Chương này sẽ dài hơn để bù cho mọi người chương trước!!

Lâm Du đi về phía trước một bước, một tia sáng màu vàng nhảy vào mắt Cố Thành Kiêu, kia là phản chiếu của mặt trời chiếu vào vật kim loại.

Cố Thành Kiêu híp mắt, dư quang liếc về thiếu niên phía sau Lâm Du, anh nhìn thoáng qua.

Người hắn muốn tìm, cuối cùng cũng tìm được.

Nếu như không phải trước đó biết, phản ứng đầu tiên của anh cũng sẽ cảm thấy đây là một cậu bé.

Chỉ nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc dài tay màu xanh nhạt, cổ áo nghiêng lộ ra một bên xương quai xanh, và ánh sáng vàng nhạt chiếu vào cô gái, đưa xương quai xanh chiếu lên sáng tối tinh tế trong trắng trong sáng.

Cố Thành Kiêu cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy mái tóc ngắn của nàng che mắt, dưới mái tóc ngắn, cô có làn da trắng như ngọc. Cô cúi đầu và thân hình gầy gò cuộn tròn vào một góc, trông như bộ dáng nhu nhuận nghe lời.

Chính là vô cùng hợp ý anh.

"Ngẩng đầu lên" anh.

Thân thể Lâm Thiển run lên, là mình sao?

Chu Mạn Ngọc lại nảy ra một ý định khác, bà kéo cánh tay mảnh khảnh của Lâm Thiển, vừa đẩy ra phía ngoài nói "Coi ngươi kìa quần áo không chỉnh tề nhìn không ra gì, nay trong nhà có khách quý, ngươi nhanh chóng đi chỗ khác bớt để chúng ta cảm thấy xấu hổ, ra ngoài ra ngoài"

"Chờ một chút" Cố Thành Kiêu vốn là sốt ruột chờ đợi, và càng khó chịu hơn khi thấy thái độ của Chu Mạn Ngọc.

Lâm Bồi thấy thế, tưởng rằng Lâm Thiển lỗ mãng chọc giận hắn, hắn tranh thủ giải thích "Con bé là con gái của em trai tôi, không có cha mẹ, không ai quan tâm nó, Cố đại thiếu đừng trách tội, con bé cũng rất đáng thương."

Câu nói của người chú ruột khiến Lâm Thiển tổn thương sâu sắc.

"Để cho cô ấy vào đi"

Lời của Cố Thành Kiêu Lâm Mạn Ngọc không dám không nghe theo, bà từ bỏ xô đẩy, thấp giọng giáo huấn "Ngươi cái đồ sao chỗi, phá họng chuyện tốt của nhà ta, ta sẽ không để yên cho ngươi."

Lâm Thiển lúc đầu không muốn góp thêm phần náo nhiệt, nhưng dì, cô hay không đi vào góp vui một chút?

Khiến bọn hắn không vui, cô càng trở nên vui vẻ.

"Để cho cô ấy đi vào" Anh lạnh giọng nói lại một lần nữa khiến cho căn phòng giảm đến vài độ.

Bả vai Lâm Thiển run rẩy một chút, tay không tự giác níu chặt lấy túi sách, cô đi vào, không kiêu ngạo, không tự ti ngẩng đầu lên, ngước nhìn Đại tôn thần.

"Mặt của ngươi làm sao mà bị thương rồi?"

Con ngươi Lâm Thiển đảo một vòng, yếu ớt nói "Không cẩn thận........té...."

Té? Cái này chỉ sợ những người ngu ngốc như Lâm Du mới tin đi, hốc mắt và sống mũi của nàng đầy những vết thương, rõ ràng chính là bị đánh.

Cố Thành Kiêu khuôn mặt âm trầm, thanh âm không lớn, lại vững như núi Thái Sơn không thể lay động "Cô, cùng ta kết hôn đi."

Lâm Thiển "......"

Người Lâm gia "........"

"Cố đại thiếu, nó nó....không phải là con gái của ta a, ngài không phải muốn cưới con gái của ta sao?" Chu Mạn Ngọc không từ bỏ hi vọng, nắm tay Lâm Tiêu cùng Lâm Du giống như đang chào hàng đẩy lên phía trước.

"Cố đại thiếu, ngài nhìn rõ ràng lại xem, hay đứa này mới là con gái của ta Lâm Tiêu, Lâm Du, ngài xem một chút"

Đôi mắt lạnh của Cố Thành Kiêu rõ ràng là không vui, chuyện này có chút không tiện mở miệng, còn nhất định phải để anh nói rõ ràng sao, nội tâm anh là cự tuyệt.

"Tôi tìm Lâm Thiển, Lâm tiểu thư."

"....."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương