Thủ Vệ Cuối Cùng
-
Chương 27: Địch hủ không biết 6
Nhóm thợ săn thứ hai đi theo Gaer cực kì trật tự mà xử lí hiện trường, thu rất nhiều thi thể cần thiết, muốn đo lường rất nhiều vết tích —— so với các đời trước đeo đao kiếm sau lưng một mình đấu với địch hủ, quản giết không quản chôn, bọn họ hiển nhiên hợp với loại công tác khoa học cẩn thận tinh tế, hiển nhiên, trải qua thời gian thanh tẩy, tính chất công việc này cũng từ từ tiến hóa thành ngành nghề kỹ thuật.
Các loại máy móc tí tí tách tách mà vang lên không ngừng, các nhân viên làm việc ra ra vào vào, lấy bằng chứng, lấy ra các giấy thử hình dáng không đồng đều, nhỏ giọng trò chuyện với nhau ghi chép kết quả điều tra.
Ánh mắt Ivan né nhanh qua thi thể bị vải trắng che lại, yên lặng mà bị khiêng đi, thấp giọng nói: "Tôi là... Lần thứ hai nhìn thấy người chết."
Carlos bị một đống người nhanh chóng tràn ra làm cho có chút choáng váng đầu, bất quá rốt cuộc toại nguyện lấy được một cái "máy dò" nghe danh đã lâu, một bên đầy hứng thú mà lật qua lật lại, một bên thuận miệng hỏi: "Lần thứ nhất đâu?"
"Có một lần đi trên đường tình cờ gặp đụng xe sự cố..."
"..." Carlos dừng lại một hồi, đến nửa ngày mới vắt hết óc nghẹn ra một câu an ủi, "Ây... Không tệ, trải nghiệm rất hiếm thấy —— tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua."
Một mùi máu tanh truyền đến, Ivan giống như bị người ấn nút "tạm ngừng", run run rẩy rẩy mà kéo Carlos đứng lại: "Cái kia... Tôi tôi tôi tôi không thể lại vào trong."
"Ai," Carlos nhớ tới thói xấu vặt ôn nhu đáng yêu kia của cậu, thở dài, "Nói thật nha huynh đệ, cậu có muốn trước tiên rèn luyện loại hình từ hồng nhan liêu hay nước cà chua đi lên không."
Ivan vẻ mặt đưa đám nói: "Bởi vì cái này, tôi chưa bao giờ ăn sốt cà chua."
Carlos — fan não tàn của thức ăn nhanh — Floryte hận sắt không thành thép nói: "Tôi có thể đại diện người anh em mặt trắng mũi hồng McDonald's khinh bỉ cậu không?"
Ivan bùn nhão không thể trát tường mà nói: "Coi như cậu dùng cây gậy khoai lang khét lớn gõ đầu tôi, tôi cũng không dám chạm vào vật màu đỏ."
Một cái tay kéo cánh tay Carlos đưa lên không trung, chuẩn bị thay thế gậy khoai lang to gõ đầu Ivan, Carlos theo bản năng run rẩy một cái, phảng phất giống như nhiệt độ lòng bàn tay đối phương làm bỏng cậu vậy.
"Tôi đỡ em." Ardo nói, trước khi Carlos đẩy hắn ra nhỏ giọng giải thích, "Tôi muốn nhìn tình hình phía trước như thế nào một chút —— nếu như phán đoán của em không có vấn đề, tàng trai châu xác thực rất không bình thường, kết giới đã ngăn hai thế giới một ngàn năm, cũng không ai biết 'bên ngoài' xảy ra chuyện gì, nếu như kết giới suy yếu không phải đơn thuần là vấn đề lão hóa, vậy thì phiền toái."
Carlos nhíu mày, không muốn ở trước mặt Ivan lằng nhà lằng nhằng mà làm lỡ chuyện đứng đắn, vì vậy bất đắc dĩ cùng Ardo đi về phía trước.
Tay Ardo không biết vô tình hay cố ý mà khoát lên eo cậu, thời điểm xoay người ôm lấy cậu, một bên ngực cơ hồ kề sát sau lưng cậu, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trên mặt Ivan, giống như đưa re cảnh cáo lạnh lẽo đến đóng băng, đem Ivan đông thành một cái tượng băng lớn ngay tại chỗ, con người thiếu chút nữa tự đông mình thành băng đi ra ngoài hắt xì, hoàn toàn không biết mình đạp phải đuôi đại giáo chủ Ardo ở đâu.
"Em không chăm sóc chính mình thật tốt," Ardo ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, "Gầy hơn so với tưởng tượng của tôi."
Carlos vô thanh vô tức, hoàn toàn làm bộ không nghe thấy, bơ đẹp hắn.
Ardo vì vậy mà hời hợt dời đề tài: "Được rồi, nói cho tôi biết một chút về con địch hủ."
Hai người bọn họ một đường đi tới chỗ con địch hủ bị chém kia, điều tra viên tự động tránh ra, Ardo nửa ngồi chồm hỗm trước thi thể địch hủ, không quen mà kéo ống quần tây mới bắt đầu mặc.
"Giới" có đôi khi có chỗ tương tự trận pháp, hắn là chuyên gia phương diện này, Carlos không quấy rầy, lơ lửng một chân, dựa vào một bên cây chờ kết luận của hắn.
Nhưng thi thể này ngoại trừ thảm, nát một chút ra, không nhìn ra chút chỗ cố ý nào, mãi đến tận khi Ardo đem thi thể lật lại —— hắn phát hiện trên bụng thi thể có một đạo vết thương nhỏ, phi thường không hút mắt, lại hấp dẫn sự chú ý của hắn.
"Carl," Ardo đột nhiên hỏi, "Cái này là em để lại sao?"
"Xin thứ lỗi, là Floryte tiên sinh," Carlos khô khốc mà nhắc nhở một câu, khập khiễng đi tới, cúi đầu nghiên cứu miệng vết thương kia, nhíu mày, "Không phải tôi, tôi không thuận tay trái."
"Tôi cũng nghĩ vậy," Ardo nhỏ giọng nói, vươn tay với một điều tra viên ở một bên, "Làm phiền, tiên sinh, cho tôi mượn dụng cụ của anh dùng một chút."
Carlos nhìn hắn thủ pháp thuần thục mổ thi thể ra, ngón tay cách lớp găng tay ấn ấn nơi huyết nhục mơ hồ, sau đó đưa cái nhíp vào, một lát sau, từ bên trong tìm ra một món đồ.
Đó là một vật chất không xác định, chỉ dài bằng nhân trung (là phần ở giữa mũi và miệng) người trưởng thành, như hình dáng một chiếc chìa khóa, trong suốt, bên trong thậm chí có một loại chất lỏng nào đó đang chảy xuôi, vỏ ngoài tuy rằng dính đầy máu thịt, lại vẫn như cũ lộ ra long lanh có chút quỷ dị.
"Đây là cái gì?"
Carlos đưa tay ra, bị Ardo gạt đi: "Đừng chạm lung tung."
"Không..." Carlos nhíu mày, "Phía trên này không có năng lượng hắc ám lưu động, tôi cảm nhận được."
Quang minh thiên phú có cảm ứng đặc thù với năng lượng hắc ám, Ardo biết, trên thực tế chính hắn cũng có thể cảm nhận được, phía trên này thậm chí còn có loại sức mạnh nào đó khiến người ta cảm thấy sung sướng, ấm áp.
Hắn lấy trong túi ra nước tịnh hóa, dùng cái nhíp kẹp mảnh "chìa khóa" này, cẩn thận dùng nước tịnh hóa rửa một chút, trên "chìa khóa" dính máu thịt của một con địch hủ bám vào người, những thứ dơ bẩn dưới tác dụng của nước tịnh hóa, phát ra tiếng "xì xì" rồi biến mất, bản thân "chìa khóa" lại không có chút dấu hiệu tổn thương, trái lại càng thêm long lanh xinh đẹp hơn.
"Thứ này rất quan trọng, mang về thánh điện đi." Vật này chưa từng nhìn thấy, Ardo nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp xử lí tốt, chỉ có thể đưa nó cho điều tra viên bên cạnh cùng với cái nhíp —— cái thế giới quá mức bình an vững vàng trải qua một ngàn năm biến thiên (sự thay đổi lớn trong lịch sử), tựa hồ đã xảy ra một loại nào đó... Biến hóa bất ngờ.
Mà huy chương Carlos thu thập được nơi đó bị Shadden phu nhân giữ lại, một đám người tụ lại cùng nhau nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng Ardo cũng không thể không đồng ý với ý kiến của Carlos —— đây tuyệt đối là một con tàng châu trai, nhưng bọn họ dừng tại châu Shrout khoảng ba ngày, mãi đến tận khi vết thương chân do Carlos tự mình ngộ thương gần như khỏi hẳn, cũng không thể truy ra dấu hiệu của tàng châu trai, cuối cùng đành phải trắng tay trở về.
Carlos lần đầu tiên trong đời đi máy bay, buổi tối ngày hôm trước còn kích động tới mức không muốn ngủ, vẫn luôn kéo Gaer hỏi không dứt: "Con chim sắt lớn như vậy, vậy mà có thể bay lên trời? Cánh lớn đến thế nào mới có thể khởi động thân thể to lớn như vậy? Cái gì? Không có cánh? Vậy bay thế nào được?"
Mãi đến tận khi cậu tự mình bước lên phi cơ.
Gaer kiểm tra cậu, giúp cậu thắt dây an toàn: "Dù sao chính là có thể —— được rồi Carl, cậu quả thật giống Mike như đúc, muốn dựa vào cửa sổ mà ngồi?"
"Muốn!" Đôi mắt Carlos rất sáng, hận không thể đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, đợi đến thời điểm cất cánh, cậu liền phát ra tiếng hét kinh hãi, "Trời ạ, thật sự cứ như vậy mà bay lên? Có thể đụng phải vậy vật gì hay không? Có thể ngã xuống hay không? Ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?"
Gaer: "..."
Từ khi ngẫu nhiên gặp được đại giáo chủ Ardo tại thánh điện sau đó, Carlos như đóa hoa bị mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, trước sau có chút tâm sự nặng nề, không thể nâng cao tinh thần, chỉ có lúc này hoan hỉ, mới để cho Gaer thấy được dáng dấp lúc cậu mới tỉnh lại tại thế giới này.
Đương nhiên, trên thực tế nguyên nhân khác làm Carlos tâm tình bay bổng chính là —— đại giáo chủ Ardo hắn có tật xấu say máy bay.
Nam nhân không gì không làm được này tại thời điểm nhắc tới hai chữ "máy bay", tinh thần vẫn luôn rất căng thẳng, càng tại chớp mắt lúc máy bay cất cánh liền sắc mặt trắng bệch, suy nhược tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt không nói, cảm giác khi thì không trọng khi thì siêu trọng sắp đem hắn bức điên rồi.
Trên đường tới hắn một lòng nghĩ đến Carlos, tuy rằng trên đường lữ hành cũng rất xoắn xuýt, vẫn ít nhiều bị phân tán lực chú ý. Mà trên đường trở về... Ngược lại không cần mở mắt, hắn cũng có thể cảm nhận được Carlos cực kỳ vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Ardo nhắm hai mắt, khổ sở đè nén cảm giác buồn nôn, lộ ra một điểm cười khổ —— thôi, ngược lại có thể làm cậu cao hứng, say máy bay nói theo một ý nghĩa nào đó, cũng là việc tốt... Cái thứ đồ chơi gặp quỷ làm thành như vậy, ở dưới một cái điểm tựa cũng không có, thật sự sẽ không ngã xuống? Một ngàn năm đến nay, nhân loại rốt cuộc đã điên rồi?!
Bất quá tâm tình sảng khoái của Carlos sẽ chấm dứt —— sau khi cậu kết thúc chuyến bay ngắn ngủi, phát hiện sự thật bất hạnh người cậu không muốn thấy nhất sẽ ở cách vách.
"Gaer, nhà cậu thật đúng là bồng tất sinh huy*." Carlos nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng cháu bất hiếu này.
(Bồng tất sinh huy: ý chỉ có khách quý đến nhà, tương tự rồng đến nhà tôm)
Gaer đột nhiên vỗ ót một cái: "Nga, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, tôi muốn trở về thánh điện báo cáo, còn phải đón Lily và Mike gửi ở chỗ ngài Gudrun, được rồi Carl, cơm tối khỏi đợi tôi, hẹn gặp lại!"
Anh chạy trốn nhanh như một cơn gió.
Carlos đành phải thay đổi nòng súng: "Ivan, tôi bắt cậu chịu anh em tốt."
Ivan ăn nói vụng về, gương mặt tròn tròn nhanh chóng đỏ lên, đứa nhỏ xui xẻo, nếu như cậu chịu soi gương vào lúc này, nói không chừng sau này sẽ không còn sợ máu.
"Tôi... Tôi cần vào phòng vệ sinh một chút, xin, xin lỗi không tiếp được!"
Hổ thẹn sẽ làm người đau bụng sao bạn học Ivan?
Trong nhà vì vậy chỉ còn sót lại Carlos cùng Ardo mắt to trừng mắt nhỏ.
Ardo thoạt nhìn không còn di chứng say máy bay, hắn đứng ở bậc hai cầu thang, dựa trên lan can, có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương của mình: "Tôi cho rằng đại anh hùng Carlos cùng đường không dừng bước không có gì sợ hãi, tại sao ngay cả đối mặt với tôi cũng không dám?"
"Anh hùng ——" Carlos cười xì một tiếng, "Cái từ này từ khi nào rẻ mạt như vậy?"
"Carl, nhìn tôi." Ardo nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, "Em sợ tôi?"
Carlos híp mắt một cái, ngữ điệu có chút láu lỉnh mà nói: "Tôi đối... Giáo chủ đại nhân chí cao vô thượng trong truyền thuyết, trong lòng cực kỳ kính nể."
Ardo không để ý đến gai trong lời cậu, từng bước ép sát hỏi: "Em trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh tôi, là hận tôi sao? Em dám nói? Rốt cuộc là chân tâm cực kỳ ghét tôi, hay là sợ một lần nữa yêu tôi?"
Carlos như bị kim may miệng lại, không nói một tiếng nào.
"Nói cho tôi!" Ardo nói, "Nhìn vào mắt tôi mà nói!"
Carlos nhẹ nhàng nhướn mày, lộ ra biểu tình có chút khinh bỉ: "Là cái gì ——"
Cậu kéo dài âm: "Là cái gì làm anh tự mình cảm thấy tốt đẹp như vậy, Ardo đại giáo chủ? Trên người anh có nơi nào đáng làm người sợ, nơi nào đáng để người yêu, chính anh không rõ ràng?"
Cậu bắt lấy tay Ardo, chính là đem nó kéo xuống, hai nam nhân phân cao thấp, khớp va chạm phát ra tiếng vang giòn giã.
"Cách xa tôi một chút," Cậu lãnh khốc mà nói, từng bước từng bước đi lên lầu, lướt qua đại giáo chủ Ardo, "Tạp chủng."
Hai chữ "tạp chủng" này như một cây đao, tàn nhẫn đâm vào ngực Ardo, đem màu máu vốn ít ỏi trên mặt hắn rút sạch toàn bộ, hắn bỗng nhiên giống như mất khống chế mà xoay người lại, khàn giọng mà nói: "Em hoàn toàn có thể nói cho tất cả mọi người, em hoàn toàn có thể..."
"Đừng tự mình đa tình, tôi lại không phải vì anh." Carlos đầu cũng không quay lại mà nói, tàn nhẫn đóng mạnh cửa phòng mình.
Ardo gần như thất hồn lạc phách đứng ở trên cầu thang phòng khách, nơi ngực truyền đến cơn đau trầm tịch quanh năm lâu ngày, mắng người ngàn vạn cái, tên kia lại luôn biết nắm điểm chết người như thế nào, hung hăng đâm vào ngực mình.
Ngón tay Ardo đều run rẩy, tàn nhẫn bấu vào tay vịn hành lang.
Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi kéo bước chân đi lên cầu thang, vai thoạt nhìn thậm chí có cảm giác sụp xuống, như là một con dã thú bị thương, kéo một cái miệng vết thương rỉ máu ngang ngực gào thét bồi hồi, trước mặt cũng chỉ có một cánh cửa tàn nhẫn đóng chặt.
"Không sao," Hắn tự nhủ, thậm chí còn muốn nặn ra một nụ cười khó coi, bất quá có chút thất bại, "Này thật gian nan, nhưng không tính là gì, thật sự, so với dĩ vãng... Không tính là gì."
Carlos dựa ở trên cửa, nghe một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang bên tai, đột nhiên đầu gối mềm nhũn quỳ dưới đất, một tay còn che mắt chính mình.
"Tôi nói cái gì?" Cậu thoạt nhìn hận không thể cho mình một quyền, "Tôi tại sao có thể nói mà không biết lựa lời như thế?"
Cậu liền vẫn luôn ngồi dưới đất như vậy, mãi đến lúc chạng vạng lúc Ivan gõ cửa gọi cậu ra ngoài ăn cơm tối. Carlos mới hậu tri hậu giác* mà cảm nhận được dạ dày đau đớn.
(Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc)
"Không cần," Cậu nói, "Tôi không muốn ăn."
"Cậu ngã bệnh sao?" Ivan hỏi, cậu do dự một chút, còn nói, "Có bánh tart trứng mà cậu yêu thích, cũng không muốn sao?"
"Không." Carlos nói.
"Kia... Cậu có cần thuốc và trị liệu sư không?" Ivan hỏi, "Bằng không tôi đi gọi..."
"Không, cảm ơn." Carlos đánh gãy lời cậu, "Tôi chỉ muốn ở một mình một lúc."
"Được rồi," Ivan chần chờ một chút, "Nếu như cậu muốn ăn, đồ ăn của cậu để trong tủ lạnh, nhớ để vào lò vi sóng hâm một lượt, cậu biết cách sử dụng lò vi sóng đúng không? Thôi, tôi sẽ dán một tờ ghi chú ở bên cạnh, nhắc cậu không thể đem vật dụng kim loại bỏ vào..."
Carlos nghe Ivan ở cửa nói liên miên cằn nhằn, tâm lý quỷ thần xui khiến khơi lên một ý nghĩ —— mình nên bỏ đi đi.
Cậu càng nghĩ càng thấy có đạo lý, tại sao muốn ở đây dây dưa không ngớt? Rời khỏi nơi này, cũng giống vậy có thể làm chuyện của mình, liền giống như trước đây, làm một thợ săn tiền thưởng lưu lạc, tuy rằng có chút gian khổ, nhưng vừa tự do lại vừa vui sướng, cái gì cũng không cần nghĩ, cũng rất tốt đúng không?
Cái người nhu nhược này chỉ có tại thời điểm chạy trốn lực hành động lưu loát nhất, cậu hành lý cũng không thu thập, ghi chú cũng không để lại một tấm, lấy kiếm của cậu cùng một hộp sô cô la, trực tiếp nhảy cửa sổ, một loạt động tác quả thực giống như trải qua thiên chuy bách luyện* vậy.
(Thiên chuy bách luyện: ý chỉ luyện tập rất nhiều lần)
-----------------
Tác giả có lời muốn nói: Canh thứ nhất
Editor: Đăng chương này hơi trễ, do lúc nãy vừa đăng chương kia thì nhà mất điện =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook