Thú Tập
Chương 11

Việc đứa nhỏ được sinh ra đã gây nên một trận sóng to gió lớn trong tộc đàn, nhưng tất cả đều bị Thanh Dịch đàn áp.

Thai nhi không cần chất dinh dưỡng, thai nhi không có xác ngoài, bất kể chuyện nào cũng đều gây sự chú ý cho bọn họ, huống chi đứa nhỏ này lại có cả hai sự khác biệt đó.

Hơn thế nữa, bên người thủ lĩnh của bọn họ cũng có một nhân loại giống thế, như vậy trứng của thủ lĩnh cũng sẽ giống vậy sao? Trong lòng mọi người đều hiện lên một nghi vấn như nhau.

Thế là có tộc nhân tỏ vẻ muốn đi xem đứa nhỏ, thậm chí có người còn đưa ra đề nghị phải nghiên cứu Diệp Gia.

Thanh Dịch đương nhiên là dùng vũ lực để nói chuyện, trực tiếp làm cho bọn họ im miệng, Diệp Gia là con mồi của Thanh Dịch, người khác không được đụng vào là có thể lý giải, thế nên mọi người chấp nhận thối lui, nhưng Diệp Hoa thì có thể đi. Thanh Dịch nghe xong, thiếu chút nữa là đồng ý, chỉ là sau đó nghĩ lại chính mình phải nhịn không được giết lâu như thế, không phải bởi vì Diệp Gia sao? Vậy nếu giờ đáp ứng thì sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cuối cùng tuy dẫn đến việc bất mãn nghiêm trọng trong tộc nhân, nhưng mọi sự tình tốt xấu đều bị Thanh Dịch đè ép xuống.

Tuy vậy, Thanh Dịch cũng không tin các tộc nhân sẽ từ bỏ một cách dễ dàng, cho nên y mới làm mọi cách để có thể ở bên cạnh Diệp Gia.

Nửa tháng sau──

Diệp Gia đã có thể xuống giường nhờ sự trợ giúp của Diệp Hoa, chính là chưa đi được xa. Diệp Hoa an ủi hắn đây là di chứng của việc mất máu, từ từ điều trị sẽ tốt lên.

Về mặt nấu ăn, Diệp Hoa càng quan tâm hơn, tuy rằng những nguyên liệu nấu ăn hắn cần vẫn là do Thanh Dịch đi tìm. Trải qua sự xác minh của bọn họ, các loại rau dại, trái cây, thịt có thể ăn được hàng ngày đều được luân phiên đưa đến miệng của Diệp Gia. Diệp Hoa thậm chí dùng cả sữa tươi mà đứa nhỏ ăn, nhưng Diệp Gia lại không thích mùi vị của sữa, Diệp Hoa liền làm bộ phải bóp mũi Diệp Gia rót hết vào miệng, Diệp Gia tất nhiên không bằng lòng, đành phải nín thở để uống.

Đứa nhỏ cũng dần dần lớn lên, thân thể do sinh non nên rất nhỏ nhắn, lại thường ở trên giường lăn qua lăn lại đòi sữa uống.

Bởi vì Diệp Gia vẫn phải nằm nhiều trên giường nên đứa nhỏ là do Diệp Hoa chăm sóc, hắn mắt không thấy tâm không phiền, nhưng làm cho Diệp Gia buồn bực chính là Thanh Dịch, không biết có phải y đã mọc rễ nhầm ở đây không, mà y cả ngày ở trong phòng hắn, hơn nữa còn có hứng thú với việc giúp hắn ăn cơm.

Thanh Dịch đề nghị được thay thế Diệp Hoa giúp Diệp Gia ăn cơm, Diệp Hoa không có ý kiến gì liền đưa bát đũa cho y, Diệp Gia cũng không phát hiện thái độ thay đổi của Diệp Hoa, hắn luôn chìm sâu trong suy nghĩ không hiểu Thanh Dịch muốn làm gì mà không kiềm chế được.

Tuy rằng là lần đầu tiên chăm sóc người khác, nhưng thầy giáo Diệp Hoa cũng đã làm mẫu được vài lần, Thanh Dịch liền bắt chước cầm lấy thìa múc canh, đặt bên miệng thổi vài cái, rồi mới đứa tới môi Diệp Gia.

Chiếc thìa mang canh nóng kéo Diệp Gia ra khỏi suy nghĩ, hắn vừa giận vừa ngượng liền quát lên một tiếng lớn, “Cút, để ta tự ăn.” Hét xong liền nâng tay lên, ngón tay run run do tức giận.

Nhưng Thanh Dịch lại cho rằng Diệp Gia còn chưa đủ khả năng tự cầm bát cơm lên, cũng không thể tự cử động cánh tay còn suy yếu.

Mặt Diệp Gia từ đen chuyển thành đỏ, bởi vì Thanh Dịch vẫn giơ chiếc thìa ngay trước mặt hắn như cũ, tuy rằng hắn có thể chấp nhận Diệp Hoa đút cơm cho hắn, nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận người khác giúp. Lòng tự trọng của Diệp Gia bùng cháy rừng rực.

Diệp Gia giật lấy cái thìa, bởi vì quán tính, nước canh bên trong bát liền đổ hết lên chăn.

Thanh Dịch nếu vì vậy mà bỏ qua, vậy y sẽ không phải là Thanh Dịch.

Không có thìa cũng chẳng sao cả, có thể ăn cái khác trước, Thanh Dịch buông bát, xé một miếng thịt mềm ra……

“……” Bàn tay đang nắm thìa lại run lên, hắn cùng Thanh Dịch nhìn nhau trong vài giây, “Cút.”

Ngay khi Diệp Gia vừa há mồm, ngón tay Thanh Dịch duỗi ra, lập tức đem thịt nhét vào trong miệng Diệp Gia. Miếng thịt rất nhỏ, cứ thế theo hô hấp của Diệp Gia liền được nuốt xuống.

Đã có sự khởi đầu, những việc tiếp theo cứ vậy mà làm, Thanh Dịch rất nhanh lại lấy một miếng thịt khác.

Diệp Hoa đang ngồi ăn cơm ở đối diện liền nháy mắt với Diệp Gia, tuy rằng Diệp Gia không hiểu tại sao, nhưng sự tin cậy của hắn dành cho Diệp Hoa khiến cho hắn đành nghe theo sự sắp xếp của em trai.

Nuốt chưa được mấy miếng, Diệp Gia rốt cuộc không chịu được nữa, “Đủ rồi.”

Diệp Hoa lấy đồ ăn từ trong tay Thanh Dịch, “Có một số việc phải từ từ mới được……”

Diệp Hoa đổ bát canh đã lạnh ngắt đi, múc một bát canh mới, giống như không có việc gì nói: “Vài ngày qua dạ dày của anh đã thích ứng được với một lượng nhỏ thức ăn, hiện tại có thể dần dần tăng thêm rồi.”

Diệp Gia không nghĩ gì nhiều, lời nói đó hẳn là chỉ hắn đang dần dần khôi phục lại sức ăn.

Thanh Dịch có chút đăm chiêu lui sang một bên.

Có lẽ là bị mùi thơm hấp dẫn, bé đang ngủ say liền mở mắt, ngậm ngón tay của chính mình mà chảy nước miếng, một lát sau phát hiện không có ai để ý đến mình, liền bắt đầu khóc.

Diệp Gia nuốt xuống một miếng rau, nói: “Thật ồn.”

Thanh Dịch đi đến trước mặt đứa nhỏ, giống như đang quan sát.

Lúc này, Diệp Hoa mới thản nhiên nói: “Em đi cho nó ăn, cho đứa nhỏ ăn sữa là cần có kỹ thuật……”

Thanh Dịch liền bắt lấy cơ hội này, vừa hay lấy đến luyện tập.

“Để ta.” Vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc giống như mặt nạ, Thanh Dịch hỏi, “Làm như thế nào?”

Diệp Hoa ngoài miệng nói: “Vậy tốt quá, ta có thể giúp anh trai ăn cơm rồi.” Nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Hoa đều vẫn không ngừng tay, “Đi vắt sữa trước đi.”

Mí mắt Thanh Dịch giật giật, bước đi so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Thanh Dịch cảnh báo chính mình không nên tức giận, không cần dùng sức, tránh bóp nát thứ đang cầm trong tay.

“Ngao……” Con thú ngửi thấy mùi của Thanh Dịch, liền rụt lui vào trong góc.

Thanh Dịch dùng chân dẫm lên cổ nó, khiến nó nghiêng thân sang một bên, rồi mới bắt đầu vắt sữa.

Động tác của Thanh Dịch tuy không hẳn là thô lỗ, nhưng để được gọi là cẩn thận thì vẫn còn thua xa. Y một tay xách áo đứa nhỏ lên, một tay dùng thìa đút sữa cho bé.

Thân thể đứa nhỏ mềm mại vô cùng, còn chưa đứng được, giờ bị y xách lên, liền cảm thấy mới mẻ, hơn nữa mùi sữa lại ngay gần, khiến đứa nhỏ ngừng khóc, bật cười khanh khách.

Ba người trong phòng đều sửng sốt.

Diệp Hoa nghĩ, lần đầu tiên cười a, quả nhiên là có huyết thống của Thanh Dịch.

Thanh Dịch nghĩ, đầu óc nó có vấn đề chăng……

Đứa nhỏ chu miệng, cười cũng cười rồi, nên ăn cơm thôi.

Thìa vốn ngay tại bên môi, vừa lúc chạm vào, bé liền bắt đầu hút, phát ra tiếng két két.

Lượng sữa trong thìa không nhiều, điều này khiến Thanh Dịch phải không ngừng múc, không ngừng cho bé ăn.

Chỉ được một lúc, Thanh Dịch đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Đang muốn phủi tay mặc kệ, Diệp Gia bỗng nhiên nói: “Nó thực sự có thể ăn……” Nhìn đến liền thốt lên, bởi vì không hề suy nghĩ, cho nên giọng điệu rất khác lạ, phần nhiều là xúc động, gần như không có chán ghét.

Thanh Dịch vừa nghe thấy, có lẽ giờ dừng tay liền không tốt lắm……

Phư…… Đứa nhỏ vừa ăn no liền phát ra một tiếng thỏa mãn, một chén sữa vừa lúc hết sạch.

Diệp Gia cúi đầu, tự rơi vào chán ghét bản thân, vừa rồi hắn không nên nói ra câu đó, chính là đứa nhỏ thực đáng yêu, giống một cái bánh bao, vừa nhỏ vừa tròn, ánh mắt lại thực to giống búp bê.

Ah, Diệp Hoa trước kia cũng rất đáng yêu, hình mẫu Diệp Gia- anh trai tốt liền được khởi động, trong vài bức ảnh được chụp, Diệp Hoa giống như kẹo đường, còn bản thân nằm cạnh hắn bởi vì tuổi quá nhỏ mà trông cũng không khác mấy, Diệp Gia căn bản cũng không nhớ kỹ.

Sau đó vài ngày, tuy rằng Diệp Gia vẫn như cũ cự tuyệt Thanh Dịch giúp hắn ăn cơm, nhưng vẫn là do Diệp Hoa tình cờ phối hợp nên đạt thành lần thứ hai.

Đến khi có thể tự mình đi lại, cũng có thể tự làm vài sinh hoạt cá nhân đơn giản, Diệp Gia lau trán như trút được gánh nặng. Muốn hắn giống như phế nhân nằm trên giường thật sự là khó chịu hơn so với việc bảo hắn làm khuân vác.

Mấy ngày này, Diệp Gia vẫn lảng tránh đứa nhỏ, trong lòng hắn ngổn ngang tâm sự, bởi vì Thanh Dịch nói khoảng hai tháng sau, phi thuyền đã rời đi trước đó sẽ quay lại hành tinh Lạc Già này.

Theo cách nói của Diệp Hoa, Thanh Dịch sẽ mang bọn hắn đi cùng, vậy là có cơ hội trở lại hệ ngân hà.

Nhưng Diệp Gia lại cảm thấy lo sợ bất an, càng làm cho hắn nghi hoặc hơn chính là thái độ của Diệp Hoa, khiến hắn không thể không nghĩ ngợi.

Hiện tại mà nói, Diệp Hoa ngồi bên cạnh hắn, vừa lúc Thanh Dịch không ở, nhưng Diệp Hoa không cùng hắn bàn bạc sau này nên làm thế nào, dường như đương nhiên coi như đi theo Thanh Dịch……

Diệp Hoa cúi thấp đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa đứa nhỏ nằm ở trên giường, cái bụng thật mềm.

Sau hơn nửa tháng, đứa nhỏ đã béo lên nhiều, bé bắt đầu ở trên giường mấp máy, bởi vì tay chân còn chưa chịu được trọng lượng của cơ thể, muốn bò mà cứ ngã xuống.

Chiều dài của đứa nhỏ tăng nhanh, tốc độ tăng trưởng rất khác người bình thường.

“Nha…… nha……” Đứa nhỏ nha nha kêu loạn, muốn tránh né khỏi bàn tay của Diệp Hoa, đáng tiếc dù vặn vẹo ra sao tay Diệp Hoa vẫn để giữa bụng bé.

Chơi đùa trong chốc lát, đứa nhỏ bắt đầu nức nở, Diệp Hoa thấy bé bắt đầu có xu hướng khóc to lên, lúc này mới thu tay lại.

Diệp Gia nói: “Em thích nó?”

Diệp Hoa ngẩng đầu hơi giật mình, “Có sao?” Biểu hiện của hắn là thích sao? Chỉ là chăm sóc đơn thuần mà thôi.

“……” Diệp Gia nghĩ nghĩ, “Anh không thích nó.”

Diệp Hoa thầm than, nhưng không ghét nó, lúc đầu anh hận nó tới thấu xương.

Đứa nhỏ có bộ dạng tốt như vậy, Diệp Gia sao có thể không mềm lòng.

Không có sự trêu đùa của Diệp Hoa, đứa nhỏ ngừng y y nha nha, bắt đầu hoạt động đôi chân ngắn cũn, bàn tay đầy thịt mềm đè lên mu bàn tay của Diệp Gia. “Nha nha……” Dùng hết sức, đứa nhỏ đột nhiên nằm úp sấp xuống trên tay Diệp Gia. Diệp Gia theo phản xạ muốn rút tay về, bàn tay vừa kéo lại, khiến cho đứa nhỏ trở mình, lập tức ngã xuống giường.

“A!” Diệp Gia nhanh tay, ngay khi nửa người đứa nhỏ bị rơi ra ngoài liền đưa tay kéo lấy bé.

Đứa nhỏ ngơ ngác, hoàn toàn không ý thức được chính mình thiếu chút nữa bị quăng ngã, lại còn tưởng rằng người ta cùng bé chơi đùa, liền cười khanh khách.

Thôi thôi thôi, Diệp Hoa lắc đầu, cười nói: “May mà có anh, bằng không nó sẽ bị thương không nhẹ.” Nhưng trên thực tế, Diệp Hoa biết cho dù có ngã xuống, đối với đứa nhỏ này cũng không có ảnh hưởng gì.

Diệp Gia ah một tiếng, giống như cầm một củ khoai lang nóng liền đem đứa nhỏ thả lại trên giường.

“Nha ah…… nha……” Đứa nhỏ hướng về phía Diệp Gia bò tới, muốn bám vào cánh tay Diệp Gia.

Diệp Gia không chút nghĩ ngợi, ngón tay bắn ra.

Bùm…… Đứa nhỏ liền ngã ngửa ra.

Đứa nhỏ lăn lăn để trở mình, cao hứng tiếp tục bò tới mục tiêu của mình……

Diệp Gia choáng váng, không lẽ nó nghĩ mình đang cùng nó chơi đùa sao?

Đứa nhỏ ngẩng mặt lên, giống như rất nhanh sẽ đến. Thấy Diệp Gia không để ý tới mình, liền tự ngã về sau, lăn một vòng rồi lại bò tới gần……

Diệp Gia hắc tuyến*, quay mặt qua chỗ khác, tránh cho Diệp Hoa thấy khóe miệng hắn đang run rẩy.

Diệp Hoa ha ha cười, túm lấy tai của nhóc con, không cho nó thoát……

“Ô ô……oa oa…… Ô……” Đứa nhỏ liền tuôn ra tiếng khóc.

Diệp Gia chỉnh lại các biểu tình trên khuôn mặt rồi quay đầu lại, sờ sờ cổ áo: “Ôm nó đi.”

Diệp Hoa lên tiếng trả lời đồng thời cánh tay cũng bế đứa nhỏ lên.

Nhưng mọi chuyện vẫn không ngừng ở đây, đứa nhỏ chỉ cần có cơ hội liền quấn lấy Diệp Gia, Diệp Gia vài lần muốn mạnh tay với nó, nhưng cuối cùng lại dừng lại, không thể khi dễ trẻ con, đúng vậy, chịu đựng.

Động tác nửa chừng làm cho đứa nhỏ càng thêm tin tưởng Diệp Gia là đang chơi đùa với nó, cho nên càng ngày càng dính lấy hắn.

Cuối cùng đến một ngày, Diệp Gia lại bắt đầu thôi miên chính mình, đây là trứng của Thanh Dịch, là trứng của Thanh Dịch…… Đứa nhỏ bò đến trước mặt Diệp Gia, Diệp Gia không thương tiếc hất ra, chạm vào ót nó.

Bàn tay đầy thịt muốn sờ lên đầu của chính mình, đáng tiếc bé mặc quá nhiều, tay cũng thật sự quá ngắn.

“Oa…… oa……” Đứa nhỏ nghẹn đỏ mặt, sờ không tới a sờ không tới.

Ánh mắt Diệp Gia trở nên mơ hồ, đau như vậy sao? Cũng chưa đỏ lên chút nào.

Diệp Gia hiểu lầm, đứa nhỏ cũng không biết, bé cứ khóc, khóc khiến Diệp Gia đầu tiên là lúng túng, sau lại lo lắng băn khoăn, đến cuối cùng, liền quay ra ôm lấy bé, “Đau, rất đau sao?”

Lần đầu tiên Diệp Gia chủ động tiếp xúc, đứa nhỏ cũng là có cảm giác, chứng cớ chính là bé lập tức ngừng khóc, giương miệng nhìn Diệp Gia.

Haizz, đừng khóc, Diệp Gia lập tức thả bé xuống, rồi đi sửa sang dọn dẹp lại phòng.

Đứa nhỏ ở trên giường lăn vài vòng, thấy Diệp Gia không để ý tới mình, liền nhíu nhíu mắt, bắt đầu ngủ trưa.

Diệp Gia để ý thấy bé phát ra tiếng ngáy ngủ nhỏ, mới ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đi tới bên, dùng hai ngón tay véo lấy má đứa nhỏ.

Cánh tay ngắn lại béo tròn ở trong không trung đập đập vài cái, đôi mắt tròn mở ra, hấp hấp nước miếng, “Oa a…… oa…… ô……”

Diệp Hoa vừa chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa chiều, còn chưa tiến vào phòng liền nghe thấy một tiếng vang rất to, liền đoán chắc mười phần là tiếng khóc. Vừa vào cửa, Diệp Hoa liền thấy Diệp Gia giống như kẻ trộm đang rút tay về.

Diệp Gia tựa hồ thực tức giận, miệng mím lại, “Ồn quá.”

Diệp Hoa cũng không vạch trần hắn, “Cố chịu đi, không lâu nữa phi thuyền sẽ quay lại đây, anh không phải vẫn rất nhớ Lâm Lẫm sao?”

Diệp Gia giành lấy mấy món đồ trong tay Diệp Hoa, kéo hắn ngồi xuống, “Thật sự phải? Phải theo……” Theo Thanh Dịch đi.

Diệp Hoa dứt khoát gật đầu, “Anh, chúng ta còn chưa tới mức cá chết lưới rách, có một số việc, cũng không hẳn là khuất nhục…… Chỉ có người nhu nhược mới có thể chủ động chọn cái chết, anh định lùi bước sao?” Diệp Hoa nhìn vào mắt Diệp Gia, “Hiện tại Thanh Dịch cũng không nói muốn chúng ta chết, anh, ai cũng đều là nam nhân, anh coi như bị chó cắn, vì việc này mà muốn chết, em không cho phép.”

Lời nói thẳng thắn của Diệp Hoa khiến Diệp Gia đỏ mặt, vì che dấu sự xấu hổ của chính mình, Diệp Gia cộc cằn nói: “Ta đương nhiên không quan tâm, dù sao đều là đàn ông, ông đây coi như được mát xa tuyến tiền liệt. “ ( =)))

“……” Lông mi Diệp Hoa hơi rung rung, Diệp Gia vừa bị kích động liền nói mà không thèm suy nghĩ, thật sự là khó mà thay đổi.

“Mát xa tuyến tiền liệt?” Tiếng nói thản nhiên giống như gió mát trong đêm, thổi đến tai hai người.

Diệp Gia hít một hơi sâu, da mặt nóng lên với vận tốc ánh sáng.

Diệp Hoa giống như bị sặc, liền ho khan không ngừng.

Trong tay Thanh Dịch đang cầm một viên châu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ở sâu trong lòng đất dù là ban ngày cũng vẫn tối đen, ở những ngã rẽ chính cùng hang động tuy rằng khảm không ít tinh thể, nhưng dù sao vẫn là số ít, nếu đi vào vài đường mòn hoang vắng, thì hoàn toàn tối đen, vật Thanh Dịch đang cầm trong tay ít nhất đã thuyết minh y vừa rời đi hang chính.

Sau khi bước vào phòng, Thanh Dịch thuận tay ném viên châu vào không trung, thanh âm của đá vụn rơi xuống cùng tiếng va vào vách tường vang lên, Diệp Gia giương mắt nhìn lên, viên châu kia đã chìm vào trong bức tường đá.

“Mát xa tuyến tiền liệt?” Thanh Dịch lặp lại câu đó, hẳn là y không có hoàn toàn hiểu được hàm ý của câu đó, tuy rằng y vẫn đang học tập ngôn ngữ của trái đất, vốn từ cũng đã rất phong phú, nhưng có chút sự việc, giống như câu nói không đầu không đuôi này, khiến y không đoán ra được Diệp Gia rốt cuộc đang nói cái gì.

Diệp Hoa đã bắt đầu dỗ đứa nhỏ đang khóc, để lại Diệp Gia đang vô cùng quẫn bách đứng thẳng tại chỗ.

“Đấy là cái gì?” Thanh Dịch vô cùng hiếu học hỏi.

Diệp Gia nghiến răng nghiến lợi, “Cái gì cũng không phải.”

“Tuyến tiền liệt thì ta biết, nhưng vì sao phải mát xa?” Thanh Dịch liếc nhìn Diệp Gia, vẻ mặt bắt đầu khó chịu, nhìn tới nhìn lui Diệp Gia vài lần, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Ai giúp ngươi mát xa nơi đó? Diệp Hoa?” Thanh Dịch dùng tay đặt lên vai Diệp Hoa, khiến hắn quay lại đối diện với chính mình.

“Cái gì?” Diệp Hoa bị đứa nhỏ làm cho phân tâm, căn bản không chú ý vừa rồi Thanh Dịch nói cái gì.

Diệp Gia muốn ngăn y lại nhưng không kịp.

Thanh Dịch nói với Diệp Hoa: “Tại sao ngươi lại chạm vào nơi đó của hắn? Ngươi làm việc đó khi nào? Có phải vừa nãy hay không?” Nếu bản thân không lưu lại bên người Diệp Gia, Thanh Dịch cũng nhất định là nhìn qua máy theo dõi để đảm bảo Diệp Gia không thoát khỏi tầm mắt của mình. Chỉ có…… chỉ có vừa rồi y vì xử lý tranh chấp với tộc đàn bên kia mới rời khỏi huyệt động, nhưng vì vội vã trở về, Thanh Dịch đã cố ý chọn những lối mòn nhỏ.

Nếu tạm thời trở thành thủ lĩnh của nơi này, Thanh Dịch cũng không phải kẻ không biết phải trái, vẫn phải gánh vác một ít trách nhiệm.

Đáng giận, ngón tay Thanh Dịch càng ngày càng dùng sức.

Diệp Hoa kêu đau, đồng thời Diệp Gia đang bắt lấy tay Thanh Dịch cũng hô lên: “Ngươi lại phát điên cái gì thế!”

Cách bảo hộ của Diệp Gia không hợp lý, lý trí của Thanh Dịch nhất thời không kìm được, liền đẩy Diệp Gia lui ra. Dù không dùng nhiều sức, nhưng “bệnh” nặng vừa mới khỏi, Diệp Gia đã bị đẩy ngã ngồi xuống đất.

Thanh Dịch cả kinh chủ động buông Diệp Hoa ra, lập tức xoay người lại đỡ lấy thắt lưng Diệp Gia, muốn nâng hắn dậy.

Diệp Gia tựa hồ cũng không dự đoán được Thanh Dịch sẽ hành động như thế, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì mặc cho y nửa ôm nửa dìu mình đến bên giường.

Diệp Hoa xoa bóp mi tâm, thanh âm tức giận bật ra: “Thanh Dịch, ngươi tuy mạnh hơn so với chúng ta, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể muốn làm gì thì làm, nếu ngươi là thật tình, phải dùng hành động chứng minh.”

Thanh Dịch sau khi lỡ đẩy mạnh tay đối với Diệp Gia, cũng tự bản thân thấy hối hận, nhưng y cho rằng căn nguyên không phải ở chính mình, “Hành động? Ngươi còn sống chính là hành động của ta! Tại sao ngươi dám chạm vào hắn?”

Câu trước đó Diệp Gia nửa hiểu nửa không, câu phía sau đã khiến Diệp Gia không kịp suy nghĩ về ý nghĩa của câu trước nữa, hắn cũng không để ý vừa rồi bị Thanh Dịch đẩy ngã, lớn tiếng nói: “Nó không có chạm vào ta.”

Thanh Dịch hiếm khi tức giận như thế, hắn tiếp tục nói: “Ha, chẳng lẽ ta nghe lầm?”

Diệp Gia nuốt xuống nước miếng, hắn vốn luôn luôn không hề sợ hãi, giờ đối với Thanh Dịch muốn truy cứu đầu đuôi cũng không biết phản bác như thế nào, ngay cả gào thét cũng lực bất tòng tâm, bởi vì rất mất mặt.

Diệp Hoa không khỏi cười nói: “Ngươi đương nhiên là nghe lầm.”

Đối mặt với ánh mắt soi xét của Thanh Dịch, Diệp Hoa lại nói: “Chúng ta bất quá là thuận miệng nói thôi.”

Bắt đầu biết để tâm vào những chuyện vụn vặt, Thanh Dịch nào có thể tin tưởng, mặt lập tức lại lạnh xuống, thanh âm giống như băng, “Thuận miệng nói, vậy cũng nói cho ta nghe một chút đi.”

Diệp Gia từ từ đứng lên, đứng trước mặt Thanh Dịch, “Ngươi đừng có quá phận!”

Diệp Hoa túm vạt áo phía sau của Diệp Gia, nói: “Ngươi nếu không tin, ta dù nói thế nào ngươi cũng không tin, ta cần gì phải lãng phí nước miếng, hắn là anh trai ta, điều ngươi nghĩ hoàn toàn không có khả năng xảy ra, ngươi có tin hay không?”

Không tin, Thanh Dịch nghĩ như vậy, nhưng Diệp Gia tức đến nỗi ngay cả mạch máu ở cổ cũng đều nổi lên.

“Quên đi.” Là quên đi, không phải tin tưởng.

Diệp Gia giống như con trâu chọi, quát lên, “Việc gì phải nói cùng y, dựa vào cái gì mà nói cho y, y dựa vào cái gì mà nói quên đi.” Rồi mới quay qua nói với Thanh Dịch, “M* kiếp! Anh em chúng tao không có bỉ ổi như ngươi.”

Diệp Gia không phải người có tâm cơ, có thể giấu được tâm tư bản thân mình, Thanh Dịch vuốt lại quần áo trên người, vẻ mặt lạnh lẽo dần dần nhạt bớt, “Các ngươi có một câu là nói chuyện vô căn cứ…… Ngươi có dám cho ta kiểm tra hay không?”

“Dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi kiểm tra!” Diệp Gia lặp lại: “Dựa vào cái gì!”

Dựa vào cái gì? Thanh Dịch chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, tựa hồ nó là lẽ đương nhiên, Diệp Gia vốn là người của y. Hơn nữa, hiện tại Diệp Gia cũng đích thực là người của y.

Thanh Dịch bắt lấy cánh tay đang vung vẩy của hắn, “Dựa vào cái này!”

Y dùng một tay kéo Diệp Gia đến bên giường, rồi mới quay đầu lại, điềm nhiên nói: “Diệp Hoa, ngươi, đi ra ngoài.” Y nghĩ muốn bỏ qua, nhưng Diệp Gia lại cố tình khơi gợi mọi chuyện. Vậy y nhất định phải tra xét đến tột cùng mới thôi.

Diệp Hoa nắm chặt tay lại.

Thanh Dịch nói thêm: “Ngươi hẳn phải rõ ràng, lựa chọn nào đối với hắn là tốt nhất!”

Diệp Hoa nhìn Diệp Gia đang chống cự, lại nhìn Thanh Dịch, lưng như bị một vật nặng đè ép xuống, không nhìn lại Diệp Gia thêm, lẳng lặng bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Hoa dựa vào tường, cánh tay che mặt lại, nhưng không ngăn được tiếng nức nở cùng sự phập phồng rõ rệt của bộ ngực.

Bên trong, Diệp Gia tất nhiên không tuân theo, những từ ngữ mắng mỏ đã lâu không được xuất ra lại được nói lại, theo mỗi câu nói ra, quần áo trên người lại càng ít đi.

Vốn chính là kiểm tra đơn thuần, nhưng sự giãy dụa của Diệp Gia làm cho phần đơn thuần này trở nên phức tạp, ánh mắt Thanh Dịch thay đổi, bên trong tăng thêm rất nhiều hương vị tình sắc. Ngón tay bắt đầu lưu luyến trên da thịt Diệp Gia.

“Đừng nhúc nhích……” Giọng Thanh Dịch khàn khàn.

“Cút con m* ngươi đi, nằm mơ.”

Thanh Dịch dùng thân thể ngăn Diệp Gia lại, đem hạ thể của chính mình chọc vào phía bên trong đùi của Diệp Gia, “Đừng nhúc nhích……”

“……”

So với lời nói càng có sức uy hiếp hơn, Diệp Gia quả nhiên không dám lộn xộn, hắn thậm chí thiếu chút nữa là bị nghẹn nước miếng.

“Ngươi…… ngươi……” Diệp Gia lắp bắp.

Thanh Dịch ám muội đem hai má dán lên ngực Diệp Gia, đôi mắt khép hờ mông lung như được che bởi một tầng lụa mỏng, “Không nên cử động……”

Nhưng chính những hành động của Thanh Dịch đã dẫn dụ Diệp Gia hơi lay động người, bờ môi của y dính trên da thịt Diệp Gia nhẹ nhàng thổi khí, mang đến một trận rùng mình.

Tay Diệp Gia để trên vai Thanh Dịch, lại thấy như vậy không có hiệu quả gì, thế là đẩy đầu y ra, túm lấy mái tóc dài cố kéo ra đằng sau.

Thanh Dịch ngửng mặt lên, những sợi tóc trơn tuột trong tay, mát lạnh tựa như băng phách.

Giống như xà yêu trong truyền thuyết quấn trên người mình, Diệp Gia theo bản năng lảng tránh khuôn mặt kia, trên tay càng thêm dùng sức chỉ muốn đẩy Thanh Dịch ra.

Thanh Dịch hất đầu, không quan tâm tới đau đớn trên da đầu, ngược lại càng tiến sát gần hơn, cả người dính trên người Diệp Gia.

Diệp Gia run rẩy, cũng không rõ là do bị kích thích bởi nhiệt độ cơ thể của Thanh Dịch hay do thứ gì khác……

Tuy rằng tay Diệp Gia không ngừng kháng cự lại Thanh Dịch, nhưng thân thể lại không có thêm giãy dụa dư thừa nào, thân là đàn ông, hắn cũng hiểu rõ bất cứ kích thích gì lúc này đều có thể dẫn đến phát hỏa.

Thanh Dịch có chút bất mãn, Diệp Gia khi nào thì trở nên nghe lời như vậy?

Kỳ thật, y cũng không định làm cái gì, bởi vì thân thể Diệp Gia còn chưa có thể tiếp nhận việc làm tình, y nhiều lắm cũng chỉ là vọng mai chỉ khát*, dù cho hậu quả là chính mình sẽ phải kiềm chế thống khổ hơn……

Hai cơ thể dường như dán chặt lấy nhau không có khe hở, điều này làm cho Diệp Gia càng cảm giác rõ ràng hơn về vật cứng trên đùi.

Diệp Gia nghĩ muốn rút người lại, nhưng hắn bị đặt trên giường, cơ hồ không thể nhúc nhích dù chỉ một phân.

“Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn nhìn xem……” Thanh Dịch sờ đến thắt lưng của Diệp Gia.

Thanh Dịch quyết định vọng mai chỉ khát, liền lật người Diệp Gia lại, đè giữ hai chân Diệp Gia, bắt đầu cởi quần của hắn.

“Con m* ngươi!” Diệp Gia quay đầu mắng to.

Thanh Dịch mặc kệ, ngón tay sờ soạng, hai ba cái liền đem Diệp Gia cởi sạch sẽ.

Cảm giác lạnh lẽo ùa vào giữa hai chân, Diệp Gia cố khép hai đùi lại.

Thanh Dịch thoạt nhìn rất nghiêm túc, dùng hai ngón tay mở ra hậu huyệt của Diệp Gia.

“Shhhh……” Diệp Gia hít sâu vào, hậu huyệt từng bị xé rách, niêm mạc vừa mới khép lại đối với kích thích từ bên ngoài là cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa ngón tay của Thanh Dịch rất lạnh.

Phía bên trong khô ráo gắt gao bao lấy ngón tay, như muốn hút lấy càng nhiều hơn, rõ ràng từng hàm chứa thứ gì đó càng thô to hơn.

Ánh mắt Thanh Dịch ở huyệt khẩu lui động……

Thân thể Diệp Gia phản ứng trực tiếp, là kết quả của việc lâu không được mở rộng.

Thanh Dịch cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Diệp Hoa là không có khả năng đụng vào Diệp Gia, trừ phi giống như lần kiểm tra sức khỏe trước. Chẳng lẽ là sợ y lại hiểu lầm, cho nên Diệp Hoa không chịu nói?

Bị một ngón tay chọc vào mông, Diệp Gia bực mình nói: “Bỏ ra.”

Thanh Dịch quét mắt đến bắp đùi Diệp Gia, tay trái mất tự nhiên bứt bứt tóc, tuy rằng không muốn nhưng nếu cứ tiếp tục, y phỏng chừng sẽ mạnh mẽ đẩy Diệp Gia xuống mà làm, chỉ cần đưa được vào, Diệp Gia sẽ không có cơ hội trốn thoát.

Yết hầu Thanh Dịch lên xuống vài lần, mới rút ngón tay về.

“A!” Bị bất ngờ, Diệp Gia thất thanh kêu lên, dị vật bị rút ra nhanh chóng sinh ra ma xát thế nhưng lại tạo ra chút khoái cảm kỳ lạ. Diệp Gia bị sinh lý phản ứng của chính mình khiến cho ngây dại.

Thanh Dịch thấy hắn bất động, nhân tiện trượt tay từ lưng xuống đến xương cụt của hắn, vừa trải qua một cơn bệnh nặng, thế nhưng sau khi khỏi, Diệp Gia lại có chút béo lên. Ưhm? Vẫn bất động? Thanh Dịch cúi người xuống, Diệp Gia giống như bị thạch hóa, nhưng trên mặt lại biến sắc giống như đèn đường.

“Ưhm? Ngươi?” Thanh Dịch phát ra tiếng.

Diệp Gia quát to một tiếng “A”, tay chân luống cuống mặc quần vào.

Diệp Gia không lập tức bỏ chạy, động tác kéo quần cũng thực cứng ngắc, kỳ quái nhất chính là hắn vẫn cứ duy trì tư thế nằm úp sấp.

Thanh Dịch đang muốn giúp Diệp Gia, lại bị Diệp Gia hất tay ra, “Đừng chạm vào ta!”

Dục vọng của Thanh Dịch cũng đang kêu gào lợi hại, quả thật không nên chạm vào là hơn.

Diệp Gia chật vật buộc lại lưng quần, cũng không quay đầu lại, thanh âm tỏ vẻ ghê gớm, “M* nó chứ! Ngươi còn không đi ra ngoài……”

Thanh Dịch cúi đầu nhìn phân thân đang cương của chính mình, tuy rằng y đang mặc áo choàng dài, nhưng chỗ đó bị phồng to thật không thể bỏ qua. Như vậy sao có thể đi ra ngoài?

Diệp Gia nhắm mắt lại, đem mặt chôn vào giữa gối đầu, trong lòng kêu than: chết mất, chính mình nhất định trúng tà rồi.

“Ưh……”

Tiếng rên rỉ của Thanh Dịch truyền đến tai của Diệp Gia.

Diệp Gia nghi hoặc hơi nâng mặt lên nhìn, nhưng vẫn không rời khỏi cái gối.

“Hahh……” Thanh âm phát triển thành tiếng thở dốc, Diệp Gia nghiêng mặt sang nhìn trộm.

Vừa liếc mắt một cái, Diệp Gia hoàn toàn bị chấn động.

Thanh Dịch lại có thể ── thủ ***?

Hai cánh môi đỏ hơi mở ra, ánh mắt bởi vì *** mà mơ màng, cả người tản mát ra mùi *** mỹ nồng đậm, áo được vén cao lên đến eo để lộ ra những ngón tay trắng nõn đang cầm phân thân thẳng tắp từ từ di chuyển lên xuống……

Hoạt sắc sinh hương, trong đầu Diệp Gia bật ra bốn chữ này.

Tiếp theo, Diệp Gia cắn môi dưới, tay cũng nắm chặt thành quyền.

Những rên rỉ như có như không giờ trở nên rõ ràng hơn, ở bên tai kích động không dứt.

Chỉ nhìn không đến một giây, vậy mà lại có thể nhớ rõ từng chi tiết.

Sẽ bị phát hiện, không được!

Diệp Gia hắng giọng, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngươi nếu phải làm thì tự về phòng mà làm đi.”

Thanh Dịch cũng phát run, y có thể nhận ra giọng nói của Diệp Gia có chút khác lạ, có vẻ bình tĩnh kỳ thật là kìm nén, nói bằng giọng mũi, mang chút hương vị hấp dẫn.

Đương nhiên không có khả năng bao hàm ý tứ hấp dẫn y, nhưng tại thời điểm này, dù Diệp Gia chỉ tùy tiện nói một câu, ở trong tai Thanh Dịch cũng sẽ bị bóp méo thành ngôn từ đồi trụy.

Thanh Dịch từ ống quần đưa tay vào, với lên mắt cá chân của Diệp Gia…… Diệp Gia vốn đang cuộn người lại liền lập tức đá chân, nhưng bị Thanh Dịch giữ chặt cổ chân kéo lại. Mắt thấy thân thể của chính mình đang từ hình chữ C biến thành số 1, phản ứng đầu tiên của Diệp Gia là ── che hạ thể!

—————–

*Hắc tuyến: là mấy vạch đen đen trên đầu đó XD (dùng để biểu đạt các tâm trạng như thất vọng, tức giận……)

176

*vọng mai chỉ khát: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy, Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng, và cảm thấy đỡ khát hẳn. (Mình nghĩ ở đây ý của Thanh Dịch là nhìn qua cho đỡ thèm:”)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương