Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu
-
Chương 50
Vincent khó khăn tránh đi công kích từ phía sau, nhưng Ngải Phạm nằm trên giường lại không thể đúng lúc né tránh, hoặc là nói, y căn bản là không muốn trốn, có đôi khi, cái chết lại là một loại giải thoát khác.
Ngải Phạm ngã xuống mặt đất đầy mảnh vụn, quần áo hỗn độn, miệng hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi. Y ngẩng đầu, ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm Vincent hoàn hảo không tổn hao gì, cảm thấy một mảnh lạnh lẽo. Thời khắc nguy hiểm đến sinh mệnh có thể thuyết minh nội tâm của một người, Vincent sở tác sở vi (*) đã cho thấy điều đó, lúc nãy không phải muốn y tha thứ sao? Giờ thì sao? Y cho dù có chết cũng không bao giờ tha thứ.
(*) Sở tác sở vi = hành động đã thực hiện
Luôn miệng nói yêu, ai mà nói không được.
Ngải Phạm không tiếp tục giãy dụa, gục đầu xuống, mặc cho mảnh vụn bén nhọn cắt đau hai má. Hết thảy cứ như vậy chấm dứt đi, y nghĩ, ít nhất là về y, đã chấm dứt toàn bộ.
Máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, thực nhanh trước người của y bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ chói mắt.
Người ám sát hiển nhiên không dự đoán được trong phòng Vincent còn có người khác, càng không ngờ rằng Vincent chẳng quan tâm đến sống chết của người đó, động tác xuống tay hơi chậm lại, Vincent đã bắt đầu phản kích.
Dưới chân hắc y thích khách hiện ra một ma pháp trận bán trong suốt, ký hiệu quỷ dị của pháp trận quanh quẩn bốn phía, tản mát ra lực lượng ma pháp. Ở giữa ma pháp trận là đồ đằng hình sao sáu cánh, hắc động sâu không thấy đáy chậm rãi hình thành, hắc y thích khách không phát hiện chân trái của mình rơi vào ma trận, kế tiếp chính là toàn bộ thân thể gã.
Hắc y thích khách rõ ràng đối với ma pháp của Vincent có nghiên cứu qua, chủy thủ có độc trong tay dùng làm phi tiêu ném đi, chủy thủ như có ý thức hướng phía trái tim Vincent bay đi.
Vincent lấy tay kết ấn, ma pháp trận phòng ngự màu vàng che trước người của y, chủy thủ bị đánh rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang “Loảng xoảng đương”. Mà chỉ trong giây lát này, đủ để hắc y thích khách thoát thân. Thân ảnh giống như quỷ mị biến mất tại chỗ, từ cửa sổ bị phá trong phòng thổi tới tiếng gió.
Vincent cước bộ lui về phía sau, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hết thảy trong phòng, y lặng lẽ đem tay phải giấu trong tay áo rộng lớn, từ việc y ngẫu nhiên vươn ra đầu ngón tay, có thể đoán ra y đang làm gì.
Cho một ma pháp sư thời gian để chuẩn bị ma pháp rõ ràng là một hành vi không sáng suốt, nhất là thời điểm liều mạng sống chết trước mắt, hắc y thích khách hiển nhiên biết điểm này, thân hình đang che dấu chợt xuất hiện ở phía sau Vincent, chủy thủ hướng phía hậu tâm của y thẳng tắp đâm vào.
Không né tránh!
Thích khách trong lòng vui vẻ, vốn tưởng rằng Vincent sắp đi đời nhà ma, lại phát hiện chủy thủ đâm vào thân thể nhưng không có cảm giác như đâm vào huyết nhục, mà chủy thủ cùng cánh tay gã lại xuyên qua thân thể Vincent.
Không xong, đây là bẫy! Gã đâm trúng chính là ảo ảnh của Vincent.
Hắc y thích khách thầm nghĩ không tốt, nhưng đã muộn, gã phát hiện thân thể của của mình không thể động được, giống như bị người dùng dây thừng vô hình vây khốn, mà dây thừng đang trói gã, gã càng giãy giụa lại càng xiết chặt, ngực bị hung hăng đè ép, cơ hồ không thể thở dốc.
Vincent hiện ra trước người hắc y thích khách, thưởng thức chủy thủ tẩm độc lúc trước thích khách ném ra trong tay, khóe miệng tươi cười tràn đầy hứng thú.
“Năng lực như vậy cũng dám đến ám sát?”
Chủy thủ lạnh lẽo dán trên mặt thích khách, giờ phút này Vincent giống như là mãnh thú mở ra cái miệng khổng lồ, răng nanh sắc nhọn sắp đem con mồi trước mắt xé rách.”Không biết ngươi tẩm độc gì trên đây, nếu là dùng trên người của ngươi… Ha hả.”
Vincent đột nhiên trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm bụng dưới của mình, một cái lợi trảo không thuộc về thú nhân xé rách da thịt của mình, đầu ngón tay sắc bén phá vỡ huyết nhục, suýt nữa đem nội tạng của y kéo ra!
“Phanh!”
Quanh thân Vincent đột nhiên phát ra một dòng khí cường đại, vầng sáng xanh biển đem thích khách đánh bay, người sau đập thật mạnh lên tường, ngã xuống mặt đất. Trong miệng Vincent phát ra một tiếng rít thê lương, vầng sáng lam sắc không bị khống chế dũng mãnh tiến vào thân thể y, thân thể y lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến hóa.
Vây cá rộng lớn, vảy sắc bén, một cái đuôi cá màu xanh tím xuất hiện dưới thân Vincent, tóc dài màu xanh biển, đồng tử màu xanh tím tản mát ra quang mang làm cho người ta sợ hãi.
Vincent vươn ra hai tay, mở ra mười ngón, hơn mười bóng nước từ lòng bàn tay y bay ra, bóng lớn bóng nho bay chung quanh Vincent.
“Sát!”
Biến thân thành người cá, Vincent khôi phục bản tính của y – thích huyết, sát ý quanh quẩn quanh thân y, khí tức lãnh ngạnh giống như hàn băng. Bóng nước bùm bùm hướng về phía thích khách, hoà trong bọt nước bắn tung toé là máu tươi màu đỏ sẫm, nhiễm đỏ cả tầm mắt Vincent.
Chết! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vincent, không ai có thể sau khi nhìn rõ thân phận thật của y còn có thể tiếp tục bình yên vô sự. Bí mật hải tộc, do y bảo hộ; tội nghiệt hải tộc, đeo trên lưng y; hải tộc giết chóc, phải do y hoàn thành!
Y là đại hoàng tử của hải tộc, y là thú hoàng của thế giới thú nhân! Không ai có thể ngăn trở bước đi của y, không có ai!
“Rống!”
Tiếng vang thật lớn vang lên bên trong gian phòng, toàn bộ căn phòng đều bởi tiếng hô này mà run rẩy, tro bụi trong phòng rơi xuống dần dần che khuất tầm mắt Vincent, Vincent không tránh ra cũng biết rõ đối phương ở ngay trước mắt y, nhưng y lại chậm chạp không động tay.
Tiếng rống to này, đủ để cho sinh vật trong thế gian run rẩy! Ngàn năm trước, y từng nghe qua một tiếng rống to như vậy, đáng tiếc chủ nhân thanh âm quá nhỏ tuổi, dưới trăm chiêu, đã bị y dùng thủy tiễn đâm thủng trái tim mà chết. Nay một tiếng rống to này, tuy còn thực non nớt, nhưng trong thanh âm lại có được khí thế tuyệt vời, sợ là sắp thành niên đi.
“Không thể tưởng được sinh thời, ta còn có thể thấy một long tộc biến thân, thật sự là vinh hạnh dữ dội a!”
Bụi mù tán đi, hắc y thích khách biến mất không thấy, thay thế chính là một sinh vật thân phi thịt dực (*) hồng sắc, hình thể lớn hơn hai ba lần Vincent, trên người che kín lân giáp hồng sắc, bốn cái lợi trảo chấm đất, chân trước đầy máu tươi, thân hình đứng thẳng run nhè nhẹ, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
(*) Thân phi thịt dực hồng sắc = cứ có cảm giác nếu edit ra thân bay có cánh thịt màu hồng toi sẽ bị khinh bỉ
Mặc dù bị vây ở thế yếu, nhưng sinh vật hồng sắc lại không hề sợ hãi, trong thú đồng thật lớn tràn đầy không cam phẫn nộ cùng lửa giận, nó mở ra cái miệng cùng răng nhọn, phun ra ngọn lửa màu tím. Sí viêm đột kích, Vincent mở ra bóng nước thật lớn phòng hộ cho mình, chờ đến khi ngọn lửa biến mất, trước mắt Vincent đã không còn thân ảnh của long tộc.
Trần nhà bị phá thành một cái động lớn, kết giới ma pháp bày bố ở bên ngoài cũng bị phá mở một cái động lớn, Vincent chỉ nhìn thấy bóng dáng long tộc bay xa.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lời thề của long tộc, giống như nguyền rủa đối với Vincent, giọng nữ tràn ngập cừu hận vang lên bên tai Vincent. Vincent nắm chặt hai tay, biến mất tại chỗ.
Sau khi kết giới ma pháp bị phá vỡ, nhóm vệ binh mới nghe được động tĩnh cuống quít chạy tới, chỉ thấy cái phòng rách nát không chịu được cùng với Ngải Phạm nằm trong vũng máu, cả người lạnh lẽo.
Ngay lúc Vincent hạ lệnh tróc nã thích khách ám sát Ngải Phạm, Lý Thiệu Thần cùng Lambert cũng tới hoàng thành. Một lần nữa biến thành bộ dáng bụi mâu bụi phát, hai người thực nhẹ nhàng lẫn vào hoàng thành mà không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi. Tế thần thú sắp đến, người người nối gót đến hoàng thành xem lễ. Nhìn cả thành đều là vệ binh tuần tra, mới đầu hai người cho rằng đây là vì giữ gìn an toàn cho hoàng thành, nhưng sau hai ngày ở đó, nghi vấn càng lúc càng lớn.
Từ một khắc tiến vào hoàng thành kia, Lambert liền có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã phát sinh, sau khi nhìn thấy cả thành đều là vệ binh, cỗ dự cảm không tốt này càng thêm mãnh liệt. Lý Thiệu Thần hỏi qua lão bản lữ điếm, mới biết có người ám sát Thủ tướng đại nhân, Ngải Phạm vì bảo vệ Thủ tướng mà chết. Vincent tức giận, hạ lệnh truy nã thích khách!
Lý Thiệu Thần biết gút mắt của Lambert cùng hai người kia, đang do dự có nên nói cho Lambert hay không thì đối phương đã biết chuyện này.
Lambert cái gì cũng không nói, nhưng Lý Thiệu Thần từ biểu tình âm trầm của hắn đoán được tâm tình của hắn thập phần không tốt. Lý Thiệu Thần chưa từng trải qua loại chuyện này, không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể yên lặng bồi ở bên cạnh hắn, không tiếng động cho hắn sự duy trì.
“Ta sẽ thay y báo thù!”
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Lambert biết Ngải Phạm chết.
Vệ binh trong hoàng thành một lần lại một lần được sắp xếp đi tra xét mỗi người bị hiềm nghi, Lý Thiệu Thần ở khách sạn nhỏ này đã bị thăm hỏi không dưới mấy mươi lần, tối hôm đó, Lý Thiệu Thần vừa tiễn chân nhóm vệ binh được sắp xếp đến tra xét xong, đang định rửa mặt nghỉ ngơi thì Lambert mang theo một vật thể nặng trịch từ cửa sổ nhảy vào.
“Đây là sao? Là ai?”
Lambert đem người để xuống bên chân, lộ ra gương mặt dơ bẩn không chịu nỗi của đối phương, Lý Thiệu Thần chấn động: “Corrine?”
Mà người bị trọng thương đang hôn mê bất tỉnh đúng là Corrine nữ phẫn nam trang trước đây trong quân doanh, từ sau khi Lý Thiệu Thần ở phủ thành chủ tĩnh dưỡng thì không còn gặp qua nàng, không nghĩ tới đối phương cũng đến hoàng thành, không biết là có tính toán gì.
Lý Thiệu Thần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nàng chính là thích khách?” Nếu không phải thì Lambert sẽ không đối đãi một người đang trọng thương như vậy.
“Nàng giết Ngải Phạm!” Câu trần thuật rất bình tĩnh, nhưng Lý Thiệu Thần lại nghe ra được sát ý lạnh như băng.
“Anh hiện tại muốn giết nàng?”
Lambert cúi đầu, nhìn về phía Corrine, trong ánh mắt không mang bất luận tình cảm gì, giống như đang nhìn một khối thi thể tử vong lâu ngày. Lý Thiệu Thần có chút lo lắng Vincent sẽ xuất ra một chưởng giết chết Corrine. Vô luận Corrine làm cái gì, bọn họ dù sao cũng sinh hoạt cùng nhau một thời gian dài, huống chi, Lý Thiệu Thần không có biện pháp nhìn người khác chết trước mặt mình.
Lambert giống như vừa phát hiện ra đồ vật thú vị, vươn bàn tay, không phải ách trụ yết hầu Corrine, mà là đè lên miệng vết thương của nàng.
“Miệng vết thương này… Nàng phải là ám sát Vincent, đúng không?”
“Đúng, làm sao vậy?” Lý Thiệu Thần hỏi.
“Phát hiện một chuyện có ý tứ. Trách không được, trách không được y chưa bao giờ đồng ý sử dụng ma pháp, chỉ sử dụng ma pháp trận không có thuộc tính, thì ra là nguyên nhân này…” Lambert bừng tỉnh đại ngộ, trước đây rất nhiều đều không rõ nhưng hiện tại vừa nhìn thì hiểu ngay, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Vincent từ nhỏ cùng hắn lớn lên thì ra là người hải tộc.
“Chuyện gì có ý tứ a?” Lý Thiệu Thần không rõ hỏi lại.
“A Thần, ta nghĩ, chuyện sắp sửa xảy ra ở tế thần thú so với chúng ta nghĩ thì đơn giản hơn rất nhiều a!”
Ngải Phạm ngã xuống mặt đất đầy mảnh vụn, quần áo hỗn độn, miệng hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi. Y ngẩng đầu, ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm Vincent hoàn hảo không tổn hao gì, cảm thấy một mảnh lạnh lẽo. Thời khắc nguy hiểm đến sinh mệnh có thể thuyết minh nội tâm của một người, Vincent sở tác sở vi (*) đã cho thấy điều đó, lúc nãy không phải muốn y tha thứ sao? Giờ thì sao? Y cho dù có chết cũng không bao giờ tha thứ.
(*) Sở tác sở vi = hành động đã thực hiện
Luôn miệng nói yêu, ai mà nói không được.
Ngải Phạm không tiếp tục giãy dụa, gục đầu xuống, mặc cho mảnh vụn bén nhọn cắt đau hai má. Hết thảy cứ như vậy chấm dứt đi, y nghĩ, ít nhất là về y, đã chấm dứt toàn bộ.
Máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, thực nhanh trước người của y bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ chói mắt.
Người ám sát hiển nhiên không dự đoán được trong phòng Vincent còn có người khác, càng không ngờ rằng Vincent chẳng quan tâm đến sống chết của người đó, động tác xuống tay hơi chậm lại, Vincent đã bắt đầu phản kích.
Dưới chân hắc y thích khách hiện ra một ma pháp trận bán trong suốt, ký hiệu quỷ dị của pháp trận quanh quẩn bốn phía, tản mát ra lực lượng ma pháp. Ở giữa ma pháp trận là đồ đằng hình sao sáu cánh, hắc động sâu không thấy đáy chậm rãi hình thành, hắc y thích khách không phát hiện chân trái của mình rơi vào ma trận, kế tiếp chính là toàn bộ thân thể gã.
Hắc y thích khách rõ ràng đối với ma pháp của Vincent có nghiên cứu qua, chủy thủ có độc trong tay dùng làm phi tiêu ném đi, chủy thủ như có ý thức hướng phía trái tim Vincent bay đi.
Vincent lấy tay kết ấn, ma pháp trận phòng ngự màu vàng che trước người của y, chủy thủ bị đánh rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang “Loảng xoảng đương”. Mà chỉ trong giây lát này, đủ để hắc y thích khách thoát thân. Thân ảnh giống như quỷ mị biến mất tại chỗ, từ cửa sổ bị phá trong phòng thổi tới tiếng gió.
Vincent cước bộ lui về phía sau, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hết thảy trong phòng, y lặng lẽ đem tay phải giấu trong tay áo rộng lớn, từ việc y ngẫu nhiên vươn ra đầu ngón tay, có thể đoán ra y đang làm gì.
Cho một ma pháp sư thời gian để chuẩn bị ma pháp rõ ràng là một hành vi không sáng suốt, nhất là thời điểm liều mạng sống chết trước mắt, hắc y thích khách hiển nhiên biết điểm này, thân hình đang che dấu chợt xuất hiện ở phía sau Vincent, chủy thủ hướng phía hậu tâm của y thẳng tắp đâm vào.
Không né tránh!
Thích khách trong lòng vui vẻ, vốn tưởng rằng Vincent sắp đi đời nhà ma, lại phát hiện chủy thủ đâm vào thân thể nhưng không có cảm giác như đâm vào huyết nhục, mà chủy thủ cùng cánh tay gã lại xuyên qua thân thể Vincent.
Không xong, đây là bẫy! Gã đâm trúng chính là ảo ảnh của Vincent.
Hắc y thích khách thầm nghĩ không tốt, nhưng đã muộn, gã phát hiện thân thể của của mình không thể động được, giống như bị người dùng dây thừng vô hình vây khốn, mà dây thừng đang trói gã, gã càng giãy giụa lại càng xiết chặt, ngực bị hung hăng đè ép, cơ hồ không thể thở dốc.
Vincent hiện ra trước người hắc y thích khách, thưởng thức chủy thủ tẩm độc lúc trước thích khách ném ra trong tay, khóe miệng tươi cười tràn đầy hứng thú.
“Năng lực như vậy cũng dám đến ám sát?”
Chủy thủ lạnh lẽo dán trên mặt thích khách, giờ phút này Vincent giống như là mãnh thú mở ra cái miệng khổng lồ, răng nanh sắc nhọn sắp đem con mồi trước mắt xé rách.”Không biết ngươi tẩm độc gì trên đây, nếu là dùng trên người của ngươi… Ha hả.”
Vincent đột nhiên trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm bụng dưới của mình, một cái lợi trảo không thuộc về thú nhân xé rách da thịt của mình, đầu ngón tay sắc bén phá vỡ huyết nhục, suýt nữa đem nội tạng của y kéo ra!
“Phanh!”
Quanh thân Vincent đột nhiên phát ra một dòng khí cường đại, vầng sáng xanh biển đem thích khách đánh bay, người sau đập thật mạnh lên tường, ngã xuống mặt đất. Trong miệng Vincent phát ra một tiếng rít thê lương, vầng sáng lam sắc không bị khống chế dũng mãnh tiến vào thân thể y, thân thể y lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến hóa.
Vây cá rộng lớn, vảy sắc bén, một cái đuôi cá màu xanh tím xuất hiện dưới thân Vincent, tóc dài màu xanh biển, đồng tử màu xanh tím tản mát ra quang mang làm cho người ta sợ hãi.
Vincent vươn ra hai tay, mở ra mười ngón, hơn mười bóng nước từ lòng bàn tay y bay ra, bóng lớn bóng nho bay chung quanh Vincent.
“Sát!”
Biến thân thành người cá, Vincent khôi phục bản tính của y – thích huyết, sát ý quanh quẩn quanh thân y, khí tức lãnh ngạnh giống như hàn băng. Bóng nước bùm bùm hướng về phía thích khách, hoà trong bọt nước bắn tung toé là máu tươi màu đỏ sẫm, nhiễm đỏ cả tầm mắt Vincent.
Chết! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vincent, không ai có thể sau khi nhìn rõ thân phận thật của y còn có thể tiếp tục bình yên vô sự. Bí mật hải tộc, do y bảo hộ; tội nghiệt hải tộc, đeo trên lưng y; hải tộc giết chóc, phải do y hoàn thành!
Y là đại hoàng tử của hải tộc, y là thú hoàng của thế giới thú nhân! Không ai có thể ngăn trở bước đi của y, không có ai!
“Rống!”
Tiếng vang thật lớn vang lên bên trong gian phòng, toàn bộ căn phòng đều bởi tiếng hô này mà run rẩy, tro bụi trong phòng rơi xuống dần dần che khuất tầm mắt Vincent, Vincent không tránh ra cũng biết rõ đối phương ở ngay trước mắt y, nhưng y lại chậm chạp không động tay.
Tiếng rống to này, đủ để cho sinh vật trong thế gian run rẩy! Ngàn năm trước, y từng nghe qua một tiếng rống to như vậy, đáng tiếc chủ nhân thanh âm quá nhỏ tuổi, dưới trăm chiêu, đã bị y dùng thủy tiễn đâm thủng trái tim mà chết. Nay một tiếng rống to này, tuy còn thực non nớt, nhưng trong thanh âm lại có được khí thế tuyệt vời, sợ là sắp thành niên đi.
“Không thể tưởng được sinh thời, ta còn có thể thấy một long tộc biến thân, thật sự là vinh hạnh dữ dội a!”
Bụi mù tán đi, hắc y thích khách biến mất không thấy, thay thế chính là một sinh vật thân phi thịt dực (*) hồng sắc, hình thể lớn hơn hai ba lần Vincent, trên người che kín lân giáp hồng sắc, bốn cái lợi trảo chấm đất, chân trước đầy máu tươi, thân hình đứng thẳng run nhè nhẹ, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
(*) Thân phi thịt dực hồng sắc = cứ có cảm giác nếu edit ra thân bay có cánh thịt màu hồng toi sẽ bị khinh bỉ
Mặc dù bị vây ở thế yếu, nhưng sinh vật hồng sắc lại không hề sợ hãi, trong thú đồng thật lớn tràn đầy không cam phẫn nộ cùng lửa giận, nó mở ra cái miệng cùng răng nhọn, phun ra ngọn lửa màu tím. Sí viêm đột kích, Vincent mở ra bóng nước thật lớn phòng hộ cho mình, chờ đến khi ngọn lửa biến mất, trước mắt Vincent đã không còn thân ảnh của long tộc.
Trần nhà bị phá thành một cái động lớn, kết giới ma pháp bày bố ở bên ngoài cũng bị phá mở một cái động lớn, Vincent chỉ nhìn thấy bóng dáng long tộc bay xa.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lời thề của long tộc, giống như nguyền rủa đối với Vincent, giọng nữ tràn ngập cừu hận vang lên bên tai Vincent. Vincent nắm chặt hai tay, biến mất tại chỗ.
Sau khi kết giới ma pháp bị phá vỡ, nhóm vệ binh mới nghe được động tĩnh cuống quít chạy tới, chỉ thấy cái phòng rách nát không chịu được cùng với Ngải Phạm nằm trong vũng máu, cả người lạnh lẽo.
Ngay lúc Vincent hạ lệnh tróc nã thích khách ám sát Ngải Phạm, Lý Thiệu Thần cùng Lambert cũng tới hoàng thành. Một lần nữa biến thành bộ dáng bụi mâu bụi phát, hai người thực nhẹ nhàng lẫn vào hoàng thành mà không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi. Tế thần thú sắp đến, người người nối gót đến hoàng thành xem lễ. Nhìn cả thành đều là vệ binh tuần tra, mới đầu hai người cho rằng đây là vì giữ gìn an toàn cho hoàng thành, nhưng sau hai ngày ở đó, nghi vấn càng lúc càng lớn.
Từ một khắc tiến vào hoàng thành kia, Lambert liền có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã phát sinh, sau khi nhìn thấy cả thành đều là vệ binh, cỗ dự cảm không tốt này càng thêm mãnh liệt. Lý Thiệu Thần hỏi qua lão bản lữ điếm, mới biết có người ám sát Thủ tướng đại nhân, Ngải Phạm vì bảo vệ Thủ tướng mà chết. Vincent tức giận, hạ lệnh truy nã thích khách!
Lý Thiệu Thần biết gút mắt của Lambert cùng hai người kia, đang do dự có nên nói cho Lambert hay không thì đối phương đã biết chuyện này.
Lambert cái gì cũng không nói, nhưng Lý Thiệu Thần từ biểu tình âm trầm của hắn đoán được tâm tình của hắn thập phần không tốt. Lý Thiệu Thần chưa từng trải qua loại chuyện này, không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể yên lặng bồi ở bên cạnh hắn, không tiếng động cho hắn sự duy trì.
“Ta sẽ thay y báo thù!”
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Lambert biết Ngải Phạm chết.
Vệ binh trong hoàng thành một lần lại một lần được sắp xếp đi tra xét mỗi người bị hiềm nghi, Lý Thiệu Thần ở khách sạn nhỏ này đã bị thăm hỏi không dưới mấy mươi lần, tối hôm đó, Lý Thiệu Thần vừa tiễn chân nhóm vệ binh được sắp xếp đến tra xét xong, đang định rửa mặt nghỉ ngơi thì Lambert mang theo một vật thể nặng trịch từ cửa sổ nhảy vào.
“Đây là sao? Là ai?”
Lambert đem người để xuống bên chân, lộ ra gương mặt dơ bẩn không chịu nỗi của đối phương, Lý Thiệu Thần chấn động: “Corrine?”
Mà người bị trọng thương đang hôn mê bất tỉnh đúng là Corrine nữ phẫn nam trang trước đây trong quân doanh, từ sau khi Lý Thiệu Thần ở phủ thành chủ tĩnh dưỡng thì không còn gặp qua nàng, không nghĩ tới đối phương cũng đến hoàng thành, không biết là có tính toán gì.
Lý Thiệu Thần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nàng chính là thích khách?” Nếu không phải thì Lambert sẽ không đối đãi một người đang trọng thương như vậy.
“Nàng giết Ngải Phạm!” Câu trần thuật rất bình tĩnh, nhưng Lý Thiệu Thần lại nghe ra được sát ý lạnh như băng.
“Anh hiện tại muốn giết nàng?”
Lambert cúi đầu, nhìn về phía Corrine, trong ánh mắt không mang bất luận tình cảm gì, giống như đang nhìn một khối thi thể tử vong lâu ngày. Lý Thiệu Thần có chút lo lắng Vincent sẽ xuất ra một chưởng giết chết Corrine. Vô luận Corrine làm cái gì, bọn họ dù sao cũng sinh hoạt cùng nhau một thời gian dài, huống chi, Lý Thiệu Thần không có biện pháp nhìn người khác chết trước mặt mình.
Lambert giống như vừa phát hiện ra đồ vật thú vị, vươn bàn tay, không phải ách trụ yết hầu Corrine, mà là đè lên miệng vết thương của nàng.
“Miệng vết thương này… Nàng phải là ám sát Vincent, đúng không?”
“Đúng, làm sao vậy?” Lý Thiệu Thần hỏi.
“Phát hiện một chuyện có ý tứ. Trách không được, trách không được y chưa bao giờ đồng ý sử dụng ma pháp, chỉ sử dụng ma pháp trận không có thuộc tính, thì ra là nguyên nhân này…” Lambert bừng tỉnh đại ngộ, trước đây rất nhiều đều không rõ nhưng hiện tại vừa nhìn thì hiểu ngay, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Vincent từ nhỏ cùng hắn lớn lên thì ra là người hải tộc.
“Chuyện gì có ý tứ a?” Lý Thiệu Thần không rõ hỏi lại.
“A Thần, ta nghĩ, chuyện sắp sửa xảy ra ở tế thần thú so với chúng ta nghĩ thì đơn giản hơn rất nhiều a!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook