Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu
-
Chương 19: Bệ hạ sinh khí
Cung điện nguy nga với khí thế bàng bạc tọa lạc tại trung ương Hoàng thành, cột đá cẩm thạch màu trắng ngà đứng vững ở bốn phía, trên đỉnh cao nhất điêu khắc Phượng Hoàng kim sắc, ngạo thị thương sinh, mở ra hai cánh trông rất sống động, giống như giây tiếp theo, liền sẽ đập cánh bay đi.
Chung quanh đỉnh treo đầy phong linh phiêu đãng, đinh đương rung động, tua cờ kim sắc rũ xuống nhẹ nhàng lay động, ở trong gió phổ xuất thành thơ mà ca tụng. Phía trên bậc thang thật dài phủ kín trường thảm hồng sắc, một đám thủ vệ hoàng gia thần sắc túc mục mặc áo giáp cầm binh khí trong tay, đứng ở hai bên, không nhúc nhích giống như điêu khắc.
Thị nữ cung đình tay phủng hoa tươi thướt tha lay động váy dài, lúc đi ngang qua bên cạnh thị vệ anh tuấn đẹp trai, tổng sẽ nhịn không được ngượng ngùng cúi đầu, sau khi đi xa lại nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh, rước lấy tiếng trêu đùa của thị nữ đồng hành. Tiếng cười liên tiếp như chuông bạc theo gió bay tới trong tai thị vệ Tiểu ca, y cũng nhịn không được trộm nhìn xung quanh, sau đó tại trước khi đối phương phát hiện, che dấu đi tâm sự của mình.
Trong hoa viên đã là hoa tươi đầy đất, hồ điệp ong mật ùn ùn kéo đến, cây cối cao lớn ẩn ẩn rút ra nụ hoa, mấy cái chim tước trên chạc cây xây dựng yêu sào, tiếng kêu vui vẻ liên tiếp vang lên trong hoa viên.
Hồng thảm thật dài lướt qua cửa cung cao lớn, thẳng tắp mà thông đến ngai vàng rực rỡ. Trên ngai vàng là tuấn mỹ nam nhân thân phi kim giáp, chân đạp minh kim đăng vân giày, thân mình thon dài, ánh mắt lăng liệt nhìn chằm chằm người cúi đầu ở trước mặt hắn.
Kim sắc tóc dài biếng nhác hạ xuống, khóe miệng tựa hồ treo lên một mạt mỉm cười, thanh âm âm lãnh lại giống như Cửu Thiên hàn băng.
“Người đâu?”
Bạch y nam tử phía dưới cúi đầu co rúm lại, thanh âm nhỏ như muỗi.
“Không, không tìm được.”
Nam nhân tóc vàng ánh mắt nhíu lại, đang muốn tức giận, bạch y nam tử bên cạnh dẫn đầu có động tác. Y tiến lên một bước đem bạch y nam tử hộ sau người, một đôi con ngươi hàm ý cười, chống lại đồng tử bao hàm lửa giận của nam nhân tóc vàng.
“Bệ hạ tội gì giận chó đánh mèo cùng người khác, tìm không ra người cũng không phải Ngải Phạm sai, chỉ có thể thuyết minh tiểu tình nhi của ngươi rất không an phận, làm cho người đầu óc lơ mơ!”
Bạch y nam tử Ngải Phạm thật cẩn thận khẽ động góc áo bên người nam nhân, lộ ra đôi mắt to ngập nước đối y mỉm cười một cái đầy cảm kích. Biểu tình ngọt manh thiếu chút nữa làm nam nhân khống chế không được, hận không thể lập tức đem người tha đến tướng phủ tình cảm mãnh liệt một phen.
Nam nhân yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của Ngải Phạm, tóc đen nhu thuận trong tay làm y cảm thấy dị thường thoải mái, nhìn ánh mắt đối phương tràn đầy sùng bái càng làm nam nhân không tự giác bày ra một mặt cao đại uy vũ của mình.
Nam nhân trên ngai vàng khó hiểu mà thấy một trận tâm phiền ý loạn, đối với hành động ái muội của đôi cẩu nam nam phía dưới quả thực muốn chọc mù hai mắt hắn mà, biết rõ hắn tìm không thấy người kia, bọn họ còn cố ý trước mặt tú ân ái, Thủ tướng đại nhân của hắn quả thật là lòng dạ hẹp hòi, không phải chỉ rống Ngải Phạm lớn một chút sao, hà tất lại như vậy kích thích hắn!
Lambert không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi đôi cẩu nam nam rời đi, để tránh hai mắt của mình tiếp tục bị độc hại.
“Đừng ở chỗ này chướng mắt, mau cút đi, Vincent! Còn có, Ngải Phạm, ta chuẩn cho ngươi ba ngày, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, chỉ cần đừng ở trong cung lắc lư là được!”
Thủ tướng Vincent vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra mỉm cười. Y lôi kéo tay Ngải Phạm, đối Lambert khom người hành lễ bái thật sâu.
“Đa tạ bệ hạ!”
Đuổi đi đôi cẩu nam nam, Lambert trên ngai vàng thay đổi một cái tư thế, biếng nhác nằm ở phía trên tọa ỷ, cẩn thận đánh giá Phượng Hoàng cốt trong tay.
Ngày đó sau khi tỉnh lại, Lambert nhận được báo cáo của Ngải Phạm, hội trưởng lão phát ra thông điệp cuối cùng, nếu Thú hoàng bệ hạ vẫn không xuất hiện, bọn họ chỉ có thể thỉnh cầu Thần thú lần thứ hai đánh xuống thần dụ, một lần nữa lựa chọn tân nhậm Thú hoàng, vì thế, tướng quân phủ thiếu chút nữa cùng hội trưởng lão khai chiến!
Dưới tình thế nguy cấp, Lambert chỉ có thể trước rời đi. Trên người hắn lực lượng không đủ để mang theo Lý Thiệu Thần tiến hành không gian truyền tống. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể đem Phượng Hoàng cốt lưu lại cho Lý Thiệu Thần, hy vọng nó có thể ở thời khắc mấu chốt bảo trụ tánh mạng Lý Thiệu Thần, chính mình trước rời đi.
Thật vất vả xử lý xong ba phương diện mâu thuẫn, ngày lại trong lơ đãng qua một tháng. Mấu chốt là hắn không tiện rời đi, phái tâm phúc đi tìm kiếm Lý Thiệu Thần lại chỉ mang về Phượng Hoàng cốt mà hắn lưu lại. Một người lớn sống sờ sờ, liền như vậy tự dưng biến mất trong Khoa Lạc thâm lâm nguy cơ trùng trùng, không lưu lại một ti dấu vết.
Lambert cũng không cho rằng Lý Thiệu Thần đã gặp nạn. Có thể một mình sinh hoạt tại rừng rậm Khoa Lạc thì trong người, trong tay khẳng định cũng có chút tài năng, huống chi Lý Thiệu Thần còn có thể cứu mình, đủ để thuyết minh cậu không là người bình thường. Một người như vậy, muốn tìm được khẳng định thập phần lao lực!
Lambert nghĩ nghĩ, vươn tay gọi một cái chim nhỏ trên chạc cây. Chim nhỏ dừng ở tay hắn, líu ríu. Lambert ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng dặn vài câu. Chim nhỏ lại như là nghe hiểu gật gật đầu, uỵch một cái đập cánh bay ra khỏi đại điện, hướng phía rừng rậm Khoa Lạc bay đi.
Vô luận em ở chỗ, ta đều sẽ tìm được em!
Lambert huy động cánh tay, đại môn cung điện bàng bạc đại khí chậm rãi khép lại, bên trong không một tiếng động.
Mà lúc này Lý Thiệu Thần, đang ở trấn nhỏ cách rừng rậm Khoa Lạc khá xa bi thôi làm chuyên dọn sinh hoạt!
Chung quanh đỉnh treo đầy phong linh phiêu đãng, đinh đương rung động, tua cờ kim sắc rũ xuống nhẹ nhàng lay động, ở trong gió phổ xuất thành thơ mà ca tụng. Phía trên bậc thang thật dài phủ kín trường thảm hồng sắc, một đám thủ vệ hoàng gia thần sắc túc mục mặc áo giáp cầm binh khí trong tay, đứng ở hai bên, không nhúc nhích giống như điêu khắc.
Thị nữ cung đình tay phủng hoa tươi thướt tha lay động váy dài, lúc đi ngang qua bên cạnh thị vệ anh tuấn đẹp trai, tổng sẽ nhịn không được ngượng ngùng cúi đầu, sau khi đi xa lại nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh, rước lấy tiếng trêu đùa của thị nữ đồng hành. Tiếng cười liên tiếp như chuông bạc theo gió bay tới trong tai thị vệ Tiểu ca, y cũng nhịn không được trộm nhìn xung quanh, sau đó tại trước khi đối phương phát hiện, che dấu đi tâm sự của mình.
Trong hoa viên đã là hoa tươi đầy đất, hồ điệp ong mật ùn ùn kéo đến, cây cối cao lớn ẩn ẩn rút ra nụ hoa, mấy cái chim tước trên chạc cây xây dựng yêu sào, tiếng kêu vui vẻ liên tiếp vang lên trong hoa viên.
Hồng thảm thật dài lướt qua cửa cung cao lớn, thẳng tắp mà thông đến ngai vàng rực rỡ. Trên ngai vàng là tuấn mỹ nam nhân thân phi kim giáp, chân đạp minh kim đăng vân giày, thân mình thon dài, ánh mắt lăng liệt nhìn chằm chằm người cúi đầu ở trước mặt hắn.
Kim sắc tóc dài biếng nhác hạ xuống, khóe miệng tựa hồ treo lên một mạt mỉm cười, thanh âm âm lãnh lại giống như Cửu Thiên hàn băng.
“Người đâu?”
Bạch y nam tử phía dưới cúi đầu co rúm lại, thanh âm nhỏ như muỗi.
“Không, không tìm được.”
Nam nhân tóc vàng ánh mắt nhíu lại, đang muốn tức giận, bạch y nam tử bên cạnh dẫn đầu có động tác. Y tiến lên một bước đem bạch y nam tử hộ sau người, một đôi con ngươi hàm ý cười, chống lại đồng tử bao hàm lửa giận của nam nhân tóc vàng.
“Bệ hạ tội gì giận chó đánh mèo cùng người khác, tìm không ra người cũng không phải Ngải Phạm sai, chỉ có thể thuyết minh tiểu tình nhi của ngươi rất không an phận, làm cho người đầu óc lơ mơ!”
Bạch y nam tử Ngải Phạm thật cẩn thận khẽ động góc áo bên người nam nhân, lộ ra đôi mắt to ngập nước đối y mỉm cười một cái đầy cảm kích. Biểu tình ngọt manh thiếu chút nữa làm nam nhân khống chế không được, hận không thể lập tức đem người tha đến tướng phủ tình cảm mãnh liệt một phen.
Nam nhân yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của Ngải Phạm, tóc đen nhu thuận trong tay làm y cảm thấy dị thường thoải mái, nhìn ánh mắt đối phương tràn đầy sùng bái càng làm nam nhân không tự giác bày ra một mặt cao đại uy vũ của mình.
Nam nhân trên ngai vàng khó hiểu mà thấy một trận tâm phiền ý loạn, đối với hành động ái muội của đôi cẩu nam nam phía dưới quả thực muốn chọc mù hai mắt hắn mà, biết rõ hắn tìm không thấy người kia, bọn họ còn cố ý trước mặt tú ân ái, Thủ tướng đại nhân của hắn quả thật là lòng dạ hẹp hòi, không phải chỉ rống Ngải Phạm lớn một chút sao, hà tất lại như vậy kích thích hắn!
Lambert không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi đôi cẩu nam nam rời đi, để tránh hai mắt của mình tiếp tục bị độc hại.
“Đừng ở chỗ này chướng mắt, mau cút đi, Vincent! Còn có, Ngải Phạm, ta chuẩn cho ngươi ba ngày, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, chỉ cần đừng ở trong cung lắc lư là được!”
Thủ tướng Vincent vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra mỉm cười. Y lôi kéo tay Ngải Phạm, đối Lambert khom người hành lễ bái thật sâu.
“Đa tạ bệ hạ!”
Đuổi đi đôi cẩu nam nam, Lambert trên ngai vàng thay đổi một cái tư thế, biếng nhác nằm ở phía trên tọa ỷ, cẩn thận đánh giá Phượng Hoàng cốt trong tay.
Ngày đó sau khi tỉnh lại, Lambert nhận được báo cáo của Ngải Phạm, hội trưởng lão phát ra thông điệp cuối cùng, nếu Thú hoàng bệ hạ vẫn không xuất hiện, bọn họ chỉ có thể thỉnh cầu Thần thú lần thứ hai đánh xuống thần dụ, một lần nữa lựa chọn tân nhậm Thú hoàng, vì thế, tướng quân phủ thiếu chút nữa cùng hội trưởng lão khai chiến!
Dưới tình thế nguy cấp, Lambert chỉ có thể trước rời đi. Trên người hắn lực lượng không đủ để mang theo Lý Thiệu Thần tiến hành không gian truyền tống. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể đem Phượng Hoàng cốt lưu lại cho Lý Thiệu Thần, hy vọng nó có thể ở thời khắc mấu chốt bảo trụ tánh mạng Lý Thiệu Thần, chính mình trước rời đi.
Thật vất vả xử lý xong ba phương diện mâu thuẫn, ngày lại trong lơ đãng qua một tháng. Mấu chốt là hắn không tiện rời đi, phái tâm phúc đi tìm kiếm Lý Thiệu Thần lại chỉ mang về Phượng Hoàng cốt mà hắn lưu lại. Một người lớn sống sờ sờ, liền như vậy tự dưng biến mất trong Khoa Lạc thâm lâm nguy cơ trùng trùng, không lưu lại một ti dấu vết.
Lambert cũng không cho rằng Lý Thiệu Thần đã gặp nạn. Có thể một mình sinh hoạt tại rừng rậm Khoa Lạc thì trong người, trong tay khẳng định cũng có chút tài năng, huống chi Lý Thiệu Thần còn có thể cứu mình, đủ để thuyết minh cậu không là người bình thường. Một người như vậy, muốn tìm được khẳng định thập phần lao lực!
Lambert nghĩ nghĩ, vươn tay gọi một cái chim nhỏ trên chạc cây. Chim nhỏ dừng ở tay hắn, líu ríu. Lambert ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng dặn vài câu. Chim nhỏ lại như là nghe hiểu gật gật đầu, uỵch một cái đập cánh bay ra khỏi đại điện, hướng phía rừng rậm Khoa Lạc bay đi.
Vô luận em ở chỗ, ta đều sẽ tìm được em!
Lambert huy động cánh tay, đại môn cung điện bàng bạc đại khí chậm rãi khép lại, bên trong không một tiếng động.
Mà lúc này Lý Thiệu Thần, đang ở trấn nhỏ cách rừng rậm Khoa Lạc khá xa bi thôi làm chuyên dọn sinh hoạt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook