Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 3 - Chương 81: Nghênh thú hoàng hậu
Editor: Sakura Trang
Tháng mười hai âm lịch, truyền thuyết là sinh nhật của Bách hoa tiên tử, vì vậy một ngày này chính là Hoa Triêu tiết. Mà một năm Hoa Triêu này, toàn bộ đế đô cũng phá lệ vui mừng, bởi vì ngay tại một ngày này, Dạ Huyền đế thần vũ trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc muốn nghênh thú tân hoàng hậu của y.
“Ngươi thật cảm thấy lời nói này thông sao? Lấy tài lực của An Quốc hầu, coi như ở hắn chết sau thuê một trăm người phục vụ nữ nhi của hắn cũng đủ rồi, huống chi hắn còn có nhi tử nhi tức, tổng sẽ không bỏ lại thân muội muội mình không để ý, nơi nào còn cứng rắn kín đáo đưa cho ngươi làm lão bà trên danh nghĩa cho có? Chẳng lẽ ngươi liền thật yên tâm như vậy, không cảm thấy trong chuyện này có kỳ hoặc?”
Trong Phượng Nghi cung, Mạc Ưu nhíu mi giúp Phong Tiêu Nhiên sửa sang lại đại hồng hỉ bào trên người.
Bên ngoài cửa cung như có như không hỉ nhạc xa xa truyền tới, làm hắn khó hiểu một trận nóng nảy, cuối cùng nói ra băn khoăn một mực quanh quẩn ở trong lòng hơn một tháng tới nay.
“Ta còn nghĩ ngươi thật muốn cùng người khác phân lão công đâu, đến bây giờ mới lên tiếng, không chê chậm chút sao?” Phong Tiêu Nhiên ôm eo của Mạc Ưu, cứng rắn là quay mặt không ngừng né tránh của hắn qua cùng mình đối mặt.
Mạc Ưu không nhịn được xụ mặt xuống. Đúng vậy, quả thật trong lòng hắn hứng, mặc dù biết rõ cô nương kia chẳng qua là một ngụy trang chặn lại quần thần nhưng thật chính mắt thấy y thân mặc hỉ bào cùng người khác đi lạy thiên địa, lại kêu hắn làm sao cười được? Huống chi cô nương kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trong lòng y còn có chút không nắm rõ.
Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Được rồi, ngươi đừng tức giận. Bất kể nàng có phải kẻ ngốc có phải hay không, cũng không để ý Kha Phương Nam kia đưa nàng vào cung đến tột cùng là mục đích gì, chính là nàng thật là một thiên tiên thông minh lanh lợi thì như thế nào, ta thích gì ngươi còn không biết sao? Nếu Kha lão gia tử kia nói đều là thật, vậy ta tự nhiên che chở nữ nhi hắn một đời, nếu hắn cố ý muốn gạt ta để cho cho nữ nhi bay lên cao, đó cũng là hắn khởi lòng xấu xa trước, thì không thể trách ta để cho minh châu trên tay hắn thủ thân cả đời.”
Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng ôm một cái eo của Mạc Ưu, cười yếu ớt hôn vào trên sống mũi trắng nõn của hắn. Ưu Nhi, chỉ cần có thể yên tâm thoải mái giống như giờ phút này ôm chặt ngươi, ta không thèm để ý mạo hiểm, cũng không sợ bị mưu hại, ta chẳng qua là vì ngươi, bất kỳ người nào khác, cũng không có biện pháp làm ta bị thương.
Màn đêm lặng lẽ hạ xuống, cả tòa Cam Tuyền cung khắp nơi điểm lồng đèn lớn đỏ rực.
Nhưng bởi vì tiệc rượu không hề đặt ở trong này, vì vậy cũng không náo nhiệt giống Phi Long điện bên kia.
Bên trong tẩm cung Lớn như vậy rũ màn che vui mừng, nến đỏ long phượng ngượng ngùng đốt, từng giọt sáp nến chậm rãi rơi xuống.
Trên phượng tháp một người nữ tử mặc hoa phục ngồi ngay thẳng, khăn tân nương đội đầu đỏ tươi che lại mặt đồ bông, chỉ có thể nhìn ra thân hình xinh đẹp tha thướt, rất là động lòng người.
“Hoàng thượng giá lâm...”
Bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng thái giám thông báo, tân nương kia dường như không có nghe vậy chỉ ngồi bất động, một nãi nương trang phục phụ nhân chừng bốn mươi tuổi bên người nàng bận bịu đẩy nàng một cái, nửa kéo nửa đỡ đem nàng nâng lên, lúc này Phong Tiêu Nhiên cũng đã sải bước đi vào.
Nô tỳ thay hoàng hậu nương nương thỉnh an bệ hạ.”
“Được rồi, không cần đa lễ. Ngươi đi xuống đi, trẫm có lời nói với hoàng hậu.” Phong Tiêu Nhiên dường như uống nhiều mấy ly, trên mặt không khỏi có chút xuân sắc.”... Hoàng thượng, hay là để cho nô tỳ phục vụ nhị vị chủ tử uống quầy rượu hợp cẩn đã.” Người nữ kia người thấy dáng vẻ hoàng đế mặt men say, không khỏi hơi lo âu nhìn về phía tân nương tử một cái.
“Lung nhi không muốn uống rượu, nương thân nói qua nữ hài tử không thể uống rượu.”
Mép giường truyền đến một tiếng thanh âm thanh thúy, Phong Tiêu Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tân nương tử không ngờ tự mình vén khăn đội đầ của tân nương lên.
Một khuôn mặt trắng nõn như sen trắng mang theo chút ủng đỏ, một đôi mắt của mỹ nhân trong suốt hàm tình thanh u như hồ nước sâu tháng chín.
Tiểu thư... Không, hoàng hậu, đây là quy củ, người cũng không thể giống như lúc ở nhà...”
Nữ nhân kia bị tân nương tử bỗng nhiên mở miệng sợ hết hồn, Phong Tiêu Nhiên ngược lại rất là mới lạ nhìn nàng, cũng không ngại, ai sẽ đi tính toán với một hài tử bảy tám tuổi chứ? Nếu y thành hôn sớm, chỉ sợ hài tử cũng đều lớn như vậy.
“Được, vậy chúng ta không uống rượu. Lung nhi phải không? Cùng trẫm tán gẫu một chút được không?”
Y mang theo một vẻ hiếm có mặt ôn hòa cùng tràn đầy tính nhẫn nại khi đối mặt với nữ tử thân thiết đo về phía nàng, lại thấy tiểu cô nương kia híp một đôi mắt to lại gần về phía bên người y.
“Người chính là hoàng thượng sao? Nương của ta để cho ta nghe lời ngươi, người muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó. Hoàng thượng, người thật là đẹp mắt, ta có thể sờ một cái mặt người sao?”
Nữ nhân đứng ở một bên nhất thời mặt đều tối, đang muốn lên trước khuyên can, lại thấy hoàng thượng lặng lẽ khoát tay một cái với nàng tỏ ý nàng đi ra ngoài, cũng chỉ không thể làm gì khác hơn lui xuống,
Phong Tiêu Nhiên tự nhiên sẽ không để cho tiểu cô nương lần đầu tiên gặp mặt cái này khinh bạc, không dấu vết ngăn cản tay ngọc của nàng, chỉ điểm tâm trên bàn nói: “Lung nhi đói bụng sao? Ngồi ở nơi này rất lâu đi?”
Những lời này quả nhiên thành công hấp dẫn chú ý của Kha Nguyệt Lung, cô nàng kia rất nhanh liền nằm bò ở bên cạnh bàn chảy nước miệng.
“Lung nhi, sau này ở đây chính là nhà của muội, trẫm chính là ca ca muội, muội nghĩ muốn cái gì, đều có thể nói với trẫm, trẫm cũng sẽ không để cho người khi dễ muội, được không?”
“Ừ, ừ!” Trong miệng Lung nhi đang bỏ vào tràn đầy hạch đào tô, vội vội vàng vàng nuốt xuống, nhưng hỏi cái vấn đề để cho y rất nhức đầu.
“Nhưng trong nhà muội còn có một cái ca ca, muội phải gọi ngươi, huynh ấy cho là muội kêu huynh ấy làm thế nào? Huynh tên gọi là gì, muội gọi thêm cả tên huynh đi.”
Phong Tiêu Nhiên không khỏi bật cười, quả nhiên là một kẻ ngốc sao? Nàng ở này trong kêu y y, ca ca nhà nàng nghe như thế nào?”
Không nhịn được lắc đầu một cái, y vẫn cười mở miệng: “Trẫm kêu Phong Tiêu Nhiên.”
“Được, Tiêu Nhiên ca ca!”
Lung nhi kia lần này phản ứng ngược lại nhanh, thật nhanh ngồi vào bên người của y, khoác lên một cái cánh tay của y đầu tựa vào trên vai của y, tựa như thật tìm được thân ca ca của nàng vậy.
“Ừ...” Phong Tiêu Nhiên có chút lúng túng lùi về một bên, muốn rút ra cánh tay mình từ trong ngực nàng ra, không biết làm sao đứa nhỏ này ôm chặt vô cùng, y cũng không dám dùng sức hù dọa nàng, chỉ đành phải kệ nàng,
“Lung nhi, lần sau Tiêu Nhiên ca ca sẽ cùng muội, muội có chuyện cũng có thể kêu nô tỳ đi gọi trẫm. Sắc trời không còn sớm, muội sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm kêu người đến dẫn muội đi dạo ngự hoa viên được không?”
“Vâng, tốt, Lung nhi thích nhất đi ra ngoài ngắm hoa!”
Phong Tiêu Nhiên ở trong tiếng tạm biệt Tiêu Nhiên ca ca của Kha Nguyệt Lung hài lòng rời đi, lại cũng không nhìn thấy nữ tử sau lưng bỗng nhiên thu hồi biểu tình si ngốc ngây ngốc, theo tới là một loại cẩn trọng cùng thâm trầm không tương xứng tuổi tác của nàng.
Tôn chủ yên tâm, Thanh Huy nhất định không nhục sứ mạng, định muốn quậy đến Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu xích mích thành thù, muốn người này sống không bằng chết!
Nàng cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn bóng lưng của Phong Tiêu Nhiên, nhớ lại chuyện xảy ra đoạn thời gian này. Đầu tiên tôn chủ dùng kỳ độc khống chế được nhi tử của An Quốc hầu, ép An Quốc hầu đem nữ nhi đưa vào trong cung, lại để cho nàng mạo danh thay thế, chờ cơ hội mà động. Vốn cho là vào cung sau rất khó có cơ hội đến gần hoàng đế, không nghĩ tới y lại phong nàng làm hoàng hậu.
Ngày thứ nhất liền có tiếp xúc thân mật như vậy.
Hừ, Phong Tiêu Nhiên, ngươi đem người khác làm kẻ ngốc, bản thân ngươi mới là kẻ ngốc lớn nhất đó!
Kha Nguyệt Lung giả kia lo hận hận trợn mắt nhìn phương hướng Phong Tiêu Nhiên rời đi, cũng không từng phát giác sau lưng bóng cây loang lổ trong màn đêm, có một màn thân ảnh thon dài đang lặng lẽ đứng lặng, thấy mặt nàng đầy vẻ độc ác, không khỏi hơi cau mày.
“Ưu Nhi! Ưu Nhi!”
Trong Phượng Nghi cung, Phong Tiêu Nhiên dẫn theo A Lâm vội vã bước vào tẩm cung, nhưng không thấy bóng dáng của Mạc Ưu. Đang tìm khắp nơi, lại thấy hắn từ bên ngoài cửa cung đi vào.
“Đi nơi nào vậy, để ta tìm mãi. Vào tối tháng hai này lạnh đó, ngươi còn chạy loạn!”
Phong Tiêu Nhiên đi lên trước ôm hắn, mò nắm lấy tay hắn đặt đằng sau.
Quả nhiên lạnh như băng sương.
“Không có đi đâu, đi lang thang khắp nơi đi dạo. Lão bà cùng người khác động phòng, còn không cho ta đi ra ngoài giải sầu một chút phát tiết một chút nha?”
Mạc Ưu nửa thật nửa giả đáp trả, một mặt cũng kéo tay của Phong Tiêu Nhiên đi vào trong tẩm cung.
A Lâm biết hai vị chủ tử lúc này sẽ không cần hắn hầu hạ, biết điều lui xuống, cũng cẩn thận đóng cửa lại.
“Ta nào động phòng cùng nàng, tùy tiện trò chuyện mấy câu, để cho nàng sống ở trong cung tốt hơn, ngươi ghen lớn như vậy.”
“Người đó a, ta sớm nghe nói Kha hoàng hậu kia hậu xinh đẹp hiếm có như thiên tiên trên đời, lại nói trước kia ngươi cũng không kiêng, ai biết ngươi có thể sắc mê tâm khiếu hay không.”
Mạc Ưu đè Phong Tiêu Nhiên ngồi ở trên giường, mạnh tay giúp y cởi áo khoác lông, lại tức giận nhét một lò sưởi cầm tay vào trong ngực y. Người này, cũng chỉ biết nói mình, y còn không phải là cũng loạn chuyển ở bên ngoài trong trời giá rét hay sao, trên người lạnh như băng còn không biết.
“Nếu ngươi không tin ta, có thể kiểm tra thực hư một chút!”
Phong Tiêu Nhiên thấy sắc mặt hắn không vui, cho là hắn giận mình, không khỏi ngốc nghếch đào hố cho mình nhảy xuống.
“Hắc hắc, cái này nghiệm thế nào cho ra, nói thật vẫn là nói láo, cứ để đất chứng giám thôi.”
Mạc Ưu thấy mỹ nhân liền muốn mắc câu, không khỏi lại tăng thêm lực, thúc giục một cổ chân khí khiến cho sắc mặt rõ ràng hồng hào của mình trở nên tái nhợt ba phân.
“Ưu Nhi, ngươi đừng nóng giận, ta thật không! Không tin... Không tin ngươi sờ một cái!”
Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu “tức” đến sắc mặt cũng trắng bệch, lòng trong càng nóng nảy hơn, y cái kinh hồng tướng quân trí dũng song toàn này, cũng chỉ có đối mặt với người yêu gian trá giảo hoạt chỉ số thông minh mới có thể lập tức từ đang 180 rơi đến âm 180.
Vội vàng kéo tay của Mạc Ưu dò vào trong tiết khố lửa nóng của mình, còn ngốc mặt của hắn tìm tòi nghiên cứu biểu tình của hắn, bỗng nhiên thấy dáng vẻ không nhịn được muốn bật cười lại phải nín đến đỏ bừng trên mặt của hắn, lúc này mới biết mình trúng kế. Thở phì phò nghĩ muốn đẩy người xấu ranh mãnh này ra, lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, tay không an phận dưới người đã sớm không khách khí lọt vào bên trong tiết khố của y bao bọc lấy cây ngọc cao ngất kia, còn xấu xa ghé vào bên tai y nói: “Ừ, vậy để cho ta kiểm nghiệm cẩn thận xem, ân... Thật giống như quả thật thật biết điều nga...”
“... Ngươi... Cút!”
“Tới sao lão bà...”
Mạc Ưu đùa bỡn ỷ lại dây dưa lão bà thân thân nhà hắn, thành công ở đêm tân hôn của y mang y quẹo lên giường của mình, dĩ nhiên coi như hắn không dây dưa, người kia cũng vẫn là sẽ tự mình leo lên giường của hắn.
Phong Tiêu Nhiên là ở canh bốn hôm sau lặng lẽ đứng dậy rời đi, cố ý không quấy rầy Mạc Ưu đang ngủ say, Mạc Ưu cũng một mực hô hấp đều đều quay mặt vào bên trong ngủ, biết tiếng bước chân tận lực hạ thấp của đối phương càng ngày càng xa, một chút cũng không nghe được, hắn mới giật mình một cái xoay mình ngồi dậy, khổ khổ suy nghĩ một màn kia mới vừa rồi thấy ở bên ngoài Cam Tuyền cung.
Nữ tử kia, kết quả là lai lịch gì, muốn làm gì?
Tháng mười hai âm lịch, truyền thuyết là sinh nhật của Bách hoa tiên tử, vì vậy một ngày này chính là Hoa Triêu tiết. Mà một năm Hoa Triêu này, toàn bộ đế đô cũng phá lệ vui mừng, bởi vì ngay tại một ngày này, Dạ Huyền đế thần vũ trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc muốn nghênh thú tân hoàng hậu của y.
“Ngươi thật cảm thấy lời nói này thông sao? Lấy tài lực của An Quốc hầu, coi như ở hắn chết sau thuê một trăm người phục vụ nữ nhi của hắn cũng đủ rồi, huống chi hắn còn có nhi tử nhi tức, tổng sẽ không bỏ lại thân muội muội mình không để ý, nơi nào còn cứng rắn kín đáo đưa cho ngươi làm lão bà trên danh nghĩa cho có? Chẳng lẽ ngươi liền thật yên tâm như vậy, không cảm thấy trong chuyện này có kỳ hoặc?”
Trong Phượng Nghi cung, Mạc Ưu nhíu mi giúp Phong Tiêu Nhiên sửa sang lại đại hồng hỉ bào trên người.
Bên ngoài cửa cung như có như không hỉ nhạc xa xa truyền tới, làm hắn khó hiểu một trận nóng nảy, cuối cùng nói ra băn khoăn một mực quanh quẩn ở trong lòng hơn một tháng tới nay.
“Ta còn nghĩ ngươi thật muốn cùng người khác phân lão công đâu, đến bây giờ mới lên tiếng, không chê chậm chút sao?” Phong Tiêu Nhiên ôm eo của Mạc Ưu, cứng rắn là quay mặt không ngừng né tránh của hắn qua cùng mình đối mặt.
Mạc Ưu không nhịn được xụ mặt xuống. Đúng vậy, quả thật trong lòng hắn hứng, mặc dù biết rõ cô nương kia chẳng qua là một ngụy trang chặn lại quần thần nhưng thật chính mắt thấy y thân mặc hỉ bào cùng người khác đi lạy thiên địa, lại kêu hắn làm sao cười được? Huống chi cô nương kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trong lòng y còn có chút không nắm rõ.
Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Được rồi, ngươi đừng tức giận. Bất kể nàng có phải kẻ ngốc có phải hay không, cũng không để ý Kha Phương Nam kia đưa nàng vào cung đến tột cùng là mục đích gì, chính là nàng thật là một thiên tiên thông minh lanh lợi thì như thế nào, ta thích gì ngươi còn không biết sao? Nếu Kha lão gia tử kia nói đều là thật, vậy ta tự nhiên che chở nữ nhi hắn một đời, nếu hắn cố ý muốn gạt ta để cho cho nữ nhi bay lên cao, đó cũng là hắn khởi lòng xấu xa trước, thì không thể trách ta để cho minh châu trên tay hắn thủ thân cả đời.”
Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng ôm một cái eo của Mạc Ưu, cười yếu ớt hôn vào trên sống mũi trắng nõn của hắn. Ưu Nhi, chỉ cần có thể yên tâm thoải mái giống như giờ phút này ôm chặt ngươi, ta không thèm để ý mạo hiểm, cũng không sợ bị mưu hại, ta chẳng qua là vì ngươi, bất kỳ người nào khác, cũng không có biện pháp làm ta bị thương.
Màn đêm lặng lẽ hạ xuống, cả tòa Cam Tuyền cung khắp nơi điểm lồng đèn lớn đỏ rực.
Nhưng bởi vì tiệc rượu không hề đặt ở trong này, vì vậy cũng không náo nhiệt giống Phi Long điện bên kia.
Bên trong tẩm cung Lớn như vậy rũ màn che vui mừng, nến đỏ long phượng ngượng ngùng đốt, từng giọt sáp nến chậm rãi rơi xuống.
Trên phượng tháp một người nữ tử mặc hoa phục ngồi ngay thẳng, khăn tân nương đội đầu đỏ tươi che lại mặt đồ bông, chỉ có thể nhìn ra thân hình xinh đẹp tha thướt, rất là động lòng người.
“Hoàng thượng giá lâm...”
Bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng thái giám thông báo, tân nương kia dường như không có nghe vậy chỉ ngồi bất động, một nãi nương trang phục phụ nhân chừng bốn mươi tuổi bên người nàng bận bịu đẩy nàng một cái, nửa kéo nửa đỡ đem nàng nâng lên, lúc này Phong Tiêu Nhiên cũng đã sải bước đi vào.
Nô tỳ thay hoàng hậu nương nương thỉnh an bệ hạ.”
“Được rồi, không cần đa lễ. Ngươi đi xuống đi, trẫm có lời nói với hoàng hậu.” Phong Tiêu Nhiên dường như uống nhiều mấy ly, trên mặt không khỏi có chút xuân sắc.”... Hoàng thượng, hay là để cho nô tỳ phục vụ nhị vị chủ tử uống quầy rượu hợp cẩn đã.” Người nữ kia người thấy dáng vẻ hoàng đế mặt men say, không khỏi hơi lo âu nhìn về phía tân nương tử một cái.
“Lung nhi không muốn uống rượu, nương thân nói qua nữ hài tử không thể uống rượu.”
Mép giường truyền đến một tiếng thanh âm thanh thúy, Phong Tiêu Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tân nương tử không ngờ tự mình vén khăn đội đầ của tân nương lên.
Một khuôn mặt trắng nõn như sen trắng mang theo chút ủng đỏ, một đôi mắt của mỹ nhân trong suốt hàm tình thanh u như hồ nước sâu tháng chín.
Tiểu thư... Không, hoàng hậu, đây là quy củ, người cũng không thể giống như lúc ở nhà...”
Nữ nhân kia bị tân nương tử bỗng nhiên mở miệng sợ hết hồn, Phong Tiêu Nhiên ngược lại rất là mới lạ nhìn nàng, cũng không ngại, ai sẽ đi tính toán với một hài tử bảy tám tuổi chứ? Nếu y thành hôn sớm, chỉ sợ hài tử cũng đều lớn như vậy.
“Được, vậy chúng ta không uống rượu. Lung nhi phải không? Cùng trẫm tán gẫu một chút được không?”
Y mang theo một vẻ hiếm có mặt ôn hòa cùng tràn đầy tính nhẫn nại khi đối mặt với nữ tử thân thiết đo về phía nàng, lại thấy tiểu cô nương kia híp một đôi mắt to lại gần về phía bên người y.
“Người chính là hoàng thượng sao? Nương của ta để cho ta nghe lời ngươi, người muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó. Hoàng thượng, người thật là đẹp mắt, ta có thể sờ một cái mặt người sao?”
Nữ nhân đứng ở một bên nhất thời mặt đều tối, đang muốn lên trước khuyên can, lại thấy hoàng thượng lặng lẽ khoát tay một cái với nàng tỏ ý nàng đi ra ngoài, cũng chỉ không thể làm gì khác hơn lui xuống,
Phong Tiêu Nhiên tự nhiên sẽ không để cho tiểu cô nương lần đầu tiên gặp mặt cái này khinh bạc, không dấu vết ngăn cản tay ngọc của nàng, chỉ điểm tâm trên bàn nói: “Lung nhi đói bụng sao? Ngồi ở nơi này rất lâu đi?”
Những lời này quả nhiên thành công hấp dẫn chú ý của Kha Nguyệt Lung, cô nàng kia rất nhanh liền nằm bò ở bên cạnh bàn chảy nước miệng.
“Lung nhi, sau này ở đây chính là nhà của muội, trẫm chính là ca ca muội, muội nghĩ muốn cái gì, đều có thể nói với trẫm, trẫm cũng sẽ không để cho người khi dễ muội, được không?”
“Ừ, ừ!” Trong miệng Lung nhi đang bỏ vào tràn đầy hạch đào tô, vội vội vàng vàng nuốt xuống, nhưng hỏi cái vấn đề để cho y rất nhức đầu.
“Nhưng trong nhà muội còn có một cái ca ca, muội phải gọi ngươi, huynh ấy cho là muội kêu huynh ấy làm thế nào? Huynh tên gọi là gì, muội gọi thêm cả tên huynh đi.”
Phong Tiêu Nhiên không khỏi bật cười, quả nhiên là một kẻ ngốc sao? Nàng ở này trong kêu y y, ca ca nhà nàng nghe như thế nào?”
Không nhịn được lắc đầu một cái, y vẫn cười mở miệng: “Trẫm kêu Phong Tiêu Nhiên.”
“Được, Tiêu Nhiên ca ca!”
Lung nhi kia lần này phản ứng ngược lại nhanh, thật nhanh ngồi vào bên người của y, khoác lên một cái cánh tay của y đầu tựa vào trên vai của y, tựa như thật tìm được thân ca ca của nàng vậy.
“Ừ...” Phong Tiêu Nhiên có chút lúng túng lùi về một bên, muốn rút ra cánh tay mình từ trong ngực nàng ra, không biết làm sao đứa nhỏ này ôm chặt vô cùng, y cũng không dám dùng sức hù dọa nàng, chỉ đành phải kệ nàng,
“Lung nhi, lần sau Tiêu Nhiên ca ca sẽ cùng muội, muội có chuyện cũng có thể kêu nô tỳ đi gọi trẫm. Sắc trời không còn sớm, muội sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm kêu người đến dẫn muội đi dạo ngự hoa viên được không?”
“Vâng, tốt, Lung nhi thích nhất đi ra ngoài ngắm hoa!”
Phong Tiêu Nhiên ở trong tiếng tạm biệt Tiêu Nhiên ca ca của Kha Nguyệt Lung hài lòng rời đi, lại cũng không nhìn thấy nữ tử sau lưng bỗng nhiên thu hồi biểu tình si ngốc ngây ngốc, theo tới là một loại cẩn trọng cùng thâm trầm không tương xứng tuổi tác của nàng.
Tôn chủ yên tâm, Thanh Huy nhất định không nhục sứ mạng, định muốn quậy đến Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu xích mích thành thù, muốn người này sống không bằng chết!
Nàng cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn bóng lưng của Phong Tiêu Nhiên, nhớ lại chuyện xảy ra đoạn thời gian này. Đầu tiên tôn chủ dùng kỳ độc khống chế được nhi tử của An Quốc hầu, ép An Quốc hầu đem nữ nhi đưa vào trong cung, lại để cho nàng mạo danh thay thế, chờ cơ hội mà động. Vốn cho là vào cung sau rất khó có cơ hội đến gần hoàng đế, không nghĩ tới y lại phong nàng làm hoàng hậu.
Ngày thứ nhất liền có tiếp xúc thân mật như vậy.
Hừ, Phong Tiêu Nhiên, ngươi đem người khác làm kẻ ngốc, bản thân ngươi mới là kẻ ngốc lớn nhất đó!
Kha Nguyệt Lung giả kia lo hận hận trợn mắt nhìn phương hướng Phong Tiêu Nhiên rời đi, cũng không từng phát giác sau lưng bóng cây loang lổ trong màn đêm, có một màn thân ảnh thon dài đang lặng lẽ đứng lặng, thấy mặt nàng đầy vẻ độc ác, không khỏi hơi cau mày.
“Ưu Nhi! Ưu Nhi!”
Trong Phượng Nghi cung, Phong Tiêu Nhiên dẫn theo A Lâm vội vã bước vào tẩm cung, nhưng không thấy bóng dáng của Mạc Ưu. Đang tìm khắp nơi, lại thấy hắn từ bên ngoài cửa cung đi vào.
“Đi nơi nào vậy, để ta tìm mãi. Vào tối tháng hai này lạnh đó, ngươi còn chạy loạn!”
Phong Tiêu Nhiên đi lên trước ôm hắn, mò nắm lấy tay hắn đặt đằng sau.
Quả nhiên lạnh như băng sương.
“Không có đi đâu, đi lang thang khắp nơi đi dạo. Lão bà cùng người khác động phòng, còn không cho ta đi ra ngoài giải sầu một chút phát tiết một chút nha?”
Mạc Ưu nửa thật nửa giả đáp trả, một mặt cũng kéo tay của Phong Tiêu Nhiên đi vào trong tẩm cung.
A Lâm biết hai vị chủ tử lúc này sẽ không cần hắn hầu hạ, biết điều lui xuống, cũng cẩn thận đóng cửa lại.
“Ta nào động phòng cùng nàng, tùy tiện trò chuyện mấy câu, để cho nàng sống ở trong cung tốt hơn, ngươi ghen lớn như vậy.”
“Người đó a, ta sớm nghe nói Kha hoàng hậu kia hậu xinh đẹp hiếm có như thiên tiên trên đời, lại nói trước kia ngươi cũng không kiêng, ai biết ngươi có thể sắc mê tâm khiếu hay không.”
Mạc Ưu đè Phong Tiêu Nhiên ngồi ở trên giường, mạnh tay giúp y cởi áo khoác lông, lại tức giận nhét một lò sưởi cầm tay vào trong ngực y. Người này, cũng chỉ biết nói mình, y còn không phải là cũng loạn chuyển ở bên ngoài trong trời giá rét hay sao, trên người lạnh như băng còn không biết.
“Nếu ngươi không tin ta, có thể kiểm tra thực hư một chút!”
Phong Tiêu Nhiên thấy sắc mặt hắn không vui, cho là hắn giận mình, không khỏi ngốc nghếch đào hố cho mình nhảy xuống.
“Hắc hắc, cái này nghiệm thế nào cho ra, nói thật vẫn là nói láo, cứ để đất chứng giám thôi.”
Mạc Ưu thấy mỹ nhân liền muốn mắc câu, không khỏi lại tăng thêm lực, thúc giục một cổ chân khí khiến cho sắc mặt rõ ràng hồng hào của mình trở nên tái nhợt ba phân.
“Ưu Nhi, ngươi đừng nóng giận, ta thật không! Không tin... Không tin ngươi sờ một cái!”
Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu “tức” đến sắc mặt cũng trắng bệch, lòng trong càng nóng nảy hơn, y cái kinh hồng tướng quân trí dũng song toàn này, cũng chỉ có đối mặt với người yêu gian trá giảo hoạt chỉ số thông minh mới có thể lập tức từ đang 180 rơi đến âm 180.
Vội vàng kéo tay của Mạc Ưu dò vào trong tiết khố lửa nóng của mình, còn ngốc mặt của hắn tìm tòi nghiên cứu biểu tình của hắn, bỗng nhiên thấy dáng vẻ không nhịn được muốn bật cười lại phải nín đến đỏ bừng trên mặt của hắn, lúc này mới biết mình trúng kế. Thở phì phò nghĩ muốn đẩy người xấu ranh mãnh này ra, lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, tay không an phận dưới người đã sớm không khách khí lọt vào bên trong tiết khố của y bao bọc lấy cây ngọc cao ngất kia, còn xấu xa ghé vào bên tai y nói: “Ừ, vậy để cho ta kiểm nghiệm cẩn thận xem, ân... Thật giống như quả thật thật biết điều nga...”
“... Ngươi... Cút!”
“Tới sao lão bà...”
Mạc Ưu đùa bỡn ỷ lại dây dưa lão bà thân thân nhà hắn, thành công ở đêm tân hôn của y mang y quẹo lên giường của mình, dĩ nhiên coi như hắn không dây dưa, người kia cũng vẫn là sẽ tự mình leo lên giường của hắn.
Phong Tiêu Nhiên là ở canh bốn hôm sau lặng lẽ đứng dậy rời đi, cố ý không quấy rầy Mạc Ưu đang ngủ say, Mạc Ưu cũng một mực hô hấp đều đều quay mặt vào bên trong ngủ, biết tiếng bước chân tận lực hạ thấp của đối phương càng ngày càng xa, một chút cũng không nghe được, hắn mới giật mình một cái xoay mình ngồi dậy, khổ khổ suy nghĩ một màn kia mới vừa rồi thấy ở bên ngoài Cam Tuyền cung.
Nữ tử kia, kết quả là lai lịch gì, muốn làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook