Thủ Vệ Cuối Cùng
-
Chương 15: Luôn là dĩ vãng 2
Cùng ai?
Đại giáo chủ Ardo căn bản không có hứng thú nghe hết, hắn chỉ là xuất phát từ lễ nghĩa tùy ý hỏi một câu, cũng không để ý đáp án, còn chưa nghe xong liền hời hợt gật đầu đánh gãy lời Gaer: "Được rồi."
Hắn không quan tâm ai bắt được địch hủ, thứ mà trong mắt người khác nó chỉ tồn tại trong ác mộng và những câu chuyện kinh dị, bất kể là 'Ivan' hay 'Jack' hoặc 'Tom', cũng chẳng có ý nghĩa gì với hắn.
Gaer đành phải thức thời ngậm miệng.
Ardo cúi người xốc thi thể sói vực thẳm lên, súc sinh này bị giết cực kì gọn gàng nhanh chóng, ngoại trừ trên đuôi dính chút máu không rõ, vết thương trí mạng chỉ có ở cuống họng, một đòn giết chết, nhìn ra được bị mất mạng tại chỗ, hoàn toàn không tổn hại đến bộ phận khác.
"Có thể dùng, cảm ơn." Ardo giám định xong xuôi, vách tường bên cạnh hành lang chỗ văn phòng đại giáo chủ đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, hắn nhấc thi thể sói vực thẳm lên, quay người muốn đi vào."
"A, xin chờ một chút, đại giáo chủ." Gaer bỗng nhiên gọi hắn lại.
Ardo dừng bước: "Có chuyện gì thế, người trẻ tuổi?"
"Vâng, là vấn đề năng lượng hắc ám dùng để tu bổ kết giới," Gaer nói, "Ngài ngày đó nói không được rõ ràng, tôi muốn hỏi, loại năng lượng này có được tính bằng số lượng địch hủ không? Tỷ như bao nhiêu con địch hủ cấp hai có thể thay thế một con địch hủ cấp ác ma?"
Ardo sửng sốt một chút, hắn hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn người trẻ tuổi này một cái, cơ hồ ngay lập tức liền xác định —— đứa trẻ này, là người nhạy bén nhất trong bốn người tiến vào cung điện dưới lòng đất ngày đó.
"Đương nhiên, phân cấp chỉ là cái nhìn của con người, rất nhiều địch hủ kì thực cũng rất cường đại, chỉ có điều vì nguyên nhân nào đó, chúng không có 'giới' của chính mình, cho nên sau khi cân nhắc bị đưa về cấp thấp," Ardo suy nghĩ một chút, nói, "Cho dù là địch hủ cấp cực thấp, chỉ cần số lượng đủ nhiều, xác thực cũng có thể tạo ra một loại năng lượng khả quan, chỉ là độ tinh khiết, độ bền và chất lượng lại kém xa so với địch hủ cấp cao hơn."
Gaer suy tư.
Ánh mắt Ardo dừng lại trên mặt anh chốc lát, đột nhiên thu mắt như nhận thấy điều gì, nói: "Lần sau nếu bắt được thi thể địch hủ có thể dùng, cứ đem thi thể đặt ở 'lối ra' là được, ta tự biết đến lấy."
Gaer kỳ thực còn rất nhiều nghi vấn, nhưng hành tung của đại giáo chủ Ardo rất khó nắm bắt, lần gặp mặt sau không biết là khi nào, mắt thấy hắn phải đi, Gaer đành phải đem vấn đề mấu chốt nhất ra hỏi, anh lớn tiếng nói: "Còn nữa, đại giáo chủ, ngài có biết cấm thuật thời gian không?"
Một khắc kia, Gaer nhìn thấy, khuôn mặt đại giáo chủ Ardo đột nhiên thay đổi, nam nhân giống tượng sáp này đột nhiên 'sống' dậy, trong phút chốc đôi mắt lóe lên cảm xúc cực kỳ phức tạp.
"Cậu nói cái gì?" Một hồi lâu, Ardo mới nhẹ nhàng hỏi, "Cấm thuật thời gian..."
"Đúng thế." Hiếm thấy đối phương hứng thú, Gaer lập tức bổ sung, "Tôi là 'thợ săn Kim chương', có được quyền lợi mượn đọc một ít sách cấm của thánh điện, trong đó có một cuốn gọi là《Thập đại cấm thuật》, trong đó ghi chép về cấm thuật thời gian, thực tế tôi nghĩ..."
Anh còn chưa nói xong, đã bị nam nhân tóc vàng nho nhã lễ độ Ardo cắt ngang.
"Cấm thuật thời gian không tồn tại," Nam nhân tóc vàng cứng rắn nói, ánh mắt nhìn về nơi trống, không biết có phải ảo giác của Gaer hay không, một khắc kia, anh cảm thấy ánh mắt đại giáo chủ gần như tĩnh mịch.
"Ngài không thể khẳng định như vậy, trên thực tế ở nhà tôi..."
"Cấm thuật thời gian không tồn tại," Ardo một lần nữa ngắt lời anh, "Ta nghiên cứu cả đời, kết luận cuối cùng là không thành công —— Cậu nhạy bén thông minh, rất có tiền đồ, người trẻ tuổi, nếu ta là cậu, ta sẽ tập trung vào thứ gì đó có giá trị hơn."
Hắn nói xong, cũng không nhìn Gaer, quay người bước chân vào trong cửa đá.
Gaer: "Xin chờ một chút, đại giáo chủ! Đại giáo chủ!"
Cửa đá đã đóng lại trước mặt anh, đến một khe hở cũng không có, giống như nơi đó chưa từng xuất hiện một cái mật đạo vậy.
"Làm gì mà không nghe tôi nói hết chứ, không chừng hai người còn là ngươi quen ấy." Gaer sờ sờ mũi, nhún nhún vai, vỗ vỗ vai Ivan đang ngây ra như phổng, "Ha, tỉnh lại đi cậu bé, chúng ta trở về."
Ivan thẫn thờ đi theo phía sau Gaer, đã sắp từ cùng tay cùng chân biến thành bán thân bất toại.
Không biết có phải ảo giác của Gaer hay không, anh cảm thấy cụm từ 'Cấm thuật thời gian' này, tựa hồ mang ý nghĩa nào đó chọc giận 'Đại giáo chủ quá cố' thần bí, trong này... Có điều kiêng kị gì?
Thi thể sói vực thẳm nằm dưới chân Ardo, lộ ra răng nanh dữ tợn cùng lỗ máu trên cổ.
"Cấm thuật thời gian..." Hắn bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, một tay che mặt, lưng dựa vào vách đá lạnh băng, từ từ trượt xuống, tiếng cười vang lên từ địa cung sâu kín dưới thánh điện.
Đã hơn một ngàn năm, ngươi ngốc thật, hắn nghĩ, trừ kẻ đem nửa phần hồn nhét vào kết giới, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn ai có thể sống quá một ngàn năm?
Hắn ngay cả xương trắng đều sắp hóa thành cặn rồi!
Nam nhân đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, đem đóa hoa tường vi vẫn luôn nâng niu trong tay như bảo bối vứt ra ngoài.
Hắn tận mắt nhìn thấy quyền trượng màu đen đâm xuyên thân thể Carlos, nhìn Parola bị cuốn vào bên trong cấm thuật.
Giống như kế hoạch của bọn họ, năng lượng toàn cơ thể của ác ma trong nháy mắt bị cuốn vào pháp trận trung tâm đã được chuẩn bị kỹ càng, hình thành vỏ ngoài ban đầu của kết giới.
Nhưng vì cái gì cậu muốn đứng ở cấm thuật pháp trận, tại sao cậu không lui lại?
Lẽ nào thà chết cũng không muốn gặp mặt ta một lần?
Chờ hết thảy đều bình ổn, trên đất chỉ còn lại thi thể Parola bị hút khô, người kia cũng không thấy nữa.
Ardo như phát điên mà tìm kiếm cậu —— trang viên Floryte, Yadorote, toàn bộ châu lục Sarah, toàn bộ đại lục, tất cả những nơi Carlos đã từng xuất hiện trong truyền thuyết, những nơi có thể... Nhưng mà cậu tựa như biến mất khỏi thế gian.
Cái người kia giống như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
Đóa hoa kia đã từng là vật gửi gắm tình cảm của Carlos, mỗi một loại tình cảm, đều có năng lượng đặc biệt, nhưng cực kì lâu trước đây, hắn đã không quý trọng, mãi đến khi biết hối hận, lại phát hiện mình chỉ còn mỗi đóa hoa này.
Hắn tĩnh tâm vẽ ở trên nó một trận pháp, lệnh cho nó không bao giờ tàn, mãi đến khi chủ nhân cũ của nó đặt chân lên thánh điện một lần nữa, mới có thể héo tàn, một lần nữa trở về với bụi đất.
Sau khi Carlos biến mất, Ardo bắt đầu nghiên cứu cấm thuật thời gian, hắn ôm một hy vọng rằng có thể trở lại thời niên thiếu không buồn không lo —— nếu như khi đó hắn không quá tự ti, nếu khi đó hắn không giống một con nhím người đầy gai nhọn, nếu như hắn tin... Những gì thuở thiếu thời đối phương đã nói, nếu như có thể làm lại, nếu như... Có phải bọn hắn sẽ có kết cục tốt đẹp hay không?
Có thể cấm thuật thời gian không tồn tại, mỗi người đều chỉ có một cơ hội, bỏ lỡ liền không còn.
Một chuỗi chú văn cổ phát ra từ miệng hắn, toàn bộ cung điện dưới lòng đất đột nhiên tràn ngập sương mù, Ardo nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt đất: "Hiện hình."
Nếu có người nghe thấy, sẽ phát hiện chú văn hắn niệm có chút giống như chú văn ngày đó ngài Gudrun lệnh cho huy chương của Kelsen hiện hình, bất quá phức tạp hơn rất nhiều.
Những sương mù này không dày đặc, dính nhớp như của sói vực thẳm, chúng mỏng manh và nhẹ nhàng, người ở trong đó có cảm giác như đang ở mộng cảnh.
Nơi xa trong làn sương mù, bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông gió.
Ardo ngồi bên ngoài làn sương mù mỏng bỗng nhiên nín thở —— trăm ngàn lần đều như một, gần như thành kính mà điên cuồng nhìn mọi thứ diễn ra ở nơi đó.
Bên trong làn sương mù mỏng truyền đến thanh âm trong trẻo của thiếu niên: "Nhanh lên Rio, đi theo tớ!"
Trong làn sương mờ ảo, dần xuất hiện hai bóng người, mang theo thiếu niên gầy gò mảnh khảnh. Nam hài phía trước khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đẹp đẽ như được thiên thần chúc phúc, Ardo nhìn chằm chằm mặt cậu, mơ hồ ngàn năm qua, mặt mũi đối phương vẫn rõ ràng như tạc.
Đúng, đó chính là người hắn dùng cả đời còn lại để hoài niệm.
Thiếu niên phía sau mặc trường bào, cầm trong tay vài cuốn sách, tựa hồ hơi mất kiên nhẫn nói: "Ai cho phép cậu gọi tôi là Rio —— cậu muốn kéo tôi đi đâu?"
Tên ngu xuẩn kia chính là hắn.
Thiếu niên Carlos thoạt nhìn cũng không giận. Cậu dừng bước chân một chút, tóm chặt cổ tay đồng bạn, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi hắn một chút, như một tên hỗn đản mà tự hào nói: "Tớ đương nhiên có thể gọi, Rio bảo bối."
Ardo nhìn bản thân lúc còn thiếu niên nghẹn đến đỏ mặt, không nhịn được nở nụ cười, mình khi đó đại khái cũng... Có chút tức giận, nhưng nhiều hơn chính là không biết làm sao, đôi môi mềm mại của đối phương mang đến một hương vị tươi mát, để lại dấu ấn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, bất kể có lau thế nào, cũng đều quanh quẩn không đi.
Tiểu Carlos cố chấp kéo tay tiểu Ardo, bị người này vứt tay hết lần này đến lần khác, sau lại mặt dày mày dạn dính đến, một đường biệt biệt nữu nữu mà xuyên qua địa cung dưới thánh điện, nơi đó có một cái mật đạo có thể trực tiếp rời khỏi thánh điện —— cho dù là một ngàn năm trước, địa cung đối với học sinh mà nói cũng là cấm địa, bất quá lệnh cấm hay cái quỷ gì, đối với người như Carlos mà nói, trên căn bản liền bị lí giải thành từ hoan nghênh.
Cậu kéo tiểu Ardo tránh những trận pháp một cách dễ dàng, chui vào mật đạo, lén lén lút lút rời khỏi thánh điện, lướt qua những lâu đài, băng qua những cánh đồng rộng mênh mông, đến một sườn núi.
"Đến đây, ngồi ở chỗ này, chờ tớ một chút." Tiểu Carlos kéo tiểu Ardo ngồi xuống trên một tảng đá lớn, bản thân bước ra chừng mười bước, đứng ở chỗ toàn cỏ khô trên sườn núi, gió mùa đông thổi bay mái tóc màu nâu của thiếu niên tuổi mới lớn, hai mắt cậu không chút sương mù, mặc dù có chút hư hỏng công tử bột, luôn làm những thứ người khác ghét đến tận kẽ răng, nhưng cũng không cản được khi người khác nhìn cậu đều sẽ có cảm giác vui vẻ theo.
Giọng nói thiếu niên hòa vào gió, đọc lên một chú văn không thể tìm được trong bất kì quyển sách trận pháp hay chú văn nào, phi thường nhẹ nhàng, nhẹ đến làm người xem đến ngàn năm sau vẫn rơi nước mắt.
Sau đó trên mặt đất lóe lên ánh sáng dìu dịu, không biết trận pháp nào ở nơi đó bị kích phát, cỏ cây trái mùa từ dưới đất vươn mầm chui lên, dây leo xanh biếc cuốn lấy đại thụ rụng lá đầy đất, hoa bách hợp cùng tường vi hương thơm tràn ngập trong không khí, phong tín tử* cuốn lấy cánh tay thiếu niên đang mở rộng.
*Phong tín tử:
Chưa từng có người nào có thể trong mùa đông, đem cây cỏ chết héo nơi sườn núi một lần nữa mọc hoa đầy đất... Từ thời cổ đến nay, chỉ có một mình Carlos Floryte.
"Cậu làm sao... Làm sao làm được như vậy?" Tiểu Ardo hỏi một cách khó tin.
"Đây là trận pháp dùng nước Tịnh hóa làm sạch ngoại thương, mấu chốt là phối hợp với một chú văn khác," Tiểu Carlos trẻ tuổi không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, mang chút khoe khoang nói, "Chú văn là do tớ tạo ra, vì nó tớ phải lật tung hết sách chú văn của thánh điện, nó có thể trong nháy mắt nâng cao nhiệt độ trên sườn núi, ngăn cách gió biển, tớ còn bỏ huy chương chứa một phần chú văn 'ký ức hiện hình', tạo cho thực vật ảo giác về thời gian... Còn hạt giống, khà khà, là tớ hôm qua đã trồng ở đó, cậu có thích không?"
Thiếu niên ngồi trên tảng đá ngẩng đầu lên, mắt cười cong cong nhìn đồng bạn.
Tiểu Carlos vươn tay hái một đóa tường vi đang nở trên cành xuống, cúi người cài lên cổ áo tiểu Ardo. trên gương mặt hiếm thấy căng thẳng cùng ngượng ngùng, chỉ có lúc này, cậu mới như người trẻ tuổi lần đầu biết yêu.
"Chú văn này được tạo ra vì cậu, tớ định gọi nó là 'Hồi tưởng sinh mệnh'," Tiểu Carlos ở giữa biển hoa cúi người xuống, sau đó cậu thử thăm dò đến gần đối phương một chút, thấy không bị cự tuyệt, cậu từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn tiểu Ardo, "Sinh nhật vui vẻ... Còn có, cậu Rio Ardo, cậu có nguyện ý để tớ theo đuổi cậu?"
Vòng eo thiếu niên nhỏ mà tinh xảo phảng phất đang ở trước mắt, Ardo ngồi ở góc tường kìm lòng không đặng đưa tay muốn ôm cậu, cánh tay thẳng tắp chọc trúng khoảng không —— cái này cũng không phải là thật, chỉ là một đoạn ký ức mình không muốn quên đi.
Sương mù bỗng nhiên tan đi, thân ảnh thiếu niên giữa cánh đồng hoa trái mùa nhàn nhạt biến mất.
Đôi tay trống trơn của Ardo dừng lại trong khoảng không lạnh băng nửa ngày, rốt cuộc cũng phí công rơi xuống, hắn nhìn đóa hoa tường vi kiều diễm như đang phát ra ánh sáng cách đó không xa, vành mắt ửng đỏ, như một con thú tuyệt vọng bị nhốt, nhưng đã khô cạn một ngàn năm, đã không còn một giọt nước mắt.
"Tớ còn chưa kịp..."
Tớ còn chưa kịp, chính miệng nói với ngươi: Tớ yêu cậu, xin hãy tha thứ cho tớ.
Nhưng mà cuối cùng, Ardo vẫn đứng lên, cẩn thận nhặt đóa hoa dưới đất, nhẹ nhàng phủi bụi, đó là nơi kí thác duy nhất của hắn, ngay cả khi hắn biết không có hy vọng —— chỉ vì mỗi ngày khi tỉnh dậy từ trong quan tài, nhìn thấy nó, tự nhiên sinh ra ảo giác như thước phim nhựa.
"Carl..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook