Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 2 - Chương 50: Dò xét 1
Editor: Sakura Trang
Lúc Mạc Ưu thanh tỉnh lại đã là hai ngày sau, ở bên trong Tấn vương phủ Nhiễm Ngân của Chiết Tây.
Nằm ở trên giường khó khăn giật giật tứ chi hết sức nặng nề, nếu không phải nhìn tận mắt toàn thân mình hoàn hảo không sứt mẻ, hắn thật là phải cho rằng thân thể đã sớm bể thành từng miếng. Cái loại cảm giác đau đớn đến nổi điên lan từ ngực đến mỗi một nơi trên dưới toàn thân, đến bây giờ còn đang ở trong đầu của hắn không xóa được.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là độc tính phát tác trước thời hạn? Không phải phải đến tháng tám sao... Nghĩ đến bây giờ Phong Thiên Ngạo định đã nhận được tin tức hắn phản bội, dẫu sao chuyện di chỉ của tiên hoàng thiên hạ đều biết, hắn không để ý tới do không biết là hắn giở trò quỷ. Chẳng lẽ hắn còn có biện pháp làm hắn phát độc trước thời hạn? Tệ hại, vậy hắn có phải hay không phải chết...
Này lại là nơi nào? Tiêu Nhiên đâu?
Giùng giằng đứng lên, dời được đến cạnh cửa phòng đang mở, chỉ thấy bên ngoài là một tiểu viện nho nhỏ, cây xanh xanh um hoa nở thản nhiên, hiển nhiên là bị người chú tâm cắt tỉa, chẳng lẽ đã đến Nhiễm Ngân?
Vừa định bước ra cửa, hai tên đại hán im hơi lặng tiếng chắn trước người của hắn.
“Vương phi xin dừng bước. Tướng quân có lệnh, mời vương phi ở bên trong phòng tĩnh dưỡng, không nên tùy tiện đi đi lại lại.” Một người trong đó nói như thế, giọng tuy là vô cùng cung kính, nhưng thái độ không cho phép hắn đi ra cũng rất kiên quyết.
Cái gì? Chẳng lẽ hắn bị giam lỏng? Đây là chuyện gì, chẳng lẽ người của Phong Thiên Ngạo đã tới, kia Tiêu Nhiên bây giờ là không phải cũng đặt mình vào hiểm địa sao?
“Ai ra lệnh, người tướng quân nào?”
Trong lòng Mạc Ưu một trận hốt hoảng, trên mặt nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, tư thế của một vương phi.
“Là Uý Trì tướng quân.” Người nọ do dự dừng một chút, vẫn là trả lời vấn đề của hắn.
Úy Trì Vân Thiên? Nếu hắn vẫn có thể phát hiệu lệnh, vậy nói rõ Tiêu Nhiên không có sao, nhưng vì cái gì đối với hắn như vậy? Mạc Ưu một đầu khó hiểu lui về phòng, ngồi ở bên cạnh bàn không biết làm sao mới tốt.
Mấy ngày kế tiếp hắn đều ở trôi qua trong vô tri vô giác, cảm giác khó chịu trên thân thể rất nhanh liền biến mất, cũng không có dấu hiệu độc, một cơn ác mộng trước đây không lâu ngược lại thật giống như là một mộng vậy trở nên không chân thật. Phong Tiêu Nhiên từ đầu đến cuối không xuất hiện, ai cũng không xuất hiện.
Chẳng qua là đúng giờ có người đưa tới cho hắn một ngày ba bữa, muốn cái gì cũng cho, chính là không cho phép hắn bước ra cửa phòng.
“Ai?”
Đã là giờ lên đèn, mấy đĩa thức ăn tinh xảo trên bàn cũng đã sớm lạnh, nhưng Mạc Ưu không đói bụng. Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Mạc Ưu cảnh giác nhìn cửa một cái, một cái thất tinh đâm lặng lẽ từ trong tay áo rơi vào lòng bàn tay, lại thấy Liễu Minh Nguyên xách cái hòm thuốc nhảy đi vào.
“Liễu đại ca.” Thấy là hắn, tinh thần của Mạc Ưu rõ ràng buông lỏng, hướng về phía hắn chính là một cái mặt cười to không có tim không có phổi, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Tiêu Nhiên không có sao chứ?”
Liễu Minh Nguyên thật sâu nhìn hắn một cái, người trước mắt này, đến tột cùng là quá ngốc vẫn là quá thông minh? Đến lúc này cũng không hỏi một chút tình huống của chính hắn?
“Ngươi cái gì cũng không nhớ?” Chống lại ánh mắt vô tội của Mạc Ưu, Liễu Minh Nguyên có chút muốn phát điên nhíu chặt mi.
“Nhớ cái gì?” Mạc Ưu cũng có chút buồn rầu, chẳng lẽ có chuyện gì nên nhớ bị hắn quên? Hắn chỉ nhớ ngày đó ở trên xe ngựa bỗng nhiên hôn mê, tiếp theo chính là đau a đau không ngừng, thật giống như đau khổ mấy chục ngàn năm mới tỉnh lại, trong thời gian này còn chuyện gì xảy ra?
“Ngày đó ngươi hôn mê bỗng nhiên phát điên, lại đánh lén điện hạ...” Liễu Minh Nguyên trầm ngâm, vẫn là cắn răng chậm rãi nói.
“Ngươi nói gì? Ta đánh lén Tiêu Nhiên? Vậy y có bị thương không, bây giờ như thế nào?” Mạc Ưu nhìn mặt Liễu Minh Nguyên đen trầm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Liễu Minh Nguyên nâng mí mắt lên liếc hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, không nhìn hắn thêm cái nào nữa.
“Thương thế điện hạ rất nặng, tại hạ dùng thuốc điều chỉnh mấy ngày một mực không tỉnh lại, chỉ sợ y không qua khỏi mấy ngày nữa.”
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Lời còn chưa nói hết, Liễu Minh Nguyên đã cảm thấy dưới chân mình nhẹ một chút, lại bị người túm cổ áo xách cả người lên, lập tức dán vào trên tường không thể động đậy.
“Ngươi đối với ta trút giận cũng vô ích, người làm y bị thương cũng không phải là ta.” Liễu Minh Nguyên nhướng mày cười trò phúng một tiếng, tựa hồ đối với đằng đằng tức giận của người trước mắt này không có cảm giác chút nào.
Chờ đợi Mạc Ưu của tiến một bước bùng nổ, ai ngờ hắn lại như hết hơi vậy yếu đuối ngã một bên, dựa vào tường từng điểm từng điểm ngã xuống, ngồi ở đó đem mình co lại thành một đoàn thật thấp tự lẩm bẩm.
“Vương phi? Tiểu Ưu? Liễu Minh Nguyên thấy thần sắc hắn không giống thường ngày, ngược lại có chút bận tâm, dò xét khẽ gọi hắn một tiếng.
“Được rồi, thì ra cho là có mạng sống đến tháng tám, bây giờ nhìn lại, muốn trước thời hạn cùng các ngươi cáo biệt. Nhanh mang ta đi bồi bồi Tiêu Nhiên đi, hậu sự liền phiền toái ngươi chuẩn bị, nhớ muốn hai cái quan tài, hắn không có chính phi, ngươi liền cho ta lái một chút cửa sau, đem hai chúng ta hợp táng đi. Không biết chết như thế nào tương đối không đau a, ngươi không phải thần y sao? Làm cái độc dược cho ta ăn là được, muốn một cái vào môi chết ngay lập tức không cần có thống khổ nga!”
“Ngươi nói gì?”
Mạc Ưu thấy dáng vẻ hắn đầu óc mơ hồ, liền đem chuyện mình gặp phải Phong Thiên Ngạo tới nay nói rõ, cũng trịnh trọng vỗ bả vai của Liễu Minh Nguyên nói: “Liễu đại ca, Diệp nhi liền nhờ ngươi. Mạc Ưu cho tới bây giờ chưa từng coi hắn như hạ nhân, Mạc Ưu đi phiền toái sau này ngươi dạy dỗ hắn nhiều hơn, để cho hắn cũng có thể sống bằng sức mình không cần nhờ người sống qua ngày.”
Lúc Mạc Ưu thanh tỉnh lại đã là hai ngày sau, ở bên trong Tấn vương phủ Nhiễm Ngân của Chiết Tây.
Nằm ở trên giường khó khăn giật giật tứ chi hết sức nặng nề, nếu không phải nhìn tận mắt toàn thân mình hoàn hảo không sứt mẻ, hắn thật là phải cho rằng thân thể đã sớm bể thành từng miếng. Cái loại cảm giác đau đớn đến nổi điên lan từ ngực đến mỗi một nơi trên dưới toàn thân, đến bây giờ còn đang ở trong đầu của hắn không xóa được.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là độc tính phát tác trước thời hạn? Không phải phải đến tháng tám sao... Nghĩ đến bây giờ Phong Thiên Ngạo định đã nhận được tin tức hắn phản bội, dẫu sao chuyện di chỉ của tiên hoàng thiên hạ đều biết, hắn không để ý tới do không biết là hắn giở trò quỷ. Chẳng lẽ hắn còn có biện pháp làm hắn phát độc trước thời hạn? Tệ hại, vậy hắn có phải hay không phải chết...
Này lại là nơi nào? Tiêu Nhiên đâu?
Giùng giằng đứng lên, dời được đến cạnh cửa phòng đang mở, chỉ thấy bên ngoài là một tiểu viện nho nhỏ, cây xanh xanh um hoa nở thản nhiên, hiển nhiên là bị người chú tâm cắt tỉa, chẳng lẽ đã đến Nhiễm Ngân?
Vừa định bước ra cửa, hai tên đại hán im hơi lặng tiếng chắn trước người của hắn.
“Vương phi xin dừng bước. Tướng quân có lệnh, mời vương phi ở bên trong phòng tĩnh dưỡng, không nên tùy tiện đi đi lại lại.” Một người trong đó nói như thế, giọng tuy là vô cùng cung kính, nhưng thái độ không cho phép hắn đi ra cũng rất kiên quyết.
Cái gì? Chẳng lẽ hắn bị giam lỏng? Đây là chuyện gì, chẳng lẽ người của Phong Thiên Ngạo đã tới, kia Tiêu Nhiên bây giờ là không phải cũng đặt mình vào hiểm địa sao?
“Ai ra lệnh, người tướng quân nào?”
Trong lòng Mạc Ưu một trận hốt hoảng, trên mặt nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, tư thế của một vương phi.
“Là Uý Trì tướng quân.” Người nọ do dự dừng một chút, vẫn là trả lời vấn đề của hắn.
Úy Trì Vân Thiên? Nếu hắn vẫn có thể phát hiệu lệnh, vậy nói rõ Tiêu Nhiên không có sao, nhưng vì cái gì đối với hắn như vậy? Mạc Ưu một đầu khó hiểu lui về phòng, ngồi ở bên cạnh bàn không biết làm sao mới tốt.
Mấy ngày kế tiếp hắn đều ở trôi qua trong vô tri vô giác, cảm giác khó chịu trên thân thể rất nhanh liền biến mất, cũng không có dấu hiệu độc, một cơn ác mộng trước đây không lâu ngược lại thật giống như là một mộng vậy trở nên không chân thật. Phong Tiêu Nhiên từ đầu đến cuối không xuất hiện, ai cũng không xuất hiện.
Chẳng qua là đúng giờ có người đưa tới cho hắn một ngày ba bữa, muốn cái gì cũng cho, chính là không cho phép hắn bước ra cửa phòng.
“Ai?”
Đã là giờ lên đèn, mấy đĩa thức ăn tinh xảo trên bàn cũng đã sớm lạnh, nhưng Mạc Ưu không đói bụng. Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Mạc Ưu cảnh giác nhìn cửa một cái, một cái thất tinh đâm lặng lẽ từ trong tay áo rơi vào lòng bàn tay, lại thấy Liễu Minh Nguyên xách cái hòm thuốc nhảy đi vào.
“Liễu đại ca.” Thấy là hắn, tinh thần của Mạc Ưu rõ ràng buông lỏng, hướng về phía hắn chính là một cái mặt cười to không có tim không có phổi, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Tiêu Nhiên không có sao chứ?”
Liễu Minh Nguyên thật sâu nhìn hắn một cái, người trước mắt này, đến tột cùng là quá ngốc vẫn là quá thông minh? Đến lúc này cũng không hỏi một chút tình huống của chính hắn?
“Ngươi cái gì cũng không nhớ?” Chống lại ánh mắt vô tội của Mạc Ưu, Liễu Minh Nguyên có chút muốn phát điên nhíu chặt mi.
“Nhớ cái gì?” Mạc Ưu cũng có chút buồn rầu, chẳng lẽ có chuyện gì nên nhớ bị hắn quên? Hắn chỉ nhớ ngày đó ở trên xe ngựa bỗng nhiên hôn mê, tiếp theo chính là đau a đau không ngừng, thật giống như đau khổ mấy chục ngàn năm mới tỉnh lại, trong thời gian này còn chuyện gì xảy ra?
“Ngày đó ngươi hôn mê bỗng nhiên phát điên, lại đánh lén điện hạ...” Liễu Minh Nguyên trầm ngâm, vẫn là cắn răng chậm rãi nói.
“Ngươi nói gì? Ta đánh lén Tiêu Nhiên? Vậy y có bị thương không, bây giờ như thế nào?” Mạc Ưu nhìn mặt Liễu Minh Nguyên đen trầm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Liễu Minh Nguyên nâng mí mắt lên liếc hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, không nhìn hắn thêm cái nào nữa.
“Thương thế điện hạ rất nặng, tại hạ dùng thuốc điều chỉnh mấy ngày một mực không tỉnh lại, chỉ sợ y không qua khỏi mấy ngày nữa.”
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Lời còn chưa nói hết, Liễu Minh Nguyên đã cảm thấy dưới chân mình nhẹ một chút, lại bị người túm cổ áo xách cả người lên, lập tức dán vào trên tường không thể động đậy.
“Ngươi đối với ta trút giận cũng vô ích, người làm y bị thương cũng không phải là ta.” Liễu Minh Nguyên nhướng mày cười trò phúng một tiếng, tựa hồ đối với đằng đằng tức giận của người trước mắt này không có cảm giác chút nào.
Chờ đợi Mạc Ưu của tiến một bước bùng nổ, ai ngờ hắn lại như hết hơi vậy yếu đuối ngã một bên, dựa vào tường từng điểm từng điểm ngã xuống, ngồi ở đó đem mình co lại thành một đoàn thật thấp tự lẩm bẩm.
“Vương phi? Tiểu Ưu? Liễu Minh Nguyên thấy thần sắc hắn không giống thường ngày, ngược lại có chút bận tâm, dò xét khẽ gọi hắn một tiếng.
“Được rồi, thì ra cho là có mạng sống đến tháng tám, bây giờ nhìn lại, muốn trước thời hạn cùng các ngươi cáo biệt. Nhanh mang ta đi bồi bồi Tiêu Nhiên đi, hậu sự liền phiền toái ngươi chuẩn bị, nhớ muốn hai cái quan tài, hắn không có chính phi, ngươi liền cho ta lái một chút cửa sau, đem hai chúng ta hợp táng đi. Không biết chết như thế nào tương đối không đau a, ngươi không phải thần y sao? Làm cái độc dược cho ta ăn là được, muốn một cái vào môi chết ngay lập tức không cần có thống khổ nga!”
“Ngươi nói gì?”
Mạc Ưu thấy dáng vẻ hắn đầu óc mơ hồ, liền đem chuyện mình gặp phải Phong Thiên Ngạo tới nay nói rõ, cũng trịnh trọng vỗ bả vai của Liễu Minh Nguyên nói: “Liễu đại ca, Diệp nhi liền nhờ ngươi. Mạc Ưu cho tới bây giờ chưa từng coi hắn như hạ nhân, Mạc Ưu đi phiền toái sau này ngươi dạy dỗ hắn nhiều hơn, để cho hắn cũng có thể sống bằng sức mình không cần nhờ người sống qua ngày.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook