Thú Sủng
-
Chương 47: Mong muốn về nhà
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt hắn đã ở tinh cầu này hơn nửa năm, nhớ lại ngày đó mơ màng bị nắm tới đây, trong lòng Nhan Tử Kì có muôn vàn cảm khái, đột nhiên bị bắt đến một thế giới xa lạ, gặp gỡ những chủng tộc xa lạ, đối mặt với những chuyện xa lạ, có thể tiếp tục sinh tồn là vấn đề khó khăn nhất.
Sau đó lại gặp gỡ Lan Nô Triết, gặp Hạ Tạp Áo, gặp lão cha, gặp Lan Nô Tu Đốn….. Nhan Tử Kì không thể không thừa nhận, so với những người không thể tự chủ được cuộc sống của mình bị dưỡng thành béo tròn, hắn đã quá may mắn, có thể nghe cũng có thể nói, cũng không béo thành quả cầu, giờ phút này lại có thể quay về địa cầu.
Nhìn phi thuyền khổng lồ trước mặt, hốc mắt Nhan Tử Kì không kiềm chế được bắt đầu ửng đỏ, tuy lưu lạc tha hương đã một thời gian dài nhưng may mắn có được cơ hội quay trở về địa cầu, không cần chết ở nơi tha hương……..
Bởi vì muốn đưa tiễn nên hiếm khi mới thấy lão cha rời khỏi trang viên, theo hắn tới căn cứ đặt phi thuyền, càng khó có dịp bình tĩnh đứng bên cạnh Lam Đặc như thế, chính là ông vẫn cách xa Lam Đặc một khoảng cách nhất định.
Tính tình Lam Đặc hôm nay cũng không tồi nên cũng không đi so đo với vẻ mất tự nhiên của lão cha, chỉ khẽ nói với Nhan Tử Kì: “Phát ngốc cái gì vậy? Ngươi lên phi thuyền trước đi, chủ tử sẽ tới ngay bây giờ.”
Nhan Tử Kì chớp mắt mấy cái, lo lắng nói: “Nạp Tây vương cố tình gọi y tiến cung ngay lúc này, không phải có chuyện xấu đi.” Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu gió đông, hắn thực sự lo lắng cơn gió đông Lan Nô Tu Đốn này sau khi tiến cung sẽ biến thành gió tây bắc, thế là xong đời.
Lam Đặc lắc nhẹ đầu: “Cho tới bây giờ chỉ có chủ tử chi phối suy nghĩ người khác, tuyệt đối không có ai có thể làm y lung lay quyết định, yên tâm đi.”
“Hy vọng như thế.” Nhan Tử Kì hít một hơi, nhìn lão cha, nhìn Lam Đặc, vẫn có chút lo lắng đi tới bên người lão cha, dặn dò: “Lão cha, ngươi có khúc mắc gì với quản gia Lam Đặc thì cứ nói ra rồi hảo hảo giải quyết, cứ dấu trong lòng như vậy cũng không phải biện pháp tốt.”
Lão cha trừng hai mắt, hai hàng chân mày dựng thẳng lên, tức giận rống một hơi: “Xú tiểu tử, đi thì đi đi, còn quản chuyện của ta, ngươi còn non lắm.”
“Được được được, ta là cây cỏ non.” Nhan Tử Kì cười hề hề tùy ý lão cha mắng: “Lão cha, ngươi phải bảo trọng nha.”
“Tiểu tử thối, sao lại dùng bộ dạng như sắp chết tới nơi nói chuyện với ta, không phải sẽ quay lại sao, cũng không phải sinh ly tử biệt.” Lão cha nói xong câu cuối, tức giận quay đầu đi.
Trong nháy mắt ông quay đi, Nhan Tử Kì tinh mắt nhìn thấy hốc mắt lão cha đỏ ửng, đúng là lão nhân khó chịu mà.
Đang lúc bọn họ không biết nên nói gì thì một tiếng rống to phát ra từ phía chân trời, mọi người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một con dực thú trắng toát đang bay lượn trên không trung, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đáp xuống, lúc tiếp cận mặt đất, đôi cánh khổng lồ quạt vài cái sau đó liền uy phong đứng thẳng trước mặt mọi người.
Lan Nô Tu Đốn từ trên lưng dực thú trắng nhảy xuống, Nhan Tử Kì vội vàng chạy tới: “Gọi ngươi vào hoàng cung gấp như vậy, có chuyện gì sao?”
Lan Nô Tu Đốn cúi đầu nhìn biểu tình lo lắng của tiểu tử kia, nâng tay lên xoa nhẹ lên mái tóc đen mềm mại bị gió làm rối loạn, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì.”
Trái tim đang thắt chặt của Nhan Tử Kì lúc này mới thả lỏng.
“Nếu không có việc gì thì xuất phát sớm chút đi.” Lam Đặc bước tới thản nhiên nói.
Lan Nô Tu Đốn cũng không nói nhiều, vừa kéo Nhan Tử Kì đi về phía phi thuyền vừa thấp giọng dặn dò Lam Đặc: “Chú ý đám lão nhân trong tộc và hành động của Lý Đức.”
Lam Đặc có chút lắp bắp: “Chẳng lẽ nhóm lão nhân bắt đầu hành động rồi?” Cho tới nay, nhóm lão nhân rất kiêng kị thế lực của chủ tử, luôn cố gắng làm suy yếu lực lượng của Lan Nô Tu Đốn, chẳng lẽ bọn họ định nhân cơ hội chủ tử và vương xích mích, muốn đụng tay đụng chân.”
Lan Nô Tu Đốn lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa có.”
“Vậy lần này ngươi đi xa, có vẻ không ổn.” Lam Đặc nhíu mày.
Lan Nô Tu Đốn mỉm cười đầy nguy hiểm: “Ta không đi, bọn họ sao dám hành động? Ngươi chờ xem kịch vui đi.”
Lam Đặc nhất thời ngộ ra, không khỏi nhíu mi lạnh lùng mỉm cười: “Vậy cầu chúc chủ tử đi địa cầu thắng lợi trở về.” Còn về phần cái gì trở lại thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Ân, nhân cơ hội không có ai chạy tới giành người, ngươi cũng nên nắm lấy mà giải quyết tốt vấn đề của mình đi.” Lan Nô Tu Đốn nói xong liền kéo tay Nhan Tử Kì lên phi thuyền.
Nhan Tử Kì lên phi thuyền mới phát hiện chiếc này không phải chiếc mình từng ngồi qua, chiếc này lớn hơn, xa hoa hơn nhiều.
Nhan Tử Kì yên lặng liếc nhìn Lan Nô Tu Đốn, nhìn thế nào cũng ra bộ mặt của một nhà tư bản!
“Phải mất bao lâu mới tới địa cầu?” Nhan Tử Kì tò mò hỏi y.
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày suy nghĩ một chút nói: “Không xa, ngủ một giấc sẽ tới.”
“Gần như vậy sao?” Nhan Tử Kì có chút giật mình, sau đó nhớ lại lúc mình tới đây cũng đang mơ mơ màng màng ngủ, vì thế cũng không típ tục hỏi vấn đề này nữa.
Lại đột nhiên nghe Lan Nô Tu Đốn hỏi: “Ngươi nhớ rõ ngày mình rời đi không?”
Tuy rằng đã qua hơn nửa năm nhưng ngày đó Nhan Tử Kì không thể nào quên được, không cần suy nghĩ liền nói ra.
Lan Nô Tu Đốn ngoắc một nhân viên công tác đến, phân phó vài câu sau đó cho anh ta lui ra, chính mình tùy tay cầm một tập tư liệu xem xét.
Nghĩ tới chuyện mình sắp quay về địa cầu Nhan Tử Kì không thể khống chế được kích động trong lòng, liền giống như một con khỉ, ngồi không xong mà đứng cũng không được, không khỏi háo hức chạy tới cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã rời khỏi tinh cầu Nạp Tây, từ xa nhìn lại, nó là một tinh cầu xanh nhạt vô cùng bắt mắt, Nhan Tử Kì lẳng lặng nhìn một hồi mới rút ra kết luận, một màu xanh thật là đẹp.
Vũ trụ vô biên, khắp nơi điểm xuyến bởi các vì sao, cảnh vật xung quanh giống hệt như nhau vì thế dù phi thuyền đi với tốc độ rất nhanh nhưng có cảm giác nó đang đứng yên một chỗ.
“Tiểu tử, lại đây.”
Ngay lúc Nhan Tử Kì ngắm nhìn phong cảnh đến phát ngốc lại nghe thấy âm thanh của Lan Nô Tu Đốn gọi mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Lan Nô Tu Đốn đưa tay ngoắc hắn, mà bên cạnh y còn có một người không biết tới từ khi nào.
Nhan Tử Kì có chút kỳ lạ đi qua liền nhìn thấy tay người kia đang cầm ống chích.
“Làm gì vậy?” Nhan Tử Kì nhíu mày hỏi Lan Nô Tu Đốn.
“Ngủ.” Lan Nô Tu Đốn đơn giản trả lời.
Nhan Tử Kì lập tức nhớ tới lúc mình bị nhập cư trái phép tới đây, tình trạng mơ màng đó rất khó chịu liền vội vàng nói: “Ta không cần chích.”
Lan Nô Tu Đốn gian tà liếc mắt, nụ cười thản nhiên hiện ra: “Sợ đau?”
Nhan Tử Kì hỏi thẳng: “Cái này chích vào có phải làm người ta tiến vào tình trạng hôn mê không? Ta không thích cảm giác này.”
Lan Nô Tu Đốn vươn tay kéo hắn ôm vào ngực: “Không có gì, chỉ làm ngươi ngủ sâu một chút.”
Nhan Tử Kì giương mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn, y cũng nhìn lại hắn, hai người nhìn nhau một hồi, Nhan Tử Kì rốt cuộc giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ thở dài, yên lặng đưa tay ra.
Vì thế, suốt chặn đường liền ngủ mê mệt…….
Nhan Tử Kì trở mình trên lớp chăn nệm mềm mại, hương vị quen thuộc làm hắn nhợt nhạt mỉm cười.
Đột nhiên từ đầu giường truyền tới âm thanh báo thức inh ỏi, làm người trên giường thoát khỏi mộng đẹp, Nhan Tử Kì nhíu mày, vươn tay ra khỏi lớp chăn chuẩn xác ấn vào nút làm âm thanh báo thức ngừng lại, vì thế phòng ngủ một lần nữa khôi phục không khí thanh tĩnh.
Mơ hồ Nhan Tử Kì định xoay người ngủ tiếp nhưng trong mông lung hắn chợt nhớ ra điều gì đó làm hắn bật người nhảy lên như đạn bắn.
Trợn mắt , ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào phòng làm hắn không chịu được phải nheo mắt lại, tầm mắt quét một vòng khắp phòng, mọi thứ vô cùng quen thuộc làm hắn phải trợn mắt há mồm.
Hắn đã trở lại?
Căn phòng vẫn như lúc hắn rời đi, sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà không có một hạt bụi.
Không có bụi? Không thể nào, hắn đã đi hơn nửa năm, cho dù không bị bụi bặm bao phủ thì cũng nên có chút bụi trên sàn nhà chứ, sao lại giống hệt như lúc hắn đi là thế nào?
Nhan Tử Kì khó hiểu nhìn lại căn phòng một lượt, cảnh vật trước mắt rõ ràng hệt như nửa năm trước…….
Này rốt cuộc là sao a! ! !
Nhan Tử Kì bắt đầu cào tóc mình, lập tức nghĩ ra một chuyện: Lan Nô Tu Đốn đâu?
Nghĩ như vậy Nhan Tử Kì nhanh chóng leo xuống giường, vội vàng chạy ra mở cửa phòng, liếc mắt quét khắp nơi liền nhìn thấy một nam nhân có mái tóc thật dài đang thản nhiên ngồi xem báo trên sô pha.
Không biết vì sao khi nhìn thấy bóng dáng này, Nhan Tử Kì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu không phải có sự tồn tại của nam nhân này nhắc nhở, hắn nhất định nghĩ những chuyện ở Nạp Tây đại lục chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhan Tử Kì đi tới ngồi xuống bên cạnh người này, chằm chằm nhìn nửa mặt người kia, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, mặc kệ đã xem bao nhiêu lần vẫn cảm thấy vô cùng kinh diễm.
“Sao lại như vậy?”
Lan Nô Tu Đốn dời tầm mắt từ quyển tạp chí sang gương mặt Nhan Tử Kì, xếch đôi mắt cực đẹp tươi cười: “Cái gì như vậy?”
“Sao lại trở lại nửa năm trước?”
“Ngươi không hy vọng trở lại nửa năm trước sao?” Lan Nô Tu Đốn hỏi lại hắn.
“Không phải, ý ta là các ngươi lại có thể xuyên thời gian!”
“Nga.” Lan Nô Tu Đốn gật đầu: “Tuy pháp luật không cho phép, nhưng có vài phi thuyền có chức năng này.”
Nhan Tử Kì trầm mặt một hồi bất ngờ tươi cười nói: “Dù sao, cám ơn ngươi.”
Lan Nô Tu Đốn đột nhiên buông tờ báo xuống, đứng dậy đi về phía cửa sổ, không hài lòng nói: “Đây là nơi ngươi ngày đêm muốn về sao?”
Nhan Tử Kì không biết vì sao y lại hỏi như vậy liền ngây ngốc gật đầu.
“Không khí nơi này 50% là chất thải.” Lan Nô Tu Đốn khinh thường nói.
Nhan Tử Kì trợn mắt, bất mãn nói: “Bị ô nhiễm thì đúng nhưng tới 50% thì quá khoa trương đi!”
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày rời khỏi cửa sổ, giống như đứng lâu ở đó sẽ bị nhiễm độc: “Lúc bắt đầu tiến vào tầng khí quyển ta đã định quay đầu phi thuyền trở về, nơi này thật sự giống như một đống rác.”
Nghe thấy y nói như vậy, Nhan Tử Kì đứng ngồi không yên, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Lan Nô Tu Đốn nói: “Không cho phép ngươi vũ nhục địa cầu như vậy, nơi này dù có lạc hậu một chút nhưng cũng là cố hương của ta, nếu ngươi không thích có thể rời đi, không ai giữ ngươi.”
Lan Nô Tu Đốn nhìn bộ dạng Nhan Tử Kì thở phì phì, dục vọng trong lòng bất chợt bùng lên mãnh liệt làm y trở tay không kịp, không khỏi mím môi, nhíu mày nói: “Thật có lỗi, ta không nên nói về địa cầu của ngươi như vậy.”
Nhan Tử Kì trợn mắt há hốc, thầm nghĩ, người này không phải lúc nào cũng cao ngạo sao? Hóa ra cũng còn biết áy náy!
Vừa định nói vài câu trấn an, cả người đã bị Lan Nô Tu Đốn ôm lấy trực tiếp lôi vào phòng trong, Nhan Tử Kì nhìn thấy dục vọng bốc cao trong mắt đối phương, không khỏi giãy dụa nói: “Ta…..ta còn chưa đánh răng!”
Về phần hắn có kịp đi đánh răng hay không, kia đã là chuyện sau đó!
Sau đó lại gặp gỡ Lan Nô Triết, gặp Hạ Tạp Áo, gặp lão cha, gặp Lan Nô Tu Đốn….. Nhan Tử Kì không thể không thừa nhận, so với những người không thể tự chủ được cuộc sống của mình bị dưỡng thành béo tròn, hắn đã quá may mắn, có thể nghe cũng có thể nói, cũng không béo thành quả cầu, giờ phút này lại có thể quay về địa cầu.
Nhìn phi thuyền khổng lồ trước mặt, hốc mắt Nhan Tử Kì không kiềm chế được bắt đầu ửng đỏ, tuy lưu lạc tha hương đã một thời gian dài nhưng may mắn có được cơ hội quay trở về địa cầu, không cần chết ở nơi tha hương……..
Bởi vì muốn đưa tiễn nên hiếm khi mới thấy lão cha rời khỏi trang viên, theo hắn tới căn cứ đặt phi thuyền, càng khó có dịp bình tĩnh đứng bên cạnh Lam Đặc như thế, chính là ông vẫn cách xa Lam Đặc một khoảng cách nhất định.
Tính tình Lam Đặc hôm nay cũng không tồi nên cũng không đi so đo với vẻ mất tự nhiên của lão cha, chỉ khẽ nói với Nhan Tử Kì: “Phát ngốc cái gì vậy? Ngươi lên phi thuyền trước đi, chủ tử sẽ tới ngay bây giờ.”
Nhan Tử Kì chớp mắt mấy cái, lo lắng nói: “Nạp Tây vương cố tình gọi y tiến cung ngay lúc này, không phải có chuyện xấu đi.” Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu gió đông, hắn thực sự lo lắng cơn gió đông Lan Nô Tu Đốn này sau khi tiến cung sẽ biến thành gió tây bắc, thế là xong đời.
Lam Đặc lắc nhẹ đầu: “Cho tới bây giờ chỉ có chủ tử chi phối suy nghĩ người khác, tuyệt đối không có ai có thể làm y lung lay quyết định, yên tâm đi.”
“Hy vọng như thế.” Nhan Tử Kì hít một hơi, nhìn lão cha, nhìn Lam Đặc, vẫn có chút lo lắng đi tới bên người lão cha, dặn dò: “Lão cha, ngươi có khúc mắc gì với quản gia Lam Đặc thì cứ nói ra rồi hảo hảo giải quyết, cứ dấu trong lòng như vậy cũng không phải biện pháp tốt.”
Lão cha trừng hai mắt, hai hàng chân mày dựng thẳng lên, tức giận rống một hơi: “Xú tiểu tử, đi thì đi đi, còn quản chuyện của ta, ngươi còn non lắm.”
“Được được được, ta là cây cỏ non.” Nhan Tử Kì cười hề hề tùy ý lão cha mắng: “Lão cha, ngươi phải bảo trọng nha.”
“Tiểu tử thối, sao lại dùng bộ dạng như sắp chết tới nơi nói chuyện với ta, không phải sẽ quay lại sao, cũng không phải sinh ly tử biệt.” Lão cha nói xong câu cuối, tức giận quay đầu đi.
Trong nháy mắt ông quay đi, Nhan Tử Kì tinh mắt nhìn thấy hốc mắt lão cha đỏ ửng, đúng là lão nhân khó chịu mà.
Đang lúc bọn họ không biết nên nói gì thì một tiếng rống to phát ra từ phía chân trời, mọi người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một con dực thú trắng toát đang bay lượn trên không trung, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đáp xuống, lúc tiếp cận mặt đất, đôi cánh khổng lồ quạt vài cái sau đó liền uy phong đứng thẳng trước mặt mọi người.
Lan Nô Tu Đốn từ trên lưng dực thú trắng nhảy xuống, Nhan Tử Kì vội vàng chạy tới: “Gọi ngươi vào hoàng cung gấp như vậy, có chuyện gì sao?”
Lan Nô Tu Đốn cúi đầu nhìn biểu tình lo lắng của tiểu tử kia, nâng tay lên xoa nhẹ lên mái tóc đen mềm mại bị gió làm rối loạn, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì.”
Trái tim đang thắt chặt của Nhan Tử Kì lúc này mới thả lỏng.
“Nếu không có việc gì thì xuất phát sớm chút đi.” Lam Đặc bước tới thản nhiên nói.
Lan Nô Tu Đốn cũng không nói nhiều, vừa kéo Nhan Tử Kì đi về phía phi thuyền vừa thấp giọng dặn dò Lam Đặc: “Chú ý đám lão nhân trong tộc và hành động của Lý Đức.”
Lam Đặc có chút lắp bắp: “Chẳng lẽ nhóm lão nhân bắt đầu hành động rồi?” Cho tới nay, nhóm lão nhân rất kiêng kị thế lực của chủ tử, luôn cố gắng làm suy yếu lực lượng của Lan Nô Tu Đốn, chẳng lẽ bọn họ định nhân cơ hội chủ tử và vương xích mích, muốn đụng tay đụng chân.”
Lan Nô Tu Đốn lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa có.”
“Vậy lần này ngươi đi xa, có vẻ không ổn.” Lam Đặc nhíu mày.
Lan Nô Tu Đốn mỉm cười đầy nguy hiểm: “Ta không đi, bọn họ sao dám hành động? Ngươi chờ xem kịch vui đi.”
Lam Đặc nhất thời ngộ ra, không khỏi nhíu mi lạnh lùng mỉm cười: “Vậy cầu chúc chủ tử đi địa cầu thắng lợi trở về.” Còn về phần cái gì trở lại thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Ân, nhân cơ hội không có ai chạy tới giành người, ngươi cũng nên nắm lấy mà giải quyết tốt vấn đề của mình đi.” Lan Nô Tu Đốn nói xong liền kéo tay Nhan Tử Kì lên phi thuyền.
Nhan Tử Kì lên phi thuyền mới phát hiện chiếc này không phải chiếc mình từng ngồi qua, chiếc này lớn hơn, xa hoa hơn nhiều.
Nhan Tử Kì yên lặng liếc nhìn Lan Nô Tu Đốn, nhìn thế nào cũng ra bộ mặt của một nhà tư bản!
“Phải mất bao lâu mới tới địa cầu?” Nhan Tử Kì tò mò hỏi y.
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày suy nghĩ một chút nói: “Không xa, ngủ một giấc sẽ tới.”
“Gần như vậy sao?” Nhan Tử Kì có chút giật mình, sau đó nhớ lại lúc mình tới đây cũng đang mơ mơ màng màng ngủ, vì thế cũng không típ tục hỏi vấn đề này nữa.
Lại đột nhiên nghe Lan Nô Tu Đốn hỏi: “Ngươi nhớ rõ ngày mình rời đi không?”
Tuy rằng đã qua hơn nửa năm nhưng ngày đó Nhan Tử Kì không thể nào quên được, không cần suy nghĩ liền nói ra.
Lan Nô Tu Đốn ngoắc một nhân viên công tác đến, phân phó vài câu sau đó cho anh ta lui ra, chính mình tùy tay cầm một tập tư liệu xem xét.
Nghĩ tới chuyện mình sắp quay về địa cầu Nhan Tử Kì không thể khống chế được kích động trong lòng, liền giống như một con khỉ, ngồi không xong mà đứng cũng không được, không khỏi háo hức chạy tới cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã rời khỏi tinh cầu Nạp Tây, từ xa nhìn lại, nó là một tinh cầu xanh nhạt vô cùng bắt mắt, Nhan Tử Kì lẳng lặng nhìn một hồi mới rút ra kết luận, một màu xanh thật là đẹp.
Vũ trụ vô biên, khắp nơi điểm xuyến bởi các vì sao, cảnh vật xung quanh giống hệt như nhau vì thế dù phi thuyền đi với tốc độ rất nhanh nhưng có cảm giác nó đang đứng yên một chỗ.
“Tiểu tử, lại đây.”
Ngay lúc Nhan Tử Kì ngắm nhìn phong cảnh đến phát ngốc lại nghe thấy âm thanh của Lan Nô Tu Đốn gọi mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Lan Nô Tu Đốn đưa tay ngoắc hắn, mà bên cạnh y còn có một người không biết tới từ khi nào.
Nhan Tử Kì có chút kỳ lạ đi qua liền nhìn thấy tay người kia đang cầm ống chích.
“Làm gì vậy?” Nhan Tử Kì nhíu mày hỏi Lan Nô Tu Đốn.
“Ngủ.” Lan Nô Tu Đốn đơn giản trả lời.
Nhan Tử Kì lập tức nhớ tới lúc mình bị nhập cư trái phép tới đây, tình trạng mơ màng đó rất khó chịu liền vội vàng nói: “Ta không cần chích.”
Lan Nô Tu Đốn gian tà liếc mắt, nụ cười thản nhiên hiện ra: “Sợ đau?”
Nhan Tử Kì hỏi thẳng: “Cái này chích vào có phải làm người ta tiến vào tình trạng hôn mê không? Ta không thích cảm giác này.”
Lan Nô Tu Đốn vươn tay kéo hắn ôm vào ngực: “Không có gì, chỉ làm ngươi ngủ sâu một chút.”
Nhan Tử Kì giương mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn, y cũng nhìn lại hắn, hai người nhìn nhau một hồi, Nhan Tử Kì rốt cuộc giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ thở dài, yên lặng đưa tay ra.
Vì thế, suốt chặn đường liền ngủ mê mệt…….
Nhan Tử Kì trở mình trên lớp chăn nệm mềm mại, hương vị quen thuộc làm hắn nhợt nhạt mỉm cười.
Đột nhiên từ đầu giường truyền tới âm thanh báo thức inh ỏi, làm người trên giường thoát khỏi mộng đẹp, Nhan Tử Kì nhíu mày, vươn tay ra khỏi lớp chăn chuẩn xác ấn vào nút làm âm thanh báo thức ngừng lại, vì thế phòng ngủ một lần nữa khôi phục không khí thanh tĩnh.
Mơ hồ Nhan Tử Kì định xoay người ngủ tiếp nhưng trong mông lung hắn chợt nhớ ra điều gì đó làm hắn bật người nhảy lên như đạn bắn.
Trợn mắt , ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào phòng làm hắn không chịu được phải nheo mắt lại, tầm mắt quét một vòng khắp phòng, mọi thứ vô cùng quen thuộc làm hắn phải trợn mắt há mồm.
Hắn đã trở lại?
Căn phòng vẫn như lúc hắn rời đi, sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà không có một hạt bụi.
Không có bụi? Không thể nào, hắn đã đi hơn nửa năm, cho dù không bị bụi bặm bao phủ thì cũng nên có chút bụi trên sàn nhà chứ, sao lại giống hệt như lúc hắn đi là thế nào?
Nhan Tử Kì khó hiểu nhìn lại căn phòng một lượt, cảnh vật trước mắt rõ ràng hệt như nửa năm trước…….
Này rốt cuộc là sao a! ! !
Nhan Tử Kì bắt đầu cào tóc mình, lập tức nghĩ ra một chuyện: Lan Nô Tu Đốn đâu?
Nghĩ như vậy Nhan Tử Kì nhanh chóng leo xuống giường, vội vàng chạy ra mở cửa phòng, liếc mắt quét khắp nơi liền nhìn thấy một nam nhân có mái tóc thật dài đang thản nhiên ngồi xem báo trên sô pha.
Không biết vì sao khi nhìn thấy bóng dáng này, Nhan Tử Kì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu không phải có sự tồn tại của nam nhân này nhắc nhở, hắn nhất định nghĩ những chuyện ở Nạp Tây đại lục chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhan Tử Kì đi tới ngồi xuống bên cạnh người này, chằm chằm nhìn nửa mặt người kia, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, mặc kệ đã xem bao nhiêu lần vẫn cảm thấy vô cùng kinh diễm.
“Sao lại như vậy?”
Lan Nô Tu Đốn dời tầm mắt từ quyển tạp chí sang gương mặt Nhan Tử Kì, xếch đôi mắt cực đẹp tươi cười: “Cái gì như vậy?”
“Sao lại trở lại nửa năm trước?”
“Ngươi không hy vọng trở lại nửa năm trước sao?” Lan Nô Tu Đốn hỏi lại hắn.
“Không phải, ý ta là các ngươi lại có thể xuyên thời gian!”
“Nga.” Lan Nô Tu Đốn gật đầu: “Tuy pháp luật không cho phép, nhưng có vài phi thuyền có chức năng này.”
Nhan Tử Kì trầm mặt một hồi bất ngờ tươi cười nói: “Dù sao, cám ơn ngươi.”
Lan Nô Tu Đốn đột nhiên buông tờ báo xuống, đứng dậy đi về phía cửa sổ, không hài lòng nói: “Đây là nơi ngươi ngày đêm muốn về sao?”
Nhan Tử Kì không biết vì sao y lại hỏi như vậy liền ngây ngốc gật đầu.
“Không khí nơi này 50% là chất thải.” Lan Nô Tu Đốn khinh thường nói.
Nhan Tử Kì trợn mắt, bất mãn nói: “Bị ô nhiễm thì đúng nhưng tới 50% thì quá khoa trương đi!”
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày rời khỏi cửa sổ, giống như đứng lâu ở đó sẽ bị nhiễm độc: “Lúc bắt đầu tiến vào tầng khí quyển ta đã định quay đầu phi thuyền trở về, nơi này thật sự giống như một đống rác.”
Nghe thấy y nói như vậy, Nhan Tử Kì đứng ngồi không yên, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Lan Nô Tu Đốn nói: “Không cho phép ngươi vũ nhục địa cầu như vậy, nơi này dù có lạc hậu một chút nhưng cũng là cố hương của ta, nếu ngươi không thích có thể rời đi, không ai giữ ngươi.”
Lan Nô Tu Đốn nhìn bộ dạng Nhan Tử Kì thở phì phì, dục vọng trong lòng bất chợt bùng lên mãnh liệt làm y trở tay không kịp, không khỏi mím môi, nhíu mày nói: “Thật có lỗi, ta không nên nói về địa cầu của ngươi như vậy.”
Nhan Tử Kì trợn mắt há hốc, thầm nghĩ, người này không phải lúc nào cũng cao ngạo sao? Hóa ra cũng còn biết áy náy!
Vừa định nói vài câu trấn an, cả người đã bị Lan Nô Tu Đốn ôm lấy trực tiếp lôi vào phòng trong, Nhan Tử Kì nhìn thấy dục vọng bốc cao trong mắt đối phương, không khỏi giãy dụa nói: “Ta…..ta còn chưa đánh răng!”
Về phần hắn có kịp đi đánh răng hay không, kia đã là chuyện sau đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook