn nhìn thấy, Khương Dư Miên cũng không còn sức đuổi theo trả lại cho cậu ấy.

Tùy tiện vậy, bây giờ trong lòng cô rất mệt mỏi, không có sức để suy nghĩ về lòng người phức tạp nữa.

Khương Dư Miên mang vẻ mặt buồn bực, ban đêm đều không ăn gì cả. Chậm chút đến lúc đói bụng, cô mới đi xuống lầu kiếm ăn.

Ở một nơi nào đó trên đường tại lầu một, bỗng nhiên nghe thấy ông cụ Lục đang gọi điện thoại: "Giờ cũng đã nửa năm rồi, vẫn còn chưa tra rõ hay sao?"

Cô vốn dĩ không có ý định nghe, nhưng đúng lúc nghe thấy ông cụ Lục nhắc đến tên mình: "Ông bảo cháu chăm sóc Miên Miên, cháu chăm sóc như vậy đấy à? Ông thấy lúc quay về tinh thần cô bé không được tốt, hôm nay cháu đưa cô bé đến phòng tư vấn tâm lý, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Không biết đối phương nói cái gì, thái độ của ông cụ Lục rất cứng nhắc: "Tra không được thì thôi vậy, đừng cố kích thích ký ức của cô bé nữa, nhà họ Lục chúng ta muốn che chở cho một cô bé vẫn còn che chở rất tốt mà."

Sau một lát, ông cụ Lục lại căn dặn người trong điện thoại: "Tâm tư của Miên Miên rất mẫn cảm, cháu phải kiên nhẫn với con bé một chút."

Cô đứng ở phía sau, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của ông cụ Lục, nhưng không khó suy đoán, đối phương chính là Lục Yến Thần.

Hoá ra chính là như vậy sao, là ông nội Lục muốn tra ra chân tướng, là ông nội Lục bảo Lục Yến Thần chăm sóc cô.

Đúng rồi, Lục Yến Thần vì chuyện ba mẹ nên có áy náy rất sâu với ông nội Lục, chỉ cần là chuyện ông cụ Lục mở miệng, gần như anh chưa bao giờ từ chối.

Chẳng còn ngon miệng nữa rồi.

Khương Dư Miên nện bước chân nặng nề trở lại phòng ngủ, khoá mình ở trong phòng.

Cô lướt điện thoại, phát hiện tất cả ghi chép trong đối thoại đều là cô đang nói, Lục Yến Thần trả lời.

Anh chưa hề chủ động nhắc tới cuộc sống của mình, giống như cô chưa bao giờ hiểu được anh.

Anh thật sự rất ưu tú, khiến cho người ta nhìn không ra anh chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ đã bàn giao với người nào đó.

Đối mặt với kiểu người thế này, trong lòng cô có oán, nhưng lại chẳng có lý do để trách cứ anh nửa phần.

Cô ngồi ở trên thảm kéo ngăn kéo lắp khoá ra, ôm quyển sổ ghi chép màu vàng vào lòng, xem bàn đọc sách là ghế, dựa lưng vào, lẳng lặng ngồi đằng kia lật giấy.

Quyển vở ghi chép thật dày đã viết được hai phần ba, lật một tờ là bóng dáng của anh, lật thêm một tờ nữa là tên của anh.

Đáng tiếc, cái người trong quyển nhật ký kia chưa bao giờ thuộc về cô.

Khương Dư Miên khịt khịt mũi, tinh thần mệt mỏi kéo tới bao trùm lấy cô.

Cô không còn sức lực, quyển nhật ký cũng rơi xuống mặt đất.

Lúc ý thức khôi phục lại, Khương Dư Miên mơ hồ nghe thấy ở bên tai có một giọng nói quen thuộc, cô cố gắng mở mắt ra, trông thấy gương mặt ngày nhớ đêm mong kia.

Có lẽ là ảo giác nhỉ, cô đang ở phòng ngủ của nhà họ Lục, làm sao lại trông thấy Lục Yến Thần chứ.

Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại một lần nữa, cảm giác thân thể nhẹ nhàng.

Lục Yến Thần đưa tay sờ lên trán cô, không biết là mu bàn tay mình quá lạnh hay là trán của cô quá nóng, nóng đến dị thường. Anh ôm Khương Dư Miên đặt lên giường, lại đi đến phòng sách lấy nhiệt kế đến đo, 38.2, quả nhiên cô đang phát sốt.

Thím Đàm đang canh ở bên giường cũng rất sốt ruột: "Làm sao bây giờ? Mớm thuốc hay là đưa đi bệnh viện?"

Lục Yến Thần bình tĩnh nói: "Nhiệt độ vẫn chưa tính là cao, hạ nhiệt cho cô ấy trước rồi quan sát tình huống."

"Vâng, vâng." Thím Đàm vội vã gật đầu: "Vậy thím đi lấy chậu nước đến ngay."

Biết Khương Dư Miên không ăn bữa tối, lo lắng cho tình trạng thân thể của cô nên mới lên xem, sau khi gõ cửa, Khương Dư Miên chóng mặt mở ra cửa, doạ thím Đàm nhảy một cái. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Cũng trùng hợp, lúc thím ấy chuẩn bị gọi người đến thì Lục Yến Thần trở về.

Lục Yến Thần là người tâm phúc của nhà họ Lục, lúc này đo được cô đang sốt, thím Đàm đi múc nước, chuẩn bị áp dụng hạ nhiệt bằng cách vật lý.

Giữa ý thức mông lung, Khương Dư Miên nhìn thấy Lục Yến Thần ở trước mặt mình. Cô đưa tay đẩy, toàn thân không có sức lực, động tác mềm nhũn nên càng giống dán lên hơn.

Trước người dính chặt một bàn tay trắng noãn, Lục Yến Thần bắt lấy thả lại vào ổ chăn: "Khương Dư Miên, em đang sốt."

Cô gái bị đánh thức mở mắt ra, khẽ nhếch đôi môi khô khốc.

Lục Yến Thần quay người chuẩn bị dùng tăm bông làm trơn môi giúp cô, mơ hồ nghe thấy một giọng nói yếu ớt: "Lục Yến Thần."

Người đàn ông từ trước đến nay thong dong trấn định, vào lúc đó bàn tay lại run rẩy, anh quay đầu, chân chính nghe rõ lời nói cô gái thốt ra: "Em ghét anh."



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương