Tống Duệ Nguyệt: "Sao vậy, em sợ mình không trả lại tiền cho chị, hay là không muốn đưa bà nội đi khám bệnh?" A Tứ lắc đầu, vẫn một vẻ hoảng hốt không biết phải làm sao.

"Thế thì được rồi, chị tin vào nhân phẩm của em, em đã vay tiền thì nhất định sẽ trả được. Nếu muốn. bà nội sống thêm được vài năm nữa thì cầm tiền này đưa bà đi bệnh viện ngay, biết chưa? Dưa chuột và củ cải nhà bà Tẳng không phải là thuốc tiên, có bệnh thì nhất định phải đến bệnh viện khám bệnh uống thuốc mới khỏi được."

Tống Duệ Nguyệt nhét tiền vào tay anh ta. A Tứ nắm chặt hai tờ tiền lớn trong tay, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng nặng trĩu, mắt cay cay muốn khóc. Tống Duệ Nguyệt cũng nhìn ra vẻ sắp khóc của cậu, bất đắc dĩ xoa đầu A Tứ: "Được rồi, em cất tiền đi, đừng làm mất, ngày mai xin phép đội trưởng nghỉ một ngày, đưa bà nội đi bệnh viện huyện."

A Tứ gật đầu, cất tiền vào túi, ấn đi ấn tại, sợ làm mất, cách một lúc tại phải sờ xem tiền còn không. Lục Kim An ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dấu chấm hỏi: "Yêu thẩm, anh A Tứ không có mẹ sao?" Tống Duệ Nguyệt thật muốn bịt miệng đứa nhỏ này tại, sao tại hỏi chuyện không đâu thế này!

Nếu người ta có mẹ thì còn phải từ nhỏ đã phải ra ngoài kiếm sáu bảy công điểm một ngày sao?

Tuổi này đều đang đi học ở trường cả.

Nghĩ đến đây, cô thấy thật đáng tiếc khi A Tứ không đi học.

Đứa trẻ này thông minh, chăm chỉ, thật thà tại tốt bụng, nếu được đi học thì sau này cũng là một mầm non tốt. Bây giò còn chưa thấy nhưng vài năm nữa khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, phong trào học tập sẽ dấy tên khắp cả nước, bây giờ cậu đã 11 tuổi rồi, đi học cũng hơi muộn rồi. "A Tứ, em đã đi học chưa?"

Tống Duệ Nguyệt lại hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-225.html.]

A Tứ lắc đầu: "Chưa, em chỉ biết mười mấy chữ."Mười mấy chữ này là do cậu xem sổ sách của Hà kế toán, vừa hỏi vừa học.

"Thế thì sau này chị sẽ dạy em nhận chữ nhé?" Dù sao cô cũng không phải người thân của A Tứ nhưng cô lại rất thích đứa trẻ này, không muốn nhìn cậu cứ mãi chôn vùi cả đời trên đồng ruộng, sau này cô còn phải thi đại học, còn phải phát triển sự nghiệp của mình, bên cạnh phải có vài người đáng tin cậy.Bây giờ bồi dưỡng A Tứ cũng là một chuyện không tệ.

Mắt A Tứ sáng lên, rồi lại tối sầm xuống."Bố em nói em ngu, học nhận chữ cũng vô dụng, sau này nhất định phải cả đời cày cuốc trên đồng ruộng."

Tống Duệ Nguyệt nghe xong, tức đến mức muốn đánh người.Người ta vẫn nói có mẹ kế thì có cha dượng, câu này đúng thật không sai.

Cô thậm chí còn chưa gặp bố của A Tứ nhưng chỉ cần nhìn vào việc ông ta không cho mẹ ruột của mình đi khám bệnh, còn bắt nạt A Tứ thì cũng có thể thấy được, đây là một người ích kỷ và vô lương tâm."Những gì ông ta nói đều vô dụng, quan trọng là bản thân em có muốn học hay không, có muốn thành lài hay không, có thực sự muốn như ông ta nói, cả đời chỉ biết cày cuốc trên đồng ruộng?"

DTV

A Tứ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Em muốn thành lài, em muốn bà nội được sống những ngày tháng tốt đẹp."Tống Duệ Nguyệt "Ừ" một tiếng, sau đó vung tay ra: "Bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ dạy cậu và Lục Kim An mỗi ngày 10 chữ, ai học xong trước sẽ được thưởng."

Lục Kim An: … Sao lại có chuyện của nó ở đây? Nó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi mà! Nhận chữ cái gì chứ, đừng có dính vào!"Yêu thẩm, cháu còn nhỏ, mấy năm nữa hãy học chữ nhé."

Tống Duệ Nguyệt: … Cháu thì nhỏ thật nhưng cháu lại rất tinh ranh, suốt ngày không làm việc chính, lại không phải đi mẫu giáo, cứ chơi mãi thế này thì được à? Chơi đến mức hư hỏng hết cả rồi.

"Cháu cứ coi như mình đang đi mẫu giáo đi, trẻ con mẫu giáo một ngày học 10 chữ, sau đó học phép cộng trừ trong phạm vi 20, sau này thím sẽ dạy con học cả tiếng Hán nữa." Cô nghĩ vậy, quyết định sang không gian đối diện để lấy một ít sách giáo khoa dành cho trẻ em.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương