Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 3 - Chương 72: Nhuyễn ngữ úy tình
Editor: Sakura Trang
Mới vừa đi tới gần cửa viện, liền đụng vào ngực của A Lâm.
“Đã trễ thế này ngươi vội vội vàng vàng đi chỗ nào a?” Mạc Ưu không khỏi kỳ quái.
“Điện hạ nói trong người cảm thấy rất nóng, không ngủ được, để cho tiểu nhân đi lấy chút nước đá.” A Lâm có chút khó xử đáp. Hắn là người hầu thân cận nhất bên người Phong Tiêu Nhiên, tự nhiên biết thân phận chân thật của Mạc Ưu, vì vậy nói chuyện là vô cùng khách khí.
Lúc này Mạc Ưu mới nhớ tới người mang thai quả thật tương đối dễ dàng nóng trong người, nhưng nước đá là vạn vạn không uống được, sẽ bị thương dạ dày, liền phất phất tay với A Lâm nói: “Không cần làm việc, ngươi đi nghỉ ngơi đi, điện hạ nơi đó có ta.”
A Lâm tự nhiên cũng chỉ mong câu này đâu, lập tức cúi người liền lui xuống.
Bên trong phòng xông hương nhàn nhạt, là mùi bình thường Phong Tiêu Nhiên thích, giúp ngưng thần tĩnh khí, thanh tĩnh xa xưa xa xưa. Phong Tiêu Nhiên nghiêng dựa vào đầu giường lẳng lặng lật xem một quyển sách, nghe được tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ từ tốn nói câu: “Nhanh như vậy.”
Mạc Ưu thấy trên mặt y tái nhợt gần như không một chút huyết sắc, lông mi đen dày rũ thấp, tạo một tầng bóng mờ màu xanh nhạt trên mặt, dưới ánh đèn mờ tối trước giường tỏ ra phá lệ nhu hòa mà chọc người trìu mến.
Nhất thời trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều áy náy, y nguyên bổn chính là một hoàng tử, sinh ra bị giáo dục để ngồi lên đế vị, chỉ biết là trở thành thiên mệnh chân long thiên tử, chỉ biết là nhất tướng công thành vạn cốt khô, không thể nào có người nói cho y chúng sinh ngang hàng, phải nói nhân quyền, mình này không giải thích được tự nhiên tức giận với y, có ý gì chứ?
Phong Tiêu Nhiên thấy người tới chậm chạp không nói lời nào, liền khép lại sách có chút không nhịn được ngẩng đầu lên, lại thấy Mạc Ưu lăng lăng đứng ở trước mặt, không khỏi cũng có chút sững sờ. Nhớ tới mới vừa rồi tranh chấp, nguyên là mình nhất thời tính khí đang êm đẹp tự nhiên nổi giận với hắn, chạy ra sau thấy hắn cũng không đuổi theo, trong lòng càng tức, liền một mình trở về phòng.
Nằm ở trên giường bình tâm tĩnh khí suy nghĩ một chút, phần lớn vẫn là vẫn là mình sai, chẳng qua là trời sinh ở trên cao y, kia làm sao biết nhận sai với người khác chứ?
Bốn mắt nhìn nhau, càng thêm trầm mặc không nói nên lời.
“Ngươi qua tới làm gì, dứt khoát ở phòng khách ung dung một đêm không tốt sao?” Hồi lâu, vẫn là Phong Tiêu Nhiên mở miệng trước, tuy ngoài miệng như cũ không buông tha người, giọng nhưng mềm nhũn rất nhiều.
Mạc Ưu nghe giọng y nửa tức giận nửa oán trách, một đôi mắt phượng có chút không biết làm sao nhìn về phía nơi khác, trong lòng đã sớm đau lòng mềm thành một đoàn, nơi nào còn tức giận, bận bịu tiến tới bên người ôm lấy vòng vòng eo tròn vo một vòng lớn của y, cười hì hì thổi bên tai y, khi thì khẽ liếm một chút rái tai màu nhạt của y.
“Ta ngược lại là nghĩ ung dung đâu, chẳng qua là muốn nhớ ngươi không ngủ được, ngươi nói làm sao mới tốt bây giờ?”
Lời ngon tiếng ngọt ai đều thích nghe, huống chi những lời này là từ Mạc Ưu mang theo khuôn mặt mỹ nhân mê chết người không đền mạng nói ra, Phong Tiêu Nhiên mặc dù đã bị hắn thỉnh thoảng thâm tình bày tỏ làm mình đồng da sắt, nhưng ở hắn đầu óc xấu trêu đùa vẫn là không lạnh lùng nổi, không thể không thở dài, một tay cầm sách nhẹ nhàng gõ một cái trên trán hắn.
“Sợ ngươi, lên đây đi.”
Mạc Ưu hành động nhanh chóng chui vào trong chăn ấm áp, tiện tay thả màn che xuống, một đôi tay không an phận đã sớm khóe léo xuyên áo lót của Phong Tiêu Nhiên trượt đi vào, nhẹ nhàng che ở bụng nhô lên của y. Xúc cảm hơi lạnh làm cả người nóng ran y cảm thấy một sảng khoái, không khỏi thật thấp hừ một tiếng, toàn bộ người càng nhích lại gần trên người hắn, dường như khát cầu vuốt ve nhiều hơn sâu hơn.
Mạc Ưu vốn chỉ là muốn cùng y thân cận một chút, nhưng hai người chia xa mấy tháng, gặp nhau sau lại bởi vì thân thể của Phong Tiêu Nhiên không tốt bào thai cũng không ổn, vì vậy một mực không dám làm động tác quá thân mật, hôm nay nghe người nọ ở trong ngực không tự chủ than nhẹ một tiếng, lại có hiệu quả khác gì tiếng nổ bên tai. Làm hắn lập tức cảm thấy bụng dưới nóng như lửa toàn thân như thiêu đốt, hận không thể lập tức ăn sạch sẽ Phong Tiêu Nhiên mới được.
Cố gắng chịu đựng dục vọng sung mãn, hắn tận lực không dấu vết dịch lui ra ngoài, lúc cúi đầu nhìn về phía người kia, chỉ có thể nhìn thấy gò má do y hơi cúi đầu, vành tai xinh xắn đã sớm không tự chủ được hồng nhuận, giống như một trái anh đào chín, kiều diễm ướt át, khiến người ao ước.
Mạc Ưu cảm thấy sức nhẫn nại của mình sắp tới cực hạn, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng. Ai ngờ người nọ trong ngực tựa như không biết tâm tư của hắn vậy, còn không biết sống chết dụa vào gần hắn, thậm chí ngược lại còn dây dưa eo của hắn, gương mặt trắng nõn tinh tế cọ trước lồng ngực phơi bày da thịt của hắn, hai người đều là nóng bỏng đến dọa người.
“Ưu Nhi, ngươi không muốn ôm ta sao?” Dường như cảm thấy chần chờ của Mạc Ưu, Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên thẳng tắp đối mặt ánh mắt của hắn. Con ngươi như đầm sâu kia rõ ràng đã dần dần bị tình dục phủ lên, tại sao hắn vẫn là chậm chạp không?
“Ưm…” Sau khi mang thai rất ít trải qua chuyện hoan ái thân thể trở nên rất là nhạy cảm, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao làm y có chút khó mà tự kiềm chế, y không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ bắt lấy bàn tay của Mạc Ưu nguyên bản che ở trên bụng y trượt lên trên, ở trước ngực mình từ từ dao động, vô tình hay cố ý đi đụng chạm hai viên ngọc châu đã sớm sưng lên chờ đợi an ủi.
Y cũng không biết hành động như vậy của mình đối với Mạc Ưu mà nói ý nghĩa trêu đùa như thế nào, Mạc Ưu cũng nhanh sụp đổ nhìn người trong ngực có chút ý loạn tình mê, từ đầu đến cuối đối với thân thể y không yên tâm, không dám vượt nửa bước qua lôi trì.
“Tiêu Nhiên, đừng, ngươi tháng sau liền muốn sinh, ta sợ?”
Một cái tay của Mạc Ưu bị Phong Tiêu Nhiên vững vàng bắt được, một cái tay khác cũng không nhịn được ôm chặt lấy eo của người kia, tham lam hút mùi thơm nhàn nhạt mát lạnh có một không hai trên người y. Người của y thật là mềm, nếu không phải Mạc Ưu nâng, chỉ sợ liền muốn xụi xuống ở trong ngực hắn.
“Minh Nguyên nói qua nơi nam tử sinh sản không mềm dẻo có lực như nữ nhân, cho nên trước khi sinh làm chuyện phòng the vừa phải ngược lại có trợ giúp mở rộng sản đạo, lại nói những ngày qua ta đã tốt hơn nhiều, ngươi sợ cái gì.”
Phong Tiêu Nhiên lần đầu tiên chủ động như vậy, thân thể nhạy cảm đã sớm đối với vuốt ve của Mạc Ưu thực tủy tri vị, thật không nghĩ tới dục vọng một khi bị vén lên liền càng như dầu sôi lửa bỏng, nơi nào còn nhớ được giả vờ dè đặt.
“Nhưng ta? Ta không được.” Không biết tiểu ác ma từ đâu tới bỗng nhiên lướt qua đầu Mạc Ưu Mạc Ưu, để cho hắn không nhịn được nghĩ trêu đùa người yêu ở phương diện làm tình luôn là bị động không được tự nhiên, ai bảo y mỗi lần cũng để cho mình chủ động.
“Ngươi làm sao, có phải là bị bệnh hay không?” Quả nhiên, Tiêu Nhiên lập tức ân cần lên, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán của hắn.
“Ta, ta? Tiêu Nhiên, ngươi quên ta ở trong cung hơn hai tháng sao? Trong cung trừ hoàng thượng, lại sao có thể có nam nhân chân chính.”
Mạc Ưu dường như có chút không chịu nổi quay đầu đi chỗ khác, hai vai bởi vì cố nín cười mà run rẩy kịch liệt, nhưng tạo cho người khác bóng lưng giống như là hết sức nhẫn nại thống khổ.
“Cái gì? Chẳng lẽ hắn cho ngươi dùng dược của nam phi?”
Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng một trận ầm tiếng sấm mà qua, cũng không phát hiện mình gần như là không nói lên lời. Người kia, hắn lại ác tâm như vậy! Ưu Nhi, Ưu Nhi đáng thương!
“Thật xin lỗi, đều là ta, ta hại ngươi!” Từ đằng sau ôm chặt Mạc Ưu, Phong Tiêu Nhiên cảm thấy lòng mình giống như y phục chờ đợi vắt nước vậy vặn thành một cuộn, đau đến gần như hít thở không thông.
“Vậy ngươi nói, về sau ngươi có thể không cần ta hay không? Có thể thú người khác làm vương phi hay không?” Mạc Ưu không dám ngẩng đầu, sợ ngẩng đầu một cái mình không nhịn được lộ tẩy ánh mắt nụ cười, chẳng qua là vừa quay người liền ôm chặt lấy người nọ, đem mặt chôn ở hõm vai của y. Thật dễ ngử? Thật thích mùi trên người Tiêu Nhiên.
Đột ngột hỏi ra một câu như vậy, liền Mạc Ưu mình cũng sợ hết hồn. Hắn vốn chỉ là nghĩ trêu đùa trêu đùa y, tại sao muốn nói đề tài hắn một mực không dám đi đụng chạm? Lịch sử Cổ đại hắn không nắm rõ, nhưng cũng biết một đế vương muốn thành tự lưu danh thiên cổ cần có ngoại lực, ví dụ như đội quân tinh nhuệ trung thành, ví dụ như bên ngoại hoàng hậu thực lực hùng hậu phú khả địch quốc.
Lời vừa đã hỏi ra, lòng của hắn lại là không ngừng nhảy, thậm chí không muốn nghe câu trả lời của y.
“Ta có thể thề với trời, trọn đời trọn kiếp trong lòng chỉ có một ngươi là Mạc Ưu.”
Thanh âm bình tĩnh êm dịu vang lên bên tai, tâm nhắc tới cổ họng của Mạc Ưu lại rơi xuống, chợt trong lòng động một cái, không nhịn được đứng dậy nghiêm nghị nói: “Bất kể tương lai ngươi là ai, là thân phận gì, mời ngươi nhớ lời ngày hôm nay. Nếu như ngươi nuốt lời, ngươi ta sẽ không bao giờ gặp lại.”
“Được, hảo nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh, hôm nay chúng ta vỗ tay thề, không bao giờ ruồng bỏ lời thề của mình.” Phong Tiêu Nhiên dường như cũng cảm nhận được nghiêm túc của Mạc Ưu, trong lòng dường như có loại bất an mơ hồ sắp xảy ra, nhưng bị y cố ý ném đến sau đầu.
“Tiêu Nhiên, ngươi còn muốn không?” Thật sâu ôm lấy người trong ngực, Mạc Ưu chợt nhớ tới mình mới vừa rồi đùa dai, mặc dù Tiêu Nhiên không nói, nhưng hắn biết trong lòng y rất áy náy, một cổ cảm giác tội ác cuối cùng không nhịn được leo lên trong lòng.
“Khụ, không, không nghĩ, ta mệt mỏi, buồn ngủ.” Phong Tiêu Nhiên bị hắn chợt hỏi một chút như vậy cả kinh thiếu chút nữa sặc nước miếng, rất sợ làm thương tổn tự ái của Mạc Ưu, bận bịu vỗ một cái tay của hắn đỏ mặt che giấu xoay người vào trong ngủ.
“Ngươi cũng đi ngủ đi, khuya rồi.”
“Nga?????? Nhưng ta không ngủ được.” Thanh âm kéo dài của Mạc Ưu một cái dán lên lưng của Phong Tiêu Nhiên, món đồ bên dưới đã sớm nóng như lửa lập tức chọc chọc sau lưng của y, thậm chí còn không biết vô tình hay cố ý ma sát.”
“Ngươi?” Phong Tiêu Nhiên hiển nhiên có chút chưa kịp phản ứng, khi y kinh dị quay người lại nhìn Mạc Ưu, sớm bị y hắn hôn thật sâu, u mê nhìn ánh mắt đầy ý cười vì quỷ kế được như ý của người nọ, lập tức hiểu rõ ra, trợn mắt nhìn hắn một cái, lại bị hắn dùng chiếc lưỡi linh hoạt xâm phạm trừng phạt, trong miệng từng trận tê dại, ánh mắt trừng người kia tự nhiên cũng mất hiệu quả, ngược lại bằng thêm mấy phần mị lực dụ hoặc.
“Ngươi cái người này?”Thanh âm tức giận vùi lấp ở trong bờ môi giao triền, lực đạo bàn tay tràn đầy ma lực của người nọ ở trên lưng y xoa nắn chơi đùa, khiến cho y cuối cùng vẫn là có chút không cam lòng lại không thể không thỏa hiệp nhắm hai mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ tràng triền miên hoan hảo đã lâu này.
Mới vừa đi tới gần cửa viện, liền đụng vào ngực của A Lâm.
“Đã trễ thế này ngươi vội vội vàng vàng đi chỗ nào a?” Mạc Ưu không khỏi kỳ quái.
“Điện hạ nói trong người cảm thấy rất nóng, không ngủ được, để cho tiểu nhân đi lấy chút nước đá.” A Lâm có chút khó xử đáp. Hắn là người hầu thân cận nhất bên người Phong Tiêu Nhiên, tự nhiên biết thân phận chân thật của Mạc Ưu, vì vậy nói chuyện là vô cùng khách khí.
Lúc này Mạc Ưu mới nhớ tới người mang thai quả thật tương đối dễ dàng nóng trong người, nhưng nước đá là vạn vạn không uống được, sẽ bị thương dạ dày, liền phất phất tay với A Lâm nói: “Không cần làm việc, ngươi đi nghỉ ngơi đi, điện hạ nơi đó có ta.”
A Lâm tự nhiên cũng chỉ mong câu này đâu, lập tức cúi người liền lui xuống.
Bên trong phòng xông hương nhàn nhạt, là mùi bình thường Phong Tiêu Nhiên thích, giúp ngưng thần tĩnh khí, thanh tĩnh xa xưa xa xưa. Phong Tiêu Nhiên nghiêng dựa vào đầu giường lẳng lặng lật xem một quyển sách, nghe được tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ từ tốn nói câu: “Nhanh như vậy.”
Mạc Ưu thấy trên mặt y tái nhợt gần như không một chút huyết sắc, lông mi đen dày rũ thấp, tạo một tầng bóng mờ màu xanh nhạt trên mặt, dưới ánh đèn mờ tối trước giường tỏ ra phá lệ nhu hòa mà chọc người trìu mến.
Nhất thời trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều áy náy, y nguyên bổn chính là một hoàng tử, sinh ra bị giáo dục để ngồi lên đế vị, chỉ biết là trở thành thiên mệnh chân long thiên tử, chỉ biết là nhất tướng công thành vạn cốt khô, không thể nào có người nói cho y chúng sinh ngang hàng, phải nói nhân quyền, mình này không giải thích được tự nhiên tức giận với y, có ý gì chứ?
Phong Tiêu Nhiên thấy người tới chậm chạp không nói lời nào, liền khép lại sách có chút không nhịn được ngẩng đầu lên, lại thấy Mạc Ưu lăng lăng đứng ở trước mặt, không khỏi cũng có chút sững sờ. Nhớ tới mới vừa rồi tranh chấp, nguyên là mình nhất thời tính khí đang êm đẹp tự nhiên nổi giận với hắn, chạy ra sau thấy hắn cũng không đuổi theo, trong lòng càng tức, liền một mình trở về phòng.
Nằm ở trên giường bình tâm tĩnh khí suy nghĩ một chút, phần lớn vẫn là vẫn là mình sai, chẳng qua là trời sinh ở trên cao y, kia làm sao biết nhận sai với người khác chứ?
Bốn mắt nhìn nhau, càng thêm trầm mặc không nói nên lời.
“Ngươi qua tới làm gì, dứt khoát ở phòng khách ung dung một đêm không tốt sao?” Hồi lâu, vẫn là Phong Tiêu Nhiên mở miệng trước, tuy ngoài miệng như cũ không buông tha người, giọng nhưng mềm nhũn rất nhiều.
Mạc Ưu nghe giọng y nửa tức giận nửa oán trách, một đôi mắt phượng có chút không biết làm sao nhìn về phía nơi khác, trong lòng đã sớm đau lòng mềm thành một đoàn, nơi nào còn tức giận, bận bịu tiến tới bên người ôm lấy vòng vòng eo tròn vo một vòng lớn của y, cười hì hì thổi bên tai y, khi thì khẽ liếm một chút rái tai màu nhạt của y.
“Ta ngược lại là nghĩ ung dung đâu, chẳng qua là muốn nhớ ngươi không ngủ được, ngươi nói làm sao mới tốt bây giờ?”
Lời ngon tiếng ngọt ai đều thích nghe, huống chi những lời này là từ Mạc Ưu mang theo khuôn mặt mỹ nhân mê chết người không đền mạng nói ra, Phong Tiêu Nhiên mặc dù đã bị hắn thỉnh thoảng thâm tình bày tỏ làm mình đồng da sắt, nhưng ở hắn đầu óc xấu trêu đùa vẫn là không lạnh lùng nổi, không thể không thở dài, một tay cầm sách nhẹ nhàng gõ một cái trên trán hắn.
“Sợ ngươi, lên đây đi.”
Mạc Ưu hành động nhanh chóng chui vào trong chăn ấm áp, tiện tay thả màn che xuống, một đôi tay không an phận đã sớm khóe léo xuyên áo lót của Phong Tiêu Nhiên trượt đi vào, nhẹ nhàng che ở bụng nhô lên của y. Xúc cảm hơi lạnh làm cả người nóng ran y cảm thấy một sảng khoái, không khỏi thật thấp hừ một tiếng, toàn bộ người càng nhích lại gần trên người hắn, dường như khát cầu vuốt ve nhiều hơn sâu hơn.
Mạc Ưu vốn chỉ là muốn cùng y thân cận một chút, nhưng hai người chia xa mấy tháng, gặp nhau sau lại bởi vì thân thể của Phong Tiêu Nhiên không tốt bào thai cũng không ổn, vì vậy một mực không dám làm động tác quá thân mật, hôm nay nghe người nọ ở trong ngực không tự chủ than nhẹ một tiếng, lại có hiệu quả khác gì tiếng nổ bên tai. Làm hắn lập tức cảm thấy bụng dưới nóng như lửa toàn thân như thiêu đốt, hận không thể lập tức ăn sạch sẽ Phong Tiêu Nhiên mới được.
Cố gắng chịu đựng dục vọng sung mãn, hắn tận lực không dấu vết dịch lui ra ngoài, lúc cúi đầu nhìn về phía người kia, chỉ có thể nhìn thấy gò má do y hơi cúi đầu, vành tai xinh xắn đã sớm không tự chủ được hồng nhuận, giống như một trái anh đào chín, kiều diễm ướt át, khiến người ao ước.
Mạc Ưu cảm thấy sức nhẫn nại của mình sắp tới cực hạn, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng. Ai ngờ người nọ trong ngực tựa như không biết tâm tư của hắn vậy, còn không biết sống chết dụa vào gần hắn, thậm chí ngược lại còn dây dưa eo của hắn, gương mặt trắng nõn tinh tế cọ trước lồng ngực phơi bày da thịt của hắn, hai người đều là nóng bỏng đến dọa người.
“Ưu Nhi, ngươi không muốn ôm ta sao?” Dường như cảm thấy chần chờ của Mạc Ưu, Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên thẳng tắp đối mặt ánh mắt của hắn. Con ngươi như đầm sâu kia rõ ràng đã dần dần bị tình dục phủ lên, tại sao hắn vẫn là chậm chạp không?
“Ưm…” Sau khi mang thai rất ít trải qua chuyện hoan ái thân thể trở nên rất là nhạy cảm, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao làm y có chút khó mà tự kiềm chế, y không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ bắt lấy bàn tay của Mạc Ưu nguyên bản che ở trên bụng y trượt lên trên, ở trước ngực mình từ từ dao động, vô tình hay cố ý đi đụng chạm hai viên ngọc châu đã sớm sưng lên chờ đợi an ủi.
Y cũng không biết hành động như vậy của mình đối với Mạc Ưu mà nói ý nghĩa trêu đùa như thế nào, Mạc Ưu cũng nhanh sụp đổ nhìn người trong ngực có chút ý loạn tình mê, từ đầu đến cuối đối với thân thể y không yên tâm, không dám vượt nửa bước qua lôi trì.
“Tiêu Nhiên, đừng, ngươi tháng sau liền muốn sinh, ta sợ?”
Một cái tay của Mạc Ưu bị Phong Tiêu Nhiên vững vàng bắt được, một cái tay khác cũng không nhịn được ôm chặt lấy eo của người kia, tham lam hút mùi thơm nhàn nhạt mát lạnh có một không hai trên người y. Người của y thật là mềm, nếu không phải Mạc Ưu nâng, chỉ sợ liền muốn xụi xuống ở trong ngực hắn.
“Minh Nguyên nói qua nơi nam tử sinh sản không mềm dẻo có lực như nữ nhân, cho nên trước khi sinh làm chuyện phòng the vừa phải ngược lại có trợ giúp mở rộng sản đạo, lại nói những ngày qua ta đã tốt hơn nhiều, ngươi sợ cái gì.”
Phong Tiêu Nhiên lần đầu tiên chủ động như vậy, thân thể nhạy cảm đã sớm đối với vuốt ve của Mạc Ưu thực tủy tri vị, thật không nghĩ tới dục vọng một khi bị vén lên liền càng như dầu sôi lửa bỏng, nơi nào còn nhớ được giả vờ dè đặt.
“Nhưng ta? Ta không được.” Không biết tiểu ác ma từ đâu tới bỗng nhiên lướt qua đầu Mạc Ưu Mạc Ưu, để cho hắn không nhịn được nghĩ trêu đùa người yêu ở phương diện làm tình luôn là bị động không được tự nhiên, ai bảo y mỗi lần cũng để cho mình chủ động.
“Ngươi làm sao, có phải là bị bệnh hay không?” Quả nhiên, Tiêu Nhiên lập tức ân cần lên, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán của hắn.
“Ta, ta? Tiêu Nhiên, ngươi quên ta ở trong cung hơn hai tháng sao? Trong cung trừ hoàng thượng, lại sao có thể có nam nhân chân chính.”
Mạc Ưu dường như có chút không chịu nổi quay đầu đi chỗ khác, hai vai bởi vì cố nín cười mà run rẩy kịch liệt, nhưng tạo cho người khác bóng lưng giống như là hết sức nhẫn nại thống khổ.
“Cái gì? Chẳng lẽ hắn cho ngươi dùng dược của nam phi?”
Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng một trận ầm tiếng sấm mà qua, cũng không phát hiện mình gần như là không nói lên lời. Người kia, hắn lại ác tâm như vậy! Ưu Nhi, Ưu Nhi đáng thương!
“Thật xin lỗi, đều là ta, ta hại ngươi!” Từ đằng sau ôm chặt Mạc Ưu, Phong Tiêu Nhiên cảm thấy lòng mình giống như y phục chờ đợi vắt nước vậy vặn thành một cuộn, đau đến gần như hít thở không thông.
“Vậy ngươi nói, về sau ngươi có thể không cần ta hay không? Có thể thú người khác làm vương phi hay không?” Mạc Ưu không dám ngẩng đầu, sợ ngẩng đầu một cái mình không nhịn được lộ tẩy ánh mắt nụ cười, chẳng qua là vừa quay người liền ôm chặt lấy người nọ, đem mặt chôn ở hõm vai của y. Thật dễ ngử? Thật thích mùi trên người Tiêu Nhiên.
Đột ngột hỏi ra một câu như vậy, liền Mạc Ưu mình cũng sợ hết hồn. Hắn vốn chỉ là nghĩ trêu đùa trêu đùa y, tại sao muốn nói đề tài hắn một mực không dám đi đụng chạm? Lịch sử Cổ đại hắn không nắm rõ, nhưng cũng biết một đế vương muốn thành tự lưu danh thiên cổ cần có ngoại lực, ví dụ như đội quân tinh nhuệ trung thành, ví dụ như bên ngoại hoàng hậu thực lực hùng hậu phú khả địch quốc.
Lời vừa đã hỏi ra, lòng của hắn lại là không ngừng nhảy, thậm chí không muốn nghe câu trả lời của y.
“Ta có thể thề với trời, trọn đời trọn kiếp trong lòng chỉ có một ngươi là Mạc Ưu.”
Thanh âm bình tĩnh êm dịu vang lên bên tai, tâm nhắc tới cổ họng của Mạc Ưu lại rơi xuống, chợt trong lòng động một cái, không nhịn được đứng dậy nghiêm nghị nói: “Bất kể tương lai ngươi là ai, là thân phận gì, mời ngươi nhớ lời ngày hôm nay. Nếu như ngươi nuốt lời, ngươi ta sẽ không bao giờ gặp lại.”
“Được, hảo nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh, hôm nay chúng ta vỗ tay thề, không bao giờ ruồng bỏ lời thề của mình.” Phong Tiêu Nhiên dường như cũng cảm nhận được nghiêm túc của Mạc Ưu, trong lòng dường như có loại bất an mơ hồ sắp xảy ra, nhưng bị y cố ý ném đến sau đầu.
“Tiêu Nhiên, ngươi còn muốn không?” Thật sâu ôm lấy người trong ngực, Mạc Ưu chợt nhớ tới mình mới vừa rồi đùa dai, mặc dù Tiêu Nhiên không nói, nhưng hắn biết trong lòng y rất áy náy, một cổ cảm giác tội ác cuối cùng không nhịn được leo lên trong lòng.
“Khụ, không, không nghĩ, ta mệt mỏi, buồn ngủ.” Phong Tiêu Nhiên bị hắn chợt hỏi một chút như vậy cả kinh thiếu chút nữa sặc nước miếng, rất sợ làm thương tổn tự ái của Mạc Ưu, bận bịu vỗ một cái tay của hắn đỏ mặt che giấu xoay người vào trong ngủ.
“Ngươi cũng đi ngủ đi, khuya rồi.”
“Nga?????? Nhưng ta không ngủ được.” Thanh âm kéo dài của Mạc Ưu một cái dán lên lưng của Phong Tiêu Nhiên, món đồ bên dưới đã sớm nóng như lửa lập tức chọc chọc sau lưng của y, thậm chí còn không biết vô tình hay cố ý ma sát.”
“Ngươi?” Phong Tiêu Nhiên hiển nhiên có chút chưa kịp phản ứng, khi y kinh dị quay người lại nhìn Mạc Ưu, sớm bị y hắn hôn thật sâu, u mê nhìn ánh mắt đầy ý cười vì quỷ kế được như ý của người nọ, lập tức hiểu rõ ra, trợn mắt nhìn hắn một cái, lại bị hắn dùng chiếc lưỡi linh hoạt xâm phạm trừng phạt, trong miệng từng trận tê dại, ánh mắt trừng người kia tự nhiên cũng mất hiệu quả, ngược lại bằng thêm mấy phần mị lực dụ hoặc.
“Ngươi cái người này?”Thanh âm tức giận vùi lấp ở trong bờ môi giao triền, lực đạo bàn tay tràn đầy ma lực của người nọ ở trên lưng y xoa nắn chơi đùa, khiến cho y cuối cùng vẫn là có chút không cam lòng lại không thể không thỏa hiệp nhắm hai mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ tràng triền miên hoan hảo đã lâu này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook