Cô váy đỏ dính vào người Dương Ẩn Chu chưa đầy mười giây, Phó Hoài An chẳng ngạc nhiên gì khi thấy vẻ chán ghét trong mắt anh.

Dương Ẩn Chu rút tay ra khỏi cái níu kéo của người phụ nữ, kéo giãn khoảng cách, đồng thời đối mặt với ánh mắt xem kịch vui của mấy người bọn họ, đồng tử đen nhuận như phủ một lớp băng mỏng bên ngoài, hai mắt trầm tĩnh không một chút cảm xúc, nói thẳng với cô ta: “Cút sang một bên.”

Vẫn trực tiếp và tổn thương người như vậy, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Phó Hoài An tặc lưỡi, ngắm nghía bật lửa trong tay, cười thú vị.

Người phụ nữ không vui, nhưng cũng chưa lùi bước, loại đàn ông này cô gặp nhiều, cũng chỉ lúc đầu giả bộ chính nhân quân tử, thực ra bên dưới sớm đã có phản ứng.

Kỳ lạ là, cô ta không thấy Dương Ẩn Chu có phản ứng gì, quần tây may khéo phẳng phiu tới cực điểm, không thấy nếp nhăn nào.

Người phụ nữ không chịu thua, lại áp sát thêm lần nữa, còn sâu hơn lúc trước, cô ta không tin, thật sự không có chút phản ứng nào.

Có phải đàn ông không vậy!!

Nào ngờ Dương Ẩn Chu không những không phản ứng, còn dứt khoát đứng dậy hất cô ta ra, tư thế định rời đi, như thể cô ta là thứ vũ khí sinh học không được đến gần: “Tôi nói chuyện cô nghe không hiểu à?”

Bị quăng mặt như vậy, cô cô váy đỏ ấm ức, tìm người đàn ông bên cạnh phân xử: “Tôi… không biết chọc vị tiên sinh này giận chỗ nào?”

Phó Hoài An thấy vậy, bản tính miệng tiện khó nén, vừa xem kịch vừa cười nói: “Nhiều đàn ông thế mà cô cứ nhắm đúng anh ấy, tiếc là anh ấy sớm có gia đình rồi, vợ quản nghiêm lắm.”

Cô cô váy đỏ không lời đáp, đôi chân mang giày cao gót đỏ tự nhiên bắt chéo, châm điếu thuốc, khinh thường liếc Dương Ẩn Chu: “Đều gọi tiếp viên đến, có vợ cũng không cần không cho mặt mũi vậy. Đàn ông tốt vậy, còn đến chỗ gọi tiếp viên làm gì?”

“Này, miệng cô lợi hại thật!” Phó Hoài An dựa sofa, ngồi không đúng tư thế, chỉ vào cô ta nói, “Tiếp viên là tụi tôi gọi, tốt bụng nhắc nhở cô, cô còn cáu với tôi. Thôi đi, với dáng người như cô còn không bằng vợ người ta, người ta không muốn, cô đừng cố bám được không? Cái hai lượng thịt trước ngực của cô có gì mà khoe, tay anh Chu  to, một bàn tay nắm không đủ thì đừng mất mặt xấu hổ.”

Cô cô váy đỏ thẹn quá hóa giận, nếu không vì ngại thân phận, có lẽ đã tát anh ta hai cái: “Anh… anh tưởng anh tốt lắm à? Mặt như con cóc ghẻ, tôi ghét nhất là gặp mấy thằng xấu trai miệng loa mép giải khi làm việc!”

“Tôi xấu? Tôi xấu chỗ nào? Này, sao cô nói chuyện với khách thế?” Phó Hoài An bị nói nóng mắt, trừng mắt mắng lại, “Tôi nói toàn sự thật, tôi chỉ khuyên cô tự biết điều thôi.”

Nói càng hăng, anh ta còn muốn tìm người đồng tình, “Từ Càng, đúng không?”

Ai ngờ, mấy người khác sớm thấy sắc mặt Dương Ẩn Chu đã khó coi tới cực điểm, không chừng giây sau sẽ hỏi tội tại sao đang yên đang lành lại gọi mấy cô tiếp viên này vào, đều im thin thít không dám hó hé.

Phó Hoài An: “Nhất Nhất…”

Phó Hoài An chưa nói hết câu, vô ý thức định nhắc đến Sơ Y, Dương Ẩn Chu đang định rời đi tiện tay ném tàn thuốc qua, đau đến anh ta kêu ầm lên, “Đệt, anh làm gì ném tàn thuốc vào tôi? Được lắm Dương Ẩn Chu, thân thiết mà hại nhau hả!”

Dương Ẩn Chu chỉnh lại áo vest, lạnh lùng nhìn anh ta, “Lần sau còn thế, đừng gọi tôi ra nữa.”

Cô cô váy đỏ thấy thế cười khoái chí, nhìn bóng Dương Ẩn Chu rời đi, chống cằm châm biếm: “Biết sao tôi vào chỉ thấy anh ấy mà không thấy anh không? Vì anh chính là cái này…” Nói rồi cô ta giơ ngón giữa, “Đàn ông hạ đẳng tầm thường.”

“Vợ người ta xinh đẹp dáng đẹp liên quan gì đến anh, cần anh đem tôi ra so sánh với cô ấy à, xì!”

Dương Ẩn Chu về đến nhà, ngửi thấy mùi khói thuốc, rượu và nước hoa trên người, khó chịu vô cùng.

Anh vừa vào cửa đã lên lầu, đi thẳng đến phòng tắm trong phòng ngủ chính định tắm rửa để gột rửa mùi khó chịu này, nhưng khi đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ, phát hiện mình như xâm nhập vào một thế giới không nên xâm nhập.

Sơ Y đang mặc chiếc váy cúp ngực trắng thử đồ trong phòng ngủ, trên sofa bên cạnh là áo quần cô vừa thay ra, cả… dây nịt nội y đã tháo.

Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, vui vẻ đến chỉ còn chiếc váy mới mua trong mắt, chưa phát hiện cửa phòng ngủ đã mở và có người đứng đó.

Dương Ẩn Chu định bước vào nhưng thấy cảnh này thì sững người, bước chân theo bản cô dừng lại, đứng tại chỗ nhìn vài lần.

Sơ Y thấy anh qua gương, hơi giật mình lắp bắp, ngượng ngùng quay người, đối mắt với anh: “Anh về rồi, em em… em đang…”

Cô nói lắp bắp, ánh mắt đầy bối rối.

Dương Ẩn Chu dĩ nhiên biết cô đang làm gì, hôm qua cô đã nói với anh hôm nay muốn đi dạo phố với đồng nghiệp, đi dạo phố tất nhiên sẽ mua quần áo, mua váy đẹp, về nhà thử cũng là chuyện rất bình thường.

“Không sao.” Có lẽ nhận ra ánh mắt vừa rồi nhìn cô quá trực tiếp, dễ khiến người ta hiểu lầm, anh thu hồi tầm mắt, giọng tự nhiên như chưa thấy gì, “Em cứ tiếp tục.”

Nói xong, không đợi Sơ Y nói tiếp, anh xoay người đi về phía phòng tắm.

Sơ Y ngượng ngùng vò đầu, nhìn bộ dạng của mình thở dài. Khi anh đi ngang qua, có luồng gió thổi từ cửa vào, cô tựa hồ ngửi thấy một mùi nước hoa rất nồng.
Hôm nay Dương Ẩn Chu tắm lâu hơn tối qua nhiều, khi anh ra ngoài Sơ Y đã cất váy đi, giấu vào góc khuất, thay lại trang phục bình thường.

Dương Ẩn Chu ra phòng khách rót nước, thấy cô như con đuôi nhỏ đi theo ra, cười hỏi: “Đi dạo trung tâm thương mại à?”

“Vâng, dạo tùy tiện thôi.”

Vì chuyện vừa rồi, Sơ Y vẫn chưa tiêu hóa được, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng anh, cảm thấy hơi mất mặt.

Dương Ẩn Chu thấy môi cô hơi khô, còn điên cuồng cắn môi, đưa nước cho cô uống, “Ừ?”

Sơ Y không khách sáo với anh, đón lấy nhấp mấy ngụm, “Cảm ơn.”

Im lặng vài giây, Sơ Y ôm cốc dựa vào cạnh bàn, cúi mắt nhìn anh rót nước lại, từng chữ hỏi: “Tối nay anh…”

Cô theo phản xạ định hỏi Dương Ẩn Chu tối nay có phải đi công tác không, có phải tham gia xã giao hay tiệc tùng công việc không, nói được nửa chừng nhớ ra đặc thù nghề nghiệp của anh, cảm thấy hỏi cũng vô ích, liền ảo não ngậm miệng, mạnh mẽ dừng câu hỏi lại. Đột nhiên héo úa dường như, im lặng đứng trước mặt anh, không nói gì nữa.

Dương Ẩn Chu lăn lộn ở quan trường nhiều năm, liếc mắt đã nhìn thấu ý nghĩ và cảm xúc tinh tế của cô. Nhìn cô cúi đầu so chiều cao với mình, giống hệt như hồi nhỏ khi có bài tập không giải được nhưng lại không mặt mũi hỏi anh, không hiểu sao chạm đúng điểm yếu, khóe môi hơi nhếch lên, anh bật cười.

Sơ Y ngẩng đầu, rất khó hiểu nhìn anh: “Anh cười gì vậy?”

Anh nói thẳng không vòng vo, “Em định hỏi tối nay anh đi đâu phải không? Là đi công tác, hay đi chỗ khác?”

“…” Tâm tư hoàn toàn bị vạch trần, Sơ Y lập tức sững người, ngây ra nhìn anh.

Dương Ẩn Chu nhướn đuôi mày, mang vài phần cao ngạo và nắm chắc thắng lợi, cúi đầu nhìn cô nói, “Đúng là đi xã giao, nhưng là cuộc tụ tập riêng. Uống chút rượu với Phó Hoài An, Từ Càng bọn họ, sau đó…”

Sau đó, Sơ Y ngắt lời anh, đột nhiên tìm lại lập trường và vị trí của mình, “Không cần nói, anh Ẩn Chu. Việc của anh, em không nên hỏi, theo lý thì anh không cần báo cáo những điều này với em.”

Họ kết hôn không phải dựa trên cơ sở hai bên tình nguyện mà thành, nên vốn không nên can thiệp vào nhau, cô cũng không muốn anh nghĩ cô là một “người vợ” hay xen vào chuyện người khác.

Sơ Y đặt cốc về chỗ cũ, giọng vẫn ngọt ngào như thường: “Ngày mai phải đi làm, em đi tắm chuẩn bị ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi.”

“…”

Dương Ẩn Chu nhìn bóng cô lên lầu, khó tin mà thở dài, chợt cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, giây tiếp theo ngay cả anh cũng không nhận ra khóe môi mình nhếch lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Sao vậy, cô không hiếu kỳ chút nào về chuyện xảy ra sau đó sao?

Dương Ẩn Chu ở nước ngoài ba năm, vẫn luôn một mình Sơ Y đi làm tan sở. Ban đầu cô dậy sớm hơn một tiếng rưỡi để đi tàu điện ngầm, sau kiếm được chút tiền mua xe cho mình, mới bắt kịp bước chân người làm công sở bằng việc lái xe đi làm.

Chiếc xe của cô không đắt, cũng không rẻ, mua bằng tiền hồi môn Cố Minh Sinh cho khi cưới cộng với lương của cô.

Nhưng giờ có vẻ không còn dùng nữa.

Dương Ẩn Chu và Sơ Y đi làm gần như cùng giờ, chỉ chênh nhau khoảng nửa tiếng, sáng hai người hầu như cùng dậy, Dương Ẩn Chu sẽ sớm hơn cô vài phút.

Khi Sơ Y thu dọn xong, cầm túi ra cửa xuống lầu thì thấy Dương Ẩn Chu vẫn chưa đi.

Anh ngồi trong một chiếc xe biển xanh màu đen, nhìn là biết xe nhà nước, hạ cửa kính xuống, lộ ra gương mặt đẹp đẽ sắc nét, nói với Sơ Y đang đi tới: “Lại đây, đưa em một đoạn.”

Ngủ một giấc dậy, cảm thấy anh hơi xa lạ.

Sơ Y nhìn anh, uyển chuyển xua tay, từ chối đi nhờ: “À, không cần đâu, cái này… quá rêu rao. Ở trường học ảnh hưởng không tốt, em có xe, tự lái là được.”

Dương Ẩn Chu không biết ăn nhầm thuốc gì, thấy Sơ Y lại từ chối, vẻ mặt như đông lạnh, toàn thân toát ra hơi lạnh, nói không cho phép phản bác: “Sao lại ảnh hưởng không tốt? Có thể có ảnh hưởng gì? Lên xe đi, tiện đường.”

Sơ Y hồi nhỏ từng thấy anh nổi giận, tuy lúc đó đối tượng không phải cô, nhưng cô vẫn hơi sợ. Hơn nữa, giờ đi làm sắp đến, cứ giằng co thế này không phải cách.

Do dự hai phút, cuối cùng không thắng nổi khí thế mạnh mẽ của anh, cô ngoan ngoãn mở cửa xe lên xe, ngồi bên cạnh Dương Ẩn Chu.

Sơ Y thương lượng với anh, ôn tồn nói: “Vậy anh đừng đưa em đến tận cổng, cổng nhiều học sinh và phụ huynh lắm, bị thấy sẽ bị nói ra nói vào, anh thả em xuống ở ven đường cách khoảng 200 mét là được.”

Dương Ẩn Chu không đáp lời cô.

Tài xế phía trước xoay người lại, nhiệt tình chào: “Chào phu nhân, em họ Trần, phu nhân cứ gọi em là Tiểu Trần. Sau này em sẽ phụ trách đưa đón phu nhân và tiên sinh đi làm.”

Sau này…?

Cô đồng ý hồi nào?

Sơ Y liếc nhìn Dương Ẩn Chu, thầm nghĩ quả nhiên là đi nhờ xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương