Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau
-
Chương 17: - Một Dạng Khác Của Lãng Mạng
Một câu nói ấm áp cả lòng, Hà Tĩnh Mạc ủy khuất tựa vào lòng Tô Tích Nhan, lẳng lặng rơi nước mắt. Nếu Tô Tích Nhan thật sự liền như vậy rời khỏi không quay lại, Hà Tĩnh Mạc còn không phải là chịu ủy khuất, thật sự nhích vào trong lòng Tô Tích Nhan, cái loại áp lực đã lâu này cùng ủy khuất toàn bộ bùng nổ, nàng thu người chôn đầu trong áo Tô Tích Nhan khóc không thành tiếng, cả người run rẩy. Thâm tâm Tô Tích Nhan như vỡ vụn, không ngừng an ủi: "Được rồi, sao tự nhiên lại có nhiều nước mắt như vậy." Thực may mắn thực may mắn là bản thân không có như vậy mà rời đi, Tô Tích Nhan nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hà Tĩnh Mạc, ánh mắt cô lại dần trở nên ướt át.
"Cậu khóc cái gì?" Hà Tĩnh Mạc khóc nức nở chất vấn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Còn không phải cậu khóc làm tôi khóc theo." Thấy Hà Tĩnh Mạc khóc, cô nhất định sẽ khóc theo, chuyện này đã có từ khi học đại học, không phải lần đầu tiên, cũng không hiểu tại sao mình lại rơi nước mắt, trước kia Tô Tích Nhan luôn lén lút lau đi, nhưng lúc này đây, cô nhận thấy trên mặt mình nước mắt giàn giụa, muốn phát tiết phóng thích tất cả không để lại chút gì. Không chỉ có Hà Tĩnh Mạc mỏi mệt, loại cảm xúc gây áp lực này cũng làm cho cả người cô căng thẳng đến cực điểm. Đôi khi, nước mắt không chỉ đại diện cho bi thương, mà còn có thể đại diện cho áp lực trong tâm hồn.
Hà Tĩnh Mạc bắt lấy tay cô không cho cô động đậy, xoay người, chớp mắt nhìn cô, "Cậu tại sao lại quay trở lại?"
Khẽ chớp lông mi vẫn mang theo nước mắt khiến người ta đau lòng kia, trong mắt tràn đầy đều là u oán, Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, trong lòng thương tâm cùng ủy khuất dâng trào. Tô Tích Nhan đau lòng nhìn nàng, mặc kệ nàng giãy dụa, đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng, "Được rồi, như thế nào lại giống y hệt ngày trước, đều đã là người lớn, còn khóc đến cái mũi như vậy?".
"Không cần cậu quan tâm, cậu không phải nói đi sao? Vì cái gì mà quay lại!" Hà Tĩnh Mạc vẫn giãy dụa, nàng càng nghe lời Tô Tích Nhan nói lại càng tức giận thêm, trước kia bất luận hai người tranh cãi như thế nào cũng chưa từng nói qua "Tôi là gì với cậu" Lời nói như thế thực làm tổn thương người khác, nhưng hôm nay Tô Tích Nhan lại nói ra dễ dàng như vậy. Trong một khắc, Hà Tĩnh Mạc cảm thấy những gì bản thân đã trả giá toàn bộ đều uổng phí, nếu không phải Tô Tích Nhan quay lại, nếu không phải cô ấy quay lại......
Tô Tích Nhan gắt gao đem nàng giam cầm trong ngực, cằm dán trên má của nàng, "Là tôi không đúng, là tôi không đúng, được chưa? Tôi tức giận, tức giận vì cậu nhảy cùng kẻ không đàng hoàng, tức giận vì cậu để lộ đùi, thật sự...... Thật tức giận vô cùng tức giận."
Tô Tích Nhan cuối cùng cũng chịu nói thật, so với trước còn chân thật hơn, Hà Tĩnh Mạc giãy dụa cũng có phần dịu lại, lời nói tuyệt tình kia của Tô Tích Nhan thật khiến nàng cảm thấy thương tâm, nàng quyệt miệng không chịu thua, "Cậu là gì của tôi mà đòi quản tôi?"
Ngoài dự dính, không né tránh như ngày xưa, Tô Tích Nhan ấn chặt thân mình Hà Tĩnh Mạc không cho nàng giãy dụa, nhìn ánh mắt của nàng, nhấn mạnh từng âm tiết nói: "Cậu là người quan trọng nhất cả đời này của tôi."
Là người quan trọng nhất...... Tuy rằng không phải là đáp án được mong đợi, nhưng những lời nghe lại có một chút phân lượng cộng thêm biểu tình nghiêm túc của Tô Tích Nhan làm cho tâm trạng của nàng cảm thấy tốt hơn, tâm tình của nàng cũng được xoa dịu, không còn khóc nữa. Im lặng một hồi, Tô Tích Nhan cảm thấy bầu không khí khá hơn, liền trêu Hà Tĩnh Mạc. "Xem này cái mũi đỏ, mắt cũng đỏ, y như chú hề, thật đáng yêu." Tô Tích Nhan nhéo cái mũi của Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc giận Tô Tích Nhan liếc mắt một cái, bắt lấy tay cô đang làm loạn, "Còn không phải bởi vì cậu?"
"Ừ, ừ, đều là tôi không đúng." Bởi vì áy náy, bởi vì đau lòng, Tô Tích Nhan phá lệ tỏ thái độ chân thành, Hà Tĩnh Mạc nhíu mi nhìn cô, "Nói như vậy là xong sao?"
"Vậy cậu muốn như thế nào?" Tô Tích Nhan vô tội nhìn Hà Tĩnh Mạc, nhìn vùng quanh mắt nàng sưng đỏ đau lòng không thôi, nhanh ôm cánh tay của nàng.
Hà Tĩnh Mạc cảm giác được lực độ của cái ôm, khóe miệng hơi nhếch lên đồng thời buông lỏng bản thân, rúc sâu trong lòng cô.
"Tôi muốn phạt cậu."
"Phạt cái gì?" Tô Tích Nhan cảm nhận được người Hà Tĩnh Mạc hơi lạnh, nhíu mày, ôm chặt cả người nàng vào lòng. Tâm trạng của Hà Tĩnh Mạc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, thay đổi rất nhanh, miệng nàng bất giác khẽ nhếch, nghĩ nghĩ nói: "Tôi muốn cậu cõng tôi."
"Hải, cái này thì có gì khó đâu?" Tô Tích Nhan tự tin tràn đầy nhìn Hà Tĩnh Mạc, việc như thế này, cũng không phải lần đầu tiên, cô còn tưởng Hà Tĩnh Mạc có cái điều kiện gì cơ chứ. Hà Tĩnh Mạc ranh mãnh nhìn cô, cười nói: "Cậu phải nghe khẩu lệnh của tôi mà hành động."
"Không thành vấn đề, lên!" Tô Tích Nhan liền đáp ứng, hiện tại cho dù Hà Tĩnh Mạc muốn cô đi chết, cô cũng phải làm theo, vất vả lắm mới làm cho bà cô này vui vẻ được, nếu để cho nàng lại tức giận, thì cô đúng là tiền mất tật mang.
Hai người cùng nhau đứng lên, tâm trạng của Hà Tĩnh Mạc tốt hơn nhìn Tô Tích Nhan xoay người hóa thân thành đại mã* lại nhìn nhìn giầy cao gót của Tô Tích Nhan, khóe môi khẽ nhếch, không chút khách khí nhảy vội lên.
*con ngựa – ý chỉ là tư thế cõng
"Ây da!"
Lực xốc bất ngờ làm cho Tô Tích Nhan loạng choạng lao về phía trước, nửa khuôn mặt đỏ bừng lên, Hà Tĩnh Mạc ôm cổ của cô, xác định bản thân ổn định sẽ không rơi xuống liền chỉ huy, "Học trò Tô!"
"Có!" Tô Tích Nhan lập tức đáp lại, tuy rằng bị Hà Tĩnh Mạc áp đến không thẳng eo nỗi, nhưng lại như cảm giác được sự ngọt ngào bao trùm lên thân thể, cái loại hạnh phúc tựa hồ cuồn cuộn lên trong lòng, thổi tan một đêm tâm tình táo bạo.
"Nghe khẩu hiệu của tôi, bước đều bước !" Hà Tĩnh Mạc vung tay lên, chân Tô Tích Nhan mang giày cao gót bước theo khẩu hiệu đi nhanh về phía trước, biểu tình dâng trào tràn ngập ý chí chiến đấu, bi tráng như khi tham gia nghĩa vụ quan sự thời đại học.
"Một hai một! Một hai một, một — hai — ba — bốn —" Hà Tĩnh Mạc dù sao cũng là giáo viên, khẩu hiệu hô rất vang dội, mặt Tô Tích Nhan tối sầm thành một đống nhìn ánh mắt người chung quanh cười trộm kinh ngạc, do dự mà không dám hô lên, trên mông đau nhức, bị đầu gối Hà Tĩnh Mạc chấn vào.
"Một hai — ba bốn —"
Tô Tích Nhan gân cổ mà hô lên, hô xong cả người và mặt đều ửng đỏ, Hà Tĩnh Mạc nhéo lỗ tai cô cười vui vẻ, "Như thế nào, cậu không phải đã nói thương nhân da mặt rất dày hay sao? Cậu như vậy mà dám tự nhận là da mặt dày, một câu khẩu hiệu đã chịu không nổi?"
"Ai nói tôi chịu không nổi!" Tô Tích Nhan đỏ mặt cãi lại, "Cậu lại đi!"
Hà Tĩnh Mạc gật đầu, "Tốt. Học trò Tô ở bên dưới dựa theo khẩu lệnh của tôi mà bước đều."
"Học trò Tô, quay mông sang trái, đánh tay trái và giữ nguyên gương mặt, thẳng người lên, nâng cao ý chí chiến đấu đi tới ngày mai!"
"Đi tới ngày mai? Như vậy không phải là đi xuyên Việt luôn sao?"
Tô Tích Nhan thở cũng không dám thở ra, một bên nói lan man vẫn dựa theo yêu cầu của Hà Tĩnh Mạc làm mấy động tác, vừa đi vài bước, cô cảm giác có chút không thích hợp, thắc mắc hỏi: "Tĩnh Mạc, có phải hay không?"
"Đúng vậy. Đây là phương pháp rèn luyện não trái mới nhất.*" Hà Tĩnh Mạc vui vẻ đùa, không hề nghĩ ngợi liền lôi ra một cái cớ, Tô Tích Nhan tự thấy nàng đúng là lấy mình ra mua vui, lắc lắc đầu, hai tay ôm chân của nàng, thật điên, thời điểm nghe tiếng hô của Hà Tĩnh Mạc, chân bước nhanh hơn, hướng đến bờ biển. Hai người cười thành một tràng, đem hết toàn bộ khó chịu theo gió cuốn đi, tóc dài đồng dạng dây dưa cùng một chỗ, Hà Tĩnh Mạc đặt lỗ tai lên lưng Tô Tích Nhan, nét mặt cười thỏa mãn. Giờ khắc này, không có phiền não lẫn áp lực, cảm giác như trở về khoảng thời gian còn học đại học.
(*Nói thiệt không biết ẻm muốn nói gì =,= đợi sau này mình xem lại – chân thành xin lỗi!)
Cách đó không xa, Tiêu Mạc Ngôn cầm ống nhòm nhìn hai người vẻ mặt cười xấu xa, ở một bên Hạ Linh Doanh cũng đi theo cùng xem, trên mặt ý cười dày đặc.
"Thật sự là ngây thơ khả ái a." Tiêu Mạc Ngôn cảm thán, Hạ Linh Doanh xoay người nhìn cô một cái, mỉm cười: "Thật hạnh phúc."
Tiêu Mạc Ngôn tùy ý mồm mép, nói: "Không có kịch liệt như trong tưởng tượng của ta."
"Người lại muốn cái gì?" Hạ Linh Doanh nhíu mày, người này khẳng định là quậy chưa đủ, Tiêu Mạc Ngôn hất mặt nhìn nàng, ánh mắt sáng lên: "Người này so với ta năm đó vẫn còn kém một chút, việc này nếu là ta, tuyệt đối xông lên giải quyết ngay tại chỗ!"
"Thế sao? Người sẽ giải quyết như thế nào?" Hạ Linh Doanh nhíu mày nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn tức thì cười toe toét, bước về phía trước, ôm lấy Hạ Linh Doanh, xoay người đem nàng quay lưng vào tường, hôn lướt qua miệng nàng, "Ta cứ như vậy hôn một chút." Nói xong, cô đưa tay, vén váy Hạ Linh Doanh lên, "Còn như vậy sờ một chút."
"Tiêu!" Hạ Linh Doanh bị móng vuốt của Tiêu Mạc Ngôn vuốt ve một phen, đỏ mặt giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cười lơ đễnh, "Sao thế, đã là cặp vợ chồng già còn thẹn thùng? Giống như hai trẻ em nhi đồng kia?"
Hạ Linh Doanh mắt trợn trắng liếc cô mắt một cái, "Người đừng xem thường hai nàng ấy tình cảm so với chúng ta không thua kém là bao, chính là đau khổ mới biết đối phương quan trọng, giống như người năm đó dây dưa không ít.
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười kéo Hạ Linh Doanh đang ăn dấm chua* vào trong lòng, hôn lên vành tai nàng, "May mắn thay, phu nhân của ta đại nhân không chấp tiểu nhân ta, không có buông bỏ ta."
*Nhắc chuyện cũ nên có chút ghen =))
Hạ Linh Doanh tựa vào lòng cô, nhìn xa xa hai người điên nháo còn chạy, mãn nhãn nhu tình.
"Tiêu."
"Ân?"
Tiêu Mạc Ngôn ôn nhu chăm chú nhìn nàng, Hạ Linh Doanh đối với nàng cười cười, "Người nói xem, hai nàng ai có tình cảm sâu đậm hơn?"
"Em cảm thấy sao?" Tiêu Mạc Ngôn không trả lời liền hỏi lại, Hạ Linh Doanh nghĩ nghĩ, nói: "Là Hà Tĩnh Mạc, nàng kiên nhẫn chờ đợi khiến em thấy mà đau lòng."
Tiêu Mạc Ngôn cười lại hôn lên vành tai Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhíu mày, nhìn cô biểu tình không vui hỏi: "Như thế nào? Em nói sai sao? So với Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan bề ngoài thể hiện như cây củi vậy?"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh cười nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Em a, phu nhân, ai nói với em là tình thâm nhất định phải biểu hiện ra ngoài? Em không cần để tâm Tô Tích Nhan, cô ấy là người như thế, nếu không hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng gì mà hứa hẹn, một khi đã quyết tâm, tình cảm của cô ấy, ha ha."
Tiêu Mạc Ngôn muốn nói lại thôi, Hạ Linh Doanh ngạc nghiên nhìn cô, "Người nói cô ấy sao–"
"Hư –" Tay Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng che miệng nàng, nhìn ánh mắt Hạ Linh Doanh, "Hiện tại không có ai hết, chỉ có em cùng ta thôi." Cô nghĩ có phải bởi vì hai tiểu quỷ này mà làm chậm trễ thời gian lãng mạn khó có đươc này cùng với phu nhân. Ngoài dự đoán của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cũng không phải nhút nhát e thẹn như mọi khi, mà hiện tại đưa tay lên quàng qua cổ Tiêu Mạc Ngôn, dưới cái nhìn ngạc nhiên của Tiêu Mạc Ngôn, nàng cười tựa như không cười nhìn: "Phải ah, Tiêu, một người cũng không có vậy người nghĩ muốn như thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook