Thủ Tịch Ngự Y
Chương 397-1: Bàng tam ca

- Mấy phòng bên trong kia, có thể sẽ gặp người quen, vậy nên chúng ta lấy phòng ở bên ngoài này đi!

Địch Hạo Huy nói.

Khách sạn Kinh Tây này cũng giống như khách sạn Giải Phóng tỉnh Nam Giang, cũng phân thành nhiều khu, mấy phòng bên trong chỉ dành riếng để thủ trưởng. Địch Hạo Huy tự biết thân phận mình, cho nên không định đi vào phía trong đó, tránh đỡ gặp mấy vị chú, bác, người quen. Như vậy ăn cơm cũng không được tự nhiên thoải mái.

-Anh cứ quyết định là được rồi!

Tăng Nghị cười:

- Hôm nay chúng ta đến đây để ăn cơm, thoải mái một chút là được rồi.

-Được!

La Hải Đào cũng là gật đầu, hắn cũng không muốn đi vào phía trong đó. La Cương Vĩnh bình thường quản cậu ta rất nghiêm, không cho phép cậu ta tùy tiện tới những nơi như thế này.

Địch Hạo Huy thấy tất cả mọi người không ai phản đối, liền dẫn họ lên lầu.

Vừa chuẩn bị vào thang máy, bỗng từ phía mấy tầng phía sau đại sảnh vọng đến một âm thanh:

-Là Hạo Huy à!

Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tổng cộng bốn người, ba nam một nữ đi ra. Đám người này khí chất không hề tầm thường. Có thể đến khách sạn Kinh Tây này dùng cơm, lại còn là từ phía trong đó đi ra, tuyệt đối không thể là hạng người bình thường.

Địch Hạo Huy hơi mỉm cười, bước lên hai bước nghênh đón, sau đó giơ tay chào theo nghi thức quân đội:

- Chủ tịch thành phố Bành quay về thủ đô lúc nào vậy, sao không thông báo cho tôi một tiếng?

- Hạo Huy, cậu đang chê cười Tam ca rồi!

Người đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, chưa đến ba mươi tuổi, giơ tay chào lại vô cùng có khí chất uy quyền. Y cười, bắt tay với Địch Hạo Huy, tay kia còn rất tự nhiên khoác lên vai Địch Hạo Huy, nhẹ giọng:

- Lần này trở về, tôi không muốn kinh động tới ai cả, chỉ có điều thành phố này thật sự quá nhỏ, Hạo Huy chớ trách tôi nhé. Ngày mai Tam ca mời cậu đi uống rượu, cậu phải nể mặt tôi đấy.

Một câu nói của đối phương liền giải thích rõ ràng nguyên do cho Hạo Huy.

Địch Hạo Huy cười, nói:

- Chỉ là nói đùa với Tam ca thôi, nên là tôi mời mới phải.

-Đã gọi là tam ca rồi còn phân biệt ai mời sao?

Người kia cũng vô cùng nhiệt tình, có vẻ rất quen thân với Địch Hạo Huy. Người nào không biết, có thể nghĩ người kia chính là anh của Địch Hạo Huy thật.

Tăng Nghị nhìn người nọ, thầm nghĩ người này chưa đến ba mươi tuổi mà đã là Chủ tịch thành phố rồi, thật sự là rất giỏi! Trẻ tuổi như vậy đã là Chủ tịch thành phố, người như vậy tìm trên cả nước cũng không được mấy người, chỉ có điều không biết lai lịch của người này ra sao.

- Mấy vị này là...!

Người đàn ông nọ chào hỏi Địch Hạo Huy xong liền phóng tầm mắt nhìn về Tăng Nghị và La Hải Đào đang đứng phía sau Địch Hạo Huy, còn cô bạn gái nhỏ của La Hải Đào anh ta cơ bản không hề nhìn tới. Có thể thấy ánh mắt của người sắc bén như thế nào, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ người đối diện như thế nào..

-Giới thiệu với Tam ca một chút!

Địch Hạo Huy chỉ về phía Tăng Nghị, nói:

- Vị này chính là anh em tốt của tôi__ Tăng Nghị, cậu ấy từ tỉnh Nam Giang đến thủ đô có việc, còn vị này chính là Hải Đào, con trai của Phó tư lệnh La.

Địch Hạo Huy giới thiệu xong một bên, liền chuyển giọng:

- Tăng Nghị, Hải Đào, vị này chính là Bàng ca của tôi, anh ấy hiện giờ là...!

- Cậu chính là Tăng Nghị từ Nam Giang tới?

Vị Bàng ca kia còn đang định vươn tay ra cùng Tăng Nghị và La Hải Đào chào hỏi nữa. Lúc này, chàng thanh niên trông rất hùng dũng đi theo người họ Bàng kia đột nhiên mở miệng hỏi, nhìn nhìn chằm chằm Tăng Nghị, thanh âm có chút lạnh lùng.

Tăng Nghị có thể cảm giác được trong mắt của cậu thanh niên kia mang theo một tia địch ý. Tăng Nghị hơi bực mình, cơ bản chính hắn cũng không biết người này. Hơn nữa, danh tiếng của mình có đâu lớn đến nỗi được truyền khắp bốn mươi chín tỉnh thành chứ.

Địch Hạo Huy mỉm cười, nói:

- Tăng Nghị, vị này chính là Từ Minh Hiệp __Từ thiếu gia. Anh có thể không biết Từ thiếu gia, nhưng nhất định là quen Từ lão chứ.

Tăng Nghị giật mình, vị này thanh niên này không phải là con trai của Từ lão chứ, hắn liền vươn tay:

- Từ thiếu xin chào!

-Tôi đã nghe nhiều về anh!

Từ Minh Hiệp thản nhiên cười một tiếng, vươn tay bắt tay với Tăng Nghị.

- Tôi không dám nhận đâu, Từ thiếu nói đùa rồi!

Tăng Nghị cũng thản nhiên cười, bề ngoài nhìn hai người họ không có gì khác thường nhưng Tăng Nghị có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác từ lòng bàn tay. Cái bắt tay của Từ thiếu gia này như một kìm sắt vậy, mạnh mẽ, cứng như sắt.

Dựa vào việc Tăng Nghị đã cứu Từ lão, đáng lẽ ra cậu thanh niên này không nên căm thù Tăng nghị mới đúng. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta đã cho Tăng Nghị một đòn phủ đầu rồi, điều này Tăng Nghị trong lòng hiểu rõ. Có lẽ vấn đề nằm ở chiếc đồng hồ mà Từ lão tặng. Nó như một bảo bối, một đồ vật gia truyền của Từ gia, nhưng giờ chiếc đồng hồ lại đeo trên tay Tăng Nghị, Từ Minh Hiệp khó tránh khỏi trong lòng không can tâm.

Nghĩ đến đây, Tăng Nghị cũng thêm một phần lực vào bàn tay, ấn xuống, cười nói:

- Lần này tới thủ đô, cũng không dám tới quấy rầy Từ lão, phải nhờ Từ thiếu gia gửi lời tới Từ lão giúp tôi rồi!

Nói xong, bàn tay Tăng Nghị vẫn đung đưa.

Từ Minh Hiệp mặt lúc ấy cũng có chút mất tự nhiên đáp:

- Được!

Sau đó lui sang một bên, đứng ở đây không tiện nói chuyện.

Vị Bàng ca mặc dù không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo những gì Từ Minh Hiệp nói, y cũng biết đại khái Tăng Nghị cũng có chút lai lịch. Y thầm nghĩ, từ lúc tới đây, có vẻ mình đã không để ý rồi. Người này được Địch Hạo Huy xưng là anh em tốt nhưng y lại không để ý, đúng là sơ suất rồi.

-Người anh em, chào cậu!

Bàng ca lúc bấy giờ mới giơ tay muốn cùng Tăng Nghị bắt tay:

- Xin tự giới thiệu, tôi là Bàng Nãi Kiệt, tôi lớn hơn bọn họ vài tuổi nên mới gọi là Bàng ca, cậu cũng có thể gọi tôi như vậy, nghe như vậy sẽ thân thiết hơn!

Tăng Nghị nghe cái tên này, liền biết người này là ai rồi. Anh ta chính là công tử của Bàng gia, sắp xếp một chút mà nói, địa vị của Bàng gia còn trên cả Địch gia và Kiều gia. Bàng lão gia cũng mới là người xứng danh là Lão đồng chí cách mạng”, từng là một trong chín vị lão đồng chí.

- Tam ca xin chào!

Tăng Nghị cũng cười chào hỏi.

-Được! được!

Bàng Nãi Kiệt nhìn Tăng Nghị, vui vẻ đáp:

- Cậu là anh em tốt của Hạo Huy, vậy cũng là anh em tốt của tam ca này, về sau phải thân thiết hơn mới được.

Nói xong, Bàng Nãi Kiệt vỗ vai Tăng Nghị, đồng thời đưa tay về phía La Hải Đào, cười nói:

- Hải Đào, khi nào ở trường được nghỉ, cùng mấy người bạn của cậu tới chỗ tam ca đi dạo, hít thở không khí, thư giãn đầu óc nhé.

La Hải Đào khẩn trương đáp:

- Cảm ơn Tam ca, chỉ sợ thêm phiền cho anh thôi!

-Xem cậu nói kìa, tam ca là người phải sợ phiền sao!

Bàng Nãi Kiệt ngoài miệng ra vẻ trách cứ, trên mặt lại lộ ra ý cười. Y quay người lại, cũng không cần Địch Hạo Huy giới thiệu tiếp đã tự mình trực tiếp nói:

- Đến đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Hàn Việt, làm việc ở bộ Tài chính, cậu ta chính là thần tài đấy. Còn cô gái xinh đẹp này là Nghiêm Tư Tư, là người phụ trách tập đoàn Năng Nguyên, không hề thua kém các đấng mày râu đâu nhé.

Tăng Nghị tiến lên cùng hai người kia làm quen, thầm nghĩ Bàng Nãi Kiệt tuổi còn trẻ như vậy đã có thể làm lên chức Chủ tịch thành phố, quả nhiên là nhờ quan hệ không nhỏ. Hôm nay, trong tình trạng này, có thể làm người đứng ra giới thiệu mấy người họ với nhau, đáng lẽ phải rất quen thân với cả hai bên. Bàng Nãi Kiệt và Tăng Nghị chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, lại là quen biết qua người khác, mối quan hệ cũng không phải là thân quen từ trước mà chỉ là có ý cố ý kết giao mà thôi.

Nhìn lại phạm vi kết giao của Bàng Nãi Kiệt, trong quân đội có Từ Minh hiệp, bộ Tài chính có Hàn Việt, trên thươngtrường có Nghêm Tư Tư, vừa nhìn đã biết Bàng Nải Kiệt là nhân vật thế nào, bản thân anh ta có vẻ có nhiều toan tính.

Khí phách của Hàn Việt, Nghiêm Tư Tư, rõ ràng không được như Bàng Nãi Kiệt. Họ cùng Tăng Nghị và La Hải Đào chào hỏi, cũng chỉ khách khí đôi ba câu, không có gì thất lễ, nhưng cũng không có sự nhiệt tình. Nhưng nhìn bọn họ, có thể nhìn ra hai người này, xuất thân không hề tầm thường, đều là con nhà quyền quý. Tuy rằng kém hơn Bàng Nãi Kiệt nhưng cũng ở trên, cách xa Tôn Dực hay Thường Tuấn Long.

Địch Hạo Huy cũng làm quen với Hàn Việt, Nghiêm Tư Tư nhưng có thể nhìn ra được, giao tình này cũng chỉ bình thường mà thôi.

Dù sao cũng là trước công chúng, lại là ở một nơi như khách sạn Kinh Tây này, mọi người cũng không nói nhiều được. Họ nói với nhau khách khí vài câu, rồi mỗi người đi một ngả. Địch Hạo Huy dẫn Tăng Nghị lên lầu, Bàng Nãi Kiệt cũng cùng bạn của y rời khách sạn.

Ra bên ngoài, Bàng Nãi Kiệt cùng chào từ biệt mọi người, nhưng lại kéo Từ Minh Hiệp sang một bên, cười nói:

- Minh hiệp, cái người tên Tăng Nghị là người như thế nào? Tam ca tôi kiến thức nông cạn, không ngờ chưa từng nghe nói người này, hôm nay xém chút nữa là không nhận ra rồi.

Từ Minh Hiệp khẽ nhíu mày:

- Hắn là một thầy thuốc ở tỉnh Nam Giang, khi trước ông cụ nhà ta có đi Nam Giang, đúng lúc sức khỏe có chút vấn đề, được hắn cấp cứu kịp thời.

- Ồ!

Bàng Nãi Kiệt liền lộ ra vẻ mặt suy tư, nếu chỉ có như vậy sẽ không đến mức khiến Địch Hạo Huy gọi là anh em tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương