Thư Tình Second-Hand
-
Chương 3: Ban Đầu Hắn Muốn Dựa Dẫm Vào Lục Dung Trước Khi Anh Đuổi Hắn Đi
Cả một đêm Thẩm Vấn Thu ngủ không ngon.
Hắn cứ băn khoăn mãi liệu có phải Lục Dung muốn giam cầm hắn không.
Dẫu sao năm đó Lục Dung thích hắn như vậy, thích điên cuồng.
Vì vậy quan hệ của bọn họ tan vỡ, ngay cả làm bạn cũng không được, chia tay trong sự không vui vẻ gì cho cam, tương đối lúng túng.
Lục Dung giúp đỡ hắn, trong lòng anh có ý định gì sao? Chẳng lẽ vẫn còn thích hắn? Hay vì thuở niên thiếu bị hắn tàn nhẫn sỉ nhục cho nên muốn trả thù hắn? Thẩm Vấn Thu trằn trọc trở mình, không nghĩ ra được kết quả.
Thẩm Vấn Thu ngủ không sâu.
Buổi sáng, cửa phòng ngủ vừa mở ra, hắn tỉnh ngay lập tức, giả vờ ngủ xem Lục Dung muốn làm gì.
Lục Dung rón ra rón rén đi rửa mặt, sau đó ra ngoài.
Thẩm Vấn Thu ngồi dậy, đi đến huyền quan(*) ngồi xuống sàn, cau mày suy nghĩ, mắt cứ nhìn chòng chọc cánh cửa như muốn khoét ra một lỗ.
(*) Trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua.
Sớm như thế đã đi làm ư? Cứ như vậy định nhốt hắn ở trong này?
Đang suy nghĩ, khóa mật mã vân tay vang lên tiếng “tách”, Thẩm Vấn Thu còn chưa kịp đứng lên, Lục Dung đã xách một phần cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng trở về.
Anh đứng ở cửa, phát hiện ra hắn ngồi dưới sàn, ngạc nhiên dừng bước.
Thẩm Vấn Thu ngẩn người, cảm giác mất mặt ngập tràn sắc đỏ trên gương mặt.
Lục Dung cứ nhìn xuống như thế, trông bản thân hắn giống y chang một con cún.
…Hắn còn tưởng mình vốn đã không còn lòng tự trọng từ lâu rồi.
Thẩm Vấn Thu đứng lên, tay không biết nên để vào đâu, vờ như đang phủi bụi, nói: “Chẳng phải cậu nói tự nấu ăn sẽ tốt cho sức khỏe sao? Sao lại đi mua đồ ăn nhanh rồi?”
Lục Dung đi vòng qua hắn, vào trong phòng khách, đặt túi nilon lên bàn: “Tôi tưởng cậu vẫn còn đang ngủ, nấu cơm sẽ đánh thức cậu.
Tôi nghĩ cậu mệt mỏi như thế sẽ ngủ đến trưa mới rời giường nên dứt khoát mua cơm luôn.
Nếu cậu tỉnh rồi, tôi cũng không cần để lại giấy.”
Thẩm Vấn Thu đi theo sau lưng anh, không hiểu sao đầu óc nóng lên, mang ý thăm dò hỏi: “Tôi thử rồi, cửa thang máy không cà thẻ không đi được, tôi xuống tầng thế nào? Chẳng lẽ cậu không ở đây tôi cũng không ra khỏi nhà được sao?”
Lục Dung quay đầu nhìn hắn, hơi dừng lại rồi nói: “À, bên phải thang máy có một cánh cửa, chính là cầu thang lối đi thoát hiểm.”
“…” Thẩm Vấn Thu bối rối chà tay lên quần.
Khi hắn còn đang lúng túng vì tưởng tượng ngớ ngẩn của mình, Lục Dung đã vào phòng sách, một phút sau đi ra, tìm được thẻ mở cửa dự phòng đưa cho hắn: “Cậu cầm trước đi.
Tôi cũng chỉ có hai tấm thẻ mở cửa, cẩn thận đừng làm mất.
Mật mã cửa điện tử là xxxxxx.”
Thẩm Vấn Thu nhận lấy thẻ phòng.
Lục Dung chân thành tự nhiên hỏi: “Cậu còn muốn ngủ nữa không? Dậy rồi thì tốt quá, tôi nấu cơm sáng.
Ăn xong tôi cũng phải đi làm.”
Vừa quan tâm lại vừa hời hợt.
Giống như bọn họ vẫn còn là bạn bè.
Sau đó Lục Dung thật sự hấp một lồng bánh bao, ăn một nửa liền thay âu phục ra khỏi nhà.
Để lại Thẩm Vấn Thu ở nhà một mình, ngoài ra không nói gì khác.
Chờ anh đi, Thẩm Vấn Thu mở cửa ra ngoài.
Hắn nhìn sang bên tay phải, quả nhiên có hành lang, một cánh cửa khép hờ không khóa.
Sau đó cầm thẻ từ mở thử cửa thang máy, mở được thật.
Thẩm Vấn Thu sỉ vả bản thân: “Ngu ngốc.”
Hắn xuống tầng, đi dạo một vòng.
Cảnh quan xung quanh tòa nhà này vô cùng đẹp, cây cỏ xum xuê tươi tốt, rất nhiều bóng cây rậm rạp.
Sáng sớm có rất nhiều bác gái dẫn trẻ con ra phơi nắng, những đứa trẻ không buồn không lo cười đến là vui vẻ.
Hắn ngẩn người tản bộ.
Lúc đi vào sâu một rừng cây xem thử, hắn gặp một con chó.
Là một chú chó Bắc Kinh nhỏ(*), có lẽ bị vứt bỏ, không biết đã lang thang bao lâu, trên thân không có nổi một mảng lông sạch, tỏa ra mùi hôi hám.
Một người một chó bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vấn Thu dâng lên lòng trắc ẩn giống như tìm thấy đồng loại.
Chú chó Bắc Kinh cảnh giác nhìn hắn, há miệng nhe răng, trong cổ họng cứ gầm gừ muốn đe dọa.
(*) Tên gọi khác là chó sư tử, phúc cẩu, chó Kinh ba, là một loài chó có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Thẩm Vấn Thu giễu cợt: “Làm sao? Chúng ta giống nhau mà, mày hẳn phải thân thiết với tao chứ?”
Chú chó sủa “gâu gâu” vài tiếng, bỏ chạy.
“Nhàm chán.” Thẩm Vấn Thu lẩm bẩm, quay đầu trở về nhà Lục Dung.
Hắn đi đến gần cửa sổ sát đất, chỉ đến gần thôi mà khiến hắn cảm thấy choáng váng phát run, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhắm mắt lại, kéo rèm cửa sổ lên.
Sau đó tiếp tục nằm lên ghế salon xem ti vi, tìm mấy chương trình hài giải trí, tự nhiên lấy đồ uống trong tủ lạnh và quà vặt trong ngăn kéo, vừa ăn vừa cười ha ha rõ to.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Gần tối.
Lục Dung tan ca trở về nhà, hỏi hắn: “Tiểu Mị, hôm nay làm những gì?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Xuống tầng đi dạo, xem ti vi.
Buồn chán quá.”
Lục Dung như có điều suy nghĩ.
Hôm sau, trước khi đi làm Lục Dung dặn hắn sẽ có giao hàng nhanh nhờ hắn ký nhận, là máy chơi game và thẻ game, khi nào xem ti vi chán quá thì chơi game.
Buổi trưa máy chơi game được giao đến.
Sau đó Thẩm Vấn Thu chơi game đến mê mệt.
Mấy năm qua cuộc sống của hắn cũng tương tự thế này, hoặc là chơi game ở quán net, hoặc là đi đánh bạc, một kẻ giá áo túi cơm(*) sống đờ đẫn qua ngày như vậy.
(*) Chỉ kẻ lười biếng, bất tài, vô dụng, sống lay lắt qua ngày.
Thẩm Vấn Thu cũng không phải chưa từng ở nhờ nhà bạn bè, trước đây quan hệ xã giao của hắn khá tốt, đã từng ở nhờ nhà mấy người bạn rồi.
Bọn họ chia ra hai loại, hoặc là tận tình khuyên bảo, đau lòng nhức óc khuyên hắn cải tà quy chính, phấn chấn lên làm lại từ đầu, nhưng không có kết quả; hoặc là hi hi ha ha chơi đùa với hắn vài ngày, phát hiện ra hắn có ý định dựa dẫm dài lâu sau này, đầu tiên sẽ ám chỉ, sau đó công khai, cuối cùng lấy lý do người yêu hoặc phụ huynh không đồng ý, đuổi hắn đi.
Nhưng Lục Dung không như thế.
Lục Dung hoàn toàn như đang nuôi thả hắn, lúc nào cũng mở rộng cửa cho hắn, để hắn thoải mái ra vào, như thể coi hắn là không khí.
Anh bằng lòng thỏa hiệp vì hắn chuẩn bị thức ăn và máy chơi game, cũng không chõ miệng thể hiện bất kỳ thái độ nào với cuộc sống chán chường tiêu cực của hắn.
Thẩm Vấn Thu nằm dài trên ghế salon năm ngày.
Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt.
Thức dậy rồi ăn cơm chơi game, chơi chán chê thì ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người dần dần hỗn loạn.
Mỗi ngày khi hắn ngủ thì Lục Dung đã đi rồi, lúc hắn tỉnh giấc thì Lục Dung đã đi ngủ.
Con người chính là loài sinh vật được voi đòi tiên.
Ban đầu hắn còn muốn thể hiện khách sáo một chút, sau mấy ngày ở chùa, thấy tính khí Lục Dung tốt, không hề trách móc rầy la, hắn bắt đầu dám chơi game trong phòng khách khi Lục Dung ngủ.
Thậm chí vừa chơi vừa nghĩ, có khi mười lăm phút sau Lục Dung sẽ tức giận lao ra khỏi phòng ngủ đá hắn ra khỏi nhà.
Ngày mai, ngày mai Lục Dung sẽ đuổi hắn đi.
–
Bảy rưỡi sáng.
Lục Dung thức dậy đúng giờ.
Anh thấy Thẩm Vấn Thu nằm ngủ khò khò trên ghế salon, nằm chổng vó lên trời, trên tay còn cầm máy chơi game, không khỏi bật cười, lẩm bẩm: “Giống như trẻ con vậy.”
So với lúc mới đến đã tốt hơn nhiều, ban đầu Thẩm Vấn Thu toàn cuộn tròn người ngủ.
Trước đây trên bàn trà nhỏ luôn trống không, bây giờ đã bày đầy một đống đồ ăn vặt và thức uống, thùng rác cũng nhét đầy.
Lục Dung dọn sơ qua rác rưởi.
Lúc đi làm tiện thể xuống tầng vứt rác.
Sau đó đến công ty, chặng đường đi mất bốn mươi phút.
Nhà máy của anh được xây ở khu công nghiệp ngoại ô thành phố H, diện tích 1800 mẫu(*), là khu công nghiệp thứ ba mà anh nắm giữ cổ phần đầu tư trong công ty.
Gần mười năm qua, sự nghiệp của anh có thể nói là như ngồi tên lửa.
(*) Đơn vị đo lường diện tích cũ của một số nước trong khu vực Đông Á, như Trung Quốc và Việt Nam.
Cách đổi mẫu sang đơn vị mét vuông của mỗi nước khác nhau.
Nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học, Lục Dung đánh hơi được cơ hội từ sách lược mới được cấp trên ban hành, thuyết phục ba mình mở công ty, dùng bản quyền sáng chế phát minh của ông, trong bốn năm làm gì chắc đó, bước đầu thực hiện tích lũy vốn liếng.
Lên Đại học anh học chuyên ngành luyện kim, thành tích nghiên cứu khoa học vô cùng xuất sắc.
Khi những người bạn khác còn đang đau đầu suy nghĩ làm bài tập thế nào, trong tay anh đã có những bài viết được đăng trên các tập san lớn, được nhảy cấp qua khoa chính quy và thạc sĩ.
Cũng trong thời gian ấy, mấy lần được ra nước ngoài trao đổi học thuật, đi tham quan học hỏi các công ty sản nghiệp liên quan trong ngành, mất năm năm lấy được bằng tốt nghiệp xuất sắc.
Vừa tốt nghiệp xong là anh toàn quyền tiếp quản công ty thay mặt ba mình.
Vào thời điểm đó, ngành tái chế phế liệu vẫn còn là thị trường đại dương xanh(*) ở Trung Quốc, chưa có nhiều công ty có trình độ vững vàng.
Công ty của anh không mất nhiều công sức để có được chỗ đứng vững chắc và phát triển bằng những bước nhảy vọt.
Sau đó, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cả hai công ty con đều được chính phủ chủ động tiếp cận để bàn bạc vấn đề góp vốn.
(*) Thị trường hiện tại chia thành hai: đại dương đỏ chỉ các ngành công nghiệp đang tồn tại, đại dương xanh chỉ các ngành công nghiệp không còn tồn tại và chưa được chúng ta biết đến.
Những năm gần đây, ngành khoa học kỹ thuật của Trung Quốc đột nhiên phát triển mạnh.
Lục Dung cho rằng thành phố H dự kiến sẽ được xây dựng là trung tâm khoa học kỹ thuật trong nước, bởi vì tài nguyên nơi đây rất đa dạng, vì vậy anh đã chuyển trụ sở chính về đây.
Kỹ thuật của bản thân anh rất vững vàng, không hiểu sao còn có thiên phú buôn bán, vận khí cũng tốt hơn, cuối năm ngoái báo cáo tài chính của xí nghiệp đã thu vào 500 triệu, lãi 8000 vạn.
Hiện nay anh đang là một thanh niên tài giỏi đẹp trai, một tài năng trẻ dẫn đầu trong ngành, đã đạt được vài danh hiệu doanh nhân trẻ xuất sắc.
Sau cuộc họp sáng ngày hôm nay, Lục Dung nhận được tin nhắn, yêu cầu thêm bạn tốt: Tôi là Giang Lăng, cậu chấp nhận đi, có chuyện phải nói với cậu.
Lục Dung nhớ người này, là bạn cùng lớp cấp ba của anh, năm đó cậu ta có vẻ rất thân với Thẩm Vấn Thu.
Vì vậy anh sảng khoái chấp nhận lời mời kết bạn.
Đối phương gửi liên tiếp một đống tin nhắn:
Cuối cùng cũng liên lạc được với cậu.
Tôi nghe nói Thẩm Vấn Thu đang ở nhờ chỗ cậu?
Trong lòng tôi thật sự rất không yên tâm…
Cậu đừng mềm lòng vì hắn là bạn cùng lớp cấp ba, trước đây tôi cũng từng giúp đỡ hắn, kết quả hắn ăn nhờ ở đậu chỗ tôi, còn trộm đồ của tôi, hắn không còn là người tốt nữa rồi.
Hắn nợ rất nhiều tiền đấy cậu có biết không?
Thẩm Vấn Thu bây giờ là một kẻ tồi tệ, cậu nên cẩn thận một chút.
Lục Dung kiên nhẫn chờ cậu ta nói xong.
Sau đó không nhanh không chậm trả lời: Tôi biết rồi.
–
“Kính coong!”
Từ bộ đàm vang lên tiếng thông báo.
Giao hàng nhanh sao? Thẩm Vấn Thu tạm dừng trò chơi, qua nhìn thử.
Trên màn hình, không phải anh chàng shipper đến giao hàng mấy hôm nay mà là một gã đàn ông hơi mập, tóc húi cua, cười toét miệng với hắn, nói: “Chỗ tốt đấy, Thẩm Vấn Thu, mày còn có bạn nhiều tiền thế cơ.”
“Không hổ là thiếu gia nhà giàu, mạng lưới quan hệ rộng phết nhỉ?”
“Sao nào? Có bạn mới không cần bạn cũ nữa à? Mở cửa mau!”
Thẩm Vấn Thu mắng: “Thằng ngu.”
Nhưng lại có cảm giác kiểu như “quả nhiên tới rồi”.
Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy bất an, giờ thấy gương mặt người quen cũ thế này, ngược lại tâm trạng càng trở nên bình tĩnh.
Mẹ kiếp, sao không để hắn được trốn ở thế giới thần tiên thêm mấy ngày nữa?
Hắn vừa mới thoải mái được có vài ngày.
Thẩm Vấn Thu không hề muốn nhớ lại món nợ chín con số mà mình cõng trên lưng, còn thiếu cả nợ ngân hàng, rồi nợ tư nhân nữa.
Cuộc đời hắn đã sớm không còn thuốc nào cứu chữa nổi nữa rồi.
Gã đàn ông để tóc húi cua cười đùa cợt nhả nói: “Chậc, sao mày lại mắng chửi người khác? Mày thế là không văn minh rồi.”
“Mày không mở cửa chứ gì? Tao đến thẳng công ty tìm bạn mày.”
“Lục Dung, tổng giám đốc Lục đúng không?”
Thẩm Vấn Thu tức giận nói: “Không ra.
Đây cũng không phải nhà tao, mày vào làm gì?”
“Mày chờ đấy, tao đi xuống gặp mày.”
Thẩm Vấn Thu và lão Ngô ngồi chung ở ghế dài trước tòa nhà, hắn chẳng làm sao cả.
Hắn nợ nần đến mức này đã sớm heo chết không sợ nước sôi rồi.
Lão Ngô đưa cho hắn một điếu thuốc: “Dọn nhà phải báo với tao một tiếng.”
Thẩm Vấn Thu thở dài, nhận lấy điếu thuốc, mượn bật lửa đốt thuốc, thành thạo nhả ra một ngụm khói.
Đã nhiều ngày rồi không hút thuốc lá.
Lục Dung không hút thuốc không uống rượu, hắn cũng làm theo.
Ánh mắt lão Ngô rất tinh tế, ân cần hỏi: “Ôn chuyện với người bạn cũ này thế nào?”
“Đừng nói tao không lo nghĩ, mày nhìn thử xem, tao tốt với mày biết bao, nếu không tao đã sớm lôi mày đi bán gan bán thận rồi.”
“Thế này đi, mày dẫn bạn mày đến sân đi.”
“Tao cũng nghe ngóng được rồi, lần này là một con dê béo mập, để tên này chết thay, chẳng phải mày sẽ sống sót sao?”
Thẩm Vấn Thu nhả khói ra khỏi miệng, quay đầu mỉm cười tốt bụng: “Ờ.”
Ban đầu muốn dựa dẫm vào Lục Dung trước khi anh đuổi hắn đi.
Xem ra vẫn không được rồi.
Nên bắt đầu nói từ đâu?
Thật ra hắn đã học thuộc số điện thoại của Lục Dung, từ lần hỏi đầu tiên ba năm trước hắn vẫn luôn nhớ, giống như khắc ghi ở nơi sâu nhất trong lòng, nhưng chưa từng nói ra, cũng chưa bao giờ gọi, không biết Lục Dung có đổi số điện thoại không.
Đây là lá bài chưa lật cuối cùng của hắn.
Khi ấy lúc hắn nói cho cảnh sát số điện thoại này, hắn đã nghĩ, nếu Lục Dung phớt lờ hắn, hắn sẽ ra ngoài tự sát.
Nhưng hắn cũng không thể ngờ được Lục Dung sẽ lựa chọn quan tâm đến hắn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook