Thú Tập
-
Chương 9
Khi Diệp Gia nhìn thấy bọn họ mang đồ tới, hắn mừng rỡ phát hiện ra trong đó có mấy thứ mà bản thân rất quen thuộc.
“Đây là của Lâm Lẫm!” Diệp Gia cầm một con dao đa chức năng lên nói.
Người lấy mấy thứ đồ này giống như tùy tiện mang đến đây một đống, kể cả quần áo giữ ấm, cũng không để ý có hay không vũ khí trong đám đồ đó.
Thanh Dịch lúc này mới nói: “Nơi này chính là nơi hắn bị bắt.”
Diệp Gia mừng rỡ như điên, “Hắn sao rồi?”
“Đi rồi, đi cùng Tê.” Thanh Dịch cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm.
“Tê là ai?”
Thanh Dịch cười khẽ, “Là ai? Ngươi nói đi?”
Diệp Gia cúi đầu, có chút uể oải.
Diệp Hoa đúng lúc cắt lời cuộc nói chuyện của hai người, “Anh, thân thể anh có cảm thấy thoải mái hay không?”
“Khá tốt.” Diệp Gia trả lời qua loa.
Diệp Hoa nghiêm túc nói, “Anh.”
“Tốt lắm.” Diệp Gia thở dài nói, “Khá tốt, chỉ là có hơi đau một chút.”
Diệp Hoa lập tức khẩn trương, lầu bầu trong miệng, “Không được, vẫn phải kiểm tra một chút, cũng đã bảy tháng……”
Thính lực của Thanh Dịch người bình thường không thể sánh bằng, lời nói bất chợt của Diệp Hoa không sót chữ nào tiến vào tai y.
Thanh Dịch nhìn về phía Diệp Hoa, “Ngươi biết?”
Diệp Hoa đối với Thanh Dịch có thể nói là hận thấu xương, hắn không nghĩ trả lời Thanh Dịch, nhưng tình hình cũng không nằm trong tay hắn, mạng của bản thân cùng anh trai còn nằm trong bàn tay y, “Một chút.” Hắn biết, chính là cái thứ trong bụng kia hắn lại không hiểu.
Thanh Dịch do dự trong chốc lát, trong khi y còn đang tự hỏi, Diệp Hoa đã để Diệp Gia nằm xuống, cũng bắt đầu cởi quần hắn.
Diệp Gia làm sao mà không xấu hổ được? Hắn túm chặt lấy lưng quần, miệng vội la lên: “Đừng, không cần, không cần.”
Diệp Hoa dùng sức đè Diệp Gia xuống, cũng bởi vì thân thể mập mạp hiện tại của Diệp Gia, thân thủ hắn đã ngày càng giảm xuống.
Mắt thấy Diệp Gia giãy dụa càng ngày càng lợi hại hơn, Diệp Hoa nói với Thanh Dịch, “Phiền ngươi đi ra ngoài một chút được không?”
Thanh Dịch đang muốn nói khi nào thì đến lượt của ngươi nói chuyện, nhưng xem ra Diệp Hoa là vì Diệp Gia, y không biết vì sao lại có thể không để ý đến tâm trạng của bản thân mà đem cảm xúc kìm nén lại.
Tràn đầy đầu óc y trong hiện tại đều là giúp Diệp Gia giải trừ tai họa ngầm trong bụng, Thanh Dịch cũng không có dư thừa tâm tư đi tự hỏi những biểu hiện khác lạ của bản thân.
Tình cảm phát sinh lúc nào không ai biết, dù tự bản thân có phát hiện ra cũng không thể thay đổi được. Nhưng chỉ một chút lưu tâm này, cũng đã chứng tỏ đối với y diệp gia hoàn toàn bất đồng với những kẻ khác.
Càng đừng nói đến một Thanh Dịch vô tình vô ái. Đối với tính cách lạnh lùng của người Lạc Già mà nói, Diệp Gia giống như là sự hiện diện của “Mặt trời”, nhất là cách thức hắn đối xử với Diệp Hoa, lòng yêu mến đó, là cái mà bọn họ khuyết thiếu, rõ ràng chính mình rất yếu, rõ ràng bản thân rất khó khăn, lại sẽ vì người khác mà kiên cường. Có lẽ đây đúng là nguyên nhân Thanh Dịch đã bị hấp dẫn……
Thanh Dịch đứng ở cửa bồi hồi trong chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Gia hô lên ở bên trong: “Đừng đừng…… không cần…… đừng……”
Xảy ra chuyện gì?
Thanh Dịch chạy vào, cũng không nghĩ lại Diệp Hoa làm sao có thể hại Diệp Gia. Nhưng là hình ảnh ánh vào trong mắt y ngay tức khắc đã kích thích đến Thanh Dịch, y thấy Diệp Hoa đã bỏ quần của Diệp Gia ra, Diệp Gia hai chân mở rộng, Diệp Hoa đưa ngón tay vào giữa hai chân Diệp Gia.
“Cút ngay!” Thanh Dịch giận không kiềm nổi, một chưởng đánh hướng Diệp Hoa.
Diệp Hoa mới nghe được thanh âm, liếc mắt lại, chỉ thấy một bóng đen đang đánh về phía mình, trong lòng hắn kêu gào không ổn, thân thể lại không kịp phản ứng, theo phản xạ nhắm hai mắt lại……
“Đừng!” Diệp Gia hô to một tiếng.
Một tiếng quát này, cũng cứu một mạng của Diệp Hoa, bởi vì Thanh Dịch ngay tại giây phút ấy, suy nghĩ của y là, giết hắn Diệp Gia sẽ hận chết ta!
Tay Thanh Dịch bỗng nhiên rút về, Diệp Hoa cũng chỉ là cảm thấy một trận gió mạnh táp thẳng vào mình, đau đớn lại chưa trút xuống. Diệp Hoa mở mắt ra, hắn vừa tránh được một kiếp nạn còn có chút thất thần, ngón tay Thanh Dịch để ngay trước mặt hắn, nếu tiến thêm một cemtimet nữa, sẽ đâm thẳng vào giữa đầu hắn.
Diệp Gia gần như khiếp vía, đã lâu rồi, không nghĩ tới Thanh Dịch tại thời điểm này lại bỗng nhiên bão nổi.
Thanh Dịch cố nén giọng nói, “Các ngươi là đang làm gì?” Nửa thân dưới trần trụi của Diệp Gia khiến y trên trán cơ hồ toát ra gân xanh.
Diệp Hoa nhìn biểu tình tróc gian của y, oán giận nói: “Làm cái gì? Ngươi nói làm cái gì? Kiểm tra!”
Tróc gian! Tróc gian? Tróc gian?! Diệp Hoa mở to miệng, bị hai chữ to tướng trong đầu đánh đến cháy đen, hắn, hắn sao lại nghĩ như vậy? A a!
Thanh Dịch cũng thật ngốc, là kiểm tra!
Diệp Gia gãi đầu, sao đột nhiên hai người đều đứng yên tại chỗ, mặc kệ, mặc quần vào trước rồi nói sau.
Bởi vì lúc đi ra ngoài, Thanh Dịch nghĩ cái Diệp Hoa gọi là kiểm tra chính là sờ sờ bụng để xem, làm sao nghĩ đến việc Diệp Hoa sẽ đưa ngón tay duỗi vào nơi đấy của Diệp Gia- cái nơi chỉ thuộc về y, hơn nữa, tiếng kêu của Diệp Gia…… Chính là vì vậy, Diệp Gia vừa kêu, y liền luống cuống cả lên……
Thanh Dịch xoa mặt mình, thật sự là…… thật sự là…… ngu ngốc! Tuy rằng rất không muốn dùng từ này, chính là nếu dùng các từ khác thì hoàn toàn là lừa mình dối người. Sắc mặt Thanh Dịch còn kém hơn cả hồi nãy, phủi tay rời đi.
Diệp Gia gọi Diệp Hoa, “Ai, này……”
Diệp Hoa bị Diệp gia gọi cho tỉnh, cuối cùng cũng thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung, hắn mặt mày xám xịt phun ra một câu, “Em nhất định là suy nghĩ nhiều quá!”
“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Lại có thể đem mặt vặn vẹo thành như vậy.
Diệp Hoa chép chép miệng, không có ý mở miệng.
Diệp Gia ngồi dậy, đem đống đồ vật lộn xộn kia sắp xếp tốt, rồi mới đặt chăn đệm lên giường đá, Diệp Hoa chủ động đoạt lấy, “Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Diệp Gia thấy sắc mặt hắn không tốt, liền ngồi xuống cái giường đá nhỏ hơn ở bên kia. Gần đây hắn cũng đã quen với việc Diệp Hoa can thiệp vào mọi việc, lúc đầu hắn còn có thể cùng Diệp Hoa tranh chấp, sau lại đánh không lại Diệp Hoa từng chữ từng câu là vì hắn, dần dần cũng thuận theo Diệp Hoa, chỉ cần Diệp Hoa nhúng tay, hắn liền đứng ở một bên không hề nhiều chuyện.
Diệp Hoa tự có những suy xét của mình, thân mình Diệp Gia càng ngày càng nặng nề, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Diệp Gia không suy nghĩ cho bản thân, nhưng Diệp Hoa lại không thể không quan tâm đến thân thể Diệp Gia, cho dù hắn còn căm ghét cái trứng kia hơn cả Diệp Gia.
Thanh Dịch ra ngoài, phân phó hai người canh giữ ngoài cửa, rồi đi tới phòng điều khiển trung tâm, là một gian phòng nhỏ nằm ngầm trong thạch thất, nơi duy nhất có những thứ liên quan đến khoa học kỹ thuật.
Thanh Dịch nhập vào một câu lệnh ngắn, sau khi hiểu biết đại khái về tình hình thì ngừng xem xét.
Đứng đối diện có mấy tộc nhân đang lặng lẽ quan sát Thanh Dịch, cái kẻ đã nhận ra Thanh Dịch cũng đã giới thiệu qua Thanh Dịch với bọn họ, khiến cho những thanh niên trẻ này có chút kiêng kị đối với y, hơn nữa khi nhìn cách ra tay lúc trước của y, mọi người dường như cùng nhau đạt tới ăn ý, trong lúc thủ lĩnh không ở đây, liền tiếp nhận y trở thành một thành viên mới trong tộc. Dù sao so với việc hai bên giết hại lẫn nhau, trái lại sẽ làm cho người bên Hồng bỗng dưng được lợi.
Thanh Dịch nằm trên ghế, trong tay vân vê mấy viên tinh thạch, đôi mắt phượng màu tím khép hờ, dáng vẻ thong dong tự tại, trong lòng lại là sóng trào mãnh liệt……
Thủ vệ đứng ở cách đó không xa nhìn thấy y tư thái lỗi lạc, không khỏi đặt y cùng Tê bên cạnh nhau để so sánh, nếu Thanh Dịch sớm xuất hiện, cũng không biết giữa hai người ai mới là kẻ thực sự chiến thắng……
Trong khi bọn họ còn đang suy nghĩ miên man, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh hai người đó chiến đấu, thì nội tâm phức tạp của Thanh Dịch cũng đang diễn ra một hồi tranh đấu không kém phần quyết liệt.
Muốn Diệp Gia làm gì đây? Sự việc đã thoát ly khỏi dự tính của y, tiến theo phương hướng mà y không thể kiểm soát, cho đến lúc bản thân phát hiện ra, đã không còn đường lui.
Nhưng trước mắt những việc đó còn chưa thể làm cho Thanh Dịch thật sự thất thần, việc khiến y lo lắng bây giờ là trứng, dường như nó đã không phải là thứ để y nói giữ hay không giữ nữa, vốn y cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mà đến đây, giờ ngay cả tia hy vọng kia cũng sắp tan biến, cho dù có thể liên lạc với Khánh Âm, chỉ sợ cũng là vô dụng.
Thanh Dịch càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng ngay cả viên tinh thạch trong tay cũng bị y nghiền nát. Y không để ý khiến cho vụn phấn rơi xuống đất, nhưng lại làm cho mấy thủ vệ tăng thêm mấy phần chiến lực cho Thanh Dịch ở cuộc chiến trong đầu bọn họ.
Tinh thạch chỉ dùng để làm vi mạch, có thể so sánh với tinh thể cứng nhất trên hành tinh này, mặc dù là bọn họ, cũng không có thể trong lúc lơ đãng mà nghiền nát nó như nghiền đậu hũ, lại còn thả vụn phấn.
Thanh Dịch chà sát sạch hai tay, chụp vào tay vịn đứng thẳng dậy.
Thủ vệ bị y làm bất ngờ, cũng thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ lại, thấy mắt Thanh Dịch nhướng lên, ngầm có phong ba, ngữ khí cung kính nói: “Có việc gì sao?”
Thanh Dịch giống như không nghe thấy, dùng ánh mắt uy hiếp bọn họ, rồi lại quay về chỗ Diệp Gia.
Giường vừa mới trải xong, Diệp Hoa liền đẩy Diệp Gia ngồi lên giường.
“Ai ai…..” Diệp Gia bực mình mà không dám nói gì.
“Cởi quần!” Diệp Hoa hất cằm.
“Lại?” Diệp Gia kêu than, rất đáng xấu hổ.
Diệp Hoa liếc nhìn, dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Vừa rồi căn bản là chưa có kiểm tra.”
“Anh, anh không cần.” Hai tay Diệp Gia che ở thắt lưng, không cho Diệp Hoa tới gần.
Diệp Hoa không còn hình tượng tao nhã nữa, lạnh lùng nói: “Nhanh lên, em không đùa cùng anh đâu!”
Gương mặt anh tuấn cương nghị của Diệp Gia hiện lên vẻ rất không nguyện ý, tuy lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, bắt đầu cởi quần.
“Tốt lắm đúng không? Anh thật sự không sao cả……” Diệp Gia thúc giục không ngừng.
Diệp Hoa mắt điếc tai ngơ, coi như ruồi bọ vo ve bên tai, nhưng động tác lại càng ngày càng cẩn thận hơn.
Dù là anh em ruột cũng không thể không để ý đến mặt mũi anh trai mình a, Diệp Gia nuốt nuốt nước miếng, định bụng lại thúc giục hắn nhanh một chút……
Diệp Hoa vừa đứng thẳng dậy, Diệp Gia biết đã xong, không nói lời nào mà trước kéo quần lót lên đã.
“Nằm xuống!” Diệp Hoa cầm lấy một mảnh vải chà lau ngón tay, Diệp Gia thấy được, liền cảm thấy cực kỳ túng quẫn.
Diệp Hoa hoàn toàn không để ý, nghiêm nghị nói: “Nằm đi, sẽ đau một ít, anh định gạt em sao? Nhìn hậu huyệt của anh……”
Hắn ném miếng vải xuống đất, trên vải có lờ mờ sắc đỏ.
Diệp Gia chỉ liếc nhìn một cái, rồi chuyển hướng tầm mắt, “Không có gì sao……”
“Anh không sợ sinh non sao!” Diệp Hoa tức giận đến hồ ngôn loạn ngữ*.
Hô hấp của Diệp Gia trở nên hỗn loạn, mặt xám xịt lại.
Lập tức, Diệp Hoa liền hối hận không thôi, “Anh……”
Đến khi Diệp Gia lại mở miệng, thanh âm khàn khàn, khóe miệng còn tràn ra tơ máu, “Diệp Hoa, đây chính là quái vật, nếu có thể phá…… muốn anh chết anh cũng bằng lòng.”
Diệp Hoa nhào về phía trước, nửa quỳ trước mặt hắn, nửa thân trên ghé vào lòng hắn, tha thiết cầu xin: “Anh…… anh sẽ không có việc gì, đứa nhỏ này tuy là của Thanh Dịch, nhưng cũng là cốt nhục của anh, đợi qua mấy ngày nữa, anh có thể giải thoát rồi, sau khi đứa nhỏ đi ra, chúng ta lại có tính toán tiếp……”
Diệp Gia biết Diệp Hoa sợ hắn tính làm chuyện ngọc thạch câu phần*, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, nếu anh phải chết thì đã sớm chết, đứa nhỏ này không thể giữ lại, Thanh Dịch nhất định cũng có nhược điểm, sớm muộn gì anh cũng sẽ dẫn em rời khỏi đây.”
Diệp Hoa gật đầu.
Diệp Gia lại nói: “Nếu là không có cách nào……”
“Vậy cùng chết đi.” Diệp Hoa đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với Diệp Gia, nói ra câu Diệp Gia đang nói dở, “Suy nghĩ của anh chính là suy nghĩ của em.”
Thanh Dịch đi cực nhanh, trước khi vào, hai gã thủ vệ liền cúi xuống chào y.
Diệp Hoa cùng Diệp Gia liền tách ra, một trái một phải ngồi trên giường, giống như đang nói chuyện phiếm.
Vừa rồi Thanh Dịch vội vàng đi khỏi, giờ quay về lại muốn hỏi, “Diệp Gia làm sao rồi?”
“Không có việc gì.” Diệp Gia mỉa mai.
“Ta không phải hỏi ngươi.” Thanh Dịch đứng trước mặt hai người.
Diệp Hoa nói: “Không có việc gì.”
Thanh Dịch thở nhẹ ra, có hơi yên tâm trong lòng.
Diệp Gia không nhận thấy gì khác thường, nhưng Diệp Hoa lại từ hành động nhỏ đó nhìn ra được, Thanh Dịch sẽ không giết Diệp Gia, Diệp Hoa ngay tại giây phút này khẳng định suy nghĩ của mình.
Diệp Hoa có chút hiểu ra được, trên mặt lộ ra nét cười, Thanh Dịch thấy hắn không hề che dấu ý cười, tựa hồ càng xác định Diệp Gia không có gì đáng ngại,đáng tiếc ánh mắt trượt xuống nhìn đến cái bụng nhô ra của Diệp Gia, thế là lòng lại nặng trĩu, đối với Diệp Hoa nói, “Đi theo ta.”
Diệp Gia sao có thể an tâm để Diệp Hoa đi cùng Thanh Dịch, liền phản đối quyết liệt.
Diệp Hoa trấn an hắn: “Anh đừng lo, y có lẽ chỉ muốn tâm sự với em, đúng không?”
Diệp Hoa nhìn Thanh Dịch.
Khóe miệng Thanh Dịch hơi nhấc lên, lạnh nhạt nói, “Đương nhiên chính là tâm sự.”
Diệp Gia phồng mặt lên, nổi giận đùng đùng nói: “Vì cái gì không thể nói trước mặt của ta?”
Thanh Dịch mím môi, vì cái gì? Bởi vì không tiện, bởi vì Diệp Gia nhất định không thích nghe.
Diệp Hoa trấn an Diệp Gia đang nôn nóng, đồng ý nói chuyện ở khoảng cách Diệp Gia có thể thấy được, nhưng không thể nghe được.
Thanh Dịch đi thẳng vào vấn đề, “Nếu ta muốn ngươi loại bỏ trứng trong bụng Diệp Gia, ngươi nắm chắc được mấy phần, nếu ta cung cấp một ít đặc điểm của trứng……”
Diệp Hoa chỉ kém một chút là hô ra tiếng, hắn không khỏi bắt tay để trên miệng, “Cái gì?”
Sau khi xác định chính mình không có nghe sai, Diệp Hoa mới nói: “Không có nắm chắc, ta căn bản không thấy được tình hình trong bụng hắn, hơn nữa, hắn cũng không phải mang thai như bình thường, mà là﹃ trứng﹄của ngươi, khác biệt chủng tộc, ta không biết sẽ có cái gì…… Khác biệt này…… Hiển nhiên, trứng đã muốn biến dị, cũng bất đồng với trứng trong lời mà ngươi nói……”
“Vậy cứ để trứng tiếp tục phát triển? Hắn sẽ không giữ được mạng.” Thanh Dịch nói.
Thanh Dịch đã nói như thế, Diệp Hoa lại càng thêm tin tưởng Thanh Dịch sẽ không giết Diệp Gia, thế là hắn liền nói thật: “Nếu trứng thật sự biến dị, thà đợi thêm mấy tháng còn hơn mạo hiểm lấy ra.”
“Không được.” Thanh Dịch nói: “ Đến lúc đó liền muộn rồi, trứng sẽ ngày càng mạnh hơn, khả năng bám vào cơ thể mẹ cũng càng ngày càng lớn.”
“Hiện tại đã không đơn thuần chỉ là trứng, nếu là bào thai như ở Trái đất thì sao? Không cần loại bỏ, qua ba tháng nữa sẽ tự nhiên trưởng thành.” Diệp Hoa nói.
“……”
Diệp Hoa sợ y cứ khư khư cố chấp, ngược lại sẽ hại Diệp Gia, lại nói: “Chính ngươi cũng rõ ràng xác suất thành công khi lấy trứng ra là bao nhiêu……”
Thanh Dịch xoay người, “Ngươi đi đi.”
Thỏa thuận đạt thành!
Thanh Dịch đi mất, Diệp Gia lập tức bước lên, hỏi Diệp Hoa, “Y nói cái gì?”
Diệp Hoa mỉm cười, “Y nói buông tha chúng ta.”
Diệp Gia lườm hắn một cái, “Đừng nghĩ muốn gạt ta.”
“Ha hả……” Diệp Hoa cười nói: “Tốt lắm, mau quay về thôi.”
Diệp Gia quát: “Quay về cái r*m, nếu có thể quay về thì tốt rồi.”
Diệp Gia cười yếu ớt, sẽ trở về, Thanh Dịch nhất định sẽ mang ngươi trở về, anh trai của ta. Trước lúc đó, ta sẽ cố gắng hết sức để có thể bảo hộ ngươi, trứng của Thanh Dịch nhất định phải sống. Như vậy, y mới có thể đối xử tốt với ngươi.
Ở đây, hành động của Diệp Gia, Diệp Hoa đều bị hạn chế, không thể tùy ý đi lại, chỉ có thể hoạt động ở trong thạch thất của chính mình cùng hai đại sảnh phía trước và phía sau.
Tộc nhân của Thanh Dịch bởi vì sắp tới hệ ngân hà cho nên đều chủ động học tập ngôn ngữ trái đất, điều này cũng thuận tiện cho bọn họ giao tiếp.
Diệp Gia rất muốn hỏi thăm tin tức ở những người đã gặp được lâm lẫm, đáng tiếc bắt chuyện với người khác không phải sở trường của hắn, huống hồ là đồng tộc của Thanh Dịch. Sau khi đi hỏi mọi người, đối phương đều không thèm nhìn khiến Diệp Gia tức giận đến mức nắm tay thành quyền. Mỗi lần đều là Diệp Hoa sống chết kéo hắn về mới đưa hắn quay lại phòng.
Sau một tuần, Diệp Gia đại khái cũng thích ứng được cuộc sống trong lòng đất.
Thanh Dịch bỗng nhiên nói với Diệp Gia, “Có muốn đi lên hay không?” Y nói rất nhanh, phát âm cũng rất mơ hồ, nói xong ánh mắt liền nhìn về hướng khác, chỉ để Diệp Gia thấy nửa khuôn mặt đang hếch cao.
Diệp Gia xùy một tiếng, tựa hồ không có nghe thấy.
Mắt Thanh Dịch nheo lại, trên mặt như bao phủ một tầng hung ác nham hiểm, sau vài phút, Diệp Hoa nói với y, thân thể hiện tại của Diệp Gia ở dưới đất mãi cũng không tốt, cần đi lên hít thở không khí cùng phơi nắng.
Diệp Hoa từ góc tối đi ra, nói với Diệp Gia, “Anh, anh không nghĩ đi lên mặt đất hoạt động chút sao?”
“Không nghĩ.”
Diệp Hoa lo lắng, lại nói với Diệp Gia, “Như vậy đối với thân thể anh rất tốt, em thật sự lo……”
Thấy Diệp Hoa rầu rĩ, không muốn làm cho em trai băn khoăn, Diệp Gia liền khụ một tiếng, “Được rồi.”
Thanh Dịch nhướng mày, giống như muốn phát tác, nhưng hai hàng lông mày cứ co giật vài cái, rồi lại khôi phục bình tĩnh, “Vậy đi thôi.”
Diệp Hoa thấy Thanh Dịch cố tình đi chậm lại, trong lòng nóng lạnh đan xen, đau đớn tê dại, anh, vì mạng của anh, anh nhất định phải thích y. Diệp Hoa cắn môi, quyết định này làm cho hắn rất thống khổ, nói hắn sợ chết cũng được, hắn thầm nghĩ bảo trụ mệnh của Diệp Gia, để hắn đẩy Diệp Gia một lần, đem hắn đẩy vào một vực sâu có thể giữ mạng cho hắn.
Diệp Gia đi theo sau Thanh Dịch, hai người từng bước bước đi.
Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ từ phía sau, tâm tình Thanh Dịch trở nên vô cùng yên ả, liền lẳng lặng tiêu sái, từng bước một, rời khỏi lòng đất âm u, hướng tới mặt đất tràn đầy ánh sáng.
Khúc cuối đường đi lên có chút gập ghềnh, đặc biệt có một đoạn đi lên đột ngột, Diệp Gia liền lảo đảo, không đến mức ngã, Diệp Gia liền đi chậm lại, tay trái phải vịn vào vách tường.
Thanh Dịch phát hiện khoảng cách giữa mình và người phía sau chợt cách xa, quay đầu nhìn lại, mới thấy đoạn đường như vậy, đối với Diệp Gia bây giờ là có chút không tiện. Thanh Dịch liền dừng bước, đợi sau khi Diệp Gia đuổi kịp liền nắm chặt tay hắn.
Diệp Gia tất nhiên là cố gắng rút tay về, nhưng Thanh Dịch không nói lời nào, kiên trì không chịu buông tay. Diệp Gia nhìn khuôn mặt Thanh Dịch không có biểu tình gì, đành chịu để cho y kéo mình đi lên.
Tuy rằng chỉ là nắm tay, lại trở thành điểm chống đỡ trọng yếu của Diệp Gia. Tay Thanh Dịch thực lạnh, như băng vậy, nhưng rất có lực, chỉ cần nhẹ kéo đi, Diệp Gia có thể thuận lợi trèo lên được một tảng đá lớn. Đường không dài lắm, rất nhanh, hai tay đang nắm chặt sẽ tách ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời, Diệp Gia liền bóp lấy những ngón tay bị Thanh Dịch nắm đến lạnh, cho đến khi nó lại trở về ấm áp.
Hoảng hốt, Diệp Gia chợt thấy có một cảm xúc vi diệu không nói lên lời xâm nhập vào trong hắn……
Động tác hoạt động các ngón tay trở nên thô bạo, Diệp Gia chà xát hai tay đến đỏ bừng.
“Ngồi xuống. Ngươi vừa mới đi lên, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi tiếp.” Thanh Dịch quan sát các hành động của Diệp Gia với biểu hiện hoàn toàn chán ghét.
“Nếu không phải Diệp Hoa nói như vậy đối với ngươi mới có lợi, ta cũng chẳng lãng phí thời gian.” Lòng Thanh Dịch đầy luống cuống, nhưng vẻ mặt lại cố tỏ ra khó chịu.
Diệp Gia nhướng mày, ngồi lên đám lá rụng, ánh mắt nhìn về phương xa. Ánh nắng bình minh có màu vàng kim nhàn nhạt, mấy tháng qua, làn da rám nắng của Diệp Gia đã trở nên trắng hơn, hiện tại được ánh nắng chiếu vào, lại phiếm ra ánh sáng màu mật ong trong suốt. Con ngươi màu đen tiệp màu với mi mắt, thỉnh thoảng lại chớp lên……
Cổ họng Thanh Dịch có chút khô, ánh mắt càng thêm nóng cháy nhìn theo Diệp Gia. Diệp Gia rất thích hợp đứng dưới ánh mặt trời, Thanh Dịch nghĩ như vậy.
“Bỏ tay ngươi ra.” Diệp Gia không vui nói.
Thanh Dịch không học cách khắc chế dục vọng của chính mình, cho nên ý nghĩ trong đầu vừa có, tay y đã đưa lên chạm vào mặt Diệp Gia. Thanh Dịch chớp mắt nhìn xuống, nhưng không bỏ tay ra, mà trượt ở trên mặt Diệp Gia.
Có phải vì ánh mặt trời hay không, dường như càng ấm áp hơn.
Sống lưng Diệp Gia hơi run rẩy, “Ngươi sao vậy……” Hắn cảm thấy như bị độc xà theo dõi.
Thanh Dịch nâng gáy Diệp Gia lên, cúi người xuống……
Đối với việc Thanh Dịch tới gần, Diệp Gia không cần suy nghĩ liền trực tiếp vươn tay đẩy y ra.
“A!” Thanh Dịch lại có thể bị hắn đẩy ngã xuống đất? Diệp Gia chớp mắt giật mình. Thanh Dịch cúi đầu, tóc dài che hết cả mặt, Diệp Gia chỉ thấy âm ảnh nửa người của y.
Thanh Dịch ấn lên thái dương, tuy chỉ là nhất thời mất đi đề phòng, nhưng có thể là trí mạng, đối với bản thân cảm thấy thực phiền muộn khiến cho Thanh Dịch sau khi ngẩng đầu lên, vén tóc ra sau khuôn mặt trở nên thập phần u ám, Diệp Gia theo bản năng muốn chạy trốn, hắn liền đứng lên chạy thẳng về phía trước.
Thân thể Diệp Gia vốn không thích hợp cho hoạt động chạy, mới chỉ chạy được vài bước, hòn đá trên mặt đất liền trở thành chướng ngại vật nguy hiểm nhất.
Mới vừa dẫm lên, mắt cá chân liền mềm nhũn, thân thể nghiêng sang một bên, một giây ngay trước khi ngã xuống, Thanh Dịch liền thả người nhào về phía trước, xoay tròn thân thể hắn, khiến cho chính mình trở thành cái đệm, cũng làm cho bụng Diệp Gia hướng lên trên. Diệp Gia kêu lên một tiếng, không đau.
Hành động chạy trốn của hắn trong khi đầu óc Thanh Dịch vốn đang rối loạn giống như châm thêm lửa, y ôm chặt lấy thân thể Diệp Gia, cắn một ngụm lên vai hắn, ngón tay xé áo Diệp Gia, cũng bắt đầu vuốt ve hắn.
Thanh Dịch vuốt ve thập phần ***, trên thực tế y đã nhịn rất lâu rồi. Hô hấp của y phun ở bên tai Diệp Gia, Diệp Gia dùng đầu ra sức đánh về phía sau, đập thẳng vào trán Thanh Dịch.
Thanh Dịch cũng không cảm thấy được việc đó có ảnh hưởng gì đến y, nhưng cũng khiến y đang ôm sát Diệp Gia từ phía sau lơi tay ra một chút. Thanh Dịch càng dùng sức ôm hắn hơn, ngón tay cũng càn rỡ lướt khắp người Diệp Gia. Một thứ cứng rắn dần dần đứng lên, để ở mông Diệp Gia.
“Buông!” Diệp Gia như lò xo bị nén, càng không ngừng đánh vào trong lòng Thanh Dịch.
“Ngươi là tên biến thái bẩn thỉu, quái thai, bệnh thần kinh, con m* nó chứ……” Diệp Gia mắng không ngừng.
Thanh Dịch che miệng hắn lại, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Gia, “Im miệng, không cho nói, đừng ép ta động thủ.”
Diệp Gia ah ah ưm ưm giãy dụa, tứ chi vẫn còn đấm đá.
Thanh Dịch gắt gao đè miệng Diệp Gia lại, “Ngươi không mở miệng nữa, ta sẽ tha cho ngươi, gật đầu! Gật đầu ta sẽ bỏ ra.”
Diệp Gia dừng mọi động tác, gật gật đầu, khi Thanh Dịch buông hắn ra liền cắn một cái lên bàn tay Thanh Dịch. Thanh Dịch chờ cho sức lực của Diệp Gia gần như không còn mới rút tay mình về, một vòng răng sâu đến mức có thể thấy được xương, nhưng không lưu lại được bao lâu.
“M* kiếp! Chọc cái thằng khốn nhà ngươi ấy.” Diệp Gia hổn hển mắng.
Thanh Dịch nhìn chằm chằm vào vết nước bọt Diệp Gia để lại trên tay y, rồi sờ lên mặt Diệp Gia, “Chọc ta? Là ngươi bị ta chọc đi!” Thanh Dịch nói một cách nhẹ nhàng mà ngoan độc.
Diệp Gia tức đỏ mắt, dường như nghĩ muốn liều mạng cùng Thanh Dịch, nhưng bị Thanh Dịch ép dưới thân không đứng dậy nổi.
“……” Diệp Gia đột nhiên xanh mặt.
“Sao vậy? Không mắng?”
Diệp Gia há mồm, run run vài cái, ngay cả mồ hôi từ trên mặt cũng rịn ra.
Thanh Dịch nâng hắn dậy, “Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Mắt Diệp Gia chuyển động vài cái, rồi mới nhìn xuống bụng mình.
Thanh Dịch thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống bụng, trong lòng trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng ôm lấy Diệp Gia, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại trong lòng đất.
Diệp Hoa đang ngẩn người ngồi uống nước ấm, suy nghĩ để cho bọn họ ở chung nhiều một chút liệu có hiệu quả hay không, hiện tại Thanh Dịch sẽ không làm hại Diệp Gia.
Uống hết ba chén nước, vừa mới bắt đầu uống chén thứ tư, bên ngoài liền có tiếng động. Có người gọi hắn, Diệp Hoa mới vừa đứng lên, một dáng người đã xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Hoa lui lại một bước, cái chén trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống. Sau khi thấy rõ Thanh Dịch cùng Diệp Hoa nằm trong lòng của y, cái chén vừa mới được cầm chắc liền rơi xuống đất.
Thanh Dịch đặt Diệp Gia lên giường, bàn tay chạm vào trán Diệp Gia, “Hắn bỗng nhiên như vậy……”
Hô hấp Thanh Dịch hơi rối loạn, đây là lần khẩn trương đầu tiên trong cuộc đời y.
Sao lại như vậy? Thanh âm của Diệp Hoa trở nên vô lực, động tác lại trở nên lưu loát, hắn rất nhanh kiểm tra hô hấp cùng mạch đập của Diệp Gia, rồi lại xem xét con ngươi của hắn.
“Anh làm sao?” Diệp Hoa hỏi hắn.
Diệp Gia hít vào, “Đau……”
Rốt cuộc cũng không nói ra nổi một từ dư thừa nào, gương mặt Diệp Gia nhăn nhúm lại.
“Máu……” Thanh Dịch nói: “Ta ngửi thấy mùi máu tanh.”
Diệp Hoa nhìn xuống phần bụng dưới của Diệp Gia, “Phía dưới xuất huyết rồi. Đưa ta tới phòng phẫu thuật ở đây.”
Thanh Dịch ôm lấy Diệp Gia, đi ra phía ngoài, “Nơi này không có phòng phẫu thuật, chỉ có một phòng y tế đơn giản, là chỗ của dược sư trước.”
Tất cả những thứ của nơi này đều là thứ còn lại trước kia trong căn cứ của hành tinh Lạc Già, căn bản không thể phẫu thuật, Diệp Hoa sau khi quan sát, vô vọng nói: “Lấy nước ấm đến, còn có dao, phải là một con dao nhỏ, sắc bén và sạch sẽ, đem luộc qua nước sôi, mới có thể dùng.” Kỳ thật cho dù có, hắn cũng không dám tùy tiện làm gì.
Thanh Dịch cũng không để ý đến việc có phải mình bị Diệp Hoa sai khiến hay không, lập tức đi chuẩn bị những thứ Diệp Hoa yêu cầu.
“Cố chịu một lát.” Diệp Hoa lau đi mồ hôi trên mặt Diệp Gia, trực tiếp lấy con dao nhỏ bên trong cắt quần áo hắn, rồi kéo hết xuống.
Máu loãng chảy xuống giường, Diệp Hoa thầm kêu gay go, tách chân Diệp Gia ra, sau khi dùng vải lau liền kiểm tra hậu huyệt của Diệp Gia, huyệt khẩu vốn khép chặt lại hơi hơi mở ra, vẫn liên tục co rút.
Mặt Diệp Gia trắng bệch, đau đến mức hắn hận không thể ngất đi.
Thanh Dịch bưng nước ấm tới, lại lấy cái giá gỗ, phía trên là nước sôi, dao đang được ngâm trong nước. Thanh Dịch lại gỡ xuống đai lưng của chính mình, lấy ra mấy cái chai nhỏ bên trong.
Đã nghe Thanh Dịch giải thích về dược vật ở hành tinh Lạc Già, Diệp Hoa thận trọng nói: “Chúng ta cũng không phải người của hành tinh này, không đến nguy kịch, ta không nghĩ dùng dược của nơi này.”
Nói xong, liền dùng khăn mặt ướt giúp Diệp Gia chà lau giữa hai chân.
Nhìn đến Thanh Dịch, Diệp Gia cũng không biết lấy hơi sức ở đâu, cao giọng mắng: “Ngươi cút, ta muốn ngươi chết…… đi chết đi……a……”
Diệp Hoa vội vàng ngăn hắn lại, “Anh, đừng nói nữa, giữ chút sức đi. Trứng sợ là phải đi ra.”
Trên mặt Diệp Gia tràn ngập đau đớn, hắn bắt lấy tay Diệp Hoa, thanh âm lại yếu đi, “Lấy ra, đem cái thứ đó từ trên người ta lấy ra……”
Diệp Hoa vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn, “Yên tâm đi, qua hôm nay, nó sẽ biến mất, cho nên, anh phải kiên trì, anh à.”
Thanh Dịch đứng ở đầu giường, y giống như người xem vậy, dường như y hoàn toàn không thể chen vào hình ảnh đó.
Diệp Hoa xé một mảnh vải đưa tới miệng Diệp Gia, nhẹ nhàng nói: “Cắn vào, anh, đừng cắn răng.”
Diệp Gia hơi lắc đầu, hít sâu vào, nói: “Nhanh, nhanh lên……” Thật sự là rất đau, giống như bụng bị người ta dùng một cái gậy tạo thành một lỗ lớn rồi khuấy ở trong.
Diệp Hoa ấn xuống bụng hắn, “Anh có thể dùng sức hay không, cố gắng co thắt đi.”
“A……” Vừa mở miệng chính là kêu đau, “Không, không được, rất đau.”
Vẻ mặt Diệp Hoa có chút lo âu, phía dưới của Diệp Gia vẫn liên tục xuất huyết, nhưng hậu huyệt lại chưa mở rộng đủ để trứng có thể trượt ra.
Mồ hôi của Diệp Gia chảy ra rất nhiều, khiến tấm chăn đơn phủ lên giường đá cũng bị thấm ướt. Quai hàm của Diệp Gia bạnh hẳn ra, hiển nhiên là dùng hết sức để cắn chặt răng.
Giờ phút này, Diệp Hoa cũng không thể để ý đến răng của Diệp Gia, hai tay hắn ép xuống bụng Diệp Gia giúp trứng trượt xuống dưới, cố gắng dựa vào những hiểu biết của chính mình.
“Mang nước đến đây.” Diệp Hoa gọi Thanh Dịch.
Thanh Dịch bưng chậu nước đến.
“Không phải, là nước uống, giúp Diệp Gia uống nước.” Diệp Hoa nói.
———————————-
*không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: nhất vạn ý chỉ một sự kiện có tỷ lệ phát sinh một vạn lần, vạn nhất ý chỉ một sự kiện có tỷ lệ phát sinh một phần vạn. Cả câu mang ý nghĩa chỉ một sự việc cho dù tỷ lệ phát sinh không lớn, nhưng có thể có phát sinh, phải đề phòng các khả năng xảy ra.
*hồ ngôn loạn ngữ: nói xằng nói xiên, nói bậy bạ, nhảm nhí.
*ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan, giống như “Trạng chết chúa cũng băng hà”, làm mọi sự đến cùng khiến cho cả hai bên cùng bị tổn thất.c
“Đây là của Lâm Lẫm!” Diệp Gia cầm một con dao đa chức năng lên nói.
Người lấy mấy thứ đồ này giống như tùy tiện mang đến đây một đống, kể cả quần áo giữ ấm, cũng không để ý có hay không vũ khí trong đám đồ đó.
Thanh Dịch lúc này mới nói: “Nơi này chính là nơi hắn bị bắt.”
Diệp Gia mừng rỡ như điên, “Hắn sao rồi?”
“Đi rồi, đi cùng Tê.” Thanh Dịch cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm.
“Tê là ai?”
Thanh Dịch cười khẽ, “Là ai? Ngươi nói đi?”
Diệp Gia cúi đầu, có chút uể oải.
Diệp Hoa đúng lúc cắt lời cuộc nói chuyện của hai người, “Anh, thân thể anh có cảm thấy thoải mái hay không?”
“Khá tốt.” Diệp Gia trả lời qua loa.
Diệp Hoa nghiêm túc nói, “Anh.”
“Tốt lắm.” Diệp Gia thở dài nói, “Khá tốt, chỉ là có hơi đau một chút.”
Diệp Hoa lập tức khẩn trương, lầu bầu trong miệng, “Không được, vẫn phải kiểm tra một chút, cũng đã bảy tháng……”
Thính lực của Thanh Dịch người bình thường không thể sánh bằng, lời nói bất chợt của Diệp Hoa không sót chữ nào tiến vào tai y.
Thanh Dịch nhìn về phía Diệp Hoa, “Ngươi biết?”
Diệp Hoa đối với Thanh Dịch có thể nói là hận thấu xương, hắn không nghĩ trả lời Thanh Dịch, nhưng tình hình cũng không nằm trong tay hắn, mạng của bản thân cùng anh trai còn nằm trong bàn tay y, “Một chút.” Hắn biết, chính là cái thứ trong bụng kia hắn lại không hiểu.
Thanh Dịch do dự trong chốc lát, trong khi y còn đang tự hỏi, Diệp Hoa đã để Diệp Gia nằm xuống, cũng bắt đầu cởi quần hắn.
Diệp Gia làm sao mà không xấu hổ được? Hắn túm chặt lấy lưng quần, miệng vội la lên: “Đừng, không cần, không cần.”
Diệp Hoa dùng sức đè Diệp Gia xuống, cũng bởi vì thân thể mập mạp hiện tại của Diệp Gia, thân thủ hắn đã ngày càng giảm xuống.
Mắt thấy Diệp Gia giãy dụa càng ngày càng lợi hại hơn, Diệp Hoa nói với Thanh Dịch, “Phiền ngươi đi ra ngoài một chút được không?”
Thanh Dịch đang muốn nói khi nào thì đến lượt của ngươi nói chuyện, nhưng xem ra Diệp Hoa là vì Diệp Gia, y không biết vì sao lại có thể không để ý đến tâm trạng của bản thân mà đem cảm xúc kìm nén lại.
Tràn đầy đầu óc y trong hiện tại đều là giúp Diệp Gia giải trừ tai họa ngầm trong bụng, Thanh Dịch cũng không có dư thừa tâm tư đi tự hỏi những biểu hiện khác lạ của bản thân.
Tình cảm phát sinh lúc nào không ai biết, dù tự bản thân có phát hiện ra cũng không thể thay đổi được. Nhưng chỉ một chút lưu tâm này, cũng đã chứng tỏ đối với y diệp gia hoàn toàn bất đồng với những kẻ khác.
Càng đừng nói đến một Thanh Dịch vô tình vô ái. Đối với tính cách lạnh lùng của người Lạc Già mà nói, Diệp Gia giống như là sự hiện diện của “Mặt trời”, nhất là cách thức hắn đối xử với Diệp Hoa, lòng yêu mến đó, là cái mà bọn họ khuyết thiếu, rõ ràng chính mình rất yếu, rõ ràng bản thân rất khó khăn, lại sẽ vì người khác mà kiên cường. Có lẽ đây đúng là nguyên nhân Thanh Dịch đã bị hấp dẫn……
Thanh Dịch đứng ở cửa bồi hồi trong chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Gia hô lên ở bên trong: “Đừng đừng…… không cần…… đừng……”
Xảy ra chuyện gì?
Thanh Dịch chạy vào, cũng không nghĩ lại Diệp Hoa làm sao có thể hại Diệp Gia. Nhưng là hình ảnh ánh vào trong mắt y ngay tức khắc đã kích thích đến Thanh Dịch, y thấy Diệp Hoa đã bỏ quần của Diệp Gia ra, Diệp Gia hai chân mở rộng, Diệp Hoa đưa ngón tay vào giữa hai chân Diệp Gia.
“Cút ngay!” Thanh Dịch giận không kiềm nổi, một chưởng đánh hướng Diệp Hoa.
Diệp Hoa mới nghe được thanh âm, liếc mắt lại, chỉ thấy một bóng đen đang đánh về phía mình, trong lòng hắn kêu gào không ổn, thân thể lại không kịp phản ứng, theo phản xạ nhắm hai mắt lại……
“Đừng!” Diệp Gia hô to một tiếng.
Một tiếng quát này, cũng cứu một mạng của Diệp Hoa, bởi vì Thanh Dịch ngay tại giây phút ấy, suy nghĩ của y là, giết hắn Diệp Gia sẽ hận chết ta!
Tay Thanh Dịch bỗng nhiên rút về, Diệp Hoa cũng chỉ là cảm thấy một trận gió mạnh táp thẳng vào mình, đau đớn lại chưa trút xuống. Diệp Hoa mở mắt ra, hắn vừa tránh được một kiếp nạn còn có chút thất thần, ngón tay Thanh Dịch để ngay trước mặt hắn, nếu tiến thêm một cemtimet nữa, sẽ đâm thẳng vào giữa đầu hắn.
Diệp Gia gần như khiếp vía, đã lâu rồi, không nghĩ tới Thanh Dịch tại thời điểm này lại bỗng nhiên bão nổi.
Thanh Dịch cố nén giọng nói, “Các ngươi là đang làm gì?” Nửa thân dưới trần trụi của Diệp Gia khiến y trên trán cơ hồ toát ra gân xanh.
Diệp Hoa nhìn biểu tình tróc gian của y, oán giận nói: “Làm cái gì? Ngươi nói làm cái gì? Kiểm tra!”
Tróc gian! Tróc gian? Tróc gian?! Diệp Hoa mở to miệng, bị hai chữ to tướng trong đầu đánh đến cháy đen, hắn, hắn sao lại nghĩ như vậy? A a!
Thanh Dịch cũng thật ngốc, là kiểm tra!
Diệp Gia gãi đầu, sao đột nhiên hai người đều đứng yên tại chỗ, mặc kệ, mặc quần vào trước rồi nói sau.
Bởi vì lúc đi ra ngoài, Thanh Dịch nghĩ cái Diệp Hoa gọi là kiểm tra chính là sờ sờ bụng để xem, làm sao nghĩ đến việc Diệp Hoa sẽ đưa ngón tay duỗi vào nơi đấy của Diệp Gia- cái nơi chỉ thuộc về y, hơn nữa, tiếng kêu của Diệp Gia…… Chính là vì vậy, Diệp Gia vừa kêu, y liền luống cuống cả lên……
Thanh Dịch xoa mặt mình, thật sự là…… thật sự là…… ngu ngốc! Tuy rằng rất không muốn dùng từ này, chính là nếu dùng các từ khác thì hoàn toàn là lừa mình dối người. Sắc mặt Thanh Dịch còn kém hơn cả hồi nãy, phủi tay rời đi.
Diệp Gia gọi Diệp Hoa, “Ai, này……”
Diệp Hoa bị Diệp gia gọi cho tỉnh, cuối cùng cũng thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung, hắn mặt mày xám xịt phun ra một câu, “Em nhất định là suy nghĩ nhiều quá!”
“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Lại có thể đem mặt vặn vẹo thành như vậy.
Diệp Hoa chép chép miệng, không có ý mở miệng.
Diệp Gia ngồi dậy, đem đống đồ vật lộn xộn kia sắp xếp tốt, rồi mới đặt chăn đệm lên giường đá, Diệp Hoa chủ động đoạt lấy, “Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Diệp Gia thấy sắc mặt hắn không tốt, liền ngồi xuống cái giường đá nhỏ hơn ở bên kia. Gần đây hắn cũng đã quen với việc Diệp Hoa can thiệp vào mọi việc, lúc đầu hắn còn có thể cùng Diệp Hoa tranh chấp, sau lại đánh không lại Diệp Hoa từng chữ từng câu là vì hắn, dần dần cũng thuận theo Diệp Hoa, chỉ cần Diệp Hoa nhúng tay, hắn liền đứng ở một bên không hề nhiều chuyện.
Diệp Hoa tự có những suy xét của mình, thân mình Diệp Gia càng ngày càng nặng nề, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Diệp Gia không suy nghĩ cho bản thân, nhưng Diệp Hoa lại không thể không quan tâm đến thân thể Diệp Gia, cho dù hắn còn căm ghét cái trứng kia hơn cả Diệp Gia.
Thanh Dịch ra ngoài, phân phó hai người canh giữ ngoài cửa, rồi đi tới phòng điều khiển trung tâm, là một gian phòng nhỏ nằm ngầm trong thạch thất, nơi duy nhất có những thứ liên quan đến khoa học kỹ thuật.
Thanh Dịch nhập vào một câu lệnh ngắn, sau khi hiểu biết đại khái về tình hình thì ngừng xem xét.
Đứng đối diện có mấy tộc nhân đang lặng lẽ quan sát Thanh Dịch, cái kẻ đã nhận ra Thanh Dịch cũng đã giới thiệu qua Thanh Dịch với bọn họ, khiến cho những thanh niên trẻ này có chút kiêng kị đối với y, hơn nữa khi nhìn cách ra tay lúc trước của y, mọi người dường như cùng nhau đạt tới ăn ý, trong lúc thủ lĩnh không ở đây, liền tiếp nhận y trở thành một thành viên mới trong tộc. Dù sao so với việc hai bên giết hại lẫn nhau, trái lại sẽ làm cho người bên Hồng bỗng dưng được lợi.
Thanh Dịch nằm trên ghế, trong tay vân vê mấy viên tinh thạch, đôi mắt phượng màu tím khép hờ, dáng vẻ thong dong tự tại, trong lòng lại là sóng trào mãnh liệt……
Thủ vệ đứng ở cách đó không xa nhìn thấy y tư thái lỗi lạc, không khỏi đặt y cùng Tê bên cạnh nhau để so sánh, nếu Thanh Dịch sớm xuất hiện, cũng không biết giữa hai người ai mới là kẻ thực sự chiến thắng……
Trong khi bọn họ còn đang suy nghĩ miên man, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh hai người đó chiến đấu, thì nội tâm phức tạp của Thanh Dịch cũng đang diễn ra một hồi tranh đấu không kém phần quyết liệt.
Muốn Diệp Gia làm gì đây? Sự việc đã thoát ly khỏi dự tính của y, tiến theo phương hướng mà y không thể kiểm soát, cho đến lúc bản thân phát hiện ra, đã không còn đường lui.
Nhưng trước mắt những việc đó còn chưa thể làm cho Thanh Dịch thật sự thất thần, việc khiến y lo lắng bây giờ là trứng, dường như nó đã không phải là thứ để y nói giữ hay không giữ nữa, vốn y cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mà đến đây, giờ ngay cả tia hy vọng kia cũng sắp tan biến, cho dù có thể liên lạc với Khánh Âm, chỉ sợ cũng là vô dụng.
Thanh Dịch càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng ngay cả viên tinh thạch trong tay cũng bị y nghiền nát. Y không để ý khiến cho vụn phấn rơi xuống đất, nhưng lại làm cho mấy thủ vệ tăng thêm mấy phần chiến lực cho Thanh Dịch ở cuộc chiến trong đầu bọn họ.
Tinh thạch chỉ dùng để làm vi mạch, có thể so sánh với tinh thể cứng nhất trên hành tinh này, mặc dù là bọn họ, cũng không có thể trong lúc lơ đãng mà nghiền nát nó như nghiền đậu hũ, lại còn thả vụn phấn.
Thanh Dịch chà sát sạch hai tay, chụp vào tay vịn đứng thẳng dậy.
Thủ vệ bị y làm bất ngờ, cũng thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ lại, thấy mắt Thanh Dịch nhướng lên, ngầm có phong ba, ngữ khí cung kính nói: “Có việc gì sao?”
Thanh Dịch giống như không nghe thấy, dùng ánh mắt uy hiếp bọn họ, rồi lại quay về chỗ Diệp Gia.
Giường vừa mới trải xong, Diệp Hoa liền đẩy Diệp Gia ngồi lên giường.
“Ai ai…..” Diệp Gia bực mình mà không dám nói gì.
“Cởi quần!” Diệp Hoa hất cằm.
“Lại?” Diệp Gia kêu than, rất đáng xấu hổ.
Diệp Hoa liếc nhìn, dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Vừa rồi căn bản là chưa có kiểm tra.”
“Anh, anh không cần.” Hai tay Diệp Gia che ở thắt lưng, không cho Diệp Hoa tới gần.
Diệp Hoa không còn hình tượng tao nhã nữa, lạnh lùng nói: “Nhanh lên, em không đùa cùng anh đâu!”
Gương mặt anh tuấn cương nghị của Diệp Gia hiện lên vẻ rất không nguyện ý, tuy lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, bắt đầu cởi quần.
“Tốt lắm đúng không? Anh thật sự không sao cả……” Diệp Gia thúc giục không ngừng.
Diệp Hoa mắt điếc tai ngơ, coi như ruồi bọ vo ve bên tai, nhưng động tác lại càng ngày càng cẩn thận hơn.
Dù là anh em ruột cũng không thể không để ý đến mặt mũi anh trai mình a, Diệp Gia nuốt nuốt nước miếng, định bụng lại thúc giục hắn nhanh một chút……
Diệp Hoa vừa đứng thẳng dậy, Diệp Gia biết đã xong, không nói lời nào mà trước kéo quần lót lên đã.
“Nằm xuống!” Diệp Hoa cầm lấy một mảnh vải chà lau ngón tay, Diệp Gia thấy được, liền cảm thấy cực kỳ túng quẫn.
Diệp Hoa hoàn toàn không để ý, nghiêm nghị nói: “Nằm đi, sẽ đau một ít, anh định gạt em sao? Nhìn hậu huyệt của anh……”
Hắn ném miếng vải xuống đất, trên vải có lờ mờ sắc đỏ.
Diệp Gia chỉ liếc nhìn một cái, rồi chuyển hướng tầm mắt, “Không có gì sao……”
“Anh không sợ sinh non sao!” Diệp Hoa tức giận đến hồ ngôn loạn ngữ*.
Hô hấp của Diệp Gia trở nên hỗn loạn, mặt xám xịt lại.
Lập tức, Diệp Hoa liền hối hận không thôi, “Anh……”
Đến khi Diệp Gia lại mở miệng, thanh âm khàn khàn, khóe miệng còn tràn ra tơ máu, “Diệp Hoa, đây chính là quái vật, nếu có thể phá…… muốn anh chết anh cũng bằng lòng.”
Diệp Hoa nhào về phía trước, nửa quỳ trước mặt hắn, nửa thân trên ghé vào lòng hắn, tha thiết cầu xin: “Anh…… anh sẽ không có việc gì, đứa nhỏ này tuy là của Thanh Dịch, nhưng cũng là cốt nhục của anh, đợi qua mấy ngày nữa, anh có thể giải thoát rồi, sau khi đứa nhỏ đi ra, chúng ta lại có tính toán tiếp……”
Diệp Gia biết Diệp Hoa sợ hắn tính làm chuyện ngọc thạch câu phần*, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, nếu anh phải chết thì đã sớm chết, đứa nhỏ này không thể giữ lại, Thanh Dịch nhất định cũng có nhược điểm, sớm muộn gì anh cũng sẽ dẫn em rời khỏi đây.”
Diệp Hoa gật đầu.
Diệp Gia lại nói: “Nếu là không có cách nào……”
“Vậy cùng chết đi.” Diệp Hoa đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với Diệp Gia, nói ra câu Diệp Gia đang nói dở, “Suy nghĩ của anh chính là suy nghĩ của em.”
Thanh Dịch đi cực nhanh, trước khi vào, hai gã thủ vệ liền cúi xuống chào y.
Diệp Hoa cùng Diệp Gia liền tách ra, một trái một phải ngồi trên giường, giống như đang nói chuyện phiếm.
Vừa rồi Thanh Dịch vội vàng đi khỏi, giờ quay về lại muốn hỏi, “Diệp Gia làm sao rồi?”
“Không có việc gì.” Diệp Gia mỉa mai.
“Ta không phải hỏi ngươi.” Thanh Dịch đứng trước mặt hai người.
Diệp Hoa nói: “Không có việc gì.”
Thanh Dịch thở nhẹ ra, có hơi yên tâm trong lòng.
Diệp Gia không nhận thấy gì khác thường, nhưng Diệp Hoa lại từ hành động nhỏ đó nhìn ra được, Thanh Dịch sẽ không giết Diệp Gia, Diệp Hoa ngay tại giây phút này khẳng định suy nghĩ của mình.
Diệp Hoa có chút hiểu ra được, trên mặt lộ ra nét cười, Thanh Dịch thấy hắn không hề che dấu ý cười, tựa hồ càng xác định Diệp Gia không có gì đáng ngại,đáng tiếc ánh mắt trượt xuống nhìn đến cái bụng nhô ra của Diệp Gia, thế là lòng lại nặng trĩu, đối với Diệp Hoa nói, “Đi theo ta.”
Diệp Gia sao có thể an tâm để Diệp Hoa đi cùng Thanh Dịch, liền phản đối quyết liệt.
Diệp Hoa trấn an hắn: “Anh đừng lo, y có lẽ chỉ muốn tâm sự với em, đúng không?”
Diệp Hoa nhìn Thanh Dịch.
Khóe miệng Thanh Dịch hơi nhấc lên, lạnh nhạt nói, “Đương nhiên chính là tâm sự.”
Diệp Gia phồng mặt lên, nổi giận đùng đùng nói: “Vì cái gì không thể nói trước mặt của ta?”
Thanh Dịch mím môi, vì cái gì? Bởi vì không tiện, bởi vì Diệp Gia nhất định không thích nghe.
Diệp Hoa trấn an Diệp Gia đang nôn nóng, đồng ý nói chuyện ở khoảng cách Diệp Gia có thể thấy được, nhưng không thể nghe được.
Thanh Dịch đi thẳng vào vấn đề, “Nếu ta muốn ngươi loại bỏ trứng trong bụng Diệp Gia, ngươi nắm chắc được mấy phần, nếu ta cung cấp một ít đặc điểm của trứng……”
Diệp Hoa chỉ kém một chút là hô ra tiếng, hắn không khỏi bắt tay để trên miệng, “Cái gì?”
Sau khi xác định chính mình không có nghe sai, Diệp Hoa mới nói: “Không có nắm chắc, ta căn bản không thấy được tình hình trong bụng hắn, hơn nữa, hắn cũng không phải mang thai như bình thường, mà là﹃ trứng﹄của ngươi, khác biệt chủng tộc, ta không biết sẽ có cái gì…… Khác biệt này…… Hiển nhiên, trứng đã muốn biến dị, cũng bất đồng với trứng trong lời mà ngươi nói……”
“Vậy cứ để trứng tiếp tục phát triển? Hắn sẽ không giữ được mạng.” Thanh Dịch nói.
Thanh Dịch đã nói như thế, Diệp Hoa lại càng thêm tin tưởng Thanh Dịch sẽ không giết Diệp Gia, thế là hắn liền nói thật: “Nếu trứng thật sự biến dị, thà đợi thêm mấy tháng còn hơn mạo hiểm lấy ra.”
“Không được.” Thanh Dịch nói: “ Đến lúc đó liền muộn rồi, trứng sẽ ngày càng mạnh hơn, khả năng bám vào cơ thể mẹ cũng càng ngày càng lớn.”
“Hiện tại đã không đơn thuần chỉ là trứng, nếu là bào thai như ở Trái đất thì sao? Không cần loại bỏ, qua ba tháng nữa sẽ tự nhiên trưởng thành.” Diệp Hoa nói.
“……”
Diệp Hoa sợ y cứ khư khư cố chấp, ngược lại sẽ hại Diệp Gia, lại nói: “Chính ngươi cũng rõ ràng xác suất thành công khi lấy trứng ra là bao nhiêu……”
Thanh Dịch xoay người, “Ngươi đi đi.”
Thỏa thuận đạt thành!
Thanh Dịch đi mất, Diệp Gia lập tức bước lên, hỏi Diệp Hoa, “Y nói cái gì?”
Diệp Hoa mỉm cười, “Y nói buông tha chúng ta.”
Diệp Gia lườm hắn một cái, “Đừng nghĩ muốn gạt ta.”
“Ha hả……” Diệp Hoa cười nói: “Tốt lắm, mau quay về thôi.”
Diệp Gia quát: “Quay về cái r*m, nếu có thể quay về thì tốt rồi.”
Diệp Gia cười yếu ớt, sẽ trở về, Thanh Dịch nhất định sẽ mang ngươi trở về, anh trai của ta. Trước lúc đó, ta sẽ cố gắng hết sức để có thể bảo hộ ngươi, trứng của Thanh Dịch nhất định phải sống. Như vậy, y mới có thể đối xử tốt với ngươi.
Ở đây, hành động của Diệp Gia, Diệp Hoa đều bị hạn chế, không thể tùy ý đi lại, chỉ có thể hoạt động ở trong thạch thất của chính mình cùng hai đại sảnh phía trước và phía sau.
Tộc nhân của Thanh Dịch bởi vì sắp tới hệ ngân hà cho nên đều chủ động học tập ngôn ngữ trái đất, điều này cũng thuận tiện cho bọn họ giao tiếp.
Diệp Gia rất muốn hỏi thăm tin tức ở những người đã gặp được lâm lẫm, đáng tiếc bắt chuyện với người khác không phải sở trường của hắn, huống hồ là đồng tộc của Thanh Dịch. Sau khi đi hỏi mọi người, đối phương đều không thèm nhìn khiến Diệp Gia tức giận đến mức nắm tay thành quyền. Mỗi lần đều là Diệp Hoa sống chết kéo hắn về mới đưa hắn quay lại phòng.
Sau một tuần, Diệp Gia đại khái cũng thích ứng được cuộc sống trong lòng đất.
Thanh Dịch bỗng nhiên nói với Diệp Gia, “Có muốn đi lên hay không?” Y nói rất nhanh, phát âm cũng rất mơ hồ, nói xong ánh mắt liền nhìn về hướng khác, chỉ để Diệp Gia thấy nửa khuôn mặt đang hếch cao.
Diệp Gia xùy một tiếng, tựa hồ không có nghe thấy.
Mắt Thanh Dịch nheo lại, trên mặt như bao phủ một tầng hung ác nham hiểm, sau vài phút, Diệp Hoa nói với y, thân thể hiện tại của Diệp Gia ở dưới đất mãi cũng không tốt, cần đi lên hít thở không khí cùng phơi nắng.
Diệp Hoa từ góc tối đi ra, nói với Diệp Gia, “Anh, anh không nghĩ đi lên mặt đất hoạt động chút sao?”
“Không nghĩ.”
Diệp Hoa lo lắng, lại nói với Diệp Gia, “Như vậy đối với thân thể anh rất tốt, em thật sự lo……”
Thấy Diệp Hoa rầu rĩ, không muốn làm cho em trai băn khoăn, Diệp Gia liền khụ một tiếng, “Được rồi.”
Thanh Dịch nhướng mày, giống như muốn phát tác, nhưng hai hàng lông mày cứ co giật vài cái, rồi lại khôi phục bình tĩnh, “Vậy đi thôi.”
Diệp Hoa thấy Thanh Dịch cố tình đi chậm lại, trong lòng nóng lạnh đan xen, đau đớn tê dại, anh, vì mạng của anh, anh nhất định phải thích y. Diệp Hoa cắn môi, quyết định này làm cho hắn rất thống khổ, nói hắn sợ chết cũng được, hắn thầm nghĩ bảo trụ mệnh của Diệp Gia, để hắn đẩy Diệp Gia một lần, đem hắn đẩy vào một vực sâu có thể giữ mạng cho hắn.
Diệp Gia đi theo sau Thanh Dịch, hai người từng bước bước đi.
Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ từ phía sau, tâm tình Thanh Dịch trở nên vô cùng yên ả, liền lẳng lặng tiêu sái, từng bước một, rời khỏi lòng đất âm u, hướng tới mặt đất tràn đầy ánh sáng.
Khúc cuối đường đi lên có chút gập ghềnh, đặc biệt có một đoạn đi lên đột ngột, Diệp Gia liền lảo đảo, không đến mức ngã, Diệp Gia liền đi chậm lại, tay trái phải vịn vào vách tường.
Thanh Dịch phát hiện khoảng cách giữa mình và người phía sau chợt cách xa, quay đầu nhìn lại, mới thấy đoạn đường như vậy, đối với Diệp Gia bây giờ là có chút không tiện. Thanh Dịch liền dừng bước, đợi sau khi Diệp Gia đuổi kịp liền nắm chặt tay hắn.
Diệp Gia tất nhiên là cố gắng rút tay về, nhưng Thanh Dịch không nói lời nào, kiên trì không chịu buông tay. Diệp Gia nhìn khuôn mặt Thanh Dịch không có biểu tình gì, đành chịu để cho y kéo mình đi lên.
Tuy rằng chỉ là nắm tay, lại trở thành điểm chống đỡ trọng yếu của Diệp Gia. Tay Thanh Dịch thực lạnh, như băng vậy, nhưng rất có lực, chỉ cần nhẹ kéo đi, Diệp Gia có thể thuận lợi trèo lên được một tảng đá lớn. Đường không dài lắm, rất nhanh, hai tay đang nắm chặt sẽ tách ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời, Diệp Gia liền bóp lấy những ngón tay bị Thanh Dịch nắm đến lạnh, cho đến khi nó lại trở về ấm áp.
Hoảng hốt, Diệp Gia chợt thấy có một cảm xúc vi diệu không nói lên lời xâm nhập vào trong hắn……
Động tác hoạt động các ngón tay trở nên thô bạo, Diệp Gia chà xát hai tay đến đỏ bừng.
“Ngồi xuống. Ngươi vừa mới đi lên, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi tiếp.” Thanh Dịch quan sát các hành động của Diệp Gia với biểu hiện hoàn toàn chán ghét.
“Nếu không phải Diệp Hoa nói như vậy đối với ngươi mới có lợi, ta cũng chẳng lãng phí thời gian.” Lòng Thanh Dịch đầy luống cuống, nhưng vẻ mặt lại cố tỏ ra khó chịu.
Diệp Gia nhướng mày, ngồi lên đám lá rụng, ánh mắt nhìn về phương xa. Ánh nắng bình minh có màu vàng kim nhàn nhạt, mấy tháng qua, làn da rám nắng của Diệp Gia đã trở nên trắng hơn, hiện tại được ánh nắng chiếu vào, lại phiếm ra ánh sáng màu mật ong trong suốt. Con ngươi màu đen tiệp màu với mi mắt, thỉnh thoảng lại chớp lên……
Cổ họng Thanh Dịch có chút khô, ánh mắt càng thêm nóng cháy nhìn theo Diệp Gia. Diệp Gia rất thích hợp đứng dưới ánh mặt trời, Thanh Dịch nghĩ như vậy.
“Bỏ tay ngươi ra.” Diệp Gia không vui nói.
Thanh Dịch không học cách khắc chế dục vọng của chính mình, cho nên ý nghĩ trong đầu vừa có, tay y đã đưa lên chạm vào mặt Diệp Gia. Thanh Dịch chớp mắt nhìn xuống, nhưng không bỏ tay ra, mà trượt ở trên mặt Diệp Gia.
Có phải vì ánh mặt trời hay không, dường như càng ấm áp hơn.
Sống lưng Diệp Gia hơi run rẩy, “Ngươi sao vậy……” Hắn cảm thấy như bị độc xà theo dõi.
Thanh Dịch nâng gáy Diệp Gia lên, cúi người xuống……
Đối với việc Thanh Dịch tới gần, Diệp Gia không cần suy nghĩ liền trực tiếp vươn tay đẩy y ra.
“A!” Thanh Dịch lại có thể bị hắn đẩy ngã xuống đất? Diệp Gia chớp mắt giật mình. Thanh Dịch cúi đầu, tóc dài che hết cả mặt, Diệp Gia chỉ thấy âm ảnh nửa người của y.
Thanh Dịch ấn lên thái dương, tuy chỉ là nhất thời mất đi đề phòng, nhưng có thể là trí mạng, đối với bản thân cảm thấy thực phiền muộn khiến cho Thanh Dịch sau khi ngẩng đầu lên, vén tóc ra sau khuôn mặt trở nên thập phần u ám, Diệp Gia theo bản năng muốn chạy trốn, hắn liền đứng lên chạy thẳng về phía trước.
Thân thể Diệp Gia vốn không thích hợp cho hoạt động chạy, mới chỉ chạy được vài bước, hòn đá trên mặt đất liền trở thành chướng ngại vật nguy hiểm nhất.
Mới vừa dẫm lên, mắt cá chân liền mềm nhũn, thân thể nghiêng sang một bên, một giây ngay trước khi ngã xuống, Thanh Dịch liền thả người nhào về phía trước, xoay tròn thân thể hắn, khiến cho chính mình trở thành cái đệm, cũng làm cho bụng Diệp Gia hướng lên trên. Diệp Gia kêu lên một tiếng, không đau.
Hành động chạy trốn của hắn trong khi đầu óc Thanh Dịch vốn đang rối loạn giống như châm thêm lửa, y ôm chặt lấy thân thể Diệp Gia, cắn một ngụm lên vai hắn, ngón tay xé áo Diệp Gia, cũng bắt đầu vuốt ve hắn.
Thanh Dịch vuốt ve thập phần ***, trên thực tế y đã nhịn rất lâu rồi. Hô hấp của y phun ở bên tai Diệp Gia, Diệp Gia dùng đầu ra sức đánh về phía sau, đập thẳng vào trán Thanh Dịch.
Thanh Dịch cũng không cảm thấy được việc đó có ảnh hưởng gì đến y, nhưng cũng khiến y đang ôm sát Diệp Gia từ phía sau lơi tay ra một chút. Thanh Dịch càng dùng sức ôm hắn hơn, ngón tay cũng càn rỡ lướt khắp người Diệp Gia. Một thứ cứng rắn dần dần đứng lên, để ở mông Diệp Gia.
“Buông!” Diệp Gia như lò xo bị nén, càng không ngừng đánh vào trong lòng Thanh Dịch.
“Ngươi là tên biến thái bẩn thỉu, quái thai, bệnh thần kinh, con m* nó chứ……” Diệp Gia mắng không ngừng.
Thanh Dịch che miệng hắn lại, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Gia, “Im miệng, không cho nói, đừng ép ta động thủ.”
Diệp Gia ah ah ưm ưm giãy dụa, tứ chi vẫn còn đấm đá.
Thanh Dịch gắt gao đè miệng Diệp Gia lại, “Ngươi không mở miệng nữa, ta sẽ tha cho ngươi, gật đầu! Gật đầu ta sẽ bỏ ra.”
Diệp Gia dừng mọi động tác, gật gật đầu, khi Thanh Dịch buông hắn ra liền cắn một cái lên bàn tay Thanh Dịch. Thanh Dịch chờ cho sức lực của Diệp Gia gần như không còn mới rút tay mình về, một vòng răng sâu đến mức có thể thấy được xương, nhưng không lưu lại được bao lâu.
“M* kiếp! Chọc cái thằng khốn nhà ngươi ấy.” Diệp Gia hổn hển mắng.
Thanh Dịch nhìn chằm chằm vào vết nước bọt Diệp Gia để lại trên tay y, rồi sờ lên mặt Diệp Gia, “Chọc ta? Là ngươi bị ta chọc đi!” Thanh Dịch nói một cách nhẹ nhàng mà ngoan độc.
Diệp Gia tức đỏ mắt, dường như nghĩ muốn liều mạng cùng Thanh Dịch, nhưng bị Thanh Dịch ép dưới thân không đứng dậy nổi.
“……” Diệp Gia đột nhiên xanh mặt.
“Sao vậy? Không mắng?”
Diệp Gia há mồm, run run vài cái, ngay cả mồ hôi từ trên mặt cũng rịn ra.
Thanh Dịch nâng hắn dậy, “Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Mắt Diệp Gia chuyển động vài cái, rồi mới nhìn xuống bụng mình.
Thanh Dịch thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống bụng, trong lòng trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng ôm lấy Diệp Gia, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại trong lòng đất.
Diệp Hoa đang ngẩn người ngồi uống nước ấm, suy nghĩ để cho bọn họ ở chung nhiều một chút liệu có hiệu quả hay không, hiện tại Thanh Dịch sẽ không làm hại Diệp Gia.
Uống hết ba chén nước, vừa mới bắt đầu uống chén thứ tư, bên ngoài liền có tiếng động. Có người gọi hắn, Diệp Hoa mới vừa đứng lên, một dáng người đã xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Hoa lui lại một bước, cái chén trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống. Sau khi thấy rõ Thanh Dịch cùng Diệp Hoa nằm trong lòng của y, cái chén vừa mới được cầm chắc liền rơi xuống đất.
Thanh Dịch đặt Diệp Gia lên giường, bàn tay chạm vào trán Diệp Gia, “Hắn bỗng nhiên như vậy……”
Hô hấp Thanh Dịch hơi rối loạn, đây là lần khẩn trương đầu tiên trong cuộc đời y.
Sao lại như vậy? Thanh âm của Diệp Hoa trở nên vô lực, động tác lại trở nên lưu loát, hắn rất nhanh kiểm tra hô hấp cùng mạch đập của Diệp Gia, rồi lại xem xét con ngươi của hắn.
“Anh làm sao?” Diệp Hoa hỏi hắn.
Diệp Gia hít vào, “Đau……”
Rốt cuộc cũng không nói ra nổi một từ dư thừa nào, gương mặt Diệp Gia nhăn nhúm lại.
“Máu……” Thanh Dịch nói: “Ta ngửi thấy mùi máu tanh.”
Diệp Hoa nhìn xuống phần bụng dưới của Diệp Gia, “Phía dưới xuất huyết rồi. Đưa ta tới phòng phẫu thuật ở đây.”
Thanh Dịch ôm lấy Diệp Gia, đi ra phía ngoài, “Nơi này không có phòng phẫu thuật, chỉ có một phòng y tế đơn giản, là chỗ của dược sư trước.”
Tất cả những thứ của nơi này đều là thứ còn lại trước kia trong căn cứ của hành tinh Lạc Già, căn bản không thể phẫu thuật, Diệp Hoa sau khi quan sát, vô vọng nói: “Lấy nước ấm đến, còn có dao, phải là một con dao nhỏ, sắc bén và sạch sẽ, đem luộc qua nước sôi, mới có thể dùng.” Kỳ thật cho dù có, hắn cũng không dám tùy tiện làm gì.
Thanh Dịch cũng không để ý đến việc có phải mình bị Diệp Hoa sai khiến hay không, lập tức đi chuẩn bị những thứ Diệp Hoa yêu cầu.
“Cố chịu một lát.” Diệp Hoa lau đi mồ hôi trên mặt Diệp Gia, trực tiếp lấy con dao nhỏ bên trong cắt quần áo hắn, rồi kéo hết xuống.
Máu loãng chảy xuống giường, Diệp Hoa thầm kêu gay go, tách chân Diệp Gia ra, sau khi dùng vải lau liền kiểm tra hậu huyệt của Diệp Gia, huyệt khẩu vốn khép chặt lại hơi hơi mở ra, vẫn liên tục co rút.
Mặt Diệp Gia trắng bệch, đau đến mức hắn hận không thể ngất đi.
Thanh Dịch bưng nước ấm tới, lại lấy cái giá gỗ, phía trên là nước sôi, dao đang được ngâm trong nước. Thanh Dịch lại gỡ xuống đai lưng của chính mình, lấy ra mấy cái chai nhỏ bên trong.
Đã nghe Thanh Dịch giải thích về dược vật ở hành tinh Lạc Già, Diệp Hoa thận trọng nói: “Chúng ta cũng không phải người của hành tinh này, không đến nguy kịch, ta không nghĩ dùng dược của nơi này.”
Nói xong, liền dùng khăn mặt ướt giúp Diệp Gia chà lau giữa hai chân.
Nhìn đến Thanh Dịch, Diệp Gia cũng không biết lấy hơi sức ở đâu, cao giọng mắng: “Ngươi cút, ta muốn ngươi chết…… đi chết đi……a……”
Diệp Hoa vội vàng ngăn hắn lại, “Anh, đừng nói nữa, giữ chút sức đi. Trứng sợ là phải đi ra.”
Trên mặt Diệp Gia tràn ngập đau đớn, hắn bắt lấy tay Diệp Hoa, thanh âm lại yếu đi, “Lấy ra, đem cái thứ đó từ trên người ta lấy ra……”
Diệp Hoa vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn, “Yên tâm đi, qua hôm nay, nó sẽ biến mất, cho nên, anh phải kiên trì, anh à.”
Thanh Dịch đứng ở đầu giường, y giống như người xem vậy, dường như y hoàn toàn không thể chen vào hình ảnh đó.
Diệp Hoa xé một mảnh vải đưa tới miệng Diệp Gia, nhẹ nhàng nói: “Cắn vào, anh, đừng cắn răng.”
Diệp Gia hơi lắc đầu, hít sâu vào, nói: “Nhanh, nhanh lên……” Thật sự là rất đau, giống như bụng bị người ta dùng một cái gậy tạo thành một lỗ lớn rồi khuấy ở trong.
Diệp Hoa ấn xuống bụng hắn, “Anh có thể dùng sức hay không, cố gắng co thắt đi.”
“A……” Vừa mở miệng chính là kêu đau, “Không, không được, rất đau.”
Vẻ mặt Diệp Hoa có chút lo âu, phía dưới của Diệp Gia vẫn liên tục xuất huyết, nhưng hậu huyệt lại chưa mở rộng đủ để trứng có thể trượt ra.
Mồ hôi của Diệp Gia chảy ra rất nhiều, khiến tấm chăn đơn phủ lên giường đá cũng bị thấm ướt. Quai hàm của Diệp Gia bạnh hẳn ra, hiển nhiên là dùng hết sức để cắn chặt răng.
Giờ phút này, Diệp Hoa cũng không thể để ý đến răng của Diệp Gia, hai tay hắn ép xuống bụng Diệp Gia giúp trứng trượt xuống dưới, cố gắng dựa vào những hiểu biết của chính mình.
“Mang nước đến đây.” Diệp Hoa gọi Thanh Dịch.
Thanh Dịch bưng chậu nước đến.
“Không phải, là nước uống, giúp Diệp Gia uống nước.” Diệp Hoa nói.
———————————-
*không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: nhất vạn ý chỉ một sự kiện có tỷ lệ phát sinh một vạn lần, vạn nhất ý chỉ một sự kiện có tỷ lệ phát sinh một phần vạn. Cả câu mang ý nghĩa chỉ một sự việc cho dù tỷ lệ phát sinh không lớn, nhưng có thể có phát sinh, phải đề phòng các khả năng xảy ra.
*hồ ngôn loạn ngữ: nói xằng nói xiên, nói bậy bạ, nhảm nhí.
*ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan, giống như “Trạng chết chúa cũng băng hà”, làm mọi sự đến cùng khiến cho cả hai bên cùng bị tổn thất.c
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook