Bước vào nhà chính, quản gia lập tức thông báo ở phía trước: "Tiểu thư, Lôi tiên sinh đã đến, đang tản bộ ở ngoài. Nhưng đại thiếu gia còn chưa trở lại vừa rồi đại thiếu gia gọi điện thoại về nói đang kẹt xe trên đường, sợ rằng phải nửa tiếng nữa mới có thể về đến nhà."

"Được rồi, tôi sẽ lập tức đi." Ngay sau đó Hắc Tương Lăng đi xuống hành lang, đi về phía sân trước.

Anh hai không thể chạy về nghênh đón khách quý kịp thời, cô nên tiếp đãi thay để tránh tiếp đón khách không được chu đáo.

Mặc ki-mô-nô đi đi về phía sảnh trước tráng lệ rộng rãi, bây giờ đang là mùa hoa anh đào nở rộ, phong thái xinh đẹp lay động, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

Mỗi người đến nhà họ Hắc làm khách quý, đều bị phong cảnh của đình viện được tỉ mỉ làm theo phong cách Nhật Bản hấp dẫn. Có thể có được tán thưởng của khách, bản thân là một phần của nhà họ Hắc, dĩ nhiên đều cảm thấy kiêu ngạo vì nó.

Mặc ki-mô-nô xinh đẹp động lòng người, Hắc Tương Lăng chậm rãi đi về phía người đàn ông cao lớn đang đứng ở dưới cây anh đào.

Dáng vẻ Lôi tiên sinh cao lớn cường tráng như vậy, tư thế anh ta đứng ở đó là cao ngạo, trong lúc nhìn anh có một loại cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu Hắc Tương Lăng, nhẹ nhàng nhéo ngực cô.

Cô đi chậm lại, cái loại cảm giác kì dị đó càng đến gần bóng dáng to lớn cao ngạo này thì càng mãnh liệt.

"Xin chào, tôi là Lôi Thiệu Đình ——" Lôi Thiệu Đình phát hiện có người đến gần, anh mỉm cười xoay người nhìn người đang tới, vừa nhìn thấy, bỗng dưng đôi mắt sắc xảo kinh ngạc trợn to."Là em!"

Trời ạ! Người anh truy đuổi hơn một giờ, người phụ nữ hại anh chán nản trong suốt ba giờ, rốt cuộc lại bỗng xuất hiện trước mắt anh? !

Đây cũng là gặp gỡ vô tình mà trời cao an bài, xem ra hôm nay anh thật sự được ông trời chiếu cố!

"Lại là anh!" Cô cũng đồng thời kinh hô, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên đầy vẻ kinh ngạc và kinh hoảng."Anh chính là khách quý mà anh trai tôi mời tối nay, Lôi tiên sinh?"

Đột nhiên cô rất hi vọng người trước mắt này là người trèo tường bò vào trong nhà họ Hắc mà không phải là khách quý mà anh hai mời.

"Đúng vậy, là tôi!" Thì ra cô là em gái của Hắc Tuấn! Lôi Thiệu Đình rất vui mừng vì cuối cùng cũng biết thân phận của cô."Trời cao đã an bài cho chúng ta gặp nhau ở đây, có thể thấy chúng ta thật sự rất có duyên phân, tôi thấy em đừng trốn nữa thì hơn."

Dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cô thật đáng yêu! Lôi Thiệu Đình không ngờ trong một ngày anh có thể thấy được hai loại phong tình bất đồng của cô.

Lúc cô mặc đồ công sở thì kiêu ngạo già giặn, mặc kimônô lại xinh đẹp hấp dẫn, mà đêm bốn năm trước đó, dáng vẻ thanh tú của cô đã in dấu sâu trong ngực anh. . . . . . Ba bóng dáng ngay lập tức xuất hiện trong mắt, vẻ đẹp, phong tình của cô càng làm anh khắc sâu ấn tượng.

"Cái gì mà chạy trốn chứ? Tôi không thích bị đến gần, mới tránh anh thôi." Anh ta nói chuyện thật lạ, Hắc Tương Lăng cảm thấy nhức đầu."Nhưng nếu anh là khách quý của anh hai, tôi cũng không thể đắc tội, cho nên xin Lôi tiên sinh đừng diễn tiết mục làm quen nhàm chán đó nữa, tối nay mong anh hưởng thụ chiêu đãi thật tốt thôi."

Không để ý phải thể hiện ưu nhã khi mặc ki-mô-nô, cũng không để ý đạo đãi khách, cô một tay xoa trán hơi đau, xoay người muốn rời đi.

"Đợi đã...!" Nhưng anh lại đi lên trước ngăn cô lại.

Cô không muốn trò chuyện nhiều với anh ta một chút nào, tiếp tục đi về phía trước.

Anh đuổi theo cô."Tôi không phải nhàm chám đến làm quen với em, em để tôi giải thích rõ chuyện đi, tôi không khiến em hiểu lầm lại tiếp tục hiểu lầm nữa đâu."

Theo thái độ của cô xem ra cô thật sự quên mất chuyện đêm đó, mà hiển nhiên cũng quên mất anh.

"Chúng ta không quen, không có gì để trò chuyện!" Cho dù bị anh theo sát, cô vẫn đi thẳng về phía trước không quay đầu lại như cũ, định trở về biệt viện của mình.

"Chúng ta rất quen thuộc, chỉ là em quên thôi!" Không ngờ cô gái làm anh khắc sâu trong lòng, lại quên mất anh triệt để như thế, điều này làm cho tự ái của Lôi Thiệu Đình bị thương, cũng tức giận nhất định phải để cô nhớ lại.

"Rốt cuộc anh nói xong chưa?"Đột nhiên cô dừng bước quay đầu lại, dung nhan mỹ lệ tỏa ra lửa giận."Tôi với anh không quen thuộc tí nào, mời anh phân rõ ràng được không? !"

"Vẫn chưa nói xong!" Con mắt sắc xảo nheo lại nhìn cô, tiếng nói phát ra từ kẽ răng, Lôi Thiệu Đình quyết định phải giúp cô lấy lại trí nhớ.

"Hắc tiểu thư kiêu ngạo, tôi không phải người đàn ông nhàm chán, tôi là người bốn năm trước trải qua một đêm với em ở Yokohama. Đêm hôm đó, tôi kéo cô đang say rượu chạy ra hộp đêm, sợ bị đao của phần tử xấu chém thương, về sau em say đến bất tỉnh nhân sự, không thể nói cho tôi biết em ở đâu, tôi không thể làm gì khác hơn dẫn em trở về khách sạn tôi ở. Ngay trong đêm đó, em chủ động dẫn dụ tôi...xảy ra chuyện thân thiết da thịt, mà điều khiến tôi khắc sâu ấn tượng là —— một đêm kia lại là đêm đầu tiên của em!"

Sự thật kinh người thốt ra từ trong miệng Lôi Thiệu Đình, Hắc Tương Lăng kinh ngạc đến không thể phản ứng kịp, dung nhan xinh đẹp lập tức trắng xanh.

Ngày đó bốn năm trước khi cô tỉnh lại hốt hoảng, vô dụng và hoảng sợ, đồng thời đến như thủy triều nhấn chìm cô,d^d.l0e0q0u0y0d0o0n tỉnh táo lúc đầu đều biến mất, thân thể không tự chủ run rẩy.

Không ngờ số mạng lại trêu cợt người như thế, tối nay lại để cho cô gặp người đàn ông đó!

"Anh sao lại đến đây chứ?" Vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ của cô cùng với sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ phát run, tất cả đều rơi vào trong mắt Lôi Thiệu Đình."Tôi chính là người đàn ông đầu tiên của em."

Giọng nói của anh giống như ma quỷ, đánh vào trong tai của cô, vang vọng không biến mất, khủng hoảng khiến cô không thể nhớ lại khuôn mặt bốn năm trước từ trong kí ức đó. . . . . .

Hắc Tương Lăng cố gắng đè xuống hốt hoảng trong lòng, lấy lại tỉnh táo, cô nắm chặt tay, dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, dùng hết hơi sức của cơ thể tự nói với mình không thể nhớ đến!

Kí ức từ từ trở lại. . . . . . Ông trời! Không sai! Khuôn mặt của người đàn ông này rất giống với trong trí nhớ của cô! Nhưng phần kí ức này bị cô cố ý lựa chọn quên lãng, nếu không phải là anh ta kể lại chuyện cũ, cô thật vẫn không nhận ra.

"Không! Tôi không biết anh. . . . . . Anh vừa nói gì ở đây, tôi hoàn toàn nghe không hiểu!" Hoảng sợ lùi lại hai bước, cô cắn môi đi về hướng ngược lại, lướt qua anh.

Đời này cô có hai lần kinh hoảng quá mức đều do người đàn ông này ban cho, lần đầu tiên là vào cái đêm bốn năm trước kia, lần thứ hai là hiện tại.

Cô không thể ở chung với người đàn ông này lâu hơn nữa, tâm tình hỗn loạn của cô nhất định phải tìm một chỗ để tỉnh táo lại.

Cô cần tỉnh táo suy nghĩ một chút, đến tột cùng phải làm cái gì để đối phó với người đàn ông khí thế bức người này? Nhìn anh ta không giống như một người đơn giản, tự tin cùng với cảm giác hiện hữu mãnh liệt của anh, tất cả đều khiến người khác không thể bỏ quên.

Hắc Tương Lăng muốn đi nhanh đến nhà một chút, tự mình trở lại biệt viện, nhưng ki-mô-nô đang mặc trên người này khiến bước chân của cô bị hạn chế, không cách nào đi quá nhanh được.

"Em nghe hiểu, đêm hôm đã khắc sâu kí ức trong tôi, mà em thậm chí còn để lại vật chứng ở chỗ anh! Em để lại một cái áo lót viền tơ cùng quần lót màu trắng ——"Anh sải bước đuổi theo, lời của anh từ đằng sau lọt vào trong tai cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương