Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu
Chương 9: Bệ hạ, không cần

Dục hỏa dưới thân càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, thừa dịp chính mình chưa dọa người trước mắt, Thú Hoàng bệ hạ bỗng nhiên xoay người, một cái bắt được tay Lý Thiệu Thần đang không ngừng quấy rầy y.

“Đi, ta tự mình làm.”

Lý Thiệu Thần trát trát đôi mắt to đen trắng rõ ràng, không hiểu gì hết. Nhượng tôi hỗ trợ chính là anh, chê tôi quấy rối cũng là anh, thật khó hầu hạ, ORZ.

Lý Thiệu Thần cũng mừng rỡ thanh nhàn, cậu bỏ lại khăn mặt cùng quần áo vào trong bị, thí điên thí điên chạy đến bờ biển dưới tàng cây, dựa lưng vào đại thụ, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần.

“Tê ~ ”

Nghênh diện thổi tới một cỗ gió lạnh, Lý Thiệu Thần đều rụng một thân da gà, lúc này mới phát hiện bận việc như vậy nửa ngày chính mình cư nhiên còn để nửa thân trần. Quần dài ướt đẫm màu nâu dính sát vào trên người, bị gió thổi qua, tư vị kia, có bao nhiêu sảng a!

Quân gia lén lút nhìn đến nam nhân tự tắm rửa trong suối nước, một chút cũng không có xu thế quay đầu. Cậu rất nhanh chuyển đến mặt biên du hý, điểm khai thuộc tính nhân vật của mình, đổi một kiện trang phục.

Lý Thiệu Thần không đổi về bộ Xi Linh vẻ ngoài kia vì bộ quần áo đó rất chói mắt, cùng với quần áo Lambert mặc trên người cách nhau một trời một vực. Đại Minh Cung vẻ ngoài màu xám, hình thức tuy rằng kém pháp sư bào không ít, nhưng chung quy nó không gây chú ý như vậy, còn trong phạm vi Lý Thiệu Thần tiếp thu.

Đổi xong quần áo, Lý Thiệu Thần đáp mắt thấy quần áo Lambert cởi để bờ biển, mặt trên vết máu loang lổ, dính đầy bùn đất, tắm rửa xong Lambert khẳng định không thể mặc lại nó, Lý Thiệu Thần tùy tay chỉnh lý vật phẩm lan của mình một chút, phát hiện mình đoạn thời gian trước nhàm chán xoát thử nơi luyện xuất Nhất Thân Thiên Trọng bộ.

Tuy rằng không phải thuộc tính cực phẩm, nhưng có còn hơn không, cậu cũng không dùng đến, đơn giản Lý Thiệu Thần lấy nó ra làm một cái nhân tình. Người cũng đã cứu, còn già mồm cãi láo cái gì a.

“Cái kia, Lambert, quần áo tôi đặt ở đây, chờ chút anh nhớ thay.” Lý Thiệu Thần đem quần áo phóng tới một tảng đá tương đối sạch sẽ, đối với thân ảnh Lambert hô.

Bởi vì nguyên nhân bị thương, Lambert tẩy tương đối chậm, thanh thủy một chút một chút liêu tại trên người của hắn, gột rửa dơ bẩn trên người, lộ ra thân thể thon dài tinh tráng. Da Lambert tương đối trắng, lại tuyệt không gầy yếu. Hắn toàn thân là cơ bắp, lại không đến nỗi khoa trương, một cái cơ bắp điều tinh tráng nhượng Lambert cả người đều tràn ngập sức bật, có chút cùng loại với suất ca Âu Mĩ cao gầy.

Tóc Lambert ánh vàng rực rỡ rủ sau người, địa phương ở giữa thậm chí dài tới bên hông. Lý Thiệu Thần trong đầu nhớ tới một câu như vậy.

Đợi ta tóc dài tới thắt lưng, thiếu niên ngươi đến hảo thú ta?

Lý Thiệu Thần nhịn không được đem mình nhập vào vị trí thiếu niên, đối với bóng dáng mê người của Lambert yên lặng phát ra hoa si, hồn nhiên bất giác không phát hiện đối phương đã tắm rửa xong, hắn trần như nhộng hướng cậu đi tới.

Cự vật ngạo nhân Lambert j□j theo động tác đi đường của hắn lắc lư, bản thân của hắn cũng không có chút ý tứ nào thẹn thùng, ngược lại là Lý Thiệu Thần nhịn không được quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn chằm chằm kiện vật kia.

“Anh như thế nào không che lại, cũng không sợ có người thấy.”

Lambert mỉm cười, thập phần thản nhiên: “Sợ cái gì, bị nhìn ta cũng không ăn mệt.”

Lý Thiệu Thần đỏ mặt, ánh mắt chung quanh loạn phiêu.”Nhanh đi mặc xong quần áo, không lại chờ đến lúc cảm lạnh liền phiền toái.”

Lambert gật gật đầu, thập phần tùy ý tiêu sái đến một bên, xoay người nhặt quần áo Lý Thiệu Thần đặt trên đất, mỗ bộ vị mê người trực tiếp không hề bảo lưu triển hiện tại trước mắt Lý Thiệu Thần, cảnh tượng hoạt sắc sinh hương nhượng cậu máu mũi tuôn ra. Thân, anh đây là đang câu dẫn tôi sao, phải không phải không? Hiện tại không có xà phòng để nhặt, vì thế đổi thành nhặt quần áo sao?

Lý Thiệu Thần phát giác chính mình đã kinh cứng rắn như sắt, cậu thậm chí có thể nghe được tiếng vang kinh hoàng kịch liệt của tim mình.

Là gay, là một cái ngây thơ tiểu xử nam, Lý Thiệu Thần cho tới bây giờ không có gặp qua thân thể xích loã rõ ràng như vậy, quả là mới mẻ. Bởi vì nguyên nhân gia giáo, cậu chỉ nhìn đến nửa thân trần người mẫu nam đẹp trai trên tạp chí quá hạn, đến cả GV cậu đều không có xem qua, nhìn đến cảnh tượng như vậy, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một ít phản ứng xấu hổ.

Giờ khắc này Lý Thiệu Thần, mắt lang tỏa ra ánh sáng, hận không thể giây tiếp theo liền phác lên, sau đó… Sau đó cậu cũng không biết nên làm gì.

Lý Thiệu Thần cho rằng y phục của cậu hình thức có chút kỳ quái, đều là do cậu ngày thường nhìn nhiều những cái đó, nhưng Lambert chỉ hơi chút cân nhắc, liền biết nên mặc như thế nào. Hai ba lần là mặc quần xong áo tử tế, Lambert giang hai tay cánh tay, đứng ở trước mặt Lý Thiệu Thần.

“Thế nào?”

Vì chưa xem đủ cảnh đẹp nên Lý Thiệu Thần cảm thấy thập phần đáng tiếc, bất quá mặc quần áo xong Lambert cũng có một phen phong tình khác. Trước Lý Thiệu Thần không phát hiện, bộ Thiên Trọng cậu đặc biệt cho Lambert cư nhiên là kim sắc, không biết là vấn đề hệ thống đặt ra hay là Lambert dáng người siêu hảo, quần áo mặc vào thế nhưng ngoài ý muốn vừa người. Nếu xem nhẹ Lambert một đầu kim sắc tóc dài, hắn chính xác là một giai giai công tử đến từ cổ đại.

“Thực thích hợp, cũng… Thực xinh đẹp.”

Cẩn thận đánh giá Lambert, Lý Thiệu Thần chợt nhớ tới tới một cái vấn đề trọng yếu. Hệ thống dù đặt ra quần áo cũng không có đặt ra quần lót, quần lót Lambert vừa mới cởi còn ném chung với quần áo bẩn, nói cách khác ——

Lambert không có mặc quần lót?!

Vừa nghĩ tới vật kia của Lambert tại khố gian trống rỗng lắc lư qua lại, Lý Thiệu Thần cả người đều không tốt. Lắc lư qua lại, lắc lư… Đầu óc Lý Thiệu Thần quanh quẩn đều là cái từ này, vừa mới nhìn đến hình ảnh trang bị, Lý Thiệu Thần không kìm lòng nổi nuốt xuống một hơi nước miếng.

Đây là phúc lợi của người xuyên qua sao? Ngải mã, hảo đẹp mắt, hảo táo bạo, hảo tình sắc!

Lambert không biết suy nghĩ trong lòng Lý Thiệu Thần, mặc dù biết, chỉ sợ hắn cũng sẽ mỉm cười mà cho qua. Gây sức ép lâu như vậy, Lambert tựa hồ hơi mệt, lập tức ngồi vào dưới tàng cây, dáng vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Thời điểm niết bàn xảy ra một chút trạng huống nhỏ, hắn hiện tại thân thể dị thường suy yếu, ma pháp nguyên tố chung quanh cơ hồ không thể cùng hắn cộng minh, nếu không phải hắn nhiều năm qua vẫn luôn tu luyện vũ kỹ, thân thể tương đối cường kiện, chỉ sợ hiện tại ngay cả đứng dậy hắn đều không đứng nổi.

Nghĩ đến cái người làm hắn lưu lạc đến tận đây, Lambert nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Lý Thiệu Thần thuận thế ngồi ở bên người Lambert, nhìn đến sắc mặt âm tình bất định của người bên cạnh, cậu cũng như có điều suy nghĩ. Cậu cũng không phải đám Tâm Lam bá đối hắn đặc biệt bất lợi, lúc Lambert nói ra danh tánh của mình là lúc đỉnh đầu đối phương xuất hiện một cái chữ nhỏ màu xanh mượt—— Lambert August, hữu hảo npc (*)thần mã, quả thực không thể tái yên tâm. Đó cũng là nguyên nhân vì cái gì mà Lý Thiệu Thần đối một nam nhân lần đầu gặp mặt lại chiếu cố như thế. Nói không chừng, chờ chút còn có thể phát ra cái nhiệm vụ gì đó cho cậu đâu.

(*) NPC = Non-Player Character = những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ người chơi

Lý Thiệu Thần nhìn chằm chằm Lambert, ánh mắt như muốn phát ra lửa, tầm mắt nóng rực nhượng Lambert muốn không nhìn tới cũng không được. Nam nhân tóc vàng quay đầu sang, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, thanh âm dễ nghe từ tính từ trong đôi môi đạm bạc hồng nhạt phun ra.

“Nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì.” Bỗng nhiên bị người bắt được tầm mắt, Lý Thiệu Thần nhiều ít đều sẽ ngại ngùng. Bất quá cậu cũng là người tùy tiện, sau đó đem chuyện xấu hổ ném qua sau đầu.

“Tôi vừa mới suy nghĩ, ai nhẫn tâm như vậy, cư nhiên có thể đối với anh nặng tay như thế?”

“Không có người nào, là ta chính mình không cẩn thận, thời điểm tu luyện không cẩn thận phạm phải sai lầm, mới có thể lưu lạc đến tận đây.” Lambert ngữ khí thản nhiên, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng mà mi mắt hắn rũ xuống lại nói cho Lý Thiệu Thần biết sự tình không đơn giản như cậu tưởng. Bất quá nếu đối phương không nói, cậu cũng không tiện hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật, nhất là bản thân cậu.

Bất quá, tại sau khi Lambert nói đến luyện công phạm sai lầm, Lý Thiệu Thần trong đầu lần thứ hai thần tốc triển khai, cái gì 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, 《 Tịch tà kiếm phổ 》 linh tinh võ công xuất hiện trong đầu hắn, “Muốn luyện công này, đầu tiên phải dẫn đao tự cung, không tất sẽ thàng công” mười sáu cái chữ to thật to tại trong đầu Lý Thiệu Thần tới tới lui lui du đãng, có xua thế nào cũng không đi.

Tuy rằng Lý Thiệu Thần tận mắt chứng kiến Lambert không tự cung, nhưng điểm này không ngăn cậu tự nhạc tự tiêu khiển tự YY, nụ cười trên mặt quỷ dị làm Lambert nhìn đến khóe mắt run rẩy. Tuy rằng gặp mặt không bao lâu, nhưng người tinh Lambert sống hơn một ngàn năm đã sớm đem tính nết Lý Thiệu Thần sờ đến nhất thanh nhị sở.

Trong cái đầu nhỏ của đối phương khẳng định lại đang suy nghĩ việc gì đó cổ quái.

Nụ cười trên mặt Lý Thiệu Thần càng lúc càng lớn càng lúc càng quỷ dị, khuôn mặt nhất trương tuấn tú đã sắp vặn vẹo đến biến hình, Lambert biết vậy nên dạ dày đau, vội lên tiếng đánh gãy hắn  YY.

“Còn ngươi thì sao, một cái bán thú nhân, như thế nào sẽ một mình một người ở chỗ sâu trong rừng Khoa Lạc?”

Lambert thanh âm nhượng Lý Thiệu Thần phục hồi lại tinh thần. Cậu vươn ra hai tay nhu nhu hai gò má đau nhức của mình, miệng nói ra nói mơ hồ không rõ.

“Không cẩn thận xông vào.”

Lambert im lặng.

Rừng rậm Khoa Lạc là địa phương nào, ngươi cho rằng đây là một cái địa phương mà tiểu tiểu bán thú nhân có thể tùy ý xông vào? Là nơi thủ vị tam đại hung hiểm nhất thế giới, sâu trong rừng mãnh thú tề tụ, nguy cơ trùng trùng, hơi vô ý sẽ có nguy hiểm tánh mạng. Mà ngay cả bản thân hắn thân là đương thời thập đại cao thủ chi nhất, tại sâu trong rừng cũng phải nơi chốn để tâm, đánh bước nào, củng cố bước ấy, không dám có chút thả lỏng. Trái lại Lý Thiệu Thần, không có bất luận cái giác ngộ nào về gặp được nguy hiểm, ngược lại quá thuận lợi đủ đường, thành thạo, xác thực làm người ta khó hiểu.

Lambert tuy rằng không biết bán thú nhân trân quý trước mắt làm sao sinh tồn ở nơi hung hiểm này, nhưng có một việc hắn có thể khẳng định, bán thú nhân này, khẳng định không phải là người thường. Đối phương chính là ân nhân cứu mạng của mình, diện mạo lại xinh đẹp, cao cường như vậy, Lambert ưu điểm có lẽ không nhiều lắm, nhưng câu tri ân báo đáp vẫn biết. Huống chi, cuộc sống sau này còn dài, hắn sẽ có biện pháp nhượng Lý Thiệu Thần chủ động thẳng thắn hết thảy.

Lambert ngoắc ngoắc khóe miệng, trong lòng yên lặng lên kế hoạch nên như thế nào để đem cái bán thú nhân này quải về hoàng cung, làm Hoàng phi của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương