Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
Quyển 1 - Chương 23: Tôn chủ của Thủy Tạ 2

Editor: Sakura Trang

“Khụ… Cái đó, đúng vậy, ta trở lại.” Mạc Ưu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hy vọng nó ít sai ít.

Trùng trùng màn che màu đỏ bỗng dưng bị vén ra, hình ảnh ướt át trước mắt quả thực dọa Mạc Ưu giật mình.

Nam tử trên giường chẳng qua là lười biếng ngẹo về một bên, một mái tóc dài hoa lệ tùy ý rủ xuống trên gối cẩm tú, ngọc quan tinh xảo hoa quý trên đầu cũng bị cài nghiêng ngả. Đường cong trên mặt có chút lạnh cứng rắn, cũng tuyệt đối là cái mỹ nam, một đôi mắt phượng hẹp dài mơ hồ lộ ra uy nghiêm. Hắn chỉ khoác một áo dài màu trắng, trước ngực rộng mở, lộ ra trước ngực màu lúa mạch, làn da trơn nhẵn bắp thịt rắn chắc, eo hẹp mông cong, làm người ta có dục vọng xông lên sờ một cái.

Kỳ quái chính là Mạc Ưu luôn luôn tự xưng là siêu cấp đại sắc ma đối với sắc đẹp trước mặt một chút cũng không cảm giác, trong đầu ngược lại hiện lên khuôn mặt có chút bệnh trạng thiếu sức sống của Phong Tiêu Nhiên, cùng dáng người cồng kềnh không còn xinh đẹp. Tiêu Nhiên, xem ra người thật hạ độc cho ta chính là ngươi rồi, để cho ta không kềm hãm được không lúc nào không nghĩ đến ngươi.

Người nọ tựa hồ đối với ánh mắt mê luyến của Mạc Ưu rất hài lòng, nhưng không biết người trong mắt hắn hướng tới căn bản không phải mình.

“Tới.” Cánh tay dài của hắn nhìn như lơ đãng vẫy một cái, Mạc Ưu chỉ cảm thấy người bị lực lượng gì dùng sức kéo một cái, cũng đã ngã xuống trong ngực của hắn. Trên người hắn có mùi hương nồng nặc, so sánh với mùi hương mát lạnh thoang thoảng trên Phong Tiêu Nhiên, đó là kém quá xa.

Mạc Ưu không nhịn được nhíu mày một cái, theo bản năng rụt vai về sau. Động tác nhỏ này cũng không tránh được ánh mắt người kia, lông mày anh tuấn của hắn lập tức nhếch lên nói một câu: “Nghe Ảnh tử nói ngươi mất một ít trí nhớ, xem ra là thật, mà ngay cả bổn tọa cũng xa lạ?”

Người nọ một cái tay vững vàng bấu bả vai của Mạc Ưu, một cái tay khác hung hãn nắm cằm của hắn chợt nâng lên: “Bổn tọa cùng ngươi nói chuyện đâu, nhìn ta!”

Mạc Ưu bị một tiếng gầm nhẹ của hắn chấn hồn trở về, cằm gần như phải bị bóp vỡ đau đớn khiến cho hắn không thể không đối với người trước mắt này giả vờ nhượng bộ. Hắn không quên mục đích mình lăn lộn tiến vào, đó chính là làm vô gian đạo, bảo vệ Phong Tiêu Nhiên. Quản trước kia Dạ Tiêu Vân hắn là người thế nào, bây giờ hắn là công tử Mạc Ưu, hắn muốn bảo vệ ‘lão bà’ của mình, có cái gì kỳ quái đâu.

Người nọ thấy Mạc Ưu đau đến sắc mặt đều thay đổi, trong ánh mắt thâm thúy phiền muộn thoáng qua một cái đau lòng, nhanh chóng đến bị che giấu đi, nhưng lực đạo trên tay hắn đã nới lỏng.

Nhìn dáng vẻ này của hắn cùng Dạ Tiêu Vân này nhất định là loại quan hệ đó, đây tột cùng là cái thế giới gì a, tất cả đều là đồng tính luyến ái. Các nam nhân xinh đẹp thì tự tiêu hóa lẫn nhau, các nữ nhân phải làm thế nào nga? Di, con ngươi người này lại là màu của biển sâu, quá kỳ quái...

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý quên ngươi, chỉ là thật không nhớ.” Mạc Ưu nghĩ đến bởi vì hắn hoàn hồn mà khiến cho người này mất đi người yêu, không khỏi áy náy cười một tiếng với hắn, ai ngờ nụ cười chỉ mang tính lễ phép này nhưng mang đến cho mình phiền toái vô cùng lớn, đối mặt tình nhân cũ một năm không gặp tương tư thành bệnh, ngươi nói ngươi sẽ làm gì?

“Không quan hệ, bổn tọa tự có biện pháp làm ngươi nhớ tới.” Người nọ tà mị cười một tiếng, tròng mắt màu xanh đen thoáng qua một luồng ánh sáng khao khát nóng bỏng, liền vươn người tiến lên cuốn chặt lấy eo Mạc Ưu, hai mảnh môi mỏng đỏ thắm nhanh chóng tập kích lên cổ hắn.

“A... Không, sao!” Phản ứng đầu tiên của Mạc Ưu chính là chán ghét, chợt dùng một chút lực đẩy ra cánh tay sắt kiềm chế của người kia, do nóng lòng mà dùng mấy phần nội lực. Người nọ căn bản không ngờ tới hắn sẽ phản kháng, càng không có nghĩ tới hắn lại vận khí đẩy về phía mình, nhất thời không đề phòng bị hắn đẩy ngã, Mạc Ưu đã sớm như một làn khói vọt xuống giường lao về phía cửa.

“Ngươi lại dám!” Người nọ chợt đứng dậy ống tay áo vung lên, chưởng phong lập tức quét về phía Mạc Ưu, đem hắn chợt đánh về phía trên tường, hai cánh cửa cũng theo tiếng mà khép lại.

Mạc Ưu vuốt nơi ngực bị đạp vịn vách tường đứng dậy, người nọ đã như gió vọt đến bên cạnh của hắn, nhếch mép nở nụ cười giọng mỉa mai: “Một năm không thấy công lực của ngươi lùi bước nhiều như vậy, Làm sao, có phải sống nhàm chán hay không?”

“Không dám. Chẳng qua là Tấn vương hàng đêm cùng ta cùng giường nhỏ mà ngủ, nếu như ta lại cùng với tôn chủ, làm sao thoát khỏi ánh mắt của hắn? Hắn là một người tinh quái gian xảo, nếu như từ trong chuyện này phát hiện dấu vết không tin ta nữa, vậy ta một năm này mai phục không phải làm không công.” Mạc Ưu nhanh chóng lắc đầu, lập tức mặt không đổi sắc biện giải cho mình.

Thấy thần sắc người kia lại dãn ra mấy phần, ngay sau đó hắn lại đoán mấy phần, nheo lại cặp mắt đào hoa cố làm thâm tình nói: “Nếu như thất bại trong gang tấc, vậy ta này một năm còn không bằng canh giữ ở bên người tôn chủ, cũng không cần lúc nào cũng nhẫn chịu đau khổ nhớ nhung.”

Người nọ nghe Mạc Ưu nói tình thiết, không khỏi có mấy phần lộ vẻ xúc động, nhẹ nhàng đỡ hắn lên, vỗ một cái bụi đất trên người hắn: “Rốt cuộc là ngươi cân nhắc chu đáo. Kế hoạch của bổn tọa lâu như vậy, quyết không thể lâm trận mà có sai lầm. Thôi, chờ vặn ngã hắn, ta tự nhiên sẽ không ủy khuất ngươi, ngươi liền nhẫn nại thêm mấy ngày đi.” Dứt lời còn mặt lộ mập mờ ở trên mông hắn sờ soạng một cái, trong lòng Mạc Ưu thầm mắng tử sắc lang, ngươi so với lão bà của ta thì kém xa, cùng ngươi chung một chỗ đó mới kêu nhẫn nại đâu! Trên mặt nhưng vẫn là một bộ thâm minh đại nghĩa quyết không hối hận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương