Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm
-
Chương 4-3
**
"Lôi đại ca, tại sao lâu như vậy rồi mà không thấy anh đến tiệm của chúng em ngồi một chút?" Một mỹ nữ tóc ngắn hấp dẫn, sau 4 giờ trưa, xuất hiện trong công ty của Lôi Thiệu Đình.
Cô là Phí Ái Nghê, là con gái duy nhất nhà họ Phí có quan hệ thân cận mấy đời nay với Lôi gia, là một trong những nàng dâu tương được lựa chọn mà được mẹ Lôi Thiệu Đình ưng ý nhất.
Tháng trước sau khi nghỉ phép trở về từ Nhật Bản, anh đã từng được an bài xem mắt với cô, mặc dù về sau hai người cũng không suy nghĩ muốn lui tới, nhưng lại duy trì lễ độ qua lại với nhau.
Thỉnh thoảng anh sẽ mang bạn bè đến ăn cơm chỗ cô kinh doanh nhà hàng để cổ vũ cho cô, mà khi đó cô sẽ mang chút trà đến để đưa cho các nhân viên trong công ty của Lôi Thiệu Đình, sau đó tâm sự với Lôi Thiệu Đình.
Trong một tháng này, Phí Ái Nghê và lôi thiệu đình duy trì quan hệ không lạnh không nóng, cô ngẫu nhiên xuất hiện cũng làm một đám đàn ông trong phòng làm việc có thể buông lỏng tâm tình một chút, thưởng thức mỹ nữ hấp dẫn ở bên ngoài, còn có thể hưởng dụng trà chiều của tiệm nữa.
"Gần đây khá bận rộn." Mặc áo sơ mi cũng không đeo caravat, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, xem ra Lôi Thiệu Đình không câu nệ, chỉ bỏ ra hai giây ngẩng đầu nhìn vị khách tạm thời này một cái, sau đó tiếp tục nhìn tư liệu trên màn hình máy vi tính."Em ngồi đi, anh có việc vội, không thể tiếp đãi em rồi."
Nói xong, anh thật sự tiếp tục làm việc của mình, d.d.lê quý đôn ném chuyến đặc biệt đến thăm của Phí Ái Nghê sang một bên.
Trước kia dù anh có vội thế nào, cũng sẽ khách sáo hàn huyên một chút tình trạng gần đây với cô, lần này lại hoàn toàn không để ý đến cô, Phí Ái Nghê cứ ngồi ở trong phòng làm việc như vậy, bị chịu lạnh nhạt.
"Lôi đại ca, anh đã nói có việc bận, vậy em đi trước, anh có rảnh rỗi thì đến nhà hàng của em ngồi một chút, gần đây mới đổi đầu bếp, nhà hàng cũng thêm một số món ăn mới, có một số công thức món ăn Nhật, anh nhất định phải đến nếm thử một chút, giúp em đánh giá đó."
Ngồi trên ghế sofa mười phút giống như một người ngốc, Phí Ái Nghê ưu nhã đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, mỉm cười nói lời từ biệt với anh.
Cho dù bị lạnh nhạt, có hơi lúng túng, nhưng cô vẫn rất phong độ không biểu lộ bất mãn.
"Công thức món ăn Nhật sao. . . . . . Vậy cũng không tệ! Như vậy đi, sáu giờ tối nay giữ chỗ ngồi cho anh, anh mang vị bằng hữu Nhật Bản đến, cô ấy chắc chắn hiểu đồ ăn nhật hơn anh, để cô ấy đánh giá là chủ ý không chê chút nào được." Vừa nghe đến đồ ăn Nhật, cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên trò chuyện với vị khách này.
"Tối nay anh. . . . . . có xác định rảnh không?" Cô mới nói phải đi, anh lập tức rảnh rỗi, hơn nữa bây giờ cách sáu giờ chỉ còn hai giờ, công việc của anh có thể trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi này làm xong sao?
"Ăn một bữa cơm còn có thể dời ra chút thời gian, hiện tại mới đặt bàn với em có thể làm khó dễ em quá hay không? Nếu em không có cách nào, có thể lùi thời gian đến năm giờ, chỉ cần có chỗ ngồi là được."
Anh muốn mang Hắc Tương Lăng đi ngồi một chút, ngày mai nàng trở về Tokyo rồi, anh cần phải hỏi lúc hai người chung sống.
"Bây giờ cách năm giờ chỉ còn một giờ, anh ——"
"Anh xong việc rồi." Bây giờ anh bắt đầu rãnh rỗi rồi. Lôi Thiệu Đình tắt máy vi tính, đứng dậy sắp xếp lại bàn."Nếu quả thật làm khó, vậy cũng không cần sắp xếp, anh xem nếu sau này có cơ hội thì sẽ dẫn bạn anh đến lần nữa."
Anh mang theo nụ cười sáng lạng nói chuyện với Phí Ái Nghê, cũng không vì vừa lạnh nhạt với cô mà cảm thấy ngượng ngùng hoặc mắc nợ cái gì.
"Không làm khó chút nào, chỉ cần anh đưa cho em thời gian, em lúc nào cũng hoan nghênh anh tới dùng cơm." Rốt cuộc anh có hiểu lòng của cô hau không? Thời gian này cô đang cố gắng duy trì quan hệ giữa hai người, chính là vì có thể lấy được ưu ái của anh, hi vọng hai người có thể tiến thêm một bước, nhưng hình như anh cũng không hăng hái như vậy, luôn luôn lạnh nhạt với cô.
"Vậy cảm ơn em trước, lúc sáu giờ anh sẽ đi qua."
Nhìn bên ngoài một chút, bây giờ là hơn bốn giờ, trước tiên anh có thể gọi điện thoại đến khách sạn cho Hắc Tương Lăng, cho cô có một tiếng chuẩn bị, sau đó đi đón cô xuống núi là được rồi.
Anh lạnh nhạt khiến Phí Ái Nghê thầm than thở."Ừ, vậy em về nhà hàng trước." Cô thật ra cũng không hiểu được mình có phải cực kì thích anh hay không, nhưng cô thật sự yêu thích anh, cho nên mới chủ động đến gần anh nhiều lần như vậy.
Cô hi vọng anh có thể chú ý tới cô, nhưng trải qua cố gắng mấy ngày nay, phản ứng của hắn cũng không như cô đã mong đợi.
"Tối nay gặp lại." Lôi Thiệu Đình đưa cô đến cửa phòng làm việc.
Phí Ái Nghê mặc áo đàm màu trắng, dáng người khêu gợi dẫn theo ánh mắt ái mộ của tất cả đàn ông rời đi.
Nhưng Lôi Thiệu Đình tuyệt đối không quyến luyến cô, lập tức đóng cửa phòng làm việc lại, xoay người trở về trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, gọi cho Hắc Tương Lăng hẹn thời gian.
Tối nay muốn đến nhà hàng cao cấp, cho nên anh sẽ lái xe đến khách sạn đón cô.
Đầu kia, Hắc Tương Lăng an tâm, vì cô không thích ngồi trên chiếc mô tô của anh, cái loại cảm giác bộn trì đó quá mức kích thích, không thích hợp với cô, lần trước sau khi ngồi qua một lần, Hắc Tương Lăng đã nghiêm chỉnh cự tuyệt lời mời của anh, từ đó không động vào cái xe máy đen bóng kia nữa.
Điểm này khiến Lôi Thiệu Đình khá nhức đầu, nhưng nếu bạn gái không thích, anh cũng không thể miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau tạm thời đóng băng "Tiểu lão bà" của mình!
"Lôi đại ca, tại sao lâu như vậy rồi mà không thấy anh đến tiệm của chúng em ngồi một chút?" Một mỹ nữ tóc ngắn hấp dẫn, sau 4 giờ trưa, xuất hiện trong công ty của Lôi Thiệu Đình.
Cô là Phí Ái Nghê, là con gái duy nhất nhà họ Phí có quan hệ thân cận mấy đời nay với Lôi gia, là một trong những nàng dâu tương được lựa chọn mà được mẹ Lôi Thiệu Đình ưng ý nhất.
Tháng trước sau khi nghỉ phép trở về từ Nhật Bản, anh đã từng được an bài xem mắt với cô, mặc dù về sau hai người cũng không suy nghĩ muốn lui tới, nhưng lại duy trì lễ độ qua lại với nhau.
Thỉnh thoảng anh sẽ mang bạn bè đến ăn cơm chỗ cô kinh doanh nhà hàng để cổ vũ cho cô, mà khi đó cô sẽ mang chút trà đến để đưa cho các nhân viên trong công ty của Lôi Thiệu Đình, sau đó tâm sự với Lôi Thiệu Đình.
Trong một tháng này, Phí Ái Nghê và lôi thiệu đình duy trì quan hệ không lạnh không nóng, cô ngẫu nhiên xuất hiện cũng làm một đám đàn ông trong phòng làm việc có thể buông lỏng tâm tình một chút, thưởng thức mỹ nữ hấp dẫn ở bên ngoài, còn có thể hưởng dụng trà chiều của tiệm nữa.
"Gần đây khá bận rộn." Mặc áo sơ mi cũng không đeo caravat, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, xem ra Lôi Thiệu Đình không câu nệ, chỉ bỏ ra hai giây ngẩng đầu nhìn vị khách tạm thời này một cái, sau đó tiếp tục nhìn tư liệu trên màn hình máy vi tính."Em ngồi đi, anh có việc vội, không thể tiếp đãi em rồi."
Nói xong, anh thật sự tiếp tục làm việc của mình, d.d.lê quý đôn ném chuyến đặc biệt đến thăm của Phí Ái Nghê sang một bên.
Trước kia dù anh có vội thế nào, cũng sẽ khách sáo hàn huyên một chút tình trạng gần đây với cô, lần này lại hoàn toàn không để ý đến cô, Phí Ái Nghê cứ ngồi ở trong phòng làm việc như vậy, bị chịu lạnh nhạt.
"Lôi đại ca, anh đã nói có việc bận, vậy em đi trước, anh có rảnh rỗi thì đến nhà hàng của em ngồi một chút, gần đây mới đổi đầu bếp, nhà hàng cũng thêm một số món ăn mới, có một số công thức món ăn Nhật, anh nhất định phải đến nếm thử một chút, giúp em đánh giá đó."
Ngồi trên ghế sofa mười phút giống như một người ngốc, Phí Ái Nghê ưu nhã đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, mỉm cười nói lời từ biệt với anh.
Cho dù bị lạnh nhạt, có hơi lúng túng, nhưng cô vẫn rất phong độ không biểu lộ bất mãn.
"Công thức món ăn Nhật sao. . . . . . Vậy cũng không tệ! Như vậy đi, sáu giờ tối nay giữ chỗ ngồi cho anh, anh mang vị bằng hữu Nhật Bản đến, cô ấy chắc chắn hiểu đồ ăn nhật hơn anh, để cô ấy đánh giá là chủ ý không chê chút nào được." Vừa nghe đến đồ ăn Nhật, cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên trò chuyện với vị khách này.
"Tối nay anh. . . . . . có xác định rảnh không?" Cô mới nói phải đi, anh lập tức rảnh rỗi, hơn nữa bây giờ cách sáu giờ chỉ còn hai giờ, công việc của anh có thể trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi này làm xong sao?
"Ăn một bữa cơm còn có thể dời ra chút thời gian, hiện tại mới đặt bàn với em có thể làm khó dễ em quá hay không? Nếu em không có cách nào, có thể lùi thời gian đến năm giờ, chỉ cần có chỗ ngồi là được."
Anh muốn mang Hắc Tương Lăng đi ngồi một chút, ngày mai nàng trở về Tokyo rồi, anh cần phải hỏi lúc hai người chung sống.
"Bây giờ cách năm giờ chỉ còn một giờ, anh ——"
"Anh xong việc rồi." Bây giờ anh bắt đầu rãnh rỗi rồi. Lôi Thiệu Đình tắt máy vi tính, đứng dậy sắp xếp lại bàn."Nếu quả thật làm khó, vậy cũng không cần sắp xếp, anh xem nếu sau này có cơ hội thì sẽ dẫn bạn anh đến lần nữa."
Anh mang theo nụ cười sáng lạng nói chuyện với Phí Ái Nghê, cũng không vì vừa lạnh nhạt với cô mà cảm thấy ngượng ngùng hoặc mắc nợ cái gì.
"Không làm khó chút nào, chỉ cần anh đưa cho em thời gian, em lúc nào cũng hoan nghênh anh tới dùng cơm." Rốt cuộc anh có hiểu lòng của cô hau không? Thời gian này cô đang cố gắng duy trì quan hệ giữa hai người, chính là vì có thể lấy được ưu ái của anh, hi vọng hai người có thể tiến thêm một bước, nhưng hình như anh cũng không hăng hái như vậy, luôn luôn lạnh nhạt với cô.
"Vậy cảm ơn em trước, lúc sáu giờ anh sẽ đi qua."
Nhìn bên ngoài một chút, bây giờ là hơn bốn giờ, trước tiên anh có thể gọi điện thoại đến khách sạn cho Hắc Tương Lăng, cho cô có một tiếng chuẩn bị, sau đó đi đón cô xuống núi là được rồi.
Anh lạnh nhạt khiến Phí Ái Nghê thầm than thở."Ừ, vậy em về nhà hàng trước." Cô thật ra cũng không hiểu được mình có phải cực kì thích anh hay không, nhưng cô thật sự yêu thích anh, cho nên mới chủ động đến gần anh nhiều lần như vậy.
Cô hi vọng anh có thể chú ý tới cô, nhưng trải qua cố gắng mấy ngày nay, phản ứng của hắn cũng không như cô đã mong đợi.
"Tối nay gặp lại." Lôi Thiệu Đình đưa cô đến cửa phòng làm việc.
Phí Ái Nghê mặc áo đàm màu trắng, dáng người khêu gợi dẫn theo ánh mắt ái mộ của tất cả đàn ông rời đi.
Nhưng Lôi Thiệu Đình tuyệt đối không quyến luyến cô, lập tức đóng cửa phòng làm việc lại, xoay người trở về trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, gọi cho Hắc Tương Lăng hẹn thời gian.
Tối nay muốn đến nhà hàng cao cấp, cho nên anh sẽ lái xe đến khách sạn đón cô.
Đầu kia, Hắc Tương Lăng an tâm, vì cô không thích ngồi trên chiếc mô tô của anh, cái loại cảm giác bộn trì đó quá mức kích thích, không thích hợp với cô, lần trước sau khi ngồi qua một lần, Hắc Tương Lăng đã nghiêm chỉnh cự tuyệt lời mời của anh, từ đó không động vào cái xe máy đen bóng kia nữa.
Điểm này khiến Lôi Thiệu Đình khá nhức đầu, nhưng nếu bạn gái không thích, anh cũng không thể miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau tạm thời đóng băng "Tiểu lão bà" của mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook