Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 2 - Chương 63: Bỗng nhiên sinh biến
Editor: Sakura Trang
Đội ngũ về đế đô cuối cùng vẫn là tạm dừng ở dịch trạm này bảy ngày, mọi người rối rít truyền nhau là bởi vì thương thế của Tấn vương phi chưa khỏi, mấy ngày liên tiếp đi đường cuối cùng không cầm cự nổi. Tấn vương bởi vì áp lực hoàng thượng đối với Tấn vương phi rất là thưởng thức, không thể không dừng lại để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Trong bảy ngày này cũng xảy ra một chuyện rất ly kỳ, đó chính là tân hoàn của Tấn vương là Linh Lung lại bị người loạn đao đâm chết trong phòng của mình mà gã sai vặt thiếp thân Mặc Vũ của hắn cung mất bóng dáng.
Căn cứ đồ trang sức cùng ngân lượng tùy thân của hắn cùng nhau mất tích đến xem, hẳn là Mặc Vũ nhất thời thấy tài nảy lòng tham sinh lòng xấu xa, giết chết chủ nhân ôm tiền bỏ chạy. Không người đối với điểm này có nghi vấn, dẫu sao liền Tấn vương cũng không truy cứu nữa, bất quá là một tiểu quan hèn mọn, ai sẽ còn đi để ý sinh tử của hắn.
Chỉ có Mạc Ưu cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Mặc Vũ đối với Ngọc Linh Lung trung thành bảo vệ hắn đã thấy, huống chi Ngọc Linh Lung lần này là đi theo bầu bạn vương gia, tự nhiên không thể nào đem toàn bộ tài sản mang theo bên người, phần lớn tài sản chắc còn ở Nhiễm Ngân đi. Nếu nói là thấy tài nảy lòng tham, vì sao ở Nhiễm Ngân lúc không có Tấn vương không động thủ, hết lần này tới lần khác đến khi thân ở trong đông đảo tinh binh cao thủ thì ra tay chứ?
Không logic a…
Lòng Mạc Ưu tràn đầy nghi ngờ đi trên hành lang, hắn mới từ trong phòng của Ngọc Linh Lung đi ra, mặc dù ở trong đó đã sớm thu thập sạch sẽ, nhưng cẩn thận kiểm tra sau phát hiện liền góc tường cạnh bàn đều không một tia dấu vết đánh nhau. Điều này nói rõ Ngọc Linh Lung là ở dưới tình huống không có chút nào giãy giụa bị hại, muốn làm một điểm này, vậy tất nhiên là cao thủ võ lâm gây nên, Mặc Vũ tay trói gà không chặt, nếu quả thật là hắn làm, hai người nhất định có một phen dây dưa thời gian rất lâu, không thể nào ở trong phòng này một chút dấu vết cũng không để lại xuống a.
Suy nghĩ miên man trở lại trong phòng, mới vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Phong Tiêu Nhiên cùng Úy Trì Vân Thiên đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, sắc mặt của Phong Tiêu Nhiên rất nghiêm túc, Úy Trì Vân Thiên một mực vâng vâng dạ dạ cúi đầu luôn miệng nói phải.
Vừa thấy Mạc Ưu đi vào, hai người liền ngừng miệng, Úy Trì Vân Thiên rất mau lui xuống, Phong Tiêu Nhiên cũng hồi phục ôn nhu thân thiện trước sau như một ở trước mặt Mạc Ưu. Đưa tay tỏ ý hắn ngồi đến bên cạnh mình, thấy sắc mặt hắn dường như không phải rất tốt, liền vỗ nhè nhẹ một cái mặt của hắn hỏi: “Làm sao?”
“Ách... Không có sao.” Bất an trong lòng Mạc Ưu càng ngày càng nặng hắn gần như có thể khẳng định chút gì, nhưng mà rất nhanh lại phản bác suy luận của mình. Không, không thể nào là y, y làm sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
“Cả buổi trưa không thấy bóng dáng, ngươi đi làm gì?”
Thân thể của Phong Tiêu Nhiên rất tự nhiên dựa vào trong ngực của Mạc Ưu, như là lơ đãng hỏi một câu.
“Nga, Ngọc Linh Lung chết đến oan như vậy, ta cảm thấy trong lòng buồn phiền, liền đến trong phòng hắn đi xem một chút, truy điệu một chút.”
Mạc Ưu thuận thế ôm lấy eo của y, để cho y thoải mái nằm ở trong ngực mình, một mặt có chút thấp thỏm đáp lời mang theo ít nhiều có chút thử dò xét.
“Nga, ngươi ngược lại hảo tâm, vào lúc này lại không ghen với hắn nữa.”
Phong Tiêu Nhiên đáp lại rất nhạt, gần như không hứng thú, lòng của Mạc Ưu không khỏi yên tâm một nửa. Đều nói sẽ không là y, nếu như là y làm, lúc nghe hắn nhắc tới Ngọc Linh Lung cũng phải có chút mất tự nhiên chứ? Nghĩ đến oan uổng Tiêu Nhiên, trong lòng lại không nhịn được sinh ra một cỗ áy náy.
“A a, rốt cuộc cũng là người quen biết. Ngươi hôm nay khá hơn một chút sao, có mệt hay không?”
“Ừ, chỉ là có chút nhức đầu.” Phong Tiêu Nhiên ở trong ngực của hắn giật giật điều chỉnh tư thế, từ đầu đến cuối nhắm mắt lại.
“Nga, ta xoa cho ngươi, ngươi nghỉ một lát.”
Mạc Ưu đỡ y nằm xuống, để cho u đem đầu tựa vào trên đầu gối mình, hai tay quen thuộc ở huyệt thái dương của y nhẹ nhàng xoa bóp.
“Ưu Nhi, ngày mai chúng ta cứ tiếp tục lên đường. Chờ trở lại đế đô, ngươi vẫn là làm Tiêu Vân, trở lại bên người hắn đi.”
“Ngươi nói gì?”
Mạc Ưu có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình, hắn lại dùng giọng vân đạm phong khinh như vậy, nói rất hay giống như muốn hắn ra cửa tản bộ vậy, muốn hắn trở lại bên người Phong Thiên Ngạo?
“Tiêu Nhiên, tâm ý của ta ngươi cũng biết, chớ nói nhảm. Chẳng lẽ ngươi hy vọng bảo bảo sinh ra không có cha sao?”
Gần như là đè nén tức giận trong lòng, Mạc Ưu vẫn hòa nhã dụ dỗ người trước mắt, sợ chọc y tức giận ảnh hưởng thai nhi trong bụng.
Phong Tiêu Nhiên không trả lời hắn, chẳng qua là thoắt một cái đứng dậy, đứng ở trước mặt hắn xoay một vòng.
“Ngươi không nhìn ra ta có thay đổi gì sao?” Y nhếch môi, cười hết sức lạnh nhạt.
Mạc Ưu kinh ngạc nhìn mặt của y, tại sao t rõ ràng là đang cười, lại để cho người cảm thấy giá rét? Ánh mắt dần dần từ mạt của y bắt đầu dời xuống, cuối cùng rơi vào trên bụng bằng phẳng như lúc ban đầu của y.
“Không... Không! Tiêu Nhiên, ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì!”
Một cái chớp mắt Mạc Ưu cảm thấy đầu mình cũng nhanh muốn nổ tung, ngực buồn buồn đau đớn, không nhịn được bấu chặt vào bả vai của Phong Tiêu Nhiên, cặp mắt nhìn thẳng tắp vào y, đôi môi mất đi huyết sắc rung động cũng rốt cuộc không nói ra lời.
“Ưu Nhi, mấy ngày này nghĩ rất nhiều. Ta là Tấn vương, cũng là quân nhân, hài tử này đối với ta mà nói quá không thích hợp, ta không thể muốn nó. Còn có ngươi, hoàng thượng nhất định phải có được ngươi, chuyến này cứng rắn muốn gọi chúng ta trở về lòng Tư Mã Chiêu người đi đường đều biết. Coi như ta không chịu buông ngươi đi, hắn cũng sẽ có ngàn vạn do do đem ngươi kêu trở về. Ta không nghĩ đến lúc đó mọi người lưỡng bại câu thương, chúng ta rốt cuộc là huynh đệ.”
Thanh âm của Phong Tiêu Nhiên rất thấp, ngón tay hơi lạnh lướt qua tóc mai của Mạc Ưu, vì hắn sửa lại một chút sợi tóc tán loạn trên trán. Y từ đầu đến cuối cười dịu dàng như thường ngày vậy, một đôi con ngươi sáng ngời như ánh sao dưới lông mi hơi rung động chợt lóe, vẫn nhu tình vạn chủng như vậy.
“Ngươi thật... Đánh rớt bảo bảo? Thật muốn đưa ta đi?”
Mạc Ưu kinh ngạc nhìn y tựa như không nhận biết y vậy, cười của y vẫn tao nhã lịch sự như vậy, phất qua gương mặt, giống lần đầu gặp hôm đó trong phủ Văn vương. Là hắn thay đổi sao?
Không, y không có đổi. Y cười, ánh mắt của y, thậm chí ngay cả giọng của y, đều là y ban đầu. Y không muốn hài tử này, một vì này sẽ liên lụy tiền đồ của y, y cũng không cần hắn, bởi vì này sẽ ảnh hưởng quan hệ huynh trưởng của y và hoàng đế.
“Ta rất mệt mỏi, nghĩ nghỉ ngơi một chút.”
Đáp lại hắn, vẫn là ngữ điệu không mặn không nhạt kia, cùng mỉm cười dường như có chút miễn cưỡng.
“... Được, ta biết.”
Mạc Ưu gần như là dùng hết toàn thân sức lực mới thốt ra mấy chữ như vậy, rất tiêu sái xoay người rời đi, lại lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã ở bên cạnh bàn.
“Ưu Nhi...” Phong Tiêu Nhiên đỡ một cái cùi chỏ của hắn, trong giọng nói nhàn nhạt có một chút than thở. Mạc Ưu đã hiểu, than thở kia, là không biết làm sao, cũng là không kiên nhẫn. Y quả thật là chán ghét ta, giống như con cháu vương phủ chán nản một cái thiếp thị của hắn vậy. Y đã cố gắng cất giữ cho ta một tia thể diện cuối cùng, để cho chính ta rời đi, ta quả nhiên không biết điều.
Mạc Ưu cười đẩy ra tay của Phong Tiêu Nhiên, hít một hơi thật sâu ba bước thành hai bước bước ra cái cửa phòng cái này. Hắn chưa từng quay đầu, đáng tiếc, hắn chưa từng quay đầu. Nếu như hắn quay đầu xem một chút, liền sẽ thấy trên mặt trong trẻo lạnh lùng của người nọ phía sau chớp mắt toát ra trầm thống cùng không tha.
“Phải làm đến tuyệt tình như vậy sao?”
Liễu Minh Nguyên từ trong một góc xó xỉnh tầm thường sau tủ y phục đi ra, nghe toàn bộ quá trình sắc mặt hắn tự nhiên cũng là một mảnh ảm trầm. Hắn quá hiểu Phong Tiêu Nhiên, cũng quá hiểu cảm tình y đối với Mạc Ưu, việc bây giờ y làm, không thể nghi ngờ là đang từng chút từng chút bóp chết hạnh phúc của mình.
Phong Tiêu Nhiên vẫn cứ nhìn theo cửa phòng đã bị đóng phịch lại, nhìn nơi bóng lưng người kia biến mất, tựa như như vậy thì có thể nhìn chăm chú hắn nhiều hơn một khắc, có hắn nhiều hơn một khắc.
“Không như vậy, còn có biện pháp gì? Bây giờ chúng ta đã biết người hạ cổ là Lãnh phi, là một người trong chỉ có Phong Thiên Ngạo, tuyệt không thể nào vì chúng ta sử dụng. Vậy trừ Phong Thiên Ngạo, còn có ai có thể vì hắn khu trừ cổ độc trên người? Cùng việc giữ thi thể của hắn ở bên người, không bằng để cho hắn còn sống đi hận ta đi.”
Liễu Minh Nguyên trầm mặc đi tới bên người y, đưa tay mò vào vạt áo của y chơi đùa một trận, hai tay lặp đi lặp lại xả kéo, lại từ bên trong kéo ra một dây lưng bằng vài chiều dài tầm hai thước.
Bụng bị bó buộc chặt đột nhiên thả lỏng, Phong Tiêu Nhiên không tự chủ thở dài nhẹ nhõm. Đưa tay vuốt nơi vẫn có chút nhô lên, chỉ có khổ sở tự giễu cười một tiếng. Đứa ngốc, ta làm sao chịu đánh rụng bảo bảo của chúng ta, nó là thứ duy nhất ngươi để lại cho ta.
“Tại sao không nói đến tuyệt hơn một chút? Có lẽ như vậy hắn dễ dàng từ bỏ ý định hơn.”
Nhìn Phong Tiêu Nhiên vuốt bụng mặt đầy nụ cười ỳ lạ, Liễu Minh Nguyên vẫn là nói ra nghi vấn trong lòng. Mới vừa rồi thái độ của Phong Tiêu Nhiên đối với Mạc Ưu có thể nói là một chút cũng không lãnh khốc, thậm chí ngay cả lạnh lùng đều không coi là. Như vậy, hắn có thể chết tâm sao?
Mặt của Phong Tiêu Nhiên bỗng dưng trắng nhợt, một cái tay đè mạnh xuống ngực, dường như có chút không thở nổi. Mang thai hài tử này hao tổn y quá nhiều, còn đối với Ưu Nhi làm một tuồng kịch như vậy, cũng gần như rút hết toàn bộ tâm lực của y, y hôm nay, thật là tâm lực tiều tụy, như một cái cái xác biết đi.
“Ngươi không hiểu, làm tuyệt, hắn ngược lại hiểu lầm. Chỉ có như vậy, mới càng giống như thật, có thể để cho hắn càng tin tưởng, nhanh từ bỏ ý định hơn.”
Trong đình viện, một cái thân ảnh thật cao đứng lặng ở dưới bóng cây. Hai thị vệ cũng đi sát sau hắn, chẳng lẽ y là sợ hắn rời đi, sợ Uy đế không có được hắn mà tức giận?
Tiêu Nhiên, ta sẽ không để cho ngươi khổ sở, ta sẽ không chạy trốn, chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ, ta làm sao đều có thể, thật sự.
Đội ngũ về đế đô cuối cùng vẫn là tạm dừng ở dịch trạm này bảy ngày, mọi người rối rít truyền nhau là bởi vì thương thế của Tấn vương phi chưa khỏi, mấy ngày liên tiếp đi đường cuối cùng không cầm cự nổi. Tấn vương bởi vì áp lực hoàng thượng đối với Tấn vương phi rất là thưởng thức, không thể không dừng lại để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Trong bảy ngày này cũng xảy ra một chuyện rất ly kỳ, đó chính là tân hoàn của Tấn vương là Linh Lung lại bị người loạn đao đâm chết trong phòng của mình mà gã sai vặt thiếp thân Mặc Vũ của hắn cung mất bóng dáng.
Căn cứ đồ trang sức cùng ngân lượng tùy thân của hắn cùng nhau mất tích đến xem, hẳn là Mặc Vũ nhất thời thấy tài nảy lòng tham sinh lòng xấu xa, giết chết chủ nhân ôm tiền bỏ chạy. Không người đối với điểm này có nghi vấn, dẫu sao liền Tấn vương cũng không truy cứu nữa, bất quá là một tiểu quan hèn mọn, ai sẽ còn đi để ý sinh tử của hắn.
Chỉ có Mạc Ưu cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Mặc Vũ đối với Ngọc Linh Lung trung thành bảo vệ hắn đã thấy, huống chi Ngọc Linh Lung lần này là đi theo bầu bạn vương gia, tự nhiên không thể nào đem toàn bộ tài sản mang theo bên người, phần lớn tài sản chắc còn ở Nhiễm Ngân đi. Nếu nói là thấy tài nảy lòng tham, vì sao ở Nhiễm Ngân lúc không có Tấn vương không động thủ, hết lần này tới lần khác đến khi thân ở trong đông đảo tinh binh cao thủ thì ra tay chứ?
Không logic a…
Lòng Mạc Ưu tràn đầy nghi ngờ đi trên hành lang, hắn mới từ trong phòng của Ngọc Linh Lung đi ra, mặc dù ở trong đó đã sớm thu thập sạch sẽ, nhưng cẩn thận kiểm tra sau phát hiện liền góc tường cạnh bàn đều không một tia dấu vết đánh nhau. Điều này nói rõ Ngọc Linh Lung là ở dưới tình huống không có chút nào giãy giụa bị hại, muốn làm một điểm này, vậy tất nhiên là cao thủ võ lâm gây nên, Mặc Vũ tay trói gà không chặt, nếu quả thật là hắn làm, hai người nhất định có một phen dây dưa thời gian rất lâu, không thể nào ở trong phòng này một chút dấu vết cũng không để lại xuống a.
Suy nghĩ miên man trở lại trong phòng, mới vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Phong Tiêu Nhiên cùng Úy Trì Vân Thiên đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, sắc mặt của Phong Tiêu Nhiên rất nghiêm túc, Úy Trì Vân Thiên một mực vâng vâng dạ dạ cúi đầu luôn miệng nói phải.
Vừa thấy Mạc Ưu đi vào, hai người liền ngừng miệng, Úy Trì Vân Thiên rất mau lui xuống, Phong Tiêu Nhiên cũng hồi phục ôn nhu thân thiện trước sau như một ở trước mặt Mạc Ưu. Đưa tay tỏ ý hắn ngồi đến bên cạnh mình, thấy sắc mặt hắn dường như không phải rất tốt, liền vỗ nhè nhẹ một cái mặt của hắn hỏi: “Làm sao?”
“Ách... Không có sao.” Bất an trong lòng Mạc Ưu càng ngày càng nặng hắn gần như có thể khẳng định chút gì, nhưng mà rất nhanh lại phản bác suy luận của mình. Không, không thể nào là y, y làm sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
“Cả buổi trưa không thấy bóng dáng, ngươi đi làm gì?”
Thân thể của Phong Tiêu Nhiên rất tự nhiên dựa vào trong ngực của Mạc Ưu, như là lơ đãng hỏi một câu.
“Nga, Ngọc Linh Lung chết đến oan như vậy, ta cảm thấy trong lòng buồn phiền, liền đến trong phòng hắn đi xem một chút, truy điệu một chút.”
Mạc Ưu thuận thế ôm lấy eo của y, để cho y thoải mái nằm ở trong ngực mình, một mặt có chút thấp thỏm đáp lời mang theo ít nhiều có chút thử dò xét.
“Nga, ngươi ngược lại hảo tâm, vào lúc này lại không ghen với hắn nữa.”
Phong Tiêu Nhiên đáp lại rất nhạt, gần như không hứng thú, lòng của Mạc Ưu không khỏi yên tâm một nửa. Đều nói sẽ không là y, nếu như là y làm, lúc nghe hắn nhắc tới Ngọc Linh Lung cũng phải có chút mất tự nhiên chứ? Nghĩ đến oan uổng Tiêu Nhiên, trong lòng lại không nhịn được sinh ra một cỗ áy náy.
“A a, rốt cuộc cũng là người quen biết. Ngươi hôm nay khá hơn một chút sao, có mệt hay không?”
“Ừ, chỉ là có chút nhức đầu.” Phong Tiêu Nhiên ở trong ngực của hắn giật giật điều chỉnh tư thế, từ đầu đến cuối nhắm mắt lại.
“Nga, ta xoa cho ngươi, ngươi nghỉ một lát.”
Mạc Ưu đỡ y nằm xuống, để cho u đem đầu tựa vào trên đầu gối mình, hai tay quen thuộc ở huyệt thái dương của y nhẹ nhàng xoa bóp.
“Ưu Nhi, ngày mai chúng ta cứ tiếp tục lên đường. Chờ trở lại đế đô, ngươi vẫn là làm Tiêu Vân, trở lại bên người hắn đi.”
“Ngươi nói gì?”
Mạc Ưu có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình, hắn lại dùng giọng vân đạm phong khinh như vậy, nói rất hay giống như muốn hắn ra cửa tản bộ vậy, muốn hắn trở lại bên người Phong Thiên Ngạo?
“Tiêu Nhiên, tâm ý của ta ngươi cũng biết, chớ nói nhảm. Chẳng lẽ ngươi hy vọng bảo bảo sinh ra không có cha sao?”
Gần như là đè nén tức giận trong lòng, Mạc Ưu vẫn hòa nhã dụ dỗ người trước mắt, sợ chọc y tức giận ảnh hưởng thai nhi trong bụng.
Phong Tiêu Nhiên không trả lời hắn, chẳng qua là thoắt một cái đứng dậy, đứng ở trước mặt hắn xoay một vòng.
“Ngươi không nhìn ra ta có thay đổi gì sao?” Y nhếch môi, cười hết sức lạnh nhạt.
Mạc Ưu kinh ngạc nhìn mặt của y, tại sao t rõ ràng là đang cười, lại để cho người cảm thấy giá rét? Ánh mắt dần dần từ mạt của y bắt đầu dời xuống, cuối cùng rơi vào trên bụng bằng phẳng như lúc ban đầu của y.
“Không... Không! Tiêu Nhiên, ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì!”
Một cái chớp mắt Mạc Ưu cảm thấy đầu mình cũng nhanh muốn nổ tung, ngực buồn buồn đau đớn, không nhịn được bấu chặt vào bả vai của Phong Tiêu Nhiên, cặp mắt nhìn thẳng tắp vào y, đôi môi mất đi huyết sắc rung động cũng rốt cuộc không nói ra lời.
“Ưu Nhi, mấy ngày này nghĩ rất nhiều. Ta là Tấn vương, cũng là quân nhân, hài tử này đối với ta mà nói quá không thích hợp, ta không thể muốn nó. Còn có ngươi, hoàng thượng nhất định phải có được ngươi, chuyến này cứng rắn muốn gọi chúng ta trở về lòng Tư Mã Chiêu người đi đường đều biết. Coi như ta không chịu buông ngươi đi, hắn cũng sẽ có ngàn vạn do do đem ngươi kêu trở về. Ta không nghĩ đến lúc đó mọi người lưỡng bại câu thương, chúng ta rốt cuộc là huynh đệ.”
Thanh âm của Phong Tiêu Nhiên rất thấp, ngón tay hơi lạnh lướt qua tóc mai của Mạc Ưu, vì hắn sửa lại một chút sợi tóc tán loạn trên trán. Y từ đầu đến cuối cười dịu dàng như thường ngày vậy, một đôi con ngươi sáng ngời như ánh sao dưới lông mi hơi rung động chợt lóe, vẫn nhu tình vạn chủng như vậy.
“Ngươi thật... Đánh rớt bảo bảo? Thật muốn đưa ta đi?”
Mạc Ưu kinh ngạc nhìn y tựa như không nhận biết y vậy, cười của y vẫn tao nhã lịch sự như vậy, phất qua gương mặt, giống lần đầu gặp hôm đó trong phủ Văn vương. Là hắn thay đổi sao?
Không, y không có đổi. Y cười, ánh mắt của y, thậm chí ngay cả giọng của y, đều là y ban đầu. Y không muốn hài tử này, một vì này sẽ liên lụy tiền đồ của y, y cũng không cần hắn, bởi vì này sẽ ảnh hưởng quan hệ huynh trưởng của y và hoàng đế.
“Ta rất mệt mỏi, nghĩ nghỉ ngơi một chút.”
Đáp lại hắn, vẫn là ngữ điệu không mặn không nhạt kia, cùng mỉm cười dường như có chút miễn cưỡng.
“... Được, ta biết.”
Mạc Ưu gần như là dùng hết toàn thân sức lực mới thốt ra mấy chữ như vậy, rất tiêu sái xoay người rời đi, lại lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã ở bên cạnh bàn.
“Ưu Nhi...” Phong Tiêu Nhiên đỡ một cái cùi chỏ của hắn, trong giọng nói nhàn nhạt có một chút than thở. Mạc Ưu đã hiểu, than thở kia, là không biết làm sao, cũng là không kiên nhẫn. Y quả thật là chán ghét ta, giống như con cháu vương phủ chán nản một cái thiếp thị của hắn vậy. Y đã cố gắng cất giữ cho ta một tia thể diện cuối cùng, để cho chính ta rời đi, ta quả nhiên không biết điều.
Mạc Ưu cười đẩy ra tay của Phong Tiêu Nhiên, hít một hơi thật sâu ba bước thành hai bước bước ra cái cửa phòng cái này. Hắn chưa từng quay đầu, đáng tiếc, hắn chưa từng quay đầu. Nếu như hắn quay đầu xem một chút, liền sẽ thấy trên mặt trong trẻo lạnh lùng của người nọ phía sau chớp mắt toát ra trầm thống cùng không tha.
“Phải làm đến tuyệt tình như vậy sao?”
Liễu Minh Nguyên từ trong một góc xó xỉnh tầm thường sau tủ y phục đi ra, nghe toàn bộ quá trình sắc mặt hắn tự nhiên cũng là một mảnh ảm trầm. Hắn quá hiểu Phong Tiêu Nhiên, cũng quá hiểu cảm tình y đối với Mạc Ưu, việc bây giờ y làm, không thể nghi ngờ là đang từng chút từng chút bóp chết hạnh phúc của mình.
Phong Tiêu Nhiên vẫn cứ nhìn theo cửa phòng đã bị đóng phịch lại, nhìn nơi bóng lưng người kia biến mất, tựa như như vậy thì có thể nhìn chăm chú hắn nhiều hơn một khắc, có hắn nhiều hơn một khắc.
“Không như vậy, còn có biện pháp gì? Bây giờ chúng ta đã biết người hạ cổ là Lãnh phi, là một người trong chỉ có Phong Thiên Ngạo, tuyệt không thể nào vì chúng ta sử dụng. Vậy trừ Phong Thiên Ngạo, còn có ai có thể vì hắn khu trừ cổ độc trên người? Cùng việc giữ thi thể của hắn ở bên người, không bằng để cho hắn còn sống đi hận ta đi.”
Liễu Minh Nguyên trầm mặc đi tới bên người y, đưa tay mò vào vạt áo của y chơi đùa một trận, hai tay lặp đi lặp lại xả kéo, lại từ bên trong kéo ra một dây lưng bằng vài chiều dài tầm hai thước.
Bụng bị bó buộc chặt đột nhiên thả lỏng, Phong Tiêu Nhiên không tự chủ thở dài nhẹ nhõm. Đưa tay vuốt nơi vẫn có chút nhô lên, chỉ có khổ sở tự giễu cười một tiếng. Đứa ngốc, ta làm sao chịu đánh rụng bảo bảo của chúng ta, nó là thứ duy nhất ngươi để lại cho ta.
“Tại sao không nói đến tuyệt hơn một chút? Có lẽ như vậy hắn dễ dàng từ bỏ ý định hơn.”
Nhìn Phong Tiêu Nhiên vuốt bụng mặt đầy nụ cười ỳ lạ, Liễu Minh Nguyên vẫn là nói ra nghi vấn trong lòng. Mới vừa rồi thái độ của Phong Tiêu Nhiên đối với Mạc Ưu có thể nói là một chút cũng không lãnh khốc, thậm chí ngay cả lạnh lùng đều không coi là. Như vậy, hắn có thể chết tâm sao?
Mặt của Phong Tiêu Nhiên bỗng dưng trắng nhợt, một cái tay đè mạnh xuống ngực, dường như có chút không thở nổi. Mang thai hài tử này hao tổn y quá nhiều, còn đối với Ưu Nhi làm một tuồng kịch như vậy, cũng gần như rút hết toàn bộ tâm lực của y, y hôm nay, thật là tâm lực tiều tụy, như một cái cái xác biết đi.
“Ngươi không hiểu, làm tuyệt, hắn ngược lại hiểu lầm. Chỉ có như vậy, mới càng giống như thật, có thể để cho hắn càng tin tưởng, nhanh từ bỏ ý định hơn.”
Trong đình viện, một cái thân ảnh thật cao đứng lặng ở dưới bóng cây. Hai thị vệ cũng đi sát sau hắn, chẳng lẽ y là sợ hắn rời đi, sợ Uy đế không có được hắn mà tức giận?
Tiêu Nhiên, ta sẽ không để cho ngươi khổ sở, ta sẽ không chạy trốn, chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ, ta làm sao đều có thể, thật sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook