*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt A Hành kinh ngạc đứng tại chỗ lồng (có) hoa rơi xuống đất và có thể nghe rõ tiếng truyền ra từ phòng trong, nữ tử yếu đuối và đáng thương khóc nức nở.

Ban đầu Lục Chi Quân còn giả vờ nghiêm khắc mắng Thẩm Nguyên vài câu, A Hành nghe thấy lời của hắn, hình như là cái gì biết hay không biết sai, lần sau còn dám hay không dám hỏi.

Nhưng không bao lâu sau, giọng nói trầm thấp của nam nhân rõ ràng dịu đi không ít.

Những lời nói lúc nãy với Thẩm Nguyên cũng biến thành những lời dụ dỗ như ngoan, đừng sợ, nhẹ hơn một chút.

Trên chậu nước vàng do A Hành cầm được khắc hình cá đang bơi, ngụ ý là đại sảnh đầy vàng và ngọc.

Có lẽ là vì cố tình tra tấn nàng ta, Thẩm Nguyên ra lệnh nha hoàn đổ nước sôi vào trong chậu, khuê phòng của nàng đã được đốt địa long, lửa than đang cháy cực mạnh trong lò hun khói, mà A Hành chỉ cảm thấy mặt nóng rực do sương mù từ nước nóng ấy.

Không chỉ phòng trong nóng, mà âm thanh truyền ra càng ngày càng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

A Hành đứng tại chỗ, càng ngày càng sợ hãi.

Mấu chốt nhất chính là nàng ta biết Thẩm Nguyên đang mang thai, tuy nói tháng của thai nhi đã ổn định, nhưng nàng ta cũng lo lắng vì chuyện này mà mất đi đứa trẻ.

Nàng ta thật sự không ngờ Thẩm Nguyên dịu dàng nhã nhặn ngày thường như vậy, thái độ đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng ấm áp, nhưng không ngờ lòng nàng lại mạnh mẽ như vậy.

Thẩm Nguyên có năng lực quản gia, người đã có tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần từ khi sinh ra, A Hành vừa nhìn là biết nàng cũng là người có thủ đoạn ở phương diện này.

Ban ngày, nàng làm chính thê đoan trang và hiền thục, có thể giúp Lục Chi Quân quản lý công việc bếp núc của Quốc công phủ một cách ổn thỏa.

Sau khi màn đêm buông xuống, những thủ đoạn mềm mỏng và đáng yếu của Thẩm Nguyên, e rằng ngay cả những con ngựa gầy ở quê Dương Châu nàng cũng không địch lại được.

Một người chủ thể hiện như vậy, A Hành chỉ có thể thở dài và thừa nhận rằng mình thật kém cỏi.

Nước trong chậu vàng rõ ràng nhiều hơn ngày thường, lúc A Hành sắp không thể cầm nổi thì Huệ Trúc đã bước đến bên cạnh nàng ta, còn bưng mấy cái khăn lụa trắng nõn sạch sẽ.

Thấy A Hành như thế, Huệ Trúc không khỏi hạ thấp giọng, khẽ mỉa mai nói: “Chủ tử cho ngươi bưng nước mà sao ngươi cũng bưng không được thế?”

Khuôn mặt của A Hành xanh một trận, trắng bệch một lúc.

Nha hoàn có thể hầu hạ gần Thẩm Nguyên cũng không nhiều, khi nàng và Lục Chi Quân quan hệ, nha hoàn trong phòng cơ bản đều phải đứng hai ba người ở chỗ lồng hoa.

Nếu chủ tử muốn gọi nước là có thể gọi đến bất cứ lúc nào.

A Hành ban đầu không xấu hổ như vậy, nhưng đêm qua nàng ta vừa bị Lục Chi Quân răn dạy về chuyện ngấp nghé suy nghĩ bất chính với hắn ở Kỳ Tùng quán, cho nên hiện tại đứng tại chỗ này, còn nghe được những động tĩnh kia, chỉ khiến nàng ta cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng phòng trong cũng truyền ra giọng nói khàn khàn thô trầm của Lục Chi Quân, hắn ra lệnh cho nha hoàn chuẩn bị nước, mà mỹ nhân bên trong đã không còn tiếng động.

Bích Ngô nhận lấy chậu nước trong tay A Hành, lạnh lùng ra lệnh nói: “Ngươi đi ra ngoài trước, chủ tử không cho phép ngươi vào phòng, trước tiên chờ ở đình viện.”

A Hành sợ hãi đáp vâng.

Sau khi Bích Ngô và Huệ Trúc vào khuê phòng của Thẩm Nguyên, họ nhìn thấy bộ áo lót màu lục lam nhạt của nàng đã bị người ta xoa đến nhăn nhúm, nó nằm trên quan phục rất trang nghiêm của Lục Chi Quân, mũ ô sa đen nhánh của nam nhân cũng được đặt trên tấm thảm nhung hoa lệ.

Sau khi Lục Chi Quân lau nhẹ cho Thẩm Nguyên, rồi trầm giọng ra lệnh nói: “Để nha hoàn đứng ngoài cạnh lồng hoa quỳ ở ngoài, phu nhân chưa tỉnh lại, cứ để cho nàng ta quỳ trước đi.”

Bích Ngô và Huệ Trúc đồng thanh đáp vâng.

Sau khi hai người lui ra, Thẩm Nguyên mệt mỏi nằm úp sấp trên giường Bạt Bộ, đôi tai xinh đẹp của nàng hiện lên màu đỏ nhạt, trên người vẫn đang quấn trong áo lót của Lục Chi Quân, dáng vẻ yếu ớt đầy nước mắt.

Nhìn thấy Lục Chi Quân lại đi vào bên trong, Thẩm Nguyên liền dùng đôi mắt đầy nước mờ ảo nhìn Lục Chi Quân đang thản nhiên khoác cho mình một chiếc áo mỏng.

Thật ra vừa rồi, mặc dù bề ngoài Lục Chi Quân trông hùng hổ, nhưng mỗi một động tác đều rất có chừng mực, khi hắn đối xử với nàng cực kì cẩn thận và trân trọng, đồng thời quan tâm đến cảm xúc của nàng.

Chỉ là dáng người và vóc dáng quá cường tráng, mặc dù khi mặc quân phục chính thức sẽ có cảm giác rất cứng cáp, nhưng không ai có thể nghĩ rằng dáng người của hắn lại cường tráng như vậy.

Cảm giác sức mạnh quá mức đó vẫn sẽ khiến Thẩm Nguyên cảm thấy sợ hãi ở góc nhỏ của nơi này.

Và hôm qua, y sư đã dặn dò Thẩm Nguyên rằng nói tháng thật hiện tại của nàng là năm tháng, nếu cẩn thận thì nàng có thể quan hệ cùng Lục Chi Quân một cách đàng hoàng.

Thấy Thẩm Nguyên vẫn đang im lặng nhìn hắn, Lục Chi Quân cũng hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt phù dung to bằng bàn tay của nàng, rồi dùng một tay che  nửa khuôn mặt của nàng.

Hắn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mí mắt thanh tú của nàng, thấp giọng nói: “Ngủ một giấc cho khỏe.”

Dứt lời, Lục Chi Quân nằm xuống bên cạnh Thẩm Nguyên, cẩn thận ôm nàng vào lòng, trầm giọng dặn dò nàng: “Cả nàng và đứa nhỏ đều cần phải nghỉ ngơi.”

Giọng nói của hắn trầm thấp hơn so với nam tử bình thường.

Nhưng lại dùng giọng điệu dỗ dành đứa trẻ này với nàng.

Lục Chi Quân vừa nhắc đến đứa nhỏ, Thẩm Nguyên nghĩ đến cảnh vừa xảy ra, trong lòng không khỏi có cảm giác tội lỗi.

Hắn luôn có thể nói những lời này một cách nghiêm túc.

Thẩm Nguyên cuối cùng cũng gật đầu, yếu ớt nhắm mắt lại.

Ý thức của nàng dần dần trở nên choáng váng, nàng biết rõ chuyện hôm nay, nàng có chút tùy hứng.

Lục Chi Quân sẽ không thể không nhìn thấy rằng chuyện nàng để A Hành đứng bên ngoài lồng hoa là cố tình, nhưng hắn vẫn không nói bất cứ điều gì với nàng, cũng không chỉ trích nàng ghen thương và không bao dung. 

Thẩm Nguyên vừa nghe thấy chuyện hắn bảo A Hành phạt quỳ, liền biết Lục Chi Quân rất dung túng với việc nàng dùng thủ đoạn sắc bén để xử lý thông phòng.

——

Vào giờ Tuất.

Trước khi Lục Chi Quân đi Kỳ Tùng quán, dùng bữa tối với Thẩm Nguyên xong, còn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyên bảo nàng uống thêm hai chén nước canh.

Lúc Thẩm Nguyên đang uống canh thì hắn ra lệnh cho Bích Ngô bảo A Hành đến sảnh Y Điệp tiếp tục quỳ, không để cho nàng ta tiếp tục vẫn phạt quỳ ở ngoài trời lạnh lẽo.

Sảnh Y Điệp thật ra là một sảnh đình cốc kiểu dáng cổ điển, nó được ngăn cách thành hai không gian, mỗi phòng đều có hai sảnh phía Nam và phía Bắc.

Sảnh phía Bắc là nơi tiếp khách ngày thường của Thẩm Nguyên, sảnh phía Nam thì đặt một chiếc giường La Hán kiểu dáng tinh xảo và đặt bàn bát tiên bằng gỗ lim, hạ nhân thường gọi sảnh phía Nam là thiên sảnh, đây là nơi mà Thẩm Nguyên thường dùng thức ăn hàng ngày hoặc nghỉ ngơi một chút.

Trên bàn hoa bằng gỗ lim hai bên có đặt một bình cổ dài được tráng men sứ đạm bạc, xa xa là những cành hoa mai vừa được hái hôm nay cắm xiên trong bình, lửa than thỉnh thoảng phát ra tiếng bùm bùm, cả phòng cũng toát ra hương thơm lạnh lẽo của hoa mai.

A Hành quỳ gối ở sảnh Y Điệp, trong lòng càng lúc càng bất an.

Nàng ta đã quỳ ở ngoài phòng một canh giờ, cũng biết là Lục Chi Quân để cho nàng ta quỳ, từ thái độ của hắn là có thể nhìn ra, hắn nuông chiều, dung túng Thẩm Nguyên một cách lạ thường.

Cục diện hiện tại là Thẩm Nguyên muốn xử lý nàng ta như thế nào, có thể xử lý nàng ta ra sao thì Lục Chi Quân cũng ngầm đồng ý.

Thẩm Nguyên đội mũ màu da rái cá biển đen bóng có lông thỏ ở phía trước, khiến nàng đẹp hơn tuyết, đôi môi mềm còn thoa một lớp son dày, có thể nhìn ra nàng muốn dùng cái này để che giấu cái gì đó, nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra nơi đó thật sự là bị sưng tấy bởi nụ hôn của nam nhân.

Sau khi nàng ngồi xuống, không lập tức mở miệng nói chuyện với A Hành.

A Hành cực kỳ bất an chờ Thẩm Nguyên uống xong chén thuốc an thai, lúc này mới thấy nàng khẽ mở môi mềm, lạnh nhạt hỏi: “Mặc dù kế mẫu ta đưa ngươi đến công phủ, nhưng lại không giao khế ước bán thân của ngươi cho ta, mà vẫn giữ nó trong tay mình, ngươi có biết vì sao không?”

Giọng điệu của Thẩm Nguyên dịu dàng, cũng không như A Hành dự đoán là sẽ làm nhục, mắng chửi nàng ta một trận, mà là đi thẳng vào vấn đề, hỏi nàng ta một phen như vậy.

“Nô tỳ… Nô tỳ…”

A Hành ấp a ấp úng và cảm thấy Thẩm Nguyên đoán ra nàng ta là người do Lưu thị phái tới, nhưng không biết Lưu thị đã cấu kết với Khấu thị.

Thẩm Nguyên lại nói: “Kế mẫu ta là một người tính toán khôn khéo, nếu ngươi thật sự leo lên giường công gia, tương lai nếu may mắn được hắn nâng lên vị trí thiếp thất, nhưng khế ước bán thân vẫn còn trong tay bà, bà nhất định sẽ mượn cơ hội đòi một vài thứ từ ngươi.”

A Hành nghe xong, ánh mắt đã thay đổi.

Thẩm Nguyên nói tiếp: “Hơn nữa làm sao ngươi có thể chắn chắn rằng ngay cả khi thành công leo lên giường công gia, hắn sẽ nâng ngươi làm thiếp? Tước vị của công gia là Quốc công siêu phẩm, chắc ngươi đã biết địa vị của ngài trong, cho dù là ngài thật sự muốn nạp thiếp thì đối tượng mà ngài chọn cũng phải là thứ nữ xuất thân thế gia, ngay cả đích nữ của quan viên dưới ngũ phẩm làm thiếp của hắn cũng không tính là uất ức, mà là trèo cao.”

A Hành nghe những lời nói thấu tim của Thẩm Nguyên, run giọng trả lời: “Nô tỳ… Nô tỳ không dám có ý nghĩ ảo tưởng trong lòng.”

Thẩm Nguyên nhướng lông mày đã được vẽ cẩn thận, giọng nói trở nên lạnh hơn một chút: “Tuy rằng ngươi không an phận, trong lúc ta mang thai mà lại làm ra loại chuyện này, ta cũng không muốn làm khó ngươi nhiều. Ba ngày sau, ta sẽ đưa ngươi về Vĩnh An Hầu phủ, lát nữa ngươi trở về phòng rồi thu dọn đồ đạc của mình đi.”

A Hành sửng sốt một chút, Thẩm Nguyên không lấy mạng nàng ta, cũng không nói muốn gã sai vặt trách mắng nàng ta, đương nhiên là nàng ta thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nghe lời nói của nàng, hình như còn muốn nói thêm với nàng ta.

Quả nhiên, Thẩm Nguyên không lập tức để A Hành đứng dậy, mà lại hỏi nàng ta một câu: “Sau khi trở về Hầu phủ, đã nghĩ ra lối thoát của mình chưa?”

A Hành ngước mắt lên, nhìn mỹ nhân đang ngồi ngay ngắn, lắc đầu.

Thẩm Nguyên nở nụ cười, lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, sau khi ngươi trở về, mẹ kế của ta có thể buông tha cho ngươi sao?”

Tim của A Hành đập thình thịch.

Nàng ta không làm được chuyện Lưu thị dặn dò, sau khi trở về Hầu phủ, nhất định sẽ bị Lưu thị trách mắng, không chừng còn để cho nàng đi làm công việc thô bỉ nhất trong phủ, dựa vào tính tình của Lưu thị, tám phần là khi vừa nhìn thấy nàng ta thì sẽ trách móc nàng ta một trận ngay.

Tuy nói có thể bảo toàn mạng nhỏ, nhưng sau khi trở về Hầu phủ, cuộc sống của nàng ta chỉ có kém hơn trước đây mà thôi.

Thẩm Nguyên nhàn nhạt nhìn lướt qua A Hành, rồi nháy mắt với Bích Ngô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chỉ đường cho ngươi, nếu như ngươi làm theo lời ta nói, sau này có thể dễ sống, còn có thể bảo toàn khế ước bán thân của mình, về phần con đường này ngươi đi hay không đi, tất cả là do ngươi.”

A Hành chớp mắt vài cái, cung kính đáp lại: “Nô tỳ xin chủ mẫu chỉ điểm.”

“Sau khi Đường tiểu nương chết, phụ thân ta cũng không nạp thiếp thất di nương nữa, ông thích ở Tuyết Uyển uống rượu vào mùa đông, mỗi khi hưu mộc đều sẽ đi. Vốn khi Đường tiểu nương còn sống, phụ thân ta vẫn có nàng cùng thưởng tuyết ngâm thơ, hiện tại thì khác rồi. Đường tiểu nương kia chưa gả vào Hầu phủ, vốn cũng là di mẫu thứ xuất của ta, bà được sinh ra ở Dương Châu, cũng biết hát chút giai điệu Giang Hoài. Ba ngày nay đào kép còn đang ở công phủ, nếu ngươi có tâm thì trước khi rời đi học các nàng một chút đi.”

Ánh mắt A Hành hơi sáng, đúng lúc này đoán ra tâm tư của Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên nói tiếp: “Đường tiểu nương thích dùng bút vẽ lông mày của mỹ nhân màu đen, còn thích dùng mật hợp hương cho cả người.”

Nhắc đến ba chữ Mật Hợp Hương, Bích Ngô liền đi tới trước người A Hành, đưa cho nàng ta một cái hộp ngọc.

A Hành run rẩy hai tay, tiếp nhận hộp ngọc hơi lạnh bề mặt.

Lúc này, Thẩm Nguyên đã được Huệ Trúc đỡ từ ghế bành, trước khi vào phòng, Thẩm Nguyên còn nhìn A Hành, rồi mỉa mai nàng ta: “Mặc dù tuổi của cha ta lớn hơn ngươi một chút, nhưng cũng là Vĩnh An hầu của Kỳ triều, Thượng thư đại nhân của Công bộ. Ở cùng hắn, ngươi cũng không thiệt thòi đâu, so với ở Quốc công phủ còn dễ được nâng lên làm di nương.”

Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi sảnh Y Điệp, A Hành vẫn quỳ gối tại chỗ.

Nàng ta mở hộp ngọc đựng hương liệu ra, mùi mật ong ngọt ngào xộc vào mũi nàng ta ngay lập tức.

Nhớ lại lời nói lúc nãy của Thẩm Nguyên, A Hành cong ngón tay.

Năm ngoái nàng ta mới bị nha bà bán vào Vĩnh An Hầu phủ làm nha hoàn, nàng ta đã từng gặp Đường tiểu nương mấy lần, Đường tiểu nương có nhan sắc, nhưng ngoại hình của nàng ta cũng không kém nàng, nàng ta còn trẻ hơn Đường tiểu nương gần hai mươi tuổi.

Thẩm Nguyên nói rất có lý, A Hành cũng biết rõ cho dù nàng ta thật sự leo lên giường của Trấn Quốc Công thì thái độ đối xử của hắn với nàng, cũng chỉ có thể coi nàng ta là một thứ để giải tỏa, không bao lâu nữa nhất định sẽ quên nàng ta, hơn nữa sẽ không đi nâng vị trí gì cho nàng ta.

Hơn nữa, có một chủ tử như Thẩm Nguyên nắm quyền, cho dù nàng ta ở Quốc công phủ mấy chục năm thì không thể trở thành thiếp thất.

Nhưng Vĩnh An Hầu phủ thì hoàn toàn khác.

Tuy nói Hầu phủ bây giờ nghèo túng, nhưng lạc đà gầy chết sướng hơn ngựa, Thẩm gia tốt xấu gì cũng được coi như là một hào môn huân quý thế gia.

Hơn nữa trong phủ trước mắt còn chưa có thiếp thất được sủng ái, Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng và Lưu thị đã có quan hệ cùng nhà khác ngỏ từ lâu.

Nghĩ đến đây, A Hành đóng hộp ngọc trong tay, cũng hạ quyết tâm trong lòng.

——

Vĩnh An Hầu phủ, Linh Lung Hiên.

Mỗi khi đến mùa đông, bệnh đau đầu của Lưu thị lại đặc biệt nghiêm trọng.

Lúc Khấu thị đến thăm bà, thì thấy đầu bà đeo băng đô trên trán, ốm yếu cực kỳ.

Bà không thể không thừa nhận rằng người này so với người bình thường á, thật đúng là không giống nhau chút nào.

Nếu Thẩm Nguyên có ốm yếu, giống như Tây Thi đau lòng, tự dưng sẽ khiến người ta cảm thấy thương hại, yêu thương vô cớ.

Nhưng Lưu thị choáng váng đầu óc, bộ dạng nhíu mày khiến người ta nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy chán ghét.

Nhưng từ sau khi vào đông, Khấu thị nghe hạ nhân nói, cơ thể của Thẩm Nguyên hình như đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Khấu thị rũ bỏ sự không vui giữa lông mày, nói với Lưu thị: “Ta thật sự không ngờ rằng nữ nhi riêng của ngươi lại ghen tuông không khoan nhượng với người khác như vậy, hơn nữa thủ đoạn cũng rất ác liệt, nhanh như thế mà đã đưa A Hành kia về.”

Lưu thị chịu đựng cơn đau đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Ai, không nhận thì không nhận đi, cũng là do Trấn quốc công quá nuông chiều nàng, ta chưa từng nghe chủ mẫu nhà ai sẽ thu nạp một thông phòng nhỏ nhoi như vậy. Nhưng cho dù như thế nào thì chuyện của Du tỷ nhi cũng phải để cho nàng ra mặt cầu tình với Trấn Quốc Công, nàng không thể không quan tâm đến tình cảm tỷ muội như vậy được.”

Khấu thị vừa nghe xong, không khỏi bất bình thay Lưu thị: “Hôn sự của thứ nữ nhà các ngươi mà lại rơi trên đầu ngươi thế, mà sao gần đây cũng không thấy lão gia nhà ngươi quan tâm đến chuyện này thế?”

Lưu thị cảm thấy buồn bực, vả lại mấy ngày này bà vẫn bệnh, mà Thẩm Hoằng Lượng không thèm đến thăm người vợ bị bệnh là nàng.

Không chỉ là Thẩm Hoằng Lượng khiến lòng bà khó chịu, Lưu thị vừa nhìn thấy nhi tử Thẩm Hạng Minh cũng tức giận mà không có chỗ để đánh.

Kỳ thi Hương năm nay, Thẩm Hạng Minh lại không trúng.

Một số giám sinh và những người cùng học với hắn từ Quốc Tử Giám có mấy người trúng tên, chỉ chờ tham gia thi Hội sang năm, một khi trúng cử rồi đi thi Đình, vậy hôn sự của hắn cũng có thể được nói là một thế gia rất tốt.

Nhưng bây giờ, tất cả đều vô ích.

Trước đây, Lưu thị tham gia yến tiệc của Quảng Ninh Hầu phủ, còn không ngẩng đầu lên ở trước mặt những phu nhân vì cách cư xử không vừa lòng của Thẩm Hạng Minh.

Trong khi bà đang cảm thấy hơi buồn bực trong lòng thì nghe ngoài hiên truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn ——

“Hầu gia tới rồi!”

Vẻ mặt của Khấu thị dịu đi một chút, an ủi Lưu thị nói: “Trong lòng Hầu gia nhà ngươi vẫn có ngươi, không phải là đến gặp ngươi sao.”

Trong lòng Lưu thị hơi ấm áp, bà đương nhiên biết làm vợ kế không được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái, nhưng trong lòng quan nhân mình có thể có một nơi dành cho bà thì bà đã hài lòng rồi.

Thẩm Hoằng Lượng sải bước vào Linh Lung Hiên, thấy Khấu thị cũng ở chỗ này, nên nói chuyện với bà vài câu.

Khấu thị đã thấy mặc dù Thẩm Hoằng Lượng từ ngoài trời rét đậm vừa mới vào trong, nhưng mặt vẫn hồng hào, như thể hắn đã được dưỡng sức.

Trong lòng bà dần dần nổi lên nghi ngờ.

Sau khi Thẩm Hoằng Lượng ngồi xuống, Lưu thị vừa muốn mở miệng nói chuyện với hắn, thì nghe hắn giương giọng ra ngoài hiên nói: “Vào đi.”

Lưu thị và Khấu thị không rõ nguyên nhân, không hẹn mà cùng nhìn người vào phòng.

Đã thấy A Hành mặc một áo sam thân đối, còn búi hình xoắn ốc theo một thời thượng trong kinh thành, gương mặt thẹn thùng tiến vào trong Linh Lung Hiên.

Lưu thị đột nhiên phản ứng lại, không thể tin nhìn về phía Thẩm Hoằng Lượng.

Thẩm Hoằng Lượng không nhìn thê tử nửa mắt, ngược lại vươn tay về phía A Hành, A Hành lập tức nghe lời, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Thẩm Hoằng Lượng, tùy ý hắn cầm tay nàng ta.

Đôi mắt Khấu thị cũng mở to ra.

Không, không, không.

Thẩm Hoằng Lượng hắn… Làm sao hắn và A Hành có thể…

Lưu thị đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức, ngay khi sắp ngất đi vì phẫn nộ thì nghe Thẩm Hoằng Lượng lạnh nhạt nói ——

“Thương lượng với ngươi một chuyện, đúng lúc đã lâu không có người tâm sự bên cạnh ta, nha đầu A Hành này không tệ, ta chuẩn bị đem nàng nâng làm Ngũ di nương, ngươi nghỉ ngơi xong rồi sắp xếp cho nàng một cái viện, về sau hai người các ngươi chính là tỷ muội. A Hành, không mau đã gặp chủ mẫu sao?”

“Thiếp thân đã gặp chủ mẫu.”

Giọng nói của A Hành nũng nịu, mặt Lưu thị lập tức đỏ như gan heo.

Bà thực sự không thể tin được, sau khi A Hành chó chết này trở về từ công phủ, liền trèo lên giường Thẩm Hoằng Lượng nhanh như vậy, còn được hắn nâng lên làm thiếp thất!

Bà ngày ngày lên kế hoạch hôn sự cho thứ nữ của Thẩm Hoằng Lượng, quan tâm mệt mỏi cho toàn bộ Hầu phủ, mà lão khốn nạn Thẩm Hoằng Lượng này dám thừa dịp đầu bà đang khó chịu mấy ngày nay mà thu dùng tiện nhân A Hành!

Cơ thể Lưu thị run lên vì tức giận, nhưng vì đau đầu nên nói không thể thốt ra một lời nào.

Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, “Rầm” một tiếng, vẻ mặt đau khổ ngất xỉu trên giường La Hán.

——

Phía Bắc kinh thành, bãi săn hoàng gia.

Tiểu hoàng đế cưỡi trên một chiến mã nhỏ vừa phải, cũng được mấy thị vệ canh giữ, hắn ta vui vẻ đi theo bên cạnh cữu cữu là Lục Chi Quân, nhìn hắn không nói một lời mà bắt hết con mồi này đến con mồi khác.

Hôm nay Lục Chi Quân mặc giao lĩnh hữu linh[1] có kỳ lân lắc lư, thắt lưng hai bên đeo một chiếc thắt lưng hình trăn, trên tóc đội mũ đen to có gắn những hạt mã não trên đỉnh mũ.

Gió Tây dần dần nổi lên, dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, ngũ quan của nam nhân sâu sắc, góc cạnh, gương mặt kiêu ngạo, khí chất uy nghiêm, lạnh lùng.

Trên đường săn bắn, Lục Chi Quân hơi ít nói, nhưng cũng nhạy bén hơn người thường, luôn có thể phát hiện con mồi ẩn náu trong bụi cỏ đầu tiên.

Lục Chi Quân còn kiên nhẫn chỉ kỹ xảo kéo cung cho tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế rất nghiêm túc học tập, cuối cùng dưới nỗ lực của mình đã thành công săn được một con thỏ rừng lông màu xám.

Hoàng đế bệ hạ bắt được con mồi, đương nhiên mọi người ở đây đều phải trắng trợn khen ngợi.

Lục Chi Quân ném ánh mắt tán thưởng cho tiểu hoàng đế, khiến tâm trạng của tiểu hoàng đế hưng phấn lạ thường, hắn kéo dây cương, trước mặt mọi người cất giọng nói với Tiểu Lộc Tử: “Chờ sau khi hồi cung, trẫm sẽ sai người làm mũ nỉ lông thỏ cho ngươi.”

Tiểu Lộc Tử lập tức cung kính đáp lại: “Nô tài đa tạ bệ hạ ban thưởng.”

Từ Tường hầu hạ ở bên cạnh ngự giá của Hoàng đế, sau khi nghe xong, đương nhiên là khinh thường liếc Tiểu Lộc Tử một cái.

Tiếng chim ưng đột nhiên vang vọng ở phía chân trời, nó là kẻ săn mồi khiến người ta sợ hãi, mấy con ngựa trên đất theo bản năng sợ hãi con chim săn mồi này, đều khẽ ngửa cổ hí lên.

Con chim ưng này là do Lục Chi Quân tự tay nuôi dưỡng, cũng là con chim ưng mà hắn thích nhất.

Hôm nay, Giang Trác tình cờ đi săn cùng hoàng gia, nhớ đến sau khi hắn và Giang Phong vừa được Lục Chi Quân nhận nuôi không bao lâu, con chim ưng này đã được người đưa đến công phủ, khi đó nó còn bé, chỉ toàn lông tơ, không nhìn ra rằng nó sẽ phát triển thành một diện mạo hung hãn khó thuần hóa như vậy trong tương lai.

Gió lạnh rét căm căm, Giang Trác ngẩng đầu nhìn về phía con chim ưng nhưng cảm thấy tư thế bay lượn của nó hơi kỳ quái, sau khi con chim ưng hét vài tiếng, mấy con ngựa cũng trở nên càng nôn nóng hơn.

Chim ưng đến khu vực săn bắn vốn là để giúp hoàng đế và Lục Chi Quân đi săn, hơn nữa chỉ cần có Lục Chi Quân ở đây, con chim ưng này sẽ rất bình tĩnh, chưa bao giờ chủ động công kích người khác.

Ít lúc sau.

Cho dù dưới ánh mặt trời chói mắt, Giang Trác vẫn trợn to hai mắt.

Hôm nay rõ ràng con chim ưng mất khống chế, vả lại nó lại vọt về hướng ngự giá.

Bọn thị vệ đều cầm nỏ tên nhưng không dám bắn về phía chim ưng hung hãn kia.

Bởi vì bọn họ biết, con chim ưng này là con vật cưng của Lục Chi Quân, nếu ai giết nó thì Lục Chi Quân nhất định sẽ oán hận hắn ta.

Mắt thấy con chim ưng chỉ còn cách ngự giá mười trượng, tiểu hoàng đế hoảng hốt kêu thành tiếng, cầu cứu Lục Chi Quân nói: “Tiên sinh…”

Đúng lúc này, Lục Chi Quân lạnh lùng cầm nỏ, nhắm một cái về phía chim ưng.

“Vút…”, con chim ưng phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, và rồi nó bị mũi tên vô tình xuyên qua.

Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy Lục Chi Quân thật sự là một người tàn nhẫn, con vật cưng mà mình nuôi lớn, nói giết là giết ngay, thậm chí ánh mắt cũng không chớp một cái.

“Tất cả người hầu ở đây mà lại không hộ tống kịp thời, sau khi trở về phạt ba tháng.”

Lúc Lục Chi Quân nói lời này, giọng điệu tràn ngập cảm giác lạnh lùng.

Một đám người hầu trong hoàng gia đáp vâng.

Mặc dù bọn họ biết mình đã bỏ bê nhiệm vụ của mình, nhưng so với tiểu hoàng đế thì tất cả mọi người sợ Lục Chi Quân hơn.

Đâu có ai dám động vào con chim ưng do vị gia này tự tay nuôi lớn chứ?

Thật sự là không muốn chết.

Trên đường Lục Chi Quân quay về phủ, sắc mặt vẫn u ám, sau khi hắn siết ngựa xuống đất ở cửa lớn Trấn Quốc Công phủ thì thấy Giang Trác đã mang về thi thể của chim ưng được quấn trong y phục.

Hắn liếc mắt nhìn tay nải đầy máu, lạnh lùng hỏi: “Tra ra là ai động tay động chân sao?”

Giang Trác thành thật trả lời: “Chắc là Từ Tường làm… Có một loại hương liệu có thể khiến chim ưng đột nhiên phát tính, thuộc hạ nghe nói gần đây hình như hắn thương xuyên tiếp xúc với người huấn luyện thú trong cung.”

Lục Chi Quân nhìn mắt, ý bảo Giang Trác nhấc tay nải lên.

Giang Trác lập tức làm theo, thấy cái chết của con chim ưng kia cực kỳ thảm hại, nó bị Lục Chi Quân bắn trúng cổ, trước khi chết còn mở mắt, đến bây giờ mỏ chim ưng hình tam giác còn chưa ngậm lại, đôi mắt tròn vàng úa cũng kinh hãi mở to.

Lục Chi Quân nhíu mày và dùng bàn tay to giúp chim ưng nhắm hai mắt lại, trên ống tay áo hoa quý khó tránh khỏi bị dính vết máu.

Giang Trác vẫn luôn biết rõ nếu Lục Chi Quân muốn mạng của Từ Tường, thì cũng chỉ cần một câu nói, nhưng hắn là đế sư, trong quá trình giáo dục tiểu hoàng đế đương nhiên là có sự cân nhắc của riêng mình.

Từ Tường là một hoạn quan, cũng chỉ là một quân cờ của hắn mà thôi.

Tính tình của tiểu hoàng đế quá nhát gan, không có sự uy nghiêm và độc đoán mà một đế vương nên có, từ sau khi hắn ta đăng cơ thì vẫn luôn ỷ vào cữu cữu Lục Chi Quân.

Từ Tường là bạn chơi mà tiểu hoàng đế từng tin tưởng, nhưng sau nhiều lần phạm thượng, Lục Chi Quân muốn hoàng đế hiểu được rằng khi đối xử với người không tôn trọng đế vương, cho dù đối phương là bạn chơi thì phải được xử lý không thương tiếc, như vậy mới có thể củng cố quyền lực của đế vương.

Hắn muốn hoàng đế tự mình quyết định giết Từ Tường.

Nhưng không nghĩ rằng mặc dù bản lĩnh của Từ Tường không lớn, nhưng hắn có rất nhiều cách đối phó người khác.

——

Buổi chiều Thẩm Nguyên ngủ một lát, mái tóc đen dày còn chưa được búi lên, sau khi nàng bình tĩnh vừa ngồi xuống giường La Hán, Bích Ngô đi đến bên cạnh nàng, nói: “Phu nhân, vừa nãy Giang Trác đến một chuyến, hắn muốn cầu ngài đi Kỳ Tùng quán một chuyến, hôm nay công gia trở về từ chiến đi săn thì hình như tâm trạng không tốt lắm, hắn muốn ngài đi qua xem một chút…”

Thẩm Nguyên gật đầu, dịu dàng trả lời: “Ừm, giúp ta chải tóc đi, chúng ta nhanh chóng đi qua.”

Vừa dứt lời, nghe bên ngoài thiên sảnh truyền đến giọng hạ nhân thông báo.

Thẩm Nguyên còn chưa đến Kỳ Tùng quán xem tình trạng của Lục Chi Quân thì nam nhân đã đến viện của nàng trước một bước.

Sau khi Lục Chi Quân bình tĩnh vào phòng, liền ra lệnh cho hạ nhân trong thiên sảnh lui ra ngoài.

Thẩm Nguyên có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn, nhưng đoán không ra rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Nàng có chút lo lắng rằng Lục Chi Quân có thể bị thương hay không, nên cẩn thận đi đến trước người nam nhân và dùng đôi mắt không ngừng tìm kiếm vết thương trên người hắn.

Thẩm Nguyên vừa định mở miệng hỏi thì Lục Chi Quân dùng bàn tay to nắm lấy eo nàng, hắn nhắm mắt lại, nghiêng người xuống, không nói một lời liền hôn nàng.

Nàng sợ hắn sẽ đụng trúng bụng nàng nên lui về phía sau, nhưng Lục Chi Quân lại mạnh mẽ giữ chặt eo nàng, không chịu cho nàng có bất kỳ cơ hội nào để lui về phía sau.

Thẩm Nguyên mềm nhũn a một tiếng, trước đây nếu nàng phát ra tiếng này thì Lục Chi Quân sẽ buông nàng ra.

Nhưng hôm nay hắn lại giống như biến thành người khác.

Trong ấn tượng của mình, hắn chưa bao giờ hôn nàng một cách mạnh mẽ và chiếm hữu như vậy.

Thẩm Nguyên nhăn mày và dùng dư quang thoáng nhìn thấy vết máu trên tay áo hắn, trong lòng cũng càng lúc càng bối rối, khiếp sợ vội vàng hỏi: “Quan nhân… Quan nhân, rốt cuộc ngài có chuyện gì vậy?”

[1] Giao lĩnh hữu linh:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương