Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 5 - Chương 108: Nhân duyên kiếp trước 2
Editor: Sakura Trang
Ông chủ tiệm kia đứng dậy liền đóng cửa tiệm lại khóa lại, hai người xuyên qua cửa nhỏ phía sau quầy tiến vào một hành lang nho nhỏ, mở một cánh cửa phía cuối, bên trong nói liền với phòng khách.
Mạc Du khách khí ngồi ở ghế sa lon bằng da thật màu đen,, hâm mộ than thở một câu: “Như vậy thật là tốt a, nhà cùng công việc cũng chung một chỗ, tiêu dao tự tại.”
Ông chủ tiệm kia một mặt cẩn thận đẩy cửa ngầm dưới lò, lộ ra một góc két sắt, một mặt nửa híp mắt chậm rãi trả lời: “Vừa nghe chính là lời trẻ con, cũng là vì kiếm sống, ở nơi nào không phải kiếm.
Mạc Du cũng không phản bác tùy ý cười cười liền thuận tay cầm lên tờ báo trên bàn uống trà cùng xem với Phong giáo sư, cho đến ông chủ tiệm kia bưng ra một cáo rương bằng gỗ màu đen khắc đồ án long phượng.
“Đừng nói đồ vật bên trong này, chỉ riêng cái rương này cũng là đồ tốt.”
Nhẹ nhàng vuốt đường vân cổ xưa trên rương gỗ, Mạc Du không biết tại sao trong đầu ngày càng co giật đau đớn, không nhịn được đè ngực một cái.
“Tiểu Mạc, em không có sao chứ?”
Phong giáo sư thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng anh có phải cảm nắng hay không, bây giờ nhìn anh lắc đầu, cũng đành phải từ bỏ, ông chủ tiệm kia lấy ra một cái chìa khóa vàng nhỏ như con chip, ngón tay nhẹ nhàng khều một cái, nắp rương kia liền bắn lên một chút.
Nhẹ nhàng mở nắp, chỉ thấy một miếng ngọc bội cửu long thải, đang lặng yên nằm ở trong vải nhung màu tím đậm, hiện lên sáng bóng oánh nhuận.
“Thật xinh đẹp...”
Mạc Du một cái liền bị vật này hấp dẫn, ngay sau đó đưa tay đi sờ, nhưng đến một nửa mới nhớ tới dường như không ổn, bận bịu rụt tay trở lại. Ai biết đến lúc này đi một lần thật đúng là thiếu chút nữa đụng phải khối ngọc kia, ngay tại lúc này ngọc bội lại tản ra hoa quang ngũ thải liễm diễm.
“A?”
Ông chủ tiệm và Phong giáo sư đồng thời phát ra một trận kêu lên, hai người trao đổi cái ánh mắt phức tạp, nhìn Mạc Du vẫn đang đầu óc mơ hồ nhìn bọn họ, hai người bận bịu nói đến những chuyện khác đánh trống lảng cho qua.
Nói thật lúc này Mạc Du cũng không tâm tư để ý vẻ mặt khác thường của bọn họ, sự chú ý của anh đều bị khối kia cổ ngọc hấp dẫn. Không biết tại sao, luôn cảm thấy vật này đối với anh hết sức quan trọng, giống như bảo bối của mình bị đánh mất vậy.
Điều này sao có thể chứ? Nếu là bảo vật gia truyền của nhà Phong giáo sư, nói ít cũng có mấy trăm năm, sao có thể có quan hệ với mình chứ?
Trong đầu một mảnh hỗn độn, cộng thêm việc gần đây Phong giáo sư nói thế đạo không dễ mua nhà khó tìm, vẫn là mang cổ ngọc về, sau lại nói trong nhà đang sửa người đến người đi nhiều người tay tạp không an toàn, không bằng gửi đặt ở nơi của Mạc Du, anh mới hoàn hồn lại.
“Như vậy sao được? Thứ quý trọng như vậy đặt ở nơi của em…”
“Cái này có gì, một mình em thuế nhà ở, lại không có bằng hữu thân thích gì đến nhà, trong nhà an toàn nhất, thầy còn không tin em hay sao! Cứ quyết định vậy, vật này hôm nay em hãy mang đi.”
Phong giáo sư dứt lời liền cầm cái rương lên, dừng một chút dường như lại ngại cái rương chướng mắt, dứt khoát trực tiếp cầm ngọc bội ra nhét vào trong túi áo sơ mi của Mạc Du.
Mạc Du từ chối mấy lần nhìn hai người này dường như quyết tâm muốn đem đồ vật cho anh mang đi, cũng chỉ đành nhắm mắt đồng ý, nhưng khi đưa tay mò tới vật cứng ấm áp trong ngực kia, đáy lòng lại hiện lên một trận vui mừng vô hình, không, đơn giản là vui mừng như điên, liền đáy mắt cũng không nhịn được ươn ướt.
Thật gặp quỷ, chẳng lẽ đối với một khối cổ ngọc vừa thấy đã yêu?
Đứng ở đầu chợ đồ cổ nói lời từ biệt với Phong giáo sư mỗi người về nhà, ai ngờ Mạc Du chân trước mới vừa rời đi, chân sau Phong giáo sư liền quay trở về cửa hàng đồ cổ vừa nãy.
“Sẽ không tà môn như vậy đi, ông hao hết trắc trở muốn tôi giúp ông tìm người hữu duyên với khối ngọc kia, tin tức này thả ra ngoài lâu như vậy tuần lễ trước mới vừa có chút bóng dáng, hôm nay liền bị đánh bậy đánh bạ trúng?”
Lão bản tiệm kia ngây ngốc nằm ở trên quầy hiển nhiên còn không có hồi hồn, Phong giáo sư cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Ngọc bội này đúng là di vật tổ tiên chúng tôi, đã từng lưu lại tiên đoán nói ở năm Tây Nguyên 2008 sẽ gặp người hữu duyên với nó, vì vậy Phong gia chúng tôi mới có thể đời đời tương truyền điều bí mật này, cho đến thế hệ này của tôi.”
“Tổ tiên ông cũng biết mấy trăm mấy ngàn năm sau này có cái gì năm Tây Nguyên 2008.”
“Hắc hắc, chuyện này tôi cũng không thể nói, đúng là cụ ta, ông nội ta, ba ta một đời một đời truyền miệng truyền xuống. Cũng tốt, chuyện này quá mệt nhọc, hôm nay giải quyết tôi cũng có thể về nhà ngủ an giấc.”
Phong giáo sư có thể ngủ an ổn, Mạc Du đã từ chối bảo bối này giờ phải tính làm sao cất giữ nó mất không ít tâm tư. Nói thế nào cũng là bảo bối nhà là người khác a, tín nhiệm anh mới giao cho anh giữ, chẳng may, làm mất thì làm sao ăn nói được với Phong giáo sư?
Vì vậy chiều nào giờ học trở về chuyện thứ nhất anh làm chính là mở tủ nhìn một chút ngọc bội kia còn ở đó hay không.
Đoạn trí nhớ giữa mùa hè năm 2008 này, chẳng biết tại sao khi Mạc Du bị linh đồng làm phép đưa về cổ đại lại đánh mất. Vì vậy khi Phong Tiêu Nhiên đem ngọc bội này coi như tín vật đính ước cho hắn, cũng không kích thích bất kỳ rung động nơi con tim hắn, nếu như hắn vẫn nhớ, có lẽ sẽ tin tưởng đây chính là trời xanh cho bọn hắn một chút gợi ý, một chút ân huệ đi.
Mạc Du hôn mê đúng như Lạc Điềm lo lắng vậy, trên thực tế chỉ còn lại một cổ thân xác. Thân thể của hắn bị buộc tâm chú ảnh hưởng ý chí trở nên hết sức yếu kém, căn bản không có lực lượng khóa lại hồn phách vốn không thuộc về cổ thân thể này, vì vậy hồn phách của Mạc Du bồng bềnh trong không gian lịch sử xa xôi, vòng trăm ngàn lần, cũng không biết thế nào trở lại năm 2009.
Làm sao lại là giấc mộng này? Nam nhân cổ đại đó đến tột cùng là ai, tại sao chỉ cần anh vừa nhắm mắt là sẽ mơ thấy y?
Trước cung điện phủ đầy tuyết. Một nam tử tuyệt sắc quỳ trong sân, đen đen như mực, da trắng như tuyết, huyền y trên người y thật mỏng, nhìn qua rất lạnh, mi tâm nhíu chặt. Y đưa tay đè chặt trên bụng, biểu tình trên mặt rất thống khổ, tiếp một thiếu niên mặc trường sam vọt tới, ôm y vào trong ngực.
Ánh nắng tươi sáng ấm áp, vẫn là hai người kia, rúc vào với nhau cười nói thưởng mai. Bụng nam tử kia nhô thật cao, thiếu niên kia kề lỗ tai lên bụng y lắng nghe, trên mặt của hai người không ngừng lộ ra mỉm cười.
Trong địa lao âm u, thiếu niên kia chẳng biết tại sao bị người đánh khắp người toàn là vết roi, y phục đã sớm rách rưới không chịu nổi, trên người cũng không một nơi lành lặn. Nam tử kia lẳng lặng ngôi ở bên người của hắn, từng chút từng chút dùng nước sạch giúp hắn lau chùi vết thương, cẩn thận dùng cây kéo cắt y phục bị thấm máu khô lại dính trên da thịt, nước mắt ấm áp theo lông mi rũ xuống nhỏ lên trên lưng đầy máu của thiếu niên.
...
Quá nhiều quá nhiều cảnh giấc mơ kỳ quái, tất cả đều là liên quan đến hai người này, bọn họ đến tột cùng là ai?
Mạc Du lắc lắc đầu ngồi ở trên giường xuất thần, một khuôn mặt tươi cười dò từ ngoài cửa vào.
“Con trùng lười anh còn chưa chịu rời giường, sắp muộn giờ làm rồi! Mau tới, hôm nay bữa ăn sáng rất phong phú nga, trứng gà bồi căn tam minh trì, bản đại sư tự mình cầm đao!”
Một cái gối ném qua, cậu con trai kia cười đùa chạy ra, Mạc Du cũng duỗi người thức dậy.
Đứa bé trai này kêu Đông Lỗi, là anh và mấy người đồng nghiệp cùng đi quầy rượu happyhour nhặt được... Lúc ấy mọi người cũng uống nhiều mấy ly, những người khác mỗi người đi cua gái, không biết khi nào thì bắt đầu một cái bàn tròn nhỏ trước mặt chỉ còn lại hai người bọn họ, này củi khô ngọn lửa cô nam quả nam uống nhiều, tiếp theo chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên chính là những chuyện kia rồi.
Hai người đều là người hiền lành đơn thuần, tiếp liền rất tự nhiên lui tới, Đông Lỗi cũng rất nhanh dời đến chỗ ở của Mạc Du, chính thức làm bạn ‘gái’ của anh.
“Nghĩ gì vậy? Lại mơ giấc mơ kỳ quái kia?”
Đông Lỗi thấy Mạc Du cắn đũa ngẩn người cái gì cũng không ăn, bận bịu đưa cho anh một ly sữa bò nóng.
“Đúng vậy, cũng sắp thành kịch hàng ngày, mỗi đêm mới kịch tình mới cao triều a. Hai người nam nhân này thật tuấn tú, tê... Nói như thế nào đây, nhưng thật ra là tiểu công đó càng đẹp mắt chút, nhưng ta vẫn là càng thích tiểu thụ, đặc biệt là dáng vẻ khi y lớn bụng, quá làm đau lòng người rồi, ta cũng muốn vọt tới trong mộng đi đỡ y một cái.”
Mạc Du nhìn lên trần nhà hai mắt phát sáng, Đông Lỗi tức giận nhét một miếng bánh mỳ vào trong miệng đang mở to của anh.
“Không tiền đồ, đàn ông làm sao có thể sinh con, kia không phải là quái vật? Nhìn một chút anh, bị giấc mộng của mình làm cho mê man, tôi nhìn anh thật sự cần nhanh chân đến khám bác sĩ tâm lý đi.”
Quái vật... Quái vật... Quái vật!
Đông Lỗi lơ đãng phun ra hai chữ này giống như một hòn đá đạp mạnh vào nơi nào đó trong lòng Mạc Du, anh chỉ cảm thấy ngực chợt đau nhói, mặt tái nhợt bị thương của người nọ hoảng hoảng hốt hốt đang ở trước mắt.
“Ngươi cái tên quái vật gian trá giết huynh đoạt vị này!”
“Yêu! Để cho ta tới xem một chút đây là một loại người ggif, đều đã sinh qua ba hài tử cơ đấy.”
Lời khắc nghiệt chanh chua vô cùng xa xôi mơ hồ nhưng lại vang rõ ràng bên tai, tuyệt vọng cùng thương tâm thật sâu nơi đáy mắt người nọ giống như có người đang dùng sức vặn lòng của anh, thật là đau a...
Kia đến tột cùng là cái gì, anh đến tột cùng là ai?
Một cái tên quen thuộc miêu tả sinh động, Mạc Du nhức đầu sắp nứt ôm đầu ngồi xổm xuống.
“A Du!”
Đông Lỗi hiển nhiên không nghĩ tới mình tùy tùy tiện tiện câu nói đầu tiên để cho Mạc Du nổi lên phản ứng lớn như vậy, hù dọa bận bịu ném đũa đỡ anh ngồi dậy, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt giống quỷ vậy.
“Tiêu Nhiên... Tiêu Nhiên... Tiêu Nhiên!”
Ánh mắt của Mạc Du trống rỗng mà không tiêu cự, anh xiết chặt lấy đầu vai Đông Lỗi, trong miệng chẳng qua là lặp đi lặp lại hai chữ này, tiếp ngất xỉu đi.
Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện,, một người lẳng lặng ngồi ở trên ghế trông nom.
Tiêu Nhiên, chẳng lẽ là tên một người? Người A Du tâm tâm niệm niệm, đến tột cùng là ai?
Cái y tá mặt trái táo ở cửa ngoắc tay với cậu, cậu bận bịu sửa lại một chút suy nghĩ rối bời chạy tới, chờ anh tỉnh lại lại hỏi anh một chút đi.
“Bác sĩ, bạn ta kết quả là bệnh gì?”
Ngồi ở trước bàn làm việc của bác sĩ, nhìn mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi của chuyên gia của khoa não bệnh viện hàng đầu ở thành phố A, người có giao tình rất sâu với cha của cậu.
“Thật ra thì não của anh ta một chút vấn đề cũng không.”
“Vậy anh ấy gần đây tại sao luôn nhức đầu, còn thường xuyên có... Có ảo giác.”
“Cái này tôi cũng không cách nào giải thích, hơn nữa chúng tôi đã làm kiểm tra kiểm tra toàn thân cho anh ta, phát hiện thân thể của anh hẳn đã chết hơn một tháng trước, hơn nữa... Hơn nữa đa số là bị xe đụng.”
Ông chủ tiệm kia đứng dậy liền đóng cửa tiệm lại khóa lại, hai người xuyên qua cửa nhỏ phía sau quầy tiến vào một hành lang nho nhỏ, mở một cánh cửa phía cuối, bên trong nói liền với phòng khách.
Mạc Du khách khí ngồi ở ghế sa lon bằng da thật màu đen,, hâm mộ than thở một câu: “Như vậy thật là tốt a, nhà cùng công việc cũng chung một chỗ, tiêu dao tự tại.”
Ông chủ tiệm kia một mặt cẩn thận đẩy cửa ngầm dưới lò, lộ ra một góc két sắt, một mặt nửa híp mắt chậm rãi trả lời: “Vừa nghe chính là lời trẻ con, cũng là vì kiếm sống, ở nơi nào không phải kiếm.
Mạc Du cũng không phản bác tùy ý cười cười liền thuận tay cầm lên tờ báo trên bàn uống trà cùng xem với Phong giáo sư, cho đến ông chủ tiệm kia bưng ra một cáo rương bằng gỗ màu đen khắc đồ án long phượng.
“Đừng nói đồ vật bên trong này, chỉ riêng cái rương này cũng là đồ tốt.”
Nhẹ nhàng vuốt đường vân cổ xưa trên rương gỗ, Mạc Du không biết tại sao trong đầu ngày càng co giật đau đớn, không nhịn được đè ngực một cái.
“Tiểu Mạc, em không có sao chứ?”
Phong giáo sư thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng anh có phải cảm nắng hay không, bây giờ nhìn anh lắc đầu, cũng đành phải từ bỏ, ông chủ tiệm kia lấy ra một cái chìa khóa vàng nhỏ như con chip, ngón tay nhẹ nhàng khều một cái, nắp rương kia liền bắn lên một chút.
Nhẹ nhàng mở nắp, chỉ thấy một miếng ngọc bội cửu long thải, đang lặng yên nằm ở trong vải nhung màu tím đậm, hiện lên sáng bóng oánh nhuận.
“Thật xinh đẹp...”
Mạc Du một cái liền bị vật này hấp dẫn, ngay sau đó đưa tay đi sờ, nhưng đến một nửa mới nhớ tới dường như không ổn, bận bịu rụt tay trở lại. Ai biết đến lúc này đi một lần thật đúng là thiếu chút nữa đụng phải khối ngọc kia, ngay tại lúc này ngọc bội lại tản ra hoa quang ngũ thải liễm diễm.
“A?”
Ông chủ tiệm và Phong giáo sư đồng thời phát ra một trận kêu lên, hai người trao đổi cái ánh mắt phức tạp, nhìn Mạc Du vẫn đang đầu óc mơ hồ nhìn bọn họ, hai người bận bịu nói đến những chuyện khác đánh trống lảng cho qua.
Nói thật lúc này Mạc Du cũng không tâm tư để ý vẻ mặt khác thường của bọn họ, sự chú ý của anh đều bị khối kia cổ ngọc hấp dẫn. Không biết tại sao, luôn cảm thấy vật này đối với anh hết sức quan trọng, giống như bảo bối của mình bị đánh mất vậy.
Điều này sao có thể chứ? Nếu là bảo vật gia truyền của nhà Phong giáo sư, nói ít cũng có mấy trăm năm, sao có thể có quan hệ với mình chứ?
Trong đầu một mảnh hỗn độn, cộng thêm việc gần đây Phong giáo sư nói thế đạo không dễ mua nhà khó tìm, vẫn là mang cổ ngọc về, sau lại nói trong nhà đang sửa người đến người đi nhiều người tay tạp không an toàn, không bằng gửi đặt ở nơi của Mạc Du, anh mới hoàn hồn lại.
“Như vậy sao được? Thứ quý trọng như vậy đặt ở nơi của em…”
“Cái này có gì, một mình em thuế nhà ở, lại không có bằng hữu thân thích gì đến nhà, trong nhà an toàn nhất, thầy còn không tin em hay sao! Cứ quyết định vậy, vật này hôm nay em hãy mang đi.”
Phong giáo sư dứt lời liền cầm cái rương lên, dừng một chút dường như lại ngại cái rương chướng mắt, dứt khoát trực tiếp cầm ngọc bội ra nhét vào trong túi áo sơ mi của Mạc Du.
Mạc Du từ chối mấy lần nhìn hai người này dường như quyết tâm muốn đem đồ vật cho anh mang đi, cũng chỉ đành nhắm mắt đồng ý, nhưng khi đưa tay mò tới vật cứng ấm áp trong ngực kia, đáy lòng lại hiện lên một trận vui mừng vô hình, không, đơn giản là vui mừng như điên, liền đáy mắt cũng không nhịn được ươn ướt.
Thật gặp quỷ, chẳng lẽ đối với một khối cổ ngọc vừa thấy đã yêu?
Đứng ở đầu chợ đồ cổ nói lời từ biệt với Phong giáo sư mỗi người về nhà, ai ngờ Mạc Du chân trước mới vừa rời đi, chân sau Phong giáo sư liền quay trở về cửa hàng đồ cổ vừa nãy.
“Sẽ không tà môn như vậy đi, ông hao hết trắc trở muốn tôi giúp ông tìm người hữu duyên với khối ngọc kia, tin tức này thả ra ngoài lâu như vậy tuần lễ trước mới vừa có chút bóng dáng, hôm nay liền bị đánh bậy đánh bạ trúng?”
Lão bản tiệm kia ngây ngốc nằm ở trên quầy hiển nhiên còn không có hồi hồn, Phong giáo sư cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Ngọc bội này đúng là di vật tổ tiên chúng tôi, đã từng lưu lại tiên đoán nói ở năm Tây Nguyên 2008 sẽ gặp người hữu duyên với nó, vì vậy Phong gia chúng tôi mới có thể đời đời tương truyền điều bí mật này, cho đến thế hệ này của tôi.”
“Tổ tiên ông cũng biết mấy trăm mấy ngàn năm sau này có cái gì năm Tây Nguyên 2008.”
“Hắc hắc, chuyện này tôi cũng không thể nói, đúng là cụ ta, ông nội ta, ba ta một đời một đời truyền miệng truyền xuống. Cũng tốt, chuyện này quá mệt nhọc, hôm nay giải quyết tôi cũng có thể về nhà ngủ an giấc.”
Phong giáo sư có thể ngủ an ổn, Mạc Du đã từ chối bảo bối này giờ phải tính làm sao cất giữ nó mất không ít tâm tư. Nói thế nào cũng là bảo bối nhà là người khác a, tín nhiệm anh mới giao cho anh giữ, chẳng may, làm mất thì làm sao ăn nói được với Phong giáo sư?
Vì vậy chiều nào giờ học trở về chuyện thứ nhất anh làm chính là mở tủ nhìn một chút ngọc bội kia còn ở đó hay không.
Đoạn trí nhớ giữa mùa hè năm 2008 này, chẳng biết tại sao khi Mạc Du bị linh đồng làm phép đưa về cổ đại lại đánh mất. Vì vậy khi Phong Tiêu Nhiên đem ngọc bội này coi như tín vật đính ước cho hắn, cũng không kích thích bất kỳ rung động nơi con tim hắn, nếu như hắn vẫn nhớ, có lẽ sẽ tin tưởng đây chính là trời xanh cho bọn hắn một chút gợi ý, một chút ân huệ đi.
Mạc Du hôn mê đúng như Lạc Điềm lo lắng vậy, trên thực tế chỉ còn lại một cổ thân xác. Thân thể của hắn bị buộc tâm chú ảnh hưởng ý chí trở nên hết sức yếu kém, căn bản không có lực lượng khóa lại hồn phách vốn không thuộc về cổ thân thể này, vì vậy hồn phách của Mạc Du bồng bềnh trong không gian lịch sử xa xôi, vòng trăm ngàn lần, cũng không biết thế nào trở lại năm 2009.
Làm sao lại là giấc mộng này? Nam nhân cổ đại đó đến tột cùng là ai, tại sao chỉ cần anh vừa nhắm mắt là sẽ mơ thấy y?
Trước cung điện phủ đầy tuyết. Một nam tử tuyệt sắc quỳ trong sân, đen đen như mực, da trắng như tuyết, huyền y trên người y thật mỏng, nhìn qua rất lạnh, mi tâm nhíu chặt. Y đưa tay đè chặt trên bụng, biểu tình trên mặt rất thống khổ, tiếp một thiếu niên mặc trường sam vọt tới, ôm y vào trong ngực.
Ánh nắng tươi sáng ấm áp, vẫn là hai người kia, rúc vào với nhau cười nói thưởng mai. Bụng nam tử kia nhô thật cao, thiếu niên kia kề lỗ tai lên bụng y lắng nghe, trên mặt của hai người không ngừng lộ ra mỉm cười.
Trong địa lao âm u, thiếu niên kia chẳng biết tại sao bị người đánh khắp người toàn là vết roi, y phục đã sớm rách rưới không chịu nổi, trên người cũng không một nơi lành lặn. Nam tử kia lẳng lặng ngôi ở bên người của hắn, từng chút từng chút dùng nước sạch giúp hắn lau chùi vết thương, cẩn thận dùng cây kéo cắt y phục bị thấm máu khô lại dính trên da thịt, nước mắt ấm áp theo lông mi rũ xuống nhỏ lên trên lưng đầy máu của thiếu niên.
...
Quá nhiều quá nhiều cảnh giấc mơ kỳ quái, tất cả đều là liên quan đến hai người này, bọn họ đến tột cùng là ai?
Mạc Du lắc lắc đầu ngồi ở trên giường xuất thần, một khuôn mặt tươi cười dò từ ngoài cửa vào.
“Con trùng lười anh còn chưa chịu rời giường, sắp muộn giờ làm rồi! Mau tới, hôm nay bữa ăn sáng rất phong phú nga, trứng gà bồi căn tam minh trì, bản đại sư tự mình cầm đao!”
Một cái gối ném qua, cậu con trai kia cười đùa chạy ra, Mạc Du cũng duỗi người thức dậy.
Đứa bé trai này kêu Đông Lỗi, là anh và mấy người đồng nghiệp cùng đi quầy rượu happyhour nhặt được... Lúc ấy mọi người cũng uống nhiều mấy ly, những người khác mỗi người đi cua gái, không biết khi nào thì bắt đầu một cái bàn tròn nhỏ trước mặt chỉ còn lại hai người bọn họ, này củi khô ngọn lửa cô nam quả nam uống nhiều, tiếp theo chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên chính là những chuyện kia rồi.
Hai người đều là người hiền lành đơn thuần, tiếp liền rất tự nhiên lui tới, Đông Lỗi cũng rất nhanh dời đến chỗ ở của Mạc Du, chính thức làm bạn ‘gái’ của anh.
“Nghĩ gì vậy? Lại mơ giấc mơ kỳ quái kia?”
Đông Lỗi thấy Mạc Du cắn đũa ngẩn người cái gì cũng không ăn, bận bịu đưa cho anh một ly sữa bò nóng.
“Đúng vậy, cũng sắp thành kịch hàng ngày, mỗi đêm mới kịch tình mới cao triều a. Hai người nam nhân này thật tuấn tú, tê... Nói như thế nào đây, nhưng thật ra là tiểu công đó càng đẹp mắt chút, nhưng ta vẫn là càng thích tiểu thụ, đặc biệt là dáng vẻ khi y lớn bụng, quá làm đau lòng người rồi, ta cũng muốn vọt tới trong mộng đi đỡ y một cái.”
Mạc Du nhìn lên trần nhà hai mắt phát sáng, Đông Lỗi tức giận nhét một miếng bánh mỳ vào trong miệng đang mở to của anh.
“Không tiền đồ, đàn ông làm sao có thể sinh con, kia không phải là quái vật? Nhìn một chút anh, bị giấc mộng của mình làm cho mê man, tôi nhìn anh thật sự cần nhanh chân đến khám bác sĩ tâm lý đi.”
Quái vật... Quái vật... Quái vật!
Đông Lỗi lơ đãng phun ra hai chữ này giống như một hòn đá đạp mạnh vào nơi nào đó trong lòng Mạc Du, anh chỉ cảm thấy ngực chợt đau nhói, mặt tái nhợt bị thương của người nọ hoảng hoảng hốt hốt đang ở trước mắt.
“Ngươi cái tên quái vật gian trá giết huynh đoạt vị này!”
“Yêu! Để cho ta tới xem một chút đây là một loại người ggif, đều đã sinh qua ba hài tử cơ đấy.”
Lời khắc nghiệt chanh chua vô cùng xa xôi mơ hồ nhưng lại vang rõ ràng bên tai, tuyệt vọng cùng thương tâm thật sâu nơi đáy mắt người nọ giống như có người đang dùng sức vặn lòng của anh, thật là đau a...
Kia đến tột cùng là cái gì, anh đến tột cùng là ai?
Một cái tên quen thuộc miêu tả sinh động, Mạc Du nhức đầu sắp nứt ôm đầu ngồi xổm xuống.
“A Du!”
Đông Lỗi hiển nhiên không nghĩ tới mình tùy tùy tiện tiện câu nói đầu tiên để cho Mạc Du nổi lên phản ứng lớn như vậy, hù dọa bận bịu ném đũa đỡ anh ngồi dậy, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt giống quỷ vậy.
“Tiêu Nhiên... Tiêu Nhiên... Tiêu Nhiên!”
Ánh mắt của Mạc Du trống rỗng mà không tiêu cự, anh xiết chặt lấy đầu vai Đông Lỗi, trong miệng chẳng qua là lặp đi lặp lại hai chữ này, tiếp ngất xỉu đi.
Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện,, một người lẳng lặng ngồi ở trên ghế trông nom.
Tiêu Nhiên, chẳng lẽ là tên một người? Người A Du tâm tâm niệm niệm, đến tột cùng là ai?
Cái y tá mặt trái táo ở cửa ngoắc tay với cậu, cậu bận bịu sửa lại một chút suy nghĩ rối bời chạy tới, chờ anh tỉnh lại lại hỏi anh một chút đi.
“Bác sĩ, bạn ta kết quả là bệnh gì?”
Ngồi ở trước bàn làm việc của bác sĩ, nhìn mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi của chuyên gia của khoa não bệnh viện hàng đầu ở thành phố A, người có giao tình rất sâu với cha của cậu.
“Thật ra thì não của anh ta một chút vấn đề cũng không.”
“Vậy anh ấy gần đây tại sao luôn nhức đầu, còn thường xuyên có... Có ảo giác.”
“Cái này tôi cũng không cách nào giải thích, hơn nữa chúng tôi đã làm kiểm tra kiểm tra toàn thân cho anh ta, phát hiện thân thể của anh hẳn đã chết hơn một tháng trước, hơn nữa... Hơn nữa đa số là bị xe đụng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook