Thú Thế Độc Sủng: Soái Thú, Ôm Một Cái!
-
Chương 2: Tất cả đều là mỹ nam!
Editor: Hàn Tử Tiêu
Lãnh Kiều Nguyệt híp mắt, cô lặng lẽ quan sát đám người đang xúm về phía mình.
Đám người này đều là đại mỹ nam, chỉ cần nhìn vào cũng khiến trái tim không nhịn được mà đập nhanh, hận không thể bay đến mà ôm hôn từng người một…
Nhưng mà phụ nữ của thế giới này có hình dáng gì a?
Đôi mắt quyến rũ như thế kia?!
Hay cái miệng rộng giống như kia?
Vì sao cả một đám người đều cùng một hình dáng?
Lãnh Kiều Nguyệt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Nam nữ ở đây đều thật quái dị…
Nam Li biến thành hình người, hắn nhìn Lãnh Kiều Nguyệt thất thần, nhẹ nhàng nói: “Đây là bạn lữ ta mới tìm được, chờ nàng tới thời kì động dục thì có thể sinh đứa trẻ rồi, đến lúc đó các ngươi không cần phải tìm giống cái cho ta nữa.”
Lãnh Kiều Nguyệt: “…”
Bạn lữ?
Thời kì động dục?
Đứa trẻ?
Phi, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Ta đi!
Hắc tuyến giăng kín trán, khuôn mặt trắng nõn lúc xanh lúc tím, bây giờ cô thật muốn ngất luôn cho xong!
Thú nhân đực tên Lôi Tát đi về phía hai người, con ngươi hình tứ giác híp lại, cái đầu lớn nghiêng sang một bên: “Nam Li, đây là giống cái của bộ lạc nào a? Nhìn nàng thật xinh đẹp!”
“Nhìn qua giống như người của Hồ tộc, Hồ tộc lớn lên rất xinh đẹp…Ách, y phục này là gì vậy?”
Thú nhân giống đực tên Tháp Nguyên tò mò giật giật quần áo trên người Lãnh Kiều Nguyệt.
Khuôn mặt Lãnh Kiều Nguyệt còn bẩn, đến khi cô thay quần áo, rửa mặt xong nhất định bọn họ còn kinh hoảng hơn bây giờ nhiều.
Thiên Lan mang cái bụng mỡ của mình đi đến, khẽ hừ một tiếng, giọng nói the thé khó nghe: “Nam Li, ngươi cự tuyệt ta có phải bởi vì giống cái này hay không?! Ta là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc, bao nhiêu người muốn cùng ta đều bị ta cự tuyệt, mắt ngươi có phải bị hỏng rồi không mà đi thích giống cái này?”
Lãnh Kiều Nguyệt:…
Xin hãy để cô bình tĩnh lại cái đã!
Nam Li nhìn đám người đang đánh giá giống cái của mình, tâm trạng đột nhiên không vui, hắn nhanh chóng lôi cô bảo hộ sau người, ánh mắt liếc quanh tất cả mọi người, đáy mắt lóe lên tia không vui.
Hắn không muốn để Lãnh Kiều Nguyệt ở đây, nhanh chóng biến thành một con sư tử dũng mãnh.
Mang cô hất lên trên lưng, bóng dáng lóe lên biến mất trước cửa động.
Lôi Tát nhìn theo bóng dáng của Lãnh Kiều Nguyệt, dẫm mạnh lên cây, đáy mắt lóe lên tia hứng thú nhàn nhạt.
Thiên Lan hừ một tiếng, lỗ mũi phun ra hơi thở ấm nóng, nàng ta nhìn Lãnh Kiều Nguyệt tràn ngập hận ý và sát ý.
Nàng ta không còn vui vẻ khi thấy mấy giống đực vây quanh mình nữa, tất cả đều cùng bộ dáng phục tùng, muốn hóa thành hình thú cưỡi nàng ta đi, chỉ mong nàng ta có thể liếc mắt nhìn mình một cái…
Thiên Lan hừ một cái, nàng ta rụt rè cự tuyệt tất cả những thú nhân muốn cầu hoan với mình, sau đó chạy nhanh đi.
Lãnh Kiều Nguyệt bị Nam Li chở vào động, hắn liền hất nàng xuống đống rơm rạ khô phía dưới, một bộ dáng thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Nam Li sợ làm bị thương nàng nên động tác nhẹ nhàng hơn.
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn đống rơm rạ dưới mông, khóe miệng giật giật, giọng nói không tự chủ được mà run rẩy: “Đây…đây là nơi nào?”
Nam Li kinh ngạc nhìn Lãnh Kiều Nguyệt.
“Giống cái, ngươi bị tộc nuôi lớn không cho ra ngoài sao mà ngay cả Sư tộc cũng không biết?”
Con ngươi Lãnh Kiều Nguyệt lóe lên, nàng gật gật đầu: “Là ta bị tộc nuôi dưỡng không cho ra ngoài nên cái gì cũng không biết, ngươi có thể giới thiệu sơ qua cho ta về thế giới này không?”
Lãnh Kiều Nguyệt híp mắt, cô lặng lẽ quan sát đám người đang xúm về phía mình.
Đám người này đều là đại mỹ nam, chỉ cần nhìn vào cũng khiến trái tim không nhịn được mà đập nhanh, hận không thể bay đến mà ôm hôn từng người một…
Nhưng mà phụ nữ của thế giới này có hình dáng gì a?
Đôi mắt quyến rũ như thế kia?!
Hay cái miệng rộng giống như kia?
Vì sao cả một đám người đều cùng một hình dáng?
Lãnh Kiều Nguyệt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Nam nữ ở đây đều thật quái dị…
Nam Li biến thành hình người, hắn nhìn Lãnh Kiều Nguyệt thất thần, nhẹ nhàng nói: “Đây là bạn lữ ta mới tìm được, chờ nàng tới thời kì động dục thì có thể sinh đứa trẻ rồi, đến lúc đó các ngươi không cần phải tìm giống cái cho ta nữa.”
Lãnh Kiều Nguyệt: “…”
Bạn lữ?
Thời kì động dục?
Đứa trẻ?
Phi, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Ta đi!
Hắc tuyến giăng kín trán, khuôn mặt trắng nõn lúc xanh lúc tím, bây giờ cô thật muốn ngất luôn cho xong!
Thú nhân đực tên Lôi Tát đi về phía hai người, con ngươi hình tứ giác híp lại, cái đầu lớn nghiêng sang một bên: “Nam Li, đây là giống cái của bộ lạc nào a? Nhìn nàng thật xinh đẹp!”
“Nhìn qua giống như người của Hồ tộc, Hồ tộc lớn lên rất xinh đẹp…Ách, y phục này là gì vậy?”
Thú nhân giống đực tên Tháp Nguyên tò mò giật giật quần áo trên người Lãnh Kiều Nguyệt.
Khuôn mặt Lãnh Kiều Nguyệt còn bẩn, đến khi cô thay quần áo, rửa mặt xong nhất định bọn họ còn kinh hoảng hơn bây giờ nhiều.
Thiên Lan mang cái bụng mỡ của mình đi đến, khẽ hừ một tiếng, giọng nói the thé khó nghe: “Nam Li, ngươi cự tuyệt ta có phải bởi vì giống cái này hay không?! Ta là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc, bao nhiêu người muốn cùng ta đều bị ta cự tuyệt, mắt ngươi có phải bị hỏng rồi không mà đi thích giống cái này?”
Lãnh Kiều Nguyệt:…
Xin hãy để cô bình tĩnh lại cái đã!
Nam Li nhìn đám người đang đánh giá giống cái của mình, tâm trạng đột nhiên không vui, hắn nhanh chóng lôi cô bảo hộ sau người, ánh mắt liếc quanh tất cả mọi người, đáy mắt lóe lên tia không vui.
Hắn không muốn để Lãnh Kiều Nguyệt ở đây, nhanh chóng biến thành một con sư tử dũng mãnh.
Mang cô hất lên trên lưng, bóng dáng lóe lên biến mất trước cửa động.
Lôi Tát nhìn theo bóng dáng của Lãnh Kiều Nguyệt, dẫm mạnh lên cây, đáy mắt lóe lên tia hứng thú nhàn nhạt.
Thiên Lan hừ một tiếng, lỗ mũi phun ra hơi thở ấm nóng, nàng ta nhìn Lãnh Kiều Nguyệt tràn ngập hận ý và sát ý.
Nàng ta không còn vui vẻ khi thấy mấy giống đực vây quanh mình nữa, tất cả đều cùng bộ dáng phục tùng, muốn hóa thành hình thú cưỡi nàng ta đi, chỉ mong nàng ta có thể liếc mắt nhìn mình một cái…
Thiên Lan hừ một cái, nàng ta rụt rè cự tuyệt tất cả những thú nhân muốn cầu hoan với mình, sau đó chạy nhanh đi.
Lãnh Kiều Nguyệt bị Nam Li chở vào động, hắn liền hất nàng xuống đống rơm rạ khô phía dưới, một bộ dáng thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Nam Li sợ làm bị thương nàng nên động tác nhẹ nhàng hơn.
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn đống rơm rạ dưới mông, khóe miệng giật giật, giọng nói không tự chủ được mà run rẩy: “Đây…đây là nơi nào?”
Nam Li kinh ngạc nhìn Lãnh Kiều Nguyệt.
“Giống cái, ngươi bị tộc nuôi lớn không cho ra ngoài sao mà ngay cả Sư tộc cũng không biết?”
Con ngươi Lãnh Kiều Nguyệt lóe lên, nàng gật gật đầu: “Là ta bị tộc nuôi dưỡng không cho ra ngoài nên cái gì cũng không biết, ngươi có thể giới thiệu sơ qua cho ta về thế giới này không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook