Thú Thần Quyết
37: Mộng Cảnh Sát Kiếp


Hắn hiện tại đã luyện hoá hơn mười triệu tế bào bên trong thân thể, khoảng cách chân chính, có thể dựng dục thần thông còn một khoảng cách cực kì xa xôi.
Mặc dù không biết vòng thi thứ hai tiếp theo như nào, nhưng Thanh Phong biết mình cần phải làm gì.
Quan sát từng người trong bọn họ, cuối cùng Thanh Phong lắc đầu, chân chính có thể trở thành đồng bạn e rằng chỉ có song sinh tỉ muội hai người kia.
Nhưng mà hắn càng muốn kết giao Thanh Ngọc cô nương, trực giác mách bảo cho hắn, vị cô nương đó cực kì nguy hiểm cho nên càng đáng giá hắn kết giao.
"Không biết, Thanh Ngọc cô nương vì thứ gì, mà phải nhất định lấy được quán quân đại hội, nếu được ta có thể giúp cô nương, ta chỉ hi vọng chúng ta có thể kết giao bằng hữu."
"Không cần, một mình ta đã có thể lấy được hạng nhất."
Hắn suy tư rất lâu, cuối cùng thả chậm cước bộ, đợi đến Thanh Ngọc vượt qua bản thân, nhẹ giọng nói.

Thanh Ngọc không thề nhìn hắn một cái, mà lạnh lùng trả lời.
Thanh Phong lắc đầu, xem ra không thể hợp tác với nàng nhưng đối với hắn cũng chẳng sau cả.
"Xem ra nàng quả thật có lòng tin với mình, bên trong mười người từ khí thế tản mát ra phía bên ngoài, cho ta cảm nhận được nguy hiểm nhiều nhất là nàng."
"Tiếp đến chính là vị kia tam công chúa Dương Sở, rồi đến Dương Chiến đại hoàng tử, tuy rằng những người còn lại cảnh giới cao hơn ta vài bậc nhưng ta vẫn cảm nhận được một tia nguy hiểm từ họ."
Thanh Phong lắc đầu, hắn không sợ hãi bọn họ, chỉ sợ bị ngáng chân, nhất là những kẻ phiền phức như này.


Hắn chuyển đổi cước bộ về phía Tiêu gia tỷ muội phía trước, bắt đầu thả chậm cước bộ.
"Không biết ngươi ngăn cản tỷ muội chúng ta đằng trước rốt cuộc có mục đích gì, nếu không cho bọn ta một lời giải thích hợp lí, xem ra chúng ta cần phải làm một trận đấu, đương nhiên hai tỷ muội chúng ta đánh với ngươi." Tiêu Dao ác ý nhìn nhìn hắn, cười lạnh, còn Tiêu Tiêu thì gật đầu, ánh mắt tỏa ra hàn ý nhìn Thanh Phong.
"Tiêu Tiêu cô nương cùng Tiêu Dao cô nương hiểu lầm, ta chỉ muốn tìm kiếm đồng đội, cho nên ta muốn cùng hai vị tạo hành một tổ đội, yên tâm ta không phải kẻ háo sắc, tài nguyên tìm được chia làm ba, không biết hai vị nghĩ như thế nào."
Thanh Phong khoé miệng co giật, hắn còn chưa kịp làm gì thì đã bị uy hiếp, quả nhiên, nữ nhân là giống loài cực kì khó hiểu, không biết sau này người nào cưới được bọn họ có phải ngày nào cũng sẽ bị uy hiếp hay chăng, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Tiêu tỷ muội ánh mắt bất ngờ nhìn hắn, hai nàng còn định tiếp tục uy hiếp, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào mở miệng.
"Ngươi biết nội dung vòng thi thứ hai?" Tiêu Tiêu nghi vấn, thấp giọng nói.
"Không biết, nhưng ta đã đoán ra một ít, có thể vòng thi đấu tiếp theo, sẽ là vòng thi thứ nhất trước đó, nếu ta đoán không lầm, sợ là năm nay có thể vào ngũ đại học viện không vượt qua hai con số."
Thanh Phong gật đầu trả lời, từ khi biết bên trong có huynh muội Dương gia bên trong, cộng thêm thông tin lấy được từ sư tôn, cơ hồ đã đoán được chút gì, sợ là đại hội lần này vốn dĩ chuẩn bị cho ba người bọn họ, mà không phải dành cho thí sinh.
"Chúng ta sẽ suy nghĩ, tuy nhiên chúng ta sẽ không cùng kẻ yếu hơn hợp tác, điều này ta nghĩ rằng ngươi cũng hiểu."
Tiêu Dao nắm lấy bàn tay Tiêu Tiêu, vượt qua Thanh Phong, để lại giọng nói còn quanh quẩn bên tai hắn.
"Thành công."
Thanh Phong khoé miệng cong lên, không uổng công hắn phí miệng lưỡi hồi lâu.

Hắn cước bộ nhanh chóng đuổi theo phía sau bọn họ.
Hơn một canh giờ trôi qua, phía dưới đã có trên hàng trăm người thành công leo lên mười ngàn bậc thang vị trí, tuy nhiên phần lớn điều thở hỗn hển ngồi xuống nghỉ ngơi, một số khác thì vẫn tiếp tục đi lên.

Ngoài ra, Thanh Phong hiện tại đang đứng ở thứ hai mươi ngàn bậc thang nhìn lên phía trên, trên mặt thấm đầy mồ hôi, thở hỗn hển, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía trên.
Từng thân ảnh đang đưa lưng về phía hắn, thỉnh thoảng vài thân ảnh lại di động lên từng bậc thang, thình lình những bóng lưng này là những người khác, bên trong có cả Tiêu gia song sinh tỷ muội bóng lưng.
Nữa canh giờ trước đó, người đầu tiên vượt qua hai mươi ngàn bậc thang đó là Thanh Ngọc, nhưng khi nàng bước qua thì bỗng nhiên đứng im một lúc, sau đó từng bước tiến lên phía trên, những người đã đi qua đồng dạng cũng đứng im một lúc rồi mới di chuyển.
Thanh Phong để cho an toàn thì đứng im một chỗ quan sát tình huống, tuy nhiên hiện tại hắn cực kì hiếu kì, rốt cuộc từ đây trở lên phía trên rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, hắn nhẹ nhàng bước lên bậc thang kế tiếp.
Cảnh tượng phía trước mặt nhanh chóng thay đổi, Thanh Phong ngơ ngác phát hiện, bản thân xuất hiện trong một căn phòng đen kịt xung quanh là bốn bức tường, phía bên phải là một cánh cửa sổ màu xanh, bên trái là một chiếc bàn để một thanh gương đồng, còn bản thân thì nằm trên một chiếc giường gỗ, ngoài ra tựa hồ hắn bị biến nhỏ.
Không biết vì sau, hắn tựa hồ đã trải qua những việc này, đến cả căn phòng, đồng dạng cũng là hắn đã từng thấy qua, hắn đứng dậy bước đến chiếc bàn bên cạnh, khuôn mặt nhìn vào trong gương.
"Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, ta vậy mà trùng sinh về kiếp trước, xem khuôn mặt cùng vóc dáng, e rằng ta đang khoảng năm tuổi, vậy nơi này...!là bên trong Quỷ môn quan."
Thanh Phong thấp giọng nói, bàn tay đặt lên càm suy tư, ánh mắt lấp loé nhìn vào trong gương, bên trong tấm gương thình lình xuất hiện một đứa bé đang để tay lên cằm, ánh mắt nhìn vào mặt gương, không cần nghi ngờ gì cả, đứa bé trai này là Thanh Phong.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên trong căn phòng truyền vào trong tai hắn: "Ngươi còn không mau chóng đi ra bên ngoài luyện tập cùng ta, hôm nay vốn dĩ là ngày kiểm tra, chẳng lẽ ngươi không muốn thành công không qua thảo nghiệm của ta."
Đầu xoay ngược về đằng sau, cánh cửa kết nối giữa phía ngoài sân cùng căn phòng đột ngột bị mở ra, từ bên ngoài đi vào một hắc y nhân.
Toà thành cổ trên đỉnh tầng mây.
"Các ngươi làm như vậy tựa hồ có chút quá đáng." Nam Thiên Quốc hoàng đế tức giận quay sang nhìn năm người, lớn tiếng nói.

"Hoàng đế bệ hạ bớt giận, chẳng qua là mộng cảnh mà thôi, không vượt qua được thử thách, thì làm sao mà có thể trưởng thành được chứ."

"Nàng nói không sai, chẳng qua là mộng cảnh nhỏ nhoi, thật không thể vượt qua thử thách ta dành cho họ, chứng tỏ họ chỉ là những người bình thường."
"Bệ hạ bớt giận, không phải chỉ riêng gì hai vị hoàng tử cùng công chúa, mà tất cả điều bị đưa vào bên trong nên bệ hạ yên tâm tính công bằng của trận đấu."
"Bọn họ sớm muộn điều sẽ trải nghiệm chúng, không bằng chúng ta giúp họ một tay, sớm trải nghiệm những thứ bản thân chưa từng cảm nhận."
Năm người bình tĩnh trả lời, không thèm để ý đến cảm nhận của hoàng đế.
Hoàng đế trầm mặc, liếc mắt Tiêu viện trưởng cùng hai vị lão nhân.
"Bệ hạ, chuyện này đã được chúng ta quyết định từ đầu, người đừng như vậy nhìn ta, ngoài ra việc này quả thật, đối với bọn họ tựa hồ không khó vượt qua."
Tiêu viện trưởng quay đầu sang một bên khác né tránh ánh mắt của hoàng đế.
"Các ngươi nghĩ trẩm ngu ngốc hả, rốt cuộc các ngươi thêm bao nhiêu thử thách ở phía trên." Hoàng đế nhíu mày, tức giận nói.
"Chúng ta chỉ cho bọn họ trải nghiệm tâm ma kiếp, thiên địa nhân ba kiếp, ngũ hành sát kiếp, ngũ lôi minh kiếp, ba trăm đạo tà kiếp, bảy trăm đạo sát kiếp."
Mộng viện trưởng liếc mắt hoàng đế, bình tĩnh trả lời.
"Các ngươi vậy mà thật dám làm ra đề toán khó như vậy cho bọn hắn, như vậy ta nghĩ rằng nên tăng thêm tiền đặt cược, ngoài ra còn phải cho ta một lần lựa chọn, tiền đặt cược thì cứ tính ba mươi triệu nguyên thạch là được." Hoàng đế ánh mắt lấp loé ánh sáng, đột nhiên mỉm cười nói.
"Ồ, xem ra bệ hạ lại có chủ ý mới, như vậy cũng được, đây vốn dĩ là lỗi của chúng ta, bệ hạ cứ tự nhiên lựa chọn, còn ta lần này thì quyết định chọn thanh tộc cô nương."
"Nếu vậy, ta vẫn chọn nàng ta." Ngọc viện trưởng tiếp lời.
"Bọn ta vẫn chọn như vậy." Hai lão nhân cùng nhau đáp lời.

Chỉ còn Tiêu viện trưởng vẫn chưa chọn, hắn trầm tư rồi trả lời: "Ta chọn Thanh tộc cô nương."
Hoàng đế kinh ngạc nhìn năm người, khoé miệng cong lên cười lớn: "Vậy thì trẩm một lần nữa vẫn chọn đại hoàng tử của ta."

———
"Bình tĩnh chủ nhân, đây chỉ tâm ma mộng cảnh mà thôi."
Cổ Đồng giọng nói vang lên trong đầu của Thanh Phong.
"Tâm ma mộng cảnh?" Thanh Phong trầm mặc nhìn về phía trước mặt đang đứng im một chỗ hắc y nhân, thấp giọng nói.
"Đúng vậy, tâm ma mộng cảnh hay còn gọi tâm ma kiếp, vừa rồi chủ nhân đã bước vào trận pháp, bây giờ chỉ còn một cách để thoát khỏi nơi này, đó là đánh bại tâm ma của bản thân chủ nhân." Cổ Đồng tràn đầy nghiêm túc nói.
"Tâm ma của ta..., là người phải vậy không...!sư tôn." Thanh Phong đôi mắt nhìn về hắc y nhân, thấp giọng nói.
"Chỉ là..., ngươi không phải sư tôn của ta, người đã chết bởi chính đôi tay này, còn ngươi chỉ là tâm ma của ta mà thôi." Thanh Phong ánh mắt đột nhiên toả ra hàn ý, đôi mắt phóng ra hai vệt thần quang tím đen xen kẽ chiếu thẳng vào hắc y nhân.
Hắc y nhân nhẹ nhàng tránh thoát, khoé miệng mỉm cười: "Đồ nhi, từ khi nào ngươi lại học được chiêu thức mới, có thể hay không giúp ta hoạt động một chút."
"Yên tâm, ngươi muốn ta giúp bao lâu cũng được." Thanh Phong cắn chặt hàm răng, ánh mắt lạnh lùng khoá chặt hắc y nhân, mở miệng trả lời.
"Vậy thì hôm nay để sư tôn, dạy ngươi như thế nào tôn sư trọng đạo, kính thầy như cha." Hắc y nhân mỉm cười, hoá thành tàn ảnh đột kích đằng sau Thanh Phong.
Trong tay hắc y nhân xuất hiện một thanh dao chém thẳng vào cổ hắn, hắc y nhân khoé miệng cong lên, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, hoá thành tàn ảnh biến mất.
"Quả nhiên, ngươi cũng chỉ là tâm ma mà không phải chính ta, đáng tiếc, nếu như ngươi không hoá thành người, có lẽ ta còn không thèm để ý, cho dù nơi này có là mộng cảnh đi chăng nữa, thì cũng không được phép hoá thành sư tôn mà lừa gạt ta, ngươi đây là đang tự tìm cái chết." Thanh Phong xuất hiện đằng sau Hắc y nhân.
Trên thân cháy hừng hực hoả diễm, trong tay xuất hiện một thanh đao bị ngọn lửa bao phủ, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng hắc y nhân, thấp giọng nói.
Quái vật, quái thú, quỷ quái mùi thịt gà, giòn.

Nữ Siêu Nhân, nữ Thiên Sứ, nữ Mị Ma, nữ A.I mùi sữa, mềm....Để biết ăn như thế nào hãy xem.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương