Thú Y - Lạc Tân
Chương 33: Phù hợp, Khế ước

Ex: Mang khăn giấy ra nào!!!!!!!!!!!!! (*´﹃`*)

Ngoài cửa sổ bóng cây loang lổ, yên tĩnh an bình, trong phòng ngọn đèn hôn ám, mông mông lung lung vô cùng ái muội.

Triệu Thanh Hà nằm thẳng trên giường, hai chân mở ra, tay ôm mắt cá chân, Thường Đình Chiêu quỳ gối ở giữa hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chỗ ẩn núp kia, một bộ dáng thật tâm tìm tòi nghiên cứu, may mà da mặt Triệu Thanh Hà dày nhưng cũng không chịu được mặt đỏ rần rần!

” Con mẹ nó ngươi xem còn chưa đủ! Không được thì để ta đến.” Triệu Thanh Hà rốt cục nhịn không được rống lên, định buông hai chân ta lại bị Thường Đình Chiêu ngăn cản. Đưa một chân hắn đặt lên vai Thường Đình Chiêu, một chân khoát lên cổ tay.

Thường Đình Chiêu cười lấy lòng, nhìn cự long đang cố hết sức chịu đựng lại nhìn nơi nhỏ hẹp kia, có chút buồn bực nói: ” Chổ đó nhỏ như vậy, có thể chứa hết đại bảo bối của ta sao?”

Mặt Triệu Thanh Hà càng đỏ hơn, đang muốn trừng hắn thì Thường Đình Chiêu lại nói: ” Không ngại, thao nhiều liền hảo.”

Triệu Thanh Hà mặt tái mét, oán hận nghiến răng: ” Thường – Đình – Chiêu!”

Vỗ vỗ đùi của hắn, lại ở phần thịt non trên góc đùi cắn một cái làm Triệu Thanh Hà rùng nẩy mình. Thường Đình Chiêu đem một ngón tay dính đầy dầu cao hướng tới mục tiêu chờ mong kia, xúc cảm ôn nhuyễn làm cự long Thường Đình Chiêu nhảy dựng, nhớ tới chút nữa đại bảo bối sẽ đi vào bên trong nhất thời máu đều sôi trào.

Triệu Thanh Hà cắn môi dưới, hạ thân khác thường làm cho hắn cảm thấy là lạ nhưng không có nhiều khó chịu, cũng không đau đớn, chỉ cảm thấy có chút không quen khi ngón tay thô ráp tiến vào mà thôi, không giống cảm giác được diễn tả lúc bị thâm nhập trên sách hay phim ảnh. Một cái suy nghĩ quỷ dị hiện lên trong đầu hắn, hắn không phải là thiên phú bẩm sinh đi!

Có thể thấy được, sách báo vỡ lòng là quan trọng cỡ nào, cả đống toàn bộ đều nói dối.

” Khó chịu sao?” Thường Đình Chiêu chú ý biểu tình của Triệu Thanh Hà, thấy hắn sắc mặt không tốt liền không dám tiếp tục động tác.

Triệu Thanh Hà tiến hành một phen đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc là làm bộ như đau đến khó chịu hay là thành thật theo cảm giác? Sau một hồi liền thấy bản thân như bị bệnh thần kinh, lẽ ra không nên xem mấy bộ phim của Châu Á, xem Âu Mĩ mới có tính chân thật a.

Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu, ngón tay Thường Đình Chiêu lúc này mới ở bên trong đào bới, ngón tay thô ráp cọ xát nội vách tường, xúc giác lạ lẫm khiến Triệu Thanh Hà co mày một cái. Thường Đình Chiêu thấy hắn như vậy liền dũng cảm đưa ngón tay đẩy vào tận sâu bên trong, đem dầu cao bôi khắp từng ngõ ngách.

Dầu cao lạnh lẽo tiến vào sau đó nhanh chóng hoà tan, theo động tác ra vào liên tục khiến phía dưới Triệu Thanh Hà một mảng dính dấp lấp lánh, càng khiến nơi đó dẫn dụ mê người. Nếu không có cực lực khắc chế, Thường Đình Chiêu đã sớm kiềm chế không được mà trực tiếp anh dũng chiến đấu.

Thường Đình Chiêu đưa ngón tay ra ngoài, nơi xâm nhập khép khép mở mở như khát khao triệu hoán hắn đi vào.

Phía sau Triệu Thanh Hà trống rỗng cảm thấy có chút hư không, đợi đến khi Thường Đình Chiêu đem hai ngón tay đinh đầy dầu cao đẩy vào, lúc này mới thả một ngụm hơi.

Thường Đình Chiêu cảm nhận được càng thêm khổ sở, ở phía dưới đang muốn bạo phát, ý chí chiến đấu sôi sục chuẩn bị phóng ra nhưng không thể đâm sâu vào cửa làm một phen thống khoái. Trong lòng thầm nghĩ kiên nhẫn, vừa vặn chịu đựng kêu gào bức điên không thôi. Mồ hôi trên trán chảy xuống dưới, mãnh thú trong thân thể cào thét sinh động, nhưng động tác trong tay lại hết sức ôn nhu, càng chú ý đến phản ứng của Triệu Thanh Hà, nếu có một tia không ổn thì phải dừng lại hôn môi trấn an, dời đi lực chú ý của hắn.

Bị kích thích trên mặt Triệu Thanh Hà phiếm hồng, đôi môi hé mở thở phì phò, nhìn nam nhân quỳ gối giữa hai chân hắn cực lực khắc chế, trong lòng một mảnh ấm áp. Hắn tin tưởng trên giường ôn nhu chiếu cố bầu bạn thì không nhất định là bạn lữ tốt, nhưng bạn lữ tốt nhất định sẽ bận tâm suy nghĩ của đối phương.

” Vào đi.” Triệu Thanh Hà há mồm mới phát hiện thanh âm của mình bất giác có biến hoá, tại không gian yên tĩnh ban đêm có chút mị hoặc nhân.

Quả nhiên, Thường Đình Chiêu cứng đờ, cả người vì cực độ áp lực lộ ra vẻ thống khổ.

” Câm miệng.” Vừa nói, động tác trong tay vẫn tiến hành nhẹ nhàng thong thả, cùng vẻ ngoài cường hãn không giống nhau.

Chẳng biết tại sao trong yết hầu Triệu Thanh Hà cảm thấy chua xót, rồi sao đó càng cảm thấy một cỗ hư không khó chịu. Hắn cảm thấy nam nhân này sẽ lấp đầy hư không đó, làm cho cả hai trở thành người thân cận nhất trên thế giới này.

Triệu Thanh Hà quát: ” Con mẹ nó ngươi được không, gõ cả nửa ngày không thấy xuất binh, lão tử đều buồn ngủ, a ——- “

Thường Đình Chiêu đột nhiên hung tợn cắm ba ngón tay vào trong cơ thể Triệu Thanh Hà, làm hắn nhất thời không bắt bẻ được phải thất thanh kêu lên. Âm cuối v*t nhọn, đôi mi nhiễm một tầng sương, hai má đỏ bừng, Thường Đình Chiêu cảm thấy đã đến lúc, thu hồi ba ngón tay liền vác súng ra trận, đâm thẳng đến trung tâm cắm vào thật sâu hết mức.

Cự long nổi giận bị ôn nhuyễn bao vây lấy thoải mái nói không nên lời, Thường Đình Chiêu híp mắt thở phào một cái.

Triệu Thanh Hà lại thiếu chút nữa từ trên giường bắn đứng lên, mịa nó! Hắn rốt cục cũng thể nghiệm cái gì gọi là bạo cúc, giống như một khối thiết đồng cứng rắn cực nóng đâm vào hậu đình, cả người bị chém làm hai nửa. Nếp uốn hoàn toàn kéo căng, đáng thương hề hề mở ra cực điểm khó khăn đem cự long nuốt vào, hai cái đùi buộc chặt xém tí thì bị rút gân. Triệu Thanh Hà hút một ngụm khí, nước mắt chảy xuống, tiểu điểu đang ngẩng đầu liền vô lực mềm nhũn đáng thương phải nằm xuống.

Thường Đình Chiêu bị bao chặt lại càng thích, cúi người hôn lên môi Triệu Thanh Hà, đầu lưỡi mạnh mẽ công chiếm thành trì giống như cuồng phong bão táp hung hãn. Vẫn không có kỹ xảo gì, bá đạo mà thể diện khát vọng nội tâm của chính mình.

Một bàn tay xoa nắn chiều chuộng phía đằng trước đã mềm nhũn, một bàn tay nắm bóp điểm hồng trên ngực trái Triệu Thanh Hà, kho*i c*m ngập tràn khiến cho Triệu Thanh Hà dần dần thả lỏng, thân thể không còn buộc chặt nữa. Triệu Thanh Hà híp mắt thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời quên mất khó chịu phía sau.

Thường Đình Chiêu thấy vậy, cánh tay vòng qua eo nhỏ Triệu Thanh Hà, gắt gao giam cầm vào sát cơ thể mình. Rốt cuộc nhịn không được nữa thắt lưng rắn chắc lắc mạnh liên tục, hướng tới chỗ sâu nhất công kích mãnh liệt, thế như chẻ tre. Hoàn toàn dựa vào bản năng cướp đoạt lãnh địa hôn ám, thân thể mảnh mai lay động làm người hít thở không thông, muốn đem dấu vết của mình khắc thật sâu khiến cho đối phương không thể nào quên được.

” A a!”

Triệu Thanh Hà bị xâm lược toàn thân điên cuồng lắc lư theo, hình ảnh trước mắt cứ lung lay không phân biệt rõ, nếu không phải bị hai tay Thường Đình Chiêu trói buộc thì có lẽ đã bị ép tới ra khỏi giường. Hai tay bấu chặt chăn đệm dưới thân, từng giọt từng giọt mồ hôi theo trên trán chảy xuống dưới, thực con mẹ nó đau! Sẽ không phải bị nứt rồi đi.

Triệu Thanh Hà theo bản năng nhìn qua nhất thời cảm thấy không chống đỡ nổi. Chỉ thấy cự long kêu gào sôi sục bá đạo công chiếm nơi đó của mình, hậu huyệt chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra tiếp nhận công kích như vậy, dầu cao bị ma xát ra bọt, một mảnh đầm đìa nước, thời điểm co rúm còn phát ra âm thanh xì xì vang dội cùng âm thanh cơ thể va chạm, tấu thành một tuyệt cảm d*m mỹ.

Phía sau Triệu Thanh Hà nhịn không được co rút khiến Thường Đình Chiêu hít một hơi, thiếu chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng trước tiên. Thường Đình Chiêu cười nguy hiểm, vỗ vỗ bờ mông cao của hắn, dừng một chút đâm mạnh vào thật sâu, trường thương tiến lên đánh đâu thắng đó. Không có bất kì kỹ xảo, chỉ có dùng sức mạnh dũng cảm tiến tới mang thái độ tuyến cáo thân mình cường hãn của bản thân.

Bị đau, dần dần tê liệt lại ẩn ẩn lộ ra kho*i c*m, nguyên bản cho là thống khổ nhưng hiện giờ là vui sướng.

Triệu Thanh Hà không tự giác nức nở rên rỉ, hai chân mở lớn ra thừa nhận xâm chiếm của đối phương. Thường Đình Chiêu cảm nhận được biến hoá càng không kiêng nể gì công kích tới. Trong lúc vô ý không biết đụng đến địa phương nào, Triệu Thanh Hà kêu rên thất thanh, hai mắt mê ly mơ hồ, phía sau bất giác co rút lại.

Hai mắt Thường Đình Chiêu sáng lên, ở nơi kia đánh lên thăm dò làm mặt Triệu Thanh Hà vặn vẹo, toàn thân phát run. Cảm giác này thật đáng sợ, cả người hoàn toàn bị khống chế, chỉ có kho*i c*m xa lạ miên man đến vô tận.

Triệu Thanh Hà khẩn trương cảnh cáo: ” Nơi đó không được.”

Con ngươi Thường Đình Chiêu u ám, bá đạo nói: ” Lần này, không thuận theo.”

Nói xong, đem hai chân Triệu Thanh Hà ép kề sát trước ngực, Thường Đình Chiêu cảm thấy mình thật sự sáng suốt, huấn luyện trước đó chính là đợi ngày hôm nay!

Triệu Thanh Hà thấy hắn khí thế ào ạc liền cảm thấy sợ hãi, vặn vẹo cầu xin: ” Nơi đó không được.”

Nguyên bản đang giương cung bạt kiếm, bộ dáng như vậy làm thú tính trong thân thể Thường Đình Chiêu thức tỉnh, gầm nhẹ một tiếng rồi xông thẳng tới chỗ tiêu hồn kia tiến công điên cuồng, bách phát bách trúng, mỗi lần đều ngoan lệ bá đạo.

” A a _______”

Cảm giác này thật sự rất đáng sợ, làm cho hắn không thể khống chế được thân thể mình. Cái gì rụt rè cái gì nội liễm toàn bộ ném ra sau đầu, chỉ có kho*i c*m ngập đầu mới là chúa tể, tuỳ ý tất cả mà cùng người nam nhân này trầm luân lên thiên đường xuống địa ngục.

Triệu Thanh Hà bị làm đến mức ý thức tan rã, thân thể không thể khống chế mà theo động tác Thường Đình Chiêu lắc lư, miệng thốt ra ngôn ngữ không biết là cái gì tục tĩu mỹ d*m.

” Quá lớn, nơi đó dùng sức, a, không được, điểm nhẹ, quá lớn bên trong rất trướng, chậm một chút…”

Thường Đình Chiêu bị lời nói không chút nào che dấu của Triệu Thanh Hà câu dẫn đến nhiệt huyết sôi trào, hận không thể đem Triệu Thanh Hà xuyên thủng, thắt lưng cường tráng hữu lực lúc này toàn bộ phát huy, mỗi một chiêu mỗi một thế đều cứng cỏi mãnh liệt.

Triệu Thanh Hà cảm nhận được sảng khoái trước giờ chưa có, kho*i c*m giống như thuỷ triều vọt tới cơ thể, không biết qua bao lâu, trước mắt một đạo bạch quang hiện lên, không thể khống chế được mà phát tiết ra ngoài. Phía sau không tự giác co rút mấp máy, càng làm cho động tác của Thường Đình Chiêu mãnh liệt, khiến đằng trước rỉ rỉ từng giọt không ngừng. Không một hồi liền cảm nhận phía sau một chất lỏng nóng bỏng phun ra, cảm giác bỏng rát, đem bên trong hắn lấp tràn đầy, còn có một ít không thể chứa được bị chảy ra nơi địa phương hai người kết hợp.

Hai người ôm nhau thở hổn hễn, tim đập như sấm, cao trào đi quan vẫn chưa bình ổn lại tinh thần.

” Ta hối hận.” Thanh âm trầm thấp Thường Đình Chiêu bay tới.

Đang mệt than, Triệu Thanh Hà lập tức máu tràn lên não, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, cảm giác cự long vẫn đang tồn tại trong cơ thể có xu thế thức tỉnh.

” Đi ra ngoài.” Triệu Thanh Hà khàn khàn tức giận nói.

Thường Đình Chiêu cười hôn môi hôn mặt hán, ” Ta nếu biết việc này thống khoái như vậy, từ lúc lần đầu tiên thấy ngươi nên kéo đi lăn giường, bỏ qua bao nhiêu ngày chậm trễ thời gian.”

Triệu Thanh Hà bởi vì bản thân hiểu lầm có chút không được tự nhiên, hừ nói: ” Nếu là như vậy, xem ta có đem ngươi đi thiến không.”

Tay Thường Đình Chiêu không an phận ở trên người Triệu Thanh Hà vuốt ve, ” Thật sự như thế thì ngày hôm nay ngươi làm như thế nào thích vậy.”

Triệu Thanh Hà nhớ tới bộ dáng phóng đãng lúc nãy, hai bên tai dần phát hồng. Cũng không phải thẹn thùng, mà là trước giờ cảm thấy mình thuộc trường phái cấm d*c, còn tự cao đắc ý sẽ không bị d*c v*ng dắt mũi dẫn đi, không nghĩ tới vừa thực hành một cái lập tức bộc phát, hoàn toàn trầm luân kho*i c*m thực cốt tiêu hồn.

Thường Đình Chiêu thấy bộ dáng hắn như vậy, nhịn không được cắn cắn môi hắn, cự long chưa rút ra lại hoàn toàn bị thức tỉnh bên trong, kêu gào nhắc nhờ tồn tại của mình.

Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt, hai tay đẩy ngực Thường Đình Chiêu, ” Ngươi _______”

” Chuyện đã qua không thể cứu vãn, không bằng hiện tại đền bù đủ.” Nói xong Thường Đình Chiêu nghiêng người, cự vật trong cơ thể Triệu Thanh Hà xoáy chuyển, Triệu Thanh Hà nhịn không được ngửa cổ lên phát ra âm thanh ngọt nị mê người, câu khéo cự vật tăng lên một vòng lớn, làm tốt chuẩn bị một lần nữa tiến công chiếm đoạt.

Thường Đình Chiêu lại một lần cùng hắn tới mỹ cảnh, lại bắt đầu một vòng chinh chiến mới.

Khi Triệu Thanh Hà tỉnh lại, ngoài phòng ánh mặt trời sáng lạn, ít nhất đã qua buổi trưa. Toàn thân giống như bị nghiền nát, đau nhức vô lực, phía sau cự vật khiến hắn ngày hôm qua hắn khóc lóc cầu xin vẫn nằm bên trong. Rõ ràng đang ngủ say, nhưng vẫn làm cho hắn không thể bỏ qua cảm giác tồn tại.

Đêm qua bị đồ vật này gây sức ép rã rời, Thường Đình Chiêu từ lúc bắt đầu tuỳ ý không đa dạng, hai chân hắn bởi vì bảo trì cùng một tư thế tê mỏi muốn rút gân, sau đó muốn đổi tư thế. Kết quả lại tự làm khổ mình, Thường Đình Chiêu dựa vào nguyên tắc phải làm đến thuần thục, mỗi một cái tư thế đều trước thử qua một lần, sau đó lại kết hợp phía trước thuần thục tư thế giao nhau cùng tiến, không ngừng thay đổi trận pháp, làm đến mức Triệu Thanh Hà liên tục kêu rên.

Thật sự đã liên tục xin tha thứ lại không có tác dụng gì, ngược lại còn thêm kịch liệt. Nam nhân này một khi khai trai liền không biết kiềm chế, nhưng thể lực hai người quá cách xa, Triệu Thanh Hà tiết đến không thể tiểt nữa cuối cùng bị làm đến ngất đi.

Hiện tại nghĩ đến đại đồ vật này, toàn thân Triệu Thanh Hà như nhũn ra. Cảm nhận được Thường Đình Chiêu còn chưa tỉnh lại, Triệu Thanh Hà cắn răng, nhẹ nhàng nghiêng theo bên người Thường Đình Chiêu từ từ đem cự vật chậm rãi rời đi, không thành công trên lưng đột nhiên căng thẳng, cự vật xuyên thấu tiến mạnh vào khiến Triệu Thanh Hà chỉ có thể khẽ kêu một tiếng.

Triệu Thanh Hà muốn khóc rồi, hậu huyệt bị sử dụng quá độ hiện giờ không cơ cảm giác, nếu lại đến một lần, hắn thật sự chỉ có thể nằm phịch trên giường.

” Ta thật đói, muốn ăn cơm.” Âm thanh khàn khàn không rõ ràng, hơi hơi đau. Hôm qua Triệu Thanh Hà còn chưa nếm qua cơm chiều đã bị Thường Đình Chiêu lôi kéo làm cả tối, vận động kịch liệt như vậy tiêu hao thật lớn, bụng đã sớm đói muốn hoa cả mắt, hắn cũng không muốn trở thành người đầu tiên miệt mài quá độ đói chết trên giường.

” Ngoan, lập tức liền hảo.” Thường Đình Chiêu cắn cổ vai Triệu Thanh Hà, cự vật hoàn toàn thức tỉnh.

Mỗi lần đều nói lập tức, đều không phải gây sức ép đến nửa ngày!

Triệu Thanh Hà giận mà không dám nói gì, căn cứ kinh nghiệm hôm qua, nói càng nhiều càng bị làm đến lợi hại hơn. Thường Đình Chiêu giống như động cơ chạy bằng điện, là cái loại điện vĩnh viễn không ngừng, hoàn toàn không biết buồn ngủ, nói chính xác là phi nhân loại.

Thực tế đã chuẩn bị tinh thần chết không từ bỏ, không nghĩ tới Thường Đình Chiêu chỉ xuyên thấu thật sâu hai cái rồi rút ra, đem Triệu Thanh Hà đưa lưng về phía mình, khiên hắn kẹp chặt chân vuốt ve chổ đó, cố gắng tái chiến một hồi không lâu sau thì tiết ra.

Đầu Thường Đình Chiêu khoát lên vai Triệu Thanh Hà, thở phì phò, ” Thiếu chút nữa là chết trên người của ngươi.”

Cái này chính là ác nhân cáo trạng trước đây sao!!!

Hai người thật sự đói bụng đến hoảng, nghỉ ngơi một lát liền rời giường rửa mặt chải đầu. Chân Triệu Thanh Hà vừa chạm mặt đất thì mới phát hiện hai chân nhuyễn như cọng mì, mềm oặc ngồi bệt xuống. Ngoài dự kiến tiếp xúc lạnh như băng thì đã được Thường Đình Chiêu tay mắt lanh lẹ một phen bế đứng lên.

” Cho ngươi thể hiện, còn không tin.” Trong giọng nói lộ ra nồng đậm đắc ý.

Triệu Thanh Hà hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng cũng không cự tuyệt, bị Thường Đình Chiêu ôm vào phòng rửa mặt. Thường Đình Chiêu đem bạch trọc trong thân thể Triệu Thanh Hà bới móc ra, khiến cho bên trong hai người xôn xao một trận nhưng cũng không có tiếp tục, đói bụng làm việc thì chẳng phải là chuyện hay ho gì cho lắm.

Hai người trở lại phòng ngủ, giường bị gây sức ép vô cùng thê thảm đã được thay đổi sạch sẽ. Nghĩ đến biểu tình của Thanh Đại lúc đổi mới chăn đệm, Triệu Thanh Hà cảm thấy hai tai nóng lên. Trước đó giả trang d*m đãng là một chuyện, thật sự d*m đãng bị người nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Thường Đình Chiêu đem Triệu Thanh Hà đặt lên giường, mở ra bắp đùi giữa hai chân xanh xanh tím tím vô cùng thê thảm của hắn, nhìn về phía dưới không khỏi khoé miệng hơi hơi cong lên, ” Nơi này của ngươi quả nhiên phi phàm, hôm qua sử dụng như vậy nhưng chỉ có chút sưng đỏ nhẹ mà thôi.”

Triệu Thanh Hà không biết nên dùng biểu tình gì mới tốt, chỉ có thể quay đầu không lên tiếng. Nhưng tâm lý cũng buồn bực, hắn đây là thiên phú thích hợp làm chuyện này? Trừ bỏ toàn thân đau nhức vô lực, nơi kia thật đúng là không cảm thấy khó khăn khi tiếp nhận, tự nhiẻn cảm thấy có gió ngang qua rùng mình một cái, thôi xem như mọi chuyện bình thường đi, không lẽ chỉ một lần như vậy liền nói chổ đó của hắn trời sinh thích hợp để bị làm?

Thường Đình Chiêu không có nói cho Triệu Thanh Hà biết hết thảy là do tác dụng thuốc mỡ hắn hôm qua mang về, trong lòng thầm than, quả nhiên là thứ tốt, có quý hơn cũng đáng!

Rất nhiều năm về sau, Triệu Thanh Hà trong lúc vô ý biết được giá thuốc mỡ, thiếu chút nữa hối hận đến xanh ruột. Nếu làm ít đi vài lần, hắn có thể dùng số tiền này đúc một con heo vàng chơi!

Cửa vừa mở ra, bọn nha hoàn bưng đồ ăn nối đuôi nhau vào. Chờ tất cả dọn xong, Thường Đình Chiêu mới ôm Triệu Thanh Hà ngồi ở giữa, còn săn sóc lót cái đệm thật dày trên ghế. Cao lớn thô kệch nhưng thật cẩn thận. Triệu Thanh Hà không chút khách khí hưởng thụ chiếu cố như vậy, hoàn toàn không cảm thấy mình mảnh mai mà thẹn trong lòng.

Chiếc đũa Triệu Thanh Hà hướng đĩa gà xào ớt, lại bị Thường Đình Chiêu cản: ” Ngươi hôm nay ăn một chút thanh đạm mới tốt.”

Nói xong Thường Đình Chiêu tự tay đưa Triệu Thanh Hà chén canh, lại đem thêm thực vật thanh đạm đặt trước mặt hắn. Triệu Thanh Hà tuy không tình nguyện nhưng cũng không cự tuyệt. Thường Đình Chiêu chăm sóc như vậy tuy cảm thấy không quen nhưng thập phần hưởng thụ.

” Ai nha.” Triệu Thanh Hà đem bụng lấp đầy năm phần, đột nhiên vỗ đầu kêu lên.

Thường Đình Chiêu khó hiểu, ” Ân? Làm sao vậy?”

Triệu Thanh Hà sốt ruột nói: ” Đã trễ như vậy rồi, ta còn chưa đi bệnh mã giam, cũng không xin phép.”

Thường Đình Chiêu còn tưởng rằng chuyện gì, ” Có gì mà phải cả kinh, bất quá chỉ là cái bệnh mã giam, cùng lắm thì không đi.”

Triệu Thanh Hà nghe vậy liền không vui, để đũa xuống, sắc mặt hết sức khó coi, ” Biết ngài quyền cao chức trọng, nhưng đây là nghề nghiệp của ta. Ta làm việc ở đâu thì phải tuân thủ quy củ ở đó. Ngươi muốn đem ta dưỡng thành hoàng yến trong l*ng chim của ngươi hay sao?”

Triệu Thanh Hà tuy thật lòng hướng tới hôn nhân nhưng cũng không muốn bị hôn nhân quản chế, nếu chủ nghĩa nam tử Thường Đình Chiêu lớn như vậy hắn không thể không một lần nữa suy xét tương lai bọn họ. Hắn cũng là nam nhân, không có khả năng dựa vào nam nhân khác, sinh tồn dưới cánh chim của người ta. Nếu vì một đoạn tình cảm mà buông tha nhiều việc, cuối cùng bản thân sẽ không thể nào thoải mái, vì vậy hắn không khỏi đánh giá phân đoạn tình cảm này có thể đáng giá kéo dài sao.

Tình yêu hôn nhân không phải là dệt hoa trên gấm, ở bên nhau không vui vẻ về sau càng tệ hơn, ai rời ai đi hay tụ không nói trước được. Hắn không phải nguyên thân, cũng không si tình đến mức xem nhẹ tính mạng của mình.

Thường Đình Chiêu ngẩn người, không nghĩ tới lời nói tuỳ ý khiến Triệu Thanh Hà phản ứng lớn như vậy, nghĩ lại một phen nhất thời sáng tỏ. Thái độ thành khẩn nói: ” Là ta nghĩ sai, ta chỉ không muốn ngươi vất vả như vậy, đã quên mất chí hướng cùng ý nguyện của ngươi, lần sau sẽ không nói những lời này nữa.”

Thấy hắn như vậy Triệu Thanh Hà không tiếp tục so đo, chỉ muốn nghĩ đến mặt khác, bọn họ hiện giờ đã chính thức xác lập quan hệ, tương lai cần phải bắt đầu tính toán.

Thường Đình Chiêu thấy sắc mặt Triệu Thanh Hà vẫn như cũ khó coi, lại nói: ” Không cần lo lắng, trước đó ta đã phái người đến bệnh mã giam xin phép cho ngươi.”

Triệu Thanh Hà không ngờ Thường Đình Chiêu đã đem chuyện này an bài tốt, ” Thật sự?”

Thường Đình Chiêu bất mãn, ” Ta khi nào đã lừa gạt ngươi?”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng: ” Vậy ngươi phải thành thật nói cho ta biết, sau này hai ta nên làm thế nào? Ngươi không cần nói láo, ta cầm được thì cũng buông được, sẽ không tạo thành phức tạp cho ngươi.”

Thường Đình Chiên nổi giận, nhìn ánh mắt mong muốn của Triệu Thanh Hà trong tâm không khỏi đau lòng. Thân phận hai người cách xa đúng là chướng ngại, Triệu Thanh Hà như vậy lý giải cũng thường tình. Tây Môn Chúc trước đó còn cầu không được, hiện giờ gặp được trong lòng hắn sợ là không kiên định nổi. Ngày thường giả vờ tiêu sái ra sao, gặp trường hợp chuyện nữ nhi thường tình vẫn không ngoại lệ.

Thường Đình Chiêu nói thật lòng: ” Một tháng sau chúng ta hồi kinh, đến lúc đó tức sẽ nghênh ngươi vào cửa, ta từ trước đã nói chỉ thú một mình ngươi, tuyệt không có giả dối.”

Triệu Thanh Hà khẽ mỉm cười, cằm nâng lên, ” Ngươi nghĩ thật là tốt, nhưng ta cũng không muốn gả, ít nhất là không muốn gả nhanh như vậy.”

Thường Đình Chiêu một tay đem Triệu Thanh Hà kéo vào lòng, vẻ mặt nguy hiểm, ” Ngươi còn đang suy nghĩ đến Tây Môn Chúc sao, ta đem ngươi thao chết xem ngươi còn tìm hắn như thế nào.”

Nhớ tới tình hình chiến đấu ngày hôm qua, Triệu Thanh Hà thật đúng là tin Thường Đình Chiêu có thể làm như vậy, vội vàng giải thích: ” Thân phận ta như vậy gả cho ngươi thì nói dễ hơn làm…”

Thường Đình Chiêu tức khí đánh gãy, ” Thân phận ngươi thì làm sao, cha ta chính là kẻ xuất thân chân đất. Chớ không phải là ngươi chiếm tiện nghi của ta đã muốn vỗ mông chạy lấy người? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Triệu Thanh Hà trợn mắt liếc hắn một cái, ai chiếm tiện nghi ai a, được rồi, hắn quả thật cũng thích.

” Tiểu thân thể của ta thì có khả năng chạy đi đâu, chỉ là muốn đợi thêm vài năm. Nếu hiện tại ta cùng ngươi thành thân sẽ không được thuận lợi như mong muốn. Ngươi trước đó đã đáp ứng ta mang theo ta đi làm đại sự, không thể bởi vì ngươi và ta quan hệ mà phá vỡ quy ước.”

Nam thê tuy rằng so với nữ thê tự do không ít, nhưng vẫn như cũ có không ít quy định. Hơn nữa Triệu Thanh Hà gia thế hèn mọn, nếu gả ra ngoài dựa vào bổn phận của mình muốn xuất đầu còn khó hơn lên trời. Triệu Thanh Hà hy vọng dựa vào cố gắng của mình cùng với năng lực mà đạt được tôn trọng, chứ không phải dựa vào biển vàng ghi tên Thường Đình Chiêu, nếu như vậy hắn chỉ có thể vĩnh viễn sống trong bóng ma Thường Đình Chiêu. Hắn không muốn trở thành nhân vật lớn, ít nhất không thể giống hiện tại không thể làm gì.

Đều là nam nhi, sao có thể không hiểu. Nếu Triệu Thanh Hà hiện tại muốn gả cho hắn, quả thật giống như chim ưng bị cắt cánh, về sau muốn bay cao cơ hồ không có khả năng. Nhưng nếu trước đó chuẩn bị chắc chắn thì lại là chuyện khác, ít nhất về sau còn được tôn trọng nhiều thêm.

Thường Đình Chiêu không nghĩ vậy: ” Nếu phiền toái như vậy, cứ để ta gả cho ngươi là được.”

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Lý tưởng thì đầy đủ, sự thật mới là nồng cốt. Việc này trình độ khó không thua gì ta gả cho ngươi lúc sau còn có thể xông ra một hồi bổn sự, không có việc thì tìm việc, có chút công phu ít nhiều cũng làm nên đại sự này nọ.”

Thường Đình Chiêu híp mắt nói: ” Ngươi xác định như vậy? Ngươi vĩ đại giống ta thế gian này khó tìm, nếu trên đường bị người lừa gạt đi, ngươi cũng không được khóc chết.”

Triệu Thanh Hà hừ lạnh, ” Nếu thật như vậy ta mới thấy may mắn, nếu không sau khi thành thân mới phát hiện ngươi dễ bị người câu đi, khi đó khó mà lui trả hàng. Là của ta chạy không khỏi, không phải là của ta muốn cũng không được.”

Thân là nam tử có chút lợi thế, cho dù hư thân cũng không ai biết đến sẽ không giống như nữ tử mất trinh tiết bình thường bị người ta hèn mọn phỉ nhổ. Nam tử Đại Hữu triều nếu uỷ thân cho người khác, phần lớn cuối cùng cũng thành gia lập nghiệp, từ trước qua lại xem như là mây khói. Chỉ cần có bối cảnh, có chổ dựa, không có người dám nhiều lời, so với nữ tử vẫn có đường lui.

Thường Đình Chiêu thấy thái độ hắn kiên quyết, lại nghĩ đến lợi hại trong lời nói, cuối cùng gật đầu đáp ứng, ” Y ngươi.”

Triệu Thanh Hà cười hôn trán của hắn, Thường Đình Chiêu hanh hanh: ” Đừng có nghĩ tâm tư khác.”

Triệu Thanh Hà bày ra bộ dáng bị doạ sợ: ” Không dám.”

Thường Đình Chiêu nhíu mi, càng nghĩ càng lo lắng, ” Không ổn, hai ta cần phải lập chứng thư. Thiên hạ nam nhân phụ lòng nhiều lắm, nhất là những kẻ đọc sách như các ngươi nổi danh bạc tình bạc nghĩa.”

Triệu Thanh Hà khoé miệng giật giật, cũng mệt Thường Đình Chiêu có thể nói ra những lời này, nhưng cũng không có từ chối.

Hai người lấy giấy bút, châm chước một lát liền đem khế ước chung thân định ra ký kết xuống dưới, chia làm hai bản, ký tên đồng ý. Nội dung chứng từ đơn giản, đại ý là hai người bất ly bất khai gắn bó suốt đời, một đời một đôi nhân, nếu có dị tâm bị thiên lôi đánh xuống, vĩnh viễn không siêu thoát.

Triệu Thanh Hà còn không quên, thêm chú thích phụ lòng đối phương phải bồi thường cho đối phương một trăm vạn lượng bạc trắng, tuy không biết khế ước có hiệu quả hay không, viết thực tế kim bạc trắng mới cảm thấy trong lòng thoải mái. Hắn đến từ dị thế, đồng tính không thể thành hôn ước quốc gia, đối với kết hôn hắn không mang chấp niệm. Chỉ cần hai người thật tình muốn ở bên nhau, có tờ giấy kia hay không không quan trọng. Nhưng nếu không thật sự muốn ở bên nhau, tờ giấy kia bất quá cũng giống như vô dụng.

Thế giới này thế lực mới quyết định, nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường. Cho dù hai người kết hợp, địa vị lại cách xa, Thường Đình Chiêu dù không có dị tâm, hắn cũng không thể giống đời trước đem quy chế pháp luật làm gì hắn. Cho nên đối với hôn nhân càng không để ý nhiều, đương nhiên nếu có thì tốt, không cũng không phiền muộn.

Thường Đình Chiêu có được chứng từ này, khoé môi hơi cong lên, từ trong ngực lấy ra một khối mặc phỉ ngọc bội đưa cho Triệu Thanh Hà, ” Vật này là đại biểu cho thân phận ta, là vật chứng thay ta điều động quân Thường gia, còn có thể trực tiếp đem chưởng quản sản nghiệp trên danh nghĩa của ta.”

Triệu Thanh Hà trừng lớn mắt, trong lòng do dự không biết nên hay không nên nhận củ khoai lang nóng bỏng này. Dựa theo diễn trong TV, cái này giống như binh phù, ai cầm cũng không hay ho! Nhưng cái sản nghiệp thật là làm người thèm thuồng.

Thường Đình Chiêu làm sao không biết ý tưởng trong lòng Triệu Thanh Hà, nhưng cũng mặc kệ hắn, trực tiếp nhét vào trong tay hắn, ” Cất kỹ đừng khoe khoang khắp nơi, không có ai dám đánh chủ ý, huống hồ muốn cướp đi cũng phải suy nghĩ phân lượng của chính mình.”

Triệu Thanh Hà vẫn sợ hãi, ” Vậy ngươi phải viết chứng từ cho ta, chớ để người ta trộm được mang phiền toái đến ta.”

Gân xanh Thường Đình Chiêu nổi lên, tuỳ tiện tìm cá nhân đem ngọc bội cho đi có ai mà không cảm động khóc rống chảy nước mắt. Ngọc bội kia ngay cả đại tẩu của hắn cũng không có tư cách có được, kết quả lại bị người này chê là phiền toái.

Triệu Thanh Hà bị nội khí của hắn chấn động rụt lui, nói lấy lòng: ” Ngươi cũng không muốn ra bị người vu oan chết đi.”

Thường Đình Chiêu hừ lạnh: ” Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta, như thế nào sẽ bị người hại chết oan?”

Tuy là nói như vậy, Thường Đình Chiêu vẫn lập chứng từ, Triệu Thanh Hà nhận đồ vật nhất thời hớn hở, quy ước hôn nhân gì đó đều bị ném sau đầu, vẫn là có vật thật mới an tâm nhất! Nếu không phải thấy Thường Đình Chiêu đen mặt, hiện tại đã hỏi sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn có bao nhiêu. Tốt xấu cũng là con trai Định Quốc Công, cho dù không thể khiến hắn líu lưỡi thì cũng đủ hắn ấm no là chắc chắn!

” Ngươi sao?”

” A?” Đang đắm chìm trong mộng đẹp tiền tài binh quyền, Triệu Thanh Hà ngốc lăng không hiểu.

Thường Đình Chiêu nhíu mày giận dữ, ” Ngươi không đưa ta tín vật định tình?”

Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn, trên thân mình không có cái vật nào dư thừa lấy xuống được a. Vừa thấy mặt Thường Đình Chiêu ngày càng đen, tròng mắt chuyển chuyển, vội vàng nói: ” Đem ta tặng cho ngươi được không, cho ngươi thao đến thống khoái.”

_____________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương