Thu Tư
-
Quyển 2 - Chương 6
Nhìn gã say đang chảy nước miếng, vẻ mặt dâm đãng, Thu Tư nhíu mày đầy chán ghét, theo phản xạ định dùng tay chống người đứng dậy nhưng lại cảm giác cổ tay đau nhức. Không kịp để ý đến cổ tay đau, Thu Tư vội vàng tránh ra, dựa vào bàn đá vân bên cạnh để đứng dậy.
“Hắc hắc, cưng muốn chạy đi đâu? Anh cho cưng tiền này, đến đây…” Hơi thở nồng nặc mùi rượu từ trong miệng gã say phát ra làm vẻ chán ghét trong mắt Thu Tư càng lúc càng tăng. Cậu lui về phía sau từng bước, thừa lúc gã say chưa kịp phản ứng thì lánh người đến cạnh cửa. Cậu vội mở cửa phòng vệ sinh ra rồi nghiêng mình chạy ra ngoài.
Khép cửa lại, Thu Tư thở hổn hển, trái tim còn chưa bình tĩnh lại hoàn toàn thì thân ảnh Tang Mặc Ngôn đi tìm cậu đã tiến vào mắt. Cậu vội giấu vẻ kinh hoàng đi, khóe miệng hơi cong lên làm như không có chuyện gì. “Anh và học trưởng nói chuyện xong rồi?”
Nhìn sắc mặt Thu Tư có vẻ bất thường, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng. “Sao em đi lâu vậy?”
Lắc đầu, Thu Tư lén giấu cổ tay ra phía sau. “Bụng em hơi khó chịu.”
Bàn tay ấm áp đặt lên bụng cậu, giọng nói của Tang Mặc Ngôn tràn đầy nôn nóng. “Sao lại khó chịu? Chỗ này đau không?”
Thu Tư khẽ cười, cậu lắc lắc đầu. “Chắc là ăn phải thứ gì không tốt, bây giờ thì không sao rồi, anh không cần lo lắng.”
Tang Mặc Ngôn vẫn rất bất an nên nhíu chặt lông mày lại. Hắn lấy điện thoại trong túi ra nhanh chóng ấn một dãy số, chuông reo vài tiếng thì bên kia mới nhấc máy, Tang Mặc Ngôn không cho người kia cơ hội đáp lời nào đã vội vàng mở miệng. “30’ sau đến nhà chờ tôi, nhớ mang hộp thuốc của cậu đi.” Không đợi Vương Lạc bên đầy dây kia trả lời câu gì, Tang Mặc Ngôn đã ngắt cuộc thoại, hắn quay đầu nhìn Thu Tư, những ngón tay thon dài vô cùng dịu dàng hất khẽ những lọn tóc dính trên gương mặt cậu. “Chúng ta về nhà thôi.”
Thu Tư cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa nên cậu gật đầu. “Vâng!”
Vòng tay qua eo cậu, thanh âm dịu dàng vang lên bên tai Thu Tư. “Chúng ta đi thôi!”
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt vô cùng hiền hòa của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư mỉm cười. “Vâng.”
Đường ra nhất định phải trải qua đại sảnh, không muốn Thu Tư phải khó xử nên khi tới phòng lớn Tang Mặc Ngôn liền buông cánh tay bên hông Thu Tư ra. Hành động này khiến trong lòng cậu ấm áp hẳn. Giấu cảm giác này xuống đáy lòng, cậu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh. “Mặc Ngôn, học trưởng đâu rồi?”
Không để lộ ra vẻ không vui khi nghe Thu Tư nhắc tới Đỗ Triết Hiên, Tang Mặc Ngôn vẫn giữ giọng nhẹ nhàng như trước. “Hắn ta có việc nên về rồi.”
Về rồi?! Nhíu mày một chút nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, Thu Tư gật đầu. “Chúng ta cũng đi thôi!”
“Triệu Thu Tư?” Một giọng nữ cao vút chói tai đầy khiêu khích xen vào, cũng thành công làm cho ánh mắt mọi người quang minh chính đại tập trung về phía Thu Tư.
Nhìn Ngũ Mẫn Tuyết với dáng vẻ công chúa cao ngạo, Thu Tư bất giác lùi về sau mấy bước. Không phải vì cậu sợ mà vì cậu không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.
“Ui, thật sự là thay đổi nhiều quá nhỉ. Không nghĩ ra thằng nhóc lúc trước không ai cần kia hiện giờ lại có thể hình người dạng cẩu như vậy, thật đúng không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt Ngũ Mẫn Tuyết dầy đặc ghen tị và căm thù. Cậu ta với cô là bạn học từ nhỏ, Triệu Thu Tư cái gì cũng chẳng có nhưng khí chất thanh nhã lại hấp dẫn người khác hơn những cậu bé cùng tuổi khác vì vậy cũng trở thành mối tình đầu thời chớm yêu của Ngũ Mẫn Tuyết. Mà cô bé cao ngạo có thể khinh thường bất cứ thứ gì lần đầu nếm trải hương vị bị từ chối như cô, cha mẹ cô lại là thương nhân, ngay cả khạch sạn bọn họ đang đứng bây giờ cũng là sản nghiệp nhà cô thì sao một kẻ tầm thường không cha không mẹ như hắn lại dám từ chối cô. Cô ta không cam lòng, loại ác độc nho nhỏ này chôn sâu trong tâm, dần dần bồi dưỡng đến đâm rễ nẩy nhành, ở trường học cô ta cũng có chút thế lực và cũng từ đó mở ra những tháng ngày học sinh đầy ác mộng của Thu Tư.
Ở một góc độ người khác không nhìn thấy, Thu Tư vươn tay đặt lên bàn tay đang siết chặt của Tang Mặc Ngôn, quay đầu sang cười trấn an hắn, khi cảm giác hơi thở lạnh lẽo của Tang Mặc Ngôn dần dần biến mất thì cậu mới quay đầu nhìn về phía Ngũ Mẫn Tuyết. “Tôi cũng không nghĩ rằng giai nhân thanh tú thời học sinh lại có thể biến thành cọp mẹ ngày nay.” Giọng nói như là vô ý ngược lại lại khiến đối phương càng lúc càng giận.
“Triệu Thu Tư, chúng tao phát thiệp mời cho mày là còn cho mày mặt mũi, ai ngờ mày lại đến đây thật.” Ngũ Mẫn Tuyết nở nụ cười châm chọc, vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ta có chút méo mó xấu xí.
Gương mặt mỉm cười của Thu Tư nhìn không thấy vui hay giận, nhưng giọng điệu nói chuyện thản nhiên như thường khi nghe lại vô cùng nghiêm túc. “Phải rồi, tôi cũng có chút hối hận, gặp người không muốn gặp đúng thật là chán.”
“Hắc hắc, cưng muốn chạy đi đâu? Anh cho cưng tiền này, đến đây…” Hơi thở nồng nặc mùi rượu từ trong miệng gã say phát ra làm vẻ chán ghét trong mắt Thu Tư càng lúc càng tăng. Cậu lui về phía sau từng bước, thừa lúc gã say chưa kịp phản ứng thì lánh người đến cạnh cửa. Cậu vội mở cửa phòng vệ sinh ra rồi nghiêng mình chạy ra ngoài.
Khép cửa lại, Thu Tư thở hổn hển, trái tim còn chưa bình tĩnh lại hoàn toàn thì thân ảnh Tang Mặc Ngôn đi tìm cậu đã tiến vào mắt. Cậu vội giấu vẻ kinh hoàng đi, khóe miệng hơi cong lên làm như không có chuyện gì. “Anh và học trưởng nói chuyện xong rồi?”
Nhìn sắc mặt Thu Tư có vẻ bất thường, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng. “Sao em đi lâu vậy?”
Lắc đầu, Thu Tư lén giấu cổ tay ra phía sau. “Bụng em hơi khó chịu.”
Bàn tay ấm áp đặt lên bụng cậu, giọng nói của Tang Mặc Ngôn tràn đầy nôn nóng. “Sao lại khó chịu? Chỗ này đau không?”
Thu Tư khẽ cười, cậu lắc lắc đầu. “Chắc là ăn phải thứ gì không tốt, bây giờ thì không sao rồi, anh không cần lo lắng.”
Tang Mặc Ngôn vẫn rất bất an nên nhíu chặt lông mày lại. Hắn lấy điện thoại trong túi ra nhanh chóng ấn một dãy số, chuông reo vài tiếng thì bên kia mới nhấc máy, Tang Mặc Ngôn không cho người kia cơ hội đáp lời nào đã vội vàng mở miệng. “30’ sau đến nhà chờ tôi, nhớ mang hộp thuốc của cậu đi.” Không đợi Vương Lạc bên đầy dây kia trả lời câu gì, Tang Mặc Ngôn đã ngắt cuộc thoại, hắn quay đầu nhìn Thu Tư, những ngón tay thon dài vô cùng dịu dàng hất khẽ những lọn tóc dính trên gương mặt cậu. “Chúng ta về nhà thôi.”
Thu Tư cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa nên cậu gật đầu. “Vâng!”
Vòng tay qua eo cậu, thanh âm dịu dàng vang lên bên tai Thu Tư. “Chúng ta đi thôi!”
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt vô cùng hiền hòa của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư mỉm cười. “Vâng.”
Đường ra nhất định phải trải qua đại sảnh, không muốn Thu Tư phải khó xử nên khi tới phòng lớn Tang Mặc Ngôn liền buông cánh tay bên hông Thu Tư ra. Hành động này khiến trong lòng cậu ấm áp hẳn. Giấu cảm giác này xuống đáy lòng, cậu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh. “Mặc Ngôn, học trưởng đâu rồi?”
Không để lộ ra vẻ không vui khi nghe Thu Tư nhắc tới Đỗ Triết Hiên, Tang Mặc Ngôn vẫn giữ giọng nhẹ nhàng như trước. “Hắn ta có việc nên về rồi.”
Về rồi?! Nhíu mày một chút nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, Thu Tư gật đầu. “Chúng ta cũng đi thôi!”
“Triệu Thu Tư?” Một giọng nữ cao vút chói tai đầy khiêu khích xen vào, cũng thành công làm cho ánh mắt mọi người quang minh chính đại tập trung về phía Thu Tư.
Nhìn Ngũ Mẫn Tuyết với dáng vẻ công chúa cao ngạo, Thu Tư bất giác lùi về sau mấy bước. Không phải vì cậu sợ mà vì cậu không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta.
“Ui, thật sự là thay đổi nhiều quá nhỉ. Không nghĩ ra thằng nhóc lúc trước không ai cần kia hiện giờ lại có thể hình người dạng cẩu như vậy, thật đúng không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt Ngũ Mẫn Tuyết dầy đặc ghen tị và căm thù. Cậu ta với cô là bạn học từ nhỏ, Triệu Thu Tư cái gì cũng chẳng có nhưng khí chất thanh nhã lại hấp dẫn người khác hơn những cậu bé cùng tuổi khác vì vậy cũng trở thành mối tình đầu thời chớm yêu của Ngũ Mẫn Tuyết. Mà cô bé cao ngạo có thể khinh thường bất cứ thứ gì lần đầu nếm trải hương vị bị từ chối như cô, cha mẹ cô lại là thương nhân, ngay cả khạch sạn bọn họ đang đứng bây giờ cũng là sản nghiệp nhà cô thì sao một kẻ tầm thường không cha không mẹ như hắn lại dám từ chối cô. Cô ta không cam lòng, loại ác độc nho nhỏ này chôn sâu trong tâm, dần dần bồi dưỡng đến đâm rễ nẩy nhành, ở trường học cô ta cũng có chút thế lực và cũng từ đó mở ra những tháng ngày học sinh đầy ác mộng của Thu Tư.
Ở một góc độ người khác không nhìn thấy, Thu Tư vươn tay đặt lên bàn tay đang siết chặt của Tang Mặc Ngôn, quay đầu sang cười trấn an hắn, khi cảm giác hơi thở lạnh lẽo của Tang Mặc Ngôn dần dần biến mất thì cậu mới quay đầu nhìn về phía Ngũ Mẫn Tuyết. “Tôi cũng không nghĩ rằng giai nhân thanh tú thời học sinh lại có thể biến thành cọp mẹ ngày nay.” Giọng nói như là vô ý ngược lại lại khiến đối phương càng lúc càng giận.
“Triệu Thu Tư, chúng tao phát thiệp mời cho mày là còn cho mày mặt mũi, ai ngờ mày lại đến đây thật.” Ngũ Mẫn Tuyết nở nụ cười châm chọc, vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ta có chút méo mó xấu xí.
Gương mặt mỉm cười của Thu Tư nhìn không thấy vui hay giận, nhưng giọng điệu nói chuyện thản nhiên như thường khi nghe lại vô cùng nghiêm túc. “Phải rồi, tôi cũng có chút hối hận, gặp người không muốn gặp đúng thật là chán.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook