Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu
-
Chương 12: Nha, thiếu niên, ngươi đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch?
Trong đàn Huyết Bức bỗng nhiên nổi lên một trận xôn xao, không chờ được tử vong đến Lý Thiệu Thần mở hai mắt, đột nhiên nhìn đến trên bầu trời một con chim tước màu xám làm cho đàn Huyết Bức xôn xao kinh hoảng, đồng tử co rụt lại!
May là tại tình huống cực độ đau đớn, thị lực vô cùng tốt của Lý Thiệu Thần vẫn cứ liếc mắt một cái nhận ra thân ảnh nhanh như thiểm điện kia.
Vũ dực thật dài mở ra, giống như tia chớp cắt qua không trung, hắc nâu vũ văn cùng hoành ban, màu lam xám kéo dài từ đỉnh đầu đến sau cánh, thắt lưng, vĩ thượng phúc vũ đều là màu lam xám. Bụi điểu thét chói tai, thế như chẻ tre vọt vào đàn Huyết Bức, sắc lợi màu da cam trảo một con Huyết Bức vào ngực, giống như hữu ý rơi vào tròng, Huyết Bức bị một kích mất mạng.
Xôn xao qua đi đàn Huyết Bức vẫn còn kích động, nhưng vẫn có tổ chức bắt đầu phản kích, bụi điểu không chút nào sợ hãi, tiêm lệ uế tử khẽ nhếch, phát ra một tiếng kêu to chói tai, tiếng kêu thê lương, sóng siêu âm định vị thế nhưng làm Huyết Bức bắt đầu lắc lắc a lắc lắc, giống như đang say rượu, lại tựa như ruồi bọ không đầu lung tung phi hành.
Lý Thiệu Thần yên lặng ở trong lòng dựng ngón cái khen ngợi.
Không sai, thân ảnh bay tới đúng là một con Du Chuẩn, người bình thường khẳng định sẽ đem nó nhận sai thành chim ưng, Lý Thiệu Thần sẽ không, không phải bởi vì Lý Thiệu Thần có hệ thống gợi ý, mà Lý Thiệu Thần đã gặp qua bộ dáng Du Chuẩn! Lúc trước một bằng hữu thổ hào của cậu có luyện qua một cái tiểu hào Cái Bang, (*) vì đến Cái Bang rất cao nên chỉ có dùng sủng vật —— Du Chuẩn, Lý Thiệu Thần cùng y dùng năm ngày để làm hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhiệm vụ, hình dáng bên ngoài của Du Chuẩn đến chết cậu đều sẽ không quên!
(*) Chú thích cuối chương
Một lòng như một, nhất triều nhận chủ nhất sinh tương thủ
Vĩnh không gạt bỏ, sinh tử tương tùy chân tâm gắn bó
Làm bạn giang hồ, thiên nhai phiêu bạt ngày đêm làm bạn
Trăm thái ngàn tư, tiêu tương dạ vũ cùng nhạc thoải mái
Bốn câu nói này là công ty du hý cấp xuất giới thiệu, đã từng thật sâu đả động vào nhận thức về bằng hữu của Lý Thiệu Thần. Du Chuẩn nhất sinh chỉ nhận một chủ, sinh tử không ly, kiên trinh không du, mất đi chủ nhân Du Chuẩn một mình sinh tồn không được bao lâu, là loài chim bay tối trung trinh!
Lý Thiệu Thần nhìn Du Chuẩn tiến thối có quy luật, công kích đâu vào đấy, giống như đã bị người huấn luyện qua liền nghĩ đến chủ nhân nó cũng ở phụ cận.
Như là xác minh suy đoán Lý Thiệu Thần, Du Chuẩn bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu khoan khoái, cây cối bên cạnh một trận chớp lên, một thiếu niên bước qua nhánh cây, trên không trung quay cuồng một vòng, vững vàng mà rơi trên mặt đất, cùng lúc hạ xuống, bên chân y còn có một cái thi thể Huyết Bức.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, đỉnh đầu trung trường loạn phát, vẻ mặt kiêu căng, ánh mắt đầy tàn nhẫn. Y nửa người trên để trần, chỉ có cần cổ vây quanh một khối khăn quàng cổ màu trắng, trên song chưởng là hình xăm với hoa văn hồng lam giao nhau, bên hông treo một đôi chuông, đinh đương rung động, nửa người dưới là một cái quần dài lam sắc, dưới chân đạp một đôi guốc gỗ, không chút nào ảnh hưởng đến động tác công kích mây bay nước chảy lưu loát sinh động của y.
Thiếu niên tay trái mang theo một căn trường côn, tay phải lại bưng một cái vò rượu khá lớn. Làm nhiều việc cùng lúc, nhưng kín không kẽ hở, thân thể nhỏ gầy che ở trước mặt Lý Thiệu Thần, thế nhưng không một con Huyết Bức nào đột phá phòng tuyến của y!
Nhìn đến quen thuộc trên người thiếu niên, Lý Thiệu Thần không kìm lòng nổi lệ nóng doanh tròng. Đồng hương thấy đồng hương, hai nhãn lệ uông uông thần mã, một chút đều không giả.
Thiên Hạ Vô Cẩu, Bổng Đánh Song Ngao, Kháng Long Hữu Hối, Thần Long Bái Vĩ… Thiếu niên thi triễn mỗi một chiêu mỗi một thức, Lý Thiệu Thần đều vô cùng quen thuộc, này toàn bộ đều là kỹ năng Kiếm Tam du hý —Cái Bang a, chẳng lẽ nói, thiếu niên này cũng là xuyên tới?
Thiếu niên quơ trường côn, phối hợp với Du Chuẩn động tác nhanh như thiểm điện mau lẹ như gió, thế nhưng đem một đám Huyết Bức tiêu diệt hầu như không còn, Lý Thiệu Thần không thể không cảm khái, quả nhiên là thân nhi tử Quách Manh Manh của Cái Bang a, này dps bạo lực, thật làm cho người mắt thèm muốn rơi lệ!
Thẳng đến một con Huyết Bức cuối cùng bị tiêu diệt, Du Chuẩn lại khoan khoái kêu to một tiếng, trên không trung xoay quanh nửa vòng, dừng ở đỉnh đầu Lý Thiệu Thần. Uế tử tò mò đối với Trĩ Kê Vĩ Vũ trên đỉnh đầu Quân gia chọc tới trác đi.
Thiếu niên giống như đối loại hành vi của Du Chuẩn nhà mình thấy nhưng không thể trách, y chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thiệu Thần, không đợi y mở miệng, Lý Thiệu Thần giành trước nói.
“Nha, Tiểu ca, cậu đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch đem?”
Du Chuẩn quyết đoán tạc mao, ngươi mới là điểu, cả nhà ngươi đều là điểu, toàn tiểu khu ngươi đều là điểu!
Lời còn chưa dứt, Lý Thiệu Thần cũng cảm giác được đầu của mình bị Du Chuẩn hung hăng mà trác hai cái, đau đến khóe miệng cậu đều run rẩy. Ngải mã, quả nhiên là cầm điểu có linh tính, cư nhiên có thể nghe hiểu được tiếng người.
“Đinh!”
Thình lình nhảy ra khung tán gẫu làm Lý Thiệu Thần sửng sốt, một dòng chữ mật tử sắc (*) xuất hiện tại tầm nhìn của cậu ở tả hạ sừng.
(*) Khung tán gẫu mật trong Kiếm Tam là màu tím
【 Du Chuẩn 】: Nha, chó Husky, là như thế nào khiến cho bản thân chật vật như vậy?
Đây là, điểu đang cùng mình nói chuyện?
Lý Thiệu Thần vươn tay sôi nổi đem đầu đỉnh Du Chuẩn phủng tới trong lòng, đối phương ngoan ngoãn phối hợp, một chút dấu vết giãy dụa đều không có. Ở địa phương Lý Thiệu Thần nhìn không tới, ánh mắt thiếu niên bỗng nhiên trở nên âm tình bất định.
Một người một chim đối diện thật lâu, Lý Thiệu Thần bỗng nhiên tay run lên, kêu to đem Du Chuẩn dùng sức ném ra bên ngoài.
“Ngải mã, yêu quái a!”
Du Chuẩn tại giữa không trung hóa thành một cái đường pa-ra-bôn duyên dáng, tư thế bình sa lạc nhạn dừng ở giữa đám thi thể Huyết Bức, ném chết điểu a.
Du Chuẩn vựng vựng hồ hồ lảo đảo đứng lên, ánh mắt còn mơ hồ, liền nhìn đến sắc mặt âm lãnh của hùng hài tử nhà mình, một cước thải trụ cánh tay bị thương của Quân gia, trường côn trong tay để tại trên cằm Quân gia, cường bách cậu ngẩng đầu cùng y đối diện.
Một cỗ cảm giác tự hào thản nhiên sinh ra, hài tử nhà ta quả nhiên là giỏi nhất!
Hơi chút phát hoa si, Du Chuẩn thình lình phát hiện huyết điều Quân gia đang giảm xuống, mắt thấy như vậy, nó vội vàng bay lên, rơi xuống trường côn trên tay thiếu niên, lấy lòng dùng đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ xát lên mu bàn tay thiếu niên. Động tác Du Chuẩn làm nũng nhượng thiếu niên thủ hạ nhất đốn, chậm rãi nâng lên chân của mình, trường côn cũng không có thu hồi.
Lý Thiệu Thần thả lỏng một hơi, ngải mã, tiểu shota này tính tình thế nào lại nóng nảy như vậy, uống rượu chơi điểu đánh nam nhân, xứng đáng tìm không thấy tình duyên!
Lý Thiệu Thần nghĩ như vậy, Du Chuẩn lại phát lại đây một cái tán gẫu cá nhân.
【 Du Chuẩn 】: Này Quân gia, tiểu gia như vậy xả thân cứu giúp, đã vậy cậu còn đối với tôi như thế, cậu xứng đáng lỗ cả đời!
Này không hổ cùng là hàng xuyên qua mà tới, mà ngay cả phương thức tư duy đều cùng một dạng.
Lý Thiệu Thần chần chờ, gõ trả lời tán gẫu cá nhân.
【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu cũng là xuyên qua tới?
【 Du Chuẩn 】: Vô nghĩa, cậu cho là từ đâu tới?
【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu, xuyên qua thành một con chim?
【 Du Chuẩn 】: Cậu mới là điểu, cả nhà cậu đều là điểu, toàn tiểu khu cậu đều là điểu? Hừ, cậu không cần nói tôi đâu, chính cậu không phải cũng biến thành chó Husky vừa ngu ngốc vừa bán manh sao…
Lý Thiệu Thần vươn tay, sờ sờ lỗ tai lông xù trên đỉnh đầu của mình, nằm trúng đạn cũng không nói, không mang vết thương ra trạc người đau chân được không.
Lúc này Đạp Viêm Ô Chuy thật vất vả đứng lên, nhìn đến chủ nhân nhị hóa nhà mình đang bị người định đầu, bật người tê minh một tiếng, rất có tư thế liều mạng đi lên, Lý Thiệu Thần vung tay, ý bảo nó không cần xúc động. Đối phương không có ác ý, hơn nữa Du Chuẩn này lại cùng chính mình đồng dạng là xuyên qua tới, nhiều ít có thể xưng ra đồng tình. Làm người lưu một đường, ngày sau hảo tưởng thấy đạo lý, Lý Thiệu Thần vẫn là hiểu đích xác. Huống chi, bản thân cũng là người khơi ra trước, mới đưa đến hậu quả hiện tại.
Ngược lại Du Chuẩn kia, đang nhìn Đạp Viêm Ô Chuy bằng hai mắt tỏa ánh sáng, khóe miệng hư hư thực thực có chất lỏng trong suốt chảy ra, lập tức cũng không để ý lấy lòng Cái Bang tiểu shota, triển khai hai cánh bay đến đỉnh đầu Đạp Viêm Ô Chuy, kỳ quái chính là Đạp Viêm Ô Chuy thế nhưng thập phần dịu ngoan, không có bất luận cái ý tứ phản kháng gì. Sau đó Lý Thiệu Thần lại hiểu được, tuy rằng Đạp Viêm Ô Chuy không để cho song nhân cùng kỵ, nhưng Du Chuẩn với nó mà nói cũng là hữu hảo npc, nó tự nhiên sẽ không phản kháng.
Du Chuẩn tại trên đầu Đạp Viêm Ô Chuy bính đến bính đi, bính đến phát nghiện, làm tông mao ở cần cổ biến thành một đoàn loạn ma, Lý Thiệu Thần quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Thiếu niên bên cạnh cũng nhìn không được nữa, trong miệng một cái gào thét, rút về trường côn, xoay người rời đi.
【 Du Chuẩn 】: Nột, manh uông, tiểu gia tôi phải đi, cậu bảo trọng a!
【 Lý Thiệu Thần 】: Mau cút, không cần tái đạp hư ngựa của tôi!
Lúc này đây Du Chuẩn thế nhưng không phản kích, Lý Thiệu Thần nhịn không được nghiêng đầu nhìn nó, thế nhưng từ trên mặt nó nhìn ra một tia biểu tình khổ sở.
【 Du Chuẩn 】: Manh uông, thời điểm gặp mặt tiếp theo, cậu nhất định phải hảo hảo mà còn sống nha.
Lý Thiệu Thần sửng sốt, cậu có thể cảm nhận được trong giọng nói Du Chuẩn nồng đậm lo lắng, cảm thấy ấm áp. Cậu giơ lên một cái mỉm cười, trả lời một câu.
【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu cũng vậy.
Du Chuẩn gật gật đầu, lại mở ra hai cánh, tư thái tao nhã theo phía phương hướng Cái Bang shota ly khai bay đi. Khi tầm nhìn không có thân ảnh một người một chim là lúc trước mặt Lý Thiệu Thần bắn ra một cái gợi ý.
【 Quách Tử Kiến 】 Muốn tăng thêm ngươi thành hảo hữu, tiếp thu hay không tiếp thu?
Như vậy xem ra, Quách Tử Kiến hẳn chính là tên của Du Chuẩn.
Lý Thiệu Thần điểm vào ô tiếp thu, mặt biên bạn tốt trụi lủi lập tức sáng lên hai cái tên, Quách Tử Kiến cùng Lambert August.
Người trước vừa mới theo cái Cái Bang shota rời đi, rồi người sau đó, chính là lo lắng hướng phía này tới rồi.
Lý Thiệu Thần rời đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, Lambert lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm, vì thế lệnh mấy con chim tước bay đi tìm cậu, kết quả tự nhiên truyền đến tin tức không tốt.
Lý Thiệu Thần bị đàn Huyết Bức vây công, dữ nhiều lành ít!
Lambert không để ý thương thế của mình, lệnh mấy cái chim chóc dẫn đường, một đường truy tung dấu chân Lý Thiệu Thần, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít thi thể mãnh thú, máu đều bị hút khô, tử trạng khủng bố. Lambert càng xem càng kinh hãi, hận không thể lập tức bay đến bên người Lý Thiệu Thần.
Cây cối bỗng nhiên bay lên một đám chim tước, líu ríu chạy thoát thân, Lambert sắc mặt đại biến khẽ rùng mình, ba bước thành hai bước chạy vào rừng cây, nhìn thấy cảnh tượng ghê người trước mắt làm đồng tử mắt Lambert như muốn nứt ra!
Thanh niên nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu me đầy mặt, lỗ tai lông xù dính đầy bùn đất cùng vết máu, cái đuôi không hề có sinh khí rủ qua một bên, toàn thân đầy miệng vết thương, máu đã kết thành ám tử sắc ở trên người dị thường chói mắt. Tuấn mã màu đen vẫn không nhúc nhích bảo hộ bên người chủ nhân, vết thương trên người cũng rậm rạp.
Trước mặt Lý Thiệu Thần vắt ngang một đám thi thể Huyết Bức, hoành thất thụ bát té trên mặt đất, hiển nhiên nơi này vừa rồi trải qua một hồi ác chiến.
Lambert tâm như bị ai đó ra sức nhéo, cả người sững sờ tại chỗ không dám tiến lên.
May là tại tình huống cực độ đau đớn, thị lực vô cùng tốt của Lý Thiệu Thần vẫn cứ liếc mắt một cái nhận ra thân ảnh nhanh như thiểm điện kia.
Vũ dực thật dài mở ra, giống như tia chớp cắt qua không trung, hắc nâu vũ văn cùng hoành ban, màu lam xám kéo dài từ đỉnh đầu đến sau cánh, thắt lưng, vĩ thượng phúc vũ đều là màu lam xám. Bụi điểu thét chói tai, thế như chẻ tre vọt vào đàn Huyết Bức, sắc lợi màu da cam trảo một con Huyết Bức vào ngực, giống như hữu ý rơi vào tròng, Huyết Bức bị một kích mất mạng.
Xôn xao qua đi đàn Huyết Bức vẫn còn kích động, nhưng vẫn có tổ chức bắt đầu phản kích, bụi điểu không chút nào sợ hãi, tiêm lệ uế tử khẽ nhếch, phát ra một tiếng kêu to chói tai, tiếng kêu thê lương, sóng siêu âm định vị thế nhưng làm Huyết Bức bắt đầu lắc lắc a lắc lắc, giống như đang say rượu, lại tựa như ruồi bọ không đầu lung tung phi hành.
Lý Thiệu Thần yên lặng ở trong lòng dựng ngón cái khen ngợi.
Không sai, thân ảnh bay tới đúng là một con Du Chuẩn, người bình thường khẳng định sẽ đem nó nhận sai thành chim ưng, Lý Thiệu Thần sẽ không, không phải bởi vì Lý Thiệu Thần có hệ thống gợi ý, mà Lý Thiệu Thần đã gặp qua bộ dáng Du Chuẩn! Lúc trước một bằng hữu thổ hào của cậu có luyện qua một cái tiểu hào Cái Bang, (*) vì đến Cái Bang rất cao nên chỉ có dùng sủng vật —— Du Chuẩn, Lý Thiệu Thần cùng y dùng năm ngày để làm hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhiệm vụ, hình dáng bên ngoài của Du Chuẩn đến chết cậu đều sẽ không quên!
(*) Chú thích cuối chương
Một lòng như một, nhất triều nhận chủ nhất sinh tương thủ
Vĩnh không gạt bỏ, sinh tử tương tùy chân tâm gắn bó
Làm bạn giang hồ, thiên nhai phiêu bạt ngày đêm làm bạn
Trăm thái ngàn tư, tiêu tương dạ vũ cùng nhạc thoải mái
Bốn câu nói này là công ty du hý cấp xuất giới thiệu, đã từng thật sâu đả động vào nhận thức về bằng hữu của Lý Thiệu Thần. Du Chuẩn nhất sinh chỉ nhận một chủ, sinh tử không ly, kiên trinh không du, mất đi chủ nhân Du Chuẩn một mình sinh tồn không được bao lâu, là loài chim bay tối trung trinh!
Lý Thiệu Thần nhìn Du Chuẩn tiến thối có quy luật, công kích đâu vào đấy, giống như đã bị người huấn luyện qua liền nghĩ đến chủ nhân nó cũng ở phụ cận.
Như là xác minh suy đoán Lý Thiệu Thần, Du Chuẩn bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu khoan khoái, cây cối bên cạnh một trận chớp lên, một thiếu niên bước qua nhánh cây, trên không trung quay cuồng một vòng, vững vàng mà rơi trên mặt đất, cùng lúc hạ xuống, bên chân y còn có một cái thi thể Huyết Bức.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, đỉnh đầu trung trường loạn phát, vẻ mặt kiêu căng, ánh mắt đầy tàn nhẫn. Y nửa người trên để trần, chỉ có cần cổ vây quanh một khối khăn quàng cổ màu trắng, trên song chưởng là hình xăm với hoa văn hồng lam giao nhau, bên hông treo một đôi chuông, đinh đương rung động, nửa người dưới là một cái quần dài lam sắc, dưới chân đạp một đôi guốc gỗ, không chút nào ảnh hưởng đến động tác công kích mây bay nước chảy lưu loát sinh động của y.
Thiếu niên tay trái mang theo một căn trường côn, tay phải lại bưng một cái vò rượu khá lớn. Làm nhiều việc cùng lúc, nhưng kín không kẽ hở, thân thể nhỏ gầy che ở trước mặt Lý Thiệu Thần, thế nhưng không một con Huyết Bức nào đột phá phòng tuyến của y!
Nhìn đến quen thuộc trên người thiếu niên, Lý Thiệu Thần không kìm lòng nổi lệ nóng doanh tròng. Đồng hương thấy đồng hương, hai nhãn lệ uông uông thần mã, một chút đều không giả.
Thiên Hạ Vô Cẩu, Bổng Đánh Song Ngao, Kháng Long Hữu Hối, Thần Long Bái Vĩ… Thiếu niên thi triễn mỗi một chiêu mỗi một thức, Lý Thiệu Thần đều vô cùng quen thuộc, này toàn bộ đều là kỹ năng Kiếm Tam du hý —Cái Bang a, chẳng lẽ nói, thiếu niên này cũng là xuyên tới?
Thiếu niên quơ trường côn, phối hợp với Du Chuẩn động tác nhanh như thiểm điện mau lẹ như gió, thế nhưng đem một đám Huyết Bức tiêu diệt hầu như không còn, Lý Thiệu Thần không thể không cảm khái, quả nhiên là thân nhi tử Quách Manh Manh của Cái Bang a, này dps bạo lực, thật làm cho người mắt thèm muốn rơi lệ!
Thẳng đến một con Huyết Bức cuối cùng bị tiêu diệt, Du Chuẩn lại khoan khoái kêu to một tiếng, trên không trung xoay quanh nửa vòng, dừng ở đỉnh đầu Lý Thiệu Thần. Uế tử tò mò đối với Trĩ Kê Vĩ Vũ trên đỉnh đầu Quân gia chọc tới trác đi.
Thiếu niên giống như đối loại hành vi của Du Chuẩn nhà mình thấy nhưng không thể trách, y chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thiệu Thần, không đợi y mở miệng, Lý Thiệu Thần giành trước nói.
“Nha, Tiểu ca, cậu đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch đem?”
Du Chuẩn quyết đoán tạc mao, ngươi mới là điểu, cả nhà ngươi đều là điểu, toàn tiểu khu ngươi đều là điểu!
Lời còn chưa dứt, Lý Thiệu Thần cũng cảm giác được đầu của mình bị Du Chuẩn hung hăng mà trác hai cái, đau đến khóe miệng cậu đều run rẩy. Ngải mã, quả nhiên là cầm điểu có linh tính, cư nhiên có thể nghe hiểu được tiếng người.
“Đinh!”
Thình lình nhảy ra khung tán gẫu làm Lý Thiệu Thần sửng sốt, một dòng chữ mật tử sắc (*) xuất hiện tại tầm nhìn của cậu ở tả hạ sừng.
(*) Khung tán gẫu mật trong Kiếm Tam là màu tím
【 Du Chuẩn 】: Nha, chó Husky, là như thế nào khiến cho bản thân chật vật như vậy?
Đây là, điểu đang cùng mình nói chuyện?
Lý Thiệu Thần vươn tay sôi nổi đem đầu đỉnh Du Chuẩn phủng tới trong lòng, đối phương ngoan ngoãn phối hợp, một chút dấu vết giãy dụa đều không có. Ở địa phương Lý Thiệu Thần nhìn không tới, ánh mắt thiếu niên bỗng nhiên trở nên âm tình bất định.
Một người một chim đối diện thật lâu, Lý Thiệu Thần bỗng nhiên tay run lên, kêu to đem Du Chuẩn dùng sức ném ra bên ngoài.
“Ngải mã, yêu quái a!”
Du Chuẩn tại giữa không trung hóa thành một cái đường pa-ra-bôn duyên dáng, tư thế bình sa lạc nhạn dừng ở giữa đám thi thể Huyết Bức, ném chết điểu a.
Du Chuẩn vựng vựng hồ hồ lảo đảo đứng lên, ánh mắt còn mơ hồ, liền nhìn đến sắc mặt âm lãnh của hùng hài tử nhà mình, một cước thải trụ cánh tay bị thương của Quân gia, trường côn trong tay để tại trên cằm Quân gia, cường bách cậu ngẩng đầu cùng y đối diện.
Một cỗ cảm giác tự hào thản nhiên sinh ra, hài tử nhà ta quả nhiên là giỏi nhất!
Hơi chút phát hoa si, Du Chuẩn thình lình phát hiện huyết điều Quân gia đang giảm xuống, mắt thấy như vậy, nó vội vàng bay lên, rơi xuống trường côn trên tay thiếu niên, lấy lòng dùng đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ xát lên mu bàn tay thiếu niên. Động tác Du Chuẩn làm nũng nhượng thiếu niên thủ hạ nhất đốn, chậm rãi nâng lên chân của mình, trường côn cũng không có thu hồi.
Lý Thiệu Thần thả lỏng một hơi, ngải mã, tiểu shota này tính tình thế nào lại nóng nảy như vậy, uống rượu chơi điểu đánh nam nhân, xứng đáng tìm không thấy tình duyên!
Lý Thiệu Thần nghĩ như vậy, Du Chuẩn lại phát lại đây một cái tán gẫu cá nhân.
【 Du Chuẩn 】: Này Quân gia, tiểu gia như vậy xả thân cứu giúp, đã vậy cậu còn đối với tôi như thế, cậu xứng đáng lỗ cả đời!
Này không hổ cùng là hàng xuyên qua mà tới, mà ngay cả phương thức tư duy đều cùng một dạng.
Lý Thiệu Thần chần chờ, gõ trả lời tán gẫu cá nhân.
【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu cũng là xuyên qua tới?
【 Du Chuẩn 】: Vô nghĩa, cậu cho là từ đâu tới?
【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu, xuyên qua thành một con chim?
【 Du Chuẩn 】: Cậu mới là điểu, cả nhà cậu đều là điểu, toàn tiểu khu cậu đều là điểu? Hừ, cậu không cần nói tôi đâu, chính cậu không phải cũng biến thành chó Husky vừa ngu ngốc vừa bán manh sao…
Lý Thiệu Thần vươn tay, sờ sờ lỗ tai lông xù trên đỉnh đầu của mình, nằm trúng đạn cũng không nói, không mang vết thương ra trạc người đau chân được không.
Lúc này Đạp Viêm Ô Chuy thật vất vả đứng lên, nhìn đến chủ nhân nhị hóa nhà mình đang bị người định đầu, bật người tê minh một tiếng, rất có tư thế liều mạng đi lên, Lý Thiệu Thần vung tay, ý bảo nó không cần xúc động. Đối phương không có ác ý, hơn nữa Du Chuẩn này lại cùng chính mình đồng dạng là xuyên qua tới, nhiều ít có thể xưng ra đồng tình. Làm người lưu một đường, ngày sau hảo tưởng thấy đạo lý, Lý Thiệu Thần vẫn là hiểu đích xác. Huống chi, bản thân cũng là người khơi ra trước, mới đưa đến hậu quả hiện tại.
Ngược lại Du Chuẩn kia, đang nhìn Đạp Viêm Ô Chuy bằng hai mắt tỏa ánh sáng, khóe miệng hư hư thực thực có chất lỏng trong suốt chảy ra, lập tức cũng không để ý lấy lòng Cái Bang tiểu shota, triển khai hai cánh bay đến đỉnh đầu Đạp Viêm Ô Chuy, kỳ quái chính là Đạp Viêm Ô Chuy thế nhưng thập phần dịu ngoan, không có bất luận cái ý tứ phản kháng gì. Sau đó Lý Thiệu Thần lại hiểu được, tuy rằng Đạp Viêm Ô Chuy không để cho song nhân cùng kỵ, nhưng Du Chuẩn với nó mà nói cũng là hữu hảo npc, nó tự nhiên sẽ không phản kháng.
Du Chuẩn tại trên đầu Đạp Viêm Ô Chuy bính đến bính đi, bính đến phát nghiện, làm tông mao ở cần cổ biến thành một đoàn loạn ma, Lý Thiệu Thần quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Thiếu niên bên cạnh cũng nhìn không được nữa, trong miệng một cái gào thét, rút về trường côn, xoay người rời đi.
【 Du Chuẩn 】: Nột, manh uông, tiểu gia tôi phải đi, cậu bảo trọng a!
【 Lý Thiệu Thần 】: Mau cút, không cần tái đạp hư ngựa của tôi!
Lúc này đây Du Chuẩn thế nhưng không phản kích, Lý Thiệu Thần nhịn không được nghiêng đầu nhìn nó, thế nhưng từ trên mặt nó nhìn ra một tia biểu tình khổ sở.
【 Du Chuẩn 】: Manh uông, thời điểm gặp mặt tiếp theo, cậu nhất định phải hảo hảo mà còn sống nha.
Lý Thiệu Thần sửng sốt, cậu có thể cảm nhận được trong giọng nói Du Chuẩn nồng đậm lo lắng, cảm thấy ấm áp. Cậu giơ lên một cái mỉm cười, trả lời một câu.
【 Lý Thiệu Thần 】: Cậu cũng vậy.
Du Chuẩn gật gật đầu, lại mở ra hai cánh, tư thái tao nhã theo phía phương hướng Cái Bang shota ly khai bay đi. Khi tầm nhìn không có thân ảnh một người một chim là lúc trước mặt Lý Thiệu Thần bắn ra một cái gợi ý.
【 Quách Tử Kiến 】 Muốn tăng thêm ngươi thành hảo hữu, tiếp thu hay không tiếp thu?
Như vậy xem ra, Quách Tử Kiến hẳn chính là tên của Du Chuẩn.
Lý Thiệu Thần điểm vào ô tiếp thu, mặt biên bạn tốt trụi lủi lập tức sáng lên hai cái tên, Quách Tử Kiến cùng Lambert August.
Người trước vừa mới theo cái Cái Bang shota rời đi, rồi người sau đó, chính là lo lắng hướng phía này tới rồi.
Lý Thiệu Thần rời đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, Lambert lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm, vì thế lệnh mấy con chim tước bay đi tìm cậu, kết quả tự nhiên truyền đến tin tức không tốt.
Lý Thiệu Thần bị đàn Huyết Bức vây công, dữ nhiều lành ít!
Lambert không để ý thương thế của mình, lệnh mấy cái chim chóc dẫn đường, một đường truy tung dấu chân Lý Thiệu Thần, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít thi thể mãnh thú, máu đều bị hút khô, tử trạng khủng bố. Lambert càng xem càng kinh hãi, hận không thể lập tức bay đến bên người Lý Thiệu Thần.
Cây cối bỗng nhiên bay lên một đám chim tước, líu ríu chạy thoát thân, Lambert sắc mặt đại biến khẽ rùng mình, ba bước thành hai bước chạy vào rừng cây, nhìn thấy cảnh tượng ghê người trước mắt làm đồng tử mắt Lambert như muốn nứt ra!
Thanh niên nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu me đầy mặt, lỗ tai lông xù dính đầy bùn đất cùng vết máu, cái đuôi không hề có sinh khí rủ qua một bên, toàn thân đầy miệng vết thương, máu đã kết thành ám tử sắc ở trên người dị thường chói mắt. Tuấn mã màu đen vẫn không nhúc nhích bảo hộ bên người chủ nhân, vết thương trên người cũng rậm rạp.
Trước mặt Lý Thiệu Thần vắt ngang một đám thi thể Huyết Bức, hoành thất thụ bát té trên mặt đất, hiển nhiên nơi này vừa rồi trải qua một hồi ác chiến.
Lambert tâm như bị ai đó ra sức nhéo, cả người sững sờ tại chỗ không dám tiến lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook