Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau
-
Chương 61: - Vỗ Về
Mặt Tô Nam lập tức biến thành màu gan lợn*, Tô Nam trợn tròn mắt nhìn Tô Tích Nhan, cái nhìn như muốn xẻo thịt trên người cô. Tô Tích Nhan không sợ một chút nào, còn cười vui vẻ, Hà Tĩnh Mạc nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách chị mình, tức giận liếc Tô Tích Nhan.
*Mặt tức tối, sầm xuống như màu nâu đỏ đậm của gan lợn, mời search google.
Hà Nhiễm Nhiễm và Tô Nam bây giờ hận không thể tìm được nơi nào để trốn đi, hai người hiếm khi được một lần nồng nàn táo bạo, không nghĩ tới lại bị hai đứa em gái bắt gặp, cả buổi trời, Tô Nam mới gồng mình lại được, hắng giọng còn cố giảo biện, "Em nói gì vậy, anh với chị dâu em ở trong phòng khách chỉ hôn có một cái, sau đó đã trở về phòng."
Hà Tĩnh Mạc khẽ thở dài, nhìn chị mình thương xót. Đúng là tự làm bậy không thể sống mà, nhược điểm lớn như vậy lại bị Tô Tích Nhan nắm được, chị hai, thật sự không giúp được chị, cái miệng của anh rể thật là......
Tô Tích Nhan cười muốn đau sốc hông, cô làm sao lại có cảm giác như người bình thường vừa lên núi xoay người một cái đã trở thành chủ cả đây.
"Eo, em nói chứ miệng của em giống ai ấy, mỗi ngày cũng không có câu nào là thật, anh à, hai anh em chúng quả thật giống nhau như đúc có phải không?"
Sắc mặt Tô Nam xanh mét, mắng: "Biến đi, ai giống em chứ. Anh chỉ nói sự thật!"
"Chỉ nói sự thật?" Tô Tích Nhan nhíu mày, ra đòn sát thủ: "Anh có biết hôm đó em và Tĩnh Mạc ở đâu không?"
Một câu này...... Một câu này ngay lập tức diệt sạch ý chí chiến đấu của Tô Nam, Tô Nam chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Mà Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên cũng không ngốc đầu lên nỗi, đáng chết! Đều là lỗi của Tô Nam, anh đừng có mơ yên được đêm nay!
Tô Tích Nhan nhìn bộ dạng anh trai há hốc mồm cảm thấy rất hài lòng, cô đứng dậy, ra dáng lãnh đạo nói: "Được rồi, em chừa chút mặt mũi cho anh, thấy anh có thể miễn cưỡng chấp nhận em và Tĩnh Mạc, em cũng miễn cưỡng không nói nữa."
Tô Nam trầm ngâm một hồi, nhìn Hà Nhiễm Nhiễm bên cạnh đã sớm đỏ bừng cả mặt, hít sâu một hơi, làm liều: "Hai đứa thật quá xấu xa, lẽ nào sau đó lại ở trong phòng tắm."
"......"
Tô Tích Nhan sửng sốt, chuyện này cũng làm Hà Tĩnh Mạc choáng váng, cả hai người đều nghĩ anh chị làm xong trận đó thì sẽ về phòng ngủ, không nghĩ tới, sức chiến đấu thật......
Tô Nam nhìn thấy vẻ mặt của hai người là biết bản thân bị hố, Hà Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu liếc Tô Nam, tay nhéo mạnh vào eo anh ta. Tô Nam bị đau, thở hổn hển. Tô Tích Nhan ôm Hà Tĩnh Mạc cười rộ lên, trải qua cuộc nói chuyện này, bầu không khí giữa bốn người cũng tốt lên nhiều.
Quay trở lại chuyện chính, thái độ của Tô Nam cũng vẫn nghiêm túc như vậy, nhưng giọng điệu lại dịu đi rất nhiều, "Tích Nhan, tối hôm qua là anh không đúng, không nên đối với em như vậy, lúc đó anh thật sự rất đau lòng, hi vọng em có thể hiểu cho anh."
Tô Tích Nhan khẽ gật đầu, tay nắm chạy tay Hà Tĩnh Mạc.
Tô Nam nhìn thoáng qua Hà Nhiễm Nhiễm, nói: "Anh với chị dâu em ở bên ngoài không phải chưa từng thấy qua chuyện này, có lúc nhìn thấy còn cảm thất rất đẹp đôi, chỉ là chuyện như vậy xảy ra trên người của hai đứa......" Tô Nam thở dài lại nhìn hai người nói: "Ngày hôm qua Nhiễm Nhiễm khuyên anh, nói hai đứa đối mặt với người ngoài đã chịu không ít khổ, chịu đựng mà khóc không biết bao nhiêu lần, là người thân duy nhất càng không nên cho các em thêm áp lực. Nhưng anh thật sự vẫn không thể hiểu được, hai đứa đang yên đang lành sao tự nhiên lại sáp vào nhau, nghiệt ngã như vậy."
Tô Nam nói đều là những gì chất chứa ở trong lòng, Tô Tích Nhan và Tĩnh Mạc cẩn thận lắng nghe cũng không làm gián đoạn. Hà Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tâm trạng xúc động của Nam thì vỗ tay vài cái nói: "Mặc dù anh chị không phản đối hai đứa, nhưng trước mặt người ngoài, hai đứa cũng nên kín tiếng một chút, nhất là Tích Nhan. Chúng ta không thể so với Tiêu tổng được."
Hà Nhiễm Nhiễm căn dặn rất kỹ càng, Hà Gia gia giáo nghiêm khắc, sức khỏe của ba mẹ cũng không tốt lắm, Hà Nhiễm Nhiễm cảm thấy đây mới là điểm quan trọng nhất. Hà Tĩnh Mạc gật đầu, "Dạ." Lời này cho dù chị hai không nói thì nàng cũng sẽ để ý. Tô Tích Nhan cũng gật đầu theo, ánh mắt đỏ lên nhìn Tô Nam: "Anh, cám ơn anh, em xin lỗi."
Hốc mắt của Tô Nam cũng đỏ lên giống như Tô Tích Nhan, từ nhỏ đến lớn Tô Tích Nhan chưa từng nói như vậy với Tô Nam, an Tô Nam nghe mà cảm thấy xót xa, đặt tay lên vai Tô Tích Nhan, "Ngốc ạ, khách sáo với anh để làm gì, chuyện tới nước này chỉ cần hai đứa sống tốt thì anh chị mới có thể yên tâm."
"Chúng em rất tốt." Tô Tích Nhan nhanh chóng đáp lời, có Tĩnh Mạc bầu bạn bên cạnh, cô không biết có bao nhiêu hạnh phúc nữa. Tô Nam liếc cô, nói: "Anh đương nhiên biết em tốt lắm rồi, nhìn xem sắc mặt em hồng hào, thậm chí còn dám châm chọc cả anh trai mà."
Tô Tích Nhan cười, chỉnh lại lời Tô Nam: "Đây không gọi là châm chọc, mà là chỉ nói sự thật."
Tô Nam liếc Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc cúi đầu lén cười, Hà Nhiễm Nhiễm hắng giọng một tiếng, nói: "Được rồi, hôm nay hai đứa không phải đi làm sao?"
"Hôm nay? Nghỉ, hiếm khi được vui vẻ như vậy, đương nhiên phải nghỉ ngơi một ngày. Hiếm có cơ hội cả nhà đoàn tụ, xin phép nghỉ một ngày thôi."
Tô Tích Nhan quyết định chắc nịch, Tô Nam trợn mắt liếc cô: "Em đúng là đồ lười biếng, Tĩnh Mạc, như vậy sao mà được?"
Nhìn thấy rào cản lớn nhất đã trôi qua, hơn nữa lại thuận lợi tốt đẹp, Hà Tĩnh Mạc cũng tự nhiên vui vẻ phấn khởi, nàng suy nghĩ, nói: "Em sẽ xin phép nhà trường nghỉ một ngày, mấy ngày nay làm việc quá mệt mỏi rồi, cũng không được nghỉ ngơi, trưởng khoa cũng nói sẽ cho em nghỉ phép, vừa lúc hôm nay mọi người đều ở đây."
Hà Tĩnh Mạc nói xong thì đi gọi điện cho nhà trường, Tô Tích Nhan làm ra tư thế thắng lợi, Tô Nam trợn mắt nhìn cô, "Tĩnh Mạc theo em không có học được cái gì tốt hết." Hà Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng Hà Tĩnh Mạc, thở dài, "Con gái lớn rồi không giữ được ở trong nhà* mà."
*Câu gốc: Nữ đại bất trung lâu.
Hai người con gái đã lớn như vậy, muốn giữ lại thì giữ như thế nào, sau đó cả bốn người cùng đi ra khỏi khách sạn, tay Hà Tĩnh Mạc và tay Tô Tích Nhan vẫn nắm chặt không buông.
Tô Nam nhìn thấy ở trong lòng có chút chua xót, bĩu môi: "Hai đứa như vậy không sợ người ta nhìn à."
Tô Tích Nhan nhìn Tô Nam, cười nói: "Không có sao, đây là lợi thế của con gái. Hai đứa em cho dù có ôm nhau cũng không có ai nói gì, anh thì không được, không tin anh cứ đi tìm Ngụy Ninh thử xem, chỉ cần nắm tay nhau nhất định sẽ có phản ứng dữ dội liền."
Tô Nam bị khó thở, Tô Tích Nhan luôn ghi thù trong lòng thì Tô Nam cũng hiểu quá rồi, nghĩ đến đó, Tô Nam và Hà Nhiễm Nhiễm nhìn nhau, có chút lo lắng cho Ngụy Ninh. Hà Nhiễm Nhiễm lắc đầu với Tô Nam, chuyện mà Tô Tích Nhan đã quyết định, từ nhỏ đến lớn cũng không có ai dám làm ngược lại, nếu giờ nói chuyện gì có liên quan đến Ngụy Ninh, nhất định sẽ làm cho cô không vui, đang yên đang lành thì cứ để vậy. Chuyện đó thì sau này tìm thời điểm thích hợp rồi mới nói đi.
Mặc dù Tô Nam là anh trai của Tô Tích Nhan, nhưng từ nhỏ tới lớn nuông chiều cô riết đã trở thảnh thói quen, Tô Nam sợ nhất là nhìn thấy gương mặt cứng ngắc của Tô Tích Nhan, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt đầysức sống của cô, cuối cùng hai người cũng đem những lời này nuốt vào bụng.
Tô Tích Nhan chọn nhà sảng hải sản mà Tô Nam thích ăn, bốn người đi vào ngồi ở một cái bàn lớn. Đồ ăn đem lên phía trước, Tô Nam nhìn chằm chắm Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc ở đối diện, hỏi: "Bình thường hai đứa phân chia như thế nào?"
"Phân chia cái gì?" Tô Tích Nhan nhìn thoáng qua Tô Nam, suy nghĩ, cười nói: "À, không có phân chia gì hết, không giống như hai người, hai đứa em dựa theo ham muốn mà thôi, ai có hứng thú thì nằm ở mặt trên, chứ không có cố định, giờ không phải thời đại mới rồi sao, mấy chuyện này em đã xem là chuyện của quá khứ rồi."
"......"
Tô Nam sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ lên, Hà Tĩnh Mạc thở dài, gõ đầu Tô Tích Nhan: "Ý của anh rể là hỏi cậu bình thường phân chia việc nhà như thế nào?"
"À." Tô Tích Nhan hắng giọng, có chút xấu hổ cầm lấy coke ở bên uống một ngụm, "Ò, em không thích làm việc nhà, Tĩnh Mạc thích làm nên Tĩnh Mạc làm......"
Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, may quá, xem ra Tĩnh Mạc rất cưng Tích Nhan, chuyện này làm Tô Nam mới thấy yên tâm. Nhưng Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên lại không hài lòng, nhíu mày hỏi: "Tĩnh Mạc thích làm? Sao chị lại không biết Tĩnh Mạc thích làm việc nhà?"
"Tĩnh Mạc nói đi."
Tô Tích Nhan uống một ngụm Coke, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, "Uống ít thôi, uống nước lọc đi, không phải cậu đang bị nóng trong người sao?"
"Ò." Tô Tích Nhan ngoan ngoãn lời lời để Code sang một bên, hai hàng chân mày Tô Nam nhíu lại, kêu cái là nghe?
"Tĩnh Mạc, em thích làm việc nhà? Hà Nhiễm Nhiễm quyết tranh cãi tới cùng nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc né tránh ánh mắt hà Nhiễm Nhiễm, mỉm cười nói: "Cũng vậy mà."
"Lúc trước em ở nhà bởi vì chuyện làm việc nhà mà hai chúng ta thường xuyên cãi vả, tại sao vừa đến ở với Tích Nhan, em lại trở thành thích làm việc nhà?"
Tô Tích Nhan gắp thêm một cái há cảo nhân tôm, trả lời thay Hà Tĩnh Mạc: "Bởi vì cậu ấy không thương chị."
"......"
Tô Nam nhếch miệng cười, Hà Tĩnh Mạc cốc đầu Tô Tích Nhan, trừng mắt nhìn cô, Tô Tích Nhan buồn bực gãi đầu, nhìn nàng hỏi: "Không phải sao?"
Hà Nhiễm Nhiễm thở dài, rốt cuộc em gái cũng có chút lương tâm.
"Lời nói thật để ở trong lòng là được rồi."
Lời dạy dỗ của cô giáo Hà với cục cưng Tô làm tâm hồn người làm chị gái của Hà Nhiễm Nhiễm lập tức vỡ tan tành. Hà Nhiễm Nhiễm chán nản nhìn Hà Tĩnh Mạc, Tô Nam cười ôm cô ấy vào lòng, "Emma, sao trước đây anh không cảm thấy Tĩnh Mạc hài hước như vậy?"
Tô Tích Nhan ưỡn bộ ngực lên, nói: "Đương nhiên là nhờ em." Hà Tĩnh Mạc liếc Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan ho khan một tiếng, rụt bả vai lại, ngoan ngoãn không nói thêm gì.
"Thấy hai đứa như vậy anh cũng yên tâm."
Tô Nam thở dài, anh ta xem ra đã nhìn thấu, trong lòng Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc, thì địa vị của anh cũng không có khác biệt lắm. Hà Nhiễm Nhiễm cũng nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Tô Nam, con trâu cứng đầu này rốt cuộc cũng đã mủi lòng.
Cả nhà bốn người cùng nhau vui vẻ ăn cơm, Tô Nam uống một chút rượu vang còn hát một bài, Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc nghe thì cùng nhau cười, đến cuối cùng để cho Hà Nhiễm Nhiễm phải dìu trở về chỗ ở, trước khi đi, Tô Nam cũng không quên quay đầu lại nhìn Tô Tích Nhan, "Cục cưng bé bỏng của anh, anh hai đi đây, vui vẻ nhé......"
Nói xong, mượn cảm giác ngà ngà say, hai hàng nước mắt kìm nén đã lâu liền chảy xuống, Tô Nam cảm giác giống như đang gả con gái vậy. Tô Tích Nhan nhìn anh trai như vậy trong lòng cũng khó chịu, lại uống thêm mấy ly rượu, rồi mới chịu gọi taxi về khách sạn với Hà Tĩnh Mạc.
Vào trong phòng, Tô Tích Nhan không chịu nói chuyện, vẫn còn buồn phiền, Hà Tĩnh Mạc khẽ thở dài, đi đến bên giường, ôm cô vào trong lòng.
"Tĩnh Mạc....." Giọng Tô Tích nghẹn ngào, có chút xúc động, Hà Tĩnh Mạc kề cằm trên vai cô, dịu dàng an ủi: "Đừng buồn mà, ngoan?"
Tô Tích Nhan hít một hơi, "Mình làm cho anh hai khó chịu nhiều, hôm nay còn chống đối anh ấy như vậy, mình không phải cố ý, chỉ là tức giận anh ấy nói với cậu như vậy."
"Mình biết, mình biết cả mà." Hà Tĩnh Mạc vỗ về lưng Tô Tích Nhan để an ủi, bây giờ Tô Tích Nhan làm sao còn giữ được dáng vẻ lạc quan kiên cường như hồi nãy, cô giống như con dê nhỏ lạc đường, rút vào lòng Hà Tĩnh Mạc.
Hà Tĩnh Mạc có thể cảm giác được đau đớn trong lòng cô, dùng lời nói an ủi không có hiệu quả, Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, một tay vén tóc dài của Tô Tích Nhan sang bên, ngặm lấy vành tai của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook