Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 5 - Chương 96: Tiệm rượu Trường Phong
Editor: Sakura Trang
Hai tháng trôi qua Nhất thành vẫn còn khí lạnh mùa đông, đứng ở bờ sông Mẫn dõi mắt trông về phía xa, chỉ cảm thấy trên mặt sông khói sóng mênh mông rộng lớn vô hạn, làm lòng dạ người ta thư giãn một chút. Nếu như không phải là hai quân đối lũy gần ngay trước mắt, ai có thể nghĩ đến bờ bên kia tựa như ảo mộng khói mù lại chính là bốn trăm ngàn đại quân Tinh Hãn khôi giáp sâm nghiêm chứ?
Xa xa nhìn người nọ đứng bên bờ sông, Triệu Học Kỳ không khỏi híp mắt lại. Hắn mười sáu tuổi nhập sĩ, quan trường chìm nổi mười mấy năm, đã sớm luyện liền một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhưng tuyệt diễm nam tử mỹ quan thiên hạ trước mắt này trong ánh mắt luôn toát ra một cỗ vân đạm phong khinh, luôn cho hắn một loại cảm giác không đoán ra được. Có lẽ trong lầnchơi cờ cuối cùng tiên hoàng lão nhân gia nói đúng, trong xương hắn là một thanh tuyền, nhưng vì Tiêu Nhiên, nguyện ý sóng lớn ngút trời như đại dương mênh mông.
“Điện hạ.”
“Triệu đại nhân.”
“Điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, tuy nói hòa đàm sẽ định ở ba ngày sau, nhưng Trường Minh vương Lạc Điềm lại đưa tới bái thiếp cá nhân của hắn, mời Mạc lão bản của Phượng Cầu Hoàng buổi tối ở tiệm rượu Trường Phong phía nam Nhất thành ướng rượu mua vui.”
“Có rượu uống tại sao không đi? Làm phiền Triệu đại nhân chuẩn bị.”
“Điện hạ, Lạc Điềm kia nhìn như văn nhược đơn bạc, nhưng nổi danh tàn nhẫn ác độc, hắn kế vị sau mấy huynh đệ không một may mắn còn sống sót, không phải dễ bàn, huống chi...”
“Triệu đại nhân, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Phản tặc Phong Thiên Ngạo đã cùng người này liên thủ, hai người này một binh, một có mưu, hai người kết hợp chính là một trận binh họa không nhỏ. Đại Dạ ta chiến loạn nhiều năm đã là nỏ hết đà, hôm nay chỉ có dùng trí, kích phá đồng minh của bọn họ mới là thượng sách.”
Mạc Ưu nhàn nhạt nhìn Triệu Học Kỳ, trên mặt như có nụ cười, vừa tựa như vô cùng nghiêm túc, giơ tay nhắm vào bờ sông Mẫn bên kia, gió sông hết lần này tới lần khác thổi làm tay áo hắn phiên bay, trôi giạt như tiên.
Triệu Học Kỳ có chút kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mắt này, không nghĩ tới hắn lại không tị hiềm chút nào thừa nhận thế yếu của Đại Dạ quốc, lòng mang mưu kế ngàn dặm, quả thực không thể khinh thường. Lập tức lòng liền sinh kính trọng, cung kính đáp một tiếng, liền cáo lui đi.
Nhất thành mặc dù trên danh nghĩa thuộc về Đại Dạ, trên thực tế nhưng là nơi giao tiếp giữa Đại Dạ quốc và Tinh Hãn quốc, phương diện quân sự lại không ai quản lí. Đất dây. Hai quốc mua bán nhiều ở chỗ này, mà nam phố ở Nhất thành càng chính là một khu buôn bán, cửa hàng mọc như rừng lái buôn lưu động lại là không đếm xuể, hết sức sầm uất náo nhiệt.
Hôm nay thế cục hai quốc khẩn trương, nơi này lại vẫn ở thế trung lập, ngựa xe như nước, ca vũ thăng bình.
Lần gặp mặt này cũng không để cho những người khác trong sứ đoàn biết được, Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm hai người mặc thoải mái, cứ như vậy đơn giản bước chân vào đại môn của tiệm rượu Trường Phong, trang nghiêm là hai công tử quần là áo lụa tìm vui, một thân trang phục giàu sang phong lưu hào phóng. Mặt đầy nụ cười sảng khoái không tim không phổi.
“Khách quan nhưng có đặt chỗ?”
Tiệm rượu cổ đại liền chú trọng cái đặt trước, đây cũng là từ lúc Mạc Ưu xuyên việt tới nay lần đầu tiên đụng phải, hơi sững sốt một chút, hắn cười yếu ớt trả lời: “Bằng hữu của chúng ta chắc hẳn đã đặt xong rồi, là vị công tử họ Lạc.”
“Ách... Hai vị khách mời đến nhã gian phía sau.”
Tiểu nhị kia cũng là người quen nhìn hoàn cảnh, tuy vẫn duy trì thái độ tao nhã lễ độ, nhưng rõ ràng so với mới vừa rồi lại cung kính mấy phần.
“Nếu ta không đánh giá sai, tiệm rượu này chính là một ám cọc của người kia ở Nhất thành. Ngươi thấy qua tiểu nhị nhà ai lại biết võ chưa?”
Phùng Khiêm cười khanh khách đi lên đón mi nhãn của mấy vị cô nương, diễn trò dường như kê vào lỗ tai cùng Mạc Ưu bình phẩm liền đi theo, quạt giấy nhẹ lay động, ánh mắt thẳng phiêu về phía bước chân của tiểu nhị. Mạc Ưu hiểu ý mỉm cười, quả nhiên bước chân nhẹ nhàng, là một cao thủ.
Lạc Điềm này quả nhiên là ở địa bàn của mình lá gan cũng lớn, một thân một mình ngồi ngay ngắn trong sương phòng phẩm trà, lặng lẽ đợi giai nhân tới.
Khi hắn thấy Phùng Khiêm sau lưng Mạc Ưu, không khỏi sửng sốt một chút. Nếu nói là dáng ngoài của Phùng Khiêm mặc dù không thể so với Mạc Ưu, nhưng cũng tuyệt đối là một phiên phiên giai công tử, lại người luyện võ lại từ tiểu đọc đủ thứ thi thư, cả người khí chất phong lưu tự nhiên toát ra, lại thêm eo thon vai rộng mông hẹp lưng thẳng, thật sự là một người làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Ba người sau một hồi hàn huyên chính là nói chuyện cũ, Mạc Ưu không đoán sai, Lạc Điềm này chính là quý công tử Điền Lạc lưu luyến nhiều ngày ở Phượng Cầu Hoàng năm ngoái, dùng tên giả cũng đễ nhận ra như vậy, đầu cổ nhân quả nhiên đơn thuần.
Lạc Điềm này từ nhỏ quen phong hoa tuyết nguyệt, là nhân vật thấy một cái yêu một cái. Ban đầu thấy Phong Thiên Ngạo ngang ngược, bén nhạy to lớn như một con báo, liền động tâm, chẳng qua là mỗi ngày hoan ái cũng không còn thấy mới mẻ nữa. Sau đó ở Phượng Cầu Hoàng một cái liếc nhìn kinh hồng thoáng qua làm nhớ mãi không quên, nhưng loại tầm hoan tác nhạc này tự nhiên cách xa với việc theo đuổi chân chính, thứ hắn nhìn chằm chằm, vẫn là cục thịt béo này Đại Dạ quốc này.
Ai ngờ nửa đường giết ra cái trình giảo kim, bỗng nhiên nhô ra một Phùng Khiêm thông minh, nhanh trí, phong độ đại trượng phu tuyệt đối không thua Phong Thiên Ngạo, cũng không cao ngạo tự đại vênh váo hung hăng giống như hắn, mà là thậm chí sẽ quan tâm giai nhân, trong lúc bàn chuyện mấy lần lưu ý đến mặt hắn đã đỏ, cản rượu Mạc Ưu mời thay hắn.
Lạc Điềm từ nhỏ là hoàng tử tôn quý, hôm nay lại là vua của một nước, ai sẽ nghĩ tới phải đi thương yêu hắn, chỉ có kính sợ thôi. Hết lần này tới lần khác trong lòng của hắn nhưng cực độ khát vọng được người yêu bảo vệ yêu thương giống như nữ tử trong khuê phòng vậy, có lẽ cũng liên quan đến việc người mẫu phi ở thâm cung nhiều năm khổ khổ chờ đợi phụ hoàng thỉnh thoảng lâm hạnh. Hắn thấy nhiều nữ nhân vì yêu chờ đợi đắng đau cùng ngọt ngào, những vẫn quỷ dị mong đợi, chỉ coi mình là nữ nhân, khát vọng một cái ôm rộng rãi bền chắc.
Ban đầu làm quen Phong Thiên Ngạo, hắn cho là mình đã tìm được. Nhưng Phong Thiên Ngạo rốt cuộc đã từng quý vi Dạ Uy đế, lại trời sanh bướng bỉnh bất tuần cao cao tại thượng, hôm nay coi như gặp nạn cũng không chịu mất phong độ cao quý, lúc ở chung với hắn, theo thời gian chung sống tăng lên, ngăn cách trên thực tế đã ngày càng gia tăng.
Cả ngày hai người mỗi ngày hoan hảo, đêm đêm lời tỏ tình, ngụy trang lạnh lùng dữ tợn của hắn bị tháo xuống, tâm mong đợi được người yêu thương bảo vệ, nhưng là càng ngày càng trống không, càng ngày càng lạnh như băng. Phong Thiên Ngạo với hắn, dần dần biến thành một trợ thủ giúp hắn cướp lấy Đại Dạ, mà không còn là người yêu ban đầu hắn muốn ngửa mặt trông lên cùng ỷ lại nữa.
“Lạc công tử ước hẹn tại hạ, không phải chỉ là ngâm phong lộng nguyệt đơn giản như vậy chứ? Ngươi ta trừ là khách tầm hoan và lão bản nơi phong nguyệt ra, dường như còn có chút quan hệ khách nhỉ? Không khéo công tử ngươi quý vi quốc vương Tinh Hãn, tại hạ bất tài nhưng là hoàng hậu Đại Dạ, này nhưng như thế nào cho phải?”
Mạc Ưu thấy hắn thường xuyên nhìn Phùng Khiêm tâm thần hoảng hốt, trong lòng mặc dù có hai ba phần ràng, nhưng cũng không dám phán đoán trong lòng tiếu diện tu la trong truyền thuyết này kết quả đang suy nghĩ gì, không bằng đơn giản thẳng thắn lấy công làm thủ là tốt nhất.
Phùng Khiêm từ bốn năm tuổi liền bắt đầu đi theo đại ca lưu luyến hoa phố, hắc ám trong đó, người nào chuyện gì không thấy qua? Từ vừa vào cửa bắt đầu hắn liền nhìn thấu người thiếu niên trước mắt này đối với mình có chút tình cảm kiểu khác, vậy nhiều lần dò xét cố gắng, sớm đối với trong lòng của Lạc Điềm nắm chặc cái tám chín phần mười.
“Nếu nói là hai quân đối lũy tự nhiên lại không có gì tình cảm bằng hữu huynh đệ đang nói, nhưng Lạc công tử là một người trọng tình, cùng Mạc huynh đệ của ta mấy lần duyên liền để ở trong lòng như vậy, lại chịu buông xuống dáng vẻ lấy quan hệ cá nhân gặp nhau, Phùng mỗ quả thực bội phục vô cùng. Phùng mỗ bất tài, không biết có phúc kết giao bằng hữu cùng Lạc công tử hay không?”
Mấy câu nói nhẹ nhàng đúng lúc liền đem những dụng tâm khác Lạc Điềm chuẩn bị sắp xếp đến đường đường chính chính, vừa thổi phồng thiếu niên kiêu ngạo không ưỡn ẹo trước mắt, lại vừa đúng lúc biểu đạt tình cảm “khuynh mộ” của mình, đây chính là Phùng Khiêm, một người hỗn hợp của lưu manh thành phố cùng vương tôn công tử.
“A... Không không, Phùng công tử nói quá lời. Phùng công tử tuấn tú lịch sự khiêm khiêm quân tử, Lạc mỗ dĩ nhiên là vô cùng nguyện ý kết giao.”
Mấy chữ cuối cùng gần như là nặn ở trong kẽ răng nói ra, Lạc Điềm rõ ràng cảm giác được hai gò má mình nóng bỏng như lửa đốt vậy, không khỏi cúi đầu.
“Ha ha, tốt, vậy tại hạ trước cạn vì kính, kính Lạc hiền đệ một ly!”
Phùng Khiêm dĩ nhiên là thuận theo đó, xưng hô lập tức từ Lạc công tử biến thành Lạc hiền đệ, một bàn tay thoải mái vỗ vào trên vai của hắn, hết lần này tới lần khác còn vô tình hay cố ý ở sau lưng hắn xoa lấy mấy cái.
Thân thể quen phong nguyệt của Lạc Điềm đã sớm hết sức nhạy cảm, hôm nay đối mặt đối tượng tâm nghi lòng đang tâm viên ý mãn đầy hoài xuân, nơi nào chịu nổi hắn trêu đùa như vậy, lập tức hai tay run lên ly rượu trong tay liền rơi ở trên mặt đất.
Ba!
Tiếng đồ gốm vỡ vang vọng trong nhãn gian.
Lạc Điềm gần như chẳng qua là sững sốt một giây, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lực mạnh đẩy Phùng Khiêm ra phía ngoài, trong miệng hô to muốn bọn họ chạy mau.
Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm sớm có chuẩn bị, tự nhiên biết này sẽ không là ước hẹn tầm thường, lập tức lên mười hai phần tinh thần vận đầy đủ chân khí hội tụ lòng bàn tay, nhuyễn kiếm hàn thiết bên hông cũng súc thế đi ra.
“Có mai phục, ngươi đi mau!”
Phùng Khiêm thấy cửa sổ chạm hoa bốn phía động đều có hắc y nhân xông vào, nhìn sơ một chút không dưới tám người, bận bịu trường kiếm ngay ngực hộ vệ ở phía trước, một tay đem Mạc Ưu bảo vệ sau người, một đôi mắt sáng nhưng oán hận nhìn Lạc Điềm một cái.
“Ta...”
Trong lòng Lạc Điềm đang đối với hắn tràn đầy ngọt ngào, làm sao chịu được ánh mắt mang hận ý của hắn, cắn răng một cái ngoan tâm liền muốn đi lên hỗ trợ, nhưng sau lưng chợt có một trận gió, nhanh chóng ngã vào một cái ôm kiên cố, một đôi cánh tay sắt vững vàng siết ở eo của hắn, tự nhiên không cần suy nghĩ, chính là Phong Thiên Ngạo.
Lúc này Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm cũng dần dần không địch lại, hắn là một tay Phong Thiên Ngạo đào tạo ra, chiêu số võ công của hắn Phong Thiên Ngạo không thể quen thuộc hơn nữa, vì vậy lần này hắn mang tới tám người từng chiêu cũng hướng về phía chỗ trống của Mạc Ưu, làm hắn rất nhanh liền không ngăn được.
“Dạ, chúng ta lại gặp mặt, ngươi vẫn là đẹp như vậy, thiếu chút nữa đem hồn của tiểu mỹ nhân nhà ta hồn cũng câu đi.”
Phong Thiên Ngạo cười lạnh nói, dưới tay nhưng âm thầm dùng sức, bóp một cái trên eo nhỏ nhắn của Lạc Điềm. Lạc Điềm ngại trước mặt mọi người không nghĩ mất uy nghiêm, tự nhiên không dám đau kêu thành tiếng, đôi mắt phượng nhưng là không nhịn được đỏ lên. Thì ra Phong Thiên Ngạo ở bên ngoài mai phục đã lâu, thấy Lạc Điềm vẫn đối với Mạc Ưu bọn họ cười một cách tự nhiên, khi bọn hắn hẹn định xong việc rơi ly vang lên sau hắn lại còn định nhắc nhở bọn họ, chỉ coi là hắn thật yêu Mạc Ưu, trong lòng không khỏi đổ giấm bình, không nhịn được muốn phạt hắn một chút.
“Nhị ca nói đùa, lời này cũng không thể Tiêu Nhiên nhà ta nghe thấy, nếu không bảo đảm sẽ bóp ta ba ngày không xuống nổi giường rồi!”
Mạc Ưu một mặt ứng phó đao kiếm một mặt ăn nói lung tung, tựa như trước mặt không phải kình địch, mà thật sự nhị bá nhà mình vậy. Vốn là muốn phân tán sự chú ý của đối phương để thả tín hiệu dẫn tử sĩ bảo vệ ngoài cửa theo vào, ai ngờ chỉ nghe Lạc Điềm khẽ hô một, bỗng nhiên khạc ra một ngụm máu tươi, che ngực liền muốn ngã xuống trên đất.
Phong Thiên Ngạo thấy vậy vội vàng kéo hắn một cái, Ưu cùng Phùng Khiêm nhân cơ hội gắng sức đảo qua, kiếm khí đem mấy người trước mặt ngã ra thật xa, hướng ngoài cửa sổ tung người nhảy một cái liền mất thân ảnh.
“Tiểu nhân đi đuổi!”
“Thôi! Hắn nếu dám đến, bên ngoài làm sao có thể không mai phục, hôm nay để cho người của bọn họ tiếp đi, đuổi kịp cũng bắt không tới, trước về đi.”
Sắc mặt Phong Thiên Ngạo âm trầm quét một cái người hôn mê trong ngực, tiện tay đem hắn kín đáo đưa cho một tên thủ hạ, liền vẫy vẫy tay áo phẫn nhiên rời đi.
Hai tháng trôi qua Nhất thành vẫn còn khí lạnh mùa đông, đứng ở bờ sông Mẫn dõi mắt trông về phía xa, chỉ cảm thấy trên mặt sông khói sóng mênh mông rộng lớn vô hạn, làm lòng dạ người ta thư giãn một chút. Nếu như không phải là hai quân đối lũy gần ngay trước mắt, ai có thể nghĩ đến bờ bên kia tựa như ảo mộng khói mù lại chính là bốn trăm ngàn đại quân Tinh Hãn khôi giáp sâm nghiêm chứ?
Xa xa nhìn người nọ đứng bên bờ sông, Triệu Học Kỳ không khỏi híp mắt lại. Hắn mười sáu tuổi nhập sĩ, quan trường chìm nổi mười mấy năm, đã sớm luyện liền một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhưng tuyệt diễm nam tử mỹ quan thiên hạ trước mắt này trong ánh mắt luôn toát ra một cỗ vân đạm phong khinh, luôn cho hắn một loại cảm giác không đoán ra được. Có lẽ trong lầnchơi cờ cuối cùng tiên hoàng lão nhân gia nói đúng, trong xương hắn là một thanh tuyền, nhưng vì Tiêu Nhiên, nguyện ý sóng lớn ngút trời như đại dương mênh mông.
“Điện hạ.”
“Triệu đại nhân.”
“Điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, tuy nói hòa đàm sẽ định ở ba ngày sau, nhưng Trường Minh vương Lạc Điềm lại đưa tới bái thiếp cá nhân của hắn, mời Mạc lão bản của Phượng Cầu Hoàng buổi tối ở tiệm rượu Trường Phong phía nam Nhất thành ướng rượu mua vui.”
“Có rượu uống tại sao không đi? Làm phiền Triệu đại nhân chuẩn bị.”
“Điện hạ, Lạc Điềm kia nhìn như văn nhược đơn bạc, nhưng nổi danh tàn nhẫn ác độc, hắn kế vị sau mấy huynh đệ không một may mắn còn sống sót, không phải dễ bàn, huống chi...”
“Triệu đại nhân, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Phản tặc Phong Thiên Ngạo đã cùng người này liên thủ, hai người này một binh, một có mưu, hai người kết hợp chính là một trận binh họa không nhỏ. Đại Dạ ta chiến loạn nhiều năm đã là nỏ hết đà, hôm nay chỉ có dùng trí, kích phá đồng minh của bọn họ mới là thượng sách.”
Mạc Ưu nhàn nhạt nhìn Triệu Học Kỳ, trên mặt như có nụ cười, vừa tựa như vô cùng nghiêm túc, giơ tay nhắm vào bờ sông Mẫn bên kia, gió sông hết lần này tới lần khác thổi làm tay áo hắn phiên bay, trôi giạt như tiên.
Triệu Học Kỳ có chút kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mắt này, không nghĩ tới hắn lại không tị hiềm chút nào thừa nhận thế yếu của Đại Dạ quốc, lòng mang mưu kế ngàn dặm, quả thực không thể khinh thường. Lập tức lòng liền sinh kính trọng, cung kính đáp một tiếng, liền cáo lui đi.
Nhất thành mặc dù trên danh nghĩa thuộc về Đại Dạ, trên thực tế nhưng là nơi giao tiếp giữa Đại Dạ quốc và Tinh Hãn quốc, phương diện quân sự lại không ai quản lí. Đất dây. Hai quốc mua bán nhiều ở chỗ này, mà nam phố ở Nhất thành càng chính là một khu buôn bán, cửa hàng mọc như rừng lái buôn lưu động lại là không đếm xuể, hết sức sầm uất náo nhiệt.
Hôm nay thế cục hai quốc khẩn trương, nơi này lại vẫn ở thế trung lập, ngựa xe như nước, ca vũ thăng bình.
Lần gặp mặt này cũng không để cho những người khác trong sứ đoàn biết được, Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm hai người mặc thoải mái, cứ như vậy đơn giản bước chân vào đại môn của tiệm rượu Trường Phong, trang nghiêm là hai công tử quần là áo lụa tìm vui, một thân trang phục giàu sang phong lưu hào phóng. Mặt đầy nụ cười sảng khoái không tim không phổi.
“Khách quan nhưng có đặt chỗ?”
Tiệm rượu cổ đại liền chú trọng cái đặt trước, đây cũng là từ lúc Mạc Ưu xuyên việt tới nay lần đầu tiên đụng phải, hơi sững sốt một chút, hắn cười yếu ớt trả lời: “Bằng hữu của chúng ta chắc hẳn đã đặt xong rồi, là vị công tử họ Lạc.”
“Ách... Hai vị khách mời đến nhã gian phía sau.”
Tiểu nhị kia cũng là người quen nhìn hoàn cảnh, tuy vẫn duy trì thái độ tao nhã lễ độ, nhưng rõ ràng so với mới vừa rồi lại cung kính mấy phần.
“Nếu ta không đánh giá sai, tiệm rượu này chính là một ám cọc của người kia ở Nhất thành. Ngươi thấy qua tiểu nhị nhà ai lại biết võ chưa?”
Phùng Khiêm cười khanh khách đi lên đón mi nhãn của mấy vị cô nương, diễn trò dường như kê vào lỗ tai cùng Mạc Ưu bình phẩm liền đi theo, quạt giấy nhẹ lay động, ánh mắt thẳng phiêu về phía bước chân của tiểu nhị. Mạc Ưu hiểu ý mỉm cười, quả nhiên bước chân nhẹ nhàng, là một cao thủ.
Lạc Điềm này quả nhiên là ở địa bàn của mình lá gan cũng lớn, một thân một mình ngồi ngay ngắn trong sương phòng phẩm trà, lặng lẽ đợi giai nhân tới.
Khi hắn thấy Phùng Khiêm sau lưng Mạc Ưu, không khỏi sửng sốt một chút. Nếu nói là dáng ngoài của Phùng Khiêm mặc dù không thể so với Mạc Ưu, nhưng cũng tuyệt đối là một phiên phiên giai công tử, lại người luyện võ lại từ tiểu đọc đủ thứ thi thư, cả người khí chất phong lưu tự nhiên toát ra, lại thêm eo thon vai rộng mông hẹp lưng thẳng, thật sự là một người làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Ba người sau một hồi hàn huyên chính là nói chuyện cũ, Mạc Ưu không đoán sai, Lạc Điềm này chính là quý công tử Điền Lạc lưu luyến nhiều ngày ở Phượng Cầu Hoàng năm ngoái, dùng tên giả cũng đễ nhận ra như vậy, đầu cổ nhân quả nhiên đơn thuần.
Lạc Điềm này từ nhỏ quen phong hoa tuyết nguyệt, là nhân vật thấy một cái yêu một cái. Ban đầu thấy Phong Thiên Ngạo ngang ngược, bén nhạy to lớn như một con báo, liền động tâm, chẳng qua là mỗi ngày hoan ái cũng không còn thấy mới mẻ nữa. Sau đó ở Phượng Cầu Hoàng một cái liếc nhìn kinh hồng thoáng qua làm nhớ mãi không quên, nhưng loại tầm hoan tác nhạc này tự nhiên cách xa với việc theo đuổi chân chính, thứ hắn nhìn chằm chằm, vẫn là cục thịt béo này Đại Dạ quốc này.
Ai ngờ nửa đường giết ra cái trình giảo kim, bỗng nhiên nhô ra một Phùng Khiêm thông minh, nhanh trí, phong độ đại trượng phu tuyệt đối không thua Phong Thiên Ngạo, cũng không cao ngạo tự đại vênh váo hung hăng giống như hắn, mà là thậm chí sẽ quan tâm giai nhân, trong lúc bàn chuyện mấy lần lưu ý đến mặt hắn đã đỏ, cản rượu Mạc Ưu mời thay hắn.
Lạc Điềm từ nhỏ là hoàng tử tôn quý, hôm nay lại là vua của một nước, ai sẽ nghĩ tới phải đi thương yêu hắn, chỉ có kính sợ thôi. Hết lần này tới lần khác trong lòng của hắn nhưng cực độ khát vọng được người yêu bảo vệ yêu thương giống như nữ tử trong khuê phòng vậy, có lẽ cũng liên quan đến việc người mẫu phi ở thâm cung nhiều năm khổ khổ chờ đợi phụ hoàng thỉnh thoảng lâm hạnh. Hắn thấy nhiều nữ nhân vì yêu chờ đợi đắng đau cùng ngọt ngào, những vẫn quỷ dị mong đợi, chỉ coi mình là nữ nhân, khát vọng một cái ôm rộng rãi bền chắc.
Ban đầu làm quen Phong Thiên Ngạo, hắn cho là mình đã tìm được. Nhưng Phong Thiên Ngạo rốt cuộc đã từng quý vi Dạ Uy đế, lại trời sanh bướng bỉnh bất tuần cao cao tại thượng, hôm nay coi như gặp nạn cũng không chịu mất phong độ cao quý, lúc ở chung với hắn, theo thời gian chung sống tăng lên, ngăn cách trên thực tế đã ngày càng gia tăng.
Cả ngày hai người mỗi ngày hoan hảo, đêm đêm lời tỏ tình, ngụy trang lạnh lùng dữ tợn của hắn bị tháo xuống, tâm mong đợi được người yêu thương bảo vệ, nhưng là càng ngày càng trống không, càng ngày càng lạnh như băng. Phong Thiên Ngạo với hắn, dần dần biến thành một trợ thủ giúp hắn cướp lấy Đại Dạ, mà không còn là người yêu ban đầu hắn muốn ngửa mặt trông lên cùng ỷ lại nữa.
“Lạc công tử ước hẹn tại hạ, không phải chỉ là ngâm phong lộng nguyệt đơn giản như vậy chứ? Ngươi ta trừ là khách tầm hoan và lão bản nơi phong nguyệt ra, dường như còn có chút quan hệ khách nhỉ? Không khéo công tử ngươi quý vi quốc vương Tinh Hãn, tại hạ bất tài nhưng là hoàng hậu Đại Dạ, này nhưng như thế nào cho phải?”
Mạc Ưu thấy hắn thường xuyên nhìn Phùng Khiêm tâm thần hoảng hốt, trong lòng mặc dù có hai ba phần ràng, nhưng cũng không dám phán đoán trong lòng tiếu diện tu la trong truyền thuyết này kết quả đang suy nghĩ gì, không bằng đơn giản thẳng thắn lấy công làm thủ là tốt nhất.
Phùng Khiêm từ bốn năm tuổi liền bắt đầu đi theo đại ca lưu luyến hoa phố, hắc ám trong đó, người nào chuyện gì không thấy qua? Từ vừa vào cửa bắt đầu hắn liền nhìn thấu người thiếu niên trước mắt này đối với mình có chút tình cảm kiểu khác, vậy nhiều lần dò xét cố gắng, sớm đối với trong lòng của Lạc Điềm nắm chặc cái tám chín phần mười.
“Nếu nói là hai quân đối lũy tự nhiên lại không có gì tình cảm bằng hữu huynh đệ đang nói, nhưng Lạc công tử là một người trọng tình, cùng Mạc huynh đệ của ta mấy lần duyên liền để ở trong lòng như vậy, lại chịu buông xuống dáng vẻ lấy quan hệ cá nhân gặp nhau, Phùng mỗ quả thực bội phục vô cùng. Phùng mỗ bất tài, không biết có phúc kết giao bằng hữu cùng Lạc công tử hay không?”
Mấy câu nói nhẹ nhàng đúng lúc liền đem những dụng tâm khác Lạc Điềm chuẩn bị sắp xếp đến đường đường chính chính, vừa thổi phồng thiếu niên kiêu ngạo không ưỡn ẹo trước mắt, lại vừa đúng lúc biểu đạt tình cảm “khuynh mộ” của mình, đây chính là Phùng Khiêm, một người hỗn hợp của lưu manh thành phố cùng vương tôn công tử.
“A... Không không, Phùng công tử nói quá lời. Phùng công tử tuấn tú lịch sự khiêm khiêm quân tử, Lạc mỗ dĩ nhiên là vô cùng nguyện ý kết giao.”
Mấy chữ cuối cùng gần như là nặn ở trong kẽ răng nói ra, Lạc Điềm rõ ràng cảm giác được hai gò má mình nóng bỏng như lửa đốt vậy, không khỏi cúi đầu.
“Ha ha, tốt, vậy tại hạ trước cạn vì kính, kính Lạc hiền đệ một ly!”
Phùng Khiêm dĩ nhiên là thuận theo đó, xưng hô lập tức từ Lạc công tử biến thành Lạc hiền đệ, một bàn tay thoải mái vỗ vào trên vai của hắn, hết lần này tới lần khác còn vô tình hay cố ý ở sau lưng hắn xoa lấy mấy cái.
Thân thể quen phong nguyệt của Lạc Điềm đã sớm hết sức nhạy cảm, hôm nay đối mặt đối tượng tâm nghi lòng đang tâm viên ý mãn đầy hoài xuân, nơi nào chịu nổi hắn trêu đùa như vậy, lập tức hai tay run lên ly rượu trong tay liền rơi ở trên mặt đất.
Ba!
Tiếng đồ gốm vỡ vang vọng trong nhãn gian.
Lạc Điềm gần như chẳng qua là sững sốt một giây, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lực mạnh đẩy Phùng Khiêm ra phía ngoài, trong miệng hô to muốn bọn họ chạy mau.
Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm sớm có chuẩn bị, tự nhiên biết này sẽ không là ước hẹn tầm thường, lập tức lên mười hai phần tinh thần vận đầy đủ chân khí hội tụ lòng bàn tay, nhuyễn kiếm hàn thiết bên hông cũng súc thế đi ra.
“Có mai phục, ngươi đi mau!”
Phùng Khiêm thấy cửa sổ chạm hoa bốn phía động đều có hắc y nhân xông vào, nhìn sơ một chút không dưới tám người, bận bịu trường kiếm ngay ngực hộ vệ ở phía trước, một tay đem Mạc Ưu bảo vệ sau người, một đôi mắt sáng nhưng oán hận nhìn Lạc Điềm một cái.
“Ta...”
Trong lòng Lạc Điềm đang đối với hắn tràn đầy ngọt ngào, làm sao chịu được ánh mắt mang hận ý của hắn, cắn răng một cái ngoan tâm liền muốn đi lên hỗ trợ, nhưng sau lưng chợt có một trận gió, nhanh chóng ngã vào một cái ôm kiên cố, một đôi cánh tay sắt vững vàng siết ở eo của hắn, tự nhiên không cần suy nghĩ, chính là Phong Thiên Ngạo.
Lúc này Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm cũng dần dần không địch lại, hắn là một tay Phong Thiên Ngạo đào tạo ra, chiêu số võ công của hắn Phong Thiên Ngạo không thể quen thuộc hơn nữa, vì vậy lần này hắn mang tới tám người từng chiêu cũng hướng về phía chỗ trống của Mạc Ưu, làm hắn rất nhanh liền không ngăn được.
“Dạ, chúng ta lại gặp mặt, ngươi vẫn là đẹp như vậy, thiếu chút nữa đem hồn của tiểu mỹ nhân nhà ta hồn cũng câu đi.”
Phong Thiên Ngạo cười lạnh nói, dưới tay nhưng âm thầm dùng sức, bóp một cái trên eo nhỏ nhắn của Lạc Điềm. Lạc Điềm ngại trước mặt mọi người không nghĩ mất uy nghiêm, tự nhiên không dám đau kêu thành tiếng, đôi mắt phượng nhưng là không nhịn được đỏ lên. Thì ra Phong Thiên Ngạo ở bên ngoài mai phục đã lâu, thấy Lạc Điềm vẫn đối với Mạc Ưu bọn họ cười một cách tự nhiên, khi bọn hắn hẹn định xong việc rơi ly vang lên sau hắn lại còn định nhắc nhở bọn họ, chỉ coi là hắn thật yêu Mạc Ưu, trong lòng không khỏi đổ giấm bình, không nhịn được muốn phạt hắn một chút.
“Nhị ca nói đùa, lời này cũng không thể Tiêu Nhiên nhà ta nghe thấy, nếu không bảo đảm sẽ bóp ta ba ngày không xuống nổi giường rồi!”
Mạc Ưu một mặt ứng phó đao kiếm một mặt ăn nói lung tung, tựa như trước mặt không phải kình địch, mà thật sự nhị bá nhà mình vậy. Vốn là muốn phân tán sự chú ý của đối phương để thả tín hiệu dẫn tử sĩ bảo vệ ngoài cửa theo vào, ai ngờ chỉ nghe Lạc Điềm khẽ hô một, bỗng nhiên khạc ra một ngụm máu tươi, che ngực liền muốn ngã xuống trên đất.
Phong Thiên Ngạo thấy vậy vội vàng kéo hắn một cái, Ưu cùng Phùng Khiêm nhân cơ hội gắng sức đảo qua, kiếm khí đem mấy người trước mặt ngã ra thật xa, hướng ngoài cửa sổ tung người nhảy một cái liền mất thân ảnh.
“Tiểu nhân đi đuổi!”
“Thôi! Hắn nếu dám đến, bên ngoài làm sao có thể không mai phục, hôm nay để cho người của bọn họ tiếp đi, đuổi kịp cũng bắt không tới, trước về đi.”
Sắc mặt Phong Thiên Ngạo âm trầm quét một cái người hôn mê trong ngực, tiện tay đem hắn kín đáo đưa cho một tên thủ hạ, liền vẫy vẫy tay áo phẫn nhiên rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook