Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
Quyển 3 - Chương 84: Phượng Cầu Hoàng

Editor: Sakura Trang

Ba tháng sau, một nhà tiểu quan quán mới nhất lớn nhất một đêm quật khởi ở đế đô, tên kêu Phượng Cầu Hoàng.

Người từng đi vào đều nói bên trong đơn giản là tiên cảnh nhan gian, lại không nói rường cột chạm trổ cẩm khâm ngọc trướng kia, cũng không nói đến rượu ngon món ngon trân tu dị quả, chỉ nói tiểu quan trong Phượng Cầu Hoàng… Vậy kêu là người một cái chìm đắm say mê a!

Phượng cầu hoàng là một đại viện cổ kính cao ốc, bên trong có trước trước sau sau ba tòa tiểu lâu, đình đài lầu các, thanh trì vườn hoa, bố trí hết sức ưu nhã tinh mỹ.

Ba tòa tiểu lâu từ bên ngoài hướng vào phía trong, chia ra y theo cấp bậc tiểu quan ở Phượng Cầu Hoàng này. Nhưng khách quen nơi đó đều nói, chính là tiểu bình thường nhất ở tòa lâu đầu tiên Sồ Loan các, cũng mỗi cái đều là thanh tú xinh xắn hiếm thấy, làm người ta trìu mến không thôi, mà tòa lâu thứ hai Tiện Loan các, mỹ nhân trong đó, giá cả kia đã không phải là người bình thường có thể nhận được, bình thường chỉ có phú thương cự cổ thế gia công tử nhà giàu có mới có thể đủ để vào.

Tận cùng bên trong Cẩm Loan các, nghe nói vậy càng là vương tôn quý tộc nhàn nhã mua say tư mật, ở bên trong tứ đại đầu bài công tử dáng dấp thiên tiên hạ phàm như thế nào, chỉ riêng tin đồn cũng không dưới năm ba bảy loại.

Chưởng quỹ của Phượng Cầu Hoàng họ Trọng, là vị công tử trẻ tuổi bát diện linh lung, dáng dấp anh khí bức người vóc người khôi ngô, nếu như không phải là cả ngày đợi ở trong ôn nhu hương hun đúc ra gặp người ba phân cười, bản lãnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện tiếng quỷ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ngược lại thật là có chút mùi vị lạnh tuấn hời hợt, làm người ta không quá dám thân cận.

Mùa hè sau ngọ nhàm chán, hậu viện tiếng ve kêu cũng nhiễu người không cách nào nghỉ ngơi. Một góc tiểu lâu trong ao sen tận cùng bên trong Phượng Cầu Hoàng, hai thân ảnh thon dài cao ngất đang đối địch.

Cầm quân đen chính là Trọng trưởng quỹ, hiển nhiên hắn đã trong thế bại trận, một song mày kiếm anh khí vô cùng hận không thể vặn ra một cái đường thoát.

Mà nam tử ngồi đối diện hắn cũng không nóng vội, thấy hắn nửa ngày do dự, cũng không thúc giục hắn, ngược lại tựa vào lưng ghế đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vị trí của tiểu lâu này đối điện với Phi Long điện trong hoàng thành kia, dường như chỉ cần nhìn chăm chú chút, là có thể ở phương xa thấy thân ảnh ngày đêm nhớ mong kia.

Không sai, vị mỹ thiếu niên một thân màu đỏ tía cẩm đoạn trường bào, chính là Mạc Ưu, cũng là đại lão bản của Phượng Cầu Hoàng này. Mà thủ hạ của hắn vị Trọng chưởng quỹ, lại chính là đệ nhất người tài giỏi bên người Phong Thiên Ngạo, Trọng Ảnh.

Nói không khéo, ban đầu Phong Tiêu Nhiên lên ngôi, chuyện thứ nhất Mạc Ưu làm chính là mang một đội tinh binh ra khỏi thành, dùng ký ức khi mình bị bịt mắt tìm được của của Phong Thiên Ngạo, cung điện hùng vĩ đáy cốc —— Thủy Tạ Đại Dạ cung.

Nhưng khi hắn chạy tới nơi đó chỉ còn một biển lửa hừng hực, xem ra Phong Thiên Ngạo cũng sớm đoán được hắn sẽ tìm tới, lại nhẫn tâm đem cho nơi mình xây dựng nhiều năm cho một mồi lửa. Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Mạc Ưu lại quỷ thần xui khiến xông chủ điện giữa biển lửa, nhưng vừa vặn cứu Trọng Ảnh bị trói buộc ở long ỷ. Thì ra Phong Thiên Ngạo nghĩ chế tạo tình cảnh chuyện mình thất bại, vì vậy dùng xích kim ban chỉ buộc lên người Trọng Ảnh.

Ban chỉ Này ngược lại cũng không phải vật hi hãn gì, chẳng qua là là năm đó Minh đế ban tặng, hắn tam huynh đệ một người một cái. Vì vậy hắn đoán chừng Phong Tiêu Nhiên dựa vào bộ hài cốt này cùng một đồ trang sức, sẽ cho là mình đã chết, buông lỏng cảnh giác. Ai ngờ Mạc Ưu động tác thần tốc, lại chạy vào trong cứu Trọng Ảnh ra, suy tính của hắn cũng chỉ hoàn toàn phá hủy.

Từ đây Trọng Ảnh liền nhận Mạc Ưu làm chủ tử, một mực đi theo bên người y, coi như làm ảnh của hắn cùng Phong Tiêu Nhiên, lần này Mạc Ưu rời cung, hắn tự nhiên cũng đi theo ra ngoài.

“Không được, ta cho tới bây giờ cũng không chơi thắng được ngươi, giúp ngươi giải buồn bớt thời gian ngược lại thật. Một hồi Liễu đại nhân tới, để cho hắn cùng ngươi chiến đấu đi.”

Mắt thấy bại cục đã định, Trọng Ảnh dứt khoát đẩy bàn cờ một cái, thẫn thờ cho Mạc Ưu và mình thêm một ly trà mơ ướp lạnh.

“Nga? Hôm nay đã là mười lăm sao? Mười lăm tháng sáu... Thời gian qua thật nhanh.”

Mạc Ưu hoảng hoảng hốt hốt ngẩng đầu lên, từ hắn rời cung sau liền cùng Liễu Minh Nguyên ước định gặp mặt một lần vào mười lăm hàng tháng, vì vậy từ khi hắn mở Phượng Cầu Hoàng này. Tin đồn Đại học sĩ kiêm thủ tịch ngự y Liễu Minh Nguyên mê mệt nam sắc, lưu luyến yên hoa liền truyền ra ở trong triều.

“Vậy ngươi đi làm việc trước đi, buổi tối Hộ bộ thị lang sẽ mang mấy vị khách quý đến, bên trong thì có Tinh Hãn tới làm khách quý, không chừng chính là gian tế bên kia tới, ngươi phải chuẩn bị thật tốt. Bọn họ chọn Cẩm Loan các, ngươi để cho Phi Vân cùng Lạc Kiếm đi đi, hai người bọn họ chững chạc chút, võ công cũng tốt, thích hợp lên đài.

Mạc Ưu đứng dậy sửa lại một chút nếp nhăn trên vạt áo, Trọng Ảnh đáp một tiếng liền đi xuống. Hắn khổ cực thành lập thanh lâu đặc biệt này nhằm quảng nạp người tài giỏi, mở cửa đón khách, vì chính là thành lập một hệ thống tin tức lớn nhất mạnh nhất toàn quốc, có thể giúp sức cho người nọ.

Mà trong ba tháng này, cuộc sống người kia cuộc sống cũng không tốt, y đang cố gắng khai sáng một vương triều thanh minh an định, hắn có thể thấy cố gắng của y.

Trong triều rất nhiều thế lực còn lại của Phong Thiên Ngạo đang từng chút từng chút bị loại bỏ, những người đó thấy đầu mối không đúng, mình cũng trước rối loạn lên, có người mang theo người nhà tư trốn, có người ngoan cố kháng cự, còn có người trực tiếp phản bội, chuyển sang phe của Dạ Huyền đế. Cho nên từ lên ngôi đến bây giờ, có thể nói thế lực của Dạ Uy đế Phong Thiên Ngạo ở trong triều lúc này mới coi là chân chính bị suy yếu, mà sau khi thế lực của hắn tan rã, chuyện thứ nhất Phong Tiêu Nhiên làm là cho Kha hoàng hậu một cái kết cục đương nhiên.

Hơn nửa tháng trước, Kha hoàng hậu bởi vì tâm trí không cao không cẩn thận chết đuối trong hồ ở ngự hoa viên, lúc được cứu lên đã tắt thở.

Hoàng thượng cùng Kha gia tràn đầy sâu xa, cùng Kha hoàng hậu cũng là phu thê tình thâm cầm sắt hài hòa, tại chỗ thi thể khóc một hồi, gần như khóc chảy máu mắt.

Mạc Ưu nghe được đoạn này sau thiếu chút nữa cười phun, Tiêu Nhiên a Tiêu Nhiên, ngươi vẫn là có tài như vậy...

Ai, thật là nhớ ôm ngươi một cái, hôn ngươi một cái.

Lúc Liễu Minh Nguyên tới đã là vào buổi tối, cũng là thời gian Phượng Cầu Hoàng náo nhiệt nhất phong quang nhất.

Nơi hai người gặp mặt chính là phòng ngủ của Mạc Ưu, chỗ an tĩnh nhất vắng vẻ nhất trong Phượng Cầu Hoàng.

“Liễu đại ca hôm nay làm sao rồi? Chẳng lẽ là cùng tiểu Bình nhi nhà ngươi cãi nhau? Vẫn là hắn biết ngươi thường theo ta sung sướng tới không đường về?”

Đẩy cửa vào thấy Liễu Minh Nguyên cả người không được tự nhiên ngồi ở trước bàn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, một tay khoác lên trên bàn không có chút nào tiết tấu ngừng một lát loạn gõ, hơi nhíu mày, Mạc Ưu không khỏi không nhịn được trêu ghẹo hắn. Mấy tháng qua này hắn thường xuyên trêu đùa hắn cùng Bình nhi, khiến cho hai cái hậu tri hậu giác quỷ nhát gan có chút tiến triển, ít nhất hôm nay ở trước mặt hắn đã không lại tránh né yêu mộ của mình đối với đối phương nữa.

“Chớ nói nhảm, Bình nhi còn không biết ngươi sao.”

Mạc Ưu men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phía sau bình phong ánh đèn mờ nhạt, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra có một bóng người.

Nga?

Chẳng lẽ lại làtrong nhà Liễu đại ca làm mai cho hắn, hắn không từ chối được liền dẫn cô nương nhà người ta đi đến hiện trường tìm kích thích sao? Liễu Minh Nguyên này, cái này cũng lần thứ mấy rồi, chưa xong sao…

Mày kiếm nhíu lại bất mãn trợn mắt nhìn Liễu Minh Nguyên một cái, Mạc Ưu vẫn là hết sức trượng nghĩa vặn eo một cái, cười híp mắt đong đưa đi tới trước mặt hắn, nũng nịu nói câu: “Liễu đại nhân của ta, người này nhưng bao lâu không tới, có nhớ tiểu Ưu Ưu không, ngươi người không có lương tâm!”

Diễn trò làm toàn bộ, thuận thế một cái xoay người liền ngồi lên trên đầu gối của Liễu Minh Nguyên…

Di?

Thường ngày hắn không phải nên không kịp chờ đợi ôm hắn như sắc quỷ vậy lại sờ lại hôn nói chút lời nói buồn nôn sao? Hôm nay làm sao lại đơ rồi, lại hoảng hoảng trương trương lập tức đứng lên, còn đem hai tay giấu ra đằng sau dáng vẻ như sợ đụng phải hắn vậy? Dựa vào, ngực cũng cứng lại rồi, làm cái trò gì vậy?

Một cái chống đỡ đỡ bàn tránh mặt mình trực tiếp tiếp xúc khoảng cách gần với sàn nhà, Mạc Ưu không giải thích được trừng mắt một cái Liễu Minh Nguyên không biết bị làm sao, nhưng khi nhìn đến một lớp mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán hắn sau không khỏi trong lòng giật mình một cái, chẳng lẽ phía sau bình phong, không phải cái gì mỹ nhân muốn cùng hắn kết thân?

“Nói, ngươi rốt cuộc giở trò quỷ gì!”

Dường như có một ít dự cảm kỳ quái, Mạc Ưu kéo lại vạt áo của Liễu Minh Nguyên, dán gần mặt hắn cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng hỏi.

“Khụ khụ... Không, cũng không có gì!” Quả nhiên, Liễu Minh Nguyên tiếp tục không ngừng bận rộn đẩy hắn ra, trong hoảng loạn lời nói có chút không có mạch lạc.

“Ta hôm nay quả thật vô sự, chẳng qua là đã ước hẹn cho nên thuận đường tới nhìn ngươi tới xem một chút. Nhìn ngươi cũng tốt vô cùng, vậy ta liền đi trước, ngày khác gặp lại đi, ngươi bảo trọng a!”

Nhìn Liễu Minh Nguyên gần như là không kịp chờ đợi cướp cửa mà chạy, Mạc Ưu không khỏi thần sắc phức tạp xoay người nhìn về bình phong mỏng thêu cây trúc kia.

Một khí tức quen thuộc dời núi lấp biển tới, gần như làm hắn chìm ngập, xúc cảm ấm áp kia, là hắn mấy độ mộng hồi nhớ nhung nữa vô số lần... Thật là đến trước mắt hắn nhưng giống như hóa đá vậy, chẳng qua là đứng ở cạnh cửa bất động. Kia người phía sau là ai, lòng hắn biết rõ. Nhưng hắn không dám động, rất sợ dù là chẳng qua là động một chút, giấc mộng này liền tỉnh.

Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên của ta…

Đang lúc Mạc Ưu sững sờ ở kia thiên nhân giao chiến, Phong Tiêu Nhiên ngồi một mình trên giường sau bình phong nhưng một chút cũng không dễ chịu.

Đáng chết! Hắn lại giấu y tự mở kỹ viện, mới vừa một đường đi tới, tất cả đều là mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, những thiếu niên này hoặc tuấn tú hoặc kiều mỵ, nhưng người người nhiệt tình chủ động, mấy lần muốn dán lên kéo y vào trong phòng bọn họ. Mỗi ngày Ưu Nhi sinh hoạt chung một chỗ với bọn họ, hắn là lão bản của bọn họ, bọn họ tự nhiên nịnh nọt hắn, nịnh hót hắn, thậm chí tới sẽ... cấu kết với hắn!

Sớm chiều bên nhau như vậy!

Chỉ ngồi ở trong phòng suy nghĩ những thứ này cũng đã nhanh  khiến y hành hạ điên rồi, nhưng Mạc Ưu này thật đúng là một không tỉnh tâm, lại vừa vào cửa liền cùng Liễu Minh Nguyên tới một đoạn tiết mục tình chàng ý thiếp, mặc dù biết bọn họ chẳng qua là chơi đùa, nhưng trong lòng của y vẫn là… Cảm giác trăm vuốt cào tâm a!

Đè nén lửa giận lẳng lặng chờ, nhìn Liễu Minh Nguyên thức thời chạy mất dạng, nhìn người mấy tháng không thấy, vốn cho là hắn sẽ vì y hao tổn tinh thần, vì y tức giận, nhưng không nghĩ tới, hắn trôi qua phong phú cực kỳ, so sánh ra mình lại tiều tụy rất nhiều.

Nhất thời lại lúc mới đến có mấy tiểu quan nở nang trơn bóng kiều diễm, Phong Tiêu Nhiên không nhịn được tự ti sờ một cái gò má gầy gò của mình, có chút hối hận ép buộc Liễu Minh Nguyên kéo y tới.

Mà lúc này Mạc Ưu, đã không nhẫn nại được từ từ đi tới nơi của y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương