Thua bởi động lòng
Chương 2: Chương 2:

Cảm giác ở bên hông và trên cổ tay biến mất cùng một lúc với nhau, Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Khương Dư Miên dời mắt đi, nhìn thấy rõ gương mặt cực kỳ xuất chúng kia.

Người đàn ông có sống mũi cao, cái cằm góc cạnh rõ ràng, gương mặt lập thể hoàn mỹ. Đôi môi mỏng mà sắc bén hơi nhếch lên, vừa như đang mỉm cười lại vừa như là lạnh nhạt.

Hai người tách nhau ra, người đàn ông thẳng người lên, đứng bên cạnh cô, bàn tay vuốt phẳng chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều toát ra khí chất cao quý.

“Anh cả.”

Lục Tập không ngờ rằng mình chỉ vung tay nhẹ một cái mà đã khiến cho Khương Dư Miên va vào lan can, càng không ngờ được rằng anh cả Lục Yến Thần bỗng nhiên quay trở về, thấy được cảnh này.

Cậu muốn giải thích rằng những gì vừa xảy ra khi nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi đối mặt với ánh mắt không cho phép nghi ngờ của Lục Yến Thần, những lời cậu muốn nói ra bỗng kẹt lại trong cổ họng.

“Xin lỗi cô ấy.”

Ánh mắt của Lục Yến Thần chuyển từ Khương Dư Miên sang Lục Yến Thần còn đang cứng đờ cả người.

Sự bảo vệ mà không cần biết lý do là gì của Lục Yến Thần dành cho Khương Dư Miên khiến tâm lý nổi loạn bên trong Lục Tập trỗi dậy, cậu cất cao giọng chất vấn: “Anh cả, anh có biết cô ta là ai không, ông nội bỗng nhiên dẫn người về nhà, lại còn không chịu nói ra thân phận của cô ta, nhất định là có vấn đề gì rồi.”

Lời cậu nói thật là ấu trĩ.

Lục Yến Thần thản nhiên liếc mắt, hiển nhiên anh không muốn đôi co với cậu. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

“Tới từ đường úp mặt vào tường hối lỗi đi, trước khi mặt trời lặn, không được phép bước ra ngoài.”

Ở trong cái nhà này, Lục Tập có thể kì kèo với ông nội nhưng lại không làm trái lời Lục Yến Thần.

Chuyện đã tới nước này rồi, Lục Tập đúng thật là bên đuối lý, giận dữ xoay người rời khỏi đây. Trước lúc đi, cậu còn không cam lòng mà trừng Khương Dư Miên một cái.

Cảm giác đau nhức và tê mỏi liên tục truyền tới từ cánh tay trái, Khương Dư Miên cúi đầu, dùng tay phải ôm lấy cánh tay trái. Một giọng nói dịu dàng và thân thiết truyền vào tai cô:

“Bị dọa sợ rồi sao?”

Giọng điệu hòa nhã ấy xoa dịu chút cảm giác nôn nóng và bất an vừa mới xuất hiện trong lòng Khương Dư Miên. Cô chậm rãi lắc đầu, lại nghe anh nói: “Đi theo anh.”

Khương Dư Miên ngoan ngoãn đi theo anh.

Lục Yến Thần đi ở đằng trước, Khương Dư Miên đi theo phía sau, cách anh chừng nửa mét.

Chiếc áo sơ mi trắng thấp thoáng trước mắt Khương Dư Miên, cô nhìn theo bóng dáng ấy, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn trên tay đã giảm đi rất nhiều.

Sau một tháng, cuối cùng thì cô cũng đã được gặp lại anh.

Hai tháng trước, người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại ở trong bệnh viện chính là Lục Yến Thần. Sau khi xuất viện, cô dọn tới biệt thự Thanh Sơn, đó chính là nơi ở của Lục Yến Thần.

Sau đó, anh đi công tác, một lần đi công tác lại mất mười ngày nửa tháng. Nghe thím Đàm nói là anh có trở về nhà một lần, tiếc là lúc ấy cô đang ngủ nên chẳng hay biết gì.

Lần gặp mặt thứ hai chính là ngày hôm nay, cách lúc đó một tháng.

Lục Yến Thần đưa khăn lông và đá cho cô: “Em tự chườm nha?”


Khương Dư Miên nhận lấy, dùng chiếc lông bọc mấy viên đá lạnh chườm vào chỗ đang bị sưng đỏ kia, cô nhịn không được “á” một tiếng, hai hàng lông mày nhăn lại.

Có vẻ Lục Yến Thần nhân thấy để cho cô gái nhỏ yếu ớt này tự mình xử lý vết thương hơi tàn nhẫn, nên anh chủ động tới gần cô: “Để anh giúp em được nha?”

Khương Dư Miên mím môi lại theo bản năng, cô nhấc chiếc khăn lau mặt lên, di chuyển khỏi vùng da đang sưng đỏ.

Lục Yến Thần nâng cánh tay nhỏ gầy của cô lên, chiếc khăn lông lạnh lẽo di chuyển chậm rãi trên vết thương của cô, để làn da của cô dần thích nghi với nhiệt độ này.

“Đau thì kêu anh.”

Khương Dư Miên đáp lại anh bằng sự im lặng.

Anh hỏi: “Vẫn không muốn nói chuyện sao?”

Khương Dư Miên cắn môi, nhưng cô vẫn không muốn gật đầu.

Như vậy khiến cô có vẻ quá yếu đuối, dù cho sự thật chính là như vậy.

Bị anh hỏi như vậy, cô hơi căng thẳng. Lục Yến Thần cười rồi nói: “Đừng lo lắng.”

Anh vừa mới dứt lời thì chiếc khăn lau mặt bị nước đá thấm ướt cũng bị dời khỏi cánh tay cô.

Những viên đá còn sót lại bị ném vào hồ nước cho từ từ tan chảy. Khương Dư Miên máy móc đi theo phía sau anh. Lục Yến Thần cất khăn xong, xoay người lại, một cái đầu tròn nhỏ suýt chút nữa đụng vào người anh.

Khương Dư Miên đỡ trán, lui về phía sau hai bước. Cô giống như một chú chim non yếu ớt, chỉ cần một tiếng động nho nhỏ cũng đủ để dọa cô lùi bước.

Điều này khiến cho Lục Yến Thần nhớ tới hai tháng trước, lúc Khương Dư Miên mới vừa tỉnh lại. Cô không thích bệnh viện, lá gan cũng rất nhỏ, thường xuyên tìm chỗ giấu mình đi, phải chờ tới lúc anh dỗ dành, cô mới bằng lòng đi ra ngoài.

Lục Yến Thần nhươdng mày, anh hỏi: “Muốn giải đề không?”

Khương Dư Miên ngẩng đầu, đôi mắt hạnh sáng long lanh dưới ánh đèn mờ ảo.

Lục Yến Thần vẫn luôn thông minh như vậy, mỗi một câu đều đánh trúng tâm lý của cô.

Cô đi theo Lục Yến Thần lên tầng hai.

Tầng hai rất rộng, không chỉ có phòng ngủ không thôi. Sau khi Khương Dư Miên tiến vào mới phát hiện ra, phòng ngủ của cô và Lục Yến Thần cách nhau một phòng sách có diện tích không hề nhỏ.

Trên trần nhà có treo một chiếc đèn kiểu Trung Quốc làm bằng tre, chiếc kệ sách tối màu làm từ gỗ đàn hương nối tiếp mặt đất với trần nhà, vừa cao vừa rộng, mỗi một tầng đều được lấp đầy bởi những bộ sách có kích thước khác nhau. Có thể thấy, chủ nhân của căn phòng sách này đọc nhiều học rộng.

Bên trong biệt thự Thanh Sơn cũng có một phòng sách rất lớn, tiếc là cô chưa vào đó lần nào.

Khương Dư Miên tò mò đánh giá xung quanh, mãi cho đến khi Lục Yến Thần gọi cô lại: “Qua đây đi.”

Màn hình máy tính trên bàn sáng lên, Lục Yến Thần in một bộ đề toán ra, anh chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh: “Ngồi xuống đi.”

Mệnh lệnh rõ ràng khiến cho Khương Dư Miên dễ dàng tiếp thu hơn. Cô ngồi xuống ghế, nhận lấy xấp giấy A4 kia. Một tờ là đề bài, còn lại là giấy nháp.

Trên bàn có bút, nhưng Khương Dư Miên chỉ nhìn chằm chằm mà không cầm bút, mãi cho đến khi Lục Yến Thần vỗ tay một cái trước mắt cô: “Thả lỏng .”


Cô gái nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh nắm chặt lấy cây bút. Sau khi nhìn thấy những con số đầu tiên, cô bắt đầu chìm dắm ở trong đó.

Khi tiến vào thế giới riêng của chính mình, cô biến thành một dáng vẻ khác. Cô nghiêm túc, tập trung, ánh mắt sắc bén bắt lấy những thông tin quan trọng ẩn giấu dưới từng con chữ, không thấy một chút nhát gan và yếu đuối nào cả.

Khương Dư Miên thật sự rất thông minh, lúc thi thử trước khi thi Đại học, cô đã đứng đầu toàn trường. Cô cực kỳ nhạy cảm với những con số, giải những đề toán khó chính là sở thích lớn nhất của cô bây giờ. Điều đáng tiếc là, vào sáng hôm thi Đại học, cô mất tích không rõ lý do, bỏ lỡ thời gian thi.

‘Tít tít.’

Điện thoại rung lên, Lục Yến Thần phát hiện ra trước, anh đứng dậy đi ra ban công.

Cửa ban công đóng lại, ngăn cách toàn bộ âm thanh ở bên ngoài và trong phòng.

Một giọng nói khàn khàn, xa lạ truyền từ trong điện thoại ra: “Sếp Lục, chuyện mà anh nhờ tôi điều tra đã có chút manh mối. Chuyện khác thường duy nhất xảy ra trước khi thi đại học chính là hình như Khương Dư Miên đã từng tiếp xúc với một tên côn đồ, người nọ phạm tội nên đã vào tù rồi.” Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Vào tù sao?

Lục Yến Thần khẽ nhấc tay gõ vào lan can, giọng anh trở nên lạnh lùng: “Tội gì?”

Người kia do dự một lát rồi mới nói: “Xâm phạm trẻ vị thành niên.”

Tín hiệu cuộc trò chuyện đứt quãng. Lục Yến Thần đứng ngoài ban công, xoay đầu nhìn vào trong phòng. Khương Dư Miên ngồi ở trước bàn, đưa lưng về phía anh, bóng dáng nhỏ yếu ấy mong manh như một tờ giấy, vừa đụng vào là đã nát vụn.

Hai tháng trước, ông Lục nhớ ra là cháu gái của bạn cũ sắp thi Đại học nên đã cho người đi hỏi thăm tình hình, nào ngờ lại phát hiện ra sáng hôm thi, Khương Dư Miên bỗng nhiên mất tích.

Ông Lục ở xa tận nước ngoài gọi điện cho cháu trai, Lục Yến Thần ngay lập tức báo cảnh sát.

Phải tốn không ít thời gian mới khoanh vùng được vị trí. Lúc tìm thấy Khương Dư Miên, đồng phục và giày của cô dính đầy máu.

Cảnh sát tìm được một nhà máy bỏ hoang cách đó không xa, vết máu và dây thừng để trói người ở hiện trường nói cho mọi người biết rằng nơi này từng xảy ra một vụ bắt cóc. Tất cả bọn họ đều không biết Khương Dư Miên đã trải qua những gì ở đây, và cũng không biết cô đã trốn ra ngoài bằng cách nào.

Cuối cùng, kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy Khương Dư Miên chỉ bị thương nhẹ ở bên ngoài, coi như là gặp may mắn trong chỗ bất hạnh.

Tất cả mọi người đều đang đợi người trong cuộc tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại, cô không nói một lời nào. Mỗi khi nhắc tới buổi sáng hôm thi đại học, cô sẽ ôm đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Lúc bị ép tới cùng, thậm chí cô còn hét to đầy sợ hãi, cảnh sát không có cách nào lấy lời khai của cô được.

Cô sợ ánh mắt của những người khác tập trung trên người mình, thường xuyên co người nằm trong góc, không muốn giao lưu với người khác. Khi đó, chỉ có một người duy nhất có thể tới gần cô, chính là người đã đưa cô ra khỏi bệnh viện, Lục Yến Thần.

Khoảng nửa tháng sau, Lục Yến Thần nói bóng nói gió, hướng đề tài tới sự việc đó, Khương Dư Miên ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu, rồi chậm rãi lắc đầu.

Cô không còn một chút ấn tượng nào với đoạn ký ức đó, mỗi khi nhắc tới, trong lòng cô chỉ có sợ hãi.

Bác sĩ nói rằng vì đoạn ký ức đó đem đến sự tổn thương tâm lý mà cô không thể chịu đựng nổi nên bộ não đã tự động mở chế độ bảo vệ, đó là mất trí nhớ có chọn lọc.

Cảnh sát bắt tay vào điều tra những người xung quanh cô để tìm ra chân tướng. Thầy cô và bạn bè đều nói rằng: “Khương Dư Miên là một học sinh rất kiệm lời.”

Cuộc sống của Khương Dư Miên rất đơn giản, chỉ có một con đường là từ nhà đến trường và ngược lại.


Ngoại trừ thành tích học tập tốt, thường xuyên được thầy cô khen ngợi ra thì Khương Dư Miên thực sự rất muốn biến mình thành người tàng hình.

Mỗi ngày, cô đều đến trường đúng giờ, không bao giờ bỏ về sớm. Trong mắt thầy cô, cô là một học sinh ngoan biết vâng lời. Cô không thích kết bạn với người khác, luôn ở một mình. Các học sinh khác đều cảm thấy tính cách của cô thật quái gở.

Về phần gia đình, sau khi ông nội và ba mẹ của Khương Dư Miên qua đời, cô sống chung với cậu mợ. Tuy rằng người thân duy nhất trở thành người giám hộ về mặt pháp luật, nhưng bọn họ cũng không mấy quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của cô, không biết chút gì về cô. Vậy nên ông Lục mới nghĩ đến chuyện đưa Khương Dư Miên đến nhà họ Lục.

Những người bình thường có khả năng tiếp xúc với Khương Dư Miên nhất đều không cung cấp được thêm manh mối nào cả, tiến độ phá án của cảnh sát quá chậm. Bây giờ, Khương Dư Miên đang được nhà họ Lục che chở, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

“Tìm một cái cớ gì đó, đi dò hỏi kẻ đó.”

“Được.”

Bên ngoài ban công, chiếc bật lửa bật lên, người đàn ông dựa vào ban công, châm một điếu thuốc.

Ngọn lửa màu cam phản chiếu qua đồng tử cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh.

‘Cốc cốc.’

Cửa ban công bỗng nhiên bị gõ. Cô gái nhỏ cầm bút chì đứng ở bên kia cánh cửa.

Người đàn ông nhấc mắt nhìn cô, sự lạnh lùng trong đôi mắt anh dần tiêu tan.

Anh bật cười, yên lặng bóp tắt điếu thuốc đang cháy.

Cách cánh cửa ban công, Lục Yến Thần ra hiệu cho cô chờ anh một lát. Khương Dư Miên ngầm hiểu, quay lại chỗ ngồi.

Vừa nãy, cô bỗng phát hiện ra Lục Yến Thần biến mất, nên có chút hoảng loạn. Thấy anh đứng bên ngoài ban công, trong lòng cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau đó, Lục Yến Thần lại đi vào phòng sách bằng cửa chính, chiếc áo sơ mi màu trắng khi nãy đã được thay thế bằng một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở rộng, vừa thong dong lại vừa để lộ một chút cảm giác cấm dục.

Không biết vì sao mới có một lát mà anh đã đổi qua một bộ quần áo khác, nhưng mà trông thật đẹp trai.

Cả một buổi chiều, Khương Dư Miên vẫn luôn làm bạn với đề toán, mãi đến lúc thím Đàm lên giục cô đi ăn cơm mới thôi.

Buổi trưa chỉ có cô và ông nội Lục, tối nay lại có thêm Lục Yến Thần. Lục Tập vốn đang bị Lục Yến Thần phạt giờ chẳng biết đã đi đâu.

Sau khi ăn cơm xong, Khương Dư Miên thấy Lục Yến Thần đang dùng máy tính ở trong phòng sách, không biết anh đang bận làm gì. Vậy nên, cô mang đề về phòng, tiếp tục tự suy nghĩ. Một tiếng sau, cuối cùng cô cũng đã giải được câu hỏi cuối cùng.

Nhìn thấy tờ đề đã được khoanh kín đáp án, khóe môi cô cong lên.

Cô đứng dậy, muốn nhanh nhanh đưa cho người ấy xem, nhưng cô vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lục Yến Thần xoay người rời khỏi phòng sách, đi xuống dưới lầu.

Khương Dư Miên yên lặng theo sát phía sau, mãi đến khi thấy Lục Yến Thần sắp sửa đi ra ngoài, cuối cùng cô cũng nhịn không được mà chạy tới chỗ anh.

Bất ngờ bị cản đường, Lục Yến Thần cau mày, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ này.

Khương Dư Miên cầm đề thi, đặt vào lòng bàn tay rồi nhanh chóng viết chữ, giơ lên cho anh xem: [Anh phải đi rồi sao?]

Rốt cuộc thì Lục Yến Thần cũng nhớ tới vấn đề này: “Đúng vậy, anh phải đi rồi. Nhưng mà em có thể chụp ảnh rồi gửi cho anh, anh sẽ kiểm tra giúp em.”

Anh nghĩ rằng Khương Dư Miên muốn kiểm tra lại đáp án đúng hay sai.

Khương Dư Miên nắm chặt cây bút, ánh sáng trong mắt cô dần tàn lụi, cô muốn giữ anh lại nhưng lại không thể mở miệng được.

Cô gái nhỏ lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân hình gầy yếu của cô trông càng thêm mỏng manh hơn, điều này khiến cho Lục Yến Thần nhớ tới những hôm cô còn ở bệnh viện, cô luôn thích chui vào một góc nào đó, giống như bị cả thế giới vứt bỏ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Cô quá yếu ớt, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị bẻ gãy.


Lục Yến Thần nheo mắt lại, vừa lúc nhìn thấy thím Đàm bưng một ly sữa nóng từ trong nhà bếp ra.

“Thím Đàm.”

Lục Yến Thần dùng ánh mắt ra hiệu cho thím Đàm bưng ly sữa tới đây.

Thím Đàm còn chưa hiểu hai người đứng ở cửa làm gì thì đã thấy Lục Yến Thần xoa đầu Khương Dư Miên.

Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt cô sáng long lanh, cô nhớ rõ câu nói cuối cùng mà Lục Yến Thần nói với cô.

“Uống nhiều sữa, tăng chiều cao.”

Lục Yến Thần đi rồi, Khương Dư Miên đứng trước chiếc kính soi toàn thân, cô khoa tay múa chân một lúc lâu, nghĩ lại thì hình như cô mới chỉ đứng tới vai anh.

Một lát sau, Khương Dư Miên chạy vào nhà bếp. Cô đứng ở bên cạnh một lúc lâu, vì không được tự nhiên mà hai bàn tay chà xát vào nhau. Cô cầm lấy tờ giấy vừa viết xong đưa cho thím Đàm xem, cháu có thể uống thêm một ly sữa nữa không?

“Miên Miên, cháu cần gì thì cứ mạnh dạn nói ra.”

Thím Đàm nghĩ đơn giản là cô muốn uống thêm nên đi hâm nóng một ly sữa nữa cho cô.

Khương Dư Miên cầm chiếc ly lên uống sạch, lúc này, cô mới cảm thấy hài lòng.

Cô lấy đề thi ra để chụp ảnh, lúc sửa sang lại giấy làm bài thì cô phát hiện ra là thiếu mất một tờ giấy nháp. Khương Dư Miên không tìm thấy nó trong phòng ngủ nên đành phải quay lại phòng sách thêm lần nữa, quả nhiên là nó đang ở đây.

Cô muốn tự đi vào lấy tờ giấy thì bỗng nhiên bị một chiếc bật lửa bằng kim loại hấp dẫn tầm mắt.

Không cần đoán cũng biết là bật lửa của ai rồi.

Khương Dư Miên để nó nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay, vỏ ngoài có màu vàng, trông giản dị nhưng lại rất xa hoa, bên trên có điêu khắc hoa văn, đó là hình một con chó sói kiêu ngạo.

Chó sói.

Khương Dư Miên nhớ lại dáng vẻ của người ấy, anh vẫn luôn tươi cười, lúc nói chuyện cũng rất dịu dàng, hoàn toàn khác xa so với loài chó sói hung ác.

Nhưng mà đây là đồ của anh, dù là cái gì thì cũng là đồ tốt cả.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bật lửa, để lại hơi ấm cơ thể trên bề mặt lạnh lẽo của nó, Khương Dư Miên nhẹ nhàng nắm tay lại.

Cô không biết rằng cảnh này đã bị người khác nhìn thấy.

Lục Tập sắp chết đói tới nơi rồi.

Trước đó cậu đã bị anh cả phạt úp mặt vào tường tường hối lỗi một ngày rồi mà sau khi ông nội biết được mọi việc còn phạt thêm, tới tối cũng không được ăn cơm.

Cậu không biết ông nội và anh cả bị làm sao vậy, vì một người ngoài mà ngay cả cháu ruột và em ruột cũng không nương tay.

Ông nội bỗng nhiên đưa Khương Dư Miên về nhà, cậu vốn định tới tìm anh cả để hỏi rõ việc này, nhưng còn chưa kịp tới gần đã phát hiện cửa phòng sách đã mở toang từ lúc nào rồi.

Lục Tập dừng chân lại.

Qua khe cửa, cậu nhìn thấy Khương Dư Miên cầm chiếc bật lửa màu vàng đang nằm trên bàn lên, bỏ vào trong túi của mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Ánh mắt Lục Tập tỏ vẻ nắm chắc mười phần.

Vậy mà cô ta lại dám ăn trộm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương