Thú Sủng
Chương 44: Tâm tình tiểu sủng

Tuy nói là Lan Nô Tu Đốn vì hắn mới làm ra sự tình này, nhưng hành động này vẫn đánh mạnh vào tâm lý hắn, hắn biết Lan Nô Tu Đốn đối xử với mình rất tốt nhưng liệu nó có thể duy trì được bao lâu?

Chính mình vẫn luôn khao khát trở về địa cầu để tiếp tục sự nghiệp vũ đạo, cho dù không thể lên sân khấu nữa, dạy khiêu vũ cũng là lý tưởng của hắn, chẳng lẽ vì Lan Nô Tu Đốn đối xử tốt với mình mà hắn nên ở lại đây chung sống với thú nhân sao? Tuy rằng gả cho một thú nhân cũng không sai biệt lắm, nhưng nếu suy nghĩ theo hướng đối phương tùy thời có thể hóa thân thành dã thú thì chút vấn đề ấy lại đặc biệt trầm trọng.

Sau một màn ở cửa hàng châu báu, tâm tình Nhan Tử Kì lập tức xuống dốc trầm trọng nên năn nỉ Lan Nô Tu Đốn dắt mình trở về, tâm tình không tốt không phải vì bị dọa sợ mà trong nháy mắt kia hắn chợt nhận ra  mình lại yêu thích sự lãnh khốc và những hành vi tàn bạo như thế của y, vừa nghĩ lại thôi đã làm hắn sợ đến mất cả hồn vía……

Nhan Tử Kì cảm thấy việc cần thiết nhất bây giờ chính là né xa Lan Nô Tu Đốn một chút, tìm một góc yên tĩnh, hảo hảo suy nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là ảo giác, có lẽ vì ở bên cạnh Lan Nô Tu Đốn một thời gian nên tâm lý đã sinh ra tính ỷ lại, chứ bản thân không phải thực sự yêu thích y.

Trở lại trang viên, Nhan Tử Kì cũng không thèm để ý tới sắc mặt Lan Nô Tu Đốn có bao nhiêu khó coi, liền trực tiếp lao về hậu hoa viên.

Lam Đặc nhìn tiểu nhân loại nhanh chóng lủi mất, lại nhìn chủ tử đã sắp đông thành băng đá, không sợ chết hỏi: “Ngươi lại làm gì hắn a?”

Lan Nô Tu Đốn trừng mắt liếc Lam Đặc, ngắn gọn trả lời ông một chữ: “Hừ.”

Nhìn bóng dáng chủ tử trên hành lang dài, Lam Đặc sờ sờ mũi, trong lòng ai oán nghĩ: người trong trang viên này, quả thực không có ai bình thường!

Lão cha đang ngồi ở cửa, nhàn nhã uống trà lài, trên bàn sát bên còn đặt một mâm bánh kem, hiển nhiên buổi trà chiều của ông vô cùng thoải mái.

Lão cha vừa uống được một ngụm trà, bóng dáng Nhan Tử Kì như một cơn lốc lao vào trong nhà gỗ, lão cha nhướng mày, ánh mắt tập trung vào nước trà có màu hồng nhạt, chất lỏng trong chén bị lực cánh tay tác động  nhẹ nhàng tạo thành những vòng gợn nước.

Tựa như thông suốt chuyện gì, lão cha thổi nhẹ ly trà, tiếp tục nhàn nhã nhấp nháp trà lài ông yêu thích nhất, mà bóng đen vừa rồi chợt lóe qua ông xem như là một gợn mây vô tình lướt qua.

Nhan Tử Kì tiến vào phòng trong, tùy tiện vất áo khoác sau đó leo lên giường, nằm thẳng, mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, một hồi lại vô lực thở dài, kéo chăn qua trùm kín đầu mình, thầm muốn tự làm ngộp chính mình để quên hết mọi chuyện cho xong.

Thời gian ăn cơm chiều, lão cha dọn xong phần cơm cho hai người lên chiếc bàn nhỏ, đang nghĩ nghĩ xem có nên đi gọi hắn không thì Nhan Tử Kì đã vác bộ mặt uể oải từ phòng nhỏ đi ra, bộ dáng hữu khí vô lực kia chỉ kém ngã ụp xuống mặt đất mà ngất đi.

Chờ hắn chậm chạp lếch tới bàn ăn, lão cha mới mở miệng hỏi: “Chủ tử làm gì ngươi?” Nếu Lam Đặc có thể nghe được lão cha hỏi câu này nhất định sẽ cảm khái hai người họ có suy nghĩ liên thông, hỏi một cái liền đề cập tới chung một vấn đề.

Nhan Tử Kì tóm lấy một miếng thịt cắn một ngụm, nuốt xong mới nói: “Y không làm gì cả, chỉ là tâm tình ta không được tốt.”

Lão cha liếc nhìn hắn một chút, không hỏi thêm gì nữa bắt đầu ăn cơm, tiếp đó hai người cũng không nói chuyện, mãi đến khi lão cha ăn cơm xong mới miễn cưỡng hỏi một câu: “Tiểu tử ngươi có phải đang yêu không?”

Nhan Tử Kì đang uống nước, nghe thấy lão cha hỏi như vậy liền không khách khí phun sạch ngụm nước trong miệng ra ngoài, đôi mắt trừng to như cặp chuông đồng: “Lão cha, ngươi nói bừa cái gì a! Ai nói yêu, ai yêu chứ! Ta có điên mới cùng dã thú kia nói chuyện yêu đương!”

Lão cha tùy ý quan sát hắn, liếc một cái khinh thường nói: “Ta còn chưa nói ngươi yêu đương với ai, ngươi đã giật mình nhận tội làm chi? Hơn nữa, cái tên ‘dã thú’ ngươi nói không phải là chủ tử đi.”

Nhan Tử Kì bị lão cha hỏi đến ngây ngẩn cả người, lập tức đưa tay lên điên cuồng vò tóc giống như mái tóc kia có thâm thù đại hận với hắn không bằng.

“Lão cha, ta muốn rời khỏi trang viên, ta muốn về địa cầu.”

Suy nghĩ suốt một buổi chiều, Nhan Tử Kì để suy nghĩ của mình xuôi theo trước kia, nghĩ đi nghĩ lại quả thực chính mình dường như đã thực sự động tình với dã thú kia, từ sợ hãi, đến tiếp nhận, đến thói quen, tâm tình mình bất tri bất giác đã thay đổi đến mức chính mình cũng không nhận ra.

Chỉ cần nghĩ tới điểm này Nhan Tử Kì đã muốn tự phỉ nhổ chính mình, từ trước đến nay hắn luôn cho mình là một người cẩn thận, trăm triệu không thể nào ngờ chính mình trong vấn đề tình cảm lại trì độn như vậy……, chẳng lẽ trước kia nói chuyện yêu đương quá ít nên khiếm khuyết kinh nghiệm sao?

“Chuyện này ngươi hãy nói với chủ tử đi.” Lão cha trở mình cười nhạo một tiếng, đối với ý tưởng khờ dại này của hắn không thèm đánh giá chút nào, lúc trước ông đã cảnh cáo rồi mà hắn đâu chịu nghe, giờ mới nghĩ tới chuyện thoát thân thì đã muộn!

“Ngươi nghĩ ta không dám a!” Nhan Tử Kì bật người đứng dậy, làm bộ phải đi ra ngoài.

Lão cha bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ: “Ngươi định đi đâu?”

“Ta bây giờ phải đi tìm chủ tử của ngươi nói chuyện cho rõ ràng!” Nhan Tử Kì có một ngọn lửa đang bùng lên trong lồng ngực, nóng đến khó chịu.

Lão cha dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, thầm nghĩ, đứa nhỏ này không phải nôn nóng đến phát điên rồi chứ?

“Ta khuyên ngươi không cần tùy tiện đi chọc giận chủ tử.”

Cuối cùng Nhan Tử Kì vẫn không dám đi tìm Lan Nô Tu Đốn, ở trong sân bồi lão cha đuổi muỗi một chốc mới quay trở lại phòng.

Bất quá Nhan Tử Kì không đi tìm Lan Nô Tu Đốn thì không có nghĩa là Lan Nô Tu Đốn sẽ không đi tìm hắn, chờ đến khi Nhan Tử Kì vừa nằm xuống Lan Nô Tu Đốn liền xuất hiện trong phòng hắn, bắt người.

Thấy đối phương mang bộ mặt như băng sơn ngàn năm, Nhan Tử Kì đột nhiên nhớ lại ước định giữa mình và y: ban ngày có thể ở hậu hoa viên, buổi tối phải về ngủ trong phòng y.

Nhưng lúc này suy nghĩ hắn vô cùng hoảng loạn, thật sự không muốn nhìn thấy người này a!

“Hôm nay có thể không qua chỗ ngươi không?” Lan Nô Tu Đốn giống như một cỗ máy không hề biết mệt mỏi, tối nào trước khi ngủ cũng phải làm hai hiệp, tuy hắn cũng đã bắt đầu quen với cường độ như vậy nhưng hôm nay quả thực không có tâm tình nào để ứng phó với cỗ máy dã thú này.

Lan Nô Tu Đốn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi nói xem?”

Nhan Tử Kì nhìn y một hồi liền lặng lẽ thở dài, ngoan ngoãn xoay người xuống giường, không chờ hắn đứng vững Lan Nô Tu Đốn đã đưa tay bế hắn lên.

Nhan Tử Kì trừng mắt liếc y một cái nhưng vẫn dựa người vào ngực y, sau khi phát hiện ra tâm tình của mình hắn rất nhạy cảm với bất cứ hành động nào của Lan Nô Tu Đốn, lúc trước còn không cảm nhận được nhưng hiện tại nhìn những hành động của y thấy thế nào cũng như sự sủng nịch dành cho tình nhân.

Nhan Tử Kì, ngươi xong đời rồi, sủng nịch gì chứ! Đừng nói là hai chủng tộc hoàn toàn bất đồng của hai tinh cầu bất đồng, cho dù là cùng là người một tinh cầu thì sao, hai người vẫn là hai nam nhân, thì có ý nghĩa gì? Nhan Tử Kì hắn cư nhiên lại chạy đi luyến ái một người đồng tính ở tinh cầu khác! !

Ở trong trường hợp như vậy, lúc nào nghĩ tới lại cảm thấy buồn bực.

Sau khi bị Lan Nô Tu Đốn mang về phòng, Nhan Tử Kì cởi quần áo sau đó quen thuộc đi về phía phòng tắm sát vách, trước lúc đi còn quay đầu lại nhìn Lan Nô Tu Đốn liếc mắt một chút, cái liếc mắt này mơ hồ biến ảo khôn lường, bao hàm rất nhiều tâm tư làm Lan Nô Tu Đốn không kịp phán đoán.

“Ngươi cũng đến tẩy đi, ta giúp ngươi chà lưng.” Nhan Tử Kì ném lại một câu như vậy rồi đi thẳng vào trong.

Lan Nô Tu Đốn hơi sửng sốt một tí, bất quá nhanh chóng lấy lại tinh thần, tuy rằng trước đó đã tắm qua nhưng vẫn lưu loát cởi sạch quần áo vướng víu trên người sau đó vội vàng bước vào phòng tắm.

Trong màn sương khói lượn lờ, Nhan Tử Kì đang ngồi dựa lưng vào bể, ngửa đầu nhìn y, đôi môi đỏ mọng hé mở, trên làn da có chi chít bọt nước bao phủ, dưới ngọn đèn treo trên tường phát ra quang mang nhàn nhạt, mái tóc đen ướt đẫm bết vào da thịt, hết thảy kết hợp vào một chỗ đánh sâu vào thị giác làm Lan Nô Tu Đốn không thể nhúc nhích.

Nhan Tử Kì thấy y tiến vào liền đứng thẳng dậy, bọt nước theo chuyển động của hắn mà nhiễu xuống phát ra tiếng vang róc rách.

Lan Nô Tu Đốn đi tới bên cạnh ao, từ trên cao nhìn xuống người kia, dục vọng bên dưới đã nhanh chóng dựng thẳng làm cây trụ chống trời.

Nhan Tử Kì liếc mắt nhìn đối phương, nín thở nhìn vật tà ác kia, đêm nào cũng chỉnh hắn tới bán sống bán chết.

Chờ Lan Nô Tu Đốn chậm chạp tiến vào bể, Nhan Tử Kì mới đưa tay cầm bông tắm, đi vòng ra sau lưng y, không nặng không nhẹ giúp y chà lưng, phía sau Lan Nô Tu Đốn rất rộng, đường cong cũng rất đẹp, Nhan Tử Kì đang soát đột nhiên ngừng lại.

Đặt bông tắm qua một bên, thay thế bằng tay mình, từ trên cao đi xuống, chậm rãi vuốt ve, những lúc làm chuyện tình ái Nhan Tử Kì luôn bị động, Lan Nô Tu Đốn muốn hắn mới có một ít hành động đáp lại.

Lúc này lại chủ động sờ lưng Lan Nô Tu Đốn, hành động như vậy làm y hít sâu một hơi, cũng không dám lộn xộn sợ chính mình nếu động một chút, Nhan Tử Kì sẽ rụt tay lại.

Bởi vì không thể nhìn thấy sau lưng nên cảm giác lại dị thường mẫn cảm, lúc đôi tay Nhan Tử Kì dần dần tiến xuống bên dưới, Lan Nô Tu Đốn liền có chút khó khống chế, y muốn quay người lại, áp Nhan Tử Kì xuống bậc thang mà hung hăng xỏ xuyên một trận, nhưng cố hít sâu mấy hơi, y cố gắng nhịn xuống, tiểu tử này hôm nay có chút kỳ quái, để xem hắn muốn làm gì.

Bởi vì thể trạng hai người cách biệt khá lớn, Nhan Tử Kì vốn định từ phía sau chạm vào dục vọng của Lan Nô Tu Đốn nhưng điều kiện không cho phép, chỉ có thể đẩy y nói: “Ngồi lên bậc thang đi.”

Lan Nô Tu Đốn đã muốn hạ quyết tâm quan sát hắn, nghe hắn nói như vậy liền xoay người ngồi xuống, Lan Nô Tu Đốn chọn nấc thang này vừa vặn tới thắt lưng, trong dòng nước trong suốt, cự vật khổng lồ kia ưỡn ngực ngẩng đầu lại đặc biệt nổi trội.

Nhan Tử Kì bước tới gần, cúi đầu nhìn nó, đôi tay chậm rãi duỗi tới, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy, mặc dù ở trong nước nhưng nó vẫn phá lệ nóng bỏng làm Nhan Tử Kì có cảm giác sắp bị bỏng tay.

Trong nháy mắt Nhan Tử Kì chạm tới, Lan Nô Tu Đốn rốt cuộc không nhịn nổi rên lên một tiếng, y thậm chí còn có cảm giác nếu đối phương chà xát vài cái chính mình có lẽ không kiềm được lập tức bắn ra.

Hiển nhiên Nhan Tử Kì phải làm, nhưng cũng không đơn giản chỉ cầm dục vọng y, chỉ thấy hắn hé miệng cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi tiến sát lại gần mặt nước liếm lên cự vật vừa vặn trồi lên khỏi mặt nước kia.

Thân thể Lan Nô Tu Đốn khẽ run sau đó trợn mắt há mồm nhìn Nhan Tử Kì há to miệng ngậm lấy đỉnh đầu dục vọng y…..

Lan Nô Tu Đốn ngửa đầu ra phía sau, trong nháy mắt bị cơn sóng đánh úp.

Ngay lúc đang chìm trong cảm giác vô cùng tuyệt vời liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Nhan Tử Kì: “Lan Nô Tu Đốn, để ta quay về địa cầu đi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương