Thủ Vệ Cuối Cùng
-
Chương 30: Đêm Giáng sinh kinh hoàng 3
Edit & Beta: Đáng ra phải là An nhưng không hiểu sao lại là Di
----------------
Carlos loạng chòa loạng choạng dựa vào trên cây cột, đôi mắt quả thực đã sắp khép lại, vừa đến gần cậu đã nghe một mùi rượu xông vào mũi, tóc tai có chút toán loạn.
"Nga, lại đây." Ardo kéo tay cậu một cái, Carlos tựa như một con búp bê hình người què chân, cân bằng miễn cưỡng bảo trì lập tức bị phá hủy, một đầu ngã xuống.
"Tiên sinh xinh đẹp, em rốt cuộc là uống nhiều hay ít?" Ardo bất đắc dĩ nhìn Carlos treo trên cánh tay hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu một cái, nhỏ giọng hỏi.
Carlos đại khái là ngất ngất ngây ngây cảm giác được có người kéo cậu, dựa vào vai Ardo một chút, đỡ trán nhỏ giọng nói: "Được rồi, các người đừng... Đừng tiếp tục rót cho tôi."
Nghe còn rất có nguyên tắc —— Ardo cho rằng cậu còn thần trí, vì vậy đem cậu đặt trên ghế, để cho cậu ngồi xong: "Tôi ở nơi này mới vừa tìm ra một chút manh mối, nó không phải là bỗng nhiên sản sinh, khẳng định có một loại dấu vết để lại nào đó, chỉ là chúng ta vẫn luôn không chú ý tới, em ngồi đây trước một lúc, tỉnh rượu lại, sau đó cùng nhau trở về."
Không ai trả lời.
"Carl?"
Ardo nghiêng đầu đưa mắt nhìn cậu, lại phát hiện con ma men này một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hai cái nút thủy tinh màu tím trước ngực hắn —— trang phục biểu diễn còn chưa kịp thay, kiện áo choàng "Ma vương" thật sự hoa lệ của hắn phải làm một đám thợ săn ước ao ghen tị.
Carlos bắt đầu vò đầu bứt tai tìm chung quanh.
"Tìm cái gì?" Ardo hỏi.
"Màu tím..." Carlos nói từng chữ không rõ, chốc chốc lại ấy ngón tay chọt hai cái nút lóe tới lóe lui dưới ánh đèn, "Màu tím, hai cái... Cùng, cùng một cái là có thể tiêu trừ..."
Ardo: "..."
Cái gì cùng cái gì? Lily và Mike mỗi ngày quấn lấy cậu chơi cái gì vậy?
Hắn lắc đầu một cái, đi lấy một bình nước trái cây trên bàn, để cho cậu uống tỉnh rượu, thuận miệng hỏi: "Em còn biết tôi là ai không?"
"Ân..."
Tựa hồ nhắm chuẩn tiêu cự với Carlos là một công trình vĩ đại, cậu cau mày nhìn chằm chằm Ardo nửa ngày, tựa như muốn đem người vẫn lay động trong tầm mắt ổn định lại, nhìn ngang liếc dọc chung quanh, đến nửa ngày cũng không nói.
Thôi quên đi, xem cái đức hạnh này, có thể nhớ kĩ chính cậu là ai là tốt lắm rồi, Ardo cũng không mong chờ cậu trả lời.
Nhưng mà đúng lúc này, Carlos lại cong mắt lên, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Rio..."
Cái ly giấy trong tay Ardo "bang" một tiếng rơi xuống đất, nước việt quất màu đỏ sậm chảy đầy đất.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó, biểu tình gần như thê lương.
Chỉ có Carlos say đến nam bắc không phân tự đắc mà ngồi chỗ đó, hai tay chống ở bên người, mũ xiêu xiêu vẹo vẹo che lại đôi mắt, chỉ lộ ra một con mắt, bên trong một mảng mờ mịt không rõ, là màu xanh biếc nhìn thấy mà giật mình.
Ardo từ từ quỳ xuống, ngón tay run rẩy đặt trên đầu gối Carlos.
"Gọi tôi một tiếng nữa." Hắn nói, hắn chờ người này thân mật gọi tên hắn, đã không biết bao nhiêu năm, năm tháng còn sống... Cùng đã chết, lâu đến mức hắn cơ hồ cho rằng đây là ảo giác, hoặc chỉ là ảo ảnh trong ngày lễ vạn nhà sáng đèn, bị tiếng người xa xa lẫn lộn.
"Gọi tôi một tiếng nữa, van xin em."
Carlos giống như bùn nhão tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt đã sắp khép lại, cậu nhỏ giọng nói: "Rio, tôi buồn ngủ..."
Hốc mắt Ardo đỏ lên, hắn cho rằng chính mình sẽ khóc, nhưng không có.
Truyền thuyết nói một đời người, là một quá trình tấm lòng từ mềm đến cứng, rồi lại từ cứng biến thành mềm, Ardo cảm thấy lòng chính mình bên trong tháng năm dài dằng dặc gian nan biến thành một tảng đá, sau đó gió táp mưa sa, đem nó điêu khắc thành một tấm bia loang lổ tràn ngập lời không nói ra được.
"Sau khi em mới vừa rời đi, là năm thứ nhất tôi tiếp nhận quyền trượng từ tay thầy Icarus, liền gặp phải 'đầm lầy hắc ám bùng nổ' ở châu Larz," Ardo nhẹ nhàng nói, "Chúng tôi trong một đêm tổn thất hai mươi mấy thợ săn ưu tú nhất, người của thánh điện thế hệ trước, các tinh anh có thể cho tôi kiến nghị và chỉ đạo tổn thất gần như không còn, chỉ còn dư lại một ít người trẻ tuổi, trẻ con miệng còn hôi sữa cơ hồ chưa từng làm nhiệm vụ, thậm chí có một lần thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp đều bị kéo lên trên đầu. Em biết không, lúc đó có rất nhiều người nói, thánh điện sắp xong rồi."
Carlos đã triệt để ngủ mê man rồi, chỉ có lông mi nhẹ nhàng run rẩy, không biết đang ở không gian giấc mộng nào.
"Vậy đại khái là niên đại duy nhất trong lịch sử nhân viên quản lý thánh điện phải đích thân làm nhiệm vụ," Ánh đèn chiếu vào mặt nam nhân tóc vàng, mặt hắn bị Amy vẽ đến có thể dọa khóc con nít lại có vẻ đặc biệt nhu hòa, "Thời điểm chết người nhất, tôi mang theo hai mươi thợ săn trẻ tuổi, ba thực tập sinh, một bên bị địch hủ truy sát, một bên truy sát địch hủ, mọi người thay phiên nghỉ ngơi, chỉ có tôi không dám chợp mắt... Bọn họ là tôi mang đi, tại thời khắc gian nan nhất, vẫn tin tưởng tôi như cũ, cùng tôi làm nhiệm vụ gian nan nhất, tôi phải để bọn họ sống sót quay về."
Ardo thuận thế ngồi dưới đất, nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối Carlos, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: "Ước chừng ba năm, loại sợ hãi ban ngày kia, tôi trải qua đủ ba năm, thánh điện mới chậm rãi tốt lên, nhưng Parola lại trở về, tôi vốn cho là ngày tồi tệ nhất đã qua, không nghĩ tới ngày tồi tệ nhất lại chỉ vừa mới bắt đầu."
Trên sách giáo khoa có hẳn một chương miêu tả thời đại đại giáo chủ Ardo còn sống, cho tới hôm nay, nó vẫn được gọi là "thời đại tối tăm nhất" như cũ, nhưng hắn đã biến thành danh từ sự kiện lịch sử phức tạp mọi người cần học thuộc lòng, biến thành một đoạn không được mọi người chào đón nhất thời điểm thi cử kiểm tra, không người nào có thể lại lĩnh hội bước đi khó khăn liên tục khi đó.
Ca tụng thật sự hư vô quá mức, xa xa không thể bù đắp nam nhân không được hưởng thụ một ngày cuộc sống an ổn này.
Carlos tựa hồ cảm thấy lạnh, từ từ cuộn mình lên, mũ rơi xuống, vẫn luôn áp trên mũi cậu.
"Tôi không nên oán giận —— đi, chúng ta quay về." Không biết qua bao lâu, Ardo bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu, đứng lên, cởi áo ngoài ra, quấn lên người Carlos, nửa dìu nửa ôm mà dắt cậu ra khỏi thư viện lạnh băng ở hậu điện.
Carlos nhíu mày, tựa hồ bị cưỡng ép nâng dậy đối với cậu mà nói thực sự quá thống khổ, nhưng mà rất nhanh bị nhiệt độ ấp ám bên trong áo choàng chinh phục, bất đắc dĩ bị Ardo kéo ra khỏi thánh điện, hai mươi phút sau đó, một chiếc xe lái ra khỏi thánh điện.
Người lái xe là Gaer: "Đừng lo lắng, tôi không có uống rượu, suốt một buổi tối đều cầm một ly nước sôi để nguội rồi thả vài lát chanh để ứng đối, không tính là lái xe trong lúc say rượu —— tối hôm nay thật quá sức, còn phải ứng phó với một đống ký giả, bọn họ có thể là thật sự quá mức nhiệt tình."
Anh tự nhận là tuân thủ luật giao thông, nhưng đáng tiếc hai cái tên ngồi sau xe này hoàn toàn không biết luật giao thông là dùng cái ngôn ngữ nào để viết.
"Phiền toái cho cậu rồi." Ardo nói không hề có thành ý, thật ra dưới cái nhìn của hắn, nó đại khái không tính là một vấn đề —— những người gọi là "Kim chương" này, bắt cá chuối phải la la hét hét cùng nhau tiến lên, rất giống một đám côn đồ kéo bè kéo lũ đánh nhau, nếu một chút việc nhỏ này cũng làm không được, vậy sau này cũng không cần làm cái khác.
"Nga không, hoàn toàn không có." Gaer đương nhiên nghe được hắn chỉ đang khách sáo một chút, vì vậy cười khan một tiếng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Carlos say như chết, "Cậu ấy rất được hoan nghênh, mấy câu nói liền trở nên thân thiết với nhóm người trẻ tuổi trong thánh điện, náo loạn cả một buổi tối, độ hảo cảm với du khách cũng rất cao, rất nhiều người mua rượu mời cậu ấy, bằng không cũng không uống nhiều như vậy."
Ardo cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua Carlos đang nằm trên đùi hắn.
Cả khuôn mặt Carlos đều chôn trong cánh tay, hô hấp vững vàng, ở ghế sau tương đối nhỏ hẹp chỉ có thể ủy khuất nằm cuộn tròn, cậu thoạt nhìn lại vẫn rất là dương dương tự đắc như cũ, giống như bò dậy lười nhác vươn vai, liền có thể tiếp tục nhảy nhót tưng bừng chạy khắp nơi gieo họa.
"Đúng rồi," Gaer nhớ tới, hỏi, "Con cá chuối kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì."
"Trái tim của nó so với cái chuối bình thường lớn hơn gấp ba lần, bởi vì biến dị, thậm chí ngay cả màu sắc cũng không giống nhau." Ardo nói, cá chuối cũng là một loại địch hủ yêu thích nội tạng, dựa theo lý luận của Ardo, nó giống với sói vực thẳm, tim hẳn là bộ phận ngưng tụ nhiều năng lượng hắc ám nhất, "Thế nhưng sau khi chiếc chìa khóa được lấy ra từ trong cơ thể nó, nơi đó liền héo rút —— không phải là trở về hình dáng ban đầu, lại giống như quả hồng bị hút khô, cụ thể như thế nào tôi không nhìn ra, chỉ có thể đem thi thể giao cho cái... Ân, là cái gì xét nghiệm?"
"Khoa xét nghiệm." Gaer gật đầu, "Như vậy chìa khóa đâu?"
"Tôi có thể xác định chính xác bên trong có bao hàm năng lượng bí ẩn, thế nhưng không thể đo lường cụ thể là cái gì, cũng không tìm được ghi chép liên quan, mà có thể xác định, bên trong nó không có vật chất hắc ám."
Gaer trầm mặc một hồi, sau đó anh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Ardo một chút, người phía sau đang cúi đầu tỉ mỉ kéo áo lên, tránh để cậu thấy lạnh.
"Các hạ," Anh bỗng nhiên nói, "Ngày hôm nay ngài... Có phải không hài lòng với biểu hiện của chúng tôi hay không?"
Ardo nhẹ nhàng nở nụ cười lần thứ hai, không có bình luận, nhưng mà Gaer dễ dàng thông qua vẻ mặt của hắn hiểu rõ ý tứ —— cái vị đại giáo chủ "quá cố" này rõ ràng đang nói "phí lời, đây rất rõ ràng". Vì vậy thợ săn Kim chương lập tức ngồi nghiêm chỉnh lên, không dám nói nhiều, một đường tự làm mình tỉnh táo lại.
Sau khi bọn họ về đến nhà, đã sắp tảng sáng, Gaer chần chừ mà lắc lư ở trước cửa phòng Carlos một trận, nhìn Ardo tự mình cởi áo ngoài và giày của Carlos: "Thật sự không cần tôi hỗ trợ sao?"
"Muộn lắm rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi." Ardo không quay đầu lại, dùng bóng lưng kiên định biểu đạt ý tứ hắn hy vọng Gaer mau cút đi.
Nhưng Gaer ở điểm này thật sự không thức thời, do do dự dự mà dính vào cửa không muốn đi, luôn cảm thấy ném Carlos một mình ở chỗ này sẽ xảy ra chuyện.
"Còn chuyện khác sao?" Ardo như cười như không quay đầu lại nhìn anh, sau đó phảng phất giống như mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, làm bộ nhíu mày, "Cậu đang lo lắng... Tôi sẽ làm gì đó với hắn?"
Gaer chật vật ho khan một tiếng.
"Cậu coi hắn là cái gì, bé gái hai tay mở không nổi một cái nắm chai?" Ardo xì cười một tiếng, chỉ chỉ Carlos ôm chặt trọng kiếm trong ngực không buông tay, cậu say đến lợi hại, người khác cởi áo cậu, cởi giày cậu, đem cậu từ thánh điện về, tất cả cũng không thể làm cho cậu tỉnh một giây, chỉ có thanh kiếm kia giống như sinh mệnh của cậu, chết cũng không buông tay... Đương nhiên, nó cũng không phải độc nhất vô nhị, hưởng thụ cùng loại đãi ngộ, còn có gói kẹo cầu vồng không biết là ai tặng.
Gaer rốt cuộc sau mấy lần ngó dáo dác, vạn lần không yên tâm rời khỏi.
Ardo đóng cửa lại, tìm khăn mặt, lau mặt và tay cho cái con ma men này, hơn nửa tiếng trôi qua, hắn thở phào nhẹ nhõm, bản thân đi tắm rửa sơ sơ một chút, sau đó đứng ở bên giường đem kẹo Carlos nắm trong tay kéo ra.
Nắm quá chặt, không cho.
Lại túm chuôi kiếm cộm người này kéo ra ngoài... Vẫn không cho như cũ.
Trọng kiếm của Floryte gia không biết làm bằng chất liệu gì, cho dù bị người ôm vào trong ngực cả nửa ngày, vẫn lộ ra một cổ lạnh lẽo đặc biệt của kim loại như cũ.
"Được rồi được rồi, buông buông tay." Ardo cúi người xuống bẻ ngón tay của cậu, định đem mấy thứ này ra, kết quả Carlos không nhịn được trở mình, đồng thời ôm chặt cánh tay hắn, Ardo bị cậu kéo dài tới trên giường, đành phải đưa tay chống xuống giường, để không đè lên cậu.
Hắn rũ mắt xuống, gò má người kia gần trong gang tấc, đại khái là bị cậu dùng quần áo che quá kín, trên gò má luôn thiếu huyết sắc đỏ ửng một chút không rõ ràng, cuống họng Ardo đột nhiên có chút lạnh lẽo.
Một hồi lâu, hắn mới hít sâu một hơi, nghiêng người ngồi xuống, quỷ thần xui khiến dùng một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn gò má Carlos, ánh sáng tối tối của đèn bàn trong đôi mắt mơ mơ hồ hồ, giống như đang cân nhắc chuyện gì.
"Em muốn rũ sạch quan hệ với tôi ư?" Hắn đột nhiên nhẹ nhàng nói, biểu tình có chút lạnh, ánh mặt lại rất nóng, "Vậy thì không được."
-----------
Chị An mất mạng rồi nên Di edit dùm, có gì sai sót mong thông cảm a ~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook