Thủ Phụ Sủng Thê
-
Chương 84: 84: Yên Thế Tử Vào Kinh
Đại nội Cấm Thành.
Trước khi vào Yến Sí Lâu ở Ngọ Môn, người công phủ phái tới đưa tin tức Lục lão thái thái bệnh nặng nói cho Lục Chi Quân, nam nhân nghe xong, có một khoảnh khắc nhíu chặt mày lại, nhưng cũng không hỏi quá nhiều về tình hình trong công phủ, mà trực tiếp đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng đế.
Đại điện rộng chín gian, nơi mà hoàng đế nghỉ ngơi thường ngày là bên trong Noãn các ở phía đông.
Khi Lục Chi Quân vào điện, mấy tiểu thái giám mặc áo sam cổ tròn, đầu đội mũ che tai[1] đứng bên cạnh, bọn họ nhìn thấy đế sư Thủ phụ uy nghiêm lạnh lùng đã đến, đều cung kính cúi đầu, đồng thanh gọi: “Đại nhân.”
Tiểu Lộc Tử đi theo phía sau Lục Chi Quân, sau khi đến bên cạnh long sàng sang trọng, Lục Chi Quân thấy hoàng đế mặc tẩm bào màu vàng vô cùng gầy gò, hốc mắt trũng sâu, vẻ mặt cũng không còn rực rỡ như thiếu niên trước đây.
Bây giờ, mỗi tháng ba lần đều đặn, đến giảng dạy kinh diên viện[2] cho hoàng đế, quan Hàn lâm giảng đều tạm thời báo cáo lại mỗi ngày.
[2] Kinh diên viện: (經筵院, Classics Mat Academy) là cơ quan đặc trách việc giảng dạy kinh truyện, sử như Tứ thư qua các khóa giảng tại triều đình cho nhà vua, các Hoàng tử, Hoàng thân và quần thần cấp cao tại các triều đại Việt Nam xưa.
Các quan viện Kinh diên được gọi là Kinh diên giảng quan.
Sắp vào đông, Hoàng đế bị ho nặng nên cả ngày chuyên tâm dưỡng bệnh ở trong tẩm điện.
Lục Chi Quân phất tay áo ngồi trên ghế tròn bên cạnh long ỷ điêu khắc, thấp giọng gọi: “Bệ hạ.”
Hoàng đế nghe thấy giọng nói trầm thấp và quen thuộc của nam nhân, khó khăn mở mắt ra, khàn giọng nói: “Tiên sinh, ngài đã trở lại.”
Hoàng đế chật vật muốn ngồi dậy khỏi giường rồng, nhưng Lục Chi Quân lại đưa tay ra hiệu hắn tiếp tục nằm, không cần đứng dậy.
“Trẫm nghe nói chuyện của thái ngoại tổ mẫu… Có lẽ qua năm nay, trẫm cũng sẽ nhanh chóng đi tìm phụ hoàng rồi.”
Dứt lời, tiểu hoàng đế lại ho khan vài tiếng, âm thanh khụ khụ lạ thường, dường như là muốn ho ra hết cả ống phổi.
Tiểu Lộc Tử không đành lòng nghiêng mặt sang một bên.
Lục Chi Quân biết rõ cho dù sống lại một đời, có một số chuyện vẫn không thể dựa vào con người mà thay đổi được, ví dụ như sinh tử của con người.
Kiếp trước, Lục lão thái thái chết vào cuối năm, kiếp này bởi vì cãi nhau với Lục Chi Dương, khó tránh khỏi nóng nảy, còn đi cũng sớm hơn kiếp trước.
Lục Chi Quân biết được quỹ đạo đã định trước mọi thứ, nhưng chỉ có thể lựa chọn mắt lạnh quan sát hết thảy.
Lúc này, hắn hơi có thể cảm nhận được nỗi đau của hòa thượng Niệm Không, người chỉ có thể bị nhốt trong thế giới này, không được chuyển thế luân hồi.
Lục Chi Quân có thói quen giữ cảm xúc trong lòng, từ trước đến nay không bao giờ hiện lên buồn vui gì trên mặt, sau khi cụp mắt xuống, liền thấp giọng trả lời Hoàng đế: “Bệ hạ không cần lo lắng quá nhiều, ngươi sẽ khỏe lại thôi, chờ sau khi thân thể bệ hạ tốt hơn, thần sẽ dẫn bệ hạ đi du ngoạn phía bắc, có thể cho thái giám đều đội mũ lông chim trĩ và buộc tóc bằng phát quan[3].”
Đối với hoàng đế mà nói, vị cữu cữu nghiêm túc này hôm nay khi nói chuyện với hắn ta, giọng nói có sự dịu dàng hiếm khó.
Hoàng đế vừa nghe Lục Chi Quân nói như vậy, tuy rằng trong lòng đột nhiên có hy vọng, nhưng cũng biết rõ nếu Lục Chi Quân đã nói như vậy, cũng đủ để chứng minh thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Trước đây, Lục Chi Quân không thích hắn ta ham chơi, việc duy nhất mà hoàng đế tự tiện sử dụng đế quyền, chính là bắt thái giám mặc áo giáp[4] sặc sỡ, trên tóc sẽ buộc lông trĩ, chơi cùng hắn ta ở Ngự Hoa Viên của hoàng cung.
Ngày đó, Lục Chi Quân đột nhiên đến thăm cung điện, muốn kiểm tra việc học của hắn ta, khi Lục Chi Quân nhìn thấy Hoàng đế ra lệnh thái giám quỳ trên mặt đất giả làm ngựa, còn bắt hai thái giám cầm lọng dù, đứng phía sau bọn họ, giả bộ như đang đi săn ở Tây Uyển, đương nhiên lúc này hắn liền trầm mặt răn dạy hắn ta một trận.
Còn dùng thước ngọc đánh vào lòng bàn tay hắn ta, phạt hắn ta đọc thánh huấn mấy chục lần ở Tiên Lâu.
Từ đó về sau, tiểu hoàng đế không dám nghịch ngợm, ham chơi như trước nữa.
Tuy rằng vẫn luôn có tâm nguyện muốn đến Tây Uyển, nhưng Lục Chi Quân quá bận công vụ, cơ bản sẽ không đồng ý với hắn ta đưa Ngự Lâm quân đi riêng.
Mà Lục Chi Quân biết mặc dù hắn đã dạy Hoàng đế cách dùng thuật đế vương để khống chế người khác, nhưng từ khi hắn ta đã sống dưới sự che chở của hắn từ khi bắt đầu nhớ được, tâm tính vẫn ngây thơ như đứa trẻ, không thay đổi tính tình.
Một đứa nhỏ như vậy, nếu sinh ra trong thế gia bình thường, sẽ sống rất thoải mái và hạnh phúc.
Nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác sinh ra trong hoàng gia, còn là đích trưởng tử của Lục thái hậu.
Đế vị này nhìn như có được vinh quang vô thượng, nhưng không phải ai cũng có thể ngồi lên long ỷ được, vừa được hưởng thụ cảnh ngưỡng mộ của thần dân, mà còn phải mang nỗi cô độc, lạnh lẽo ở chốn cao xa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lục Chi Quân thâm trầm hơn rất nhiều.
Tiểu hoàng đế mở môi, ngữ điệu khó khăn muốn nói chuyện gì đó với hắn.
Chưa kịp mở miệng, Lục Chi Quân liền biết hắn ta muốn nói gì đó với hắn.
Bởi vì ở kiếp trước, Hoàng đế cũng đã nói như vậy với hắn.
“Thần đã sai người, mời Thái hậu nương nương từ trong canh đường ra, ngày mai ngài ấy có thể khởi hành quay về cung, bệ hạ có thể nhìn thấy ngài ấy.”
Dứt lời, tiểu hoàng đế thoáng thả lỏng chút tâm tình, trên mặt cũng nở nụ cười mỹ mãn.
***
Sau khi Lục Chi Quân đi ra từ tẩm cung, hắn đi dọc theo con đường cao đài được xây bằng đá cẩm thạch trắng, đi thẳng đến Càn Thanh Môn.
Hai bên cửa đại môn sơn màu đỏ vàng, có rùa đồng và hạc đồng đứng sừng sững, sống động như thật, bóng mặt trời dưới cây gậy nhọn chỉ về hướng cối xay, chính là giời Thân ba khắc.
Mặt trời sắp lặn ở hướng tây, thân hình cao lớn của nam nhân, khí chất cao quý lãnh đạm, sợi tơ vàng trên con trăn trước áo đang sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Khi đến Văn Uyên Các ở ngoại đình, Cao Hạc Châu cũng đang mở một sắc chỉ trong một gian phòng.
Khi thấy Lục Chi Quân đến đây, Cao Hạc Châu nói: “Chuyện của lão thái thái ta đã biết rồi, nếu phu nhân ngươi bận việc tang lễ, thì cứ cho vị nhà ta giúp đỡ xử lý.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Ừm, lúc trước Thẩm thị ở Dương Châu, cũng đã xử lý tang lễ của cữu mẫu nàng rồi.”
Sau khi hai người trò chuyện một hồi về chính vụ, Cao Hạc Châu nói với Lục Chi Quân: “Sau khi công phủ xảy ra chuyện này, Lưu Hưng Ngôn và Uất Trì Trinh nhất định đã sớm lôi kéo cá ngôn quan rồi, rất có thể sẽ tham một quyển về cái danh bất hiểu của ngươi trong lúc ngươi lấy lòng xin chỉ của bệ hạ.
Năng lực của bọn họ chẳng qua là cãi nhau vài câu ở ngoài điện bệ hạ, sau đó đuổi bọn họ ra ngoài giống như loài ruồi nhặng là được.”
Những hành động nhỏ nhặt của Đôn quận vương và Lưu Hưng Ngôn cũng không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên, Cao Hạc Châu biết sau khi Lục Chi Quân từ Dương Châu về kinh, hoàng đế sẽ tuyên chỉ các nước chư hầu ở Đại Kỳ, để bọn họ vào kinh chúc mừng.
Thự thừa[5] của Hồng lô tự đã đến nước Yên và các nước chư hầu khác.
[5] Thự thừa: Từ gốc “署丞”, là tên quan trong Hồng lô tự.
Cao Hạc Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại nói: “Còn có một chuyện tương đối khó giải quyết, phu nhân ngươi vẫn luôn tìm con ngựa gầy kia… Sau khi vào Yên vương phủ, bị Uất Trì Tĩnh thu phòng, cho địa vị và nâng thành thị thiếp.
Nàng ta, ngươi định làm gì?”
Lục Chi Quân nghịch ngọc ban chỉ trên ngón cái, đuôi lông mày khẽ nhếch lên hỏi: “Đã bao lâu rồi mà chưa cho tin tức hữu dụng?”
Cao Hạc Châu trả lời: “Người bên dưới nói, chỉ đưa một số tin tức về thói quen sinh hoạt của Uất Trì Tĩnh, nhưng cũng không hẳn là phản bội.
Dù sao Yên vương thế tử kia cũng là người đa nghi, mặc dù thị thiếp này duyên dáng xinh đẹp, nhưng đối với Uất Trì Tĩnh mà nói, cũng là một thứ để giải tỏa mà thôi.
Uất Trì Tĩnh sẽ không có tình cảm với nàng ta đâu, số lần đến phòng nàng mỗi tháng cũng có hạn.”
Nói đến đây, Cao Hạc Châu lại hỏi: “Đã vậy, cứ xem nàng ta xử lý thế nào?”
Lúc này, Lục Chi Quân lại nhớ tới, lúc cùng Thẩm Nguyên quay về Đường gia ở Dương Châu, nàng đã từng nhắc tới người này với hắn.
Thị thiếp của Yên vương ở trong lòng Thẩm Nguyên, hẳn là người bạn cực kỳ quan trọng.
Liền nói: “Tạm thời không cần.”
Cao Hạc Châu hơi kinh ngạc: “Này không giống tác phong của ngươi.”
Lục Chi Quân lại trả lời: “Nàng ta cũng không biết người thật sự phái nàng ta đến biên giới nước Yên để làm việc tỉ mỉ, người đưa ra chỉ thị bất quá chỉ là một người dùng để che mắt mà thôi.”
Cao Hạc Châu khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra.
Hắn ta biết thái độ trước đây của Lục Chi Quân đối với thủ hạ, nếu vô dụng tất sẽ xử lý.
Nhưng nguyên nhân đặc biệt khai ân cho thị thiếp của Yên vương, Cao Hạc Châu cũng có thể đoán được.
Hắn thật sự là vì Thẩm thị nữ mà thay đổi quá nhiều.
Con ngựa gầy kia mượn ánh sáng của Thẩm thị, mà bảo vệ được một mạng.
Đây có thể là truyền thuyết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mà có công mài sắt, có ngày nên kim thôi.
***
Lúc Lục Chi Quân về phủ, Thẩm Nguyên đã đợi hắn ở thư phòng Kỳ Tùng quán.
Trong phòng quán, ánh nến khẽ thắp lên, hương đàn hương bên lư hương bốc lên khói xanh cuộn tròn.
Thẩm Nguyên không đề phòng ngồi trên ghế thái sư mà xưa nay Lục Chi Quân hay ngồi, bởi vì thân hình của nàng hơi gầy, nên khi ngồi ghế thái sư này cũng có vẻ đặc biệt rộng rãi.
Mái tóc đen của mỹ nhân được vấn thành một đám mây tao nhã, nàng mặc váy ngựa màu xanh da trời đơn giản, nhưng lại có khí chất ôn hòa, cổ điển với làn da tuyết và mái tóc đen.
Sau khi phát hiện Lục Chi Quân đã vào phòng, Thẩm Nguyên ngước mắt nhìn hắn nở nụ cười, lập tức liền đi về phía hắn.
Khi hương thơm dịu dàng của cơ thể nàng phả vào mặt, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn duỗi cánh tay dài ra, muốn ôm tiểu thê tử yếu đuối vào lòng.
Thế nhưng Thẩm Nguyên lại né tránh một chút, để cho nam nhân nhào vào khoảng không, sau khi Lục Chi Quân nhíu mày nhìn nàng, liền nghe nàng trịnh trọng nói: “Hồi trước, lão thái thái đã định cây lim thượng hạng, rồi đem nó đến bậc thầy ở Tô Châu chế tạo xong quan tài, nó vẫn luôn được cất giữ ở biệt trang ngoại ô kinh thành, ta đã phái người đi lấy, cũng dặn dò bọn họ, trong quá trình vận chuyển nhất định phải cẩn thận một chút.”
Lục lão thái thái có cáo mệnh trong người, tang lễ của thế gia trong kinh thành phức tạp hơn Dương Châu rất nhiều, nhưng Thẩm Nguyên là người chu đáo, trước đó đã tìm hiểu hết môn đạo và quy củ trong này.
Lục Chi Quân nghe nàng mềm nhũn lẩm bẩm, cũng biết Thẩm Nguyên đã sắp xếp xong xuôi mọi việc liên quan đến linh cữu, báo tang, để tang, phúng điếu, liệm người cùng phiền phức, đồng thời đồ tang cần may, cùng với những thứ như vải bố cần chọn mua cũng giao cho quản sự đáng tin cậy làm.
Nhìn đôi môi anh đào mềm mại đang khép mở, Lục Chi Quân lại khép chặt eo thon, mảnh khảnh của Thẩm Nguyên, muốn nghiêng người hôn nàng.
Cũng không có ý đồ bất chính gì với nàng, chỉ là khi hôn lên môi nàng, tâm của hắn có thể được an ủi trong vài phút ngắn ngủi, giống như uống một liều thuốc linh nghiệm, hôn Thẩm Nguyên một cái là có thể khôi phục lại tinh lực rất nhanh.
Tay áo rộng quý phái của nam nhân đã dọc theo eo Thẩm Nguyên, lồng đến đầu gối của nàng.
Chờ đến lúc Lục Chi Quân nắm cằm Thẩm Nguyên, cúi người muốn hôn nàng, Thẩm Nguyên hiển nhiên không muốn hợp tác, nhưng lại bị nam nhân giam cầm nên không thể động đậy.
Nàng né tránh vài lần, Lục Chi Quân vẫn kiên nhẫn, mấy lần đều chỉ hôn đến khóe môi hoặc cằm nàng.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Lục Chi Quân trở nên u ám hơn rất nhiều, đến khi cuối cùng cũng nắm được khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, cúi người hôn lên môi nàng, còn trầm giọng nói một câu: “Nhón chân lên.”
Nói xong, bàn tay to kia còn không nặng không nhẹ dừng tại mông trái đào của nàng, rất có một ý tứ trừng phạt.
Lập tức hơi thở quanh thân hắn đột nhiên cường thế hơn rất nhiều, thề muốn thông qua nụ hôn gần giống cắn này, để nàng trở nên ngoan ngoãn và phục tùng hơn.
Thẩm Nguyên theo bản năng nhón chân lên, liền mềm giọng từ chối nói: “Quý Khanh, chàng đừng như vậy…”
Trên đường trở về, Thẩm Nguyên đã phát hiện, từ khi nàng và Lục Chi Quân thổ lộ tình cảm với nhau, hắn cũng đã xé nát dáng vẻ phu quân chín chắn, dịu dàng và cực kỳ kiên nhẫn trước đây.
Mặc dù bây giờ Lục Chi Quân vẫn dung túng nàng, cũng cưng chiều nàng.
Nhưng dần dần, nam nhân vẫn tỏ ra dục vọng chiếm hữu sâu sắc và muốn kiểm soát nàng trước khi thành hôn, đồng thời muốn nàng chấp nhận mọi thứ hoàn toàn từ hắn.
Sau khi dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Nguyên, cuối cùng Lục Chi Quân cũng buông nàng ra, trong lòng Thẩm Nguyên hơi tức giận, liền muốn đưa tay, bắt chước động tác hổ không ra hổ, mèo không ra mèo của nam nhân, đánh vào chỗ kia của hắn một cái.
Nhưng ở trước mặt Lục Chi Quân, nàng yếu đến mức giống như một con thỏ, hắn không ăn nàng là may rồi, đương nhiên nàng không có lá gan đi đánh hổ đâu.
Nếu như nàng thật sự làm điều gì đó, Lục Chi Quân cũng thật sự có thể làm được, sẽ đem nàng đột nhiên nhấc bổng nàng lên, rồi đặt nàng ở ghế thái sư, vỗ mạnh vào mông của nàng vài cái.
Cảnh tượng đó khiến nàng cảm thấy xấu hổ khi chỉ nghĩ về nó.
Vì vậy, Thẩm Nguyên cắn môi dưới, đưa bàn tay nhỏ bé thăm dò eo của nam nhân, nhưng nàng vẫn nhát gan.
Cuối cùng chỉ dùng ngón tay nhỏ nhắn, thừa dịp hắn đang nhìn chằm chằm nàng, không đề phòng, bỗng dưng tàn nhẫn bám lấy đai da quý giá bên hông hắn.
Tất nhiên Thẩm Nguyên dùng sức rất nhiều, nhưng sức mà nàng cho rằng ổn lại không đáng để nhắc tới trong mắt Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân bật cười với hành vi gần như khiêu khích của Thẩm Nguyên, cuối cùng chỉ cố tình nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
Thẩm Nguyên ngước mắt lên, ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân, không tức giận hỏi: “Ta làm vậy, chàng cảm thấy vui không?”
Lục Chi Quân khó hiểu: “Ý nàng là sao?”
Thẩm Nguyên kinh ngạc trả lời: “Quý Khanh, chàng khá độc đoán, sau này chàng phải dịu dàng hơn một chút.”
Lục Chi Quân nở nụ cười như có như không, giọng nói hòa hoãn một chút, thấp giọng hỏi ngược lại Thẩm Nguyên: “Ta không dịu dàng sao?”
Thẩm Nguyên mềm nhũn oán giận: “Hồi nãy chàng mới làm vậy đó… Là không dịu dàng.”
Đuôi lông mày Lục Chi Quân khẽ nhíu lại hỏi: “Ta thế nào?”
Thẩm Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân, lại cảm thấy Lục Chi Quân luôn giả bộ nghiêm túc, nhưng nhất cử nhất động đối với nàng đều lộ vẻ xấu xa.
Hắn vừa mới làm với nàng hồi nãy, tất nhiên Thẩm Nguyên không thể nói nên lời.
Đúng lúc này, nam nhân đưa bàn tay to thấy rõ xương ngón tay nắm lấy cằm nàng, sau đó liền nghiêng người về phía nàng, mổ nhẹ lên cánh môi nàng, mặc dù đã kiềm chế động tác, nhưng Thẩm Nguyên vẫn cảm thấy mình có cảm giác đáng sợ sẽ bị Lục Chi Quân nuốt vào bụng.
Lục Chi Quân mổ và hôn nàng vài cái, rồi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lại hỏi: “Như vậy có tính là dịu dàng không?”
Ánh mắt Thẩm Nguyên né tránh trả lời: “Coi như… dịu dàng.”
Đôi mắt phượng ôn hòa của Lục Chi Quân dần dần mờ đi, ánh mắt sắc bén hỏi: “Sao nói là coi như thế?”
Chưa đợi Thẩm Nguyên mở miệng trả lời, hắn liền lạnh nhạt ra lệnh nói: “Đã như thế, vậy nàng đến dạy ta làm thế nào mới tính là dịu dàng đi.”
Khi hắn nói lời này, giọng nói hùng hậu, rất có từ tính của nam tử trưởng thành.
Khuôn mặt tuấn tú còn cố tình đến gần nàng một tí.
Tim Thẩm Nguyên đập lệch vài nhịp, nhưng cố tình nghiêm mặt, nói: “Vậy chàng nhắm mắt lại trước đi.”
Lục Chi Quân nhìn nàng một cái.
Thẩm Nguyên tự bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không phải chàng bảo ta dạy chàng sao?”
Lúc này, Lục Chi Quân mới trầm mặt làm theo, sau khi nhắm mắt lại, liền cảm thấy cánh tay mảnh khảnh dễ gãy của Thẩm Nguyên nhanh chóng leo lên bờ vai rộng lớn và vững chải của hắn.
Nụ hôn dịu dàng mong đợi đã không đến như dự kiến.
Mặc dù Thẩm Nguyên ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào hắn, nhưng lại dùng răng, cắn vào mạnh vào cằm hắn.
Sau khi nàng dời cánh tay từ trước người hắn xuống, liền có chút đắc ý nói: “Ta còn có việc trong phủ, quan nhân ngài cứ xử lý chính sự ở trong thư phòng đi.”
Không đợi Thẩm Nguyên rời khỏi Lục Chi Quân nửa bước, liền bị hắn bắt lại, lần này Lục Chi Quân không khách khí với tiểu thê tử bướng bỉnh nữa, hôn cho đến khi hai chân của Thẩm Nguyên run rẩy mềm nhũn ra, cuối cùng chỉ đành nước mắt tuôn trào cầu xin hắn tha thứ.
Thẩm Nguyên năn nỉ hắn, bảo hắn không được cắn nàng, nàng còn có việc phải xử lý.
Lục Chi Quân cũng không bắt nạt Thẩm Nguyên quá nhiều nữa, sau khi buông nàng ra, giọng khàn khàn nói: “Lần sau không được trêu chọc ta như vậy nữa.”
Rồi mắng: “Lá gan càng lúc càng lớn, hở một tí liền cắn người.”
Mặc dù hắn cố tình tỏ vẻ ngiêm nghị, nhưng Thẩm Nguyên không cảm thấy hắn tức giận.
Sau khi Thẩm Nguyên chạy trối chết rời khỏi giá Bác Cổ, còn bắt gặp Giang Phong một cái.
Giang Phong lại thấy, sắc mặt của phu nhân trông không giống có chuyện gì lạ, duy chỉ có con ngươi mềm mại ngậm đầy hơi nước, hốc mắt ửng hồng, nhưng không giống vừa khóc.
Để tránh hiềm nghi, bình thường Giang Phong không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nguyên, nhưng hồi nãy vô tình liếc thấy đôi môi nàng sưng tấy và ửng hồng.
Sau chuyện vừa rồi, Giang Phong cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng.
Sau khi vòng qua giá Bác Cổ, vào thư phòng, thấy sắc mặt Lục Chi Quân nghiêm túc ngồi trên ghế thái sư.
Nhưng trên cằm hắn rõ ràng có một dấu răng đỏ mờ.
***
Nước Yên, phủ của vương gia chư hầu.
Các quan chư hầu được phân ra ở hai bên phòng nghị sự, Yên thế tử Uất Trì Tĩnh ngồi ngay ngắn trên vị trí trên cao, mặc chương phục[6] màu xanh, đeo vương miện màu đen, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mặc dù hoa phục phức tạp như thế, nhưng lại có dáng vẻ công tử tao nhã của phó lang nhã nhặn, chỉ có hắn đối đãi với người khác tuy rằng nho nhã lễ độ, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại luôn biểu lộ sự xa cách nhàn nhạt.
Đường Vũ Lâm hiện giờ đảm nhiệm chức trưởng sử[7] ở Yên vương phủ, hiện giờ tâm tính của hắn ta đã thay đổi, chuyển sang môi trường sống mới, còn được Yên thế tử trẻ tuổi trọng dụng, sự bận rộn này cũng đã thay đổi từ những suy nghĩ thương cảm phong hoa tuyết nguyệt kia.
[7] Trưởng sử: chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.
Thỉnh thoảng, tâm trạng vẫn sẽ suy sụp, cũng thường xuyên nhớ Thẩm Nguyên.
Nhưng Đường Vũ Lâm thể hiện tài năng ở nước Yên này, cũng đã trải qua cảm giác chưa từng có, cho nên hắn ta biết cuối cùng, cuộc sống của hắn ta chung quy sẽ không chỉ có một mình Thẩm Nguyên.
Tuy rằng tâm trạng của hắn ta đã tươi sáng hơn rất nhiều, nhưng vẫn muốn gặp lại Thẩm Nguyên một lần trong đời.
Nhưng đã vào nước Yên làm quan thì sẽ vào kinh thành rất khó.
Một trưởng sử khác của nước Yên lúc này đột nhiên nói với Uất Trì Tĩnh: “Trong kinh đưa tin tức đến, nội các ra lệnh cho Hình bộ, Lễ bộ sửa đổi luật pháp từ nửa năm trước, đã được thực hiện tại kinh thành.
Phỏng chừng không bao lâu nữa, các nước chư hầu chúng ta cũng phải theo luật mới, thực hiện chính sách mới.”
Đường Vũ Lâm đang tò mò về quy định của luật mới.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng nghị sự đột nhiên người hầu đến báo, nói là thự thừa của Hồng lô tự kinh thành đến thăm.
Sau khi thự thừa vào sảnh, liền mở dụ chỉ, truyền ra sắc lệnh với Uất Trì Tĩnh ngồi trên cao: “Yến thế tử nghe chỉ.”
Dứt lời, Uất Trì Tĩnh cùng các quan chư hầu còn lại đều quỳ xuống nghe chỉ.
—— “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiêu viết, tất cả quan viên các nơi chư ti đều sẽ đến triều, sang năm là mùng một Tết, người Kỳ lấy ngày 20 tháng mười hai năm nay đến kinh thành.”(1)
Sắc mặt của các chư vị sở quan đều hơi thay đổi, các vương gia chư hầu không có chiếu chỉ thì không được vào kinh, nhưng mỗi khi đến mồng một Tết, đại điển cúng tế ngoại thành hoặc là lễ vạn thọ, các vương gia chư hầu mới có thể mang gia quyến vào kinh cống nạp tham gia lễ.
Yên vương Uất Trì Hành triền miên trên giường bệnh, hạ triều năm nay cũng chỉ có thể do người nắm quyền thực sự của nước Yên là Uất Trì Tĩnh đi mà thôi.
Nhưng không biết, sau khi hắn đi, sẽ để lại ai đến xử lý mọi việc ở sở chư hầu.
Sau khi thự thừa của Hồng lô tự rời đi, trên mặt Đường Vũ Lâm nhất thời lộ vẻ vui mừng, hắn ta muốn cùng Uất Trì Tĩnh tranh thủ cơ hội vào kinh thành, như vậy hắn ta có thể có cơ hội gặp được Thẩm Nguyên.
Trên mặt Uất Trì Tĩnh lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt hỏi trưởng sử Thích Tài, nói: “Trong kinh thành đã thực hiện luật mới gì?”
Trưởng sử sau đó kể lại luật mới cho Uất Trì Tĩnh: “Luật pháp này có thể được coi như là vì nghĩ cho dân, dù sao thành hôn với anh em họ, coi như là tục lệ của tiền triều để lại, ta cũng quen biết mấy đôi phu thê biểu huynh cưới biểu muội, bọn họ sinh con nối dõi, bình thường cũng sẽ không quá khỏe mạnh, có người thậm chí sẽ bị dị tật, không hoàn hảo.
Cuộc hôn sự giữa cô cữu, biểu thân (anh chị em họ, bà con) lẽ ra nên sớm bị cấm tuyệt từ lâu.”
Dứt lời, Uất Trì Tĩnh nhướng mày, liếc mắt nhìn Đường Vũ Lâm một cái.
Nhìn thấy, sắc mặt của Đường Vũ Lâm quả nhiên lập tức trở nên trắng bệch đến tột cùng.
Trưởng sử nọ tất nhiên không phát hiện ra ánh mắt giao nhau giữa Uất Trì Tĩnh và Đường Vũ Lâm, còn cố nói: “Luật pháp còn quy định, mặc dù không trách lỗi xưa, nhưng từ khi ban hành luật lệnh, nếu phát hiện người nào lấy nhau trong bà con, đều sẽ bị xử lý theo tội gian dâm, trăm gậy cũng sẽ ly hôn.”
“Được rồi.”
Uất Trì Tĩnh cắt ngang lời của trưởng sử kia, sắc mặt của Đường Vũ Lâm lúc này đã trắng bệch đến nỗi không thể trắng hơn.
“Thế… Thế tử, ta có chút không thoải mái… Xin cáo từ trước.”
Đường Vũ Lâm giống như bị sét đánh, sau khi sắc mặt lộ vẻ sầu thảm chào tạm biệt với Uất Trì Tĩnh, trưởng sử kia còn có chút khó hiểu hỏi: “Thế tử… Đường trưởng sử hắn làm sao vậy? Người trong lòng hắn không phải là… biểu muội của hắn sao?”
Uất Trì Tĩnh nhìn lại: “Ta cũng không biết.”
Trong lòng lại cảm thấy, Lục Chi Quân làm việc thật sự quá tàn nhẫn.
Nửa năm trước, Đường Vũ Lâm vừa rời khỏi kinh thành, Lục Chi Quân đã bắt đầu ra lệnh Lễ bộ và Hình bộ sửa đổi luật pháp.
Ngay sau khi luật cấm anh em họ thông hôn như vậy vừa được ban hành, nếu Đường Vũ Lâm lại có tâm tư ái mộ với Thẩm Nguyên, điều đó sẽ trái với đạo đức, trời không dung thứ kẻ gian tham.
Lập tức, Đường Vũ Lâm và Thẩm Nguyên hoàn toàn trở thành mối quan hệ cấm kỵ tuyệt đối.
Cũng bức bách Đường Vũ Lâm không thể không từ bỏ những tâm tư còn sót lại với Thẩm Nguyên.
Cao tay ha, Lục Chi Quân thật sự là quá cao tay.
Việc này vừa xảy ra, trong lòng Uất Trì Tĩnh khó tránh khỏi có lo lắng cho tình cảnh của Thẩm Nguyên ở kinh thành.
Uất Trì Tĩnh lờ mờ nghe được một chút về những tin đồn liên quan đến nàng và Lục Chi Quân.
Cũng biết, Thẩm Nguyên vốn đã có hôn ước với chất tử (cháu trai) của Lục Chi Quân, nhưng thúc phụ như hắn lại coi trọng vị hôn thê của chất tử mình, còn lén cho người cản trở hôn sự này.
Dường như Anh thân vương đã từng động tâm muốn yêu cầu cưới Thẩm Nguyên, nhưng kết cục của hắn ta lại bị Lục Chi Quân xử tử ngũ mã phanh thây.
Nửa năm trước ở trong tửu lâu, Uất Trì Tĩnh cũng từng nhìn thấy cảnh Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên ở chung, thủ đoạn sắc bén của Lục Chi Quân xử lý Đường Vũ Lâm vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Hắn cũng không nghĩ rằng dục vọng chiếm hữu và khống chế của Lục Chi Quân với Thẩm Nguyên lại mạnh như vậy.
Nam nhân Lục Chi Quân kia quyền thế ngập trời, cổ tay tàn nhẫn, hao hết tâm cơ chiếm đoạt muội muội ruột của hắn, cũng không biết nàng có được đối xử tử tế không.
_____________________
Tác giả lại nói:
Nhà Minh quả thật đã nghiêm lệnh cho anh em họ kết hôn với nhau, nhưng nhà Thanh lại gở lệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook