Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật
-
2: Thư Lão
Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật?Trần Mặc do dự một chút, sau đó bắt đầu mở từng trang sách, bên trong hoàn toàn trống rỗng.Ồ...Khi Trần Mặc đang muốn tiếp tục khám phá, bỗng có một bức quầng sáng ở bên trên thư viện rũ xuống mặt đất, sau đó có một bóng người xuất hiện từ không gian rộng mở phía sau hắn.Đó là một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo choàng xám, tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt tinh anh cơ trí, miệng đang nở nụ cười, trông vừa nhân hậu vừa tốt bụng, giống như một ông lão hàng xóm thân thiện.“Ông lão, xin chào, cho hỏi đây là đâu?"Trần Mặc chần chừ một chút rồi hỏi, trông ông lão không hề giống người xấu."Bên trên không phải đã viết rồi sao? Đứa trẻ may mắn."Ông già trả lời, sau đó mỉm cười với Trần Mặc."Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật.?”Trần Mặc chỉ vào bìa sách."Đúng vậy, ở đây cất giữ vô số công nghệ phục vụ cho nền văn minh mới, cho nên được gọi là Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.”Sau khi nói xong, ông lão xoay người nhìn những giá sách dài vô tận ở sau lưng.
Trần Mặc do dự một chút rồi đi tới đó, sau khi nhìn thấy tiêu đề bên trên những quyển sách này, trong mắt hắn liền lóe lên một tia khó tin.[Cổng lượng tử], [Siêu hợp kim], [Chỉnh sửa gen và người nhân tạo], [Trí tuệ nhân tạo], [Toán học siêu duy], [Công nghệ chiết xuất chất chống vật chất], [Công nghệ sử dụng và ổn định hạt nhân], [Thuốc khai phá tiềm năng của con người], [Phương pháp và kỹ thuật đánh thức siêu năng lực]……Giá sách cao gần 100 mét, tất cả đều là sách công nghệ ở mọi lĩnh vực, bao gồm các lĩnh vực công nghệ cao như vật lý, hóa học, sinh học, máy tính, toán học, thông tin, y học và quân sự.Bên trong, mỗi cuốn sách nói về một loại công nghệ.
Bất kỳ công nghệ nào hắn nhìn thấy, nếu đưa nó vào đời sống, chắc chắn có thể thâu tóm danh vọng và tiền tài vô lượng trong tầm tay.Thư viện này có bao nhiêu sách công nghệ? Trần Mặc quay đầu nhìn về khoảng không sâu không thấy điểm cuối của thư viện, trong lòng không ngừng chấn động.Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Mặc vươn tay cầm lấy một cuốn sách, trong tay trống rỗng.
Hắn bỗng dưng có cảm giác những 9á sách này hình như không thuộc về thế giới của mình, vì vậy nên hắn không thể nào chạm tới.Trần Mặc thử thêm vài lần nữa, trong tay vẫn trống rỗng.Dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể chạm vào sách trên kệ, cho nên Trần Mặc đành phải người đàn ông lớn tuổi khi nãy.“Ông lão, là ta đang nằm mơ sao? Tại sao ta không lấy được mấy quyển sách này?"Trần Mặc cười khổ, trước mắt là một toà kim sơn, mà hắn chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chiếm lấy.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này cũng chỉ như thế mà thôi.“Chàng trai, ngươi không nằm mơ."Ông lão chỉ vào cuốn sách màu đỏ sẫm trên bàn: "Hãy viết tên mình lên đó, ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.”Trần Mặc đi đến bàn gỗ, do dự vài giây, sau đó cầm cây bút lông màu đen bên cạnh sách lên rồi viết tên mình trên trang tiêu đề.
Vừa viết tên xong, bàn tay của hắn lóe lên một vệt ánh sáng vàng, sau đó mờ dần."Trần Mặc.”Một giọng nói lớn vang khắp thư viện, Trần Mặc không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, không thấy gì cả.“Không cần để ý, thư viện đang xác minh thân phận của ngươi thôi.”Ông lão nhìn thấy dáng vẻ của Trần Mặc, cười nói: "Từ nay về sau, ngươi là chủ nhân của thư viện."Ông vừa nói xong, khuôn mặt Trần Mặc lập tức nở nụ cười.
Hắn không ngờ mình lại có duyên đến vậy..Trần Mặc hỏi: “Ông lão, ta nên gọi ngài cái gì?"“Ta là người giám hộ của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Ta không có tên.
Ngươi có thể gọi ta là nhân viên quản lý, hoặc ngươi muốn gọi ta như thế nào cũng được.”Ông lão nhìn Trần Mặc, càng nhìn càng thấy vừa lòng.“Như vậy sao được.
Ngài là người giám hộ nơi đây, chắc chắn ngài đã đọc rất nhiều sách vở, kiến thức vô cùng thức uyên bác.
Sách giống như thư, ta sẽ gọi ngài là Thư Lão.”“Ta không ngờ ta cũng có một cái tên."Ông lão cười đắc ý: “Tuỳ ngươi vậy.”“Thư Lão, ta hiện tại là chủ nhân của thư viện, ta có thể lấy sách được không?"Trần Mặc nóng lòng đi tới giá sách.“Ngươi thử xem.”Thư Lão bật cười.Trần Mặc vươn người lên kệ sách, nhưng trong tay vẫn trống rỗng, sắc mặt liền trở nên phiền muộn, hắn vẫn không thể nào lấy được sách.“Tại sao ta không thể lấy những cuốn sách này?”“Cấp thẩm quyền vẫn chưa đủ."Thư Lão lắc đầu: "Ngươi chỉ vừa mới sở hữu thư viện, cấp thẩm quyền của ngươi đang là [Thực Tập Sinh], cho nên ngươi không thể lấy những sách công nghệ cấp cao."“Vậy có thể lấy những cuốn sách cấp thấp sao?”Trần Mặc ngay lập tức nói ngay trọng điểm."Đúng vậy, vì cấp thẩm quyền của ngươi là [Thực Tập Sinh], mỗi tháng ngươi chỉ có thể chọn ngẫu nhiên một cuốn sách ở cấp độ Thực Tập Sinh.""Các cấp độ là gì thế?”"Trong sách có việc, tự mình nhìn xem."Thư Lão chỉ vào cuốn sách đỏ sẫm trên bàn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook