Thư Sinh Họ Hàn
-
Chương 13: Đại Hội Săn Bắn (Thượng – Kẻ Thù Tương Kiến)
“ngươi..~~”. Từ Bá Đạt nhất thời tức giận trừng to hai mắt, hắn bị Hàn Đức nói không thể trả lời, biết Hàn Đức chỉ liếc mắt liền nhận ra thực lực của hắn, Từ Bá Đạt gặp ánh mắt chế giễu từ mọi người, hắn muốn Hàn Đức trở thành tên hề nhưng giờ hắn lại là tên hề…
“một tên chưa đến Nhập Môn Cảnh còn dám tự xưng Trận Sư, ngươi nghĩ ai mới là tên hề..~~”. Hàn Đức ánh mắt lạnh lẽo nhìn Từ Bá Đạt nói.
“vãn bối không biết đã đắc tội tiền bối mong người tha thứ..~~”. Từ Bá Đạt thấy tình thế sắp bị vạch trần trong lòng ba mươi sáu kế lập tức thi hành, lúc đầu khí thế ngất trời bây giờ so với cẩu còn ngoan quả thật buồn cười, Từ Bá Đạt đến Hoàng Hải Lâu Khách đã ba năm, người này dấu đầu dấu cả đuôi, thường nhân còn cho rằng hắn là Trận Sư cao quý, khắp nơi thế lực còn ra sức lấy lòng hắn, còn Hàn Đức thì nghi ngờ này nghi ngờ nọ quả thật hư hư thật thật, người thật thì cho là giả, người giả thì cho là thật.
“Từ Bá Đạt ngươi mau đứng dậy, ta thật không dám nhận đại lễ vậy đâu..~”. Hàn Đức tỏ vẻ thản nhiên quay lưng đi cao thâm nói.
“trời ôi, Từ đại nhân đang lấy lòng tân Trận Sư kìa..`~”. Mọi người dồn dập bàn tán âm thanh, vọng lại tai Từ Bá Đạt khiến hắn phiền lòng không ngớt, từ khi hắn bị đuổi khỏi Hải Hưng Sơn Trang do tư chất quá kém chỉ được chuyền thụ một bộ Phong Thủy Thuật cơ bản hành tẩu giang hồ lần này nghĩ rằng đã hoàn hảo, nhưng bị Hàn Đức liếc mắt cái phá giải mồ hôi nhễ nhại lấy lòng Hàn Đức.
“ngươi vốn từ Hải Hưng Sơn Trang đến đây sao..~~”. Hàn Đức nhìn Từ Bá Đạt ánh mắt hờ hững.
“dạ thưa tiền bối đúng vậy..~~”. Từ Bá Đạt thấp thỏm lo âu, Hàn Đức sẽ vạch trần mình, lúc đó Mộng Nguyệt tức giận mạng hắn coi như xong.
“ngươi mạng từ giờ bán cho ta..~~”. Hàn Đức bên tai hắn nhẹ phun ra một câu, Từ Bá Đạt sẽ trở thành hắn thí quân cờ, cũng sẽ không sợ hắn nhấc lên sóng gió gì.
“vâng, tiền bối..~~”. Mồ hôi đầy trán Từ Bá Đạt, lau xuống hắn cảm giác như từ địa ngục trở về, tim hắn nhảy nhót vài cái quả thật đối với tham sống sợ chết dạng người, cho hắn đùa hắn đều không muốn nữa rồi.
“nhị vị Trận Sư đang bàn luận gì vậy..~~”. Mộng Nguyệt vừa nhận được tin tức, lập tức chạy đến thấy bọn hắn đang nói chuyện tuy nàng nghe không rõ, nhưng cũng hi vọng không sảy ra bất cứ gì chuyện.
“à không có gì đâu Mộng Nguyệt tiểu thư..~~”. Từ Bá Đạt, gượng lại giả giọng bình tĩnh cố trầm giọng xuống nói, mặt hắn cũng không lưu lại tự nhiên như trước, Mộng Nguyệt hồ nghi nhìn Hàn Đức người này khiến nàng chung quy cảm giác bất đồng, từ trước ấn tượng Từ Bá Đạt vô cùng kiêu ngạo, ham mê nữ sắc thật còn muốn qua nàng, nhưng lần này lại bị vài câu nói của Hàn Đức cho dọa sợ nàng thật muốn nghe thật rõ nội dung…
“ta thật quên không giới thiệu cho ngươi, Từ tiên sinh đây là Băng lão một vị chúng ta mới mời đến Trận Sư..~~”. Tuy nghi ngờ nhưng Mộng Nguyệt không quên theo lễ đạo trước tiên giới thiệu.
“ Từ huynh chỉ giáo chỉ giáo..~”. Hàn Đức cười như không cười nhìn Từ Bá Đạt như cố ý không cố ý nói.
“ vãn bối nào dám, còn xin tiền bối chỉ giáo nhiều hơn..~”. Từ Bá Đạt trong lòng vẫn kinh sợ sao dám đả động Hàn Đức chỉ sợ bị vạch trần.
“tiền bối..~”. Mộng Nguyệt nghe thấy như sét đánh ngang tai, thẫn người ra một lúc rồi âm thầm suy nghĩ lựa chọn của mình quả nhiên chính xác.
“Mộng Nguyệt tiểu thư..~”. Hàn Đức thấy Mộng Nguyệt trầm tư, liền lên tiếng đánh tỉnh nàng.
“thất lễ..~”
“vậy ta đưa tiên sinh đi thăm một vòng Hoàng Hải Lâu Khách, Từ tiên sinh cùng đi chứ..”. Mộng Nguyệt cười nhẹ, cánh tay nhỏ nhắn che miệng cười duyên.
Hàn Đức cảm thấy rằng mình cũng có chút lạnh lùng, hắn cũng bị vẻ đẹp của Mộng Nguyệt khiến mê hoặc, đành ngậm ngùi cười trả lời.
“vậy làm phiền tiểu thư..~”.
“làm phiền tiểu thư…~”. Từ Bá Đạt cũng gật đầu nói, chăm chú đi theo hai người.
Trong thành lúc này, cũng không nhỏ động tĩnh, lục đại gia tộc cùng Thành Chủ Nguyễn Bá Nham chuẩn bị đi săn ở Tuyệt Vọng Lâm Lôi Thú chuẩn bị bắt đầu cho Ưng Điển….
Ba ngày sau, Tuyệt Lôi Lĩnh.
Tuyệt Lôi Lĩnh bìa cánh rừng ngoài Tuyệt Vọng Lâm, xếp thành mấy hàng dài nhân mã, trong đó rất dễ thấy uy phong lẫm liệt dựng thành đại trại lớn đại kỳ Nguyễn tự xung quanh phân biệt lục đại gia tộc,Hàn Gia,Triệu Gia, Lý Gia, Bùi Gia, Vũ Gia,Tôn Gia, lục đại gia tộc tạo thành thế lực không nhỏ trong Uông Ninh Thành nhưng cũng kết bè phái tranh đoạt lợi ích, Nguyễn Bá Nham cưỡi một đầu Huyền Minh Hổ cao ba thước, cả người nó lấp lánh ánh lôi điện, Huyền Minh Hổ nổi tiếng mạnh mẽ Huyền Lôi Cảnh Lôi Thú cao ba thước dài khoảng bốn thước tứ chi mạnh mẽ rắn chắc, hai cái răng nanh dài đầy lọc độc khiến Tuyệt Vọng Lâm Lôi Thú đều phải dè chừng, bản thân mạnh mẽ cận chiến thích rình rập con mồi, quả thật là đối thủ khó chơi…
Nguyễn Bá Nham thanh thế to lớn, lục đại gia tộc anh tài cũng đến đông đủ, không thể thiếu Hoàng Hải Lâu Khách thế lực ngầm này, …
Mộng Nguyệt dẫn đầu nhân số tương đối khoảng trăm người đều mặc thanh y, nàng mặc một bộ trường sam thanh sắc trên đầu cài mai hoa châm, tay đeo thạch cẩm ngọc đôi mắt lung linh hút hồn nam nhân, Mộng Nguyệt cưỡi Xích Nguyệt Mã đến quả thật khiến tứ bề nam nhân đều tốn nước miếng, Xích Nguyệt Mã tuy chỉ là Hoàng Lôi Cảnh Lôi Thú nhưng dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt nó màu lam lục xung quanh nhàn nhạt sương vụ Xích Nguyệt Mã có thể điều khiển được cả sức mạnh của thủy, một người một ngựa như từ tiên giới trở về khiến nam nhân đều ngã quỵ…
“nữ thần của ta..~~”.
“ai bảo, của ngươi nàng là của ta..~~”. Liên tục vang những tiếng reo hò vang lên, huýt sáo cũng không ít khiến Hàn Đức mặt đều đen, tự nhủ mỵ lực của yêu nữ này thật mạnh..
Hàn Đức vẫn bộ bạch bào mặt che đi bởi mặt nạ mặt yêu hồ khiến người phải chú ý,hắn chỉ cưỡi một con thông thường mã không dáng vẻ thổ hào như Từ Bá Đạt bên cạnh,nhưng cũng đủ khiến mọi người phải bàn luận rồi..
“tiểu thư, người kia thật đẹp trai..~”. Triệu Gia chỗ, bên cạnh Triệu Vô Trọng, Triệu Lam Ngân cùng tỳ nữ đang bàn luận về nam tử áo choàng đeo yêu hồ mặt lạ, nàng mặc một bộ trường sam hồng sắc, má phải hơi tô đậm nhánh hoa đào, nhìn xa thật giống như một tiểu thiên thần nhỏ tuy không có mỵ hoặc như Mộng Nguyệt nhưng độ dễ thương thì không ai bằng…
“ngươi nha đầu này..”
“ai có thể đẹp trai bằng Đức ca của ta..~”. Triệu Lam Ngân có chút không vui nói.
“tiểu thư bên kia kìa chỗ Hoàng Hải Lâu Khách áo bào nhân..~~”. Tỳ nữ từ nhỏ đã ở bên Triệu Lam Ngân nên hiểu rõ tính nàng, che miệng cười khúc khích tay chỉ hướng Hàn Đức, Triệu Lam Ngân không khỏi quay người lại như trùng hợp Hàn Đức cũng bắt gặp..
“Lam Ngân sao ~”. Hàn Đức cười khẽ đáp lễ, hắn không khỏi nhớ lại cái tên trong ký ức của mình, Triệu Lam Ngân tuổi tác với hắn không sai biệt từ nhỏ đã chơi thân với nhau, nàng còn nói lớn lên sẽ gả cho hắn ai nào ngờ hắn lại lấy Lý Thu Hoài rồi sóng gió cứ thế ập tới…
Triệu Lam Ngân bắt gặp ánh mắt quen thuộc, nhưng không tài nào gượng nhớ lại được chỉ miễn cưỡng cười đáp lại, thi thoảng lại nhìn hắn một lần, tỳ nữ bên cạnh không khỏi cười nói.
“tiểu thư còn bảo không nhìn..~”.
“ai bảo ta nhìn..~”. Triệu Lam Ngân dĩ nhiên không thừa nhận, nàng liền quay đầu đi một bên giả bộ giận trả lời.
Triệu Vô Trọng nghe nhị nữ nói, cũng cười nhìn lại khi nhìn thấy Hàn Đức ánh mắt họ gặp nhau, hắn không nhịn được đưa tay lau mồ hôi, âm thầm tự nhủ..
“người này, không phải kẻm tầm thường..~”.
“Băng Lão, ngươi có phải thích muội khống, Triệu Gia tiểu thư đều đỏ mặt vì ngươi rồi,,~”. Mộng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Triệu Lam Ngân không khỏi cười trêu Hàn Đức.
“Mộng Nguyệt tiểu thư vậy ngươi cảm thấy ta thế nào..~”. Hàn Đức nghe xong cười nhẹ, tiến tới tai nàng khẽ nói.
“ta..ta..~”. Mộng Nguyệt cảm thấy hơi nóng rực của nam nhân không khỏi đỏ mặt, nàng lắp bắp hơn rất nhiều, từ lúc gặp Hàn Đức không bị hắn khí tức chết thì bị chọc cho không trả lời được…
“chỉ có tuổi tác lớn điểm..~~”. Mộng Nguyệt không khỏi liên tưởng hồng nhuận gương mặt không khỏi quay đi trong lòng nghĩ.
“một tên chưa đến Nhập Môn Cảnh còn dám tự xưng Trận Sư, ngươi nghĩ ai mới là tên hề..~~”. Hàn Đức ánh mắt lạnh lẽo nhìn Từ Bá Đạt nói.
“vãn bối không biết đã đắc tội tiền bối mong người tha thứ..~~”. Từ Bá Đạt thấy tình thế sắp bị vạch trần trong lòng ba mươi sáu kế lập tức thi hành, lúc đầu khí thế ngất trời bây giờ so với cẩu còn ngoan quả thật buồn cười, Từ Bá Đạt đến Hoàng Hải Lâu Khách đã ba năm, người này dấu đầu dấu cả đuôi, thường nhân còn cho rằng hắn là Trận Sư cao quý, khắp nơi thế lực còn ra sức lấy lòng hắn, còn Hàn Đức thì nghi ngờ này nghi ngờ nọ quả thật hư hư thật thật, người thật thì cho là giả, người giả thì cho là thật.
“Từ Bá Đạt ngươi mau đứng dậy, ta thật không dám nhận đại lễ vậy đâu..~”. Hàn Đức tỏ vẻ thản nhiên quay lưng đi cao thâm nói.
“trời ôi, Từ đại nhân đang lấy lòng tân Trận Sư kìa..`~”. Mọi người dồn dập bàn tán âm thanh, vọng lại tai Từ Bá Đạt khiến hắn phiền lòng không ngớt, từ khi hắn bị đuổi khỏi Hải Hưng Sơn Trang do tư chất quá kém chỉ được chuyền thụ một bộ Phong Thủy Thuật cơ bản hành tẩu giang hồ lần này nghĩ rằng đã hoàn hảo, nhưng bị Hàn Đức liếc mắt cái phá giải mồ hôi nhễ nhại lấy lòng Hàn Đức.
“ngươi vốn từ Hải Hưng Sơn Trang đến đây sao..~~”. Hàn Đức nhìn Từ Bá Đạt ánh mắt hờ hững.
“dạ thưa tiền bối đúng vậy..~~”. Từ Bá Đạt thấp thỏm lo âu, Hàn Đức sẽ vạch trần mình, lúc đó Mộng Nguyệt tức giận mạng hắn coi như xong.
“ngươi mạng từ giờ bán cho ta..~~”. Hàn Đức bên tai hắn nhẹ phun ra một câu, Từ Bá Đạt sẽ trở thành hắn thí quân cờ, cũng sẽ không sợ hắn nhấc lên sóng gió gì.
“vâng, tiền bối..~~”. Mồ hôi đầy trán Từ Bá Đạt, lau xuống hắn cảm giác như từ địa ngục trở về, tim hắn nhảy nhót vài cái quả thật đối với tham sống sợ chết dạng người, cho hắn đùa hắn đều không muốn nữa rồi.
“nhị vị Trận Sư đang bàn luận gì vậy..~~”. Mộng Nguyệt vừa nhận được tin tức, lập tức chạy đến thấy bọn hắn đang nói chuyện tuy nàng nghe không rõ, nhưng cũng hi vọng không sảy ra bất cứ gì chuyện.
“à không có gì đâu Mộng Nguyệt tiểu thư..~~”. Từ Bá Đạt, gượng lại giả giọng bình tĩnh cố trầm giọng xuống nói, mặt hắn cũng không lưu lại tự nhiên như trước, Mộng Nguyệt hồ nghi nhìn Hàn Đức người này khiến nàng chung quy cảm giác bất đồng, từ trước ấn tượng Từ Bá Đạt vô cùng kiêu ngạo, ham mê nữ sắc thật còn muốn qua nàng, nhưng lần này lại bị vài câu nói của Hàn Đức cho dọa sợ nàng thật muốn nghe thật rõ nội dung…
“ta thật quên không giới thiệu cho ngươi, Từ tiên sinh đây là Băng lão một vị chúng ta mới mời đến Trận Sư..~~”. Tuy nghi ngờ nhưng Mộng Nguyệt không quên theo lễ đạo trước tiên giới thiệu.
“ Từ huynh chỉ giáo chỉ giáo..~”. Hàn Đức cười như không cười nhìn Từ Bá Đạt như cố ý không cố ý nói.
“ vãn bối nào dám, còn xin tiền bối chỉ giáo nhiều hơn..~”. Từ Bá Đạt trong lòng vẫn kinh sợ sao dám đả động Hàn Đức chỉ sợ bị vạch trần.
“tiền bối..~”. Mộng Nguyệt nghe thấy như sét đánh ngang tai, thẫn người ra một lúc rồi âm thầm suy nghĩ lựa chọn của mình quả nhiên chính xác.
“Mộng Nguyệt tiểu thư..~”. Hàn Đức thấy Mộng Nguyệt trầm tư, liền lên tiếng đánh tỉnh nàng.
“thất lễ..~”
“vậy ta đưa tiên sinh đi thăm một vòng Hoàng Hải Lâu Khách, Từ tiên sinh cùng đi chứ..”. Mộng Nguyệt cười nhẹ, cánh tay nhỏ nhắn che miệng cười duyên.
Hàn Đức cảm thấy rằng mình cũng có chút lạnh lùng, hắn cũng bị vẻ đẹp của Mộng Nguyệt khiến mê hoặc, đành ngậm ngùi cười trả lời.
“vậy làm phiền tiểu thư..~”.
“làm phiền tiểu thư…~”. Từ Bá Đạt cũng gật đầu nói, chăm chú đi theo hai người.
Trong thành lúc này, cũng không nhỏ động tĩnh, lục đại gia tộc cùng Thành Chủ Nguyễn Bá Nham chuẩn bị đi săn ở Tuyệt Vọng Lâm Lôi Thú chuẩn bị bắt đầu cho Ưng Điển….
Ba ngày sau, Tuyệt Lôi Lĩnh.
Tuyệt Lôi Lĩnh bìa cánh rừng ngoài Tuyệt Vọng Lâm, xếp thành mấy hàng dài nhân mã, trong đó rất dễ thấy uy phong lẫm liệt dựng thành đại trại lớn đại kỳ Nguyễn tự xung quanh phân biệt lục đại gia tộc,Hàn Gia,Triệu Gia, Lý Gia, Bùi Gia, Vũ Gia,Tôn Gia, lục đại gia tộc tạo thành thế lực không nhỏ trong Uông Ninh Thành nhưng cũng kết bè phái tranh đoạt lợi ích, Nguyễn Bá Nham cưỡi một đầu Huyền Minh Hổ cao ba thước, cả người nó lấp lánh ánh lôi điện, Huyền Minh Hổ nổi tiếng mạnh mẽ Huyền Lôi Cảnh Lôi Thú cao ba thước dài khoảng bốn thước tứ chi mạnh mẽ rắn chắc, hai cái răng nanh dài đầy lọc độc khiến Tuyệt Vọng Lâm Lôi Thú đều phải dè chừng, bản thân mạnh mẽ cận chiến thích rình rập con mồi, quả thật là đối thủ khó chơi…
Nguyễn Bá Nham thanh thế to lớn, lục đại gia tộc anh tài cũng đến đông đủ, không thể thiếu Hoàng Hải Lâu Khách thế lực ngầm này, …
Mộng Nguyệt dẫn đầu nhân số tương đối khoảng trăm người đều mặc thanh y, nàng mặc một bộ trường sam thanh sắc trên đầu cài mai hoa châm, tay đeo thạch cẩm ngọc đôi mắt lung linh hút hồn nam nhân, Mộng Nguyệt cưỡi Xích Nguyệt Mã đến quả thật khiến tứ bề nam nhân đều tốn nước miếng, Xích Nguyệt Mã tuy chỉ là Hoàng Lôi Cảnh Lôi Thú nhưng dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt nó màu lam lục xung quanh nhàn nhạt sương vụ Xích Nguyệt Mã có thể điều khiển được cả sức mạnh của thủy, một người một ngựa như từ tiên giới trở về khiến nam nhân đều ngã quỵ…
“nữ thần của ta..~~”.
“ai bảo, của ngươi nàng là của ta..~~”. Liên tục vang những tiếng reo hò vang lên, huýt sáo cũng không ít khiến Hàn Đức mặt đều đen, tự nhủ mỵ lực của yêu nữ này thật mạnh..
Hàn Đức vẫn bộ bạch bào mặt che đi bởi mặt nạ mặt yêu hồ khiến người phải chú ý,hắn chỉ cưỡi một con thông thường mã không dáng vẻ thổ hào như Từ Bá Đạt bên cạnh,nhưng cũng đủ khiến mọi người phải bàn luận rồi..
“tiểu thư, người kia thật đẹp trai..~”. Triệu Gia chỗ, bên cạnh Triệu Vô Trọng, Triệu Lam Ngân cùng tỳ nữ đang bàn luận về nam tử áo choàng đeo yêu hồ mặt lạ, nàng mặc một bộ trường sam hồng sắc, má phải hơi tô đậm nhánh hoa đào, nhìn xa thật giống như một tiểu thiên thần nhỏ tuy không có mỵ hoặc như Mộng Nguyệt nhưng độ dễ thương thì không ai bằng…
“ngươi nha đầu này..”
“ai có thể đẹp trai bằng Đức ca của ta..~”. Triệu Lam Ngân có chút không vui nói.
“tiểu thư bên kia kìa chỗ Hoàng Hải Lâu Khách áo bào nhân..~~”. Tỳ nữ từ nhỏ đã ở bên Triệu Lam Ngân nên hiểu rõ tính nàng, che miệng cười khúc khích tay chỉ hướng Hàn Đức, Triệu Lam Ngân không khỏi quay người lại như trùng hợp Hàn Đức cũng bắt gặp..
“Lam Ngân sao ~”. Hàn Đức cười khẽ đáp lễ, hắn không khỏi nhớ lại cái tên trong ký ức của mình, Triệu Lam Ngân tuổi tác với hắn không sai biệt từ nhỏ đã chơi thân với nhau, nàng còn nói lớn lên sẽ gả cho hắn ai nào ngờ hắn lại lấy Lý Thu Hoài rồi sóng gió cứ thế ập tới…
Triệu Lam Ngân bắt gặp ánh mắt quen thuộc, nhưng không tài nào gượng nhớ lại được chỉ miễn cưỡng cười đáp lại, thi thoảng lại nhìn hắn một lần, tỳ nữ bên cạnh không khỏi cười nói.
“tiểu thư còn bảo không nhìn..~”.
“ai bảo ta nhìn..~”. Triệu Lam Ngân dĩ nhiên không thừa nhận, nàng liền quay đầu đi một bên giả bộ giận trả lời.
Triệu Vô Trọng nghe nhị nữ nói, cũng cười nhìn lại khi nhìn thấy Hàn Đức ánh mắt họ gặp nhau, hắn không nhịn được đưa tay lau mồ hôi, âm thầm tự nhủ..
“người này, không phải kẻm tầm thường..~”.
“Băng Lão, ngươi có phải thích muội khống, Triệu Gia tiểu thư đều đỏ mặt vì ngươi rồi,,~”. Mộng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Triệu Lam Ngân không khỏi cười trêu Hàn Đức.
“Mộng Nguyệt tiểu thư vậy ngươi cảm thấy ta thế nào..~”. Hàn Đức nghe xong cười nhẹ, tiến tới tai nàng khẽ nói.
“ta..ta..~”. Mộng Nguyệt cảm thấy hơi nóng rực của nam nhân không khỏi đỏ mặt, nàng lắp bắp hơn rất nhiều, từ lúc gặp Hàn Đức không bị hắn khí tức chết thì bị chọc cho không trả lời được…
“chỉ có tuổi tác lớn điểm..~~”. Mộng Nguyệt không khỏi liên tưởng hồng nhuận gương mặt không khỏi quay đi trong lòng nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook