Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau
-
Chương 64: - Sự Trả Thù Của Phụ Nữ
"Em đã hứa với tôi rồi!" Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy Tô Tích Nhan lùi lại thì biết là xong đời, Tô Tích Nhan nhe răng, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Gì chứ, Tiêu tổng, mạng của chị là mạng người, còn của tôi không phải sao? Tôi mà đi lên nhận hết tất cả thì nhất định sẽ bị Tĩnh Mạc xé xác!"
"Sẽ không đâu, tôi tin tưởng cô giáo Hà!" Tiêu Mạc Ngôn lập tức thể hiện lập trường, Tô Tích Nhan lắc lư đầu, trợn mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn: "Nhưng tôi không tin!"
"Em muốn qua cầu rút ván?"
"Đây không phải là qua cầu rút ván! Đây là bản năng sống thôi! Tiêu tổng, chị đừng ép tôi, nếu không có Tĩnh Mạc ở đây, tôi chắc chắn sẽ giúp chị gánh hết, bây giờ chị làm vậy là sao, không phải là muốn đứng nhìn tôi nhảy vào biển lửa phía trước chứ hả?"
"Dù sao không phải em chết thì sao tôi sống!"
"Tiêu tổng à, quan trọng là tôi có nói như vậy thì Tĩnh Mạc chắc chắn cũng không tin, cậu ấy vô cùng tin tưởng tôi, hai chúng tôi còn hẹn nhau buổi tối cùng nhau ăn cơm, không tin tôi cho chị xem tin nhắn? Hơn nữa đây là Thánh Hoàng, là địa bàn của chị, tôi làm sao có thể tự mình chạy đến sảnh sau để ngắm người đẹp đây? Suy nghĩ lại một chút cũng biết đây là chủ ý của Tiêu tổng chị đó!"
"......" Tiêu Mạc Ngôn chán nản, cô đi ra, Tô Tích Nhan bình thường nhu nhược yếu đuối đều là giả bộ. Chuyện nếu có liên quan đến Hà Tĩnh Mạc, thì không ai tranh cãi lại Tô Tích Nhan. Trong phúc chốc, Tiêu Mạc Ngôn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, xong rồi, lần này chết chắc rồi, cô vừa mới dỗ dành vợ êm đệp chưa được bao lâu, nếu đánh vỡ bình dấm chua này của nàng thì chắc mấy ngày mấy đêm cũng không thể sống yên ổn.
"Đi thôi, tôi nhìn thấy Tĩnh Mạc vẫy tay với tôi." So với Tiêu Mạc Ngôn, áp lực của Tô Tích Nhan nhỏ hơn rất nhiều. Nói gì thì nói, dù sao cô cũng không có tiền án tiền sự, không giống như Tiêu tổng, vất vả lắm mới dỗ ngọt được vợ mình thì lại thành như thế này nữa, đúng là trí nhớ kém mà. Tô Tích Nhan hả hê khi người gặp họa liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói thật, lúc này Tiêu Mạc Ngôn thật đáng yêu, bĩu môi khổ sở, dáng vẻ giống như cá chết trong lưới.
Hai người một trước một sau thong thả đi qua, Hà Linh Doanh và Hà Tĩnh Mạc đang trò chuyện với nhau thì nhìn thấy bọn họ đi qua, Hà Tĩnh Mạc mỉm cưới, nhìn Tô Tích Nhan: "Thế nào, có ai đẹp không?"
Giọng điệu của Hà Tĩnh Mạc vô cùng thoải mái, Tô Tích Nhan nghe thấy lại dựng hết tóc gáy, "Khó coi!" Cô lập tức vặn vẹo cổ tỏ rõ lập trường, còn không quên bổ sung một câu: "Cũng là Tiêu tổng đòi giới thiệu cho mình toàn bộ Thánh Hoàng rộng lớn, chứ nếu mình biết đi xem cái này, mình sẽ không đi đâu! Cơm tối mình cũng không có quên nha."
Đây thật đúng là 'trong lúc hoạn nạn gặp chân tình', Tiêu Mạc Ngôn có một cảm giác xúc động muốn nhào đến bóp cổ Tô Tích Nhan. Trái lại, mặt Hạ Linh Doanh không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không nói gì cả. Tiêu Mạc Ngôn sợ nhất điểm này của Hạ Linh Doanh, tính tình của vợ là cô hiểu rõ nhất, càng im lặng là càng đại biểu lửa giận trong lòng nàng càng lớn, Tiêu Mạc Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ướt đẫm mổ hôi.
"À, vợ...... Hôm nay sao tan ca sớm vậy?" Tiêu Mạc Ngôn chột dạ cười. Hạ Linh Doanh nhìn cô, nói: "Muốn đến xem người, không nghĩ tới đã quấy rầy nhã hứng của Tiêu tổng."
Tiêu tổng! Lại là Tiêu tổng, Tiêu Mạc Ngôn nhăn mặt nhíu mày, xong đời, bình dấm chua này lại bị đánh vỡ.
"Ha ha, không phải là tôi mang Tiểu Tô Tử đi tham quan Thánh Hoàng một chút sao, ai biết được đi dạo một vòng lại chậm trễ chút thời gian."
Hạ Linh Doanh nhướng mày: "Tiêu tổng nói dối thấy chuyện cũng dông dài quá."
"...... Vợ à, tại sao em không tin tôi?"
"Bản thân mình muốn xem thì cứ xem đi, không phải không nên gieo tiếng xấu cho người khác sao?"
Hạ Linh Doanh cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị khó thở, gieo tiếng xấu cho người khác? Tô Tích Nhan đầy một bụng xấu xa còn cần cô gieo tiếng xấu sao?
"Rồi rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Tô Tích Nhan nhìn thấy không tốt, vội vàng can ngăn, Hà Tĩnh Mạc thì thật ra không có ý kiến gì, mỉm cười, cầm tay Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan được yêu mà giật mình nhìn nàng. Hạ Linh Doanh gật đầu, "Được."
Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu đi theo phía sau ba người, cũng không đi đâu xa, đến ăn ở một nhà hàng bên cạnh Thánh Hoàng. Tiêu tổng gọi cái gì cũng nhiều, rượu thịt đầy đủ, Tô Tích Nhan ăn rất vui vẻ, đùa giỡn với Hà Tĩnh Mạc cười không ngừng, trái lại Hà Tĩnh Mạc lại liên tục mời rượu Tiêu Mạc Ngôn. Những lời bình thường sẽ không nói bây giờ đều nói ra hết, lại nói cảm ơn Tiêu tổng bình thường đã quan tâm chăm sóc, giúp đỡ cho Tô Tích Nhan, quả thật không dễ dàng gì, Tô Tích Nhan nghe thấy cũng có chút sửng sốt. Hạ Linh Doanh cũng mời một ly lại một ly, đến cuối cùng, Tô Tích Nhan cảm thấy có cái gì đó không đúng. Ế, hai chị gái này không phải là muốn chuốc say Tiêu tổng chứ hả?
"Ăn xong rồi sao?"
Cơm mới ăn được một nửa, Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan tuy rằng không biết trong hồ lô của hai người đang muốn làm cái gì, nhưng vẫn ăn ý gật đầu, "No rồi."
"Vậy chúng ta đi trước ha."
"Ừ." Tô Tích Nhan đầy thương hại nhìn Tiêu Mạc Ngôn sắp say đang nằm trên bàn, nam mô, Tiêu tổng ơi Tiêu tổng, chị phải cố chịu đựng, xem ra Hạ Hạ đã quyết ra tuyệt chiêu! Hôm nay tôi là Bồ Tát quá giang* đến cả thân cũng khó bảo toàn, thật sự không phải tôi không có suy nghĩ giúp chị nha!
*Bồ Tát quá giang: Bồ Tát qua sông, đây là một tích trong Phật giáo, các bạn có thể search google để biết thêm.
Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc đi rồi, Hạ Linh Doanh lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn nằm trên bàn, bây giờ cũng không cần che dấu tức giận để làm gì nữa, nàng trực tiếp hỏi: "Tiêu tổng, em thật không hiểu được, tại sao người lại thích mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy?"
"Đâu có......" Tiêu Mạc Ngôn líu lưỡi, cô có thể nhìn ra Hạ Linh Doanh rất tức giận, trước đây vợ đều ngăn không cho cô uống rượu, không nghĩ đến hôm nay Hạ Linh Doanh lại mời rượu uống vui vẻ.
"Người ta thật sự là đi kiểm tra công việc."
"Kiểm tra công việc? Đến vây giờ vẫn không nói thật sao? Lúc ấy em ở ngay bên cạnh người. Hai mắt của người đều lóe sáng, người có biết không?"
Giọng Hạ Linh Doanh chùng xuống, thái độ dần lạnh lùng. Tiêu Mạc Ngôn bất lực, thở dài, nhìn nàng: "Vợ à, em không tin tôi sao? Tôi chỉ ngắm như vậy thôi, cũng không có làm cái gì khác, ai ở trong lòng mà lại không yêu thích cái đẹp, em tin tưởng tôi, trong lòng tôi chỉ có một mình em thôi."
"Em tin người sao? Tiêu, người có biết bây giờ bởi vì muốn thăng tiến người ta không ngại dùng bất kì thủ đoạn gì, em không hi vọng một ngày nào đó người tỉnh lại mới biết mình nằm ở trên giường của người khác đi." Lời nói của Hạ Linh Doanh trực tiếp lạnh lùng, Tiêu Mạc Ngôn nghe thấy liền nhe răng: "Làm sao có thể, tôi đã sớm khắc sâu mùi hương của em ở trong lòng, sẽ không lên nhầm giường, vợ à, em yên tâm đi."
Tiêu Mạc Ngôn vẫn giữ thái độ hời hợt không xem trọng như vậy khiến cho Hạ Linh Doanh càng thêm tức, vốn có lòng tốt muốn tha thứ cho cô cũng hoàn toàn bị phá hủy. Hạ Linh Doanh cầm lấy ly rượu, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Uống đi, Tiêu, không nói mấy chuyện mất hứng như vậy nữa, chúng ta đã lâu không có ăn cơm chung, hôm nay không say không về."
"Em đã nói vậy thì tôi phải nghe thôi!" Tiêu Mạc Ngôn làm sao còn dám nói từ không, cầm ly rượu lên uống hết một hơi. Nhớ lại có lần Hạ Linh Doang uống rượu cùng cô cũng đã là hai năm về trước, hiếm khi vợ có nhã hứng như hôm nay, cô làm sao dám không nghe. Hạ Linh Doanh chỉ nhấp cái một chút, lập tức lại rót đầy ly của hai người.
"Ly này là em mời người, trước đây em giận dỗi như vậy đã làm người vất vả rồi!"
Tiêu Mạc Ngôn giật mình, lời này là vợ nói sao? Hạ Linh Doanh lại không nhìn cô, ngẩng mặt lên, rất sảng khoái. Tiêu Mạc Ngôn không hé răng, uống cạn xuống, trong lòng có chút lo lắng không yên, tại sao lại cảm thấy hôm nay vợ như vậy có gì đó khác thường. Cô cũng biết rõ tửu lượng của Hạ Linh Doanh, hai người trên cơ bản là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng bởi vì trước đó Hà Tĩnh Mạc đã giảm đi không ít sức chiến đấu của Tiêu Mạc Ngôn, rất nhanh, Tiêu Mạc Ngôn có chút khó khăn để uống tiếp.
Hạ Linh Doanh mời rượu Tiêu Mạc Ngôn liên tục, Tiêu Mạc Ngôn vốn đã chuếnh choáng say làm sao còn có thể uống nhiều như vậy, cô miễn cưỡng gắng gượng một hồi, rốt cuộc vẫn không còn đủ sức chống đỡ mà ngã xuống bàn. Hạ Linh Doanh đặt ly rượu sang một bên, thở dài, thử gọi một tiếng: "Tiêu?"
Tiêu Mạc Ngôn không có một chút phản ứng, gối đầu lên cánh tay, nặng nề ngủ thiếp trên bàn. Hạ Linh Doanh đưa tay đỡ cô, nhưng Tiêu tổng đang ngủ nên người cứ chì xuống, không còn cách nào khác, Hạ Linh Doanh gọi điện kêu tài xế tới. Tài xế đến khách sạn nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn uống say như chết cũng bất ngờ, muốn đi đến giúp Hạ Linh Doanh đỡ cô, nhưng còn chưa đụng tới người Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh đã lên tiếng: "Anh mở cửa giúp tôi."
"Ò, vâng......" Tài xế ngượng ngùng rút tay lại, Hạ Linh Doanh cố hết sức ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn đi ra ngoài, nàng không cho phép những người khác chạm vào Tiêu Mạc Ngôn. Cố gắng giúp đỡ cho người lên xe, tài xế quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh, hỏi: "Cô chủ, về nhà sao?"
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn ngủ say sưa trên đùi nàng, lắc đầu: "Đi khách sạn Nam Dương."
"Vâng." Tài xế gật đầu chậm rãi lái xe ra đường lớn, đến nơi sau đó giúp mở cửa xe, mở cửa phòng, nhìn Hạ Linh Doanh đỡ Tiêu Mạc Ngôn vào trong phòng, rồi mới đi.
Hạ Linh Doanh cẩn thận dìu Tiêu Mạc Ngôn lên giường, quay lại khóa cửa, sau đó kéo kín rèm cửa, mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn ngủ như chết trên giường, nàng lắc đầu, đi vào phòng tắm tắm rửa một lúc, dìu đi nãy giỡ đã ra không ít mồ hôi.
Hạ Linh Doanh cho Tiêu Mạc Ngôn thời gian dài để tỉnh rượu, coi như để nghiệm chứng cái câu sẽ không xằng bậy kia có đúng không hay không. Đáng tiếc cho đến khi Hạ Linh Doanh sấy khô tóc xong nằm ở trên giường, Tiêu Mạc Ngôn vẫn mơ màng bất tỉnh, mái tóc dài màu cà phê hỗn độn trên giường, dáng người thon gầy phập phồng theo từng tiếng hít thở, khuôn mặt sau khi uống rượu càng thêm quyến rũ, để lộ da thịt trắng như tuyết trước ngực khiến người khác nhìn thấy phải liên tưởng. Hạ Linh Doanh lặng lẽ nhìn chằm chằm một lúc, hai tay chống giường, bắt đầu cởi váy Tiêu Mạc Ngôn ra.
Trong phòng không mở điều hòa, đêm hè cũng không phải quá nóng, Tiêu Mạc Ngôn thật sự ngủ rất sâu, bị Hạ Linh Doanh cởi sạch cũng không biết gì cả. Hạ Linh Doanh cởi hết quần áo của Tiêu Mạc Ngôn cũng không có làm hành động tiếp theo, nàng lại đứng dậy, đi đến lấy son môi đỏ thẫm từ trong túi xách ra, tô lên miệng, rồi nàng lại đi đến bên giường, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của Tiêu Mạc Ngôn, mỗi một nụ hôn đều lưu lại vết son đỏ thẫm, Tiêu Mạc Ngôn trong mơ buồn bực nhíu mày, không hài lòng có người làm phiền mộng đẹp của cô.
Không chỉ để lại dấu son trên xương quai xanh, Hạ Linh Doanh còn để lại dấu vết trên ngực, thậm chí là nơi bí ẩn bên trong hai chân kia. Mùi hương nồng nàn của rượu trên cơ thể hòa lẫn với mùi bạc hà thơm ngát, Hạ Linh Doanh xém chút nữa cầm lòng không đặng đã trực tiếp 'làm' Tiêu Mạc Ngôn. Đến cuối cùng, Hạ Linh Doanh đứng dậy, hài lòng gật đầu nhìn thân thể trước mắt mình, toàn thân đều là dấu vết màu đỏ giống như con cua bị luộc chín.
Tốt thôi, người không biết quy tắc chứ gì? Người không phải có khả năng kiểm soát để không phải xảy ra chuyện gì sao? Để em xem tiếp theo người sẽ làm như thế nào?!
Phụ nữ đã tàn nhẫn thì không phải là con người nữa, Hạ Linh Doanh thật sự rất yêu thương nuông chiều Tiêu Mạc Ngôn, yêu cô có thể bao dung tất cả mọi thứ của cô, nhưng điều này cũng không chứng minh trong mắt nàng có thể không giới hạn chứa đựng những hạt cát, đặc biệt là hạt cát ghen tuông, lúc này, nàng nhất định phải cho Tiêu Mạc Ngôn một bài học đẫm máu.
Sau đó, Hạ Linh Doanh đứng lên rời đi, trước lúc chia tay còn để lại một tờ giấy ở đầu giường.
Tiêu tổng thân yêu, ngưỡng mộ quý danh đã lâu, hôm nay ân ái da thịt, kiếp này thế là đủ, không bao giờ quên!
Cố ý dùng đầu bút lông viết nét chữ lộn xộn khác hẳn so với trước đây, Hạ Linh Doanh nhanh chóng bỏ đi, thẳng tay tuyệt tình, chỉ có Tiêu Mạc Ngôn ở trên giường là không biết gì hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook