Thú Thần Quyết
-
9: Bái Sư Nhất
Thanh Phong tuy đã hiểu những gì Dương Kỳ nói với bản thân nhưng có điều vẫn không hiểu nói: "Thế tại sao người lại không giết con, không phải giết con thì sư tôn có thể được cả nguyên bộ công pháp hay sao?"
Dương Kỳ lườm hắn rồi nói: "Ta kiếp này yêu thích chỉ có một đó chính là luyện dược, nếu không phải luyện dược cần tu vi theo kịp thì ta cũng không muốn tu luyện làm gì, bởi vậy ta mới mong muốn trước khi rời khỏi thế gian có người truyền thừa y bát của ta nhưng không ngờ lại gặp được con!"
Thanh Phong mĩm cười nói tiếp: "Sư tôn vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.
"
Dương Kỳ tức giận trả lời: "Môn công pháp của con có thể cho ta được gì chứ, ngoại trừ Thiên Thần Quyết con đã truyền cho ta có đại tác dụng, còn lại ta cũng không thể tu luyện bởi vì hiện tại ta không có thân thể, hơn nữa ta yêu thích luyện dược chứ không phải luyện thể càng không thích tu luyện thì cần gì công pháp của con, đương nhiên nếu là người khác có lẽ sẽ giết con rồi đoạt công pháp!"
Thanh Phong mĩm cười rồi nói tiếp: "Xác thực, bất quá sư tôn nói đến đến Thiên Thần Quyết có đại tác dụng đó là gì?"
Dương Kỳ mĩm cười giải thích: "Thiên Thần Quyết con đưa cho ta có thể chữa thương linh hồn, theo ta dự tính chỉ cần mất thời gian ba bốn năm linh hồn của ta có thể chữa trị hoàn toàn, đến lúc đó chỉ cần tìm đủ dược liệu để ta tự mình luyện ra một bộ thân thể cho bản thân là được! Ngoài ra còn có một đại tác dụng khác đó chính là tăng lên đẳng cấp luyện dược của ta, bởi vì muốn luyện dược thì cần phải có một linh hồn cực kì cường đại để khống chế hoả diễm ngoài ra còn có thể tăng lên phẩm chất đan dược bằng cách dùng tinh thần chi lực để luyện đan, bởi vậy ta mới nói nó có đại tác dụng!"
Thanh Phong đã hiểu được, bất quá đối với hắn chỉ cần có thể trả ơn cho sư tôn như vậy là được rồi.
Thanh Phong mĩm cười nói: "Sư tôn thế khi nào người mới bắt đầu dạy ta tu hành cùng luyện dược?"
Dương Kỳ nghe vậy mĩm cười gật đầu nói: "Yên tâm, bây giờ đã tìm ra cách để chữa khỏi vết thương cho nên ta sẽ tận tình chỉ dạy cho con nhưng không phải hôm nay, hơn nữa con không thấy đã khuya rồi hay sau?"
Thanh Phong nghe vậy mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó hắn vội vàng đứng dậy.
Thanh Phong sốt ruột nói: "Sư tôn chúng ta cần phải về nhà, nếu không chị hai sẽ lo lắng lắm, bất quá sư tôn hiện tại người định ở đâu?"
Dương Kỳ mĩm cười, tinh thần thống chế chiếc nhẫn rồi đeo vào tay hắn, hoá thành một ánh sáng chui vào bên trong.
Âm thanh của Dương Kỳ từ bên trong giới chỉ vang lên: "Ta còn có thể ở đâu được chứ, được rồi con còn không mau trở về.
"
Vội vàng trở về nhà, Thanh Phong phát hiện đêm nay trong nhà tràn đầy tối tăm không có ánh sáng.
Nghi hoặc, Thanh Phong tiến đến một cái bàn, bên trên để một cây đèn cầy, kế bên có đồ chăm lửa.
Cầm lấy đồ chăm lửa, Thanh Phong đổ lửa vào ngọn nến làm nó cháy lên.
Thanh Phong bỗng nhiên phát hiện kế bên bàn có một phong thư cùng với một hộp đồ kĩ càng khoá lại.
Hắn nghi hoặc cầm lên phong thư rồi mở ra nhìn xem bên trong là gì.
Mở ra phong bì, Thanh Phong phát hiện bên trong đúng là một bức thư, hắn tiếp mở ra đọc xem bên trong viết những gì.
"Thanh Phong, làm ngươi phát hiện bức thư này ta cũng đã đi rồi, chị của ngươi có sự tình cần phải giải quyết, nhớ kĩ ở nhà phải ăn thật nhiều, không được để bản thân phải đói, ta biết rằng em trai ta đã thức tỉnh được thú hồn và cũng đã đến lúc ngươi cần phải biết về những gì ở thế giới này, ở bên cạnh phong thư là một chiếc hộp bên trong ta đặt mười đồng vàng bên trong cùng một thứ khác, đến lúc đó ngươi mở ra sẽ biết mình cần phải làm gì! Tạm biệt em trai của ta! Người viết: Lê Minh Nhi.
Thanh Phong bàn tay run rẩy cầm lấy phong thư, đôi mắt chảy xuống từng giọt nước mắt chạy ra khỏi căn nhà hét lớn: " Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! ngươi đâu rồi! tỷ tỷ! "
Giọng hét vang vọng cả thôn xóm làm tất cả vội vàng chạy ra căn phòng xem xét chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ nhìn thấy Thanh Phong nước mắt đang chảy từng giọt rơi xuống mặt đất, đôi mắt liên tục nhìn xung quanh giữa đêm khuya như muốn tìm kiếm vật gì.
Vũ Lâm trưởng thôn nghe được tiếng khóc cùng tiếng hét vội vàng chạy ra căn nhà thì thấy được những gì mà dân làng vừa thấy.
Vũ Lâm trưởng thôn vội vàng chạy tới trước mặt Thanh Phong ngăn cản lại hắn rồi la lên: "Thanh Phong rốt cuộc có chuyện gì, tại sao giữa buổi tối lại điên cuồng vừa khóc vừa chạy khắp ngôi làng thế này!"
Nhìn xem trưởng thôn, Thanh Phong vội vàng chạy đến trước mặt vừa khóc vừa nói: "Trưởng thôn, ngài có thấy tỷ tỷ của cháu ở đâu không! lúc nãy cháu về đến nhà thì nhìn thấy lá thư của tỷ tỷ cháu đặt ở trên bàn!"
Vũ Lâm trưởng thôn nghi hoặc cầm lấy lá thư rồi đọc, sau khi xem xong ông lắc đầu: "Thanh Phong nén bi thương, có thể chị cháu cần phải sử lí việc gì đó nên mới để lại bức thư này!"
Thanh Phong lúc này cũng không trông cậy gì vào bất kỳ ai, hắn cầm lấy bức thư rồi tiếp tục tìm kiếm khắp nơi cho đến mười hai giờ đêm.
Về đến trước cửa nhà, hiện tại Thanh Phong như một người mất hồn nhìn xem trên bàn tay trái đã bị nước mắt thấm thấu bức thư rồi tiến vào trong.
Nhìn xem căn nhà vẫn như cũ nhưng nơi đây tựa hồ thiếu khốn một thứ gì đó, hắn đứng dậy đi vào bên trong buồng ( bếp).
Đằng sau cửa bếp đã dọn sẵn một mâm cơm cùng thức ăn đã được làm sẵn, hắn ngồi xuống ghế cầm lấy chén cơm, nước mắt chảy dài xuống.
Gấp thức ăn bỏ vào chén rồi ăn, Thanh Phong đôi mắt ngơ ngác nhìn bàn ăn chỗ mà Lê Minh Nhi hay ngồi, khoé mắt liên tục chảy xuống từng hàng nước mắt, khoé miệng thì thầm
" Tỷ tỷ! !"
Cố nén nước mắt ăn hết một chén cơm, Thanh Phong đứng dậy đi lên nhà trên tiến về phòng của chị hắn.
Bên trong căn phòng tràn đầy tối tăm, ở bên trong không thề có bất kì người nào, khuôn mặt tràn đầy thất thần hắn đi đến chiếc giường sau đó ngồi xuống được một lúc rồi đứng dậy.
Liên tục đi khắp các ngõ ngách bên trong căn nhà, Thanh Phong đôi mắt đôi khi lại chảy ra từng giọt nước mắt cuối cùng hắn tiến về cửa trước nhìn vào một chiếc hộp được đặt trên bàn.
Cầm lên hộp đồ, Thanh Phong dùng sức mở mạnh ra, bên trong hộp được để một tờ linh phù cùng mười đồng vàng.
Cầm lấy linh phù, Thanh Phong nghi ngờ nhìn vào linh phù trong tay, ở bên trong chiếc nhẫn Dương Kỳ đột nhiên mở miệng: "Đó là bản mệnh linh phù!"
Thanh Phong khuôn mặt đã khôi phục trạng thái bình thường nhưng khoé mắt đã đỏ lên chứng tỏ hắn đã khóc rất lâu.
Thanh Phong trầm mặc nói: "Thứ này là gì, tại sao tỷ tỷ con lại đặt nó ở bên trong?"
Từ bên trong chiếc nhẫn đi ra Dương Kỳ bình tĩnh nói: "Nó là thứ có thể giúp con trở thành một Linh Ấn Sư, hãy giữ cẩn thận vào.
"
Thanh Phong kinh ngạc nhìn vào linh phù trong tay, không cần sư tôn phải nói hắn cũng sẽ giữ nó cực kì cẩn thận bởi vì đây là thứ mà chị của hắn để lại.
Lúc này một bên Dương Kì đột nhiên nói tiếp: "Chị của ngươi cũng đã đi rồi, vậy thì bắt đầu từ ngày sẽ không có ai làm phiền ta dạy ngươi tu hành, bởi vậy hôm nay ngươi hãy ngủ thật sai để quên hết đau thương!"
Thanh Phong sững sờ trầm mặc gật đầu rồi bước vào căn phòng của hắn, có lẽ chỉ có trong giấc mơ mới khiến hắn có thể quên hết tất cả.
Bước lên giường, Thanh Phong nằm xuống rồi nhắm mắt lại, tiến vào giấc mộng.
Trong mộng Thanh Phong thấy được ngày mà Lê Minh Nhi cứu hắn, tất cả kí ức từ lúc nhỏ bắt đầu ùa đến liên tục.
Mà hắn không biết rằng từ bên trong giới chỉ, Dương Kỳ bước ra nhìn xem hắn rồi lén lút rời khỏi căn nhà.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook