Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
-
Chương 69: Bạo lực lạnh
Lâm Thiển rụt lại thân thể lại ngồi co ro trên ghế phụ trong xe, "Đông đông đông" tiếng tim đập vang đều so bên ngoài khó phân ồn ào hết thảy, cô đều không dám nhìn vào khuông mặt của Cố Thành Kiêu lúc này, ngắm một chút cũng không dám.
Hôm qua thổ lộ bị anh gặp được, hôm nay cưỡng hôn lại bị anh gặp được, mình còn cơ hội sống sót sao? Lâm Thiển nghĩ thầm.
Nghĩ đến hình tượng mình bị lột quần đánh đập không thương tiếc, cô đều cảm thấy thịt đau.
Sức lực của Cố Thành Kiêu quá mạnh, đầu óc lại khôn khéo, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn bắt đầu được bật lên, trên bầu trời mờ tối bắt đầu tí tách tí tách mưa nhỏ dưới mặt đất, nhiệt độ chợt giảm.
Lâm Thiển vốn là cảm thấy có chút lạnh, bên cạnh lại có một người khuôn mặt như khối băng, thật sự là khổ không thể tả.
Xe một đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng lái ra khỏi khu ồn ào tấp nập, Cố Thành Kiêu đem xe lái nhanh, không cần mất một lúc liền trở về đến nhà.
Cố Thành Kiêu trầm mặc trực tiếp đi thang máy lên lầu hai, Lâm Thiển sau đó đi lên theo, thời điểm cô đến lầu hai, phát hiện anh ở trong thư phòng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chuyện gì đang xảy ra vậy a, muốn chém giết muốn róc thịt ngài ngược lại là nói chuyện, như thế không nói tiếng nào càng làm người khác thêm sợ hãi.
Lâm Thiển không chịu được loại bạo lực lạnh này, một người đàn ông to lớn, có lời cứ nói, có rắm cứ thả, có thể hay không dứt khoát một chút?!
Thế là, Lâm Thiển bước loạng choạng cũng tiến vào thư phòng, "Anh phải nghe tôi giải thích một chút..." Cô liều mình đến trước mặt của Cố Thành Kiêu tìm kiếm sự tồn tại của mình, "Hôm nay ở trường học có người tìm tôi gây náo loạn, là Sở Mục Phong giúp tôi giải vây, gây đây có rất nhiều tin đồn không hay về tôi, mà lại rất khoa trương, Sở Mục Phong chỉ giúp tôi giải thích một chút."
Cố Thành Kiêu mặt đen lên, không nói một tiếng, anh giờ phút này, mím chặt môi, nhíu mày, ánh mắt rét lạnh, cực kỳ giống trong Địa ngục Diêm Vương gia, sinh tử một đường toàn nắm giữ ở trong tay của anh.
"Sau đó tôi nói phải đi về nhà, cậu ta nói muốn cùng đi, vậy tôi cũng không thể cự tuyệt đúng không? Dù sao người ta cũng giúp tôi, tôi phải cám ơn cậu ta."
Lâm Thiển có chút đau lòng, rõ ràng là cô bị chiếm tiện nghi, rõ ràng là cô bị thương hại, tại sao còn muốn cô giải thích nói xin lỗi cộng thêm dỗ dành người khác.
"Tôi đâu ngờ được cậu ta sẽ làm như thế, chính tôi cũng giật mình, anh tin tưởng tôi được không?" Cô cũng là gan lớn, liều chết chắn ở trước mặt của anh, "Cố Thành Kiêu?"
Cố Thành Kiêu khuôn mặt lạnh lùng không có một tia hòa hoãn, nhưng cái bộ dạng này của anh lại làm cho Lâm Thiển tiểu tâm can đều muốn hóa, bởi vì —— quá đẹp rồi!
"Anh tin tưởng tôi được không?" Cô lôi kéo cánh tay của anh, thanh âm mềm mềm, còn hướng anh nháy nháy mắt.
Cố Thành Kiêu rút mạnh cánh tay, hung ác xoay đầu lại trừng mắt cô, chất vấn: "Cô xem lời nói của tôi là gió thoảng bên tai?"
"Không có." Trời đất chứng giám, cô nào dám, cô nếu là không nghe lời anh, đã sớm đem người cố tình gây chuyện Trương Yến đánh cho tàn phế rồi.
"Vậy cô còn đi với nó?"
"..." Trời đất chứng giám, rõ ràng là cậu ta đột nhiên làm chuyện đó, "Tôi không có, tôi cũng không biết cậu ta sẽ làm như vậy."
"Không biết? Một câu không biết liền có thể trốn tránh trách nhiệm?"
"Ý của anh là gì?"
Cố Thành Kiêu nghiêm mặt nói ra: "Tiểu Phong là tôi nhìn từ nhỏ lớn lên, tôi hiểu rất rõ thằng bé, nó có mấy cái gan trong lòng tôi nắm chắc, ngày hôm qua sự tình là bởi vì nó sớm không biết, hiện tại thằng bé đã biết thân phận của cô, không có khả năng còn đối lấy mơ mộng."
Lâm Thiển cũng quay đầu nhìn anh, trực diện nhìn ánh mắt như Diêm vương kia, "Cho nên ý của anh là tôi đang câu dẫn Sở Mục Phong?"
Cố Thành Kiêu không nói chuyện, nhưng biểu lộ đại biểu hết thảy.
"Có phải hay không bởi vì cậu ta là học sinh ngoan, tôi là học sinh xấu, cho nên một khi có lỗi sự tình chính là tôi sai?"
"Không muốn nói sang chuyện khác."
"Tôi không có nói sang chuyện khác, tôi chính là muốn biết, có phải hay không bởi vì cậu ta là anh nhìn từ nhỏ lớn lên, anh tin tưởng cậu ta phẩm hạnh tốt, cho nên chuyện này chỉ có thể là lỗi của tôi, chỉ có thể là tôi người học sinh có phẩm hạnh xấu đang câu dẫn cậu ta?"
Vô luận đối mặt ai, một khi đối phương có ý muốn làm nhục tôn nghiêm của cô, cô thề sẽ dốc toàn lực phản kích, đồng thời gặp mạnh thì mạnh.
Cố Thành Kiêu trước kia thuyết pháp như giáo sư, phàm là chuyện có mặt cô, vô luận chân tướng như thế nào, đều là lỗi của cô.
Anh ta cũng giống như bọn người kia, không hiểu rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện liền tự mình kết luận, đây là chuyện vũ nhục nhân cách đối với cô.
Cố Thành Kiêu không biết trả lời sao, xác thực, anh thực sự có quan niệm như vậy.
Lâm Thiển cười khổ một tiếng, thay mình cảm thấy bi ai, "Anh cũng như thế cho rằng, tôi nói nhiều cũng vô dụng, anh cảm thấy như thế nào thì cho là như thế đó đi, tôi lười nói."
Một câu lười nói đem lửa giận của Cố Thành Kiêu đẩy lên đỉnh phong, anh cầm trong tay túi tư liệu, lạnh lùng nói ra: "Cô lười nói, tôi cũng lười lý lẽ, tôi phải đi công tác mấy ngày, cô tự giải quyết cho tốt."
"Ài... Thế nào lại muốn đi?"
Cố Thành Kiêu nói được thì làm được, thật mặc kệ cô, thẳng hướng thang máy đi đến, cũng không quay đầu lại.
"Này, này.. Cố Thành Kiêu, " Lâm Thiển không còn cách nào, nhanh chóng đuổi theo, "Khi nào anh sẽ trở về?"
"Không biết."
"Lại là không biết, vậy cô biết cái gì?"
Cố Thành Kiêu đi vào thang máy, đưa lưng về phía cô, "Chuyện của các người, tôi cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết."
Nói xong, cửa thang máy cũng đóng lại, Lâm Thiển cùng đồng dạng ăn liên hoàn khó chịu, đây gọi là cái gì?
Sự thật chứng minh, Cố Thành Kiêu chỉ là trở về cầm đồ vật, cầm xong đồ vật liền đi, đi đến trường học có lẽ chỉ là tiện đường.
Lâm Thiển đứng ở nơi đó, cửa thang máy khép lại về sau chính là một mặt toàn thân kính, cô ngây ngốc mà nhìn mình, trong lòng ẩn ẩn đau, ủy khuất, tức giận, lòng chua xót, các loại cảm xúc không ngừng cuồn cuộn.
Cô cười khổ một tiếng, cười mình ngốc, anh ta đương nhiên tin tưởng phán đoán của mình, anh là bao nhiêu anh minh thần võ, nơi nào sẽ tin lầm người?!
Mà đối với Sở Mục Phong, vô luận ra sao cô đều không cách nào giận hắn, cho nên chuyện này cô chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Con mắt chua xót không thôi, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, cô hít sâu một chút, nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu, dùng sức chống lên mí mắt, hai cánh tay càng không ngừng quạt gió.
Cô tuyệt đối không cho phép mình ngay tại lúc này khóc, tuyệt đối không!
Lần nữa ngồi vào trong xe Cố Thành Kiêu, không thể so với Lâm Thiển tốt hơn, một người là cháu của anh, một người là vợ của anh, bọn họ lại ngay trên đường lớn ôm nhau hôn, đây là khoảng khắc buồn nhất của một người đàn ông.
Anh rất muốn tin tưởng Lâm Thiển, nhưng anh chân trước vừa đi, cô chân sau lại cùng với Sở Mục Phong, hôm qua còn đáp ứng tuyệt đối không hai lòng, hôm nay liền lên diễn một màn khó coi này, đây là đang nhục nhã ai đây?!
Anh liền không nên đối Lâm Thiển ôm lấy huyễn tưởng, anh liền không nên chờ mong Lâm Thiển thật có thể ngoan ngoãn an phận thủ thường.
Có lẽ, cô vốn chính là một người không an phận, không ngại mình đem lần đầu tiên của mình cho ai, không ngại gả cho ai, càng không ngại sau khi cưới sẽ vượt quá giới hạn.
Có lẽ, là anh đánh giá quá cao mình, anh coi là dựa vào điều kiện của bản thân mình đủ để hấp dẫn cô, thế nhưng mà, anh lại không thể thây đổi tính lẳng lơ của cô được.
Tính lẳng lơ, anh thật không muốn dùng từ ngữ này để hình dung Lâm Thiển, cô gái này trông giống như một ánh trăng trắng từ cái nhìn đầu tiên.
Dù Cố Thành Kiêu là nam chính nhưng có ai giống với editor muốn Lâm Thiển thành một đôi với Sở Mục Phong không??
Hôm qua thổ lộ bị anh gặp được, hôm nay cưỡng hôn lại bị anh gặp được, mình còn cơ hội sống sót sao? Lâm Thiển nghĩ thầm.
Nghĩ đến hình tượng mình bị lột quần đánh đập không thương tiếc, cô đều cảm thấy thịt đau.
Sức lực của Cố Thành Kiêu quá mạnh, đầu óc lại khôn khéo, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn bắt đầu được bật lên, trên bầu trời mờ tối bắt đầu tí tách tí tách mưa nhỏ dưới mặt đất, nhiệt độ chợt giảm.
Lâm Thiển vốn là cảm thấy có chút lạnh, bên cạnh lại có một người khuôn mặt như khối băng, thật sự là khổ không thể tả.
Xe một đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng lái ra khỏi khu ồn ào tấp nập, Cố Thành Kiêu đem xe lái nhanh, không cần mất một lúc liền trở về đến nhà.
Cố Thành Kiêu trầm mặc trực tiếp đi thang máy lên lầu hai, Lâm Thiển sau đó đi lên theo, thời điểm cô đến lầu hai, phát hiện anh ở trong thư phòng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chuyện gì đang xảy ra vậy a, muốn chém giết muốn róc thịt ngài ngược lại là nói chuyện, như thế không nói tiếng nào càng làm người khác thêm sợ hãi.
Lâm Thiển không chịu được loại bạo lực lạnh này, một người đàn ông to lớn, có lời cứ nói, có rắm cứ thả, có thể hay không dứt khoát một chút?!
Thế là, Lâm Thiển bước loạng choạng cũng tiến vào thư phòng, "Anh phải nghe tôi giải thích một chút..." Cô liều mình đến trước mặt của Cố Thành Kiêu tìm kiếm sự tồn tại của mình, "Hôm nay ở trường học có người tìm tôi gây náo loạn, là Sở Mục Phong giúp tôi giải vây, gây đây có rất nhiều tin đồn không hay về tôi, mà lại rất khoa trương, Sở Mục Phong chỉ giúp tôi giải thích một chút."
Cố Thành Kiêu mặt đen lên, không nói một tiếng, anh giờ phút này, mím chặt môi, nhíu mày, ánh mắt rét lạnh, cực kỳ giống trong Địa ngục Diêm Vương gia, sinh tử một đường toàn nắm giữ ở trong tay của anh.
"Sau đó tôi nói phải đi về nhà, cậu ta nói muốn cùng đi, vậy tôi cũng không thể cự tuyệt đúng không? Dù sao người ta cũng giúp tôi, tôi phải cám ơn cậu ta."
Lâm Thiển có chút đau lòng, rõ ràng là cô bị chiếm tiện nghi, rõ ràng là cô bị thương hại, tại sao còn muốn cô giải thích nói xin lỗi cộng thêm dỗ dành người khác.
"Tôi đâu ngờ được cậu ta sẽ làm như thế, chính tôi cũng giật mình, anh tin tưởng tôi được không?" Cô cũng là gan lớn, liều chết chắn ở trước mặt của anh, "Cố Thành Kiêu?"
Cố Thành Kiêu khuôn mặt lạnh lùng không có một tia hòa hoãn, nhưng cái bộ dạng này của anh lại làm cho Lâm Thiển tiểu tâm can đều muốn hóa, bởi vì —— quá đẹp rồi!
"Anh tin tưởng tôi được không?" Cô lôi kéo cánh tay của anh, thanh âm mềm mềm, còn hướng anh nháy nháy mắt.
Cố Thành Kiêu rút mạnh cánh tay, hung ác xoay đầu lại trừng mắt cô, chất vấn: "Cô xem lời nói của tôi là gió thoảng bên tai?"
"Không có." Trời đất chứng giám, cô nào dám, cô nếu là không nghe lời anh, đã sớm đem người cố tình gây chuyện Trương Yến đánh cho tàn phế rồi.
"Vậy cô còn đi với nó?"
"..." Trời đất chứng giám, rõ ràng là cậu ta đột nhiên làm chuyện đó, "Tôi không có, tôi cũng không biết cậu ta sẽ làm như vậy."
"Không biết? Một câu không biết liền có thể trốn tránh trách nhiệm?"
"Ý của anh là gì?"
Cố Thành Kiêu nghiêm mặt nói ra: "Tiểu Phong là tôi nhìn từ nhỏ lớn lên, tôi hiểu rất rõ thằng bé, nó có mấy cái gan trong lòng tôi nắm chắc, ngày hôm qua sự tình là bởi vì nó sớm không biết, hiện tại thằng bé đã biết thân phận của cô, không có khả năng còn đối lấy mơ mộng."
Lâm Thiển cũng quay đầu nhìn anh, trực diện nhìn ánh mắt như Diêm vương kia, "Cho nên ý của anh là tôi đang câu dẫn Sở Mục Phong?"
Cố Thành Kiêu không nói chuyện, nhưng biểu lộ đại biểu hết thảy.
"Có phải hay không bởi vì cậu ta là học sinh ngoan, tôi là học sinh xấu, cho nên một khi có lỗi sự tình chính là tôi sai?"
"Không muốn nói sang chuyện khác."
"Tôi không có nói sang chuyện khác, tôi chính là muốn biết, có phải hay không bởi vì cậu ta là anh nhìn từ nhỏ lớn lên, anh tin tưởng cậu ta phẩm hạnh tốt, cho nên chuyện này chỉ có thể là lỗi của tôi, chỉ có thể là tôi người học sinh có phẩm hạnh xấu đang câu dẫn cậu ta?"
Vô luận đối mặt ai, một khi đối phương có ý muốn làm nhục tôn nghiêm của cô, cô thề sẽ dốc toàn lực phản kích, đồng thời gặp mạnh thì mạnh.
Cố Thành Kiêu trước kia thuyết pháp như giáo sư, phàm là chuyện có mặt cô, vô luận chân tướng như thế nào, đều là lỗi của cô.
Anh ta cũng giống như bọn người kia, không hiểu rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện liền tự mình kết luận, đây là chuyện vũ nhục nhân cách đối với cô.
Cố Thành Kiêu không biết trả lời sao, xác thực, anh thực sự có quan niệm như vậy.
Lâm Thiển cười khổ một tiếng, thay mình cảm thấy bi ai, "Anh cũng như thế cho rằng, tôi nói nhiều cũng vô dụng, anh cảm thấy như thế nào thì cho là như thế đó đi, tôi lười nói."
Một câu lười nói đem lửa giận của Cố Thành Kiêu đẩy lên đỉnh phong, anh cầm trong tay túi tư liệu, lạnh lùng nói ra: "Cô lười nói, tôi cũng lười lý lẽ, tôi phải đi công tác mấy ngày, cô tự giải quyết cho tốt."
"Ài... Thế nào lại muốn đi?"
Cố Thành Kiêu nói được thì làm được, thật mặc kệ cô, thẳng hướng thang máy đi đến, cũng không quay đầu lại.
"Này, này.. Cố Thành Kiêu, " Lâm Thiển không còn cách nào, nhanh chóng đuổi theo, "Khi nào anh sẽ trở về?"
"Không biết."
"Lại là không biết, vậy cô biết cái gì?"
Cố Thành Kiêu đi vào thang máy, đưa lưng về phía cô, "Chuyện của các người, tôi cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết."
Nói xong, cửa thang máy cũng đóng lại, Lâm Thiển cùng đồng dạng ăn liên hoàn khó chịu, đây gọi là cái gì?
Sự thật chứng minh, Cố Thành Kiêu chỉ là trở về cầm đồ vật, cầm xong đồ vật liền đi, đi đến trường học có lẽ chỉ là tiện đường.
Lâm Thiển đứng ở nơi đó, cửa thang máy khép lại về sau chính là một mặt toàn thân kính, cô ngây ngốc mà nhìn mình, trong lòng ẩn ẩn đau, ủy khuất, tức giận, lòng chua xót, các loại cảm xúc không ngừng cuồn cuộn.
Cô cười khổ một tiếng, cười mình ngốc, anh ta đương nhiên tin tưởng phán đoán của mình, anh là bao nhiêu anh minh thần võ, nơi nào sẽ tin lầm người?!
Mà đối với Sở Mục Phong, vô luận ra sao cô đều không cách nào giận hắn, cho nên chuyện này cô chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Con mắt chua xót không thôi, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, cô hít sâu một chút, nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu, dùng sức chống lên mí mắt, hai cánh tay càng không ngừng quạt gió.
Cô tuyệt đối không cho phép mình ngay tại lúc này khóc, tuyệt đối không!
Lần nữa ngồi vào trong xe Cố Thành Kiêu, không thể so với Lâm Thiển tốt hơn, một người là cháu của anh, một người là vợ của anh, bọn họ lại ngay trên đường lớn ôm nhau hôn, đây là khoảng khắc buồn nhất của một người đàn ông.
Anh rất muốn tin tưởng Lâm Thiển, nhưng anh chân trước vừa đi, cô chân sau lại cùng với Sở Mục Phong, hôm qua còn đáp ứng tuyệt đối không hai lòng, hôm nay liền lên diễn một màn khó coi này, đây là đang nhục nhã ai đây?!
Anh liền không nên đối Lâm Thiển ôm lấy huyễn tưởng, anh liền không nên chờ mong Lâm Thiển thật có thể ngoan ngoãn an phận thủ thường.
Có lẽ, cô vốn chính là một người không an phận, không ngại mình đem lần đầu tiên của mình cho ai, không ngại gả cho ai, càng không ngại sau khi cưới sẽ vượt quá giới hạn.
Có lẽ, là anh đánh giá quá cao mình, anh coi là dựa vào điều kiện của bản thân mình đủ để hấp dẫn cô, thế nhưng mà, anh lại không thể thây đổi tính lẳng lơ của cô được.
Tính lẳng lơ, anh thật không muốn dùng từ ngữ này để hình dung Lâm Thiển, cô gái này trông giống như một ánh trăng trắng từ cái nhìn đầu tiên.
Dù Cố Thành Kiêu là nam chính nhưng có ai giống với editor muốn Lâm Thiển thành một đôi với Sở Mục Phong không??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook