Thú Sủng
Chương 8: Thất sủng ? !

Nhan Tử Kì ở bệnh viện suốt một tuần, có Hạ Tạp Áo và Âu Văn làm bạn làm hắn tạm thời quên đi buồn rầu về thân phận, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Sau một tuần Nhan Tử Kì mang theo tâm trạng vui vẻ xuất viện, tới đón hắn là một tôi tớ ở trang viên lái một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ tới, hai người ngồi có chút chật vật, hoàn hảo Nhan Tử Kì đủ gầy.

Bởi vì trước khi xuất viện, Hạ Tạp Áo tặng cho hắn một món lễ vật làm hắn vui sướng đến mức thăng thiên, tâm tình cực tốt, tự nhiên có cảm giác ai tới đón hắn cũng không sao, cũng không nghĩ tới có gì đó không ổn, chờ tới khi đến Lan gia, nhìn thấy căn phòng vốn thuộc về chính mình đã bị một nhân loại đồng hương chiếm lấy, lúc này Nhan Tử Kì mới cảm giác được tình huống không đúng.

Tôi tớ nói cho hắn biết Lan Nô Triết đang ở thư phòng muốn Nhan Tử Kì tới, Nhan Tử Kì nhíu mày quay người lại, nhẹ nhàng đi về hướng thư phòng, vừa đi vừa đoán xem đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn cũng mơ hồ cảm nhận được hẳn là hắn đã “thất sủng”, ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu nhất thời làm Nhan Tử Kì cảm thấy rất vui sướng, nếu thực sự là như vậy hắn phải cảm ơn trời đất, ông trời rốt cục cũng có mắt, đóa hoa cúc của Nhan Tử Kì hắn cuối cùng cũng được bảo vệ!

Nhưng hắn lại nghĩ, nếu mình bị thất sủng, tất cả những đãi ngộ trước kia nhất định sẽ không còn nữa, không được đại nhân vật như Lan Nô Triết bảo bọc hắn nhất định sẽ bị một đám tiểu yêu quái quấy phá mà chết, thật là nhức đầu.

Không đợi hắn suy nghĩ miên man xong đã muốn đi tới trước thư phòng, Nhan Tử Kì không chút do dự tiến vào, Lan Nô Triết đang nói chuyện với người khác, thấy hắn tiến vào liền mỉm cười, ngoắc tay bảo hắn lại gần.

Hiếm khi Nhan Tử Kì nhu thuận như vậy, Lan Nô Triết thuận tay ôm hắn đặt lên đùi, mấy ngày ở chung Nhan Tử Kì cụng đã quen với việc Lan Nô Triết động tay động chân nên sau khi bị ẳm lên chỉ im lặng ngồi.

Lan Nô Triết thấy hắn an phận như vậy chỉ cười nhu nhu đầu hắn, sau đó tiếp tục cùng người khác nói chuyện, Nhan Tử Kì ở bên cạnh cẩn thận nghe, là một cuộc buôn bán, ngày thường Lan Nô Triết luôn nhàn nhã không ngờ cũng lo lắng nhiều chuyện như vậy.

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc bọn họ đàm phán xong, sau khi người nọ đứng dậy rời đi, lúc này Lan Nô Triết mới để ý tới hắn: “Có thấy đồng bạn của ngươi chưa?”

Nhan Tử Kì ngẩng đầu liếc nhìn thú nhân một cái, gật gật đầu.

“Nó sẽ thay thế ngươi làm tiểu sủng của ta.”

Nhan Tử Kì mở to hai mắt nhìn thẳng Lan Nô Triết, sau đó lập tức chuyển dời tầm mắt sang nơi khác, cố gắng che dấu tâm tình đang rất kích động của mình, hắn đoán chính xác thật!

Lan Nô Triết nhìn tiểu sủng ở viện một tuần đã gầy đi mấy cân, bất đắc dĩ thở dài, Lan Nô Triết vốn rất hài lòng tiểu sủng này, mái tóc mềm mại, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, nhìn thế nào cũng rất hợp sở thích của mình, nhưng mà hắn quả thực rất gầy, nếu không thể dùng được cho dù là cực phẩm cũng vô dụng, hơn nữa tân sủng vật đưa tới hai ngày trước hương vị rất tuyệt vời.

“Yên tâm đi, ngươi có thể tiếp tục ở trang viên.”

Kỳ thật, giờ phút này, Nhan Tử Kỳ ở trong lòng đã muốn hét thật to, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vô cùng ủy khuất.

“Đi tìm Kì Na, bà ta sẽ an bày chỗ ở cho ngươi, đi đi.” Lan Nô Triết nói xong liền đặt Nhan Tử Kì xuống dưới.

Nhan Tử Kì vừa đi vừa không ngừng quay lại nhìn Lan Nô Triết, bước chân cũng ngày càng nhanh, này cũng không phải hắn luyến tiếc mà hắn chỉ sợ Lan Nô Triết sẽ thay đổi chủ ý, đem hắn bắt trở lại!

Chờ tới lúc ra khỏi thư phòng, Nhan Tử Kì lập tức ba chân bốn cẳng chạy thật lẹ, tựa như phía sau có con mãnh thú đang đuổi theo.

Trời sao lại đẹp như vậy, cuộc sống cũng thật tươi đẹp, cảm giác tự do thích thật a….

Nhan Tử Kì vui vẻ chạy một vòng lớn, rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại, nhân sinh luôn có nhiều điều bất ngờ, mới hôm qua hắn còn ai oán chính mình là sủng vật, hôm nay đã bị vất bỏ, ngày mai sẽ lại biến thành gì đây, quả thực là một ẩn số, vì vậy phải bình tĩnh, bình tĩnh….. ta thao, chuyện vui vẻ như vậy bảo hắn làm sao bình tĩnh được a! Về sau có phát sinh chuyện gì thì để về sau nói, giờ phút này, hắn phải mặc sức mà hưởng thụ cảm giác vui sướng hiếm có này.

Thử hỏi xem, có người nào bị thất sủng lại vui sướng như hắn không chứ? Có không? Thật sự không phải hắn không bình thường, mà là thế giới này thật sự quá bất thường.

Đương nhiên, Nhan Tử Kì sẽ không vì hưng phấn mà quên hết mọi chuyện, nếu thất sủng, trước mắt sẽ mất hết những đãi ngộ xa xỉ lúc trước, những cái khác không nói, phỏng chừng về sau hắn không còn được uy phong lẫm lẫm cưỡi trên Ca Ca Kì, hơn nữa để có thể an ổn sinh tồn trong thế giới này, tuyệt đối là một thách thức to lớn.

Được rồi, đầu tiên là đi tìm Kì Na, xem bà ta an bài hắn thế nào, nếu thật sự không thể ở lại thì chỉ có thể đi tìm Hạ Tạp Áo thôi, nghĩ tới hai người bạn mới Nhan Tử Kì nhịn không được nhếch môi cười, trong thế giới này, hắn đã không còn cô độc một mình nữa!

Tuy là Lan Nô Triết trở mặt với mình so với lật sách còn nhanh hơn, nhưng hoàn hảo là tôi tớ trong trang viên không có công lực trở mặt nhanh như vậy, vì thế khi Nhan Tử Kì tìm thấy Kì Na, nữ thú nhân này dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

“Tiểu tử đáng thương, này không thể trách Thiếu chủ tử, ngươi quả thực gầy yếu quá, Thiếu chủ tử quả thực rất thích ngươi, dưỡng lâu như vậy cũng không chạm vào.”

Nhan Tử Kì nghe lời bà, mặt lập tức tràn ngập hắc tuyến, tại sao Lan Nô Triết có chạm vào hắn hay không mọi người lại biết rõ như vậy! Sau đó nghĩ lại thì nếu thực sự  một người ngưu cao mã đại như Lan Nô Triết ăn hắn thì liệu bây giờ hắn còn khỏe mạnh, hoạt bát được như vầy sao? Vừa rồi lúc trở về phòng, nhìn thấy người đồng hương mập mạp kia, ốm yếu nằm trên giường, toàn thân ngoại trừ đôi mắt còn năng động tất cả đều cứng ngắc hệt như một xác ướp.

“Đi theo ta, ta sẽ sắp xếp một nơi tốt cho ngươi, tiểu tử đáng thương, buổi tối phải khóa cửa phòng thật kỹ, tôi tớ nam ở nơi này đều là dã thú đói khát, ngươi đừng tạo cơ hội cho bọn họ, tiểu tử đáng thương gầy yếu như vậy làm sao tự bảo hộ được mình đây, ai,  ngươi cứ ở chỗ Cỗ lão cha đi, tính tình lão cha tuy là không được tốt nhưng thực là một người tốt, da thịt ngươi non mịn như vậy, tốt nhất là tránh xa đám tôi tớ ra.” Kì Na vừa dắt hắn ra hoa viên, vừa cảm thán.

Nhan Tử Kì im lặng lắng nghe Kì Na đại thẩm nói, trừ bỏ có chút dong dài, nữ thú nhân này cũng là người tốt.

“Kì Na….”

“Nơi kia tuy điều kiện không tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng an toàn….Di? Tiểu Kì, ngươi vừa gọi ta có phải không?” Kì Na nói tới một nửa đột ngột quay người lại, thân thể bà cũng rất cường tráng, cú xoay này suýt nữa đánh ngã Nhan Tử Kì.

Nhan Tử Kì trừng mắt, nhếch môi cười: “Cám ơn bà, Kì Na.” Nói xong còn vươn tay ôm lấy bà, thắt lưng nữ thú nhân này quả thực rất thô, Nhan Tử Kì chỉ có thể miễn cưỡng vòng tay qua bụng bà.

Lúc trước sao mình lại không phát hiện ra, nữ thú nhân dong dài này thực sự rất khả ái! Có lẽ do tâm tình thay đổi, nên nhìn thấy con người hay sự vật bên cạnh mình cũng thay đổi, nghe đối phương lo lắng cho tình cảnh của mình quả thực làm cho hắn cảm thấy phi thường ấp áp, đã lâu rồi hắn không có cảm giác này.

“Ông trời của ta ơi, ngươi có thể nói chuyện, làm sao ngươi nói được? Nhân sủng không phải không được nói hay sao? Ông trời, tiểu Kì ngươi ngàn vạn lần không thể nói nữa!” Kì Na trừng đôi mắt thú thật to, kích động quay đầu nhìn bốn phía, xác định lân cận không có ai, mới quay đầu lại nói với Nhan Tử kì: “Nghe không tiểu Kì, ta không biết vì sao ngươi có thể nói chuyện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trên khắp đại lục Nạp Tây, có quy định trên văn bản rõ ràng, nhân loại không được phép mở miệng nói chuyện, nếu bị phát hiện sẽ bị xử tử, xử tử đó ngươi hiểu không, chính là chặt đầu.”

Nhan Tử Kì trở mình xem thường, thầm nghĩ đại thẩm không cần quá lo lắng như vậy, từ khi đi vào thế giới quỷ dị này hắn đã chết đi sống lại vài lần, đến bây giờ vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây đã chứng minh hắn mạng lớn, nếu bởi vì nói chuyện mà bị xử tử hắn cũng cam lòng, phải làm một người câm điếc quả thực vô cùng thống khổ!

Nói tiếp thì phải cám ơn Hạ Tạp Áo, chính Hạ Tạp Áo mạo hiểm việc có thể sẽ bị phát hiện giúp hắn phẫu thuật chỉnh lại dây thần kinh thanh âm, hắn mới có thể nói chuyện được, đây cũng chính là lễ vật quý giá nhất mà Hạ Tạp Áo cho hắn.

Bất quá Kì Na kinh ngạc như vậy, hắn vẫn nên ngoan ngoãn im lặng, tuy rằng khép miệng lại nhưng Nhan Tử Kì cũng bắt đầu tính toán trong đầu, nên đi tới một nơi không có ai, hung hăng hát vang mấy khúc, phải biết rằng trước kia hắn luôn tự hào về chất giọng của mình, không làm ngôi sao ca nhạc quả thực đáng tiếc.

Kì Na dắt hắn đi tới một góc tối của hoa viên, nơi này có một dãy nhà gỗ, bên ngoài tràn ngập dây leo xanh biếc, nhìn qua cũng rất tinh xảo.

Kì Na chỉ vào một căn phòng nói với hắn: “Chính là nơi này, ngươi về sau sẽ ở đây, lão cha là người chăm sóc hoa viên, bình thường ngươi cứ ở trong này, không được chạy loạn biết không? Tính tình lão cha có chút kỳ cục nhưng tuyệt đối là người tốt, ngươi ở cùng hắn là an toàn nhất.” Kì Na nói xong liền dắt Nhan Tử Kì tới trước cửa phòng lão cha.

Cửa phòng được mở ra từ bên trong, khi nhìn thấy hình dáng người vừa mở cửa, Nhan Tử Kì nhịn không được, phốc một tiếng bật cười….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương