Ngày hôm sau, Trần Mặc lê người rời khỏi giường.

Hắn rửa mặt xong xuôi rồi đi tới thư viện.

Tối hôm qua hắn đọc sách đến mê mẩn, xem qua toàn bộ chương trình học chuyên ngành trong trường đại học đến tận hai giờ sáng, sau đó mới yên tâm đi ngủ.Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên với Tiểu Ngư, nếu chỉ vì ngủ nướng mà để lỡ hẹn thì thật sự rất mất mặt.Khi Trần Mặc đến thư viện, hắn nhìn vào nơi xảy ra tai nạn hôm đó.

Giá sách đã được dọn dẹp sạch sẽ, trông như chưa có chuyện gì xảy ra.Hắn đi đến đó, cầm vài quyển sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập ở trên kệ rồi đi đến khu tự học.Thư viện vào buổi sáng cuối tuần cũng không có quá nhiều người, có lẽ mọi người giờ vẫn còn đang ngủ nướng.


Trần Mặc nhìn quanh khu tự học một lần, sau đó chọn vị trí ở trong góc rồi ngồi xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái học tập.Không lâu sau, Trần Mặc cảm thấy có động tĩnh ở xung quanh, hắn quay lại thì thấy Tiểu Ngư đã ngồi xuống bên cạnh mình.

Cả hai người đều không nói cụ thể mình sẽ ngồi ở tầng nào, nhưng không ngờ lại cùng ăn ý chọn tầng này để gặp nhau."Còn khó chịu trong người không?"Tiểu Ngư liếc hắn một cái."Không."Trần Mặc khẽ lắc đầu.“Ngươi học y à?”Tiểu Ngư chỉ vào chồng sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập.“Cảm thấy khí huyết dâng trào, muốn biết thêm một chút thôi."Câu trả lời của Trần Mặc khiến ánh mắt của Tiểu Ngư loé sáng một chút, không biết đang nghĩ cái gì mà đột nhiên mặt cô trở nên đỏ bừng, sau đó Tiểu Ngư bắt đầu tập trung vào cuốn sách trước mặt.Thư viện lại chìm vào im lặng.Toàn bộ sự tập trung của Trần Mặc đều đặt vào những cuốn sách, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Những hình ảnh dược liệu trong cuốn sách, giới thiệu sơ lược và tác dụng của chúng đều được hắn ghi nhớ trong đầuLý do Trần Mặc chọn sách y học rất đơn giản.

Trong công nghệ phát triển tiềm năng con người, nếu muốn kích thích các tiềm năng thì cần phải sử dụng thuốc.

Nhưng Trần Mặc hiện tại không có công nghệ lẫn dụng cụ, cho nên không thể bào chế ra được thuốc, vì vậy hắn chỉ có thể đi từng bước một..

Việc đầu tiên chính là cần phải hiểu rõ tên từng loại dược liệu vì tên mô tả trong sách công nghệ ở trên khác với tên ở ngoài đời.Tốc độ đọc của Trần Mặc cũng được tăng lên đáng kể, hắn chỉ mất mười giây để đọc xong một trang, tên và tác dụng của từng loại dược liệu đều được hắn ghi nhớ trong đầu.Không khí trong thư viện tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng động từ bên ngoài truyền vào thì cũng chỉ có tiếng Trần Mặc đang lật sách.Không lâu sau, Trần Mặc cảm thấy có gì đó sai sai.


Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang ngồi đối diện mình.Cô gái mặc một chiếc váy ngắn, làn da trắng ngần, cũng có thể xem như là một đại mỹ nhân, chỉ là cô ta còn thiếu một chút khí chất thanh tú giống như Tiểu Ngư.Lúc này, Tiểu Ngư đang đỏ mặt nhìn cô gái kia, thần sắc của cô có chút khẩn trương."Xin chào, ta tên là Lý Nhược Hi, khuê mật của Tiểu Ngư.“Lý Nhược Hi mỉm cười, đưa tay về phía Trần Mặc."Xin chào, ta tên là Trần Mặc.”Sau khi bắt tay xã giao, Lý Nhược Hi thu tay lại, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi có vẻ không thích học lắm, ngươi muốn theo đuổi Tiểu Ngư của chúng ta sao?”Trần Mặc toát mồ hôi hột, không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy.

Nhưng hắn đúng là đang học tập thật mà."Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi đã thừa nhận.”Đôi mắt Lý Nhược Hi cong thành hình lưỡi liềm: “Xét thấy lần trước ngươi đã liều chết để cứu Tiểu Ngư, ta sẽ cho ngươi qua cửa lần này.

Ta còn có một số chuyện quan trọng muốn nói, ngươi có muốn nghe hay không?”Trần Mặc nhìn về phía Tiểu Ngư, phát hiện mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đọc sách, cho dù cô cũng không biết mình đang đọc cái gì.“Muốn!”Trần Mặc quay đầu lại, lập tức đồng ý.“Tiểu Ngư nhà ta có biệt danh là Mèo Con, bởi vì cô ấy thích mèo con, và cũng bởi vì tính tình của Tiểu Ngư rất giống mèo con, lúc trầm ổn, hiền lành ngoan ngoãn, đôi khi có chút hoang dã.

Mèo con đôi khi cũng hay nghịch ngầm, thích làm nũng, nhưng mà ta chưa nhìn thấy Tiểu Ngư làm nũng bao giờ, không biết ngươi có diễm phúc này không nữa.”Lý Nhược Hi ý vị thâm trường nói ra.

Còn Tiểu Ngư đang ngồi bên cạnh hắn, từ vành tai cho đến cổ của cô đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, cô muốn ngăn cản Lý Nhược Hi, nhưng vì ở đây là thư viện nên cô không dám lớn tiếng.


Lý Nhược Hi cũng giả vờ không thấy, không cho Tiểu Ngư không có cơ hội phản bác..“Vì biệt danh là Mèo Con, nên Tiểu Ngư cũng rất thích ăn cá.

Quê của Tiểu Ngư ở gần biển, nên cô ấy rất thích màu xanh nước biển.

Cô ấy cao 165cm, nặng 49kg, số đo ba vòng và chiều dài đôi chân thì… muốn biết không? Qua đây, ta sẽ nói nhỏ cho ngươi biết.Lý Nhược Hi nở nụ cười xấu xa, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Trần Mặc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương