Thủ Phụ Sủng Thê
-
Chương 35
Vùng ngoại ô phía bắc kinh thành, trung quân đại doanh.
Kiều Phổ mặc áo giáp núi sơn mài bằng vàng, đầu đội mũ tường vân, thắt lưng đeo hốt[1], khí chất oai hùng dũng mãnh, giơ tay nhấc chân toát lên khí chất uy nghiêm xuất thân võ tướng của thế gia.
[1] Hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Hắn ta đang sóng vai cùng Lục Chi Quân, hai người vừa tuần tra phòng doanh, vừa nói về tai nạn và rắc rối gần đây ở Yến quốc.
Đại khái là bốn tháng trước, Kiều Phổ đã phát hiện ra Lục Chi Quân đã bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn bảy mươi hai binh lính bảo vệ của kinh thành.
Mỗi vệ quân của Đại Kỳ có hơn năm ngàn sáu trăm binh lính, cho nên số binh lính bảo vệ kinh thành ít nhất cũng phải là bốn mươi vạn.
Trong những tháng này, Lục Chi Quân không những chấn hưng tác phong của quân đội, mà còn khiến kỷ luật trong quân đội trở nên nghiêm khắc hơn.
Còn tuyển chọn ra gần một vạn binh sĩ tinh nhuệ từ bảy mươi hai vệ này, cố tình đào tạo một đội kỵ binh quân mạnh hơn hổ và sói, trong đó có ba ngàn người Tác ta[2] từng quy hàng ở Đại Kỳ.
[2] Tác-ta: thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.
Mà đám binh sĩ dũng mãnh nhất, khiến người ta nghe tin là mất mật nhất, đều nằm dưới sự kiểm soát của Thần Xu doanh quản lý.
Hiện giờ hai người đã lập gia lập nghiệp, năm xưa Lục Chi Quân vẫn chưa lập gia đình, hiện tại cũng là người có vợ có con, Kiều Phổ bùi ngùi những năm tháng đã qua, cũng nhớ lại chuyện cũ của hai người khi còn nhỏ.
Mặc dù Lục Chi Quân là trọng thần trụ cột của Đại Kỳ, nhưng lại không giống với Thủ phụ trước kia của Đại Kỳ, hắn không những câu nệ trên triều mà còn chia rẽ các phe quan lại.
Cho dù bây giờ hắn đã thay đổi quân trang, dù là ở trên chiến trường hay là làm chủ soái, chỉ huy toàn bộ đại quân thì năng lực của hắn sẽ không thua gì bất kỳ một tướng lĩnh xuất sắc nào của Đại Kỳ.
Kiều Phổ nhớ lại khi Lục Chi Quân vừa qua lễ đội mũ, bởi vì tuổi trẻ hăng hái và để so tài với Cao Hạc Châu kiêu ngạo, nên đã đi thi khoa cử.
Kiều Phổ vốn tưởng rằng trong kỳ thi có thể áp đảo Cao Hạc Châu một đầu thì Lục Chi Quân có thể thỏa mãn.
Nào ngờ, con đường bỏ võ theo văn, vào triều làm quan, Lục Chi Quân vẫn đi đến bây giờ.
Kiều Phổ mơ hồ nhớ rõ, đệ đệ cùng mẫu thân của Lục Chi Quân, Lục Chi Hân từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, mà tính tình của Lục Chi Quân mạnh mẽ, từ nhỏ hắn đã không thích nói chuyện, hiếm khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn.
Mẫu thân của Lục Chi Quân là Kiều thị không giỏi xử lý các mối quan hệ vợ lẽ trong nhà, trong thời gian đó, bà thường xuyên mang Lục Chi Quân về Ninh phủ ở vài ngày.
Cũng trong khoảng thời gian đó, thời gian mà Kiều Phổ ở chung với Lục Chi Quân cũng lập tức nhiều hơn, tuy rằng hắn ta lớn hơn Lục Chi Quân năm tuổi, nhưng Lục Chi Quân lại không giống biểu đệ của hắn ta.
Từ nhỏ, khí chất của hắn đã thâm trầm lão luyện như vậy, có khi hai người đứng cùng một chỗ, không đề cập đến tướng mạo thì Lục Chi Quân giống như huynh trưởng có tuổi lớn hơn so với hắn ta.
Khi phụ thân Kiều Thiệu còn sống thì thích nhất là để cho Kiều Phổ và Lục Chi Quân đứng ở dưới sảnh, lớn tiếng đọc bài “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi.
Trên thực tế, Trấn quốc tướng quân Kiều Thiệu thậm chí không biết được mấy chữ, nhưng là người duy nhất có thể học thuộc bài “Mãn Giang Hồng” như nước.
Những ký ức tuổi thơ ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Khi đó, Kiều Phổ và Lục Chi Quân đã hơi khinh thường tai họa của tiền triều, và đều cho rằng, cho dù có quân đến thành thì quân chủ cũng phải có khí phách, tuyệt đối không nên để cung phi đế cơ đi lấy bạc để bù đắp, rồi lấy vàng làm bẽ mặt người làm quan và quý nữ.
Lục Chi Quân từ nhỏ đã thông minh hơn người thường, Kiều Phổ biết Trấn quốc công phủ mời tiên sinh là một vị đại nho, nhưng ông luôn khen trắng trợn Ngũ công tử Lục gia thông minh tài trí.
Mà một khi Kiều Thiệu rảnh rỗi thì cũng sẽ tự mình dạy hắn ta và Lục Chi Quân một số kỹ thuật đánh đơn giản.
Kiều Phổ tự nhận mình có năng lực hiểu biết tốt hơn so với bằng hữu cùng trang lứa, nhưng so với Lục Chi Quân thì hắn ta vẫn có vẻ thua xa rất nhiều.
Kiều Thiệu chỉ cần dạy Lục Chi Quân một lần thì hắn có thể nhanh chóng học được, thật sự có thể nói là một thiên tài võ học hiếm thấy.
Hai người ở chung đến nay, thay vì nói là họ hàng có quan hệ huyết thống, chi bằng nói là bằng hữu có tình nghĩa thâm hậu.
Cũng may tuy Lục Chi Quân là quan văn, nhưng lại là Thủ phụ đương triều có chức quyền cao chức trọng, mà hắn thường xuyên ra vào doanh trại của quân đội nên hai người cũng có thể thường xuyên lui tới trên quan trường.
Suy nghĩ của Kiều Phổ dừng lại ở đó.
Thì thấy Lục Chi Quân đứng bên cạnh, thân hình cao lớn, hơn nữa hắn là người duy nhất trong quân doanh không mặc quân trang, nhưng khí thế sắc bén xung quanh vẫn không thể khinh thường như trước đây.
Trên bộ mãng trang sang trọng và trang nghiêm, từng đường kim mũi chỉ được may tỉ mỉ, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, dáng con trăn nhe răng, ngồi nghiêm nghị cũng sáng rực lên, làm cho người ta không dám nhìn hắn.
Ngọn gió thu hiu hiu thổi bay ngọn cờ đỏ thẫm.
Lúc này, Kiều Phổ nói với Lục Chi Quân: “Thần Xu doanh có một tiểu tử tên là Lý Trấn, tháng trước vừa được đề bạt làm Thiên Hộ trưởng, chức hiệu úy trong doanh cũng bị bỏ trống đã lâu, ta thấy khí chất của hắn cũng không tệ lắm, tí nữa gọi hắn tới đây, cho ngươi nhìn xem.”
Lục Chi Quân nhìn về phía sân tập võ cách đó không xa, hỏi: “Người kia chính là Lý Trấn à?”
Kiều Phổ nhìn theo đường nhìn của Lục Chi Quân và thấy Lý Trấn thực sự đang ở đó, thân hình của hắn không tính là khôi ngô, nhưng rất cường tráng, điều am hiểu nhất chính là đánh trận tập kích.
Nhìn thấy hắn đã hạ gục hết thuộc hạ ở trên võ đài, Kiều Phổ ra lệnh tùy tùng phía sau gọi Lý Trấn đến trước mắt Lục Chi Quân.
Lý Trấn đi tới trước mặt Kiều Phổ và Lục Chi Quân, rồi cung kính cúi đầu chào hai người theo nghi thức quân đội.
“Thuộc hạ đã gặp qua Thủ Phụ đại nhân, Kiều đô úy.”
Trên người Lục Chi Quân thấm đầy hương gỗ tùng trầm độc nhất vô nhị của văn nhân, vóc người cao lớn, không giống trong ấn tượng của Lý trấn rằng những văn quan nhà nho thường có thân hình gầy gò.
Lý Trấn không biết quá khứ của Thủ phụ đương triều, chỉ cảm thấy hắn là một quan văn giỏi thao túng, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt Lục Chi Quân, thái độ của hắn ta vẫn là tôn kính.
Lục Chi Quân lạnh nhạt hỏi hắn ta: “Kỹ thuật chiến đấu của ngươi không tệ, công phu cưỡi ngựa bắn cung thế nào?”
Lý Trấn vẫn cầm hai tay ôm quyền, giọng điệu tự tin trả lời: “Thuộc hạ nói không có căn cứ, phía trước có sân tập bắn, Thủ phụ đại nhân có thể gọi binh sĩ tìm một nỏ tiễn tới đây, rồi có thể tận mắt quan sát thực tế, rốt cuộc công phu cưỡi ngựa bắn cung của thuộc hạ như thế nào.”
Giọng điệu này chứa đầy sức sống và hào hứng của người trẻ tuổi.
Giang Trác đứng phía sau Lục Chi Quân, biết điều mà chủ tử của hắn không thích nhất chính là người nóng nảy như vậy.
Nhưng thái độ đối đãi với Lý Trấn của Lục Chi Quân cũng không phải không kiên nhẫn.
Sau khi Lục Chi Quân và Kiều Phổ chấp nhận đề nghị của Lý Trấn, mọi người liền đến sân tập bắn.
Lý Trấn lấy cung nỏ trong tay binh sĩ, rồi bắn liên tục về phía mục bia ngắm.
“Phụt phụt ——” vài tiếng.
Rất nhiều mũi tiên đều bị liên tục bắn ra bởi Lý Trấn, nhưng chỉ trong chốc lát, những mũi tên này gần như đều trúng ở giữa hồng tâm.
Binh sĩ vây xem xung quanh không khỏi khen ngợi Lý Trấn.
Kiều Phổ quan sát sắc mặt của Lục Chi Quân thì thấy biểu tình của hắn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn lạnh lùng thâm trầm như ngày thường.
Cũng đúng, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Lý Trấn tuy rằng không tệ, nhưng ở trước mặt Lục Chi Quân, có thể nói là hoa tay múa chân.
Sau khi Lý Trấn trở lại đội hình của mình, Kiều Phổ liền hỏi: “Ngươi cảm thấy tiểu tử này thế nào?”
Lục Chi Quân không lập tức trả lời câu hỏi của Kiều Phổ, mà vươn tay phải ra, ống tay áo màu đỏ rộng rãi theo đó mở ra.
Giang Trác hỏi ý của chủ tử, lập tức sai binh sĩ đưa nỏ tiễn cho Lục Chi Quân.
Sau khi Lục Chi Quân tiếp nhận nỏ tiễn, ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn chỉ đóng vai trò điều khiển sợi dây, lúc nam nhân bắn tên, cũng không cố tình diễn tư thế nghiêm túc, nhưng cả người vẫn là dáng vẻ cao ngạo nhàn nhạt độc quyền thuộc về thượng vị giả.
Sau khi Lục Chi Quân tùy tiện bắn ra một mũi tên về phía mục tiêu, rồi thấp giọng trả lời: “Tuổi còn nhỏ, còn cần thêm kinh nghiệm.”
Kiều Phổ nhìn mũi tên đã trúng mục tiêu mà Lục Chi Quân vừa mới bắn, sau đó liền gật đầu, trả lời: “Ừm, cho phép ta điều tra thêm ứng cử viên cho hiệu úy này.”
Sau khi Lục Chi Quân và Kiều Phổ rời khỏi sân tập bắn, binh sĩ bắt đầu thu dọn những mũi tên rải rác bên cạnh bia ngắm.
Một binh sĩ trong đó vừa định rút mũi tên ra khỏi bia ngắm, nhưng cho dù hắn dùng sức rất lớn nhưng không thể lấy ra được.
Binh sĩ đang không biết tại sao thì vòng ra phía sau bia ngắm tên này, muốn dò xét một hai.
Sau khi hắn thấy rõ cảnh tượng sau bia ngắm, đôi mắt không khỏi mở to ra.
Thủ phụ chỉ tùy ý bắn một mũi tên, trông có vẻ chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi, hắn rõ ràng thể hiện thái độ lạnh nhạt thờ ơ như vậy.
Ai có thể nghĩ rằng một mũi tên này của hắn, thực sự bắn xuyên qua bia ngắm!
Hắn đã từng nghe nói, tiền triều từng có một tay xạ thủ, có thể dùng một mũi tên bắn thủng năm chiếc áo giáp dày.
Vốn dĩ hắn không tin loại tin đồn này, nhưng hôm nay nhìn thấy bia ngắm đột nhiên xuyên qua này thì mới cảm thấy những giai thoại của tiền triều kia, thật sự có khả năng là thật.
——
Tiếng bánh xe vang lên, xe ngựa rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, đến Ngọ Môn.
Sau khi Giang Trác vén màn che lên, thấy Lục Chi Quân đang nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút nham hiểm, nếu là người khác thì sẽ cảm thấy nhất định hắn đang ngủ.
Nhưng Giang Trác đi theo Lục Chi Quân nhiều năm, biết rất rõ thói quen ngày thường của hắn, biết hắn sẽ không nghỉ ngơi trong xe ngựa, liền cung kính nói: “Đại nhân… Theo mệnh lệnh của ngài, Thiên Hộ Lý Trấn kia đã bị xử lý lặng lẽ.”
Người trong quân doanh chỉ biết, là súng thần cơ trong doanh trại không cẩn thận bị bốc cháy, mà Lý Trấn đang trên đường chỉ huy binh sĩ vận chuyển vũ khí, cũng vì vậy mà mang trọng thương, còn bị nổ gãy một chân.
Hôm qua, Lý Trấn này còn sống rất tốt, nhưng hôm nay liền biến thành một cỗ thi thể, một số binh sĩ trong quân doanh cảm thấy rất tiếc.
Mà sự thật lại là hôm qua sau khi Lục Chi Quân từ quân doanh về phủ, liền phái người động tay động chân, thề muốn diệt trừ Lý Trấn là Thiên Hộ trưởng nổi danh giỏi giang này.
Tuy nói tính tình của Lý Trấn hơi bảo thủ, nhưng Giang Trác vẫn đoán không ra nguyên nhân thật sự khiến Lục Chi Quân lại muốn giết tiểu võ tướng.
Lúc này, rốt cuộc Lục Chi Quân mở mắt ra, giọng nói hơi trầm tính nói với Giang Trác: “Mặc dù người đã chết, nhưng coi như là hy sinh ở trong quân doanh, sau khi hạ táng hắn thì tìm người nhà của hắn, mười năm sau, thuế má của Lý gia không cần giao cho triều đình.”
Giang Trác cung kính đáp một tiếng.
Sau khi Lục Chi Quân xuống xe ngựa, cũng không lập tức đi qua Ngọ Môn, tiến vào hoàng cung.
Nam nhân yên lặng tại chỗ, rồi hơi hơi ngửa đầu, nhìn Yến Sí Lâu được bao phủ bởi ánh mặt trời nguy nga.
Kiếp trước Tác ta xâm phạm lãnh thổ, Kiều Phổ dẫn quân xuất chinh, trận chiến bình định hỗn loạn vốn có thể là đánh không cực khổ như vậy, nhưng đều bị tiêu diệt bởi Lý Trấn này.
Tuy nhiên, hắn ta là một vị tướng tài giỏi, khi quân của Kỳ triều đến biên cảnh của bộ lạc Tác ta, Lý Trấn vì tranh giành lập công mà chủ động thỉnh cầu Kiều Phổ dẫn hai ngàn kỵ binh đi đột kích.
Hành động này của hắn ta rõ ràng là muốn bắt chước Hoắc Khứ Bệnh năm đó, dùng phương thức dẫn kỵ binh đột kích đi tấn công Hung Nô[3] sống bằng nước và cỏ.
[3] Hung Nô: dân tộc Hung nô (dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán)
Nhưng võ nghệ và tài năng của Lý Trấn tất nhiên là không bằng quán quân dũng mãnh thiện chiến quyền quý Hoắc Khứ Bệnh, cuối cùng còn rơi vào cục diện tuyệt vọng muốn Kiều Phổ dẫn quân trợ giúp.
Trong trận chiến đó, Kiều Phổ không may bị đại tướng Tác ta dùng lưỡi dao sắc bén chặt đứt cánh tay trái, quân đội của Đại Kỳ cũng vì vậy mà lòng quân tan nát, thiệt hại nặng nề.
Mà trong triều, ngoại trừ Kiều Phổ tất cả các đại tướng có thành tích quân sự xuất sắc đều ở biên giới phía nam để dẹp loạn, để ổn định lòng quân, Lục Chi Quân đành phải tự mình dẫn quân lên biên giới phía bắc trợ giúp Kiều Phổ và Lý Trấn.
Nếu như kiếp trước, hắn không lên biên giới phía Bắc, mà là ở lại trong kinh, lúc nào cũng chú ý đến hướng đi của Khang Bình Bá phủ thì Thẩm Nguyên sẽ không bị Thẩm Du hãm hại.
Cũng sẽ không bị Lư thị tùy tiện bắt nạt và bị bắt quỳ phạt dưới mưa ba ngày.
Hắn chỉ quay lại muộn vài ngày.
Chỉ là chậm vài ngày mà Thẩm Nguyên đã qua đời.
Trước khi Lục Chi Quân lên biên giới phía Bắc thì đã hạ quyết tâm, lần này quay về kinh, hắn nhất định phải có biện pháp, vả lại hắn đã tính toán mọi thứ trong lòng.
Hắn sẽ bày kế để Thẩm Nguyên và Lục Kham hòa ly, về phần thanh danh của mình, hắn không thèm để ý.
Nếu hắn thật sự trắng trợn làm ra chuyện cưỡng đoạt thê tử của Lục Kham, trong triều cũng không có ngôn quan nào dám lên tiếng với Hoàng đế, chẳng qua là, hắn sẽ trở thành tác phong không đứng đắn, bị nói bóng nói gió là mất lý trí vì sắc đẹp trong mắt người dân và các thế gia trong kinh thành.
Nếu Thẩm Nguyên quan tâm đến quan điểm của người khác, hắn cũng đã nghĩ ra giải pháp trước.
Tin tức ấu nữ của Kiều Thiệu qua đời vẫn chưa truyền ra bên ngoài, hắn bảo quan viên Hộ bộ động tay động chân một chút thì có thể để hộ tịch của Thẩm Nguyên trở thành hộ tịch của khuê nữ nhà họ Kiều, đến lúc đó nàng có thể lấy thân phận biểu muội của hắn gả cho hắn.
Nếu Thẩm Nguyên vẫn không thể tiếp nhận hắn cả đời, hắn có thể dùng cả đời để chờ đợi.
Chỉ là rốt cuộc Lục Chi Quân không chịu nổi việc Thẩm Nguyên vẫn đang làm thê tử của người khác, huống chi Lục Kham đối xử không tốt với nàng, nàng sống ở Bá phủ cũng rất vất vả.
Nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch này thì biết được tin Thẩm Nguyên chết ở trong miệng hạ nhân công phủ.
Người ta nói hắn một tay che trời, quyền nghiêng về vua và dân, tất cả mọi người mô tả hắn là người hoàn hảo.
Điều buồn cười chính là hắn thậm chí không thể bảo vệ nữ nhân mình yêu.
Nắng giữa trưa càng lúc càng gay gắt.
Khuôn mặt của Lục Chi Quân tuấn tú và uy nghiêm, nhưng sau khi hắn rời tầm mắt khỏi tấm bảng của Yến Sí Lâu, đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng vẫn đang hơi hơi dò xét.
Cuối cùng hắn tiến vào Ngọ Môn, một bóng đen lớn bao trùm lấy hắn.
Khóe mắt đuôi lông mày của Lục Chi Quân chìm trong sắc lạnh, cuối cùng cũng biến mất một chút.
——
Trấn Quốc Công phủ, Vân Úy Hiên.
Sắp đến đầu đông, gần đây kinh thành không mưa nhiều, tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng ban ngày trời lại trong lành, thường xuyên tỏa nắng.
Cho nên cơ thể của Thẩm Nguyên đã tốt hơn rất nhiều, thật ra chỉ cần không có mưa thì cơ thể của nàng sẽ giống như người bình thường, không bị bệnh gì mà cũng rất khỏe mạnh.
Chỉ là một khi trời đổ mưa to gió lớn, cho dù có vòng tay khắc kinh kim cương để trấn giữ đi chăng nữa, hồn phách của nàng vẫn sẽ chạy lung tung trong cơ thể, đồng thời còn kèm theo bệnh tim mà người thường không thể chịu đựng được.
Mỗi lần trời mưa, nếu như nàng không kịp tiếp xúc với Lục Chi Quân, cơ thể phải qua nhiều ngày sau thì mới có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Bây giờ, tháng thật của thai nhi Thẩm Nguyên là bốn tháng, tuyên bố với bên ngoài lại là ba tháng, xưa nay nàng cố tình mặc y phục rộng rãi, hơn nữa sau khi mang thai, nàng cũng không mập lên, cho dù người ngoài đến gần nhìn thì cũng không nhìn ra thai nhi của nàng thực tế đã bốn tháng.
Hôm nay Thẩm Nguyên đến chỗ Vân Úy Hiên thỉnh an lão thái thái, Khấu thị ngồi ở bên kia giường La Hán, vẻ mặt cung thuận tán gẫu chuyện gia đình với lão thái thái.
Gần đây, Khấu thị yên tĩnh không ít, mấy ngày nay Thẩm Nguyên đi lại trong công phủ, thỉnh thoảng có thể đối mặt với bà, ngay cả vẻ mặt Khấu thị nhìn nàng cũng có sự tức giận, Thẩm Nguyên vẫn cho bà sự tôn trọng ở trước mặt hạ nhân, sẽ gọi bà một tiếng Tam tẩu.
Lục lão thái thái nhìn dáng người Thẩm Nguyên quá gầy yếu, khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay kia cũng một chút cũng không biến thành mượt mà, cằm tinh xảo vẫn là nhọn trước sau như một, ngẫu nhiên lộ ra đoạn cổ tay kia, nhỏ như một cái bóp liền muốn đứt.
Lục lão thái thái không khỏi lo lắng, dặn dò: “Cơ thể của ngươi đó, còn phải tìm thầy thuốc xem một chút, nếu như bồi bổ mà vẫn không mập lên được, vậy để cho hắn kê cho ngươi mấy phương thuốc tăng cân thử xem sao.
Thẩm Nguyên dịu dàng gật gật đầu, trả lời: “Vâng, đa tạ tổ mẫu quan tâm, tôn tức ghi nhớ.”
Khấu thị bỏ hết những quả thông vừa lột vào trong khay sứ, sau khi đẩy nó đến trước mặt Lục lão thái thái, liền mở miệng nói: “Tổ mẫu, nói đến phụ thân ta còn đang ở Thái y viện đảm nhiệm chức viện phán, trước đó trong cung ông đã từng hầu hạ mấy vị phi tần có vị trí cao mang thai, ta từ nhỏ đã cùng phụ thân luyện tập y thuật không ít, am hiểu chẩn đoán nhất, cũng như bệnh tật của phụ nhân. Hôm nay đúng lúc đệ muội ở đây, không bằng để ta bắt mạch cho nàng, trước tiên để ta xem cơ thể cho nàng đi.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Thẩm Nguyên và Bích Ngô hơi thay đổi.
Lục lão thái thái gật gật đầu như tán thưởng, gần đây mặc dù Khấu thị ngày ngày đều đến chỗ Vân Úy Hiên hầu hạ, nhưng không còn quở trách Thẩm Nguyên trước mặt bà giống như trước.
Lục lão thái thái cho rằng cuối cùng Khấu thị cũng hiểu rõ, mà bà muốn bắt mạch cho Thẩm Nguyên, là muốn xoa dịu quan hệ với vị đương gia chủ mẫu.
Khấu thị giả ôn hòa, hỏi: “Đệ muội, có chút lời này a, nam y sư bình thường không tiện cho nữ nhân chúng ta. Ngươi đừng xấu hổ, trước tiên để cho ta giúp ngươi xem một chút, cũng tốt để trong lòng có cân nhắc trước.”
Trên mặt Thẩm Nguyên nhanh chóng hiện lên một tia bối rối, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế lại, sợ Khấu thị sẽ nhìn ra cái gì đó từ trên mặt của nàng.
Lập tức hơi liếc mắt với Bích Ngô, may mà hôm nay Bích Ngô coi như thông minh, lập tức sẽ hiểu tâm tư của chủ tử.
Đúng lúc trong tay Bích Ngô cầm một ly trà còn bốc hơi nóng, lợi dụng thời cơ lúc Khấu thị đang tươi cười sắp đi tới trước mặt Thẩm Nguyên thì chén trà kia giống như không cẩn thận rơi xuống đất.
“Loảng xoảng” một tiếng.
Chén trà bằng sứ tráng men rơi xuống đất, nước bắn tung tóe lên mặt váy và làn váy của Thẩm Nguyên, làm ướt một mảng lớn.
Hạ nhân chủ tử trong hiên đều giật mình, khuôn mặt phù dung dịu dàng của Thẩm Nguyên rõ ràng là đang hoảng sợ, nàng ôm bụng tròn tròn, đột nhiên đứng lên từ chỗ ghế bành.
Lục lão thái thái thấy Bích Ngô lỡ tay làm rơi chén trà, trầm giọng trách mắng: “Ngươi là nha hoàn vô dụng, chủ tử ngươi đang mang thai, sao lại hành động lỗ mãng như vậy?”
Bích Ngô lập tức quỳ xuống đất, vừa đập đầu, vừa liên tục nhận sai với lão thái thái.
Trên lông mày Khấu thị nhất thời hiện lên một tia không vui, rồi nhìn về phía Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên nắm bắt thời cơ, mềm giọng xin lỗi lão thái thái: “Tổ mẫu, y phục của tôn tức bị ướt, ta sợ nếu không nhanh chóng thay y phục thì sẽ bị cảm lạnh. Tôn tức trở về trước, mong tổ mẫu thứ lỗi.”
Lục lão thái thái ừ một tiếng, rồi khoát tay áo, ý bảo Thẩm Nguyên nhanh chóng trở về thay y phục.
Khấu thị nhìn khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Thẩm Nguyên, trong lòng cũng dần dần có suy đoán.
Nha đầu này vẫn trốn tránh bà, không cho bà sờ mạch của nàng, khẳng định là có lý do.
Tám mươi phần trăm của tháng mà nàng tuyên bố với bên ngoài là sai.
Bà nói, Lục Chi Quân hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa cưới, sao lại đột nhiên đổi tính, muốn cưới một nữ nhân Thẩm gia nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy?
Nữ nhi Thẩm gia kia thật sự là có bản lĩnh, để leo lên cành cây cao mà dám làm loại chuyện tai tiếng không ai sánh bằng.
Bà còn tưởng rằng Lục Chi Quân thích nàng đến mức nào chứ.
Bây giờ có vẻ như không phải hắn thích Thẩm Nguyên mà mới muốn cưới nàng.
——
Trước khi đi ngủ.
Thẩm Nguyên muốn nói chuyện với Lục Chi Quân về việc Khấu thị suýt chút nữa đã sờ được mạch đập của nàng, nhưng cảm thấy sắc mặt của nam nhân vẫn có chút ảm đạm sau khi về phủ tối nay.
Diện mạo của hắn vốn hơi lạnh, tâm tình lại không tốt, quanh thân đều tản ra cái loại khí thế sắc bén không vào người lạ này.
Tư thế này khiến cho Thẩm Nguyên ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thẩm Nguyên do dự một lúc, nhưng quyết định chọn lúc tâm trạng của Lục Chi Quân tốt, rồi mới nói chuyện của Khấu thị với hắn, còn bản thân mình thì an phận nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ trong khi suy nghĩ cách khiến Khấu thị không thể đến gần nàng.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Thẩm Nguyên lặng lẽ mở một con mắt, đã thấy Lục Chi Quân từ trên giường rút lui ngồi dậy, hắn tùy ý khoác một chiếc áo khoác trên vai rộng lớn của mình, sau đó liền lách giày lên, không nói một lời liền muốn rời khỏi khuê phòng của cô.
Hôm trước thật ra nàng đã phát hiện, ngoài miệng Lục Chi Quân đồng ý sẽ ngủ cùng nàng, nhưng chờ sau khi nàng ngủ thiếp đi, nam nhân sẽ lặng lẽ không một tiếng động len lén chuồn mất.
Mà tối nay, Lục Chi Quân cho rằng nàng đã ngủ nên muốn giấu nàng, quay lại Kỳ Tùng quán để ngủ.
Thẩm Nguyên liên tục chớp mắt vài cái, rồi cẩn thận dùng bàn tay mảnh khảnh chống xuống giường, ngồi dậy, sau đó thừa dịp nam nhân chưa rời đi quá xa, đột nhiên dùng hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo hắn từ phía sau.
Nàng có thể cảm thấy sau khi nàng dán mặt vào lưng Lục Chi Quân, cơ thể cao lớn của nam nhân rõ ràng trở nên cứng đờ.
Thẩm Nguyên nhẹ giọng cầu xin: “Quan nhân, ngài có thể ở cạnh ta nhiều hơn có được không, tối nay ngài đừng đi nữa được không?”
Cảm giác bất an, sợ hãi khi ngủ một mình này thực ra đã có từ khi nàng còn rất nhỏ, nhưng từ khi sinh ra, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy mẫu thân ruột của nàng, những cô nương khác lúc còn rất nhỏ, nếu sợ bóng tối đều có mẫu thân dỗ dành, mà nàng chỉ có thể một mình lui vào trong giường lớn, nhìn chằm chằm vào tấm rèm tối đen như mực, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sau khi lớn lên, nàng cảm thấy mình cũng mạnh mẽ, sẽ không nhát gan, sợ bóng tốt giống như khi còn bé.
Nhưng từ sau khi gả cho Lục Chi Quân, có hắn ngủ cùng nàng, nàng cũng cảm thấy bên cạnh giường có thêm một người có thể bảo vệ nàng.
Một khi sự thiếu sót này đã được người bù đắp, Thẩm Nguyên sẽ không bao giờ muốn mất nó một lần nữa.
Ngay cả khi nàng không bị bệnh tim vào những ngày mưa, nàng thực sự muốn Lục Chi Quân ngủ cùng nàng.
Lục Chi Quân vẫn im lặng, cho đến khi Thẩm Nguyên dời cánh tay từ thắt lưng hắn xuống thì hắn đột nhiên ôm mỹ nhân lên người.
Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng mặc dù nam nhân không nói gì, nhưng lại đồng ý với yêu cầu của nàng, ai ngờ Lục Chi Quân lại nắm chặt tay phải nàng, dẫn nàng từ từ thăm dò nơi đó…
Thẩm Nguyên hiểu ý đồ của hắn, đôi mắt đẹp đột nhiên trợn to hơn.
Lục Chi Quân đặt tay nàng ở chỗ đó, nhưng không làm gì tiếp theo.
Càng về khuya, giọng nói của nam nhân càng lúc càng trầm thấp, hắn kiên nhẫn hỏi: “Nếu muốn ta ở lại, vậy sau này mỗi đêm phải làm việc này với ta, nàng có đồng ý không?”
Kiều Phổ mặc áo giáp núi sơn mài bằng vàng, đầu đội mũ tường vân, thắt lưng đeo hốt[1], khí chất oai hùng dũng mãnh, giơ tay nhấc chân toát lên khí chất uy nghiêm xuất thân võ tướng của thế gia.
[1] Hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Hắn ta đang sóng vai cùng Lục Chi Quân, hai người vừa tuần tra phòng doanh, vừa nói về tai nạn và rắc rối gần đây ở Yến quốc.
Đại khái là bốn tháng trước, Kiều Phổ đã phát hiện ra Lục Chi Quân đã bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn bảy mươi hai binh lính bảo vệ của kinh thành.
Mỗi vệ quân của Đại Kỳ có hơn năm ngàn sáu trăm binh lính, cho nên số binh lính bảo vệ kinh thành ít nhất cũng phải là bốn mươi vạn.
Trong những tháng này, Lục Chi Quân không những chấn hưng tác phong của quân đội, mà còn khiến kỷ luật trong quân đội trở nên nghiêm khắc hơn.
Còn tuyển chọn ra gần một vạn binh sĩ tinh nhuệ từ bảy mươi hai vệ này, cố tình đào tạo một đội kỵ binh quân mạnh hơn hổ và sói, trong đó có ba ngàn người Tác ta[2] từng quy hàng ở Đại Kỳ.
[2] Tác-ta: thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.
Mà đám binh sĩ dũng mãnh nhất, khiến người ta nghe tin là mất mật nhất, đều nằm dưới sự kiểm soát của Thần Xu doanh quản lý.
Hiện giờ hai người đã lập gia lập nghiệp, năm xưa Lục Chi Quân vẫn chưa lập gia đình, hiện tại cũng là người có vợ có con, Kiều Phổ bùi ngùi những năm tháng đã qua, cũng nhớ lại chuyện cũ của hai người khi còn nhỏ.
Mặc dù Lục Chi Quân là trọng thần trụ cột của Đại Kỳ, nhưng lại không giống với Thủ phụ trước kia của Đại Kỳ, hắn không những câu nệ trên triều mà còn chia rẽ các phe quan lại.
Cho dù bây giờ hắn đã thay đổi quân trang, dù là ở trên chiến trường hay là làm chủ soái, chỉ huy toàn bộ đại quân thì năng lực của hắn sẽ không thua gì bất kỳ một tướng lĩnh xuất sắc nào của Đại Kỳ.
Kiều Phổ nhớ lại khi Lục Chi Quân vừa qua lễ đội mũ, bởi vì tuổi trẻ hăng hái và để so tài với Cao Hạc Châu kiêu ngạo, nên đã đi thi khoa cử.
Kiều Phổ vốn tưởng rằng trong kỳ thi có thể áp đảo Cao Hạc Châu một đầu thì Lục Chi Quân có thể thỏa mãn.
Nào ngờ, con đường bỏ võ theo văn, vào triều làm quan, Lục Chi Quân vẫn đi đến bây giờ.
Kiều Phổ mơ hồ nhớ rõ, đệ đệ cùng mẫu thân của Lục Chi Quân, Lục Chi Hân từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, mà tính tình của Lục Chi Quân mạnh mẽ, từ nhỏ hắn đã không thích nói chuyện, hiếm khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn.
Mẫu thân của Lục Chi Quân là Kiều thị không giỏi xử lý các mối quan hệ vợ lẽ trong nhà, trong thời gian đó, bà thường xuyên mang Lục Chi Quân về Ninh phủ ở vài ngày.
Cũng trong khoảng thời gian đó, thời gian mà Kiều Phổ ở chung với Lục Chi Quân cũng lập tức nhiều hơn, tuy rằng hắn ta lớn hơn Lục Chi Quân năm tuổi, nhưng Lục Chi Quân lại không giống biểu đệ của hắn ta.
Từ nhỏ, khí chất của hắn đã thâm trầm lão luyện như vậy, có khi hai người đứng cùng một chỗ, không đề cập đến tướng mạo thì Lục Chi Quân giống như huynh trưởng có tuổi lớn hơn so với hắn ta.
Khi phụ thân Kiều Thiệu còn sống thì thích nhất là để cho Kiều Phổ và Lục Chi Quân đứng ở dưới sảnh, lớn tiếng đọc bài “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi.
Trên thực tế, Trấn quốc tướng quân Kiều Thiệu thậm chí không biết được mấy chữ, nhưng là người duy nhất có thể học thuộc bài “Mãn Giang Hồng” như nước.
Những ký ức tuổi thơ ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Khi đó, Kiều Phổ và Lục Chi Quân đã hơi khinh thường tai họa của tiền triều, và đều cho rằng, cho dù có quân đến thành thì quân chủ cũng phải có khí phách, tuyệt đối không nên để cung phi đế cơ đi lấy bạc để bù đắp, rồi lấy vàng làm bẽ mặt người làm quan và quý nữ.
Lục Chi Quân từ nhỏ đã thông minh hơn người thường, Kiều Phổ biết Trấn quốc công phủ mời tiên sinh là một vị đại nho, nhưng ông luôn khen trắng trợn Ngũ công tử Lục gia thông minh tài trí.
Mà một khi Kiều Thiệu rảnh rỗi thì cũng sẽ tự mình dạy hắn ta và Lục Chi Quân một số kỹ thuật đánh đơn giản.
Kiều Phổ tự nhận mình có năng lực hiểu biết tốt hơn so với bằng hữu cùng trang lứa, nhưng so với Lục Chi Quân thì hắn ta vẫn có vẻ thua xa rất nhiều.
Kiều Thiệu chỉ cần dạy Lục Chi Quân một lần thì hắn có thể nhanh chóng học được, thật sự có thể nói là một thiên tài võ học hiếm thấy.
Hai người ở chung đến nay, thay vì nói là họ hàng có quan hệ huyết thống, chi bằng nói là bằng hữu có tình nghĩa thâm hậu.
Cũng may tuy Lục Chi Quân là quan văn, nhưng lại là Thủ phụ đương triều có chức quyền cao chức trọng, mà hắn thường xuyên ra vào doanh trại của quân đội nên hai người cũng có thể thường xuyên lui tới trên quan trường.
Suy nghĩ của Kiều Phổ dừng lại ở đó.
Thì thấy Lục Chi Quân đứng bên cạnh, thân hình cao lớn, hơn nữa hắn là người duy nhất trong quân doanh không mặc quân trang, nhưng khí thế sắc bén xung quanh vẫn không thể khinh thường như trước đây.
Trên bộ mãng trang sang trọng và trang nghiêm, từng đường kim mũi chỉ được may tỉ mỉ, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, dáng con trăn nhe răng, ngồi nghiêm nghị cũng sáng rực lên, làm cho người ta không dám nhìn hắn.
Ngọn gió thu hiu hiu thổi bay ngọn cờ đỏ thẫm.
Lúc này, Kiều Phổ nói với Lục Chi Quân: “Thần Xu doanh có một tiểu tử tên là Lý Trấn, tháng trước vừa được đề bạt làm Thiên Hộ trưởng, chức hiệu úy trong doanh cũng bị bỏ trống đã lâu, ta thấy khí chất của hắn cũng không tệ lắm, tí nữa gọi hắn tới đây, cho ngươi nhìn xem.”
Lục Chi Quân nhìn về phía sân tập võ cách đó không xa, hỏi: “Người kia chính là Lý Trấn à?”
Kiều Phổ nhìn theo đường nhìn của Lục Chi Quân và thấy Lý Trấn thực sự đang ở đó, thân hình của hắn không tính là khôi ngô, nhưng rất cường tráng, điều am hiểu nhất chính là đánh trận tập kích.
Nhìn thấy hắn đã hạ gục hết thuộc hạ ở trên võ đài, Kiều Phổ ra lệnh tùy tùng phía sau gọi Lý Trấn đến trước mắt Lục Chi Quân.
Lý Trấn đi tới trước mặt Kiều Phổ và Lục Chi Quân, rồi cung kính cúi đầu chào hai người theo nghi thức quân đội.
“Thuộc hạ đã gặp qua Thủ Phụ đại nhân, Kiều đô úy.”
Trên người Lục Chi Quân thấm đầy hương gỗ tùng trầm độc nhất vô nhị của văn nhân, vóc người cao lớn, không giống trong ấn tượng của Lý trấn rằng những văn quan nhà nho thường có thân hình gầy gò.
Lý Trấn không biết quá khứ của Thủ phụ đương triều, chỉ cảm thấy hắn là một quan văn giỏi thao túng, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt Lục Chi Quân, thái độ của hắn ta vẫn là tôn kính.
Lục Chi Quân lạnh nhạt hỏi hắn ta: “Kỹ thuật chiến đấu của ngươi không tệ, công phu cưỡi ngựa bắn cung thế nào?”
Lý Trấn vẫn cầm hai tay ôm quyền, giọng điệu tự tin trả lời: “Thuộc hạ nói không có căn cứ, phía trước có sân tập bắn, Thủ phụ đại nhân có thể gọi binh sĩ tìm một nỏ tiễn tới đây, rồi có thể tận mắt quan sát thực tế, rốt cuộc công phu cưỡi ngựa bắn cung của thuộc hạ như thế nào.”
Giọng điệu này chứa đầy sức sống và hào hứng của người trẻ tuổi.
Giang Trác đứng phía sau Lục Chi Quân, biết điều mà chủ tử của hắn không thích nhất chính là người nóng nảy như vậy.
Nhưng thái độ đối đãi với Lý Trấn của Lục Chi Quân cũng không phải không kiên nhẫn.
Sau khi Lục Chi Quân và Kiều Phổ chấp nhận đề nghị của Lý Trấn, mọi người liền đến sân tập bắn.
Lý Trấn lấy cung nỏ trong tay binh sĩ, rồi bắn liên tục về phía mục bia ngắm.
“Phụt phụt ——” vài tiếng.
Rất nhiều mũi tiên đều bị liên tục bắn ra bởi Lý Trấn, nhưng chỉ trong chốc lát, những mũi tên này gần như đều trúng ở giữa hồng tâm.
Binh sĩ vây xem xung quanh không khỏi khen ngợi Lý Trấn.
Kiều Phổ quan sát sắc mặt của Lục Chi Quân thì thấy biểu tình của hắn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn lạnh lùng thâm trầm như ngày thường.
Cũng đúng, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Lý Trấn tuy rằng không tệ, nhưng ở trước mặt Lục Chi Quân, có thể nói là hoa tay múa chân.
Sau khi Lý Trấn trở lại đội hình của mình, Kiều Phổ liền hỏi: “Ngươi cảm thấy tiểu tử này thế nào?”
Lục Chi Quân không lập tức trả lời câu hỏi của Kiều Phổ, mà vươn tay phải ra, ống tay áo màu đỏ rộng rãi theo đó mở ra.
Giang Trác hỏi ý của chủ tử, lập tức sai binh sĩ đưa nỏ tiễn cho Lục Chi Quân.
Sau khi Lục Chi Quân tiếp nhận nỏ tiễn, ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn chỉ đóng vai trò điều khiển sợi dây, lúc nam nhân bắn tên, cũng không cố tình diễn tư thế nghiêm túc, nhưng cả người vẫn là dáng vẻ cao ngạo nhàn nhạt độc quyền thuộc về thượng vị giả.
Sau khi Lục Chi Quân tùy tiện bắn ra một mũi tên về phía mục tiêu, rồi thấp giọng trả lời: “Tuổi còn nhỏ, còn cần thêm kinh nghiệm.”
Kiều Phổ nhìn mũi tên đã trúng mục tiêu mà Lục Chi Quân vừa mới bắn, sau đó liền gật đầu, trả lời: “Ừm, cho phép ta điều tra thêm ứng cử viên cho hiệu úy này.”
Sau khi Lục Chi Quân và Kiều Phổ rời khỏi sân tập bắn, binh sĩ bắt đầu thu dọn những mũi tên rải rác bên cạnh bia ngắm.
Một binh sĩ trong đó vừa định rút mũi tên ra khỏi bia ngắm, nhưng cho dù hắn dùng sức rất lớn nhưng không thể lấy ra được.
Binh sĩ đang không biết tại sao thì vòng ra phía sau bia ngắm tên này, muốn dò xét một hai.
Sau khi hắn thấy rõ cảnh tượng sau bia ngắm, đôi mắt không khỏi mở to ra.
Thủ phụ chỉ tùy ý bắn một mũi tên, trông có vẻ chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi, hắn rõ ràng thể hiện thái độ lạnh nhạt thờ ơ như vậy.
Ai có thể nghĩ rằng một mũi tên này của hắn, thực sự bắn xuyên qua bia ngắm!
Hắn đã từng nghe nói, tiền triều từng có một tay xạ thủ, có thể dùng một mũi tên bắn thủng năm chiếc áo giáp dày.
Vốn dĩ hắn không tin loại tin đồn này, nhưng hôm nay nhìn thấy bia ngắm đột nhiên xuyên qua này thì mới cảm thấy những giai thoại của tiền triều kia, thật sự có khả năng là thật.
——
Tiếng bánh xe vang lên, xe ngựa rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, đến Ngọ Môn.
Sau khi Giang Trác vén màn che lên, thấy Lục Chi Quân đang nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút nham hiểm, nếu là người khác thì sẽ cảm thấy nhất định hắn đang ngủ.
Nhưng Giang Trác đi theo Lục Chi Quân nhiều năm, biết rất rõ thói quen ngày thường của hắn, biết hắn sẽ không nghỉ ngơi trong xe ngựa, liền cung kính nói: “Đại nhân… Theo mệnh lệnh của ngài, Thiên Hộ Lý Trấn kia đã bị xử lý lặng lẽ.”
Người trong quân doanh chỉ biết, là súng thần cơ trong doanh trại không cẩn thận bị bốc cháy, mà Lý Trấn đang trên đường chỉ huy binh sĩ vận chuyển vũ khí, cũng vì vậy mà mang trọng thương, còn bị nổ gãy một chân.
Hôm qua, Lý Trấn này còn sống rất tốt, nhưng hôm nay liền biến thành một cỗ thi thể, một số binh sĩ trong quân doanh cảm thấy rất tiếc.
Mà sự thật lại là hôm qua sau khi Lục Chi Quân từ quân doanh về phủ, liền phái người động tay động chân, thề muốn diệt trừ Lý Trấn là Thiên Hộ trưởng nổi danh giỏi giang này.
Tuy nói tính tình của Lý Trấn hơi bảo thủ, nhưng Giang Trác vẫn đoán không ra nguyên nhân thật sự khiến Lục Chi Quân lại muốn giết tiểu võ tướng.
Lúc này, rốt cuộc Lục Chi Quân mở mắt ra, giọng nói hơi trầm tính nói với Giang Trác: “Mặc dù người đã chết, nhưng coi như là hy sinh ở trong quân doanh, sau khi hạ táng hắn thì tìm người nhà của hắn, mười năm sau, thuế má của Lý gia không cần giao cho triều đình.”
Giang Trác cung kính đáp một tiếng.
Sau khi Lục Chi Quân xuống xe ngựa, cũng không lập tức đi qua Ngọ Môn, tiến vào hoàng cung.
Nam nhân yên lặng tại chỗ, rồi hơi hơi ngửa đầu, nhìn Yến Sí Lâu được bao phủ bởi ánh mặt trời nguy nga.
Kiếp trước Tác ta xâm phạm lãnh thổ, Kiều Phổ dẫn quân xuất chinh, trận chiến bình định hỗn loạn vốn có thể là đánh không cực khổ như vậy, nhưng đều bị tiêu diệt bởi Lý Trấn này.
Tuy nhiên, hắn ta là một vị tướng tài giỏi, khi quân của Kỳ triều đến biên cảnh của bộ lạc Tác ta, Lý Trấn vì tranh giành lập công mà chủ động thỉnh cầu Kiều Phổ dẫn hai ngàn kỵ binh đi đột kích.
Hành động này của hắn ta rõ ràng là muốn bắt chước Hoắc Khứ Bệnh năm đó, dùng phương thức dẫn kỵ binh đột kích đi tấn công Hung Nô[3] sống bằng nước và cỏ.
[3] Hung Nô: dân tộc Hung nô (dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán)
Nhưng võ nghệ và tài năng của Lý Trấn tất nhiên là không bằng quán quân dũng mãnh thiện chiến quyền quý Hoắc Khứ Bệnh, cuối cùng còn rơi vào cục diện tuyệt vọng muốn Kiều Phổ dẫn quân trợ giúp.
Trong trận chiến đó, Kiều Phổ không may bị đại tướng Tác ta dùng lưỡi dao sắc bén chặt đứt cánh tay trái, quân đội của Đại Kỳ cũng vì vậy mà lòng quân tan nát, thiệt hại nặng nề.
Mà trong triều, ngoại trừ Kiều Phổ tất cả các đại tướng có thành tích quân sự xuất sắc đều ở biên giới phía nam để dẹp loạn, để ổn định lòng quân, Lục Chi Quân đành phải tự mình dẫn quân lên biên giới phía bắc trợ giúp Kiều Phổ và Lý Trấn.
Nếu như kiếp trước, hắn không lên biên giới phía Bắc, mà là ở lại trong kinh, lúc nào cũng chú ý đến hướng đi của Khang Bình Bá phủ thì Thẩm Nguyên sẽ không bị Thẩm Du hãm hại.
Cũng sẽ không bị Lư thị tùy tiện bắt nạt và bị bắt quỳ phạt dưới mưa ba ngày.
Hắn chỉ quay lại muộn vài ngày.
Chỉ là chậm vài ngày mà Thẩm Nguyên đã qua đời.
Trước khi Lục Chi Quân lên biên giới phía Bắc thì đã hạ quyết tâm, lần này quay về kinh, hắn nhất định phải có biện pháp, vả lại hắn đã tính toán mọi thứ trong lòng.
Hắn sẽ bày kế để Thẩm Nguyên và Lục Kham hòa ly, về phần thanh danh của mình, hắn không thèm để ý.
Nếu hắn thật sự trắng trợn làm ra chuyện cưỡng đoạt thê tử của Lục Kham, trong triều cũng không có ngôn quan nào dám lên tiếng với Hoàng đế, chẳng qua là, hắn sẽ trở thành tác phong không đứng đắn, bị nói bóng nói gió là mất lý trí vì sắc đẹp trong mắt người dân và các thế gia trong kinh thành.
Nếu Thẩm Nguyên quan tâm đến quan điểm của người khác, hắn cũng đã nghĩ ra giải pháp trước.
Tin tức ấu nữ của Kiều Thiệu qua đời vẫn chưa truyền ra bên ngoài, hắn bảo quan viên Hộ bộ động tay động chân một chút thì có thể để hộ tịch của Thẩm Nguyên trở thành hộ tịch của khuê nữ nhà họ Kiều, đến lúc đó nàng có thể lấy thân phận biểu muội của hắn gả cho hắn.
Nếu Thẩm Nguyên vẫn không thể tiếp nhận hắn cả đời, hắn có thể dùng cả đời để chờ đợi.
Chỉ là rốt cuộc Lục Chi Quân không chịu nổi việc Thẩm Nguyên vẫn đang làm thê tử của người khác, huống chi Lục Kham đối xử không tốt với nàng, nàng sống ở Bá phủ cũng rất vất vả.
Nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch này thì biết được tin Thẩm Nguyên chết ở trong miệng hạ nhân công phủ.
Người ta nói hắn một tay che trời, quyền nghiêng về vua và dân, tất cả mọi người mô tả hắn là người hoàn hảo.
Điều buồn cười chính là hắn thậm chí không thể bảo vệ nữ nhân mình yêu.
Nắng giữa trưa càng lúc càng gay gắt.
Khuôn mặt của Lục Chi Quân tuấn tú và uy nghiêm, nhưng sau khi hắn rời tầm mắt khỏi tấm bảng của Yến Sí Lâu, đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng vẫn đang hơi hơi dò xét.
Cuối cùng hắn tiến vào Ngọ Môn, một bóng đen lớn bao trùm lấy hắn.
Khóe mắt đuôi lông mày của Lục Chi Quân chìm trong sắc lạnh, cuối cùng cũng biến mất một chút.
——
Trấn Quốc Công phủ, Vân Úy Hiên.
Sắp đến đầu đông, gần đây kinh thành không mưa nhiều, tuy rằng thời tiết hơi lạnh, nhưng ban ngày trời lại trong lành, thường xuyên tỏa nắng.
Cho nên cơ thể của Thẩm Nguyên đã tốt hơn rất nhiều, thật ra chỉ cần không có mưa thì cơ thể của nàng sẽ giống như người bình thường, không bị bệnh gì mà cũng rất khỏe mạnh.
Chỉ là một khi trời đổ mưa to gió lớn, cho dù có vòng tay khắc kinh kim cương để trấn giữ đi chăng nữa, hồn phách của nàng vẫn sẽ chạy lung tung trong cơ thể, đồng thời còn kèm theo bệnh tim mà người thường không thể chịu đựng được.
Mỗi lần trời mưa, nếu như nàng không kịp tiếp xúc với Lục Chi Quân, cơ thể phải qua nhiều ngày sau thì mới có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Bây giờ, tháng thật của thai nhi Thẩm Nguyên là bốn tháng, tuyên bố với bên ngoài lại là ba tháng, xưa nay nàng cố tình mặc y phục rộng rãi, hơn nữa sau khi mang thai, nàng cũng không mập lên, cho dù người ngoài đến gần nhìn thì cũng không nhìn ra thai nhi của nàng thực tế đã bốn tháng.
Hôm nay Thẩm Nguyên đến chỗ Vân Úy Hiên thỉnh an lão thái thái, Khấu thị ngồi ở bên kia giường La Hán, vẻ mặt cung thuận tán gẫu chuyện gia đình với lão thái thái.
Gần đây, Khấu thị yên tĩnh không ít, mấy ngày nay Thẩm Nguyên đi lại trong công phủ, thỉnh thoảng có thể đối mặt với bà, ngay cả vẻ mặt Khấu thị nhìn nàng cũng có sự tức giận, Thẩm Nguyên vẫn cho bà sự tôn trọng ở trước mặt hạ nhân, sẽ gọi bà một tiếng Tam tẩu.
Lục lão thái thái nhìn dáng người Thẩm Nguyên quá gầy yếu, khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay kia cũng một chút cũng không biến thành mượt mà, cằm tinh xảo vẫn là nhọn trước sau như một, ngẫu nhiên lộ ra đoạn cổ tay kia, nhỏ như một cái bóp liền muốn đứt.
Lục lão thái thái không khỏi lo lắng, dặn dò: “Cơ thể của ngươi đó, còn phải tìm thầy thuốc xem một chút, nếu như bồi bổ mà vẫn không mập lên được, vậy để cho hắn kê cho ngươi mấy phương thuốc tăng cân thử xem sao.
Thẩm Nguyên dịu dàng gật gật đầu, trả lời: “Vâng, đa tạ tổ mẫu quan tâm, tôn tức ghi nhớ.”
Khấu thị bỏ hết những quả thông vừa lột vào trong khay sứ, sau khi đẩy nó đến trước mặt Lục lão thái thái, liền mở miệng nói: “Tổ mẫu, nói đến phụ thân ta còn đang ở Thái y viện đảm nhiệm chức viện phán, trước đó trong cung ông đã từng hầu hạ mấy vị phi tần có vị trí cao mang thai, ta từ nhỏ đã cùng phụ thân luyện tập y thuật không ít, am hiểu chẩn đoán nhất, cũng như bệnh tật của phụ nhân. Hôm nay đúng lúc đệ muội ở đây, không bằng để ta bắt mạch cho nàng, trước tiên để ta xem cơ thể cho nàng đi.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Thẩm Nguyên và Bích Ngô hơi thay đổi.
Lục lão thái thái gật gật đầu như tán thưởng, gần đây mặc dù Khấu thị ngày ngày đều đến chỗ Vân Úy Hiên hầu hạ, nhưng không còn quở trách Thẩm Nguyên trước mặt bà giống như trước.
Lục lão thái thái cho rằng cuối cùng Khấu thị cũng hiểu rõ, mà bà muốn bắt mạch cho Thẩm Nguyên, là muốn xoa dịu quan hệ với vị đương gia chủ mẫu.
Khấu thị giả ôn hòa, hỏi: “Đệ muội, có chút lời này a, nam y sư bình thường không tiện cho nữ nhân chúng ta. Ngươi đừng xấu hổ, trước tiên để cho ta giúp ngươi xem một chút, cũng tốt để trong lòng có cân nhắc trước.”
Trên mặt Thẩm Nguyên nhanh chóng hiện lên một tia bối rối, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế lại, sợ Khấu thị sẽ nhìn ra cái gì đó từ trên mặt của nàng.
Lập tức hơi liếc mắt với Bích Ngô, may mà hôm nay Bích Ngô coi như thông minh, lập tức sẽ hiểu tâm tư của chủ tử.
Đúng lúc trong tay Bích Ngô cầm một ly trà còn bốc hơi nóng, lợi dụng thời cơ lúc Khấu thị đang tươi cười sắp đi tới trước mặt Thẩm Nguyên thì chén trà kia giống như không cẩn thận rơi xuống đất.
“Loảng xoảng” một tiếng.
Chén trà bằng sứ tráng men rơi xuống đất, nước bắn tung tóe lên mặt váy và làn váy của Thẩm Nguyên, làm ướt một mảng lớn.
Hạ nhân chủ tử trong hiên đều giật mình, khuôn mặt phù dung dịu dàng của Thẩm Nguyên rõ ràng là đang hoảng sợ, nàng ôm bụng tròn tròn, đột nhiên đứng lên từ chỗ ghế bành.
Lục lão thái thái thấy Bích Ngô lỡ tay làm rơi chén trà, trầm giọng trách mắng: “Ngươi là nha hoàn vô dụng, chủ tử ngươi đang mang thai, sao lại hành động lỗ mãng như vậy?”
Bích Ngô lập tức quỳ xuống đất, vừa đập đầu, vừa liên tục nhận sai với lão thái thái.
Trên lông mày Khấu thị nhất thời hiện lên một tia không vui, rồi nhìn về phía Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên nắm bắt thời cơ, mềm giọng xin lỗi lão thái thái: “Tổ mẫu, y phục của tôn tức bị ướt, ta sợ nếu không nhanh chóng thay y phục thì sẽ bị cảm lạnh. Tôn tức trở về trước, mong tổ mẫu thứ lỗi.”
Lục lão thái thái ừ một tiếng, rồi khoát tay áo, ý bảo Thẩm Nguyên nhanh chóng trở về thay y phục.
Khấu thị nhìn khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Thẩm Nguyên, trong lòng cũng dần dần có suy đoán.
Nha đầu này vẫn trốn tránh bà, không cho bà sờ mạch của nàng, khẳng định là có lý do.
Tám mươi phần trăm của tháng mà nàng tuyên bố với bên ngoài là sai.
Bà nói, Lục Chi Quân hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa cưới, sao lại đột nhiên đổi tính, muốn cưới một nữ nhân Thẩm gia nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy?
Nữ nhi Thẩm gia kia thật sự là có bản lĩnh, để leo lên cành cây cao mà dám làm loại chuyện tai tiếng không ai sánh bằng.
Bà còn tưởng rằng Lục Chi Quân thích nàng đến mức nào chứ.
Bây giờ có vẻ như không phải hắn thích Thẩm Nguyên mà mới muốn cưới nàng.
——
Trước khi đi ngủ.
Thẩm Nguyên muốn nói chuyện với Lục Chi Quân về việc Khấu thị suýt chút nữa đã sờ được mạch đập của nàng, nhưng cảm thấy sắc mặt của nam nhân vẫn có chút ảm đạm sau khi về phủ tối nay.
Diện mạo của hắn vốn hơi lạnh, tâm tình lại không tốt, quanh thân đều tản ra cái loại khí thế sắc bén không vào người lạ này.
Tư thế này khiến cho Thẩm Nguyên ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thẩm Nguyên do dự một lúc, nhưng quyết định chọn lúc tâm trạng của Lục Chi Quân tốt, rồi mới nói chuyện của Khấu thị với hắn, còn bản thân mình thì an phận nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ trong khi suy nghĩ cách khiến Khấu thị không thể đến gần nàng.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Thẩm Nguyên lặng lẽ mở một con mắt, đã thấy Lục Chi Quân từ trên giường rút lui ngồi dậy, hắn tùy ý khoác một chiếc áo khoác trên vai rộng lớn của mình, sau đó liền lách giày lên, không nói một lời liền muốn rời khỏi khuê phòng của cô.
Hôm trước thật ra nàng đã phát hiện, ngoài miệng Lục Chi Quân đồng ý sẽ ngủ cùng nàng, nhưng chờ sau khi nàng ngủ thiếp đi, nam nhân sẽ lặng lẽ không một tiếng động len lén chuồn mất.
Mà tối nay, Lục Chi Quân cho rằng nàng đã ngủ nên muốn giấu nàng, quay lại Kỳ Tùng quán để ngủ.
Thẩm Nguyên liên tục chớp mắt vài cái, rồi cẩn thận dùng bàn tay mảnh khảnh chống xuống giường, ngồi dậy, sau đó thừa dịp nam nhân chưa rời đi quá xa, đột nhiên dùng hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo hắn từ phía sau.
Nàng có thể cảm thấy sau khi nàng dán mặt vào lưng Lục Chi Quân, cơ thể cao lớn của nam nhân rõ ràng trở nên cứng đờ.
Thẩm Nguyên nhẹ giọng cầu xin: “Quan nhân, ngài có thể ở cạnh ta nhiều hơn có được không, tối nay ngài đừng đi nữa được không?”
Cảm giác bất an, sợ hãi khi ngủ một mình này thực ra đã có từ khi nàng còn rất nhỏ, nhưng từ khi sinh ra, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy mẫu thân ruột của nàng, những cô nương khác lúc còn rất nhỏ, nếu sợ bóng tối đều có mẫu thân dỗ dành, mà nàng chỉ có thể một mình lui vào trong giường lớn, nhìn chằm chằm vào tấm rèm tối đen như mực, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sau khi lớn lên, nàng cảm thấy mình cũng mạnh mẽ, sẽ không nhát gan, sợ bóng tốt giống như khi còn bé.
Nhưng từ sau khi gả cho Lục Chi Quân, có hắn ngủ cùng nàng, nàng cũng cảm thấy bên cạnh giường có thêm một người có thể bảo vệ nàng.
Một khi sự thiếu sót này đã được người bù đắp, Thẩm Nguyên sẽ không bao giờ muốn mất nó một lần nữa.
Ngay cả khi nàng không bị bệnh tim vào những ngày mưa, nàng thực sự muốn Lục Chi Quân ngủ cùng nàng.
Lục Chi Quân vẫn im lặng, cho đến khi Thẩm Nguyên dời cánh tay từ thắt lưng hắn xuống thì hắn đột nhiên ôm mỹ nhân lên người.
Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng mặc dù nam nhân không nói gì, nhưng lại đồng ý với yêu cầu của nàng, ai ngờ Lục Chi Quân lại nắm chặt tay phải nàng, dẫn nàng từ từ thăm dò nơi đó…
Thẩm Nguyên hiểu ý đồ của hắn, đôi mắt đẹp đột nhiên trợn to hơn.
Lục Chi Quân đặt tay nàng ở chỗ đó, nhưng không làm gì tiếp theo.
Càng về khuya, giọng nói của nam nhân càng lúc càng trầm thấp, hắn kiên nhẫn hỏi: “Nếu muốn ta ở lại, vậy sau này mỗi đêm phải làm việc này với ta, nàng có đồng ý không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook