Thú Tập
Chương 14

Phòng thể lực là một trong số ít nơi mà Diệp Gia có thể tự do hoạt động. Dữ liệu của Diệp Gia đã được nhập vào máy tính chủ, ngoại trừ những nơi được cho phép, hắn sẽ không đến được những nơi khác.

Vận động để có một thân thể khỏe mạnh cũng là một phương thức để phát tiết. Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần dùng bản năng. Áo trong ướt đẫm mồ hôi, Diệp Gia kéo vạt áo lên, lau trán.

“Hô……” Khối cầu* trong lòng bàn tay rơi xuống đất, Diệp Gia ngã phịch xuống sàn nhà.

Tập luyện liên tục không ngừng nghỉ trong hai tiếng rưỡi làm cho hắn mệt mỏi không chịu nổi. Máy kiểm tra hoạt động thể lực cũng bắt đầu phát ra tiếng nhắc nhở, “Nhịp tim tăng nhanh, hô hấp hỗn loạn, đề nghị ngừng luyện tập……”

“Đủ rồi, ta đã biết.” Diệp Gia chỉ lên đỉnh đầu, từ một giờ trước, máy tính chủ bắt đầu phát ra tiếng đề nghị ngừng lại…… đề nghị ngừng lại……

Từng phút từng phút trôi qua, phòng thể lực vắng tanh chỉ có tiếng hít thở của Diệp Gia, nhanh đến chậm dần, rồi từ từ bình phục.

Hai tay đặt trên mắt, Diệp Gia buồn ngủ.

Không nghĩ động……

Thanh Dịch nhìn thời gian, cảm thấy được vài giờ qua Diệp Gia đã có thể suy nghĩ kỹ, quay lại phòng thì phát hiện Diệp Gia vẫn chưa trở về. Những nơi Diệp Gia có thể tới cũng chỉ có vài chỗ, Thanh Dịch nhanh chóng tìm được hắn.

Lúc này, Diệp Gia đã ngủ say, chân tay dang rộng ra giống như một con báo săn mạnh mẽ. Bởi vì quần áo xộc xệch, các cơ thịt săn chắc rám nắng ở phần bụng hơi lộ ra.

Để phòng lạnh, độ ấm trong phòng cao hơn các phòng khác khoảng hai, ba độ, Thanh Dịch mẫn cảm đến gần, kéo lại áo cho hắn.

Thanh Dịch ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia, ngón tay đặt trên mũi hắn đi dọc xuống.

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, Diệp Gia hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thanh Dịch được một tấc lại tiến một thước, ngón tay chạm đến phần thắt lưng của Diệp Gia, tưởng như ngón tay bị dính chặt vào vì bị mê hoặc, cảm giác lành lạnh khiến cho Diệp Gia hơi co người lại, từ nằm thẳng đổi thành nằm nghiêng.

Vì không muốn kinh động Diệp Gia, Thanh Dịch không tiếp tục vuốt ve nữa, mà nhẹ nhàng kéo quần Diệp Gia xuống.

Diệp Gia nằm mơ, trong mộng bản thân bị một con mãng xà trơn trượt quấn quanh, lớp vảy ướt lạnh của nó dán chặt vào da hắn, dính dính khiến hắn buồn nôn, hắn cố gắng tránh đi, nhưng lại càng ngày càng bị nó quấn chặt hơn. Ngay trên đỉnh đầu, cái mồm to như bồn máu mở ra, để lộ răng nanh.

Diệp Gia thét to một tiếng, dùng ngón tay chọc vào mắt con mãng xà.

“Hô……” Ngọn đèn sáng rực chiếu thẳng vào mắt Diệp Gia.

Ngón tay cảm thấy thứ gì đó thật mềm.

Diệp Gia cúi đầu, chỉ thấy hạ thể hoàn toàn trần trụi, một cái đầu đang vùi vào giữa hai chân, mà ngón tay mình lại đang để trên tóc y. Diệp Gia rên lên một tiếng, ngón tay dùng sức, cố đem người nọ hất ra khỏi hạ thân của mình.

Khóe miệng Thanh Dịch chảy xuôi một dòng chỉ bạc, *** dật mà xinh đẹp. Thanh Dịch chớp mắt, “Tỉnh?” Giọng điệu giống như đang hỏi “Ăn không?” Tựa như bình thường.

Diệp Gia buông tóc Thanh Dịch ra, cuống quít che đi hạ thể của chính mình.

Thanh Dịch vén tóc ra sau tai, đưa người về phía trước, ngồi lên chân Diệp Gia, ngăn cản động tác muốn đứng lên của hắn.

Diệp Gia luống cuống, Thanh Dịch đưa tay để lên ngực hắn, “Thoải mái không?”

Một dòng khí nóng vô hình từ gan bàn chân đi lên, trong lòng Diệp Gia loạn lên, áp lực do mãng xà trong mơ mang đến nháy mắt biến mất.

Thanh Dịch cong khuỷu tay, hơi dùng sức, áp Diệp Gia xuống sàn. Tay phải chậm rãi đi xuống, vòng vo lưu luyến tại bụng dưới rồi chuyển xuống phần trung tâm dục vọng. Khiêu khích lặp đi lặp lại khiến phân thân bán cương, nắm trong tay có thể cảm nhận được độ nóng cùng nhịp đập của nó.

“Buông ra!” Diệp Gia thẹn quá hóa giận, dùng tay đánh thẳng vào ót Thanh Dịch.

Thanh Dịch bị đánh liền hạ thấp mặt xuống, có lẽ là nỗi khiếp sợ đối với Thanh Dịch còn chưa tiêu tan, Diệp Gia cũng lo, lo Thanh Dịch bỗng nhiên không khống chế được mà làm ra việc hạ lưu kia.

Thanh Dịch hé miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia hoảng lên, chỉ thấy Thanh Dịch vùi đầu xuống phía dưới.

“!”

Diệp Gia nhắm mắt, nhưng không cảm nhận được sự đau đớn,mà là cảm giác trơn trượt quen thuộc……

Không thể nào! Diệp Gia im lặng giương mắt nhìn, thất bại mà thở dài một tiếng……

Hắn vẫn luôn thôi miên bản thân chuyện vừa rồi bất quá là ảo giác khi vừa mới tỉnh ngủ, Thanh Dịch không có khả năng làm chuyện này, chính là sự thật ngay tại trước mắt, đích thật là Thanh Dịch dùng miệng……

Mắt hạnh tràn xuân thủy, hàng mày xiên xiên như cành liễu. Thanh Dịch hơi ngước mắt nhìn, giống như một mũi tên xuyên thẳng vào ngực Diệp Gia. Chỉ cần là người sống chắc chắn sẽ rung động, chẳng quan tâm sự rung động đó là xuất phát từ ***.

Diệp Gia cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, muốn ép cũng không ép được một ý niệm trong đầu đang tuôn ra, muốn…… Cụ thể là muốn cái gì, Diệp Gia không thể nói rõ ra được, Thanh Dịch cũng không phải nữ nhân, nếu là nữ nhân, như vậy hiện tại tuyệt đối chính là muốn làm tình……

Thanh Dịch liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn đang ngơ người, lại chui đầu vào giữa hai chân hắn để mút. Tuy rằng, nhiệt độ trong khoang miệng Thanh Dịch không cao, nhưng đầu lưỡi mềm mại đủ để bỏ qua điều đó. Ngón tay Diệp Gia bấu chặt lên sàn, hai chân co lại, tạo thành hình chữ M. Hai tuần cấm dục từ khi lên thuyền, cũng đã mẫn cảm thành cái dạng này, giống như dã thú ham mê không biết chừng mực, Diệp Gia cảm thấy nhục đến mức khóe mắt cũng ươn ướt.

Thấy bắp đùi Diệp Gia hơi giật giật, Thanh Dịch nhả phân thân của Diệp Gia ra, khàn khàn nói: “Đừng quá coi trọng, bất quá chỉ là an ủi lẫn nhau thôi, không phải thực bình thường sao?” Nói xong, lại liếm tính khí của Diệp Gia.

“Thế này mà bình thường!” Diệp Gia đấm thật mạnh lên sàn. Dùng sức thật lớn, phát ra tiếng vang, khiến Thanh Dịch cũng hơi bất ngờ.

Xuống khỏi người Diệp Gia, Thanh Dịch lập tức bắt lấy hai tay của hắn, đập vào mắt đúng là cả một khoảng bị sưng tấy.

Diệp Gia bị phản ứng *** loạn của chính mình đả kích, giờ phút này trong lòng thực chua xót, rối loạn hết lên, làm sao còn cảm thấy được đau đớn trên tay.

Thanh Dịch đau lòng không thôi, bản thân không muốn người kia bị thương, hiện tại lại do chính mình biến thành như vậy. Không chút nghĩ ngợi, đầu lưỡi liền liếm lên các đốt ngón tay bị sưng đỏ. Tương tự như nguyên lý dùng băng để tiêu sưng, đầu lưỡi của Thanh Dịch- động vật máu lạnh liếm lên mang đến cảm giác lành lạnh thoải mái.

Trước mắt, Diệp Gia không muốn cùng Thanh Dịch lại có tiếp xúc, hắn ôm chân, rầu rĩ nói: “Ngươi tránh ra.”

Thanh Dịch sao có thể làm theo lời của hắn, hiện tại đúng là thời cơ tốt để đập vào khe hở, nếu bỏ qua, chờ khe hở khép lại, lần sau lại muốn phá băng thì càng thêm gian nan. Cho nên Thanh Dịch túm lấy tay Diệp Gia đặt xuống phía dưới bụng của chính mình, “Làm giao dịch. Giúp đỡ lẫn nhau……”

Diệp Gia dùng tay chùi nước mắt, liếc Thanh Dịch một cái sắc lẻm.

Thanh Dịch vô cảm nói: “Ta muốn.”

Diệp Gia cảm thấy ngượng lập tức bị Thanh Dịch da mặt dày kéo sụp, “Ngươi!”

Thanh Dịch thô tục lấy tay Diệp Gia đặt trên tính khí của mình xoa nhẹ vài cái, trên mặt thoải mái “Ưhm” một tiếng.

Diệp Gia giống như ếch gặp nước sôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng ngón tay lại bị Thanh Dịch nắm đến phát đau.

Thanh Dịch khẽ cười, “Cũng không phải chưa từng làm qua, có gì mà ngượng?”

Ngượng? Diệp Gia không thừa nhận!

Đem sự không phục của Diệp Gia thu vào đáy mắt, Thanh Dịch khiêu khích nói: “Vậy đến a.”

“Đến……” Đến, nói được một nửa, Diệp Gia cảnh giác nhìn Thanh Dịch, chú gấu nhỏ sắp rơi vào bẫy bỗng nhiên rút chân về.

Ngón tay Thanh Dịch vuốt nhẹ lên mu bàn tay Diệp Gia, “Còn nói không phải ngượng sao? Có cảm giác như thế rồi, còn sống chết khắc chế chính mình, nhắm mắt lại, coi ta như người xa lạ là được.”

Người xa lạ ta lại càng không muốn làm cái chuyện không lành mạnh này, Diệp Gia dùng khuỷu tay đập mạnh vào người Thanh Dịch. Ngực y cứng như vách tường vậy, chính là đụng phải liền đau khuỷu tay của mình. Diệp Gia nghĩ muốn dùng tay mặc quần áo, nhưng một tay bị đặt trên tính khí của Thanh Dịch, một tay còn phải phòng bị y, thật sự là có lòng mà bất lực.

Thanh Dịch lại cười nói: “Đến, đến động thủ đi.”

Diệp Gia nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra. Cách một lớp quần, ngón tay hơi hơi co lại tiếp xúc với phân thân Thanh Dịch, rất nhẹ, lại khiến Thanh Dịch hô to ngoài ý muốn. Tiếp theo, điều bất ngờ xảy ra, Diệp Gia bắt đầu hoạt động tay một cách mạnh mẽ.

Hô hấp của Thanh Dịch bỗng nhiên rối loạn, bộ ngực đang phập phồng cao thấp không rõ lắm, nhưng hầu kết lại lên xuống liên tục. Tay đang đè lên tay Diệp Gia hơi buông ra, tùy ý để Diệp Gia thao tác tiết tấu.

Tuy rằng một tay đang an ủi Thanh Dịch, nhưng một tay khác lai đang nắm chặt lại run rẩy, cần rất nhiều tự chủ mới có thể không siết đứt nó, mới có thể dứt bỏ tự tôn cùng nhục nhã.

Tình dục tăng cao, Thanh Dịch ôm lấy cổ Diệp Gia, vừa thở vừa nói: “Ta giúp ngươi.”

Tay Diệp Gia dừng lại một chút, “Không……” Chữ cần chưa nói ra, phân thân của chính mình đã bị Thanh Dịch cầm trong tay.

Thanh Dịch cắn một cái vào gáy Diệp Gia, thoải mái nói “Chúng ta đều công bằng.” Việc gì Thanh Dịch đã quyết định, liền nhất định phải đạt được.

Tâm trí mờ mịt của Diệp Gia đã bị đánh hạ, trong tiềm thức đã muốn thỏa hiệp. Công bằng? Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, thoạt nhìn đích xác thật công bằng, nhưng suy nghĩ một cách cẩn thận, thì tuyệt không công bằng, bởi vì căn bản Diệp Gia không muốn Thanh Dịch giúp hắn, kỳ thật vẫn là Thanh Dịch nắm quyền chỉ huy. Chẳng qua, đầu óc vốn đang loạn cào cào hết lên, Diệp Gia cũng chẳng nghĩ được tới điều này.

Nhận thấy được dường như chuyện này là công bằng, Diệp Gia cũng dần dần thả lỏng. Hơn nữa, bọn họ làm việc này cũng đã làm việc này không chỉ một, hai lần.

Thanh Dịch nhân cơ hội xoay người đặt Diệp Gia ở dưới thân, đầu để lên vai Diệp Gia, thân mật khăng khít.

Nơi yếu ớt nhất của hai người đều nằm trong lòng bàn tay của đối phương, tính khí lạnh như băng đối lập với ngón tay nóng cháy, tính khí nóng cháy đối lập với ngón tay lạnh lẽo, là nóng cháy bị lạnh như băng dập tắt, hay là lạnh như băng bị nóng cháy hòa tan, có lẽ không phải hai cái cực đoan, mà là trung hòa hai cái để tìm đến một điểm cân bằng?

Một người nam nhân, trưởng thành sao có thể được như thế này? Diệp Gia nhẫn nhịn không rên ra tiếng, có chút thất thần nhìn Thanh Dịch đang ma xát trên người hắn, chủng tộc như vậy, là bị trời đất ghen ghét, cho nên mới đi tới diệt vong. Diệp Gia khó có được một lần bình phẩm như vậy.

Thanh Dịch buông mắt, đôi mắt khép hờ lóng lánh, Diệp Gia hoảng hốt, nhưng rồi phát hiện là do đèn chiếu vào, con ngươi màu tím càng sáng hơn, lại có thể do chân tay quấn quýt, dục vọng đã thấm đẫm thần trí.

Tóm lại giờ phút này, Diệp Gia là vì sắc sinh tình.

Thanh Dịch giống như một con *** xà đang trong thời kỳ ***, tứ chi mềm mại dính lấy trên người Diệp Gia, cũng tùy theo động tác vuốt ve tính khí của hắn mà đong đưa vòng eo, một tay xoa sau lưng Diệp Gia. Thông qua máy tính, Thanh Dịch biết được rất nhiều kiến thức, cũng đọc lướt qua không ít những bài giới thiệu về bộ vị mẫn cảm của con người……

Diệp Gia tim đập nhanh, hô hấp cũng rối loạn.

Thanh Dịch cười cười, không phải là độc đoán ương ngạnh, mà là nhàn nhạt dịu dàng.

Tính khí ở tay trái của y run run, Thanh Dịch cũng không muốn nó quá nhanh giải phóng, thế là rút về những ngón tay đang tác quái trên lưng Diệp Gia, đổi thành cầm hai tay, như vậy sẽ có đủ ngón tay để chặn ngay phía đầu, hơn nữa còn có thể chiếu cố đến hai quả cầu bên dưới phân thân đang cương cứng.

“A!” Trước khi phun trào một giây, phần đầu nấm lại bị Thanh Dịch bóp lấy.

Mặt Thanh Dịch lướt nhẹ qua mặt Diệp Gia, “Ta còn chưa có đi ra, ngươi sao có thể trộm ra?”

“……” Diệp Gia nhìn xuống cự vật trong tay, tuy rằng đã phình to, nhưng trong chốc lát là chưa xuất ra được.

“Công bằng, nhớ rõ không?”

“……”

Phân thân nằm trong tay người ta, Diệp Gia đành phải lấy hai tay đi xoa nắn, chỉ có làm Thanh Dịch bắn ra, hắn mới có thể giải thoát. Chính là đã làm giúp nhau vô số lần, trong lòng Diệp Gia rõ ràng, Thanh Dịch căn bản là “Quái vật”, ngay cả nơi đó cũng không ngoại lệ.

Mười phút sau ──

Diệp Gia buồn khổ khuất phục, “Buông ra…… ngươi buông ra trước……”

Bị dày vò vừa đau vừa thích, di chứng sau khi vận động quá mức bắt đầu hiện ra, thể lực hết chống đỡ nổi, cơ thịt rã rời, cả người mềm oặt nằm trên mặt đất.

Thanh Dịch thì sao, vẫn ở trên người Diệp Gia, phân thân hai người dán sát một chỗ, bị Thanh Dịch cùng xoa bóp.

Tự bản thân Diệp Gia cảm thấy khó nhịn, đã sớm không thể chuyên tâm chăm sóc cho phân thân của Thanh Dịch, âu yếm nửa chừng chỉ làm cho tính khí của Thanh Dịch càng thêm trướng lớn thôi. Sau khi nhận ra chuyện này, Diệp Gia kinh hoàng không biết làm như thế nào cho phải, phân thân của hắn đã trướng đến mức xanh tím, Thanh Dịch lại dường như không có kết thúc……

Thanh Dịch cực kỳ quan tâm chăm sóc, tiếp nhận công việc Diệp Gia bỏ dở, đem phân thân của hai người để cùng một chỗ.

Cuối cùng, vẫn không thể cùng nhau phóng thích được, bởi vì y không nghĩ phế bỏ phân thân của Diệp Gia.

Sau khi Diệp Gia xuất tinh, vẻ mặt hoảng hốt, Thanh Dịch hôn lên trán thấm đẫm mồ hôi của Diệp Gia, khàn khàn nói: “Ta còn chưa có đi ra, thêm một lần nữa được không?”

“Không, không được!” Diệp Gia suy yếu lắc đầu.

Thanh Dịch lải nhải: “Chúng ta công bằng……”

Diệp Gia chỉ biết thì thào lặp đi lặp lại, “Không……” Tuy rằng không phải không có khoái hoạt, nhưng là quá mệt mỏi, khoái cảm bị dày vò đủ để phá hủy tâm trí con người.

“Vậy sao đây……” Thanh Dịch nhéo phân thân mềm nhũn của Diệp Gia.

Diệp Gia run lên một chút, không nói.

Thanh Dịch lật người Diệp Gia lại, hai tay xoa xoa mông hắn, “Dùng nơi này được không……”

Diệp Gia mơ mơ màng màng ừ một tiếng, như là không rõ.

Thanh Dịch dán người lên lưng hắn, thanh âm trầm thấp: “Sẽ không đau, cũng không ngăn ngươi xuất ra nữa, được không?”

“……” Diệp Gia hoàn toàn vẫn mơ mơ màng màng không biết gì hết.

Thanh Dịch lại nói: “Bằng không, vậy làm thêm một lần nữa……” Nói rồi liền lật nghiêng thân Diệp Gia lại, ngón tay trườn từ xương hông tới tính khí mềm nhũn của Diệp Gia.

“Không……” Diệp Gia giãy dụa.

Sau khi giữ chặt hắn, Thanh Dịch khàn khàn giọng dụ dỗ: “Vậy thử cái không đau…… Ta cam đoan không ngăn ngươi xuất ra trước.”

Con ngươi màu đen trống rỗng nhìn về phía Thanh Dịch, màu đen mê loạn đó hơi lay động một chút.

“A!” Diệp Gia kêu thảm thiết một tiếng. Vật cứng cực đại lập tức tiến vào giữa hai chân Diệp Gia, đau đớn ập tới, Diệp Gia hoàn toàn tỉnh lại, cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi chính mình đã đáp ứng điều gì.

Lưng Diệp Gia cố gắng nhấc lên lại hạ xuống.

Thanh Dịch có đặc trưng sinh sản giống loài mèo, nếu đã tiến vào, sẽ không thể thay đổi được nữa, Diệp Gia quỳ rạp trên mặt đất gằn giọng, “Ngươi cố ý……”

Thanh Dịch động lưng tiến lên phía trước một chút, ồ ồ đáp: “Ta đã hỏi qua ngươi……”

Đây mới là điều mà Diệp Gia thực sự quan tâm, lại có thể bởi vì bắn tinh mà mất hồn, ngầm đồng ý chuyện này.

Hắn tự trách bản thân còn nhiều hơn trách Thanh Dịch.

Môi đặt lên vai Diệp Gia, Thanh Dịch tham lam di chuyển xuống dưới. Những dấu hôn xuất hiện dày đặc trên lưng Diệp Gia, khiến hắn rùng mình.

Hai tay Diệp Gia cùng một đôi bàn tay trắng nõn quấn quýt cùng một chỗ. Bàn tay rám nắng bị bàn tay trắng như ngọc giữ chặt, cố định trên mặt đất, nửa người phía trên cũng bị dán chặt không hề có khe hở.

“Ah……” Diệp Gia khẽ rên ra tiếng. Tính khí thô to đâm thẳng vào hậu huyệt nhỏ hẹp, cảm giác quái lạ khó chịu đã lâu không gặp giờ quay lại.

Tính khí còn chưa đưa vào hết, Thanh Dịch không kìm nổi nữa đã kịch liệt đưa đẩy.

“A!” Diệp Gia cuối cùng không chịu được, lâu chưa làm tình, đột nhiên bị đè ép xuống một cách mạnh mẽ, đối với thân thể hắn là một thử nghiệm nặng nề, nhất là với cơ thể mệt mỏi hiện tại.

Sau vài lần đưa đẩy, Thanh Dịch cũng không để ý gì nữa, y muốn lâu đến vậy, giờ cũng đã được đưa đến miệng.

Nhưng biên độ cùng tần suất này vẫn không đủ để thỏa mãn y, Thanh Dịch buông tay Diệp Gia, dùng tay giữ chặt thắt lưng hắn, nhấc mông Diệp Gia lên cao.

Hậu huyệt chật hẹp không thừa nhận nổi những công kích ngang ngược như vậy, bắt đầu co rút, nhưng điều này cũng chỉ gia tăng sự thoải mái cho Thanh Dịch mà thôi.

Thanh Dịch hừ nhẹ một tiếng, tay đang đặt ở eo Diệp Gia liền hơi đưa một chút. Ngay sau đó, là những cái chọc càng thêm hung hãn, chỉ để lại phần móc câu ở trong, sau đó toàn bộ lại đâm vào.

Từng phút từng phút trôi qua, tràn ngập đau đớn bắt đầu trộn lẫn với những khoái cảm kỳ lạ, điểm mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị đè ép, Diệp Gia lúng túng khi phát hiện tính khí của mình đã ngẩng đầu. Lặng lẽ lấy ngón tay giữ lấy, Diệp Gia thở dốc không ngừng.

Thanh Dịch vốn đang đắm mình trong lớp sóng *** đang tràn đến, liền phát hiện thanh âm Diệp Gia trở nên khác biệt.

“Thoải mái không?” Thanh Dịch hỏi nhỏ bên tai Diệp Gia.

Sắc mặt Diệp Gia ửng hồng, bắn cho Thanh Dịch một cái liếc mắt giận dữ mà vô lực, chẳng qua ánh mắt kia cùng khiêu khích lại không có gì khác nhau cả.

Thanh Dịch lập tức đẩy một cái thật mạnh.

“A!” Thân thể Diệp Gia giống như bị tháo nước, trừ bỏ nửa người dưới được nhấc lên, phần thân trên đã nằm úp sấp lên sàn.

Trước khi đầu Diệp Gia đụng phải mặt đất, tay Thanh Dịch đã đỡ ở phía dưới.

“Cẩn thận……”

Thanh Dịch nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, rồi mới phóng túng dục vọng, lại tiếp tục đưa đẩy.

Phân thân của Diệp Gia dần cứng lên, hắn cắn chặt môi dưới, khắc chế phản ứng bản năng. Cho đến khi Thanh Dịch hơi ngãng đi, phân thân yếu ớt của Diệp Gia đã bị hắn bóp để lấy mấy vết tím, Thanh Dịch không vui, y cắn lên sau gáy Diệp Gia, đem hai tay hắn giữ lại trên đỉnh đầu.

Sau khi thay đổi vài loại tư thế, Diệp Gia hoàn toàn mất khả năng kiểm soát, tùy ý Thanh Dịch đùa bỡn. Thanh Dịch vốn ít mồ hôi, sau khi làm tình xong, cũng chảy xuống không ít giọt, có thể thấy được mức độ kịch liệt của lần yêu này.

Thanh Dịch ôm lấy Diệp Gia đã ngất xỉu.

Y lấy khăn lông trong phòng bọc Diệp Gia lại. Quần áo Diệp Gia đầy mồ hôi cùng dịch thể, thậm chí là máu lẫn vào tạo thành một mớ hỗn độn.

Quay lại phòng của mình cùng Diệp Gia, Thanh Dịch ôm thẳng Diệp Gia vào phòng tắm.

Sau khi yêu cầu hệ thống chuẩn bị đầy đủ nước ấm, Thanh Dịch mới đặt Diệp Gia vào bồn. Trên phi thuyền, lượng nước là có hạn, thời gian tắm bằng vòi sen cũng được quy định nghiêm ngặt, hành vi này của y quả thực là xa xỉ cùng lãng phí.

Nhưng Thanh Dịch vốn là người theo chủ nghĩa duy ngã*.

Nước nóng khiến Diệp Gia hơi co người lại, từ hậu huyệt tràn ra dịch thể màu đỏ lẫn màu trắng.

Vẫn là bị thương, Thanh Dịch nhíu mày. Đại khái là bị thương do lúc đầu y đã tiến vào quá thô bạo, nhưng đấy là cơ hội duy nhất, nếu còn chờ hậu huyệt thả lỏng, Diệp Gia nhất định cũng sẽ thanh tỉnh. Mặc dù có chút đau lòng, nhưng Thanh Dịch cảm thấy được thật giá trị, nhìn lượng máu chảy ra, hẳn là không nghiêm trọng, nhưng chính mình lại được đến……

Thanh Dịch nuốt nuốt nước miếng, miệng lưỡi lại có chút khô.

Cố gắng đè lại ham muốn, Thanh Dịch tự cảnh báo chính mình phải tiết chế, nhưng ngón tay vẫn chạm vào mông Diệp Gia, ngón giữa đưa vào trong hậu huyệt dính dớp.

Niêm mạc bên trong mềm mại trơn dính, đầu ngón tay Thanh Dịch bắt đầu ra vào.

“Không được!” Sau khi đưa được chất dịch bên trong ra, Thanh Dịch rút ngón tay ra, hung hăng hít vào một hơi. Lấy khăn lau rửa thân thể cho Diệp Gia, Thanh Dịch nhanh chóng bao Diệp Gia lại không còn kẽ hở, chuẩn bị tiến vào ổ chăn.

Ngón tay xốc chăn lên dừng lại.

Vừa rồi vốn đi thẳng vào phòng tắm, hiện tại mới chú ý tới trên giường có một đống lù lù. Thanh Dịch vạch chăn ra, “Thanh Tiểu Giai, ai cho ngươi ở trong này.”

Cái tai bé bé xinh xắn giật giật, Thanh Tiểu Giai chớp chớp mắt, “Con nghĩ cùng ba Diệp Gia ngủ……” Kết quả của việc giáo huấn của Diệp Gia là từ giờ Thanh Tiểu Giai phải đổi lại, gọi hắn là ba.

Thanh Dịch lạnh lùng nói: “Quay về phòng của ngươi.”

Thanh Tiểu Giai đứng lên mặc dù không muốn, đi giày……

“Từ từ!” Thanh Dịch đột nhiên cười, khiến Thanh Tiểu Giai sợ tới mức chạy vội ra cửa.

Đáng tiếc, bé dù sao cũng không thể nhanh bằng Thanh Dịch được, lại bị ném lên giường.

Thanh Dịch mỉm cười, “Lần sau không được viện vào lý do này nữa, ngươi hôm nay có thể ngủ cùng hắn.”

Lưng Thanh Tiểu Giai chợt lạnh, “Không, thôi bỏ. Con về ngủ cùng chú Diệp Hoa……”

“Hử?” Vẻ mặt Thanh Dịch thay đổi.

Thanh Tiểu Giai khóc không ra nước mắt, “Ô…… con ngủ……” Ủ rũ tiến vào chăn.

Diệp Gia giống như bị quỷ quấn thân không thể động đậy, thậm chí hô hấp cũng thấy có chút khó khăn, nhưng mí mắt làm sao cũng không thể mở ra được. Cố gắng thật lâu, mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Hưm? Trên bụng có cái gì. Diệp Gia tỉnh lại, ngón tay bủn rủn động đậy trong chăn, chọc chọc, mềm mềm……

“Đau……” Từ trong chăn truyền ra một tiếng lầu bầu.

Tiếp theo, nhô ra một khối tròn vo từ trong chăn, rồi nó di chuyển, cuối cùng lăn vào lòng mình.

“Thanh Tiểu Giai!” Diệp Gia mệt mỏi nói.

Thanh Tiểu Giai đè hai tai mình xuống, cười lấy lòng, “Sáng rồi.”

Diệp Gia trở mình liếc bé một cái, “Khẳng định không phải buổi sáng.”

Thanh Tiểu Giai liếm môi dưới, nhìn đồng hồ đối diện nói: “Ba giờ chiều, khó trách bụng thấy lạ lạ.” Trẻ con thì không giỏi chịu đói.

“Mau đứng lên đi.” Diệp Gia nhỏ giọng nói, Tiểu Giai hiện tại đã không phải là con mèo nhỏ như trước kia, đặt trên người hắn cũng thật nặng đi.

“Vâng.” Tiểu Giai còn muốn làm nũng, nhưng thấy sắc mặt Diệp Gia không tốt, đành đứng lên.

Diệp Gia day nhẹ hai bên thái dương, đêm qua……

Đêm qua……

Càng nghĩ càng thấy tệ, những cảnh nóng đó đều có thể so với phim điện ảnh mà.

“Trời ạ……” Diệp Gia thở dài một tiếng, sắc mặt thay đổi giống như bảng màu.

Thanh Tiểu Giai dùng đầu cọ cọ trên vai Diệp Gia. Diệp Gia không có tâm trạng mà để ý đến bé, liền mặc kệ đi.

Nhưng Thanh Tiểu Giai lại hỏi một cách quan tâm, “Ba, ba hôm nay lạ lắm nha, có phải không thoải mái hay không?”

Diệp Gia mất tự nhiên trả lời: “Không có à, ta tốt lắm.”

Thanh Tiểu Giai nói: “Nhưng nhiệt độ cơ thể của ba khi chạm vào không giống với bình thường nha, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có tinh thần, hay là ba đã tập luyện quá sức?”

“Câm miệng!” Diệp Gia ngượng quá hóa giận, hiện tại tất cả lời nói có thể khiến hắn liên tưởng đến tối hôm qua đều là cấm câu.

Thanh Tiểu Giai giống một quả bóng da xì hơi, ủ rũ dựa vào gối đầu, bàn tay vuốt tóc Diệp Gia.

Bộ dáng Thanh Tiểu Giai vô tội lại đáng thương, cuối cùng vẫn khiến Diệp Gia có cảm giác tội lỗi, đứa nhỏ này cái gì cũng không có sai, dù là người xa lạ đi chăng nữa, cũng sẽ thấy cảm động.

Diệp Gia gượng gạo ôm bé lên, đặt trong lòng mình, ngón tay vân vê lỗ tai bé, “Ta không phải mắng ngươi, thực xin lỗi.”

Ánh mắt Thanh Tiểu Giai lập tức sáng lên, hạt châu màu tím rạng rỡ long lanh, tim Diệp Gia hơi nẩy lên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, thực đáng yêu, rất giống với Tiểu Hoa trước đây a.

Diệp Gia vỗ vỗ lưng bé, “Lớn thực nhanh, ta cũng đã không ôm hết được ngươi.”

Thanh Tiểu Giai tự hào nói: “Con rất nhanh có thể lớn lên rồi cao như ba vậy, ba xem……”

Thanh Tiểu Giai giống như dâng bảo vật đem tay của chính mình đặt trước mặt Diệp Gia.

Hai móng vuốt nhỏ trắng noãn mềm mềm……

Thanh Tiểu Giai đắc ý: “Con có thể khống chế chiều dài móng tay nữa.”

Nói xong, bé liền nhếch ngón trỏ lên, tiếp theo, móng tay giống như trân châu trước mặt Diệp Gia dài ra y như ma thuật. Diệp Gia tuy đã biết kết quả, nhưng là lần đầu thấy quá trình dài ra, mắt cũng không chớp.

Thanh Tiểu Giai thấy mình khiến cho Diệp Gia chú ý, liền cười hì hì nói: “Bất quá, hiện tại độ cứng của móng tay con còn chưa đủ, ba Thanh nói nếu dùng nó để chống lại tộc nhân trưởng thành thì sẽ bị gãy hết……”

Diệp Gia tò mò vươn tay.

“Không thể sờ!” Thanh Tiểu Giai co móng tay lại, “Chạm vào sẽ đứt tay.”

—————————-

*Khối cầu: powerball- Quả cầu tập thể lực, dẻo dai cho cánh tay, cổ tay, rất thích hợp cho người thường xuyên đánh Tennis, golf, cầu lông, leo núi, bóng rổ, bóng ném, karate, …

Link để tìm hiểu thêm về powerball: http://www.youtube.com/watch?v=SP-ydJ4HIoA

*Chủ nghĩa duy ngã: Cái tôi là số một, ngoài cái tôi ra thì không có cái gì hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương