Thu Phong Triền
Chương 42

Trong khoảng thời gian này, Bạch Thanh Đồng ở lại chỗ Già La Diêu an tâm dưỡng thương. Già La Diêu cũng không vội quay về kinh, cùng hắn thoải mái sống qua ngày.

Bạch Thanh Đồng lại bắt đầu có chút hành vi kì lạ. Có lẽ là do sắp được làm cha, cả ngày tâm trạng lo lắng cùng bất an.

Tỷ như hôm nay Già La Diêu ở trong sân phơi nắng, nhàn nhã đọc sách thưởng trà, Bạch Thanh Đồng ngồi một bên chăm chú quan sát bụng y. Cho dù Già La Diêu là một người khí định thần nhàn, cũng không chịu nổi bị người nhìn chằm chằm lâu như vậy, rốt cuộc buông sách nói: “Đã nhìn đủ chưa?”

Bạch Thanh Đồng hồi phục lại tinh thần, cười ngây ngô, nghiêng đầu nói: “Diêu, ngươi nói ta có thể làm một phụ thân tốt không?”

Già La Diêu bất động thanh sắc nói: “Vì sao lại hỏi vậy?”

“Ta chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ lại là phụ thân a. Có chút khẩn trương.” Bạch Thanh Đồng thẳng thắn nói.

Già La Diêu khẽ cười nói: “Không sao. Ngươi làm không tốt thì còn có ta mà.”

Bạch Thanh Đồng cười hắc hắc, xấu xa nói: “Ngươi rõ ràng là mẫu thân nha.”

Già La Diêu thản nhiên liếc hắn một cái.

Bạch Thanh Đồng run run, vội nói: “Được được, ngươi cũng là phụ thân được chưa.” Nói xong lại nhỏ giọng lầm bầm: “Làm gì có đứa nhỏ nào có hai phụ thân a.”

Già La Diêu cũng không để ý đến hắn, lại cầm sách lên nói: “Không được lại nhìn ta chằm chằm nữa. Nếu tiếp tục nhìn sẽ phạt ngươi viết chính tả.” (=]]~ ta pó cẳng)

Bạch Thanh Đồng lè lưỡi, nói: “Diêu, ngươi khi nào sẽ phải quay về kinh?”

“Chờ lấy được đồ vật kia rồi sẽ đi.”

Già La Diêu không phải chỉ vì bồi hắn mới ở lại Kính Châu, y còn có việc khác phải làm. Y phái một chi hắc kỵ ngàn dặm lẻn vào bên trong lãnh thổ bắc di nhân, để bọn họ hái thiên niên băng liên sắp trưởng thành của thánh sơn.

Nghe nói băng liên này có tác dụng khởi tử hoàn sinh, cải lão hoàn đồng, năm mươi năm mới trưởng thành, được bắc di nhân coi là báu vật vô giá. Năm đó đại tề lập quốc, bắc di nhân xưng tụng là thần, từng tiến cống một cây, công dụng khác thường.

Hiện giờ bắc di nhân lòng phản nghịch ngày càng lớn, quan hệ cùng đại tề căng thẳng, tự nhiên không thể trông chờ bọn họ tiến cống lần nữa.

Già La Diêu vốn định hoàn toàn đánh thắng bắc di nhần rồi mới buộc chúng tiến cống, nhưng bệnh tình của thái hoàng thái hậu ngày càng nặng, đã không thể trì hoãn được nữa.

Bạch Thanh Đồng tất nhiên biết đồ vật y chờ là cái gì, cũng biết là thứ đó dành cho ai. Bạch Thanh Đồng tuy rằng chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện trong triều đình, nhưng bất ngờ lại mẫn tuệ sâu sắc, kiến giải đối với sự tình thập phần chuẩn xác.

Hắn cảm giác rằng Già La Diêu cùng thái hoàng thái hậu thực tế cũng không giống bên ngoài mẫu từ tử hiếu, nhưng ít ra xem hành vi hiện tại của Già La Diêu mà nói, y là thập phần hiếu thuận, đối với thái hoàng thái hậu tình cảm sâu đậm.

Bất quá mọi sự thường không được như mong muốn. Già La Diêu tuy rằng cho một đội hắc kỵ ngàn dặm vội vã trộm thiên niên băng liên, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn không đợi kịp.

Khi hắc kỵ lấy được băng liên, ba ngày trước tin tức cấp báo đã đến Kính Châu, thái hoàng thái hậu đã từ trần.

“Lập tức quay về kinh.” Già La Diêu mặt không chút thay đổi nói.

Bạch Thanh Đồng tiễn y ra khỏi Kính Châu, rồi lại đi thêm vài dặm, rốt cục cũng đến nơi không thể đi thêm nữa.

“Diêu, ngươi… Đừng gắng gượng quá, phải nhớ giữ gìn sức khỏe!”

Già La Diêu cầm tay hắn, nói: “Ta biết. Vết thương của người còn chưa khỏi hẳn, quay về đi.”

Bạch Thanh Đồng lưu luyến rời khỏi xe ngựa, nhảy lên ngựa Tử Mặc đã giúp hắn chuẩn bị, nhìn đoàn xe của Già La Diêu dần dần rời xa.

Tử Mặc nói: “Thanh Đồng, chúng ta quay về đi. Vương gia sẽ không sao.”

Bạch Thanh Đồng sờ sờ ngực, nhíu mày: “Tử Mặc, không biết tại sao, trong lòng ta luôn luôn có chút bất an.”

“Ngươi là bởi vì Vương gia… lo lắng a?”

Bạch Thanh Đồng lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ.” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quát to một tiếng: “Ai nha! Không xong!”

Tử Mặc bị hắn làm cho hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

Bạch Thanh Đồng vỗ trán, ảo não nói: “Ta quên cùng y thảo luận về tên đứa trẻ.”

Tử Mặc sợ bóng sợ gió một hồi, nhịn không được trừng mắt một cái với hắn: “Vẫn còn chưa biết là tiểu thế tử hay tiểu quận chúa, gấp cái gì.”

“Hừ. Ngươi không hiểu.”

Tử Mặc lanh lùng nói: “Là ta không hiểu. Nhưng thương thế của người cũng đã hồi phục nhanh lắm, vẫn là mau nghĩ đến chuyện sau khi quay lại quân doanh đi, vị Triệu công tử kia còn chờ ‘báo ân’ đấy.”

Sắc mặt Bạch Thanh Đồng nhất thời ảo não không thôi.

Già La Diêu khiến cả đoàn một đường ra roi thúc ngựa, chỉ nửa tháng đã về đến kinh thành.

Hoàng thái hậu còn chưa chôn cất, chính là vì chờ y về phát tang.

Già La Diêu vương phủ cũng không quay về, trực tiếp vào cung. Y lúc này đã có thai hơn năm tháng, bụng đã muốn lớn lên. Nhưng y dáng người gầy, hơn nữa ngồi xe lăn được chăn dài che, nên người khác cũng không nhìn ra dấu vết.

Tiểu hoàng đế Già La Vũ dựa theo quy chế của tổ tiên mặc huyền sắc long bào, nhìn qua trang trọng uy nghiêm, khiến cho nhìn lớn hơn vài tuổi. Hắn hai mắt hồng hồng nhìn Già La Diêu, nức nở nói: “Hoàng thúc, hoàng tổ mẫu…”

Già La Diêu nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thần có thể nhìn một chút không?”

Tiểu hoàng đế gật gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Trẫm vẫn chưa cho phát tang, là để chờ hoàng thúc trở về. Hoàng tổ mẫu trước khi đi đối với ngài nhớ mãi không quên, vẫn gọi tên của ngài… Đều do trẫm. Nếu không phải trẫm cử hoàng thúc đi biên quan, ngài cũng sẽ không thể không thấy được mặt hoàng tổ mẫu lần cuối.

Già La Diêu trầm mặc không nói.

Trong linh đường màu trắng, trang nghiêm, thê lương.

Quy định tô tiên đại tề vô cùng kì quái, linh đường là máu trắng, nhưng đồ tang của hoàng tộc lại là màu đen. Chắc hẳn là bởi màu trắng chủ yếu xơ xác tiêu điều, không hợp với không khí bi thương đi.

Hôm nay là ba tám ngày thái hoàng thái hậu mất, Già La Diêu vào linh đường, thái hậu cùng vài phi tần đang ở tế điện, thấy y đều đứng dậy.

Già La Diêu hành lễ nói: “Thần bái kiến thái hậu.”

Thái hậu thần sắc mệt mỏi, bi thương nói: “Nhiếp chính vương trở về là tốt rồi. Mẫu hậu trước khi đi vẫn nhớ đến ngài.”

Già La Diêu mặc dù không có tâm tình cùng người khác hàn huyên, nhưng nữ tử này lại là hoàng tẩu của y, không thể không khách sáo vài câu. Cũng may thái hậu thức thời, lễ bái xong liền mang chúng phi tần rời đi.

Già La Diêu nhìn cái quan tài lớn kia, trong ánh mắt hiện lên một mạt thần sắc bi thương. Y phất tay, để cho các cung nữ đang quỳ đều lui ra, chính mình chậm rãi chuyển động xe lăn, đến trước quan tài.

Phía trước linh đường treo một bức họa, là thái hoàng thái hậu khi trẻ. Khi đó nàng vẫn là Hiền phi, tươi cười dịu dàng, nhưng nhìn kĩ lại, khóe mắt tựa hồ thấy được một tia u sầu.

Già La Diêu yên lặng nhìn một lát, rời khỏi xe lăn quỳ trước linh đường, chậm rãi dập đầu ba cái.

Một trận gió từ đâu thổi tới, cuốn vải trên quan tài lay động.

Già La Diêu cảm thấy rùng mình, sững sờ nhìn bức họa ngẩn người.

Y nhớ rõ mẹ đẻ của y hoàng hậu cũng có một bức họa giống như vậy, dung mạo càng hơn Hiền phi, khí độ ung dung, phượng nghi thiên hạ. Phụ hoàng y vô cùng quý trọng, ngày ngày treo tại thư phòng. Sau khi phụ hoàng băng hà, bức tranh kia cũng được chôn theo.

Đã lâu, Già La Diêu không còn nhớ rõ khuôn mặt trên bức họa. Nhưng hiện tại nhìn thấy thái hoàng thái hậu trẻ tuổi trong bức tranh, lại nhìn thân thể khô gầy già nua nằm trong quan tài, trong lòng có một loại cảm xúc không nói nên lời.

Phụ hoàng y năm ấy tám tuổi lần đầu tiên gặp được mẫu hậu y, liền vì nàng lập lời thề nam song. Từ đó về sau mặc dù đăng cơ thành hoàng đế, vẫn đối với hoàng hậu yêu say đắm.

Nhưng đáng tiếc hoàng hậu thân thể yếu đuối, sau đại hôn vẫn chậm chạp chưa có thai, đến khi Già La Diêu sinh ra đã có hai vị huynh trưởng.

Già La Diêu có lẽ may mắn khi mẫu hậu qua đời sớm, không phải thấy bộ dáng tàn tật của bản thân. Nhưng có khi lại nghĩ, nếu mẫu hậu không mất sớm, chính mình sẽ có bộ dáng như thế nào?

Hiền quý phi, vị thái hoàng thái hậu này, đối với bản thân có bao nhiêu nhiệt tình cùng yêu thương? Lại có bao nhiêu tàn khốc cùng ghen ghét?

Già La Diêu ở trước linh đường miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trong bụng vừa động, liền phục hồi tinh thần. Y đến bên xe lăn, chậm rãi ngồi lại. Chính là quỳ có chút lâu, thân thể đều cứng ngắc.

Đem chăn dài kéo tốt, che khuất bụng cùng đôi chân tàn tật. Già La Diêu sờ sờ bụng, bỗng nhiên có chút hiểu thái hoàng thái hậu.

Bất luận nàng đối với chính mình yêu thương thế nào, cũng không thể so sánh với thân sinh cốt nhục mang thai chín thàng mười ngày sinh ra.

Nếu oán, cũng chỉ có thể oán hoàng hậu mẹ đẻ của bản thân qua đời quá sớm, để lại con trai độc nhất còn nhỏ một mình, giãy giụa bên trong hoàng cung này.

Già La Diêu rũ mi mắt, nhìn bụng bản thân, âm thầm thề, vô luận thế nào, đều phải bảo vệ đứa trẻ của mình chu toàn.

Y chậm rãi lăn xe lăn ra khỏi linh đường, Tử Hà cùng các cung nhân chờ đến mức chân đã cứng đờ mới thấy y đi ra, bước lên phía trước giúp y đẩy xe lăn.

“Vương gia, hiện tại người muốn đi đâu?”

Già La Diêu nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói: “Rời cung, quay về phủ.”

“Vâng”

Linh đường thiết lập tại thái hoàng miếu, ở phía Tây sau hoàng cung, vị trí hẻo lánh, đình viện thưa thớt.

Già La Diêu bởi vì ngồi xe lăn, không tiện đi qua bậc thang cùng bậc cửa, cho nên Tử Hà đưa y đi qua phía sau hoa viên, theo mấy cung nhân.

Bỗng nhiên một trận gió lớn từ phía sau giả sơn thổi đến trước mặt, cung nhân kia chưa kịp la lên, máu tươi đã phun lên giả sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương