Thư Sinh Vô Địch Chi Văn Tâm Điêu Long
-
Chương 10
Thanh âm kêu ‘dừng tay’ vừa rồi, tuy không lớn lắm, nhưng chỉ sợ đó là do Thi Văn Tâm dùng toàn lực liều chết hô đi!
Trong lòng đau xót — Long Diễm tiến lên từng bước, một tay ôm lấy thắt lưng Thi Văn Tâm — mặc áo đơn lại không đeo đai lưng, y không biết mặc như vậy sẽ khiến người khác liên tưởng đến cây gậy trúc khoác đại y bằng da hổ? Nhìn xem, giờ hắn ôm y mà khuỷu tay còn dư ra một khoảng trống a.
Hắn đem Thi Văn Tâm gắt gao ôm vào lòng: “Chạy ra đây làm gì? Sao không hảo hảo ngồi ngốc trong xe, chẳng lẽ muốn nhìn ta?”
“Ta... Ta...” Thi Văn Tâm có từ nhưng lại không nói thành câu.
Long Diễm đang làm gì vậy? Đối đầu với kẻ địch mạnh, đao kiếm không có mắt, hắn cư nhiên từ phía sau ôm lấy y thì không tính đi, còn ghé vào bên tai y thổi khí. Hảo, y thừa nhận, khi nói sẽ phải thổi khí, nhưng hắn có thể không cần ghé sát y như thế không?
Y hảo khó chịu, chân đau, tay run rẩy lợi hại, bên tai còn có hơi thở nóng cháy của Long Diễm, thân mình y như nhũn ra.
“Ta phải bảo vệ ngươi!” Dùng sức lắm mới có thể phun ra vài từ, ngẩng cao đầu, y nhất định phải tiếp tục duy trì, “Nam tử hán đại trượng phu, ta....ta cũng muốn bảo vệ gì đó... ”
Lời này vừa nói ra miệng, Thi Văn Tâm liền phát giác hỏng bét rồi, lý trí của y hiện tại bị trái tim thao túng nên vừa nghĩ gì liền nói đó, vốn có những từ không nên nói, dường như bởi vì quá khẩn trương, cho nên y bắt đầu nói hưu nói vượn.
Y không dám nhìn Long Diễm nữa.
Hắn có hay không cười mình? Y chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, có cái bản lĩnh gì mà đòi bảo vệ Long Diễm? Tốt xấu gì trong miệng đối phương Long DIễm chính là ma đầu, trong miệng Long Băng chính là Hỏa Ma đế, hắn cường như vậy, có hay không sẽ châm biếm y không biết tốt xấu? Chính là y không cam lòng ngoan ngoãn bị Long Diễm bảo hộ nha! Y không có vô dụng như vậy, chẳng biết tại sao, y chính là muốn chứng minh điểm này, hy vọng mình đối với Long Diễm cũng có chút ích lợi.
“Tiểu ngốc thư... ”
Long Diễm đột nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên một trận ấm áp.
Bộ dạng bất chấp mọi thứ của tiểu ngốc thư hiện tại, trong lòng sợ là đang suy nghĩ mình có hay không cười y đi! Hắn sao lại có thể cười y? Y cường như vậy, tuy rằng thân thể y rất yếu, nhưng tâm lại vô cùng kiên cường —- y nói phải bạo vệ hắn mà!
Cho tới giờ chưa từng có ai nói qua phải bảo vệ hắn, hắn quá mạnh mẽ, từ khi hắn sinh ra ở Ma Vực, hắn cùng Long Bằng chưa từng gặp qua địch thủ. Nếu là tìm đến mong hắn bảo hộ họ thì có, nhưng nói muốn bảo hộ hắn thì — không ai dám nói như thế.
Nhưng tiểu ngốc thư lại dám làm, y dùng huyết nhục thân thể của chính mình làm lá chắn, thay hắn chắn đao. Y yếu ớt như vậy, yếu đến nỗi chỉ cần một đao thôi liền có thể lấy đi mạng y, nhưng y vẫn cứ chắn trước người hắn.
Tiểu ngốc thư nói mình là một nam tử hán đại trượng phu, cũng muốn bảo vệ gì đó....
Cho dù cười, Long Diễm hắn cũng phải cười chính bản thân mình, cười mình vì câu nói đó của Văn Tâm mà chấn động tận tâm hồn...
“Văn Tâm thư ngốc, nếu không phải hiện tại có nhiều người như vậy, ta thật muốn hảo hảo âu yếm toàn thân ngươi.”
Ngậm lấy thùy tai của Thi Văn Tâm, một tay của Long Diễm vói vào trong áo đơn mỏng manh của Thi Văn Tâm, sờ loạn trên da thịt trơn bóng như tơ lụa kia.
Y thật rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi hắn thật muốn nuốt luôn y vào trong bụng, ngay cả xương cốt cũng không muốn lưu lại cho người khác thấy.
“Ngươi... Ngươi đang làm cái gì...”
Thi Văn Tâm bị câu “âu yếm toàn thân ngươi” của Long Diễm làm sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ lại chính mình đang chắn cho Long Diễm, vì thế liều mạng khống chế chính mình không thèm để tâm đến hàm nghĩa của câu nói kia nữa. Y phải thực hiện lòi hứa của mình, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù y không có chút sức mạnh nào, nhưng vẫn phải che cho hắn. Nhưng Thi Văn Tâm làm sao nghĩ đến Long Diễm trên miệng vừa nói xong bên dưới lại sớm hoạt động tay, sờ sờ cắn cắn, khiến cho thân thể của y quay tới xoay lui, cứ loay hoay không yên dưới lớp y phục rộng, giống như một con cá mãi vẫy vùng trong tấm lưới bạc.
Nhưng khó chịu nhất không phải cái dục vọng bừng bừng phấn chấn của Long Diễm đang không ngừng cọ lên người Thi Văn Tâm, cũng không phải sự vặn vẹo trốn tránh nhưng căn bản trốn không thoát thế công kích nhiệt tình từ Long Diễm của Thi Văn Tâm, mà là đám người chính phái vây xung quanh họ cùng đạo trưởng “Sầu Riêng”.
Xem nhẹ bọn họ thì cũng thôi đi, thế nhưng còn trướng mặt họ mà tình chàng ý thiếp — hôn nhẹ — Long Diễm hé môi, môi của Long Diễm đã sớm từ lỗ tai của Thi Văn Tâm trượt xuống cổ, lưu lại một điểm đỏ ướt át!
Má ơi! Đây là thứ gọi là Ma Tộc sao? Làm cái loại trò khiến người khác cảm thấy thẹn thùng trước mặt bao người mà cũng không chút xấu hổ?
Một đám người đáng thương vây bắt cũng không phải, thả đi cũng không xong, càng không dám dời đi tầm mắt, sợ hai người đùng một cái sẽ biến mất —- nghe nói Ma Tộc am hiểu kỳ môn độn giáp, giỏi nhất là chuyện hư không tiêu thất, vì thế hơn một trăm hai mươi con mắt chỉ có thể trừng trừng nhìn hai cẩu nam nam bọn họ nhiệt tình tán tỉnh lẫn nhau không chút trở ngại....
“Long... Long... A —— nhiều người...”
Thi Văn Tâm bị Long Diễm cuồng hôn đến choáng váng đầu óc, bất quá ý thức được mình đang bị xem là hầu tử bên đường làm xiếc bị bao người vây quanh xem xét, vì thế dùng chút ý chí tàn dư còn lại cố gắng mở miệng, tranh thủ che đi những nơi không nên để cho người khác nhìn đi.
“Nhiều người? Nếu ngươi không muốn bị bọn họ nhìn, ta cam đoan nửa khắc sau tất cả bọn họ sẽ thành người chết!”
Cười lộ ra răng nanh trắng noãn, Long Diễm yêu nhất là bộ dáng Thi Văn Tâm mặt mày đỏ bừng, giống như một đầu kim hoa thử ( ta lên google tìm thì nó hiện ra hình con sóc), đôi má đỏ đến xuất huyết. (chém) “Tiểu ngốc thư, việc này không cần ngươi xen vào, tâm tư muốn bảo hộ ta của ngươi ta nhận, nhưng nếu tiếp tục đánh nhau, ngươi nhiều nhất chỉ có thể thay ta chắn một đao.”
“Nha... Ta không có sợ đau, ít nhất có thể ngăn được hai đao.”
Nhỏ giọng phản bác, Thi Văn Tâm hơi phân thần, lại bị Long Diễm đem câu nói của y xả đi, tâm thần bất giác cũng chạy đi. ( không hiểu lắm).
“Nói ngươi ngốc mà ngươi cũng không tin, ngươi trúng đao thứ nhất đã đau đến muốn hôn mê, sao có thể lãnh đao thứ hai?”
Long Diễm xem đám người xung quanh như người chết, một mặt cười, một mặt đưa tay nhéo nhéo cái mũi của Thi Văn Tâm, tả hữu lay động một chút.
Các vị quan khách đều biết, con người, là một sinh vật có lực nhẫn nại vô cùng cao, lúc gặp được hoàn cảnh ác liệt, con người sẽ không ngừng điều tiết trạng thái của chính mình để thích ứng hoàn cảnh, nên nhờ thế con người mới có thể tồn tại tới tận giờ.
Nhưng là, nhẫn nại cũng phải có giới hạn! Tục ngữ nói không nhịn được nữa thì đừng nhịn, quần chúng xung quanh bị hai người Long Diễm cùng Thi Văn Tâm khiến cho đau mắt rốt cuộc chịu không nổi mà xong lên chống cự — bọn họ quơ đao kiếm, tấn công lần thứ hai.
Không giết hai ngươi này, không bằng bọn họ chết luôn đi! Nhanh nhanh thu thập hai nam tử đáng ghét kia, sau đó nhất định bọn họ sẽ chạy về nhà ôm lấy nữ nhân của mình mà hồ thiên hồ địa một phen (hồ thiên hồ địa: là chuyện đó đó), mới có thể đem hình ảnh này càn quét khỏi não, cho đầu mình thanh tịnh một chút. (Dạ Liên: cách giết người trong vô thức không thấy chút máu trong truyền thuyết đây sao)
Đáng tiếc, đối thủ của bọn họ là Long Diễm, vì thế sự việc liền đã định bọn họ không thể nào tái trở về nhà, càng đừng nói nhìn thấy nữ nhân của bọn họ.
“Chú • sát na kiếp la, đông phương ngự hỏa lệnh, diệt tuyệt ——”
Một tay ôm Thi Văn Tâm, hai tròng mắt Long Diễm chợt biến thành kim sắc, trảo hổ cong vuốt cũng toát ra ngọn lửa màu vàng — hắn vung móng vuốt lên, ít nhất là mười người đương trường bay ra, ngay cả thời gian để thét lên cũng không có, ngay lập tức hóa thành tro tàn.
Mọi người vô cùng kinh hách, chờ tập trung nhìn lại, xiêm y bị phong trảo của Long Diễm chạm tới cũng hóa thành tro bụi, mà vũ khí của những người chết đều hóa thành nước thép đỏ đậm, trải đầy mặt đất phản phất lên làn khói trắng mong manh.
“Quái... Quái vật a —— ”
Hoảng sợ kêu khóc, trừ Lữ Lưu Liên, những người khác đều bỏ chạy về bốn phía — nói giỡn sao, bọn họ chỉ là nghe nói đi đánh người của Ma Vực, trộng cậy có thể nhờ việc này mà có được chút ưu đãi trên giang hồ, từ vô danh trở nên nổi danh, nổi danh trở nên nổi danh hơn, nhưng chính bọn họ cũng biết mình không phải cao thủ cao nhất, mà đối thủ lại không phải người mà là yêu quái, mới vung tay lên đã khiến người khác hôi phi yên diệt, mỗi người chỉ có một cái mệnh, thử hỏi ai nguyện ý đem mệnh chôn vùi không cơ chứ?
Trong lòng đau xót — Long Diễm tiến lên từng bước, một tay ôm lấy thắt lưng Thi Văn Tâm — mặc áo đơn lại không đeo đai lưng, y không biết mặc như vậy sẽ khiến người khác liên tưởng đến cây gậy trúc khoác đại y bằng da hổ? Nhìn xem, giờ hắn ôm y mà khuỷu tay còn dư ra một khoảng trống a.
Hắn đem Thi Văn Tâm gắt gao ôm vào lòng: “Chạy ra đây làm gì? Sao không hảo hảo ngồi ngốc trong xe, chẳng lẽ muốn nhìn ta?”
“Ta... Ta...” Thi Văn Tâm có từ nhưng lại không nói thành câu.
Long Diễm đang làm gì vậy? Đối đầu với kẻ địch mạnh, đao kiếm không có mắt, hắn cư nhiên từ phía sau ôm lấy y thì không tính đi, còn ghé vào bên tai y thổi khí. Hảo, y thừa nhận, khi nói sẽ phải thổi khí, nhưng hắn có thể không cần ghé sát y như thế không?
Y hảo khó chịu, chân đau, tay run rẩy lợi hại, bên tai còn có hơi thở nóng cháy của Long Diễm, thân mình y như nhũn ra.
“Ta phải bảo vệ ngươi!” Dùng sức lắm mới có thể phun ra vài từ, ngẩng cao đầu, y nhất định phải tiếp tục duy trì, “Nam tử hán đại trượng phu, ta....ta cũng muốn bảo vệ gì đó... ”
Lời này vừa nói ra miệng, Thi Văn Tâm liền phát giác hỏng bét rồi, lý trí của y hiện tại bị trái tim thao túng nên vừa nghĩ gì liền nói đó, vốn có những từ không nên nói, dường như bởi vì quá khẩn trương, cho nên y bắt đầu nói hưu nói vượn.
Y không dám nhìn Long Diễm nữa.
Hắn có hay không cười mình? Y chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, có cái bản lĩnh gì mà đòi bảo vệ Long Diễm? Tốt xấu gì trong miệng đối phương Long DIễm chính là ma đầu, trong miệng Long Băng chính là Hỏa Ma đế, hắn cường như vậy, có hay không sẽ châm biếm y không biết tốt xấu? Chính là y không cam lòng ngoan ngoãn bị Long Diễm bảo hộ nha! Y không có vô dụng như vậy, chẳng biết tại sao, y chính là muốn chứng minh điểm này, hy vọng mình đối với Long Diễm cũng có chút ích lợi.
“Tiểu ngốc thư... ”
Long Diễm đột nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên một trận ấm áp.
Bộ dạng bất chấp mọi thứ của tiểu ngốc thư hiện tại, trong lòng sợ là đang suy nghĩ mình có hay không cười y đi! Hắn sao lại có thể cười y? Y cường như vậy, tuy rằng thân thể y rất yếu, nhưng tâm lại vô cùng kiên cường —- y nói phải bạo vệ hắn mà!
Cho tới giờ chưa từng có ai nói qua phải bảo vệ hắn, hắn quá mạnh mẽ, từ khi hắn sinh ra ở Ma Vực, hắn cùng Long Bằng chưa từng gặp qua địch thủ. Nếu là tìm đến mong hắn bảo hộ họ thì có, nhưng nói muốn bảo hộ hắn thì — không ai dám nói như thế.
Nhưng tiểu ngốc thư lại dám làm, y dùng huyết nhục thân thể của chính mình làm lá chắn, thay hắn chắn đao. Y yếu ớt như vậy, yếu đến nỗi chỉ cần một đao thôi liền có thể lấy đi mạng y, nhưng y vẫn cứ chắn trước người hắn.
Tiểu ngốc thư nói mình là một nam tử hán đại trượng phu, cũng muốn bảo vệ gì đó....
Cho dù cười, Long Diễm hắn cũng phải cười chính bản thân mình, cười mình vì câu nói đó của Văn Tâm mà chấn động tận tâm hồn...
“Văn Tâm thư ngốc, nếu không phải hiện tại có nhiều người như vậy, ta thật muốn hảo hảo âu yếm toàn thân ngươi.”
Ngậm lấy thùy tai của Thi Văn Tâm, một tay của Long Diễm vói vào trong áo đơn mỏng manh của Thi Văn Tâm, sờ loạn trên da thịt trơn bóng như tơ lụa kia.
Y thật rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi hắn thật muốn nuốt luôn y vào trong bụng, ngay cả xương cốt cũng không muốn lưu lại cho người khác thấy.
“Ngươi... Ngươi đang làm cái gì...”
Thi Văn Tâm bị câu “âu yếm toàn thân ngươi” của Long Diễm làm sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ lại chính mình đang chắn cho Long Diễm, vì thế liều mạng khống chế chính mình không thèm để tâm đến hàm nghĩa của câu nói kia nữa. Y phải thực hiện lòi hứa của mình, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù y không có chút sức mạnh nào, nhưng vẫn phải che cho hắn. Nhưng Thi Văn Tâm làm sao nghĩ đến Long Diễm trên miệng vừa nói xong bên dưới lại sớm hoạt động tay, sờ sờ cắn cắn, khiến cho thân thể của y quay tới xoay lui, cứ loay hoay không yên dưới lớp y phục rộng, giống như một con cá mãi vẫy vùng trong tấm lưới bạc.
Nhưng khó chịu nhất không phải cái dục vọng bừng bừng phấn chấn của Long Diễm đang không ngừng cọ lên người Thi Văn Tâm, cũng không phải sự vặn vẹo trốn tránh nhưng căn bản trốn không thoát thế công kích nhiệt tình từ Long Diễm của Thi Văn Tâm, mà là đám người chính phái vây xung quanh họ cùng đạo trưởng “Sầu Riêng”.
Xem nhẹ bọn họ thì cũng thôi đi, thế nhưng còn trướng mặt họ mà tình chàng ý thiếp — hôn nhẹ — Long Diễm hé môi, môi của Long Diễm đã sớm từ lỗ tai của Thi Văn Tâm trượt xuống cổ, lưu lại một điểm đỏ ướt át!
Má ơi! Đây là thứ gọi là Ma Tộc sao? Làm cái loại trò khiến người khác cảm thấy thẹn thùng trước mặt bao người mà cũng không chút xấu hổ?
Một đám người đáng thương vây bắt cũng không phải, thả đi cũng không xong, càng không dám dời đi tầm mắt, sợ hai người đùng một cái sẽ biến mất —- nghe nói Ma Tộc am hiểu kỳ môn độn giáp, giỏi nhất là chuyện hư không tiêu thất, vì thế hơn một trăm hai mươi con mắt chỉ có thể trừng trừng nhìn hai cẩu nam nam bọn họ nhiệt tình tán tỉnh lẫn nhau không chút trở ngại....
“Long... Long... A —— nhiều người...”
Thi Văn Tâm bị Long Diễm cuồng hôn đến choáng váng đầu óc, bất quá ý thức được mình đang bị xem là hầu tử bên đường làm xiếc bị bao người vây quanh xem xét, vì thế dùng chút ý chí tàn dư còn lại cố gắng mở miệng, tranh thủ che đi những nơi không nên để cho người khác nhìn đi.
“Nhiều người? Nếu ngươi không muốn bị bọn họ nhìn, ta cam đoan nửa khắc sau tất cả bọn họ sẽ thành người chết!”
Cười lộ ra răng nanh trắng noãn, Long Diễm yêu nhất là bộ dáng Thi Văn Tâm mặt mày đỏ bừng, giống như một đầu kim hoa thử ( ta lên google tìm thì nó hiện ra hình con sóc), đôi má đỏ đến xuất huyết. (chém) “Tiểu ngốc thư, việc này không cần ngươi xen vào, tâm tư muốn bảo hộ ta của ngươi ta nhận, nhưng nếu tiếp tục đánh nhau, ngươi nhiều nhất chỉ có thể thay ta chắn một đao.”
“Nha... Ta không có sợ đau, ít nhất có thể ngăn được hai đao.”
Nhỏ giọng phản bác, Thi Văn Tâm hơi phân thần, lại bị Long Diễm đem câu nói của y xả đi, tâm thần bất giác cũng chạy đi. ( không hiểu lắm).
“Nói ngươi ngốc mà ngươi cũng không tin, ngươi trúng đao thứ nhất đã đau đến muốn hôn mê, sao có thể lãnh đao thứ hai?”
Long Diễm xem đám người xung quanh như người chết, một mặt cười, một mặt đưa tay nhéo nhéo cái mũi của Thi Văn Tâm, tả hữu lay động một chút.
Các vị quan khách đều biết, con người, là một sinh vật có lực nhẫn nại vô cùng cao, lúc gặp được hoàn cảnh ác liệt, con người sẽ không ngừng điều tiết trạng thái của chính mình để thích ứng hoàn cảnh, nên nhờ thế con người mới có thể tồn tại tới tận giờ.
Nhưng là, nhẫn nại cũng phải có giới hạn! Tục ngữ nói không nhịn được nữa thì đừng nhịn, quần chúng xung quanh bị hai người Long Diễm cùng Thi Văn Tâm khiến cho đau mắt rốt cuộc chịu không nổi mà xong lên chống cự — bọn họ quơ đao kiếm, tấn công lần thứ hai.
Không giết hai ngươi này, không bằng bọn họ chết luôn đi! Nhanh nhanh thu thập hai nam tử đáng ghét kia, sau đó nhất định bọn họ sẽ chạy về nhà ôm lấy nữ nhân của mình mà hồ thiên hồ địa một phen (hồ thiên hồ địa: là chuyện đó đó), mới có thể đem hình ảnh này càn quét khỏi não, cho đầu mình thanh tịnh một chút. (Dạ Liên: cách giết người trong vô thức không thấy chút máu trong truyền thuyết đây sao)
Đáng tiếc, đối thủ của bọn họ là Long Diễm, vì thế sự việc liền đã định bọn họ không thể nào tái trở về nhà, càng đừng nói nhìn thấy nữ nhân của bọn họ.
“Chú • sát na kiếp la, đông phương ngự hỏa lệnh, diệt tuyệt ——”
Một tay ôm Thi Văn Tâm, hai tròng mắt Long Diễm chợt biến thành kim sắc, trảo hổ cong vuốt cũng toát ra ngọn lửa màu vàng — hắn vung móng vuốt lên, ít nhất là mười người đương trường bay ra, ngay cả thời gian để thét lên cũng không có, ngay lập tức hóa thành tro tàn.
Mọi người vô cùng kinh hách, chờ tập trung nhìn lại, xiêm y bị phong trảo của Long Diễm chạm tới cũng hóa thành tro bụi, mà vũ khí của những người chết đều hóa thành nước thép đỏ đậm, trải đầy mặt đất phản phất lên làn khói trắng mong manh.
“Quái... Quái vật a —— ”
Hoảng sợ kêu khóc, trừ Lữ Lưu Liên, những người khác đều bỏ chạy về bốn phía — nói giỡn sao, bọn họ chỉ là nghe nói đi đánh người của Ma Vực, trộng cậy có thể nhờ việc này mà có được chút ưu đãi trên giang hồ, từ vô danh trở nên nổi danh, nổi danh trở nên nổi danh hơn, nhưng chính bọn họ cũng biết mình không phải cao thủ cao nhất, mà đối thủ lại không phải người mà là yêu quái, mới vung tay lên đã khiến người khác hôi phi yên diệt, mỗi người chỉ có một cái mệnh, thử hỏi ai nguyện ý đem mệnh chôn vùi không cơ chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook