Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)
-
Quyển 1 - Chương 2: Trong phủ Văn vương
Editor: Sakura Trang
Đại Dạ quốc, Hoa Vũ năm thứ hai mươi bốn, giữa hè.
Kim đỉnh chu tường, lầu các sâu trong phủ Văn vương, một gian tiểu viện, không cạnh những viện khác, cây cối xanh um, cổ đằng lượn quanh tường, một mảnh thanh hương quanh quẩn, trong giản dị không mất phong nhã.
Trong phòng điểm huân hương nhàn nhạt, một vị mỹ nhân tuyệt sắc đang nghiêng dựa vào trên giường nhỏ bằng gấm thêu hoa văn miễn cưỡng lật xem cuốn sách. Tóc dài đen nhánh tùy ý thả trên vai, từng sợi trên trán buộc ra sau ót, ngoài một cây cây trâm cổ ngọc không còn bất kỳ trang sức nào khác. Da trắng trắng như tuyết, mắt như điểm sơn, chân mày to hàm tình thật giống như núi xa, môi mềm mại giống như hồng anh. Nhất thời khóe miệng nhếch lên một mỉm cười lơ đãng, đủ để điên đảo chúng sinh, nghiêng nước nghiêng thành.
Bởi vì do thích lạnh, hắn chỉ mặc một thân trường sam cực mỏng, thắt lưng buộc tùy ý, một con bướm tím nhạt làm bằng mỹ ngọc tùy ý treo ở eo. Càng đáng nói là kiểu ăn mặc như vậy, làm nổi bật eo ếch mông hẹp của hắn, thân cao như ngọc. Vạt áo trước hơi lộ ra da thịt trắng nõn, làm người ta mắt thấy cũng không nhịn được đi lên sờ một cái.
“Công tử, Văn vương trở lại, muốn mời công tử đến thư phòng một lát.” Một tiểu đồng thanh tú đi vào, giòn giã thông báo một tiếng.
Biết, ngươi đi xuống trước đi.” Mạc Ưu xoay mình một cái đứng lên, khóe miệng giương lên một độ cong vô cùng đẹp mắt, tiểu đồng kia chớp mắt thì nhìn đến ngây người.
“Công tử, ngươi thật là đẹp mắt, chẳng trách nửa năm mà Văn vương cũng không chịu thả ngươi rời đi.”
“Nói nhăng gì đó, mau đi đi, ta cũng muốn đổi thân xiêm áo.” Mạc Ưu vừa tức giận lại có chút buồn cười dùng quyển sách trên tay cuộn nhẹ lại nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu của hắn.
“Nơi nào là nói bậy nào, toàn bộ đế đô người nào không biết kiều khách Mạc Ưu công tử trong phủ Văn vương là đệ nhất mỹ nam của Đại Dạ quốc chúng ta, hơn nữa tài cao tám đấu, học phú ngũ xa, bao nhiêu người vì cầu gặp một mặt mà phí bao tâm sức chứ! Công tử ngài mau đi với tiểu nhân đi, như vậy đã rất đẹp rồi, đổi lại thân xiêm áo khác nhưng phải đem Vương gia của chúng ta mê thất điên bát đảo đó.”
Tiểu đồng tên Diệp nhi kia mặt đầy sùng bái nhìn Mạc Ưu, Mạc Ưu không thể làm gì khác hơn cười cười, dưới sự nửa đẩy nửa kéo của hắn bước ra khỏi phòng.
Không sai, Mạc Ưu chính là Mạc Du sau khi chuyển kiếp, đây là tên cổ đại mà hắn lấy cho mình.
Nhớ lúc mới vừa tới đây, tỉnh dậy, phát hiện mình đang suy yếu nằm ở trong một gian phòng ngủ cổ kính hoa mỹ vô cùng. Xem ra linh đồng kia thật là không có nói sai, quả nhiên tìm cho mình một nhà tốt.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại để cho Mạc Du không cười nổi.
Mới vừa muốn ngồi dậy xem thật kỹ một chút “nhà mới” của mình, lại bị đau nhức như xé nơi ngực khiến cho hút một hơi lạnh. A... Thật là đau! Đưa tay sờ ngực sờ một cái, hình như là bị thương, quấn băng vải thật dầy, thậm chí tới thấm ra một chút máu đỏ.
Đời trước mình làm sao cũng coi là cái mỹ nam, nhưng sờ cổ thân thể này mới thật sự biết cái gì gọi là mỹ. Da toàn thân trắng nõn không tì vết, mình cũng không nhịn được sờ lại sờ, vóc người thì… Tuyệt đối có thể so với mấy cái tên nhìn thấy trong manga BL, lại sờ gương mặt này, đáng tiếc tự bản thân không nhìn được, phỏng đoán cũng không kém nơi nào.
Sau đó Mạc Du mới biết, gương mặt này của mình, nào chỉ là không kém, đơn giản là một tên gieo họa để cho người thấy liền thần hồn điên đảo nằm mơ cũng nhớ thương.
Từ mấy tên tiểu tư thanh tú hắn cuối cùng cũng biết rõ tình thế, thì ra bây giờ mình đang ở Đại Dạ quốc, những thứ kia, một triều đại hư cấu, những lịch sử bình thường mà mình vẫn học kia sợ là không dùng được, nghĩ khoe khoang một cái cũng không được. Nơi này là phủ Văn vương, lúc Văn vương săn thú ngộ thương hắn, một mũi tên xuyên ngực, sau liền đưa hắn trở lại chữa thương, biểu tỏ sự áy náy, dĩ nhiên là đem hắn khoản đãi như thượng khách.
Hừ, áy náy? Dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết hắn có dụng ý khác.
Đại Dạ quốc là một quốc đô thịnh hành nam phong, ở trong mắt quý tộc chuyện nam càng cao quý sạch sẽ hơn, vì vậy vương công quý tộc nạp nam phi lấy nam thiếp nơi nơi đều thấy, ngay cả người hầu hạ trong phủ, đẳng cấp cao nhất cũng tất nhiên là nam thị dung mạo thanh tú. Văn vương này ân cần khoản đãi hắn, dĩ nhiên là đối với hắn động tâm tư thương hương tiếc ngọc.
Nói đến chỗ này cũng kỳ, trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có một loại giới ở giữa hai giới tính này, gọi là ly nhân, dùng cách nói của người hiện đại chính là thư hùng đồng thể. Bề ngoài của ly nhân trên căn bản không khác nam tử, chẳng qua là so với nam nhân càng tuấn tú nhu mỹ một ít, trong cơ thể lại có bộ phận sinh dục của nữ nhân. Bọn họ có thể theo sở thích của mình thú thê hoặc là lập gia đình, sự linh hoạt lớn vô cùng.
Nghe nói ly nhân chỉ chiếm tỷ lệ rất ít, địa vị càng cao quý hơn so với nam nhân nữ nhân, hơn nữa quý tộc lấy nhau cũng chú trọng môn đăng hộ đối, vì vậy ly nhân trong nước đa số đều thân phận hiển hách.
Văn vương là Đại nhi tử của đương kim hoàng thượng, cũng chính là Đại hoàng tử. Thân phận tôn quý, hơn nữa chiến công hiển hách, vì vậy phá lệ được hoàng thượng coi trọng. Phủ đệ của hắn tự nhiên cũng phá lệ nguy nga hoa lệ. Ban đầu hắn cho là Mạc Ưu là một ly nhân, thậm chí có ý niệm nạp hắn làm sườn phi, nhưng cho đến khi mười mấy thái y sau khi kiểm tra đều cho ra cùng một cái kết luận, hắn là nam nhân, lúc này mới chết tâm. Nhưng nam nhân làm phi tử nói ra không dễ nghe, lại có thể làm nam sủng… Vì vậy một mực không chịu buông Mạc Ưu rời đi, thượng khách vương phủ này, một làm chính là nửa năm.
Cũng may Văn vương cũng là một người thức thời, Cũng may một người cường thủ đoạt hào không hiểu phong tình, một lòng nghĩ muốn lấy được tâm của đối phương, vì vậy chưa bao giờ đối với dùng sức mạnh dùng sức mạnh. Chẳng qua là thay đổi thủ đoạn các kiểu đòi vui vẻ của hắn, nghĩ muốn làm hắn mềm hóa, chủ động chui vào ôm ấp.
Mạc Ưu thấy hắn như vậy, ngược lại an tâm. Ngược lại nếu tự rời đi vương phủ cũng không có nơi nào để đi, Văn vương này nếu khách khí, liền lưu lại tốt lắm. Mỗi ngày chẳng qua là lúc rảnh rỗi cùng hắn tâm sự một chút, đánh cờ, cũng không có gì, lúc hắn đi học nhưng đã từng giành giải nhất cuộc thi cờ vây, sợ cái gì. Hơn nữa, kiếp trước hắn đối với loại chuyện đồng tính luyến ái này đã sớm thấy không gì lạ lẫm, mặc dù bản thân hắn không phải, nhưng lúc đi học cùng mấy cái hồ bằng cẩu hữu cả ngày khắp nơi lăn lộn, cũng vào quán rượu đồng tính luyến ái, thậm chí còn từng cùng một thiếu niên rất đẹp có đoạn thời gian yêu đương ngắn ngủi.
Bây giờ có một nam nhân tao nhã lịch sự lại để ý hắn, hắn vừa cẩn thận nâng hắn, dỗ dành hắn, ngược lại cũng không coi là khó cho hắn?
Cũng không biết là có phải Văn vương cố ý an bài hay không, thư phòng của hắn liền gần Vô Ưu cư nơi Mạc Ưu ở, ra cửa đi vài bước là đến.
Trong thư phòng đèn đuốc lóe lên, trên cửa sổ phối hợp ra hai bóng người ngồi đối diện nhau.
“Có khách?” Mạc Ưu có chút kinh ngạc. Bởi vì diễm danh bên ngoài của hắn, mỗi ngày đều không ngừng có người mượn các loại lý do nhờ quan hệ tìm phương pháp tới vương phủ muốn gặp mặt hắn, vì vậy hắn đã từng giao ước với Văn vương, tuyệt đối không gặp khách, Văn vương xuất từ tư tâm. Cũng rất sảng khoái đồng ý, nhưng hôm nay? Kết quả là người thế nào?
“Công tử yên tâm, không là người ngoài, là Tam hoàng tử của đương kim Thánh thượng, Tấn vương.” Diệp nhi nhìn thấu chần chờ của hắn, chạm nhẹ vào ống tay áo của hắn nói.
Đương kim Thánh thượng không phải là một người phong lưu, chỉ có một hậu một phi. Văn vương và Tấn vương là thân huynh đệ, do Trinh phi sinh ra, Nhị hoàng tử là con của hoàng hậu, cũng chính là đương kim Thái tử.
Năm nay Tấn vương mới hai mươi bốn tuổi, nhưng đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, nghe nói y tài văn chương kiệt suất, có thể so với Tử Kiện, lại nói đến một đôi tay đánh đàn tuyệt vời, lúc tám tuổi một mình khảy đàn ở trong ngự hoa viên, từng đưa đến mấy con chim quý bay múa xung quanh, chuyển động theo tiếng đàn. Hơn nữa trước khi Mạc Ưu xuất hiện, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Đại Dạ quốc, chính là thuộc về y.
Vừa nghe đến là Tấn vương nổi tiếng đã lâu này, lòng Mạc Ưu đã sớm bắt đầu giàn giụa nước miếng. Mỹ nhân a mỹ nhân... Ta tới! Diệp nhi nhìn dáng vẻ ánh mắt lòe lòe lấp lánh sắc mặt lúc sáng lúc tối của công tử nhà mình, trong lòng thầm kêu không tốt, công tử thường xuyên làm việc khác thường, hôm nay cũng chớ đắc tội Tấn vương mới phải. Mặc dù mình là nô tài sinh ra trong phủ Văn vương, nhưng Vương gia đã tặng hắn cho công tử làm nam thị thiếp thân, mình cũng không thể thiếu vì hắn gánh vác hơn mấy phần cẩn thận.
Đại Dạ quốc, Hoa Vũ năm thứ hai mươi bốn, giữa hè.
Kim đỉnh chu tường, lầu các sâu trong phủ Văn vương, một gian tiểu viện, không cạnh những viện khác, cây cối xanh um, cổ đằng lượn quanh tường, một mảnh thanh hương quanh quẩn, trong giản dị không mất phong nhã.
Trong phòng điểm huân hương nhàn nhạt, một vị mỹ nhân tuyệt sắc đang nghiêng dựa vào trên giường nhỏ bằng gấm thêu hoa văn miễn cưỡng lật xem cuốn sách. Tóc dài đen nhánh tùy ý thả trên vai, từng sợi trên trán buộc ra sau ót, ngoài một cây cây trâm cổ ngọc không còn bất kỳ trang sức nào khác. Da trắng trắng như tuyết, mắt như điểm sơn, chân mày to hàm tình thật giống như núi xa, môi mềm mại giống như hồng anh. Nhất thời khóe miệng nhếch lên một mỉm cười lơ đãng, đủ để điên đảo chúng sinh, nghiêng nước nghiêng thành.
Bởi vì do thích lạnh, hắn chỉ mặc một thân trường sam cực mỏng, thắt lưng buộc tùy ý, một con bướm tím nhạt làm bằng mỹ ngọc tùy ý treo ở eo. Càng đáng nói là kiểu ăn mặc như vậy, làm nổi bật eo ếch mông hẹp của hắn, thân cao như ngọc. Vạt áo trước hơi lộ ra da thịt trắng nõn, làm người ta mắt thấy cũng không nhịn được đi lên sờ một cái.
“Công tử, Văn vương trở lại, muốn mời công tử đến thư phòng một lát.” Một tiểu đồng thanh tú đi vào, giòn giã thông báo một tiếng.
Biết, ngươi đi xuống trước đi.” Mạc Ưu xoay mình một cái đứng lên, khóe miệng giương lên một độ cong vô cùng đẹp mắt, tiểu đồng kia chớp mắt thì nhìn đến ngây người.
“Công tử, ngươi thật là đẹp mắt, chẳng trách nửa năm mà Văn vương cũng không chịu thả ngươi rời đi.”
“Nói nhăng gì đó, mau đi đi, ta cũng muốn đổi thân xiêm áo.” Mạc Ưu vừa tức giận lại có chút buồn cười dùng quyển sách trên tay cuộn nhẹ lại nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu của hắn.
“Nơi nào là nói bậy nào, toàn bộ đế đô người nào không biết kiều khách Mạc Ưu công tử trong phủ Văn vương là đệ nhất mỹ nam của Đại Dạ quốc chúng ta, hơn nữa tài cao tám đấu, học phú ngũ xa, bao nhiêu người vì cầu gặp một mặt mà phí bao tâm sức chứ! Công tử ngài mau đi với tiểu nhân đi, như vậy đã rất đẹp rồi, đổi lại thân xiêm áo khác nhưng phải đem Vương gia của chúng ta mê thất điên bát đảo đó.”
Tiểu đồng tên Diệp nhi kia mặt đầy sùng bái nhìn Mạc Ưu, Mạc Ưu không thể làm gì khác hơn cười cười, dưới sự nửa đẩy nửa kéo của hắn bước ra khỏi phòng.
Không sai, Mạc Ưu chính là Mạc Du sau khi chuyển kiếp, đây là tên cổ đại mà hắn lấy cho mình.
Nhớ lúc mới vừa tới đây, tỉnh dậy, phát hiện mình đang suy yếu nằm ở trong một gian phòng ngủ cổ kính hoa mỹ vô cùng. Xem ra linh đồng kia thật là không có nói sai, quả nhiên tìm cho mình một nhà tốt.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại để cho Mạc Du không cười nổi.
Mới vừa muốn ngồi dậy xem thật kỹ một chút “nhà mới” của mình, lại bị đau nhức như xé nơi ngực khiến cho hút một hơi lạnh. A... Thật là đau! Đưa tay sờ ngực sờ một cái, hình như là bị thương, quấn băng vải thật dầy, thậm chí tới thấm ra một chút máu đỏ.
Đời trước mình làm sao cũng coi là cái mỹ nam, nhưng sờ cổ thân thể này mới thật sự biết cái gì gọi là mỹ. Da toàn thân trắng nõn không tì vết, mình cũng không nhịn được sờ lại sờ, vóc người thì… Tuyệt đối có thể so với mấy cái tên nhìn thấy trong manga BL, lại sờ gương mặt này, đáng tiếc tự bản thân không nhìn được, phỏng đoán cũng không kém nơi nào.
Sau đó Mạc Du mới biết, gương mặt này của mình, nào chỉ là không kém, đơn giản là một tên gieo họa để cho người thấy liền thần hồn điên đảo nằm mơ cũng nhớ thương.
Từ mấy tên tiểu tư thanh tú hắn cuối cùng cũng biết rõ tình thế, thì ra bây giờ mình đang ở Đại Dạ quốc, những thứ kia, một triều đại hư cấu, những lịch sử bình thường mà mình vẫn học kia sợ là không dùng được, nghĩ khoe khoang một cái cũng không được. Nơi này là phủ Văn vương, lúc Văn vương săn thú ngộ thương hắn, một mũi tên xuyên ngực, sau liền đưa hắn trở lại chữa thương, biểu tỏ sự áy náy, dĩ nhiên là đem hắn khoản đãi như thượng khách.
Hừ, áy náy? Dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết hắn có dụng ý khác.
Đại Dạ quốc là một quốc đô thịnh hành nam phong, ở trong mắt quý tộc chuyện nam càng cao quý sạch sẽ hơn, vì vậy vương công quý tộc nạp nam phi lấy nam thiếp nơi nơi đều thấy, ngay cả người hầu hạ trong phủ, đẳng cấp cao nhất cũng tất nhiên là nam thị dung mạo thanh tú. Văn vương này ân cần khoản đãi hắn, dĩ nhiên là đối với hắn động tâm tư thương hương tiếc ngọc.
Nói đến chỗ này cũng kỳ, trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có một loại giới ở giữa hai giới tính này, gọi là ly nhân, dùng cách nói của người hiện đại chính là thư hùng đồng thể. Bề ngoài của ly nhân trên căn bản không khác nam tử, chẳng qua là so với nam nhân càng tuấn tú nhu mỹ một ít, trong cơ thể lại có bộ phận sinh dục của nữ nhân. Bọn họ có thể theo sở thích của mình thú thê hoặc là lập gia đình, sự linh hoạt lớn vô cùng.
Nghe nói ly nhân chỉ chiếm tỷ lệ rất ít, địa vị càng cao quý hơn so với nam nhân nữ nhân, hơn nữa quý tộc lấy nhau cũng chú trọng môn đăng hộ đối, vì vậy ly nhân trong nước đa số đều thân phận hiển hách.
Văn vương là Đại nhi tử của đương kim hoàng thượng, cũng chính là Đại hoàng tử. Thân phận tôn quý, hơn nữa chiến công hiển hách, vì vậy phá lệ được hoàng thượng coi trọng. Phủ đệ của hắn tự nhiên cũng phá lệ nguy nga hoa lệ. Ban đầu hắn cho là Mạc Ưu là một ly nhân, thậm chí có ý niệm nạp hắn làm sườn phi, nhưng cho đến khi mười mấy thái y sau khi kiểm tra đều cho ra cùng một cái kết luận, hắn là nam nhân, lúc này mới chết tâm. Nhưng nam nhân làm phi tử nói ra không dễ nghe, lại có thể làm nam sủng… Vì vậy một mực không chịu buông Mạc Ưu rời đi, thượng khách vương phủ này, một làm chính là nửa năm.
Cũng may Văn vương cũng là một người thức thời, Cũng may một người cường thủ đoạt hào không hiểu phong tình, một lòng nghĩ muốn lấy được tâm của đối phương, vì vậy chưa bao giờ đối với dùng sức mạnh dùng sức mạnh. Chẳng qua là thay đổi thủ đoạn các kiểu đòi vui vẻ của hắn, nghĩ muốn làm hắn mềm hóa, chủ động chui vào ôm ấp.
Mạc Ưu thấy hắn như vậy, ngược lại an tâm. Ngược lại nếu tự rời đi vương phủ cũng không có nơi nào để đi, Văn vương này nếu khách khí, liền lưu lại tốt lắm. Mỗi ngày chẳng qua là lúc rảnh rỗi cùng hắn tâm sự một chút, đánh cờ, cũng không có gì, lúc hắn đi học nhưng đã từng giành giải nhất cuộc thi cờ vây, sợ cái gì. Hơn nữa, kiếp trước hắn đối với loại chuyện đồng tính luyến ái này đã sớm thấy không gì lạ lẫm, mặc dù bản thân hắn không phải, nhưng lúc đi học cùng mấy cái hồ bằng cẩu hữu cả ngày khắp nơi lăn lộn, cũng vào quán rượu đồng tính luyến ái, thậm chí còn từng cùng một thiếu niên rất đẹp có đoạn thời gian yêu đương ngắn ngủi.
Bây giờ có một nam nhân tao nhã lịch sự lại để ý hắn, hắn vừa cẩn thận nâng hắn, dỗ dành hắn, ngược lại cũng không coi là khó cho hắn?
Cũng không biết là có phải Văn vương cố ý an bài hay không, thư phòng của hắn liền gần Vô Ưu cư nơi Mạc Ưu ở, ra cửa đi vài bước là đến.
Trong thư phòng đèn đuốc lóe lên, trên cửa sổ phối hợp ra hai bóng người ngồi đối diện nhau.
“Có khách?” Mạc Ưu có chút kinh ngạc. Bởi vì diễm danh bên ngoài của hắn, mỗi ngày đều không ngừng có người mượn các loại lý do nhờ quan hệ tìm phương pháp tới vương phủ muốn gặp mặt hắn, vì vậy hắn đã từng giao ước với Văn vương, tuyệt đối không gặp khách, Văn vương xuất từ tư tâm. Cũng rất sảng khoái đồng ý, nhưng hôm nay? Kết quả là người thế nào?
“Công tử yên tâm, không là người ngoài, là Tam hoàng tử của đương kim Thánh thượng, Tấn vương.” Diệp nhi nhìn thấu chần chờ của hắn, chạm nhẹ vào ống tay áo của hắn nói.
Đương kim Thánh thượng không phải là một người phong lưu, chỉ có một hậu một phi. Văn vương và Tấn vương là thân huynh đệ, do Trinh phi sinh ra, Nhị hoàng tử là con của hoàng hậu, cũng chính là đương kim Thái tử.
Năm nay Tấn vương mới hai mươi bốn tuổi, nhưng đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, nghe nói y tài văn chương kiệt suất, có thể so với Tử Kiện, lại nói đến một đôi tay đánh đàn tuyệt vời, lúc tám tuổi một mình khảy đàn ở trong ngự hoa viên, từng đưa đến mấy con chim quý bay múa xung quanh, chuyển động theo tiếng đàn. Hơn nữa trước khi Mạc Ưu xuất hiện, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Đại Dạ quốc, chính là thuộc về y.
Vừa nghe đến là Tấn vương nổi tiếng đã lâu này, lòng Mạc Ưu đã sớm bắt đầu giàn giụa nước miếng. Mỹ nhân a mỹ nhân... Ta tới! Diệp nhi nhìn dáng vẻ ánh mắt lòe lòe lấp lánh sắc mặt lúc sáng lúc tối của công tử nhà mình, trong lòng thầm kêu không tốt, công tử thường xuyên làm việc khác thường, hôm nay cũng chớ đắc tội Tấn vương mới phải. Mặc dù mình là nô tài sinh ra trong phủ Văn vương, nhưng Vương gia đã tặng hắn cho công tử làm nam thị thiếp thân, mình cũng không thể thiếu vì hắn gánh vác hơn mấy phần cẩn thận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook